Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 26

“Tôi cảm giác kính áp tròng của tôi vỡ trong mắt rồi! Chu Mính Viễn, mau cứu tôi đi!”

Giây phút trước, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi của Chu Mính Viễn còn như một dòng nước ấm, giây tiếp theo, tất cả đổ vỡ. Đôi môi mỏng nghiêm nghị mím chặt thành một đường lạnh lùng, hệt như bị một cơn gió rét thổi tan đi sự yên bình.

Thế nhưng, “kính áp tròng vỡ trong mắt” rốt cuộc là tình huống gì? Một gã đàn ông chưa từng đụng đến mấy món đồ này như anh hoàn toàn không đoán nổi có nguy hiểm hay không. Anh đành phải nén cơn bực dọc, giữ giọng điềm tĩnh:

“Tôi phải giúp thế nào?”

“Ra nhà vệ sinh trước đã.”

Thư Diêu đứng dậy, kéo Chu Mính Viễn theo. Đến nơi, cô tỉ mỉ ra lệnh cho anh rửa tay bằng dung dịch sát khuẩn, sau đó mới thản nhiên nói:

“Không có gì to tát đâu. Chỉ là tôi nhìn hơi mờ, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy kính ra giúp tôi là được.”

Sự cố này, so với những lần bị nhốt trong thang máy hay ô tô mất phanh, quả thực chẳng đáng nhắc. Thư Diêu còn lo chuyện người qua lại trong nhà vệ sinh lỡ va phải mình, khiến ngón tay lạnh băng của Chu Mính Viễn vô tình… chọc mù mắt cô hơn.

Nhìn xung quanh, không có ai.

Thư Diêu bèn dứt khoát kéo anh vào một gian vệ sinh, đóng cửa lại, còn cẩn thận khóa luôn cánh cửa gỗ đào nâu sẫm.

Cô vỗ tay một cái, quay đầu nhìn anh rồi bật cười:

“Sao tự nhiên có cảm giác giống như… đang lén lút làm chuyện mờ ám thế nhỉ?”

Nhìn dáng vẻ không hề vội vàng của cô, Chu Mính Viễn cũng đoán được sự cố này chẳng nguy hiểm gì. So với những hiểm cảnh anh từng đối mặt, việc này chẳng đáng là một vết xước.

Chỉ là đôi mắt cô, dù đang cười đùa không chút âu lo, vẫn đỏ hoe, nhìn mà không khỏi khiến người ta thấy lòng mềm đi đôi phần.

“Lại đây.” Chu Mính Viễn chau mày, vẫy tay gọi cô.

Thư Diêu ngoan ngoãn ghé sát lại, ngửa mặt lên, dùng ngón tay giữ mí mắt, đôi mắt mở to như quả hạnh sáng rỡ:

“Thấy chưa? Có phải vỡ thật rồi không?”

Ánh sáng trong nhà vệ sinh không quá rõ, nhưng Chu Mính Viễn vẫn cúi đầu, chăm chú quan sát. Trong mắt cô, một chiếc kính áp tròng màu nâu nhạt đã nứt làm đôi.

“Thấy chưa? Nhìn giống cánh con bọ rùa đang chuẩn bị bay lên không?”

Khoảng cách gần đến mức, hơi thở nhẹ nhàng của Thư Diêu phớt qua cằm anh, mang theo chút hơi ấm ngứa ngáy.

“Ngậm miệng lại.” Chu Mính Viễn nhắc, giọng trầm thấp.

Ngón tay lạnh như đá của anh khẽ chạm vào khóe mắt cô, nhẹ nhàng đẩy mảnh kính ra. Một lát sau, anh giơ tay lên, trên đầu ngón là chiếc kính áp tròng đã vỡ làm đôi.

Thư Diêu chưa kịp cảm ơn đã vội nghiêng đầu, hất cằm lên bên còn lại, giọng lanh lảnh:

“Giúp tôi tháo luôn bên kia đi. Đeo một bên khó chịu quá!”

Sợ anh từ chối, cô còn giơ tay lên trêu:

“Anh xem, giờ chỉ có anh là người rửa tay thôi đấy nhé.”

Chu Mính Viễn trông có vẻ bất lực, vứt mảnh kính vỡ vào thùng rác rồi quay lại giúp cô tháo bên còn lại.

Thực lòng mà nói, anh chẳng hiểu tại sao cô phải đeo cái thứ rắc rối này. Đôi mắt tự nhiên của cô, vừa đen vừa sáng, sóng sánh như ánh nước trong veo, chẳng phải còn đẹp hơn sao?

Khi kính đã tháo xong, anh đứng thẳng lên. Nhưng ngay lúc đó, Thư Diêu bỗng giơ tay, móc cằm anh một cái, dáng vẻ lém lỉnh như một kẻ lưu manh:

“Chàng đẹp trai ơi, không khí thế này, mình ‘vụng trộm’ chút đi?”

Mùi hoa hồng thoang thoảng trong không gian, ngay cả ở một nơi không ai ngờ như nhà vệ sinh.

Tiếng hát từ nhà hàng vọng tới, du dương như chiếc khăn lụa mỏng lướt qua:
“Đôi môi anh hôn lên đôi mắt em, nụ cười anh thoảng qua nơi khóe môi…”

Một không khí dịu dàng, đầy mê hoặc. Nếu không phải vì địa điểm hơi… đặc biệt, thì đúng là hoàn cảnh hoàn hảo để làm chuyện gì đó thật thú vị.

Nhưng Chu Mính Viễn chỉ nhếch môi cười nhẹ. Anh biết quá rõ Thư Diêu, mấy lời cô nói thường chẳng mang ý nghĩa gì sâu xa. Anh đưa tay chạm vào chốt cửa, chuẩn bị rời khỏi.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, cánh cửa gỗ bên cạnh bị đập mạnh, cùng âm thanh nặng nề của vật gì đó va vào vách ngăn giữa hai buồng.

Thư Diêu giật bắn mình, tiếng động vừa rồi chắc chắn không nhẹ nhàng chút nào.

“Cái đó mà không đau thì đúng là kỳ lạ,” cô nghĩ thầm. Nhưng dường như người bên kia lại chẳng quan tâm đến nỗi đau chút nào, vì ngay sau đó là tiếng nói chuyện… cực kỳ nồng nhiệt:

“Sao áo em lại nhiều cúc thế này…”

“Nhiều, nhưng đâu khó bằng gỡ khuy áo của em.”

Thư Diêu đờ đẫn.

Có người thật sự… làm chuyện đó trong nhà vệ sinh của một nhà hàng cao cấp?

Còn để họ bắt gặp?

Cô quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc, nhìn về phía Chu Mính Viễn.

Trái ngược với sự bối rối của cô, anh lại nở nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng như đang châm chọc: “Đấy, cô xem, mồm cô thiêng chưa?”

Thực ra anh định mở cửa rời đi ngay, nhưng Thư Diêu thì khác. Ánh mắt cô bỗng lóe sáng, cả người tràn đầy hứng thú. Cô bám tay vào vách ngăn, nhón chân leo lên bồn vệ sinh, tư thế rõ ràng là muốn… nhìn trộm.

“Xuống ngay!” – Anh giữ chặt lấy tay cô, giọng thấp nhưng kiên quyết.

Nhưng cô đâu có nghe. Mấy câu chuyện bên kia ngày càng táo bạo, còn cô thì đứng không vững trên đôi giày da bóng loáng.

Thế là, trong một tích tắc, Chu Mính Viễn phải kéo mạnh tay cô xuống.

Cô suýt ngã, nhưng may thay, anh đỡ được. Cơ thể cô nhẹ bẫng, nhưng cú bất ngờ khiến anh cũng mất thăng bằng, cả hai người cùng ngả về phía vách ngăn.

“Rầm!”

Tiếng động quá lớn, đủ để hai người bên kia dừng lại. Không những thế, họ còn… vỗ lên tấm vách ngăn, như để cổ vũ:

“Ồ, bên kia cũng chơi hăng thế!”

Thư Diêu ngẩng đầu nhìn Chu Mính Viễn, đôi mắt lấp lánh niềm vui như vừa được tặng quà. Và rồi, cô bật cười, phải lấy tay bịt miệng để không phát ra tiếng quá lớn.

Chu Mính Viễn nhìn xuống. Cô nhẹ như một cánh lông vũ, ôm trong tay chẳng chút nặng nhọc. Nhưng chính nụ cười rung rinh ấy lại khiến anh cảm thấy không thể phớt lờ.

Hương nước hoa thoảng qua, vị ngọt nhè nhẹ của rượu anh đào. Đôi mắt cô khẽ cong, ánh sáng từ ánh nến ngoài kia phản chiếu trong đôi đồng tử.

Ngay dưới khóe mắt trái, một nốt ruồi son nhỏ tựa giọt máu, đáng ra nên gợi chút gì đó u buồn. Nhưng nụ cười của cô lại quá rực rỡ, khiến nốt ruồi ấy giống như một nốt nhạc vui.

Anh chưa kịp phản ứng, thì giọng cô đã vang lên, nhỏ nhẹ nhưng đầy giễu cợt:

“Thế nào? Chẳng phải anh cũng muốn xem trộm sao?”

Chu Mính Viễn vừa rời mắt khỏi gương mặt rạng rỡ của Thư Diêu, mới nhận ra cánh tay mình đang ôm lấy lưng cô, mà là ôm thẳng vào làn da trần dưới lớp váy hở lưng.

Ấm áp, mịn màng, cảm giác ấy khiến anh khẽ sững người.

Đôi môi của Thư Diêu cũng khiến người ta chú ý: sắc hồng đào mềm mại, bóng loáng đầy sức sống.

Cứ như bị thần linh trêu đùa, Chu Mính Viễn bỗng đưa tay còn lại lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi son đỏ tươi trên mặt cô.

Hành động bất chợt ấy lại được “đệm nhạc” bằng một bài hát tiếng Pháp vang vọng, cùng với tiếng hôn nhau rộn rã của đôi tình nhân vách bên.

Cả hai đều chết lặng.

Chu Mính Viễn lơ mơ không hiểu vì sao mình lại làm thế.

Còn Thư Diêu thì đầy kinh ngạc lẫn phẫn nộ, bật ra một câu chát chúa:
“Chu Mính Viễn! Đó là nốt ruồi, không phải vết bẩn! Anh lau cái gì mà lau?”

Chu Mính Viễn: “…”

Bữa ăn sau đó tiếp diễn trong không khí tương đối hòa nhã.

Ngọn nến dài trên bàn chảy tràn ra những giọt sáp trắng, ánh sáng lung linh làm dịu đi mọi căng thẳng. Món ăn kiểu Pháp cũng đậm đà không chê vào đâu được.

Thư Diêu đang chậm rãi húp bát súp cá hồi nhạt nhẽo, đôi mắt liếc sang phía đĩa thức ăn của Chu Mính Viễn, rồi đầy vẻ mong chờ hỏi:
“Cái bánh nấm truffle đó ngon không nhỉ?”

Nhìn ánh mắt lấp lánh ấy, Chu Mính Viễn hiểu ngay cô nàng muốn thử một miếng.

Anh gọi phục vụ lấy thêm dao nĩa mới, cắt một phần bánh đưa qua.

“Nhỏ hơn tí nữa đi.”

Miếng bánh bị cắt đôi thêm lần nữa. Lần này Thư Diêu mới gật đầu, háo hức đón nhận, nhai một cách mãn nguyện đến nỗi nhăn mũi lại.

“Cái cá tuyết kia, cho tôi nếm thử xíu nhé. Nhưng vẫn hơi to, anh cắt nhỏ nữa được không?”

Và thế là suốt nửa sau bữa ăn, Chu Mính Viễn cứ ngồi đó, kiên nhẫn cắt đồ ăn thành những mẩu nhỏ hơn đầu móng tay, rồi nhẹ nhàng đưa qua cho Thư Diêu há miệng chờ sẵn như chú chim non.

Thật ra, ăn uống với anh vốn chẳng mấy khi rườm rà.

Nếu bàn công việc, một tiếng không xong thì coi như xong luôn, Chu Mính Viễn sẽ đứng dậy và rời đi không chút khách sáo. Anh từng nói:
“Một tiếng mà không bàn xong nghĩa là đối tác vô dụng, đừng mất thời gian.”

Nhưng hôm nay, ngồi cùng Thư Diêu, bữa ăn kéo dài hẳn hai tiếng rưỡi.

Cuối cùng, người hứa mời lại chẳng mất đồng nào, vì Chu Mính Viễn thanh toán trước.

Thư Diêu cũng chẳng tỏ ngại ngần, cười lém lỉnh:
“Minh Viễn cưa cưa, anh ga-lăng thế này làm em ngại quá! Em bày đặt làm bố đường mà để kim chủ bao, lần sau chắc chắn em mời!”

Chu Mính Viễn nhướng mày, trong đầu nghĩ:
“Thì ra, nãy giờ mình đang phục vụ… bố mình à?”

Ra đến ngoài trời đã đổ mưa tự lúc nào.

Thư Diêu khoác chiếc áo ngoài mỏng tang không chống rét nổi, Chu Mính Viễn không nói không rằng, cởi luôn áo vest đắp lên vai cô.

Cô nàng mượn được chiếc ô từ quầy, giương lên che cho cả hai. Hành động nhanh nhẹn, ăn ý đến mức bất ngờ.

Thư Diêu vỗ nhẹ vai anh, bật cười nói:
“Chu Mính Viễn, anh thấy không? Hai ta cứ như tình nhân thật sự ấy!”

Chu Mính Viễn không nhắc Thư Diêu rằng, lúc nãy trong nhà hàng, họ còn giống một đôi tình nhân hơn nữa.

Đặc biệt là, khi ở trong nhà vệ sinh.

Thư Diêu vẫn huyên thuyên, như thể đang đóng một vai nữ chính trong bộ hào môn cẩu huyết:
“Anh thấy không, trong mắt người khác, chúng ta như ở cùng chiến tuyến vậy. Giấy đăng ký kết hôn còn ghi tên tôi kia mà! Coi như hai con châu chấu trên cùng sợi dây, anh gặp nguy hiểm nghĩa là tôi cũng chẳng được yên thân. Giả sử tên xấu xa đó nhắm vào một thiếu nữ yếu đuối như tôi thì sao? Anh có muốn suy nghĩ việc dẫn tôi theo mọi lúc mọi nơi không?”

Cô nói một tràng dài, nhưng thực tế thì Chu Mính Viễn chẳng nghe lọt chữ nào.

Ánh mắt anh dừng lại ở bụi hoa hồng trước cửa nhà hàng, những cánh hoa bị mưa làm ướt sũng, bóng loáng, đầy sức sống. Trông chẳng khác nào đôi môi của Thư Diêu.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Chu Mính Viễn thất thần lâu như vậy, đến nỗi khi Thư Diêu chau mày dí sát mặt hỏi:
“Anh nghe thấy tôi nói gì không?”

Anh mới bừng tỉnh, nghiêm mặt hỏi lại:
“Lúc nãy cô nói gì nhỉ?”

Tác giả có lời muốn nói:
Vậy là bạn đã nhận ra rồi đúng không? Ai mới là người động lòng trước.

Bình Luận (0)
Comment