Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 67

Đêm khuya trong bệnh viện tư nhân tĩnh lặng vô cùng, không gian ngập mùi thuốc sát trùng đặc trưng, thỉnh thoảng lại có vài bóng áo blouse trắng lướt qua.

Một tiếng trước, mẹ của Bạch Hủ ghé qua, vừa thấy mấy giọt máu rơi lộp bộp trên sàn, người mẹ làm việc nhiều năm ở trạm truyền máu lập tức vỗ đùi cái “đét”:
“Trời đất, phí quá trời!”

Bị Bạch Hủ bịt miệng lôi đi ngay.

Giáo sư Lý Tư nói vết thương trên tay Chu Mính Viễn khá nghiêm trọng, có một mảnh kim loại vỡ găm sâu vào lớp cơ cánh tay, chỉ xử lý vết thương thôi cũng mất hơn một tiếng.

Chu Mính Viễn từ đầu đến cuối không rên lấy một tiếng, như thể người đang bị kim khâu từng mũi không phải là anh.

Chỉ là… thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía cửa, rõ ràng ánh mắt kia là hướng về phòng bệnh của Thư Diêu.

Lý Tư tự thấy mình đã tận tình tận lực, vậy mà chẳng được vị “tiểu Chu tổng” này cho lấy một ánh mắt cảm kích, còn bị hối thúc:
“Khâu nhanh lên một chút, xem thử Thư Diêu tỉnh chưa.”

“…Không khử trùng là nhiễm trùng đấy! Đến lúc sốt cao mê sảng xem Thư Diêu còn cần cậu không!”

Chu Mính Viễn im lặng.

Xử lý xong vết thương, anh không nấn ná thêm giây nào, chỉ ném lại một câu “Cảm ơn”, khoác áo bệnh nhân lên vai rồi rời đi, đứng ngoài cửa phòng bệnh của Thư Diêu, dán mắt nhìn qua ô cửa kính nhỏ.

Có lẽ thấy Thư Diêu vẫn đang ngủ say, anh mới thả người ngồi xuống chiếc ghế ngoài hành lang.

Sầm Nguyệt Bạch tự lăn bánh xe từ tầng dưới lên, liếc mắt một cái là thấy bóng Chu Mính Viễn đang ngồi im lặng trước phòng bệnh trong hành lang trống vắng.

Trong bệnh viện ấm áp, Chu Mính Viễn chỉ mặc áo ba lỗ đen, vai trái quấn băng dày cộm, áo bệnh nhân khoác hờ trên vai.

Anh ngồi trên chiếc ghế lạnh màu kim loại, cánh tay lành gác lên đầu gối, người khom lại.

Gặp Chu Mính Viễn nhiều rồi, nhưng Sầm Nguyệt Bạch rất hiếm khi thấy dáng vẻ này của anh.

Cô Thư từng nói Chu Mính Viễn lớn hơn họ một vài tuổi, nhưng khi ở chung lại chẳng có cảm giác tuổi tác gì.

Chỉ có một điểm khác biệt.

Bọn họ thường không kiêng dè gì, ở đâu cũng có thể mềm nhũn ra như bún, bị chị Triệu mắng “thần tượng cũng phải có dáng ngồi dáng đứng”, nhưng không mấy ai nhớ lời.

Còn Chu Mính Viễn lúc nào cũng thẳng lưng, phong thái.
Hiếm thấy dáng vẻ như bây giờ, như bị điều gì đó đè nặng.

Không phải dáng ngồi.

Mà là… ánh mắt.

Đàn ông rất dễ hiểu nhau.
Giống như hôm Chu Mính Viễn nhận ra sự uể oải sau tai nạn của Sầm Nguyệt Bạch, giờ đây Sầm Nguyệt Bạch cũng hiểu rõ sự áy náy trong lòng anh.

Cậu mua hai lon nước ở máy bán hàng tự động: một lon cà phê, một lon sữa.

Đẩy xe lại gần, cậu đưa lon sữa ra.

Chu Mính Viễn đón lấy lon sữa bò đỏ, đôi mắt vốn chẳng mang biểu cảm gì khẽ nâng lên nhìn về phía cậu.

Sầm Nguyệt Bạch cười, bắt chước giọng điệu của Chu Mính Viễn hơn nửa tháng trước:
“Không phải bị thương rồi à? Đừng uống cà phê nữa, sữa tốt cho anh hơn.”

Câu nói quen thuộc đến mức khiến một người luôn điềm đạm như Chu Mính Viễn cũng phải nhướng mày.

Anh gõ nắp lon, uống một ngụm rồi mới hỏi:
“Sao cậu còn ở đây?”

Ngoài trời tuyết vẫn lặng lẽ rơi.
Đây là trận tuyết rơi lâu nhất trong ba năm trở lại ở Đế Đô.

Nhưng hai người đàn ông trong hành lang này, chẳng ai có tâm trạng mà ngắm.

“Với tình trạng của tôi hiện giờ, quay lại bệnh viện thành phố cũng không tiện lắm, chị Triệu đã giúp tôi làm thủ tục ngay dưới lầu, vừa mới kiểm tra xong bên này.”

“Ừ.”

Sầm Nguyệt Bạch mở nắp lon cà phê của mình, cụng nhẹ vào lon của Chu Mính Viễn:
“Người giở trò với bóng đèn ở buổi hòa nhạc hôm qua đã bị tìm ra rồi, cảnh sát vừa bắt đi, chị Triệu nói đang thẩm vấn.”

Thật ra, trong những sự kiện đông người thế này, tìm được nghi phạm không hề dễ dàng.
Người quá đông, muốn phong tỏa hiện trường, yêu cầu tất cả mọi người phối hợp điều tra là một việc vừa phức tạp vừa mất thời gian.

Buổi hòa nhạc hôm qua có gần sáu vạn khán giả tại chỗ, ban đầu cảnh sát còn lo lắng người xem sẽ không phối hợp, đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải vất vả.
Không ngờ fan bên dưới lại không hề bối rối muốn rời đi sớm, thậm chí còn rất phối hợp, tự mình xác minh thân phận những người xung quanh.

Nhiều fan vốn đã quen biết nhau trong các nhóm chat, siêng năng điểm danh trên siêu thoại, thường xuyên đăng bài trên Weibo, chỉ cần đối chiếu ID là xác nhận được danh tính, giúp cảnh sát tiết kiệm không ít thời gian.
Trong sáu vạn người, chỉ trong chốc lát đã loại bỏ được gần hai phần ba.

Fan của Healer vốn đa phần là nữ, các cô gái đồng lòng, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng khả nghi giữa đám đông.
Một cô gái mạnh tay kéo lấy áo khoác bông của một người đàn ông, không chịu buông:
“Các chị em, là người này! Anh ta từ đầu đã không ngồi đúng chỗ! Hơn nữa khi tôi hỏi anh ta, nạn nhân bị thương có phải tên là Mộc Liệt không, anh ta chỉ ậm ừ, ngay cả tên của các anh cũng không biết!”

“Mẹ kiếp, buông tay! Ông đây có tiền, nghe nhạc cho vui không được chắc?!”

“Nhưng từ nãy giờ anh vẫn không chịu ngồi xuống!” Cô gái bị đẩy mạnh một cái, vẫn không buông tay.

Ngay lập tức, những cô gái khác xung quanh cũng xông vào, cùng nhau giữ chặt người đàn ông:
“Mau gọi cảnh sát! Chú cảnh sát ơi, chính là hắn!”

“Cút! Tất cả tránh ra!”

“Đừng buông! Mọi người cùng giữ lấy hắn!”

May mà nghi phạm không mang theo hung khí, bị các cô gái vây chặt, lại yếu thế không địch nổi, cuối cùng đành bị cảnh sát khống chế.
Sau năm giờ rà soát, cảnh sát cùng với khán giả tại hiện trường cuối cùng đã bắt được nghi phạm.

Nghi phạm cuối cùng cũng bị tìm thấy, fan tại hiện trường xúc động không thôi, nhìn theo bóng hắn bị áp giải lên xe cảnh sát, mới buông lỏng đôi môi căng cứng, ôm nhau òa khóc:
“Chị Tiểu Thư nhất định phải bình an vô sự nhé! Rõ ràng là người hiền lành như vậy, còn giúp Bạch Bạch nhảy phụ họa cơ mà…”

Những tin tức này là do cấp trên của công ty thông qua chị Triệu báo lại cho Sầm Nguyệt Bạch, cậu chỉ thuật lại cho Chu Mính Viễn nghe, không ngờ Chu Mính Viễn chỉ khẽ gật đầu:
“Nghe rồi.”

“Nghe ai nói?”
Sầm Nguyệt Bạch thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức hiểu ra.

Cách Chu Mính Viễn bảo vệ Thư Diêu trong suốt quãng thời gian này, Sầm Nguyệt Bạch đều nhìn thấy trong mắt. Một người cẩn trọng và chu đáo như anh, việc để lại nguồn tin tại hiện trường cũng chẳng có gì lạ.

Chu Mính Viễn uống cạn lon sữa ngọt trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh, phát ra tiếng “keng” nhẹ.
Anh nghiêng đầu hỏi Sầm Nguyệt Bạch:
“Cậu đến chỉ để nói chuyện này thôi à?”

“Chứ còn gì nữa?”

Sầm Nguyệt Bạch cũng ném lon cà phê vào, vỗ tay phủi sạch:
“Tôi còn có thể đến đây làm gì?”

“Tưởng cậu muốn vào trong thăm cô ấy.”

Sầm Nguyệt Bạch lắc đầu:
“Tôi đâu có vô ý đến thế, anh không vào là vì sợ làm phiền cô giáo Thư mà, tôi vào làm gì.”

Ngập ngừng một chút, cậu lại nói:
“Tôi đã buông bỏ rồi.”

Chu Mính Viễn bật cười khẽ, trêu chọc:
“Giờ mới buông à?”

“Ừ, thật sự buông rồi, tôi không xứng.”

Thật ra vào khoảnh khắc nguy hiểm xảy ra, Sầm Nguyệt Bạch là người ở gần Thư Diêu hơn Chu Mính Viễn, chỉ là cậu đã không kịp lao tới.
Không kịp không phải vì chấn thương ở chân, mà bởi vào giây phút quyết định ấy, cậu đã có chút do dự.

Sầm Nguyệt Bạch tự giễu cười cười:
“Thì ra con người thật sự sợ chết.”

Trước đây, Sầm Nguyệt Bạch từng nghĩ rằng chiều cao, ngoại hình, tiền bạc, địa vị, những thứ ấy dẫu thua kém Chu Mính Viễn cũng không hề gì. Trong lòng cậu còn có chút không cam tâm, nghĩ rằng về sự quan tâm và tình yêu, cậu không nhất định sẽ thua.
Chỉ là, quen biết quá muộn mà thôi, nên không còn kịp nữa.

Nhưng hóa ra không phải vậy, trong khoảnh khắc có thể vì Thư Diêu mà liều mạng, chỉ có Chu Mính Viễn không chút do dự lao ra, không bận tâm đến tính mạng.

Thư Diêu cảm thấy mình đang mắc kẹt trong một giấc mơ dài dằng dặc và mệt mỏi.
Trong mơ, có rất nhiều người gọi tên cô, giọng nói quen lẫn lạ vang vọng, nhưng chẳng nhìn rõ mặt ai.

Cuối cùng, tiếng gọi mới lắng xuống, cô thấy Chu Mính Viễn lao tới, rồi bị khung sắt từ trên cao rơi xuống đè cho máu me đầy người.

“Chu Mính Viễn!”

Cô gào lên trong mơ, nhưng như thể bị mất tiếng, dù cố gắng thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

“Chu Mính Viễn!”
“Chu Mính Viễn!”

Trời gần sáng, Chu Mính Viễn lo Thư Diêu tỉnh dậy một mình trong phòng bệnh sẽ hoảng sợ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa vào, kéo ghế ngồi bên giường cô.

Chưa ngồi được bao lâu, tay Thư Diêu bỗng siết chặt, nước mắt từ khóe mắt lăn dài.

Kể từ lần ở góc phố London nhiều năm trước, Chu Mính Viễn chưa từng thấy Thư Diêu khóc, bất giác tim anh như bị ai đó bóp chặt.
Anh dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng ấm áp an ủi:
“Thư Diêu? Tỉnh chưa? Có chỗ nào không khỏe à?”

Qua vài giây, Thư Diêu mới mở mắt, khóe mắt còn hơi đỏ, ánh nhìn mờ mịt.
Cô nhìn Chu Mính Viễn thật sâu, rồi ôm chặt lấy anh:
“Chu Mính Viễn, em mơ thấy anh chết rồi.”

“…Không chết đâu, anh mạng lớn, đừng lo.”

Thư Diêu như thể vẫn chưa hết sợ, càng siết chặt vòng tay ôm lấy anh.
Cánh tay nhỏ nhắn siết càng lúc càng chặt, cuối cùng khiến Chu Mính Viễn phải “hít” một hơi đau nhói, nhắc nhở cô:
“Anh có vết thương mà.”

Trời chưa sáng hẳn, trong ánh sáng mờ nhạt, Thư Diêu mới nhìn thấy băng gạc quấn quanh vai anh, chau mày hỏi:
“Nặng không? Còn đau không?”

“Cũng ổn thôi, em có chỗ nào thấy khó chịu không?”

Thư Diêu khẽ lắc đầu.

Mỗi lần thoát chết trong gang tấc, cô ấy đều rất điềm tĩnh, thậm chí còn khẽ dịch vào trong giường, nhường ra nửa bên giường trống: “Anh lên nằm nghỉ một chút đi, chắc anh cả đêm không ngủ rồi.”

Chu Mính Viễn nhẹ nhàng leo lên giường, vòng tay ôm lấy Thư Diêu: “Kẻ gây chuyện đã bị bắt rồi, đang bị thẩm vấn.”

“Ừ, không biết có lần ra được kẻ đứng sau không nữa.”

Ngón tay Thư Diêu dịu dàng chạm nhẹ lên lớp băng quấn quanh cánh tay anh, thì thào: “Chu Mính Viễn, những lúc anh một mình đối diện với tất cả những chuyện này, anh có sợ không?”

“Không nhớ nữa, có lẽ có, mà cũng có thể không.”

“Nhưng lúc nãy khi em vừa tỉnh dậy, em thấy ánh mắt anh đầy hoảng loạn.”

“Lúc ấy thì có sợ.”

“Sợ gì cơ?”

“Sợ em khóc, sợ em sợ hãi, sợ em thấy khó chịu.”

Bên ngoài, bông tuyết phủ kín khắp Tứ Cửu Thành, mái ngói đỏ tường vàng được bao trùm bởi một lớp tuyết mỏng như mây trôi, những tòa nhà phồn hoa cũng nằm im lìm dưới lớp tuyết ấy.

Không một mái nhà nào thoát khỏi cơn tuyết dài ngày này, nhưng cũng không một ai bị vùi lấp trong đó.

Khi trời dần sáng, dòng người và xe cộ lại tiếp tục tất bật với nhịp sống quen thuộc.

Mọi chuyện ngày hôm qua giống như trận tuyết ngoài cửa sổ, dù có ồn ào náo nhiệt, rồi cũng dần lắng xuống.

May mắn thay, bọn họ đều bình an vô sự, vẫn có thể trong buổi sớm mai, ôm nhau mà thủ thỉ trò chuyện, chờ đón ánh sáng ban mai.

Không khí này quá mức ấm áp, đến mức khi Chu Mính Viễn cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Thư Diêu, anh không hề có ý nghĩ gì khác.

Bị anh hôn khẽ một cái, Thư Diêu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô sáng lấp lánh như lời mời không lời.

Thế là hai đôi môi mềm mại lại tìm đến nhau, Chu Mính Viễn vì tay bị thương nên không thể cử động, chỉ có thể dùng một tay ôm lấy sau gáy Thư Diêu.

Họ gắn chặt lấy nhau, qua lớp vải mỏng cảm nhận hơi ấm cơ thể và hơi thở của nhau.

Chu Mính Viễn dần mất kiểm soát, ôm lấy Thư Diêu càng chặt, nụ hôn càng sâu, nhịp thở cũng dồn dập hơn.

Đúng lúc anh đang cố gắng kéo lý trí để dừng lại, bụng Thư Diêu lại phát ra tiếng “ục ục” thật rõ ràng – gần đây cô ăn ngon miệng, dễ nhận ra là đang đói.

Ai ngờ giữa lúc đang hôn lại có người đói bụng phát ra âm thanh như thế!

Chu Mính Viễn bất đắc dĩ buông cô ra, hít sâu một hơi, cố nén những xúc cảm vừa dâng lên.

Tóc Thư Diêu vẫn là màu trắng nhuộm lúc đi diễn, phần đuôi tóc pha chút hồng nhạt, giờ đây má cô cũng đỏ hồng tựa cánh đào non.

Cô có vẻ còn chưa thỏa mãn, li.ếm nhẹ môi: “Chu Mính Viễn~”

Chu Mính Viễn đang cố kiềm chế, hạ mi mắt, khẽ “Ừ” một tiếng.

“Cho em hôn thêm chút nữa nha~”

“Không hôn nữa.”

Anh nghĩ, hôn tiếp e rằng sẽ xảy ra chuyện mất.

“Minh Viễn ca~ hôn thêm chút nữa đi~”

Giọng Thư Diêu mềm mại, ngọt ngào gọi khiến Chu Mính Viễn không khỏi rùng mình.

Nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt cô hình như… không hẳn là đang trêu chọc hay quyến rũ?

Quả nhiên, Thư Diêu mở miệng: “Em đói quá, lúc nãy hôn anh mà thấy môi anh cứ mềm mềm như bào ngư ấy, lại đây để em hôn thêm chút nữa đi, em cảm giác hôn anh có thể… no bụng được luôn đó.”

Anh, có thể, no bụng, được.

Chu Mính Viễn: “……”

Tác giả nói lời cuối:
Chu Mính Viễn: Hóa ra… vẫn là tôi đã lầm tưởng mất rồi!

Bình Luận (0)
Comment