Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 43

Đêm đầu tiên trở về Đế Đô, Chu Mính Viễn không quay về Đông Cẩn ở.

Sáng hôm sau, Thư Diêu cũng không còn như trước chuyến đi Nam Phi, vui vẻ chạy đến tòa nhà tài chính nữa.

Trước đây từng nói là sẽ không rời nhau, không biết ai là người khởi đầu, mà giờ lại chẳng ai giữ lời.

Tòa nhà tài chính im lặng đến mức làm người ta ngột ngạt.

Khi bận xử lý công việc thì không để ý, nhưng sau khi cúp cuộc họp trực tuyến, Chu Mính Viễn tựa lưng vào chiếc ghế da mềm mại, đôi mày bất chợt nhíu lại.

Phong cách trang trí văn phòng này do Bạch Hủ thiết kế dựa trên sở thích của anh. Giờ nhìn lại, gam màu xám nhạt này thật lạnh lẽo.

Cứ như thể cơn gió thu thét gào bên ngoài cửa sổ đã len lỏi vào đây, mang theo chút hơi lạnh phảng phất khắp không gian.

Chu Mính Viễn ngồi đó, cau mày suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ cầm lấy điện thoại, mở trình duyệt và tìm weibo cá nhân của Sầm Nguyệt Bạch.

Anh cũng không rõ tại sao mình lại làm vậy.

Nếu suy nghĩ kỹ, có lẽ là vì anh vẫn còn canh cánh trong lòng về chiếc áo khoác nam khoác lên vai Thư Diêu tối qua, cũng như bát canh nóng hổi mà Sầm Nguyệt Bạch đưa cho cô.

Trang cá nhân của Sầm Nguyệt Bạch thực sự đã được cập nhật, với một bài đăng vào rạng sáng hôm qua.

Không có bất kỳ chú thích nào, chỉ là một bức ảnh.

Hàng chục nghìn bình luận, đa phần đều là của các cô gái trẻ, tràn ngập những lời xuýt xoa. Chu Mính Viễn từ những bình luận này xâu chuỗi được một số thông tin:

Bữa tiệc tối qua mà Thư Diêu tham dự là cùng với hai nhóm nhạc nam đình đám.

Không ít người để lại bình luận kèm theo ảnh, trong đó có cả những bức ảnh ghép hoặc khoảnh khắc vui đùa ngớ ngẩn, thậm chí là hình chai rượu và thức ăn.

So với những bức ảnh kia, bức của Sầm Nguyệt Bạch trông có phần tĩnh lặng và yên bình hơn nhiều.

Đó là một bức ảnh chụp bóng dưới ánh đèn:

Ánh đèn màu cam hắt lên những bóng cây cỏ trên sân thượng quán nướng, in lên bức tường gạch đỏ, tạo nên một khung cảnh rất yên ả.

Người hâm mộ không hiểu ý nghĩa bức ảnh, chỉ toàn tâng bốc Sầm Nguyệt Bạch bằng những lời hoa mỹ.

Nhưng Chu Mính Viễn lại chăm chú nhìn vào góc của bức ảnh, đôi mày nhíu chặt thành hình chữ “川”.

Đó là một góc khuất không đáng chú ý, lẫn trong bóng cây là một phần bóng tay nhỏ nhắn.

Người khác không nhận ra, nhưng Chu Mính Viễn thì biết rõ.

Không chỉ biết độ cong tinh tế của đoạn cổ tay kia, anh còn biết rõ chủ nhân của nó thường có đôi tay lạnh, nơi đáy mắt ẩn chứa một nốt ruồi son, và nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Chu Mính Viễn ngổn ngang tâm sự, nhìn chằm chằm vào góc bức ảnh mà chẳng biết đã bao lâu.

Bạch Hủ vừa bước vào văn phòng đã nhận ra ngay hôm nay Chu Mính Viễn không được bình thường. Bình thường thì vị “Tiểu Chu tổng” này khi làm việc đã chẳng để tâm đến ai, Bạch Hủ ra vào cũng chẳng mấy khi được ngó ngàng.

Nhưng hôm nay thì khác, ánh mắt anh sao mà… sâu sắc, đượm chút tình ý?

Bạch Hủ nhón chân lại gần, lén liếc qua màn hình máy tính.

Hả?

Chẳng phải đây là trang Weibo của Sầm Nguyệt Bạch sao!

Xem ra Thư Diêu nói không sai, vị Tiểu Chu Tổng này thực sự thích Sầm Nguyệt Bạch.

Thích đến mức thành fan cứng luôn rồi!

Nghĩ vậy, Bạch Hủ lén lút lấy chiếc khung ảnh giấu trong ngăn tủ ra, thổi một hơi, rồi dùng tay áo chà kỹ phần… cơ bụng trong bức ảnh đến sáng bóng trước khi đặt lên bàn Chu Mính Viễn.

Chu Mính Viễn vẫn dán mắt vào màn hình, đầu óc xoay mòng mòng.

Thư Diêu không thích anh.

Cô ấy cũng chẳng cần dựa vào việc cưới anh để thoát khỏi thế giới ballet.

Cô đã trưởng thành, không còn bốc đồng như mười mấy năm trước, mọi kế hoạch đều được vạch sẵn trước khi quyết định chạy đến tìm anh.

Dường như không có mục đích gì đặc biệt. Khả năng duy nhất là cô lo anh sống không vui, nên với tư cách một người đồng cam cộng khổ, cô ở lại bên cạnh, làm chỗ dựa tinh thần.

Một cuộc hôn nhân kiểu “giúp đỡ người nghèo” vậy.

Và người được giúp lại chính là Chu Mính Viễn.

Nghĩ đến những toan tính nhỏ bé của Thư Diêu, khóe môi Chu Mính Viễn khẽ nhếch lên một chút.

Cô ấy đến là để giúp anh.

Nhưng nếu chỉ là giúp đỡ, thì không cần phải hy sinh cả hôn nhân của mình.

Nụ cười thoáng hiện trên môi anh vụt tắt, thay vào đó là đường thẳng mím chặt.

Thôi thì, để cô ấy đi tìm hạnh phúc của mình đi?

Cách xa nhau một chút, cũng là cách để anh dẹp yên những vọng tưởng của bản thân.

“Bạch Hủ.”

“Sao thế, Chu Tổng?”

Bạch Hủ quay đầu, thấy Chu Mính Viễn đang day trán, trông có vẻ mệt mỏi.

Anh trầm mặc vài giây, rồi mở lời: “Lấy bản thỏa thuận ly hôn ra đi, thêm vào phần bồi thường. Cả căn biệt thự bên hồ cũng cho vào đó.”

Bạch Hủ sững người.

Thư Diêu với Chu Tổng chẳng phải rất hòa thuận sao, sao giờ lại đòi ly hôn?

Hơn nữa, Chu Tổng giờ không còn như mấy năm trước, đa phần tài sản riêng đều đã đổ vào Nam Phi, ở Đế Đô giờ chỉ còn đúng hai căn biệt thự.

Một căn ở Đông Cẩn, lúc trước đã ghi trong thỏa thuận chuyển cho Thư Diêu.

Giờ mà tặng nốt căn biệt thự bên hồ, thì Chu Mính Viễn… đến nhà cũng chẳng còn.

“Cậu với Thư Diêu cãi nhau à?”

Bạch Hủ dò hỏi: “Sáng nay Thư Diêu có nhắn tin cho tôi, nói cô ấy bận dẫn thực tập sinh đến công ty, không phải không muốn đến đây…”

“Ừ.”

Chu Mính Viễn day trán, giọng khàn khàn: “Sửa xong thỏa thuận nhanh lên, chiều nay cậu ở đây, tôi ra ngoài một lát.”

“Được.”

“À, gửi địa chỉ công ty của Thư Diêu cho tôi.”

Bạch Hủ nhìn anh đầy khó hiểu.

Muốn ly hôn thì cứ ký giấy là xong, sao còn phải vội vàng đến tận công ty cô ấy?

Phòng tập nhảy.

“Lục Hân, Đại Sâm, Trương Sĩ Trạch, dừng, còn những người khác nghỉ tại chỗ. Ba cậu theo nhịp của tôi làm lại lần nữa, tôi xem nào.”

Thư Diêu cầm cây gậy nhỏ gõ nhịp, ánh mắt soi kỹ từng động tác.

“Lục Hân, kiểm soát biểu cảm chưa đúng, tự điều chỉnh lại.”

“Đại Sâm, động tác cậu mạnh quá, thả lỏng vai chút đi… đúng rồi, vậy đó.”

“Trương Sĩ Trạch, động tác chân chưa tới.”

Thư Diêu giữ vẻ nghiêm nghị, đưa mắt quan sát cả nhóm, cuối cùng dừng lại ở Sầm Nguyệt Bạch: “Nguyệt Bạch, cậu lên nhảy một lần, làm mẫu cho Trương Sĩ Trạch xem.”

Sầm Nguyệt Bạch đứng dậy, tự ngân nga giai điệu, đánh nhịp và nhảy thử một lần.

“Đấy, cứ theo nhịp của Nguyệt Bạch mà tập.”

Thư Diêu dẫn đầu vỗ tay, sau đó liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Nghỉ 15 phút đi, lát nữa luyện tiếp.”

Lục Hân cởi mũ lưỡi trai, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, cười lớn: “Tôi phát hiện Nguyệt Bạch lúc nào cũng giống học sinh ngoan ngoãn ấy. Cứ thấy cô giáo Thư là nhảy như thể được buff thêm skill, chỉ chờ được khen thôi.”

“Haha, đúng rồi!” Kim Minh Hiên ngồi bệt xuống sàn, với tay lấy khăn lau mặt: “ Thư lão sư không định thưởng cho Nguyệt Bạch một bông hoa đỏ à?”

Ngoài giờ tập, Thư Diêu rất dễ tính.

Cô ngồi tự nhiên trên sàn, lấy trong túi ra một dây buộc tóc, cột mái tóc dài thành kiểu đuôi ngựa cao, cười đáp: “Muốn không? Lại đây xếp hàng, cô giáo Thư dùng son vẽ lên trán từng người luôn!”

“Thôi thôi!”

“Nghe sến lắm!”

“Haha mà cũng vui đấy chứ!”

“Đồ ngốc, vậy thì để cô giáo vẽ cho cậu trước đi!”

Tiếng cười vừa lắng xuống, mọi người lại quay về chuyện chính.

Vài bài hát lần này đều là bài mới, vũ đạo cũng mới, cả nhóm đã tập cả tuần nay nhưng vẫn thấy chưa ổn, thế nên mới mời Thư Diêu đến hướng dẫn.

Sầm Nguyệt Bạch lau mồ hôi, nghiêm túc hỏi: “Cô Thư, có phải chúng em nhảy chưa đủ tốt không?”

Thư Diêu nghĩ một chút rồi đáp: “Cảm giác chưa tới. Thế này cũng không tệ, hơn hẳn người mới, nhưng là nhóm đỉnh lưu, các cậu vẫn cần gây ấn tượng hơn. Tùy thôi, các cậu muốn sống dựa vào nhan sắc hay muốn làm idol thực thụ?”

Lời này khiến cả nhóm cứng họng.

Là nhóm nhạc đỉnh lưu, áp lực đương nhiên rất lớn. Healer đã gần một năm không có bài hit. Chỉ dựa vào fandom thì chẳng thể kéo dài mãi.

Ca khúc mới phát hành lần trước bị cư dân mạng chê tơi tả, nói rằng Healer đã hết thời, giờ chỉ dựa vào nhan sắc để giữ vị trí.

Thấy cả nhóm trầm ngâm, Thư Diêu vỗ tay cười: “Lời tôi nói các cậu còn khó chịu, đừng để người ngoài có cơ hội nói thế. Các cậu có thực lực mà, tập trung luyện đi!”

Cô đứng dậy: “Để tôi nhảy mẫu lần nữa, các cậu tìm lại cảm giác nhé.”

Thư Diêu ăn uống chẳng được bao nhiêu, thể lực lại không mạnh, lúc dạy nhảy cũng chỉ tập trung vào một vài động tác, mà còn là tốc độ chậm rãi.

Sáu chàng trai của Healer đều biết, Thư lão sư của họ chưa từng nhảy trọn một bài.

Vậy mà hôm nay cô bất ngờ tuyên bố muốn nhảy toàn bộ, khiến cả nhóm phải nghiêm túc hẳn lên.

Thư Diêu cởi áo khoác dài, lộ ra bên trong là một chiếc áo dây ren phối với quần ngắn. Cô quay người, lấy từ trên giá một mảnh vải trắng mềm mại, thắt ngang eo. Khi quay lại, ánh mắt và khí chất của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Nhạc vang lên, Thư Diêu bắt đầu di chuyển theo nhịp. Những động tác vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, mỗi chuyển động đều đạt đến sự hoàn hảo tuyệt đối.

Sáu chàng trai chỉ biết ngồi im, trố mắt nhìn cô giáo mình biểu diễn.

Quả thực, Thư Diêu nhảy khác hoàn toàn so với họ.

Lúc này, Chu Mính Viễn bước vào công ty của Thư Diêu. Đây là lần đầu tiên anh đến đây. Từ tầng 6 trở đi, trên tường treo đầy ảnh tập thể, bức nào Thư Diêu cũng đứng ngay vị trí trung tâm, chứng minh sự nổi bật và được yêu mến của cô.

Và rồi… anh nhận ra một điều: Dù cố tình hay không, Sầm Nguyệt Bạch luôn xuất hiện ở vị trí không gần mà cũng chẳng xa Thư Diêu.

Tay cầm theo bản thảo thỏa thuận ly hôn, Chu Mính Viễn đi thẳng đến phòng tập.

Kính của phòng tập chỉ cho phép nhìn từ ngoài vào, nhưng không ai bên trong thấy được bên ngoài. Anh đứng lặng, nhìn qua lớp kính.

Sáu chàng trai trẻ ngồi vây quanh, còn Thư Diêu đang nhảy.

Cô không còn dáng vẻ dịu dàng, nhã nhặn như lúc múa ba-lê nữa. Thay vào đó là sự mạnh mẽ, phóng khoáng, từng động tác đều toát lên sức hút mãnh liệt. Chiếc khăn trắng trên eo cô theo chuyển động mà tung bay nhịp nhàng.

Động tác cuối cùng, Thư Diêu quỳ xuống sàn, trượt nhẹ một đoạn, tay vung chiếc khăn trắng, tạo nên một vòng cung hoàn hảo giữa không trung.

Gương mặt cô kiêu ngạo ngẩng lên, thần thái ấy, làm sao để nói nhỉ, gương mặt dịu dàng của cô ấy hiện lên một vẻ đẹp mạnh mẽ, vượt ra ngoài khỏi những rào cản thông thường.

Chu Mính Viễn đứng ngoài cửa, ánh mắt không rời khỏi cô một giây.

Khi tiếng nhạc dừng lại, mấy chàng trai trẻ lập tức bu vào khen nức nở:

“Thư lão sư ơi, cô ngầu quá!”

“Cứ tưởng tiên nữ giáng trần chứ!”

“Chắc chắn không phải bài múa giống tụi em rồi, cô nhảy xịn quá!”

“Đẹp trai bùng nổ!!”

Trong khi họ hào hứng, Chu Mính Viễn lại cảm thấy bản thảo ly hôn trên tay mình nặng đến khó tin, như thể nó đang đốt cháy từng ngón tay anh.

Anh nghĩ rằng mình đã suy nghĩ thấu đáo, nhưng hóa ra là tự mình dối người, có lẽ chỉ là tìm cớ để được gặp cô.

*Đổi xưng hô nha

Câu “Ly hôn đi.” nặng nề kia bỗng chốc biến thành: “Em có muốn cùng anh ăn tối không?”

Chỉ có anh và em.

Trong phòng tập mỗi Sầm Nguyệt Bạch lặng lẽ cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm xuống sàn.

Chu Mính Viễn thấy cậu ấy cúi xuống, nhặt lên một chiếc nhẫn kim cương.

Sầm Nguyệt Bạch đưa chiếc nhẫn kim cương tới trước mặt Thư Diêu, chưa kịp nói gì thì Lục Hân đã “À” một tiếng, hiếu kỳ hỏi: “Thư lão sư, cô đã kết hôn rồi sao?”

Thư Diêu quay lại nhìn, cầm chiếc nhẫn kim cương, tùy ý ném vào túi, lau mồ hôi trên trán: “Tôi là quả phụ.”

Chu Mính Viễn: “…”

Bình Luận (0)
Comment