Trước khi theo Chu Mính Viễn sang Nam Phi, Thư Diêu trong đầu tưởng tượng nơi này chắc là kiểu nghèo kiết xác, đất đai cằn cỗi, mấy cái cây to khổng lồ mọc như phim viễn tưởng, khắp nơi là cát và nắng cháy.
Kết quả… đến rồi mới biết.
Không hề nha. Cape Town xịn lắm, phát triển vù vù, phong cảnh đẹp muốn “ngất”.
Chỉ là… cái viện nghiên cứu bên Chu Mính Viễn làm, toàn bộ ngân sách dốc hết vô dự án nghiên cứu. Thế là chỗ ở nghèo xơ xác. So với biệt thự Đông Cẩn của Đế Đô thì đúng kiểu một trời một vực, một phận hai kiếp.
Thư Diêu được phân ở ký túc xá của nhân viên trung tâm nghiên cứu. Chỗ này na ná nhà nghỉ bình dân 80k/đêm trong nước.
Mỗi người một phòng. Trong phòng ngoài cái giường ra thì còn một khoảnh trống và cái phòng tắm. Tổng cộng chắc 15 mét vuông là căng đét.
Mỗi phòng đều giường đơn. Chu Mính Viễn ở phòng ngay cạnh Thư Diêu.
Phòng tuy cũ, nhưng phòng anh gọn… gọn đến mức vô cảm. Thư Diêu từng qua rồi, nhìn cái chăn gấp vuông vắn như chuẩn quân đội, trong lòng nghi ngờ: người ở đây hay robot ở đây vậy?
Chu Mính Viễn cẩn thận đắp cho Thư Diêu một chiếc chăn mỏng, bế cô từ phòng phẫu thuật về, băng qua hành lang, dừng trước cửa phòng cô, đẩy cửa bước vào.
Ngay khoảnh khắc cửa mở ra, Thư Diêu rõ ràng thấy lông mày Chu Mính Viễn… giật khẽ một cái.
Cái phòng này ấy hả, layout y chang phòng bên anh, từ giường, tủ, đến ga trải giường đều cùng tone xám đậm xám nhạt, sọc sọc ngang.
Lần đầu vô, Thư Diêu còn bảo: “Anh ơi, sao cái này giống nhà giam thế nhỉ?”
Ở mấy ngày rồi, bây giờ không gian đã được cô “cá nhân hoá” kha khá.
Trên bậu cửa sổ, một hàng “tượng nhỏ” làm từ đất sét cô tự nặn — nói tượng nhỏ cho sang, chứ thật ra trông như một đám quái vật đang dọa trẻ con.
Lý Tư từng nhìn qua, nhịn không nổi lẩm bẩm:
“May mà Nữ Oa không có tay nghề kiểu này… nếu không giờ nhân loại chắc xong đời.”
Cạnh cửa sổ còn treo một chiếc chuông gió đan bằng cỏ, quà mấy đứa trẻ bản địa tặng Thư Diêu.
Dưới sàn, mấy đôi giày nằm la liệt như lũ bạn quẩy xong ngủ gục.
Trên chiếc bàn be bé, ngoài hai cái túi mini size bé cỡ bàn tay, còn một đống lá cây không biết cô lượm ở đâu về, mấy lá đã héo, đổi màu vàng xỉn.
Chu Mính Viễn nhìn thoáng qua, hơi ngừng lại một giây… rồi cúi đầu dở khóc dở cười.
Đây là tổ ấm cô ấy trân quý sao?
Chăn trên giường không buồn gấp, vo viên thành một cục nhăn nhúm như ổ chuột con. Bên gối là một đống sạc điện thoại, dây tai nghe rối tung như tổ nhện, nhìn phát mệt.
Chu Mính Viễn khó nhọc bước qua bãi giày dưới đất, nhẹ nhàng đặt Thư Diêu xuống giường, mò điện thoại trong túi cô ra:
“Ngủ một chút đi. Trưa còn phải truyền dịch.”
Thư Diêu nằm dài, kéo cổ áo:
“Anh Mính Viễn không ở lại nhìn em hả? Nãy hứa về thăm mà?”
Chu Mính Viễn không nói, không rằng, quay người đi thẳng.
Bóng lưng ấy vẫn lạnh lùng cool ngầu y như mọi lần… nhưng khi ra cửa đập trúng khung cửa một phát, vành tai đỏ bừng, lộ ra một thoáng lúng túng đáng nghi ngờ.
Thư Diêu phát hiện ngay, cười điên đảo, cười đến đập tay lên tường bôm bốp bôm bốp, cười không ngừng nổi.
Ai ngờ, cười quá hoá hại, mới hơn 8 giờ sáng, Thư Diêu thều thào gọi điện cho Chu Mính Viễn:
“Em… nhớ giáo sư Lý Tư rồi…”
“Nói đàng hoàng.”
“Chu Mính Viễn… em đau dạ dày…”
Ở cái phòng “nhà nghèo” Nam Phi này, cách âm làm gì có. Chu Mính Viễn đương nhiên nghe thấy tiếng cười như lên dây cót, chỉ không ngờ cái cô ngốc kia lại cười đến nỗi lăn ra đau bụng phải đi bệnh viện.
Chu Mính Viễn mặt lạnh tanh bế cô về trung tâm nghiên cứu. Lý Tư vừa ngáp vừa nhìn, khó hiểu hỏi:
“Chuyện gì thế? Hai đứa không phải… tập thể dục gì đấy chứ?”
Lý Tư quay sang, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa trách móc:
“Cô ấy mới xuống bàn mổ đấy, tôi nói này, cậu Chu, cậu có thể… kiềm chế chút không?!”
Thư Diêu gãi mũi:
“Không phải, không phải… tôi… tự cười đó…”
Ban đầu Lý Tư còn bảo, nghỉ ngơi vài ngày là có thể ăn uống bình thường, nhai kỹ nuốt chậm, đừng để dạ dày quá tải.
Nhưng nhờ màn cười náo loạn này, mọi chế độ ăn đều huỷ bỏ sạch sẽ.
Ngày thứ 5 sau mổ, Thư Diêu ôm bát yến sào, cuộn tròn trên giường, ánh mắt đáng thương hệt mèo ướt mưa.
Giường đơn kê sát cửa sổ, cô thấy Chu Mính Viễn đi ngang qua ngoài kia, liền giận dỗi đập tay vào kính:
“Chu Mính Viễn!”
Chu Mính Viễn đang gọi điện cho Bạch Hủ, nghe tiếng gõ liền dừng chân, hơi nghiêng đầu, chuyển điện thoại sang tai bên kia, nhìn vào phòng.
Cô đang mặc áo sơ mi của anh.
Lý Tư dặn mấy ngày sau mổ phải mặc đồ rộng, nhưng Thư Diêu lại xách theo một đống váy ôm eo, cuối cùng đành mượn sơ mi của anh.
Áo sơ mi hàng may đo cao cấp, mặc trên Chu Mính Viễn thì lạnh lùng cấm dục, mặc lên Thư Diêu thì… giống đồ diễn tuồng, tay áo dài quệt đất, vung vẩy như mấy đứa con nít chơi siêu nhân.
Cô hằm hằm gõ kính bốp bốp, mắt long sòng sọc.
Bên ngoài đang mưa tầm tã, mưa từ sáng đến chiều, nhiệt độ tụt không phanh.
Trong phòng, lò sưởi bật ấm áp, cửa kính mờ hơi nước, bàn tay Thư Diêu đập lên in từng dấu vân rõ rệt.
Mặt cô đỏ hồng, không biết do lò sưởi hay do vừa húp nửa bát yến nóng.
Thấy Chu Mính Viễn nhìn lại, Thư Diêu phẫn nộ oán trách:
“Không phải nói mổ xong là muốn ăn gì ăn được sao?! Đồ lừa đảo! Anh với Lý Tư toàn là đồ lừa đảo! Đại lừa đảo!”
Sáng nay cô xem phim, thấy người ta ăn mì, ăn lẩu, ăn xiên nướng, ăn ngon phát thèm.
“Em muốn ăn mì gói! Muốn ăn lẩu cay! Muốn ăn xiên bẩn! Muốn ăn quán lề đường!”
Cô ôm nửa bát yến còn lại, vẻ mặt uất ức như công chúa bị giam lâu đài.
Thật ra bát yến ấy hầm kỹ với bào ngư Nam Phi, nhân sâm nhỏ, vừa bổ vừa sang, mùi vị thanh ngọt tuyệt hảo.
Nhưng với cô gái ăn yến mười mấy năm liền, cái “sang” ấy ăn phát chán.
Chu Mính Viễn suýt bật cười.
Điện thoại đầu bên kia, Bạch Hủ nghe loáng thoáng, cười hỏi: “Mượn đầu bếp nhà Sở Duật chưa tới à? Tôi nghe tiếng Thư Diêu gào rồi đó.”
Chu Mính Viễn mỉm cười, ngó đồng hồ:
“Tài xế đang đón ở sân bay, chắc nửa tiếng nữa.”
Trong phòng Thư Diêu có mở nhạc, bài mới của Healer, cô không nghe rõ Chu Mính Viễn nói gì, chỉ thấy anh mỉm cười, tâm trạng nhẹ nhõm.
“Anh cười cái gì! Em khổ thế mà anh cười?!”
“Phu thê đồng lâm lâm chi ngạn” toàn là lời dối trá! Cô giờ chỉ muốn đá bay cái ‘chim’ của Chu Mính Viễn!”
Ngoài kia mưa lớn, Thư Diêu không được ra ngoài, lại ăn kiêng, cô ủ rũ tựa lên cửa sổ:
“Cái này… khác gì ngồi tù chứ…”
Ngay khoảnh khắc đó, cửa sổ bị kéo ra từ bên ngoài. Một luồng gió lạnh ẩm, lẫn mùi đất mưa, tràn vào.
Thư Diêu há hốc:
“Chu Mính Viễn! Sao cửa sổ này… mở được từ ngoài? Sao thiết kế thế này?! Không an toàn gì hết!”
Chu Mính Viễn cúp máy, chống tay lên khung cửa, mặt đối mặt cô:
“Một lát, dẫn em đi chỗ này.”
“Ồ wow, cuối cùng anh cũng nhớ thả em ra khỏi ngục hả.”
Thư Diêu không thấy vui mấy, bĩu môi, trợn nhẹ một cái mắt trắng.
Chu Mính Viễn thuận tay hôn phớt lên môi bĩu ấy, liền bị cô nhanh như chớp… véo má.
Mưa rớt xuống khe đá ngoài hành lang, lá rụng lẫn hoa tàn, giọt nước đọng ở mái hiên rơi xuống, bắn tung bọt bùn nho nhỏ.
Trong hành lang, tiếng Thư Diêu cười hả hê vang vọng:
“Ha! Tóm được một tên sói già d.ê x.ồm!”
Chu Mính Viễn bị véo má nhưng vẫn cười khẽ.
Cái thanh xuân mà tuổi trẻ anh từng không dám có, giờ… hình như bắt đầu tìm lại được.
“Chỉ hôn thôi mà gọi là d.ê xồ.m hả?”
“Ủa? Chu Mính Viễn? Giờ mặt dày dữ hen? Chỉ hôn thôi mà không tính dê? Vậy anh còn muốn làm gì nữa hả?”
Tiếng cười, tiếng trêu chọc lan ra trong mưa.
Lý Tư ngậm bút mở cửa sổ, nhìn ra ngoài:
Một Chu tổng diện vest gọn gàng chỉn chu, không đi cửa chính, leo cửa sổ chui vào phòng Thư Diêu, trông như thằng nhóc nghịch ngợm…
Ông lắc đầu, nhìn mưa đổ:
“Lần đầu tiên… thấy Nam Phi đáng yêu đến vậy.”
Chu Mính Viễn nhảy qua cửa sổ vào phòng, làm Thư Diêu sững người một thoáng, đưa tay chạm mũi tự hỏi:
“Không phải người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng sao? Sao anh càng ngày càng lêu lổng thế… Chẳng lẽ học theo em à? Bộ em trông không đứng đắn vậy à?”
“Giống.”
“Giống chỗ nào?! Anh lặp lại lần nữa xem, ai giống?!”
“…Anh giống.”
Hai người đùa giỡn một hồi, Thư Diêu bỗng nhớ ra lúc nãy anh bảo muốn đưa cô đi đâu đó, liền quay sang hỏi:
“Vừa nãy anh bảo muốn dẫn em đi đâu ấy nhỉ?”
Phòng ngủ nhỏ hẹp, hai người ngồi sát bên nhau trên giường, cảm giác như mười mấy năm trước, lúc còn nương tựa vào nhau trong căn nhà tồi tàn. Chỉ cần xoay đầu lại, là thấy ngay người kia gần trong gang tấc.
Chu Mính Viễn nghiêng đầu, vừa khéo bắt gặp ánh mắt Thư Diêu. Trong đôi mắt đen láy, trong trẻo của cô, phản chiếu bóng dáng anh.
Một khoảnh khắc yên bình, ấm áp. Chỉ cần vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng cúi gần, là có thể đặt một nụ hôn lên đôi môi ấy.
Và anh thật sự đã làm vậy. Dịu dàng hôn lên, trao nhau hơi ấm nơi đầu môi chóp lưỡi.
Khi cậu rời đi, Thư Diêu nắm tay đấm nhẹ một cái:
“Em hỏi anh tí nữa đi đâu cơ mà.”
“Ra sân.”
Cái sân mà Chu Mính Viễn nói, chính là khoảng sân lớn của viện nghiên cứu, chỉ cách phòng ngủ chưa tới ba phút đi bộ.
Chỉ vậy thôi á? Đây mà cũng gọi là ‘dẫn em đi một nơi’ hả?
Thư Diêu tức lắm, lao vào túm cổ anh:
“Tôi phát hiện anh dạo này càng ngày càng lơ là rồi. Suốt ngày trong đầu chỉ toàn nghĩ mưu tính chiếm lợi tôi, hả? Tôi cho anh chiếm lợi này! Cho anh chiếm lợi này!”
Cô vừa nói vừa ôm lấy đầu Chu Minh Viễn, chu môi lên hôn chùn chụt loạn xạ lên mặt anh.
Chẳng có chút lãng mạn nào, cứ như chim gõ kiến đang đục thân cây để xả giận.
Chu Minh Viễn cười đến nghẹt thở, ho khan một hồi mới siết cô vào lòng, vừa cười vừa giải thích:
“Không phải em bảo muốn ăn vịt quay sao?”
“Vịt quay?!”
Đôi mắt cô sáng lên, rồi cắn anh một cái qua lớp áo:
“Xạo hả? Em nhìn rồi, mấy ngày nay chỗ bác bảo vệ chẳng nhận đơn hàng nào mới, chỉ có hôm qua ký nhận lô linh kiện cơ khí thôi mà.”
“Đi với anh rồi biết.”
Thư Diêu lôi quần áo chuẩn bị thay, liếc mắt nhìn anh:
“Em thay đồ đây, không được lén nhìn đấy.”
Chu Minh Viễn đúng là quân tử, mở cửa bước ra hành lang chờ.
Khi Thư Diêu thay xong đi ra, anh lập tức bế bổng cô lên. Thư Diêu vòng tay qua cổ cậu, hơi lo lắng:
“Sao vậy? Lý Tư bảo em không được đi lại hả? Tôi thấy mình khoẻ mà, chẳng có gì bất thường.”
“Không phải. Gió nổi lên rồi.”
Thư Diêu chớp mắt ngơ ngác:
“Ơ… sao nghe cậu nói thi vị dữ vậy?”
“Gió bắc thổi mưa tràn cả hiên nhà.”
Nghe cậu nói vậy, Thư Diêu cúi nhìn xuống đất. Mặt sân vốn gồ ghề, nước mưa đọng thành vũng, lấm lem bùn đất.
Anh nói:
“Sợ em giẫm ướt giày.”
Thư Diêu cụp mắt, giấu đi ánh dịu dàng trong đáy mắt, khẽ đáp:
“Ừm.”
Chu Mính Viễn sải bước dài, chưa đến hai phút đã băng qua hành lang, bước vào sân viện nghiên cứu. Lúc ấy, Thư Diêu khẽ bật thốt trong lòng anh.
Không biết từ lúc nào, sân viện đã dựng lên một mái lều giản dị.
Trong lều có hai chiếc máy sưởi, làm ấm cả khoảng sân. Một ấm trà sôi lách tách trên bếp, ngoài sân mưa lất phất, giọt nước đọng trên những đóa cúc vàng.
Bình yên, dễ chịu lạ thường.
Nhưng khiến Thư Diêu bất ngờ nhất, là một người đàn ông nói giọng Bắc Kinh, đang đứng cạnh lò nướng, mặc đồng phục đầu bếp, đội mũ trắng, treo một con vịt lên lò.
Đầu bếp cười rạng rỡ, quay sang giới thiệu với Lý Tư ngồi bên:
“Con vịt này, hôm qua tôi đích thân chọn trước khi lên máy bay đấy. Béo ngon lắm, đảm bảo ưng ý nhé.”
Hóa ra trước ca phẫu thuật, Thư Diêu nói muốn ăn vịt quay, chỉ một phần vì thật sự thèm, còn lại là muốn làm khó Chu Mính Viễn, để cậu đừng cứ lo lắng mãi về ca mổ của cô.
Sau phẫu thuật, chẳng ai nhắc lại chuyện đó. Thư Diêu cũng tưởng Chu Mính Viễn quên rồi.
Dù sao vịt quay ở thủ đô cũng “khó chiều” lắm: bánh cuốn phải mỏng nhưng dai, nước tương phải đúng vị, mà vịt ngon nhất phải là vịt béo được nuôi ở suối núi Ngọc Tuyền, uống nước khoáng cả đời.
Phải ăn ngay khi vừa quay xong, da mới vàng giòn, thịt mới mềm mọng.
Vịt đóng gói hút chân không thì không giòn; hâm nóng lại thì mất độ ngon.
Đến độ, chỉ cần đầu bếp không khéo tay thái lát đúng chuẩn lá liễu, mỏng vừa phải, cũng sẽ làm giảm hẳn hương vị.
Không ngờ Chu Mính Viễn “chơi lớn”, “airdrop” hẳn một đầu bếp lão luyện đến tận Nam Phi, dựng lều trong sân, đích thân nướng vịt cho cô.
Chỉ vì một câu nói muốn ăn vịt quay.
Được một người nâng niu, trân trọng, thật sự là một hạnh phúc ngọt ngào.
Thư Diêu nhìn vịt quay, lẩm bẩm:
“Chu Mính Viễn, anh… thật tốt.”
“Em muốn gì, anh cũng sẽ cố hết sức cho em.”
Chu Mính Viễn thấy ánh mắt cô dán chặt vào con vịt quay, bật cười trêu:
“Anh tốt hơn, hay vịt quay tốt hơn?”
Mùi thơm ngậy của da vịt bắt đầu lan toả. Thư Diêu nuốt nước bọt:
“Ngay bây giờ hả?”
“Ừ.”
“…Vậy chắc là… vịt quay tốt hơn chút xíu. Nó… thơm quá.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Mính Viễn: Con người không bằng… vịt =)))