“Ui trời, xấu hổ quá đi! Vợ chồng già còn phải tỏ tình cơ đấy! Đợi tôi chải chuốt xinh đẹp đã nha!”
Khi Chu Mính Viễn từ tầng hai bước xuống, Bạch Hủ đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, tay cầm chiếc gối ôm hình chim cánh cụt mà bóp bóp cái mặt tròn to của nó. Nghe thấy giọng Thư Diêu, cậu ta ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên hỏi:
“Chị dâu ở nhà à?”
“Ừ.”
“Bàn chuyện yêu đương gì chứ? Không phải cậu lên đấy để lấy tài liệu ly hôn sao?”
Bạch Hủ chỉ vào tập tài liệu đựng trong túi giấy kraft đặt bên cạnh sofa, mặt đầy khó hiểu.
Câu này Chu Mính Viễn không thèm đáp. Anh cũng chẳng buồn ngồi lên cái sofa bị Thư Diêu biến thành bãi chiến trường, kéo một chiếc ghế từ góc phòng ra, ngồi xuống giữa phòng khách, khoanh tay chờ cô xuống.
Từ khi mang cái danh “người thừa kế sáng giá nhất của nhà họ Chu” bước vào thương trường, chuyện phải đợi người đối diện gần như chưa từng xảy ra với Chu Mính Viễn.
Dù là vì kính trọng hay vì muốn nịnh bợ, không ai dám để anh phải chờ.
Ngay cả những năm gần đây khi anh có chút sa sút, cũng không ai dám thử.
Nhưng hôm nay, lịch sử đã bị phá vỡ.
Kim phút trên chiếc đồng hồ treo tường viền vàng đã quay gần hết một vòng, vậy mà cầu thang vẫn không có lấy một tiếng động.
Kiên nhẫn của Chu Mính Viễn từng chút từng chút một bị bào mòn. Trong bộ vest được là ủi phẳng phiu, anh ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần, nhưng rơi vào mắt Bạch Hủ lại khiến cậu ta cảm thấy buồn cười không nhịn nổi.
Thư Diêu đúng là một người thú vị.
Ngày trước, lúc Chu Mính Viễn thuê người thiết kế lại căn biệt thự này, anh yêu cầu cực kỳ khắt khe. Nhà thiết kế từng than thở với Bạch Hủ:
“Tóm gọn lại thì yêu cầu của ngài Chu chỉ có một câu: Làm sao để chỗ này giống như không phải nơi người ở thì cứ thế mà làm.”
Thành phẩm quả nhiên y như vậy: toàn bộ không gian tông xám lạnh, tối tăm và thiếu hơi thở con người.
Ba năm sau, Thư Diêu chuyển vào ở, ngôi nhà bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Đến cả chiếc đèn chùm pha lê màu xám treo trên trần nhà giờ đây cũng bị buộc kín dây ruy băng đủ màu sắc, trông như một cái cây điều ước.
Trên mấy sợi dây ruy băng còn viết đầy điều cầu nguyện:
“Thân thể khỏe mạnh, mọi sự như ý.”
“Đại cát đại lợi, thăng quan phát tài.”
…Đều là những câu cầu may cực kỳ sáo rỗng.
Bạch Hủ tò mò rướn cổ lên đọc, đến khi thấy một dải ruy băng màu hồng phấn, cậu ta bỗng cười phá lên:
“Chu Mính Viễn, đồ rùa khốn kiếp.”
Tiếng cười của Bạch Hủ vang lên làm Chu Mính Viễn chau mày.
Anh nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của Bạch Hủ, cũng thấy được mớ dây ruy băng trên đèn chùm. Và đương nhiên, anh không thể bỏ qua dòng chữ đó.
Nhiệt độ trong phòng khách lập tức giảm mạnh.
Tháng tám ở kinh đô nóng bức, vậy mà không khí nơi đây lạnh đến mức tưởng chừng như cửa kính có thể đóng băng.
—
Một tiếng rưỡi sau, cuối cùng Thư Diêu cũng xuống lầu.
Cô kéo theo một chiếc vali nhỏ, vừa bước xuống vừa ngó nghiêng qua các khe hở giữa lan can cầu thang, vừa vặn nhìn thấy Chu Minh Viễn ngồi bên dưới.
Những đồ vật cô yêu thích đều có vẻ ngoài ngộ nghĩnh, ngay cả chiếc ghế đen anh đang ngồi cũng có bốn chân được bọc trong những chiếc tất len hình chân mèo để giảm tiếng động.
Nhìn cảnh đó, trông anh trong bộ vest chỉn chu như tuyết mới rơi phủ lên khu vui chơi.
—
Nghe tiếng bước chân, Chu Minh Viễn ngẩng đầu lên.
Chạm phải ánh mắt anh, Thư Diêu lập tức nở nụ cười áy náy:
“Anh Mính Viễn ~”
Anh giơ tay day trán, giọng như kiệt sức:
“…Nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Được thôi.”
Thư Diêu cũng tự thấy hai ngày nay mình cứ “anh anh” suốt đến phát mửa, liền thoải mái ngồi lên vali, đối diện với Chu Mính Viễn:
“Anh đến không đúng lúc rồi, tôi đang định ra ngoài. Có chuyện gì thì để lần sau nhé?”
Cô vừa dứt lời, Chu Mính Viễn đang cầm túi kraft từ tay Bạch Hủ, tháo từng vòng dây, kéo hờ ra góc của bản thỏa thuận ly hôn và điều khoản bồi thường.
Nghe thấy lời cô, anh khựng lại, chỉ thoáng ngẩng lên nhìn.
Thư Diêu thì không hề ngần ngại:
“Thực ra tôi cũng bận lắm.” Thấy ánh mắt anh lạnh thêm, cô càng làm bộ thêm: “Hay là thế này nhé, lần sau muốn gặp thì hẹn trước một tiếng, để tôi còn biết mà chuẩn bị nghênh tiếp?”
Chu Mính Viễn nhíu mày sâu hơn.
Thư Diêu làm như không nhìn thấy, đứng dậy kéo vali đi thẳng ra cửa.
Cử chỉ rất khí chất, nhưng vali của cô lại quẹt vào một thùng giấy, làm rơi ra đủ thứ đồ linh tinh: thú bông, tượng gỗ, đồ trang trí bằng nhựa…
Một quả bóng chày lăn đến chân, vô tình làm cô khựng lại mất mấy giây.
Cô loạng choạng một chút nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tự tin, một tay đặt lên tay nắm cửa, quay lại nhìn Chu Mính Viễn, khẽ cười:
“Lần sau gặp nhé.”
Nói xong, cô còn thổi một nụ hôn gió.
Cửa đóng lại.
Thư Diêu thật sự đi rồi.
Bạch Hủ ngơ ngác đứng bên sofa, vừa nhìn cửa, vừa nhìn Chu Mính Viễn.
Một người đi cái vèo. Một người lại chẳng buồn giữ.
Chu Mính Viễn vẫn chẳng để lộ cảm xúc, chỉ yên lặng nhìn về phía cửa, có chút suy tư.
Cô gái này không phải không hiểu, chắc chắn biết anh đến để nói chuyện ly hôn.
Thỏa thuận rõ ràng, điều khoản lại rất hậu hĩnh, không cần cò kè bớt một thêm hai, giải quyết chỉ mất vài phút.
Vậy cô đang trốn cái gì?
Cô không muốn ly hôn vì lợi ích gì?
Hôn nhân với một người chẳng khác gì người xa lạ như anh, có gì đáng để giữ?
—
“Này, Tiểu Chu tổng, cậu nói xem, cô Thư có phải đang cố ý không?”
“Cố ý cái gì?”
“Thì… chẳng phải hồi đám cưới cậu bỏ rơi cô ấy sao? Một mình làm cô dâu chắc bẽ mặt lắm. Có khi cô ấy giận nên mới làm khó cậu?”
Bạch Hủ chỉ lên cái đèn chùm, nơi có dải ruy băng ghi “Chu Mính Viễn đồ rùa khốn kiếp,” rồi đoán bừa.
Chu Mính Viễn lạnh lùng liếc cậu ta:
“Đầu óc cậu, ngoài ba cái chuyện yêu đương vớ vẩn, còn nghĩ được gì nữa không?”
Bạch Hủ khựng lại, rồi chợt lóe lên ý nghĩ khác:
“Hay là… cô Thư có liên quan đến thế lực nào đó?”
Chu Mính Viễn không trả lời ngay, chỉ đứng dậy, hai tay đút túi quần tây, khẽ cười, nửa như nghiêm túc, nửa như mỉa mai.
Là bạn hay thù, anh chưa rõ.
Cô muốn gì, anh càng không đoán được.
Nhưng thú vị đấy.
Được, vậy thì đợi xem cô còn chiêu trò gì.
Anh xoay người bước ra cửa.
“Cạch…”
Tiếng gì đó khẽ vang lên.
Chu Mính Viễn cúi xuống, nhìn thấy một con vịt cao su nằm xẹp lép dưới chân anh.
“…Vợ hợp pháp của anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Tại sao anh có cảm giác mình vừa nhặt về một đứa trẻ vị thành niên thế này?”
—
Kể từ ngày đó rời khỏi biệt thự Đông Cẩn, Chu Mính Viễn cũng không liên lạc lại với Thư Diêu.
Hồ sơ ly hôn bị anh ném vào ngăn cuối cùng của tủ văn phòng, để mặc nó bám bụi.
Dù sao thì còn nhiều thời gian.
Chỉ cần cô muốn gì, sớm muộn cũng sẽ lộ ra.
Còn chuyện “yêu đương” mà cô nói?
Hừ, những lời đó, đến một dấu chấm cũng không đáng tin.
Dù sao cũng là vợ chồng, không cố ý tìm nhau thì cùng ở Đế Đô, kiểu gì chẳng có ngày đụng mặt.
—
Cuối tháng 8, sau hơn một tháng oi bức, Đế Đô hiếm hoi đón hai cơn mưa nhỏ.
Lập thu qua, thời tiết dần mát mẻ, cũng là lúc gia tộc nhà họ Chu tổ chức thọ yến mừng sinh nhật 76 tuổi của Chu Cảnh, người hiện đang nắm quyền cao nhất trong gia đình.
Quan hệ giữa Chu Míh Viễn và ông nội, Chu Cảnh, những năm gần đây không được tốt.
Từ vị trí “người có triển vọng nhất để kế thừa gia nghiệp,” anh đã rơi vào thế thất thế, mà nguyên nhân chủ yếu chính là do mối quan hệ giữa hai ông cháu thay đổi.
Chu Mính Viễn thông minh, từ thời đại học đã không chỉ đơn thuần là một sinh viên. Nhiều công việc quan trọng của Chu Cảnh đều do anh thay mặt thực hiện.
Nhưng sau đó, việc ông sắp xếp một cuộc liên hôn với Thư gia, cùng với đó lại đưa anh tới Nam Phi mở rộng thị trường ở nơi chẳng ai xem trọng, đều là những quyết định xảy ra khi quan hệ giữa họ ngày càng căng thẳng.
Hôm đó, khi Chu Mính Viễn mang quà mừng thọ về nhà, thời tiết không được đẹp. Từ sáng sớm đã đổ một cơn mưa nhỏ.
Ngôi biệt thự cổ kính của nhà họ Chu vốn mang nét phương Bắc, giờ đây, với không khí ẩm ướt, lại phảng phất như một góc Giang Nam.
Tài xế dừng xe trước cổng lớn.
Nhưng Chu Mính Viễn chần chừ mãi vẫn chưa xuống.
Nhà họ Chu, chính là nơi giống nhà nhất, nhưng lại chẳng có chút hơi ấm của gia đình.
Bao nhiêu âm mưu, tính toán đều giấu kín trong đó.
Anh nhớ đến những ngày ở Nam Phi, dù phải sống cảnh dãi dầu sương gió trong những nhà xưởng tạm bợ cùng các nhân viên, thì ít nhất, vẫn còn thấy ấm áp hơn.
Ngồi ở ghế sau, anh vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong sân nhà.
Thư Diêu đang ngồi trên ghế đá trong vườn. Trên bàn đá là một đĩa trái cây tươi.
Cô mặc chiếc váy thu dệt kim màu cam, tóc búi cao gọn gàng, mỉm cười trò chuyện với mẹ anh.
Bên cạnh cô còn có cô cháu gái nhỏ bên nhà bác cả. Cô bé ôm một chú gấu bông lớn, há miệng chờ đợi.
Thư Diêu bóc từng múi quýt xanh, một múi đút cho cô bé, một múi bỏ vào miệng mình.
Hai cái miệng nhỏ nhai vài cái, rồi cùng lúc nhăn lại, đồng thanh kêu lên:
“Chua quá!”
Mẹ anh cười khoan khoái, trên vai quàng chiếc khăn choàng mỏng, nhẹ nhàng giải thích:
“Phải chua thì mới giàu vitamin C, con gái ăn vào da dẻ trắng trẻo, ít bệnh tật.”
Thư Diêu bật cười, nhướng mày trêu chọc:
“Thế mẹ cũng ăn đi, để trắng trẻo không ốm đau!”
Cô bé cũng hùa theo:
“Bà ba cũng phải bổ sung vitamin! Để trắng trẻo không ốm đau!”
Mẹ anh nghe vậy, cũng nếm thử một múi, nhưng chỉ nhai được một chút đã nhắm tịt mắt vì chua.
Ba người đồng loạt bật cười, tiếng cười lan tỏa trong bầu không khí ẩm ướt, mang lại cảm giác dễ chịu kỳ lạ.
Chu Mính Viễn sững người.
Đã bao lâu rồi anh không thấy mẹ mình cười vui vẻ như thế?
Biệt thự trên núi này, nơi quy tụ nào là núi giả, hồ nhân tạo, cả cây cầu bằng ngọc trắng uốn lượn…
Nhưng trong 28 năm ký ức của anh, nó có đủ mọi thứ, chỉ thiếu hơi ấm và tiếng cười.
Thư Diêu lại như đã sống ở đây từ lâu, hòa nhập một cách tự nhiên, thoải mái, khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
Cô ngồi đó, nét mặt hoàn toàn không còn chút đề phòng mơ hồ như hai lần gặp trước, chỉ là một dáng vẻ thư thái, ung dung.
Không phải người phụ nữ nào cũng có đủ dũng khí để cười nói tự nhiên, thoải mái trong sân nhà họ Chu như thế.
Cô rốt cuộc là người như thế nào?
—
Đang mải suy nghĩ, anh bỗng nghe thấy mẹ mình nhìn đồng hồ vàng nhỏ trên cổ tay, cất giọng không hài lòng: “Mính Viễn sao còn chưa tới?”
Thư Diêu nghe vậy, hình như định nói gì đó để xoa dịu thay anh.
Nhưng lời vừa thốt ra được một nửa thì đã bị mẹ anh chặn lại: “Muốn tới thì tới, không thì thôi, sinh con trai để làm gì chứ, chẳng khác gì không sinh!”
Bà ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Không bằng con dâu, con dâu mới là người hiểu lòng mẹ nhất. Thư Thư à, mẹ thấy con như con gái ruột của mẹ, còn hơn cả cái thằng ruột thịt kia.”
Cô cháu gái nhỏ bên cạnh gật gù đồng tình, nghiêm nghị như một bà cụ non: “Đúng vậy! Chú Mính Viễn lúc nào cũng lạnh lùng chán ngắt, vẫn là thím nhỏ dễ thương hơn. Bà ba, bà đừng cần chú ấy nữa!”
Mẹ anh nghe xong, giả vờ giận dỗi, hừ nhẹ một tiếng: “Chu Mính Viễn là ai? Bà không quen người này.”
Chu Mính Viễn đứng ngoài cửa: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn: Xong rồi, mẹ cũng mất, cháu cũng mất, tất cả đều bị vợ cướp mất.
Chính thức trở thành “cô độc giữa nhân gian.”