Thư Diêu nói sẽ dẫn Chu Minh Viễn đi khám bệnh, tất nhiên chỉ là câu đùa. Cô chỉ quá bất ngờ trước lời anh nói mà thôi.
Không biết diễn tả cảm giác thế nào, nhưng ngay cả khi đã cúp máy, đôi tai cô vẫn hơi nóng.
Giai điệu bài hát mới của Healer, hòa cùng tiếng bước chân lục đục của sáu người, dội vào tai Thư Diêu. Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô:
Cảm giác bây giờ của mình, có phải là… rung động?
Còn chưa kịp nghiền ngẫm, khóe mắt cô bắt gặp Đại Sâm với một động tác sai nghiêm trọng. Theo thói quen nghề nghiệp, Thư Diêu đột ngột quay đầu, bật thốt:
“Đại Sâm! Cậu lắc hông như đang múa lân vậy hả?”
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang ngay lập tức.
Thư Diêu hoàn toàn không nhận ra.
Cô cứ nghĩ rằng hôm nay lại phải bầu bạn với Healer suốt cả ngày. Nào ngờ vừa đến giờ cơm trưa, trợ lý nhỏ đã gõ cửa phòng tập nhảy. Cô bé thò đầu vào, chớp chớp mắt, gọi cô:
“Cô Thư ơi.”
Thư Diêu theo phản xạ nhướng mày:
“Lại có bưu kiện của tôi à?”
“Không phải, không phải!” Cô bé trợ lý lắc đầu nguầy nguậy, chỉ tay về phía cửa:
“Không phải bưu kiện, là có người tìm cô.”
Thư Diêu đứng dậy, cô bé trợ lý lại cười tinh nghịch, thêm vào một câu:
“Người ấy bảo là chồng cô.”
Chồng tôi?
Chẳng phải là Chu Mính Viễn sao?
Anh đến đây làm gì?
Thư Diêu mặt đầy vẻ ngơ ngác, kéo cửa phòng tập. Quả nhiên, Chu Mính Viễn đang đứng ngay bên ngoài.
Dãy hành lang với hàng cửa sổ sáng trưng. Chu Mính Viễn đứng ngay bên khung cửa, như thể đang ngắm cây ngân hạnh gần như trụi lá bên ngoài.
Trên tay anh vắt chiếc áo khoác màu cà phê nhạt mà Thư Diệu đã mua, bên trong là áo sơ mi trắng và quần tây đen. Sơ mi được cắt may hoàn hảo, làm nổi bật bờ vai rộng và vòng eo săn chắc của anh. Tà áo sơ mi sơ vin gọn gàng, tôn lên đôi chân dài miên man.
Thư Diêu rút ánh mắt khỏi cây ngân hạnh ngoài cửa sổ, bước tới cạnh Chu Mính Viễn, tò mò hỏi:
“Ủa, anh tới đây chi vậy?”
“Chẳng phải em bảo muốn dẫn anh đi khám bác sĩ à?”
Thư Diêu trợn tròn mắt:
“Em nói đại thôi mà!”
“Anh tưởng thật.”
Thư Diêu lập tức quay ngoắt sang nhìn anh chằm chằm:
“Chu Mính Viễn, em nghi ngờ anh thực sự có vấn đề đấy!”
Cái phong thái lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày của anh đâu rồi? Hình như bị ánh nắng nhàn nhạt cuối thu nướng cháy mất rồi hay sao mà giờ lại hóa thành người nói nhiều thế này?
“Đi ăn trưa nhé?”
Chu Mính Viễn nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thư Diêu:
“Ăn xong nhớ dẫn anh đi khám bác sĩ nhé?”
Ủa alo? Cái vụ khám bác sĩ này làm ơn đừng nhai lại nữa được không?
Thư Diêu phì cười:
“Anh không phải đang trả thù em vì em nói anh đầu óc có vấn đề đấy chứ? Em thề là không cố ý đâu, nhưng mấy câu anh nói trong điện thoại… nó cứ sai sai thế nào ấy.”
“Sai thế nào?”
Giọng Thư Diêu nhỏ lại:
“Kiểu… bảo em là ánh trăng gì đó ấy.”
Thực ra, Chu Mính Viễn đâu có nghĩ mình đang tỏ tình. Anh chỉ đang cố gắng không giấu kín cảm xúc nữa, tập cách chân thành với người mình thích thôi.
Nhưng nhìn Thư Diêu lúc này, ánh mắt hơi ngại ngùng liếc đi nơi khác, anh lại thấy như mình vừa “bóc trúng quà”. Chu Mính Viễn mỉm cười không nói, chuyển chủ đề:
“Đi ăn thôi.”
Cả hai vừa bước được hai bước thì từ sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc:
“Cô Thư ơi!”
Thư Diệu và Chu Mính Viễn cùng quay lại.
Cái nhìn của Sầm Nguyệt Bạch vượt qua Thư Diêu, đụng thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Chu Mính Viễn.
Chạm mắt cái rụp. Bầu không khí như đông cứng lại trong vài giây.
Thư Diêu, với bản tính hồn nhiên của mình, chẳng nhận ra điều gì, cười toe toét hỏi:
“Nguyệt Bạch, có chuyện gì thế?”
Sầm Nguyệt Bạch chìa túi xách và điện thoại ra:
“Cô để quên này.”
Chiếc túi bé tí của Thư Diêu trông chẳng đựng nổi cái gì, ấy thế mà cô lôi ra được một tấm ảnh, đưa cho Sầm Nguyệt Bạch, rồi chỉ về phía Chu Mính Viễn:
“Tấm này tôi chuẩn bị sẵn lâu rồi mà cứ quên mất. Tiện hôm nay nhớ ra, cậu ký cho anh ấy nhé, fan cứng của cậu đó!”
Ba người đứng đó.
Chỉ có Thư Diêu cười hớn hở.
Chu Mính Viễn mặt lạnh tanh.
Sầm Nguyệt Bạch nhìn tấm ảnh rồi biểu cảm đơ ra đầy phức tạp—đó là bức ảnh tạp chí phải khoe múi bụng theo yêu cầu của nhãn hàng.
Sầm Nguyệt Bạch ngước lên, đúng lúc Thư Diêu dùng khuỷu tay thúc vào Chu Mính Viễn:
“Không nói với idol một câu à?”
“Nói gì?”
“Thì kiểu ‘Cố lên, anh luôn ủng hộ em’ gì đó!”
Thư Diêu nhướn mày cười cười, lại thúc Chu Mính Viễn thêm cái nữa:
“Nhanh lên! Idol của anh bận rộn lắm, gặp được là may đấy, đừng để phí cơ hội vàng!”
Vậy là Chu Mính Viễn, giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng của mình, nhìn Sầm Nguyệt Bạch, hờ hững nói:
“Cố lên, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu.”
Tay ký của Sầm Nguyệt Bạch run nhẹ, cậu đưa lại tấm ảnh với một cảm giác khó tả:
“…Cảm ơn.”
Xuống cầu thang, Thư Diêu vừa đi vừa len lén nhìn Chu Mính Viễn, bắt gặp khóe môi anh hơi nhếch lên.
Cô cười tủm tỉm trêu chọc:
“Gặp idol cái là vui thế cơ à? Nhớ cất kỹ ảnh đấy, mất là không xin lại được đâu!”
Cô nhảy qua hai bậc cầu thang, ngoảnh đầu lại:
“Này, giúp anh xin chữ ký idol, việc lớn thế này, chút nữa ăn cơm anh phải mời nha!”
Chu Mính Viễn cuối cùng không nhịn được, bật cười:
“Được, anh mời.”
Cứ tưởng mời bữa đơn giản gần đó, ai ngờ anh lái xe đưa cô đến hẳn một nhà hàng Thái sang chảnh.
Thư Diêu nghĩ bụng, đúng là xin được chữ ký idol thì khác bọt hẳn, mời ăn cũng phải cho hoành tráng.
Chu Mính Viễn coi đây là buổi hẹn hò.
Còn Thư Diêu thì coi là bữa tiệc tri ân, ăn một cách vô cùng tấm đắc.
Gần lập đông, trời rét căm căm, làm bát canh tom yum cay cay nóng hổi thì đúng là không còn gì tuyệt hơn.
Thư Diêu chẳng giỏi mấy về phương hướng, nên cô chẳng nhận ra nhà hàng này quen thuộc ở điểm nào.
Ăn xong, Chu Mính Viễn ra ngoài nghe điện thoại, Thư Diêu lững thững đi lên sân thượng. Cô chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối tung, chống tay lên lan can, ngắm nhìn một lúc rồi bất giác thấy bộ sofa nhung ở tòa nhà đối diện trông quen quen.
Nhìn kỹ lại, cô mới nhận ra—hóa ra sân thượng bên đó chính là chỗ nhóm cô và Healer từng tụ tập nướng BBQ.
Thư Diêu còn đang ngạc nhiên, thì Chu Mính Viễn bước tới:
“Nhìn gì đấy?”
“Nhìn bên kia kìa.” Thư Diệu chỉ tay qua. “Anh còn nhớ quả bóng thỏ hồng nhỏ của em không? Em nhặt nó trên tay vịn cầu thang ở quán đó đấy.”
“Nhớ chứ.”
Thư Diêu nghi ngờ:
“Ủa, sao anh biết?”
“Vì cái ‘thiên thần nhỏ dễ thương’ tặng em bóng chính là anh mà.”
Chu Mính Viễn buông lời nhẹ như gió thoảng, khiến Thư Diêu tưởng anh đang đùa. Cô còn đang định vặn lại:
“Anh lấy đâu ra tự tin mà gọi mình là thiên thần?”
Nhưng chưa kịp nói, Chu Mính Viễn đã kéo cô xuống lầu.
Lúc đi ngang qua sảnh tầng hai nhà hàng, hương vị nồng đậm của gia vị Thái tràn ngập khắp không gian.
Thư Diêu nhìn bóng lưng Chu Mính Viễn, thấy anh theo nhịp nhạc của nhà hàng mà khẽ tung lên chiếc chìa khóa xe trong tay.
Chiếc xe của anh là một con Mercedes đen sì, trông nghiêm túc y hệt lão cán bộ.
Nhìn chìa khóa rơi lại vào lòng bàn tay anh, Thư Diêu bất giác nhận ra lý do vì sao Chu Mính Viễn trông có chút gì đó khác lạ.
Hóa ra, cái nét tươi trẻ của tuổi 17 mà cô tưởng đã bị “đóng băng” từ lâu, giờ đây lại bất ngờ được giải thoát. Từ cách anh cử động, nói cười, tất cả toát ra một thứ sức sống dịu dàng, tinh tế.
Anh không còn giữ khuôn mặt lạnh băng, không còn là người chỉ biết chìm đắm trong những con số và hợp đồng.
Giữa mùa thu này, từ sau lời cô nói bảo anh cười nhiều hơn, Chu Mính Viễn dường như đã thực sự “sống” lại, tràn đầy sức sống và niềm vui.
Thư Diêu nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Thật tốt biết bao.
Ra khỏi nhà hàng, Chu Mính Viễn bất ngờ hỏi:
“Em xin nghỉ chưa?”
Thư Diêu ngơ ngác:
“Nghỉ gì cơ?”
“Để đi bệnh viện với anh.”
Thư Diêu tròn mắt:
“Em cần gì xin nghỉ. Giúp Healer chỉ là bạn bè hỗ trợ thôi, có phải công việc chính đâu mà lương với thưởng.”
Giải thích xong, Thư Diêu mới sực nhớ ra. Cô cau mày, trong đầu hiện lên một dấu hỏi lớn:
“Thật sự đi bệnh viện? Anh bị gì à? Bệnh nặng lắm sao?”
Chu Mính Viễn không trả lời, chỉ tiếp tục lái xe.
Không khí trong xe bỗng trầm lắng hẳn. Nụ cười vừa rạng rỡ trên môi Thư Diêu cũng tắt dần. Cô im lặng, im hơn cả người vốn dĩ đã trầm mặc như Chu Mính Viễn.
Đến ngã tư, xe dừng lại vì đèn đỏ. Chu Mính Viễn nghiêng đầu nhìn Thư Diêu, không giấu nổi tò mò:
“Sao em không nói gì nữa?”
Thư Diêu từ từ, thật chậm rãi ngẩng đầu lên. Rồi cũng chậm rãi quay qua nhìn anh, ánh mắt trống rỗng vô định.
Nếu Chu Mính Viễn không phải người hoàn toàn không tin vào chuyện ma quỷ, thì giờ chắc anh đã nghĩ cô bị… nhập.
Ánh mắt ấy khiến anh rùng mình.
Một lúc sau, cuối cùng Thư Diêu cũng lên tiếng, giọng buồn buồn:
“Chu Mính Viễn…”
“Ừ?”
“Anh nói xem, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?”
“Bệnh viện.”
Thư Diêu gật đầu như thấu tỏ chân lý, sau đó nghiêm túc nói:
“Không sao đâu, đừng sợ. Dù anh có rụng hết tóc, trở nên xấu xí và hói đầu, em vẫn sẽ ở bên anh.”
Giọng điệu của cô như đang dỗ dành trẻ con, hoặc… chính mình.
Chu Mính Viễn ngẩn người:
“…Sao anh lại rụng tóc?”
“Vì hóa trị chứ sao.”
Chu Mính Viễn giật mình liếc qua cô. Đèn xanh bật lên, anh khởi động xe, hỏi:
“Sao anh phải hóa trị?”
Thư Diêu thở dài, giọng trĩu nặng như sắp khóc:
“Vì anh mắc bệnh nan y mà.”
Chu Mính Viễn: “???”
Cô lại lẩm bẩm, như chìm vào thế giới riêng:
“Em đã nói rồi, anh dạo này lạ lắm. Hóa ra là vì bệnh nan y. Em thấy trên phim, ai bị bệnh này cũng phải hóa trị cả, mà nghe bảo đau lắm…”
Chu Mính Viễn: “……”
Anh mắc bệnh nan y hồi nào thế?
“Chu Mính Viễn, anh nói đi, anh còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“…”
“Thôi, chắc không nhiều đâu. Nếu sống lâu, anh đã chẳng nhờ em đi bệnh viện cùng.”
Xe rẽ ở ngã tư.
Chu Mính Viễn bắt đầu nghi ngờ khả năng phân tích của Thư Diêu. Phải chăng học ballet xong, não cô cũng học cách… bay bổng?
Anh nhìn sang, thấy cô tràn ngập ánh mắt “từ bi hỉ xả”, như thể anh sắp lìa đời đến nơi.
“Anh muốn ăn gì tối nay? Thời gian còn lại, muốn ăn gì hay đi đâu, em sẽ chiều anh hết.”
Ban đầu, nhìn Thư Diêu tự biên tự diễn, Chu Mính Viễn thấy buồn cười.
Anh chưa từng gặp ai có thể “sáng tác” ra một câu chuyện vừa ly kỳ, vừa vô căn cứ như thế, nên chẳng buồn ngắt lời.
Nhưng rồi Thư Diêu lại thở dài:
“Không sao đâu, dạ dày em cũng chẳng khá hơn. Biết đâu hai năm nữa em xuống dưới đó bầu bạn với anh.”
Lời vừa dứt, Chu Mính Viễn không nhịn được nữa. Anh đưa tay bóp nhẹ miệng cô lại, giọng trầm thấp:
“Đừng nói linh tinh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Diêu: “Anh ấy dạo này kỳ lắm. Chắc chắn sắp chết rồi.”
Chu Mính Viễn: “…Anh chỉ muốn theo đuổi em thôi, cảm ơn.”