Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 56

Bên phía Healer thì theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, còn chị đẹp Thư Diêu nhà mình cũng lăn xả như con thiêu thân, bận túi bụi suốt hơn nửa tháng trời.

Đế Đô nhiệt độ rơi cái ào như cổ phiếu lúc chia tay, mới đó còn áo gió nhẹ nhàng, chớp mắt cái đã phải lôi áo bông ra mặc, chính thức dấn thân vào mùa đông.

Tới cuối tháng 11, Healer cuối cùng cũng luyện xong phần hát nhảy, tự cho là ổn áp, chuẩn bị vào phòng thu quay MV. Còn Thư Diêu chính thức được nghỉ phép toàn phần.

Mới vừa buông việc ra thở được một hơi, Chu Mính Viễn đã lập tức đặt vé bay đi Nam Phi. Gấp gáp như thể bên đó vừa có động đất 8 độ rich-te.

Thư Diêu còn tưởng ở Nam Phi có biến căng!

Lần cuối tới công ty trước chuyến đi, Thư Diêu được Bạch Hủ lái xe đưa, còn Chu Mính Viễn thì tranh thủ về thăm mẹ, hai người hẹn gặp nhau thẳng tại sân bay.

Vừa bước ra khỏi toà nhà công ty, Triệu Nhã đã dí theo sau, tay lăm lăm một phong bao lì xì, nhất quyết dúi cho bằng được vào tay Thư Diêu.

Thư Diêu thì từ chối mãi, rồi nhanh như chớp chui tọt vào xe, một bên nháy mắt với Bạch Hủ bảo cậu ta mau phóng xe đi, một bên kéo cửa kính lên:
“Chị Triệu ơi, chị cũng biết em rồi đó, tiền phong bì là em tuyệt đối không nhận đâu. Đợi MV ra, chị cho em xin cái đĩa CD làm kỷ niệm là được!”

Triệu Nhã tức muốn dậm chân, chỉ tay vào mặt cô, nhưng rồi cũng đành lắc đầu bất lực.

Xe vừa rời khỏi cổng công ty, Bạch Hủ mới tò mò:
“Ủa, trong bao đỏ đó chắc cũng không ít ha?”

Thư Diêu tựa đầu vào ghế xe, thong thả nói:
“Chắc là thẻ ngân hàng. Cao lắm cũng tầm hơn trăm triệu. Mời biên đạo múa xịn rồi thuê giáo viên luyện tập riêng nữa, cỡ đó là vừa.”

Cái thái độ “tiền bạc là vật ngoài thân” của cô khiến Bạch Hủ bất giác nhớ đến ai đó, khẽ cười:
“Hai người đúng là giống nhau thật đấy.”

“Gì cơ?” Thư Diêu chớp mắt.

“Tôi nói cậu Chu kìa. Nhìn thì lúc nào cũng cắm đầu vào công việc, tưởng là người rất trọng tiền bạc. Ai dè, lại chả thiết tha gì tới tiền.”

Bạch Hủ từng theo Chu Mính Viễn sang Nam Phi năm đầu tiên. Cả năm trời làm việc bục mặt, chẳng quan tâm giờ giấc.

Mỗi ngày mở mắt ra trời còn chưa sáng, làm tới đêm khi cú mèo với chuột chui ra kiếm ăn mới chịu nghỉ.

Khi đó bên Nam Phi chưa xây được văn phòng tử tế, chỉ có mấy căn nhà cấp bốn. Trần nhà thì dột, cửa sổ lùa gió như cái quạt, đèn đóm tù mù, muỗi vo ve như hòa tấu dàn dây, mạng chập chờn như số phận, nói chung là cực kỳ gian khổ.

Thế mà hai người ngồi lì trong căn phòng ấy, một ngồi là ngồi 20 tiếng đồng hồ.

Đến gần Tết, Chu Mính Viễn bảo Bạch Hủ về nước trước. Bạch Hủ thấy anh còn bao nhiêu việc dồn đầu, không đành lòng bỏ về, nhất quyết ở lại hỗ trợ.

Lúc đó còn giỡn chơi:
“Nếu cậu thấy áy náy thì năm nay phát thêm cho tôi tí thưởng Tết nha.”

Chu Mính Viễn lúc ấy – cái mặt vốn hiếm khi thay đổi biểu cảm – khẽ nhếch mép, coi như nở một nụ cười. Rồi anh tiện tay lôi trong ngăn kéo ra một cái thẻ ngân hàng, quẳng sang cho Bạch Hủ:
“Đây, thưởng Tết.”

Bạch Hủ làm lâu năm bên cạnh Chu Mính Viễn, thưởng cuối năm chưa bao giờ ít. Nghĩ cũng chỉ là thêm một tháng lương như thường lệ thôi.

Ai dè, đợi lo xong hết bên Nam Phi, về nước rồi mới rảnh đi kiểm tra tài khoản. Vừa tra xong, suýt nữa thì quỳ ngay tại máy ATM.

Trong thẻ có tận 5 tỷ.

Gọi điện cho Chu Mính Viễn mà tay còn run cầm cập, Chu tiên sinh ở đầu dây bên kia thì điềm nhiên:
“Coi như tôi trả trước lương ba mươi năm.”

Bạch Hủ cười cười, ánh mắt phức tạp:
“Tôi từng không hiểu, vì sao cậu ấy không yêu tiền, cũng chẳng mê kinh doanh, mà vẫn ở lại tập đoàn nhà họ Chu. Sau này mới nhận ra, có lẽ vì ngoài thương trường ra, cậu ấy chẳng còn gì khác.”

Người từ nhỏ đã bị nhồi sọ bằng mấy thứ lý thuyết thương mại, có muốn đi khỏi thế giới ấy… cũng chẳng biết nên đi đâu.

Chu Mính Viễn rời khỏi thương trường, giống như lữ khách mất phương hướng, chẳng nơi nào gọi là nhà.

“Nhưng tôi cảm thấy, cậu ấy đang toan tính điều gì đó. Chỉ là vừa tính vừa chờ. Giống như người ta ra sân bóng mà chẳng thèm sút. Mãi chẳng chịu ra chân. May mà chị dâu xuất hiện.”

Bạch Hủ nghiêng đầu nhìn sang Thư Diêu, có chút kích động:
“Tôi đoán, người mà cậu ấy chờ chính là chị đấy. Chẳng qua đến cậu ấy còn chưa nhận ra.”

Nhìn qua cũng thấy, giữa Bạch Hủ và Chu Mính Viễn không đơn thuần chỉ là cấp trên – cấp dưới, mà còn là bạn bè hiếm hoi.

Trên đường ra sân bay, xe kẹt một đoạn vì tắc đường. Thư Diêu quay sang hỏi:
“Anh Bạch, anh quen anh Chu nhà tôi từ khi nào vậy?”

“Bố tôi là nhân viên lâu năm của Chu thị. Ban đầu tôi theo anh Chu An Đồng, sau này anh ấy giới thiệu tôi cho cậu ấy. Lúc đó cậu ấy mới 20 tuổi, tôi cũng bắt đầu theo luôn từ ấy. Nhưng khi đó, tôi không phải trợ lý duy nhất.”

Ban đầu, quan hệ giữa họ cũng chỉ là sếp – nhân viên bình thường.

Cho đến một ngày, mẹ của Bạch Hủ phát bệnh nặng, không chữa thì chỉ còn chờ chết.

Trước đó bố Bạch cũng vì ung thư mà qua đời, tiền bạc trong nhà gần như cạn sạch. Mẹ lại đổ bệnh, chi phí điều trị và dưỡng bệnh lên tới hơn ba trăm triệu – một con số mà người mới vào nghề như cậu ta chỉ có thể… nhìn rồi thở dài.

Cậu ta lo tới mức miệng nổi đầy mụn nước.

Nhớ hôm đó, cậu ta mang tài liệu lên phòng Chu Mính Viễn.

Tiểu Chu tổng đứng bên cửa kính tầng cao chót vót của toà nhà tài chính, phía sau là những toà cao ốc san sát. Điếu thuốc ngậm hờ ở môi, liếc mắt thấy quầng thâm dưới mắt Bạch Hủ, khẽ hỏi:
“Nhà có chuyện?”

Làm nghề như Bạch Hủ, trợ lý kiêm thư ký, kỵ nhất là mang việc nhà lên công sở.

Nhưng lúc đó thật sự bí quá, cậu ta không nhịn được, thốt vài câu than vãn với ông sếp mặt lạnh này.

Chu Mính Viễn rít một hơi thuốc, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Không dỗ dành, cũng chẳng nói sẽ giúp.

Thế mà hôm sau, trời còn chưa sáng, y tá đã lắc vai đánh thức Bạch Hủ đang ngủ gục trên giường trông bệnh.

Cô y tá nói, có người đã thay cậu ta hẹn được chuyên gia đầu ngành, còn thanh toán luôn toàn bộ viện phí.

Bạch Hủ cầm điện thoại gọi cảm ơn, cổ họng nghẹn ứ như nuốt phải quả trứng gà sống.

Đầu dây bên kia, giọng Chu Mính Viễn vẫn lãnh đạm y như thường lệ:
“Coi như ứng trước lương. Mạng người quan trọng hơn.”

Thương trường là chiến trường, Bạch Hủ đã thấy quá nhiều cảnh tượng lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.

Hôm nay còn áo vest cà vạt ngồi họp khí thế ngất trời, hôm sau đã gục đầu xin tiền khắp nơi, tán gia bại sản trong tích tắc.
Người làm ăn ai nấy cũng cười, nhưng nụ cười nào chẳng giấu dao trong tay áo.

Mà ông sếp trẻ tuổi của cậu ta, người chưa từng nở một nụ cười thật lòng, lại là người ấm áp nhất cậu ta từng gặp.

Từ đó trở đi, Bạch Hủ trở thành cánh tay phải của Chu Mính Viễn.

Có năm, Chu Mính Viễn đi lặn, bình dưỡng khí bị người ta giở trò, cũng là Bạch Hủ liều mình chia nửa phần dưỡng khí, mới giúp anh thoát chết.

Xe kẹt cứng trên đường cao tốc ra sân bay, thành hàng dài như rắn sắt nằm phơi nắng. Qua cửa sổ trời phả xuống chút mùi xăng, còi xe vang lên liên hồi, tài xế nào cũng đang mài sừng chực húc xe chen ngang bên cạnh.

Nghe xong một đoạn ký ức cũ, Thư Diêu khẽ gật đầu.

Dù giờ đây Chu Mính Viễn đã thoát ra khỏi cuộc đời khi xưa, nhưng mỗi lần nghe kể lại, cô vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Giống như cách anh từng tiếc nuối vì không thể cùng cô trải qua những ngày “thoát thân” đó.

Mà Thư Diêu thì cũng từng nghĩ, giá như mình đến bên anh sớm hơn một chút thì tốt biết mấy.
Giá như sau lần gặp nhau năm mười bốn tuổi, họ vẫn luôn ở bên nhau thì hay rồi.

Cô im lặng rất lâu, lại thấy mình trầm mặc hơi quá đà, liền tìm chuyện khác nói cho nhẹ bớt bầu không khí. Cô cười cười, lảng sang hướng khác:
“Bạch Hủ, thế bây giờ anh coi như thất nghiệp rồi hả?”

“Tiểu Chu Tổng sắp xếp cả rồi,” Bạch Hủ đáp, “Giờ phần lớn công việc tôi theo Sở Duật, cậu ấy cần thì gọi tôi.”

Vừa dứt lời, cuối cùng cũng thoát khỏi đoạn tắc đường. Bạch Hủ nhấn ga, cho xe lên 100km/h, hất cằm hỏi:
“Sở Duật, chị nhớ chứ?”

Thư Diêu gật đầu.

Nhớ chứ sao không. Hồi ấy trong club, Sở Duật vác đèn phát sáng, hai tay vung như đánh trống trận, miệng hò hét gọi cô là “chị dâu nhỏ”, hình ảnh sống động như một màn xiếc tạp kỹ, ai mà quên cho được.

Vừa nhắc đến Sở Duật, điện thoại Bạch Hủ đã reo lên — chính chủ gọi tới.

Giọng bên kia oang oang như sấm rền:
“Ơi mẹ ơi! Bạch Hủ, số của Chu Mính Viễn bị ai bán lại à? Tôi vừa gọi thử, tự dưng nhảy ra bài nhạc chờ là ‘Mua bán tình yêu’! Hù tôi xém văng điện thoại!”

Thư Diêu: “…”
Cô nghĩ thầm, làm trợ lý cho người như Sở Duật chắc chẳng mấy khi phải lo bạc tóc.

Sở Duật nom đúng chuẩn kiểu rỗi việc, không có chuyện thì bịa cho ra.

“Phải rồi đó,” Bạch Hủ hùa theo, “Tôi còn có thời gian đọc tiểu thuyết nữa mà. Gần đây mê mẩn thể loại tổng tài bá đạo, đọc mà cứ gọi là phê chữ ê kéo dài.”

Lúc Thư Diêu xuống xe, Bạch Hủ còn hào hứng lục từ ghế sau ra một cuốn tiểu thuyết dày cộp, đưa cho cô:
“Bay sang Nam Phi lâu phết đấy, trên máy bay rảnh thì đọc thử đi, cuốn này cực kỳ cuốn luôn!”

Đến sân bay, Chu Mính Viễn đã đứng chờ sẵn, tay cầm vé máy bay và hai chiếc chứng minh thư.

Thư Diêu chẳng nói chẳng rằng, nhào tới ôm ngang eo anh một cái, mang theo cả cơn gió lạnh từ ngoài sảnh vào. Gương mặt lúc nào cũng rạng rỡ của cô hôm nay lại phảng phất chút mong manh.

Cô lúc nào cũng như ánh nắng rực rỡ, nên dáng vẻ này khiến Chu Mính Viễn hơi sững người. Cô như đang buồn thật sự.

Anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng dịu dàng đến lạ:
“Sao thế?”

Cô dụi mặt vào ngực anh, khẽ lắc đầu:
“Không sao đâu, chỉ là nghe Bạch Hủ kể mấy chuyện cũ của anh… thấy xót.”

Sân bay vốn đã là nơi người đến kẻ đi, hội ngộ lẫn chia ly đều diễn ra từng giây từng phút. Những cái ôm ở đây không hiếm, nhưng giữa biển người tấp nập ấy, họ lại là đôi khiến lòng người ấm lên rõ rệt.

Chu Mính Viễn chỉ thấy trong lòng như có nồi canh yến đang âm ỉ sôi từng bọt khí tí tách dâng lên tận ngực.

Anh khẽ cười, nghiêng đầu thì thầm vào tai Thư Diêu:
“Chuyện cũ rồi.”

Chỉ là, có một chuyện anh vẫn chưa nói cho cô biết, chuyến đi Nam Phi lần này không phải để nghỉ ngơi hay công tác gì cả, mà là để phẫu thuật dạ dày.

Hôm trước nghe cô cùng em gái ríu rít bàn chuyện đi trăng mật, mắt lấp lánh như muốn bay đến Maldives ngay tức khắc, anh cũng thấy do dự mãi không đành lòng mở miệng.

Lúc đó cô đã nói gì nhỉ?

Trăng mật thì phải đi đâu? Phải là nơi thật lãng mạn chứ!

Nơi có nắng, có biển xanh, có đảo nhỏ!

Máy bay bay được hai tiếng, Chu Mính Viễn vẫn còn đang xoắn não nghĩ nên nói sao cho khỏi làm cô cụt hứng.

Đường đường là Tiểu Chu Tổng mà cũng có ngày lưỡng lự thế này, thật hiếm thấy.

Anh luôn là kiểu người giấu kỹ mọi thứ dưới vẻ ngoài điềm đạm đến mức hơi ngầu lạnh, chuyện gì cũng không sợ, chuyện gì cũng gánh được.

Chỉ có điều… lần này, anh thật sự không muốn thấy cô buồn.

Chu Mính Viễn quyết định, thôi thì dỗ người ta vui đã rồi tính sau.

Anh li.ếm môi một cái, hơi ngượng, chậm rãi mở lời:
“Chờ mọi chuyện bên Nam Phi xong xuôi, chúng ta đi biển nhé. Ra bãi cát phơi nắng, lên thuyền ra khơi, ghé đảo nhặt vỏ sò, ngắm hải âu… được không em?”

Trên bàn gập trước mặt, Thư Diêu đang mở truyện, đầu không buồn ngẩng lên, nhàn nhạt nói:
“Giờ đang là mùa đông.”

“Vậy thì đi bán cầu Nam, New Zealand, Fiji, Úc, hoặc Madagascar—chỉ cần em muốn, đâu cũng được.”

Chu Mính Viễn vốn không giỏi dỗ dành con gái, nói một thôi một hồi, đến lúc sắp nói ra chuyện chính thì giọng bỗng chùng xuống, cẩn trọng mở lời:
“Thư Diêu, thật ra lần này tới Nam Phi… là để đưa em đi làm một ca phẫu thuật.”

Thư Diêu lúc đó đang đọc quyển tiểu thuyết mà Bạch Hủ đưa, là một quyển ngôn tình tổng tài bá đạo.

Nam chính trong truyện đúng kiểu “bá đạo tổng tài”, lạnh hơn cả Chu Mính Viễn, nhưng vừa gặp nữ chính là lập tức ép tường, hôn ngấu nghiến. Thư Diêu đang đọc đến đoạn cao trào, tim đập thình thịch thì đột nhiên tình tiết đảo chiều.

Thì ra nam chính vốn không hề yêu nữ chính. Anh ta có một thanh mai trúc mã yếu đuối, bệnh tật đầy mình, vừa bị kí.ch th.ích là lập tức vào ICU.
Còn lý do cưới nữ chính? Là để… lấy tim cô cấy cho người cũ.

Trong truyện viết:

 

Hắn cười tà gian, đè cô xuống giường: “Cô tưởng tôi yêu cô à?”
Cô lệ rơi như mưa: “Nếu không yêu tôi, tại sao lại cưới tôi?”
Hắn cắn môi cô, giọng lạnh lùng: “Cô biết quả tim của cô đáng giá bao nhiêu không? Tôi cưới cô… là để đưa cô đi phẫu thuật.”

Thư Diêu có một thói quen đọc sách, là dùng đầu ngón tay dò theo từng dòng chữ.
Vừa đọc đến câu này, nửa câu sau của nam chính trong sách lại trùng khớp với câu Chu Mính Viễn vừa nói bên cạnh.

“…là để đưa em đi phẫu thuật.”

Thư Diêu lập tức quay ngoắt đầu lại, ôm ngực nhìn Chu Mính Viễn:
“Chẳng lẽ là… tim?”

Chu Mính Viễn bị ánh mắt như muốn giết người kia nhìn chằm chằm, đành ngoan ngoãn đáp:
“Là… dạ dày.”

Thư Diêu như không tin vào tai mình:
“Anh vậy mà… lại vì cái dạ dày của em?”

Cô trưng ra một biểu cảm không thể tin nổi:
“Cái cô ‘bạch nguyệt quang’ thanh mai trúc mã của anh yếu đến mức nào? Dạ dày như em mà cũng đáng để anh vất vả đào bới?”

Chu Mính Viễn: “…?”

Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn: …Sao cứ thấy có gì đó là lạ…

Bình Luận (0)
Comment