Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 64

“ Mính Viễn cưa cưa à, hay là anh ngủ luôn với em đi? Đồng giường cộng chẩm, bảo vệ thế mới triệt để chứ, phải không?”

Loại đề nghị táo bạo này, thật ra hồi còn ở Nam Phi Thư Diêu đã thốt ra một lần rồi.

Lúc ấy đầu bếp nhà họ Sở còn đang ở Nam Phi, phòng ký túc trong viện nghiên cứu thì eo hẹp, đa số bị trưng dụng làm văn phòng hết rồi.

Đầu bếp ở lại, Chu Mính Viễn liền nhường phòng mình cho ông ta ở.

Bữa tối hôm đó có món bí đỏ hầm táo tàu, Thư Diêu ăn nhiều táo quá, mép môi còn dính mật ong sáng loáng.

Chiều tà Nam Phi như ai đốt lửa khò nửa bầu trời, cả hiên nhà cũng hồng rực như phủ phấn.

Thư Diêu ló đầu khỏi phòng ngủ, thấy Chu Mính Viễn đang đưa đầu bếp vào phòng mình, liền ngoắc tay gọi anh vào phòng cô.

“Gì đấy?”

Cô liếc chiếc giường đơn bé bé xinh xinh, túm cổ áo anh, ghé sát nói nhỏ như rù rì mật ngọt:
“Hay anh tạm thời qua đây ngủ đỡ vài bữa đi?”

Khoảng cách quá gần, mùi táo ngọt thơm mát trong miệng cô phả thẳng vào mặt, Chu Mính Viễn không tự chủ dời mắt, ai ngờ liếc ngay cuốn tiểu thuyết mở toang trên bàn.

Vẫn là cuốn Thư Diêu đọc trên máy bay, chỉ khác là lần này không móc tim móc phổi nữa, mà chuyển sang… cởi khuy trêu ghẹo, tay chân mò mẫm loạn xạ…

Quái quỷ gì vậy?

Anh bất lực thu ánh mắt về, tay lách qua cuốn sách, rút bịch khăn ướt trên bàn, lấy ra một miếng, nhẹ nhàng lau vệt mật dính bên môi cô, rồi kiên quyết từ chối ngủ chung.

Vừa bước ra khỏi phòng, sau lưng đã nghe Thư Diêu ôm khung cửa, giọng nũng nịu không sợ chết:

“Mính Viễn cưa cưa ơi~ ngủ chung có sao đâu mà~ em mới mổ xong đó nha~ chẳng lẽ anh lại nghĩ bậy hả? Vào đây đi, cùng ngủ đii~!”

Chu Mính Viễn không đáp, chỉ phất tay sau lưng rồi lủi vào phòng bệnh của trung tâm nghiên cứu ngủ tạm.

Còn nghĩ bậy không?

Nói sao nhỉ, dù là cái phòng bệnh đầy mùi sát trùng với cái giường cứng như đá kia, anh vẫn… mơ liên tục hai đêm liền những giấc mơ hết sức… thiếu đứng đắn.

Một sáng nọ, Giáo sư Lý Tư ghé qua trung tâm, thấy Chu Mính Viễn vừa rửa mặt xong đi ra từ phòng bệnh, liền trêu:

“Cậu không phải tự xưng là lý trí lắm sao? Vậy mà ngủ chung với Thư Diêu cũng không chịu nổi à?”

“Đúng, không chịu nổi.”

Chu Mính Viễn liếc ông ấy một cái, hờ hững đáp, sau đó lại buông một câu thêm thắt:

“Trước cô ấy thì tôi không có lý trí.”

Khi đó là vì cô vừa mổ xong, còn giờ là vì ngày nào cô cũng tập múa đến kiệt sức, anh chẳng muốn cô thêm mệt mỏi.

Anh đứng do dự trước cửa một lúc, bên trong Thư Diêu đã bắt đầu lục lọi khắp nơi tìm gối cho anh.

Tủ quần áo trong phòng thiết kế cứ như cố tình gây khó dễ con người, tầng cao nhất thì đụng trần luôn, Thư Diêu cao cỡ nào cũng không với tới.

Người thường sẽ đi lấy ghế, còn cô thì không, cô leo hẳn lên tủ đầu giường, giang tay bám lấy vách ngăn, một chân đặt ở tầng dưới, rồi… như một chú khỉ con vụng về, cố leo hẳn lên trên.

Chính xác là “Khỉ con vụng về”, vì cô run lẩy bẩy, không dám buông tay lấy gối, cũng không dám tụt xuống.

Dáng cô lúc này đúng là… buồn cười muốn chết, lưng cong mông chổng, chẳng chút hình tượng gì cho cam.

Chu Mính Viễn hoàn hồn, ngẩng đầu liếc thấy cảnh tượng ấy thì… không nhịn nổi, bật cười.

“Chu Mính Viễn! Đừng có lén nhìn mông của em! Lại đỡ em với! Em sắp rớt chết rồi đây này!”

Cái “mông đào” đó là Thư Diêu tự mình ảo tưởng thôi.

Cô ốm nhách, không teo mông đã là kỳ tích rồi.

Chu Mính Viễn không vạch trần, vẫn cười đi lại, dang tay ra:

“Buông tay, anh đỡ.”

Hồi Thư Diêu mới qua Đức học múa, kỳ cuối có bài kiểm tra kỳ quặc, đứng trên bục cao, phía dưới là đám bạn dang tay làm “cầu người”.

Thầy giáo bảo: “Bạn đứng trên cứ thả người ngã ra sau, không cần lo gì hết.”

Có người làm được, có người thì chần chừ.

Tới lượt Thư Diêu, cô nhắm mắt, quay lưng, mà không tài nào đổ người xuống. Dù bạn bè động viên hết lời, cô vẫn không thể tin tưởng ai hoàn toàn.

Thành ra cột “ý thức đồng đội” cuối kỳ bị cho điểm C.

Hồi đó cô thật sự chẳng tin nổi ai.

Cho đến khi gặp Chu Mính Viễn.

Năm 14 tuổi cô có thể tin anh không chút ngập ngừng, bây giờ cũng vậy.

Không quay đầu, cô nhắm mắt buông tay, rồi rơi thẳng vào một vòng tay ấm áp vững vàng.

Chu Mính Viễn đỡ lấy cô: “Tìm gì vậy?”

“Gối. Em nhớ có một cái trên đó… với cả ngoài ban công hình như có…”

Câu nói bị cắt ngang, vì anh sờ sờ trong tủ, chẳng biết bấm trúng cái gì, kêu “tít” một tiếng.

Cái ngăn trên cao từng bị cô chửi lên chửi xuống vì thiết kế ngu ngốc, giờ nhẹ nhàng hạ xuống, cái gối lù lù hiện ra ngay trước mắt.

Thư Diêu bĩu môi:

“Nhà anh toàn cơ quan bí mật vậy trời.”

Ba năm ở chung mà cô không biết!

Chu Mính Viễn lấy gối, quay lại hỏi chuyện lúc nãy:

“Thật sự muốn anh ngủ lại à?”

“Thật mà.”

Anh chẳng buồn che giấu tâm tư nữa, cúi xuống hôn cô, thay cho lời cảnh báo: mời ngủ chung là có thể dẫn tới… chuyện khác.

Thư Diêu lúc đó chỉ ngồi mép giường, áo ngủ flannel trượt nhẹ trên tấm ga lụa, vừa mềm vừa trơn. Anh cúi xuống hôn, cô ngửa đầu đón lấy, mất trọng tâm ngả ngửa ra sau.

Chu Mính Viễn thuận thế đè theo, tay còn ga-lăng đỡ lưng cô giảm lực va.

Rồi lại hôn.

Anh nhẹ nhàng gỡ dây áo ngủ ra hỏi bờ vai mảnh, hỏi lại lần nữa:

“Thật muốn anh ở lại?”

Môi cô bị hôn đến đỏ như trái anh đào, đưa tay vỗ nhẹ tay anh, nói thẳng băng:

“Em rủ anh ngủ, chứ không rủ… ‘ngủ’!”

Chu Mính Viễn nhìn cô, chỉ nghe cô lại lầm bầm thêm câu gì đó.

“Hết buổi diễn Healer thành công rồi nói tiếp.”

Câu này nhỏ xíu, hoặc có thể do đầu anh đang nghĩ chuyện linh tinh nên nghe không rõ.

Vì quá quý trọng.

Nên mới dè dặt.

Anh hỏi lại: “Gì cơ?”

Thư Diêu nằm ngửa trên giường, tóc rối xõa lên ga màu xanh nhạt, mớ tóc mái đã bị anh vuốt lên lúc hôn nhau.

Mặt mộc, không phấn son, chỉ một gương mặt Á Đông dịu dàng, chân mày thanh tú, đôi mắt đen mềm như nước, nhưng lời nói thì… chẳng mềm chút nào:

“Em nói là, đợi diễn xong concert Healer thành công, em sẽ ngủ với anh! Coi như ăn mừng!”

Chu Mính Viễn sững một lúc, rồi quay mặt đi… bật cười trong im lặng.

Người nằm trên giường tay chân mảnh khảnh, đến nỗi cái áo choàng ngủ bằng vải san hô dày cộp trên người cô hình như còn nặng hơn chính cô, vậy mà lại lớn tiếng tuyên bố: “Tối nay tôi ngủ với anh đấy.”

Chu Mính Viễn cứ cười mãi, khiến Thư Diêu không vui, vung chân đá anh một cái:
“Cười cái gì mà cười?”

“Nhỡ đâu… không thành công thì sao?”

“Không đời nào!”

Thư Diêu trừng mắt nhìn anh, hầm hừ:
“Anh nói lại lần nữa thử xem?”

Chu Mính Viễn bật cười, đưa tay kéo cô vào lòng:
“Anh nói… nhất định là thành công.”

Cuối cùng vẫn là ngủ chung một giường. Trước khi ngủ còn ngọt ngào lắm, Thư Diêu được ôm trong ngực Chu Mính Viễn, hai người chúc nhau ngủ ngon, anh còn dịu dàng hôn lên trán cô:
“Ngủ ngon.”

Gần đây Thư Diêu mệt mỏi liên tục, vừa nằm xuống là ngủ say như chết. Căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng, rèm chắn sáng ngăn hết ánh trăng và sắc đêm bên ngoài, khiến căn phòng như biến thành một chiếc hang ấm cúng.

Trong bóng tối, hương thơm dịu nhẹ từ dầu gội vẫn vương vấn trên tóc cô, lượn lờ bên chóp mũi Chu Mính Viễn.

Vấn đề là… Thư Diêu ngủ không yên chút nào, thỉnh thoảng lại rúc rúc vào lòng anh. Chu Mính Viễn cứ tưởng cô lạnh, bèn ôm chặt hơn. Ai dè, chưa đầy vài giây sau, cái chân thon nhỏ của cô đã vung tới, đá một phát tiễn anh ra khỏi cái tổ ấm áp dưới chăn.

Chu Mính Viễn: “…”

Thư Diêu vốn quen ngủ một mình, trên chiếc giường lớn này mà cứ như cá gặp nước, lăn qua lăn lại không theo nguyên tắc nào. Cái chăn rộng bị cô đá đến gần rớt xuống sàn.

Chu Mính Viễn cả đêm gần như không ngủ. Đã vậy, giác quan ban đêm còn đặc biệt thính nhạy: khi thì ngửi thấy mùi thơm ngọt trên người cô, khi thì nghe tiếng thở đều đều như mèo con ngủ say.

Cổ họng anh cứ thế ngứa ngáy khó nhịn.

Đúng là… thử thách sinh tồn.

Lúc Thư Diêu lần thứ n nào đó đá bay chăn, Chu Mính Viễn đành dậy, lôi cái chăn gần như rơi xuống đất lên, nhẹ nhàng đắp lại cho cô.

Trong phòng vốn có treo đồng hồ, hình như bị Thư Diêu dời đi đâu mất, chẳng còn thấy thời gian. Tay đưa trong bóng tối, chẳng thấy được gì. Anh khẽ nhét lại góc chăn vào cổ cô, đúng lúc ấy, một bàn tay ấm áp liền nắm lấy ngón tay anh.

Thư Diêu nửa mơ nửa tỉnh, giọng như đang mộng du:
“Chu Mính Viễn, anh còn chưa ngủ à?”

“Ngủ rồi.”

“Xạo quá, ngủ rồi sao còn nói chuyện?”

“Anh đang nói mớ.”

“Ồ… hoá ra là nói mớ à…”

Nói xong hai câu, cô lại ngủ tiếp. Chu Mính Viễn thì chẳng buồn ngủ nổi, xuống lầu lấy chai nước khoáng ướp lạnh, ngồi tựa vào đầu giường, uống từng ngụm nhỏ để dằn cơn xao động trong lòng.

Chăn bị Thư Diêu cuộn thành một cục ôm vào má, có lẽ tư thế không thoải mái, cô khẽ phát ra vài tiếng… ngáy nho nhỏ.

Chu Mính Viễn uống hết chai nước, nghe thấy âm thanh ấy, khẽ cười trong bóng tối, cúi xuống chỉnh lại tư thế ngủ cho cô, mới chịu dằn lòng xuống.

Anh không có tự chủ trước mặt Thư Diêu, luôn muốn gần gũi cô.

Nhưng cũng vì cô, mà anh cố nhịn.

Vì cô là người anh trân trọng nhất.

Thư Diêu thích kiểu rèm chắn sáng ấy, cả căn phòng chìm trong bóng tối đậm đặc như mực, vốn là thứ dễ khiến người ta bất an. Nhưng với Chu Mính Viễn thì lại thấy ấm áp, bên tay là vầng trán ấm của cô lại rúc qua.

Trong bóng tối, chỉ còn hai người họ.

Tựa như trên đời này, chỉ còn lại hai người họ.

Anh cứ tưởng mình sẽ thức trắng cả đêm, vậy mà về sau lại thiếp đi trong lúc dựa vào mép giường. Khi tỉnh lại theo đồng hồ sinh học, mở mắt ra vẫn chẳng thấy tia sáng nào.

Thậm chí anh có cảm giác thời gian quay ngược lại, như thể quay về năm mười bảy tuổi ấy, lúc anh và Thư Diêu còn chưa biết tên nhau, bị nhốt trong căn nhà nhỏ rách nát, không thoát ra được, đêm đến chỉ có trời đen mịt mùng không sao không trăng.

Những năm tháng sau đó, mệt mỏi như dã thú bị giam cầm… bỗng chốc trở nên mơ hồ, như thể từ đầu đến giờ, họ vẫn luôn tựa vào nhau mà đi qua từng đêm tối như thế.

Sáng hôm sau, Thư Diêu ngủ một giấc ngon lành. Khi cô dụi mắt đi xuống lầu, Chu Mính Viễn như thường lệ, đang dựa vào bàn bếp chờ cháo trong nồi sôi.

“Chào buổi sáng~ Hôm qua ngủ ngon không?”
Thư Diêu vui vẻ xoay một vòng bên cạnh anh, cười hí hửng:
“Ở bên em chắc ngủ ngon lắm ha? Ngủ một phát tới sáng luôn đúng không?”

“…Ừ.”

“Em biết ngay mà! Em cảm giác mơ mơ hồ hồ còn nghe thấy anh ngáy cơ!”

Chu Mính Viễn hơi nhướn mày, ngoảnh đầu nhìn cô. Gương mặt ngủ đủ của Thư Diêu vẫn còn vết hằn nhỏ trên má, cười tươi như hoa nở đầu xuân.

Anh bỗng muốn chọc cô một chút:
“Người ngáy là em đấy chứ.”

Thư Diêu như bị sét đánh:
“Không thể nào! Em không ngáy! Là mỹ nhân thì sao mà ngáy được!”

“Thật mà, anh còn ghi âm lại rồi.” Chu Mính Viễn lắc lắc điện thoại, vừa nói vừa áp sát lại gần tai cô.

Thư Diêu bịt chặt hai tai, đầu lắc như trống bỏi:
“Em không nghe! Không nghe không nghe! Mỹ nhân không bao giờ ngáy!”

Tay cô bị Chu Mính Viễn kéo ra, chiếc điện thoại lành lạnh áp vào tai, vang lên là… tiếng chuông báo thức mặc định của máy: tiếng chim hót, côn trùng rì rào và suối chảy róc rách trong rừng.

Thư Diêu ngơ ngác mất hai giây mới biết mình bị trêu, bèn nhào qua cắn tay anh một phát, cắn xong lại ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi:
“Này… em không ngáy thật à? Có làm phiền anh ngủ không? Anh ngủ không ngon à?”

Chu Mính Viễn lúc đầu không nói gì.

Anh đang do dự có nên nói thật rằng tiếng ngáy nho nhỏ của cô… nghe cũng đáng yêu lắm không.

Nhưng nhìn dáng vẻ rối rắm như sắp sụp đổ của cô, không chịu nổi việc mình ngáy khi ngủ, anh đành lần đầu tiên trong đời nói dối một cách dịu dàng:

“Không có, em không ngáy.”

“Thật á? Vậy anh ngủ ngon không?”

“…Ngon lắm.”

Bình Luận (0)
Comment