Đến tận hơn 1 giờ sáng, quản lý của nhóm Healer mới lái chiếc xe bảo mẫu đến đón đám “yêu tinh” nghịch ngợm này.
Chị quản lý Triệu Nhã đứng ở cửa biệt thự, mái tóc xoăn dài buộc gọn, ánh mắt sắc bén đầy phong thái “chị đại”.
Nếu như Thư Diêu giống như người chị gái của nhóm Healer, thì chị Triệu Nhã đúng chuẩn là vừa làm bố vừa làm mẹ.
Sau khi dặn dò mấy cậu trai trẻ phải thu dọn đồ đạc cẩn thận, chị quay sang cười nói với Thư Diêu:
“Cô Thư, hôm nay thật sự làm phiền cô rồi. Mấy đứa này không uống rượu chứ?”
“Không đâu, nhưng ăn hơi nhiều một chút. Chị đừng mắng chúng nó, thi thoảng phá lệ chút cũng không thành vấn đề.”
“Cũng phải,” chị Triệu Nhã cười nhạt, ánh mắt thoáng lướt qua Thư Diêu. “ Cô Thư không nghĩ đến việc ra mắt làm nghệ sĩ à? Mấy người tôi quản lý đều nổi tiếng, cô biết rồi đấy, tôi đảm bảo cô chắc chắn sẽ hot.”
Thư Diêu vịn khung cửa, cười nhẹ:
“Thôi, tôi không có hứng thú đâu.”
“Thật là, cô rõ ràng rất biết mình muốn gì,” Triệu Nhã giả vờ than thở, nửa đùa nửa thật, “Nhưng nếu một ngày nào đó cô lỡ mông lung, quên mất bản thân muốn gì, nhớ tìm tôi nhé.”
“Được thôi.”
Sau khi tiễn Phùng Linh Tử lên xe bảo mẫu của nhóm Healer, biệt thự lại trở về sự yên tĩnh vốn có, chỉ còn sót lại hương thơm mờ nhạt của nồi lẩu vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Thời buổi hiện đại, ai cũng mắc chứng “nhàn là phải cầm điện thoại”. Thư Diêu cầm lên, vừa mở màn hình thì thấy tin nhắn từ Chu Mính Viễn.
[Haha.]
Buổi chiều, khi gửi tin nhắn cho Chu Mính Viễn, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn để anh cảm nhận cái cảm giác bị “tra tấn” bởi tiếng ồn, giống như cô đã phải chịu đựng.
Nhắn xong, cô quên luôn.
Giờ bất chợt nhìn thấy hồi âm của anh, Thư Diêu hơi bất ngờ.
Chu Mính Viễn là người rất kiệm lời, hiếm khi để lộ cảm xúc thật của mình, hoặc có thể nói, anh vốn ít khi để cảm xúc của mình dao động.
Không phải mọi người nghĩ anh lạnh lùng, mà bản chất anh chính là một người điềm tĩnh đến mức xa cách.
Thư Diêu ngả người xuống giường, ném điện thoại lên không rồi bắt lấy. Nhìn lại hai chữ “Haha”, cô càng nhìn càng cảm thấy có chút gì đó không bình thường trong dòng tin nhắn này.
Chưa kịp nghĩ ngợi thêm, điện thoại đã vang lên.
Đầu dây bên kia toàn là tiếng ồn ào náo nhiệt ở chỗ Tề Ngôn Thanh:
“Đừng nói là cậu lại bận đột xuất không đi được đấy nhé!”
“Đâu có,” Tề Ngôn Thanh cười, giọng đầy hào hứng, “Ngược lại, tớ về sớm đây. Chiều mai gặp, uống trà chiều hay đi ăn tối?”
Gia đình Tề Ngôn Thanh nghiên cứu y học, từ nhỏ đã ngập tràn kiến thức về sức khỏe, virus. Vậy mà cuối cùng, cậu chàng lại dụ Phùng Linh Tử học chuyên ngành… nam khoa, chỉ với lý do:
“ Linh Tử à, cậu nghĩ mà xem, hiểu rõ đàn ông đến cả cái quan trọng nhất của họ, thì họ nào dám không nghe lời cậu?”
Trong khi đó, chính Tề Ngôn Thanh lại không theo y học mà chuyển sang học luật.
Mỗi lần về nước, cậu chỉ dám mời hai người đi ăn đúng một lần, lần nào cũng bị “chặt đẹp” không thương tiếc.
Hôm nay tự nhiên mời trà chiều, quá bất thường.
Thư Diêu không lòng vòng:
“Thẳng thắn đi, cậu lại có chuyện gì?”
“Đúng là hiểu tớ nhất có khác,” Tề Ngôn Thanh cười ngượng, “ Tớ bị ép xem mắt, cần cậu đi cùng làm bia đỡ đạn.”
Sau vài lời trách móc, Thư Diêu cũng đồng ý giúp. Trước khi cúp máy, cô đột nhiên nói:
“Chọn chỗ nào xa tòa nhà Tài chính chút nhé, kẻo ‘anh nhà’ tớ mà nhìn thấy, lại rạn nứt tình cảm vợ chồng.”
“…”
Cái gì mà tình cảm, chẳng phải chỉ là một cuộc hôn nhân trên giấy sao?
Tề Ngôn Thanh chỉ dám nghĩ thầm, không dám nói ra, lẩm bẩm một địa điểm:
“Quán Hoa Đô nhé. Toàn hoa, trang trí lại bánh bèo, đảm bảo ‘anh nhà’ cậu cả đời không thèm ghé qua.”
“Được.”
“Thế chiều mai tớ đến đón nhé.”
Tại Đế Đô, tòa nhà Tài chính.
Chu Mính Viễn đứng trước cửa sổ văn phòng, một tay đút túi quần tây, tay kia cầm điện thoại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khung cảnh rối ren của những tòa nhà san sát.
“…Ba năm nay con bé chạy đi Nam Phi để gặp con, giờ con về rồi, nhớ đối xử tốt với nó hơn.”
Cuộc gọi đến từ mẹ của Chu Mính Viễn, giọng bà mang theo sự khẩn khoản hiếm thấy:
“Mính Viễn à, Thư Diêu là một cô gái tốt. Con không ở nhà, đều là nó đến thăm bố mẹ. Nhà hàng mẹ đã đặt sẵn rồi.”
“Chiều mai đi uống trà, sau đó thì con tự xoay xở. Đi xem phim, dạo phố hay hẹn ăn tối dưới ánh nến, nhớ phải lãng mạn một chút…”
Chu Mính Viễn bất giác nghĩ đến dáng vẻ khó chịu của Thư Diêu khi phải miễn cưỡng ăn bánh kem. Ý nghĩ đó khiến anh hơi thất thần.
Đầu dây bên kia, mẹ anh ngập ngừng một lúc, rồi hỏi bằng giọng dè dặt:
“Mính Viễn… có phải, con vẫn còn trách mẹ không?”
Chu Mính Viễn cắt ngang:
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Bà im lặng trong vài giây, chỉ có tiếng thở dài chậm rãi vọng qua điện thoại.
“Con không trách mẹ,” anh cau mày, cố tìm lời an ủi nhưng không biết phải nói gì, đành lặp lại: “Con không trách, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”
“Được rồi, mẹ biết mà.”
Sự buồn bã trong giọng bà chỉ thoáng qua như bóng mây, rất nhanh lại chuyển thành vẻ hân hoan:
“Địa chỉ nhà hàng mẹ sẽ gửi cho con ngay, nhớ dẫn Thư Diêu đi nhé.”
“Vâng.”
Bố của Chu Mính Viễn mắc bệnh nặng không lâu sau khi anh chào đời, đến nay vẫn nằm liệt giường trong bệnh viện. Lúc đó, anh mới hơn một tuổi, còn chập chững tập đi, mặc bộ vest nhỏ xíu, đi đôi giày da kêu “cộp cộp” quanh phòng bệnh.
Chu Cảnh, người đứng đầu gia tộc, từng ôm đứa bé trong lòng và buông lời khen ngợi:
“Đứa trẻ này trông rất giống tôi lúc trẻ.”
Mẹ Chu khi ấy là con dâu của nhà họ Chu, hiểu rõ người chồng của mình không được Chu Cảnh coi trọng, thậm chí còn bị phớt lờ. Thấy Chu Cảnh cười sảng khoái khi bế Chu Mính Viễn, bà nảy sinh ý định.
Hằng ngày, bà lấy ảnh của Chu Cảnh dạy cậu bé gọi “ông nội”. Thời gian trôi qua, trong một buổi tiệc gia đình, Chu Mính Viễn mặc bộ đồ bảnh bao, đứng trong phòng khách, ngọt ngào gọi Chu Cảnh một tiếng “ông nội”.
Tiếng cười lớn của Chu Cảnh vang lên, cả bữa tiệc hôm đó ông đều bế cậu bé không rời.
Mẹ Chu cứ ngỡ mình đã thành công, nhưng lại không ngờ Chu Cảnh đưa ra quyết định: bà phải cùng chồng sang Mỹ để điều trị bệnh lâu dài, còn Chu Mính Viễn sẽ được ông giữ lại nhà họ Chu để đích thân nuôi dạy.
Nỗi đau này đã đeo bám bà hơn 20 năm, không biết đã bao lần kể lại với Chu Mính Viễn, nhưng dường như chưa bao giờ nguôi ngoai. Vì thế, bà luôn dè dặt trước mặt anh, lo sợ rằng anh sẽ trách mình.
Điện thoại rung lên, tin nhắn từ mẹ anh hiển thị địa chỉ: Hoa Đô.
Đây là một quán trà nổi tiếng dành cho các cặp đôi, nơi được trang trí ngập tràn hoa tươi và có cả những loại trà màu hồng. Chu Mính Viễn trước giờ chưa từng để ý đến những nơi thế này, càng không có ý định ghé qua nếu không phải do mẹ anh đã sắp xếp.
Anh mở khung chat với Thư Diêu, gõ nhanh một dòng với thái độ hờ hững:
[Uống trà chiều không?]
Tin nhắn vừa gửi đi, cửa văn phòng liền bị đẩy mạnh ra.
Người dám không gõ cửa bước vào như vậy, trừ Bạch Hủ ngoài giờ làm việc, chỉ có kẻ bạn chí cốt phiền phức là Sở Duật. Lần này, hai người họ còn bá vai bá cổ cùng xuất hiện.
Sở Duật cầm một chùm chìa khóa xe, chậm rãi tiến đến bàn làm việc của Chu Mính Viễn, ánh mắt không khách khí liếc vào màn hình điện thoại. Thấy tên “Thư Tiểu Thư”, anh ta lập tức khoa trương hét lên:
“Ui chao!”
Bạch Hủ quay sang:
“Chuyện gì? Chuyện gì thế?”
Sở Duật cười híp mắt:
“Tôi còn tưởng Tiểu Chu tổng đang bận chuyện quan trọng gì, hóa ra là nhắn tin cho tiểu kiều thê!”
Chu Mính Viễn đặt úp điện thoại lên bàn, liếc một ánh mắt lạnh lùng đầy ý tứ: Cút.
Bạch Hủ kéo Sở Duật ra, thấp giọng cảnh cáo:
“Đừng trêu cậu ta. Tôi thấy từ hôm qua đã có gì đó không ổn rồi.”
Cậu ta vừa nói vừa lấy túi cà phê ra, bắt đầu buôn chuyện với Sở Duật:
“Hôm qua Tiểu Chu tổng hủy cả cuộc họp trực tuyến ở Nam Phi. Cậu ta mà hủy công việc thì quả là chuyện lạ, phải không?”
“Đúng đúng, rất kỳ quặc!”
“Nói là đi giải quyết việc riêng, mấy tiếng sau mới quay lại. Quay về còn bịa chuyện, bảo rằng mình quên mang điện thoại. Cậu nói xem, có đáng nghi không?”
“Đúng rồi! Rất đáng nghi!”
“Thú vị nhất là gì biết không? Cậu ta đi lâu như vậy, mà không ăn gì cả! Đến nửa đêm, chúng tôi phải gọi đồ ăn ngoài ở văn phòng!”
“Hahahaha!”
Hai người kẻ tung người hứng, cứ như đang diễn tấu hài.
Chu Mính Viễn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt:
“Các cậu rảnh rỗi lắm đúng không?”
Sở Duật xé ba gói đường liên tiếp, đổ vào cốc cà phê, nhướn mày nhìn Chu Mính Viễn:
“Tôi nói này, có phải tiểu kiều thê của cậu dính người quá không? Sao dạo này tôi thấy cậu trông mệt mỏi thế nhỉ?”
Sở Duật, không giống Bạch Hủ cả ngày theo sát Chu Mính Viễn, chưa từng chứng kiến cảnh Chu Mính Viễn bị Thư Diêu “vùi dập”. Trong mắt anh ta, Thư Diêu vẫn là “cô vợ bé nhỏ rất rất yêu Chu Mính Viễn”.
Chu Mính Viễn khẽ nhếch khóe môi, coi như đáp lại.
Dính người thì không, nhưng đúng là hơi phiền phức.
Đang định mở miệng, chiếc điện thoại úp trên bàn khẽ rung lên.
Chu Mính Viễn cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn từ Thư Diêu:
[Hơ hơ.]
Anh ngồi im trong vài giây, sau đó nhấn nhá một nụ cười khó lường.