Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 34

Dùng bữa xong, dàn chén đĩa toàn đồ dùng một lần, mà tâm trạng của cô nàng thoải mái đến nỗi bật cả nhạc nhảy tưng tưng, lắc lư cái đầu mà vừa ngân nga vừa thu dọn bàn ăn, từng món một tống hết vào thùng rác.

Trong khi đó, Chu Mính Viễn thì nép mình bên cửa sổ phòng khách, đôi mắt lạnh nhạt rũ xuống, không biết lại đang suy nghĩ chuyện gì.

Phải công nhận, người này đúng kiểu “mẫu mực”, có lẽ là do bị ông cụ Chu Cảnh rèn giũa quá nghiêm khắc, nên ngoài cái dáng vẻ xa cách khó gần, anh còn mang theo khí chất kiểu “con nhà người ta” chính hiệu.

Khí chất này nói sao nhỉ… kiểu như, làm gì cũng đúng bài bản, từ tư thế ngồi cho đến đứng, không dư một động tác thừa, lúc nào cũng chỉn chu gọn gàng. Vậy nên, cái cảnh anh dựa hờ vào cửa sổ thế này, thật sự hiếm thấy.

Giữa tiếng nhạc nhộn nhịp, Thư Diêu vừa thu dọn vừa liếc mắt qua.

Chắc sắp đến giữa tháng âm lịch rồi, vầng trăng ngoài kia cũng tròn chưa tròn, méo chưa méo, nhìn cứ như bị ai đó ấn dẹp xuống vậy, trông đáng yêu phết.

Nhưng người ta đứng cạnh cửa sổ thường sẽ ngắm trăng, còn Chu Mính Viễn thì cứ lặng thinh, mắt cũng chẳng buồn ngước lên.

Cơm đã ăn xong, đêm cũng muộn rồi, thế mà anh ta không nói về cũng chẳng bảo ở, rốt cuộc là định diễn vai người đàn ông u sầu đến khi nào đây?

Nghĩ vậy, cô bèn quay đầu hỏi thẳng:

“Chu Mính Viễn, anh có về không đấy?”

Nhạc trong phòng khách vẫn còn rộn ràng, chẳng thể gọi là yên tĩnh được. Anh nghe hỏi, trông như bị giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Chu Mính Viễn khẽ nhắm mắt một giây, rồi mới quét mắt sang, mất thêm nửa giây nữa mới đáp:

“Hôm nay ngủ lại đây.”

Ủa? Người này mà cũng chủ động ở lại à?

Cô hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi. Chỗ này cách sân bay không xa, sáng mai Bạch Hủ tới đón thì tiện thể đón luôn cô, đỡ phải đi riêng.

Cô vui vẻ gật đầu:

“Vậy thì tốt quá! Mai đi sân bay tôi còn được ké xe.”

Chu Mính Viễn lôi chiếc giường xếp từ góc phòng khách ra, thờ ơ “ừ” một tiếng.

Chốt kèo xong, cô phấn khởi nhảy chân sáo lên lầu. Nhưng đi được mấy bậc, bỗng nhiên quay đầu lại, thần sắc nghiêm túc hẳn:

“Chu Mính Viễn.”

Người kia đang loay hoay dựng giường xếp, nghe gọi liền ngẩng lên, thấy cô lại hăm hở chạy xuống, đứng ngay trước mặt.

Cô giơ ngón út ra, ngoắc ngoắc:

“Lại đây, móc nghéo cái coi! Sáng mai cùng nhau đi Nam Phi, đừng có lén trốn lúc tôi còn ngủ đấy!”

Anh hơi nhíu mày, chắc là chưa từng chơi cái trò con nít này bao giờ, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng chìa ngón tay út ra.

Cô cười tít mắt, móc tay anh một cái rồi phán:

“Ngủ ngon nhé!”

Nói rồi, lại tung tăng chạy lên lầu, còn chu đáo tắt luôn đèn chùm trong phòng khách, chỉ để lại một dải đèn nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ.

Đèn cảm ứng trên bậc thang lần lượt sáng lên theo từng bước chân cô, rồi dần tắt khi bóng dáng ấy khuất hẳn nơi khúc ngoặt.

Chu Mính Viễn cúi đầu nhìn ngón tay vừa bị cô nắm qua.

Không biết có phải do cô ăn ít quá không, mà tay lúc nào cũng mát lạnh.

Anh ngồi xuống giường, day day ấn đường.

Lúc nãy đứng bên cửa sổ nhìn bóng cây dưới trăng, bất giác nhớ lại một chuyện cũ.

Cũng là câu “Tôi đói sắp chết rồi” đó, nhưng là anh từng nghe ở đâu nhỉ?

À, là năm anh 17 tuổi.

Có lẽ do suốt ngày đầu óc chỉ toàn hợp đồng với số liệu, nên anh rất ít khi nằm mơ. Nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ, trước khi ngủ còn nhớ về vụ bắt cóc năm ấy, thế là mơ thấy luôn.

Trong giấc mơ, anh bị nhốt trong một căn nhà đổ nát, đang loay hoay nghĩ cách thoát thân, bỗng quay sang, thấy một cô gái với khuôn mặt vẽ thành hình chú hề, đang ngồi thu lu dưới vạt nắng xuyên qua mái nhà.

Có lẽ, bất cứ sinh vật nào khi co ro lại đều sẽ toát ra nét yếu ớt khác hẳn khí chất thường ngày.

Khoảnh khắc đó, Chu Mính Viễn nhớ đến con mèo hoang gầy còm từng nuôi.

Anh cởi áo vest, ném sang cho cô gái kia, rồi hỏi:

– Hối hận chưa?

Cô gái ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt hòa lẫn lớp trang điểm chú hề lem nhem, nặn ra một nụ cười:
“Giờ mà hối hận chắc ruột gan cũng xoắn hết lại rồi. Tôi sắp chết đói mất.”

Tôi thật sự đói đến sắp chết rồi.

Tôi thật sự sắp chết đói rồi.

Hai câu này nghe qua thì giống hệt nhau.

Trong giấc mơ, Chu Mính Viễn cảm thấy như mình vừa nắm bắt được điều gì đó, nhưng giấc mơ không theo ý anh, chỉ có thể đứng nhìn mình cất giọng nghiêm túc nói với cô gái kia:
“Em không nên nhúng tay vào chuyện này. Gọi là bắt cóc đã là nhẹ, em còn chưa nhận ra sao? Đây là một vụ mưu sát.”

Lúc đó, Chu Mính Viễn thực sự có ý muốn dọa cô một chút.

Nhưng mà… cô gái này đúng là nhân tài hiếm có.

Tự mình yêu cầu bị bắt cóc, cả người sắp treo lơ lửng giữa ranh giới sống chết mà thứ duy nhất cô bất mãn lại là… không có gì để ăn. Còn có thể thảnh thơi mà xoạc chân, uốn dẻo trong căn phòng này.

Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần nghe cô òa khóc nức nở.

Không ngờ, cô lại mở to mắt, ánh mắt sáng rực nhìn anh:
“Thế thì làm sao giờ, tôi đã dấn thân vào rồi. Mà thực ra cũng vui lắm, đây là lần đầu tiên… thật sự là lần đầu tiên tôi tự quyết định chuyện của mình, mặc dù có vẻ hơi ngu một chút.”

Cảm giác đó… Chu Mính Viễn hiểu.

Cuộc sống như con rối bị giật dây chẳng dễ chịu gì, như con thú bị nhốt trong lồng, muốn thoát ra nhưng không thể.

Giây phút đứng trong căn nhà hoang này, anh không phải xử lý đống tài liệu dày cộp, không cần học những thứ kiến thức thương mại khô khan. Ngay khoảnh khắc đó, Chu Mính Viễn cũng từng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì cùng chung cảm giác, anh ngồi xuống, lấy từ túi áo sơ mi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt lăn dài trên má cô, sau đó nhét vào tay cô:
“Có thực lực mới có thể chống đỡ tham vọng của mình. Mà cách chạy trốn của cô đúng là hơi ngu thật.”

Cô gái mím môi:
“Ngốc thì ngốc, có khi chẳng còn cơ hội làm lại đâu.”

Trên chiếc khăn tay là vệt màu loang lổ từ lớp trang điểm của cô. Cô nhìn chằm chằm vào vết bẩn đó, lẩm bẩm:
“Càng nghĩ càng thấy tiếc, còn chưa kịp ăn lẩu, ăn đồ nướng. Một đứa dân Bắc Kinh như tôi mà đến vịt quay cũng chưa từng nếm thử.”

Không đồ ăn, không nước uống, cũng không có đường thoát ra.

Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ chết đói, chết khát trong căn nhà hoang tàn này.

Chu Mính Viễn vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Thư Diêu.

Từ sau lần tạm nuôi một con mèo nhỏ hồi bé, anh chưa từng chủ động thân thiết với bất kỳ ai hay bất kỳ con vật nào nữa. Khi bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại của Thư Diêu, anh hơi dừng lại vì không quen.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẹ giọng nói:
“Tôi sẽ đưa em ra ngoài, cho em một cơ hội khác để lựa chọn. Đừng khóc.”

Đó đúng là một lời tuyên bố hùng hồn giữa nghịch cảnh, nhưng may thay, anh đã làm được.

Họ nhai nuốt đám cỏ dại mọc trong nhà để cầm hơi, mất trọn năm ngày cầm búa đập vỡ từng lớp ván gỗ đóng kín cửa sổ.

Cô gái ấy rất kiên cường, không khóc thêm lần nào nữa.

Cô chui ra ngoài từ lỗ hổng trên cửa sổ, không may giẫm phải ván gỗ đầy đinh. Chu Mính Viễn muốn giúp cô cởi giày kiểm tra vết thương, nhưng cô rụt chân lại, giọng nhẹ bẫng nhưng kiên quyết:
“Đừng nhìn, chân tôi xấu lắm. Dân học ballet, ngón chân bị biến dạng hết rồi.”

Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Mính Viễn đột nhiên bừng tỉnh.

Là vì anh vừa nhìn thấy Thư Diêu.

Cô đang quỳ trên tấm nệm đơn nơi anh nằm, chỉ mặc một chiếc quần short, đôi chân dài, thẳng tắp, đường cong hoàn mỹ.

Cô cúi người xuống, giọng nói mềm mại đến đáng ngờ:
“Mính Viễn ca ca~”

Cô vẫn mặc chiếc áo len và áo lót tối qua, cổ áo hơi rộng, cúi xuống như vậy lại lộ ra mép ren của lớp vải bên trong.

Đầu ngón tay cô chạm vào má anh, mang theo hơi lạnh.

“Renggggg——”

Điện thoại báo thức vang lên.

Chu Mính Viễn giật mình.

Thì ra chỉ là một giấc mơ.

Nhưng khi mở mắt ra, trước mặt anh vẫn là Thư Diêu.

Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cúi xuống nhìn anh.

Cảnh tượng vừa mở mắt ra đã thấy có người dí sát mặt vào mình, người bình thường chắc sợ xanh mặt.

Nhưng Chu Mính Viễn chỉ vô thức đưa mắt nhìn xuống cổ áo của cô.

Cô mặc một chiếc váy ngủ, cổ áo không rộng lắm.

Thư Diêu có vẻ buồn ngủ đến cực hạn, ngay cả nốt ruồi son dưới mắt cũng bị cô dụi đỏ ửng. Cô ngáp một cái, lí nhí nói:
“Cho tôi nửa tiếng… để tỉnh táo lại.”

Chu Mính Viễn hoàn toàn tỉnh giấc, lạnh nhạt đáp:
“Đi mà tỉnh táo đi, còn kịp.”

Nói xong, anh bỗng nhận ra Thư Diêu luôn mang giày lười bít mũi ở nhà.

Sáng sớm mùa thu, không khí lạnh lẽo, trời cũng chưa sáng hẳn. Mới hơn bốn giờ sáng, bầu trời vẫn tối đen.

Khoảng một tiếng sau, Bạch Hủ xuất hiện, rất có tâm mà mang theo bữa sáng cho Thư Diêu.

Nhưng kế hoạch “tỉnh táo lại” của cô hoàn toàn thất bại, uể oải uống hai ngụm cháo rồi quấn khăn len ngủ luôn trên xe.

Từ lúc đó cho đến khi ra sân bay, lên máy bay, cô vẫn nhắm tịt mắt.

Bạch Hủ xách hành lý, đẩy vali, hộ tống cả hai đi lối VIP. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta thấy có người ngủ nhiều đến mức này.

Không mở mắt đã đành, ngay cả vé máy bay, giấy tờ tùy thân cũng đều nằm trong tay Chu Mính Viễn. Đến cả chiếc túi nhỏ cô hay đeo trên vai, cuối cùng cũng bị Chu Mính Viễn đeo lên vai mình.

Tổng giám đốc lạnh lùng, hô phong hoán vũ trên thương trường, giờ phút này… trông chẳng khác gì bảo mẫu riêng.

Lúc lên máy bay, Thư Diêu có tỉnh táo lại được một chút.

Cô mở mắt, tựa vào ghế hạng thương gia, vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh:
“Mính Viễn ca ca, ngồi đi. 2B là một vị trí đẹp, rất hợp với anh.”

Chu Mính Viễn khẽ nhếch môi, tiện tay vứt chiếc khăn quàng vào mặt Thư Diêu.

Khi anh ngồi xuống ghế 2B, Thư Diêu đã cuộn người trong khăn quàng, nhắm mắt lại.

Cảnh nhốn nháo lúc lên máy bay, thậm chí cả lúc tiếp viên phục vụ bữa ăn, cũng chẳng thể đánh thức cô.

Cô ngủ thẳng một mạch hơn ba tiếng, đến khi tỉnh lại thì vừa vặn thấy Chu Mính Viễn đang cảm ơn một tiếp viên hàng không khá xinh đẹp.

Chưa đầy một phút sau, tiếp viên mang đến một chiếc chăn, Chu Mính Viễn nhận lấy rồi nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt Thư Diêu.

“Dậy rồi à?” Anh đưa chăn cho cô, giọng điềm tĩnh. “Tự đắp đi, máy lạnh hơi thấp.”

Thư Diêu kéo chăn phủ lên chân. Tiếp viên mỉm cười hỏi cô:
“Chuyến bay còn dài, cô có muốn thay dép đi trong cabin không ạ?”

Ghế ngồi trên máy bay khá rộng rãi, nhưng hành trình dài dễ khiến chân tay bị phù. Thay dép đi trong cabin có thể giúp thoải mái hơn so với mang giày da hay sneakers.

Nhưng Thư Diêu lắc đầu, có lẽ vì vừa ngủ dậy, giọng cô còn chút ngái ngủ, nửa khuôn mặt vẫn rúc trong chăn, giọng khẽ khàng:
“Không cần đâu, cảm ơn cô. Chân tôi không đẹp lắm, đổi giày hơi bất tiện.”

Chân tôi không đẹp lắm.

Câu nói ấy… quá quen thuộc.

Chu Mính Viễn lập tức quay ngoắt đầu, ánh mắt dừng lại trên người Thư Diêu.

Tác giả có lời muốn nói:
【Chương 1 lên sóng, chương 2 sẽ đăng vào khoảng 10h nhé!】

Lại là một ngày đăng hai chương đấy ~

Bình Luận (0)
Comment