Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 71

Về đến biệt thự, trời vẫn chưa quá muộn.

Mới vào nhà chưa được bao lâu, cửa đã vang lên hai tiếng gõ nghiêm trang giả vờ, kế đó là đám trai trẻ nhà Healer, người nào người nấy tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ, bấm vân tay rồi chen chúc ùa vào:
“Chúc mừng năm mới, cô Thư!”

“Cùng ăn khuya đi!”

“Diễn xong là tụi em đã muốn tới gặp cô rồi!”

“Ăn mừng, ăn mừng thôi!”

“Anh Chu đỡ hơn chưa ạ?”

“Cô Thư khỏe lại chưa?”

“Hôm nay uống rượu nha! Uống tới bến luôn!”

Sự náo nhiệt ập vào như pháo giấy tung toé trong bữa tiệc, “bụp” một tiếng, phá vỡ khoảng không yên ắng trong nhà.

Họ đã hẹn trước là sẽ đến, nhưng Thư Diêu không ngờ họ lại xách theo nhiều đồ như thế, có phần ngạc nhiên:
“Mấy đứa khách sáo quá vậy, tới nhà tôi còn đi mua đồ làm gì?”

Sầm Nguyệt Bạch giờ đã có thể chống nạng tập đi, người còn chưa hồi phục hẳn mà mũ áo bông phía sau cũng nhét đầy hai túi to, nạng thì còn treo lủng lẳng một con búp bê.

Lục Hân quàng chiếc khăn len to đùng, chỉ lộ đôi mắt:
“Không phải tụi em mua đâu, là fan nhờ tụi em mang tới cho cô đó.”

Đại Sâm đặt túi xuống, đưa hai bàn tay bị quai túi siết đến đỏ tía ra trước mặt cô:
“Cô nhìn đi, tình yêu sâu đậm của fan dành cho cô khiến em ghen tỵ ghê gớm.”

Mộc Liệt cũng tháo mũ lưỡi trai ra, đặt đống đồ trong tay xuống:
“Còn nhiều nữa tụi em mang không nổi, để lát nhờ chị Triệu lái xe chở tới. Hồi nãy em còn thấy một túi toàn đồ ăn vặt, cho tụi em xin ít đi!”

“Đúng đó! Fan của tụi em biết tụi em phải giữ dáng nên chả bao giờ dám gửi đồ ăn vặt!”

Thư Diêu cười:
“Là nam thần nhóm nhạc đỉnh lưu, sao mấy đứa lại nhỏ nhen vậy? Fan mới gửi cho tôi chút quà mà đã ghen rồi?”

“Đùa thôi mà~ Đồ của tụi em đem hết cho cô Thư thì cũng cam lòng!”

“Phải đó, cô Thư là chị ruột tụi em luôn!”

Cả đám cười nói ồn ào, ở nhà Thư Diêu tới tận nửa đêm, cũng coi như bù lại buổi tiệc mừng công sau đêm diễn.

Không ai đả động gì đến chuyện nhà họ Chu, đến cả Lục Hân nhỏ tuổi nhất cũng rất biết điều mà tránh né đề tài đó.

Chỉ có Sầm Nguyệt Bạch lúc ra về, chống nạng bước đến bên Chu Mính Viễn, nhỏ giọng hỏi khẽ:
“Chuyện nguy hiểm kia giải quyết xong chưa?”

Vì nể người đã khuất, Chu Mính Viễn không dùng từ “giải quyết”, chỉ gật đầu:
“Ừ.”

“Vậy thì tốt rồi.” Sầm Nguyệt Bạch như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng gật đầu.

Tiễn nhóm trai trẻ ồn ào ấy đi rồi, Thư Diêu ngồi co lại trên sofa, lôi ra một túi to đầy đồ ăn vặt fan tặng, mở ra nhai mấy hạt hạt dẻ giòn tan.

Cô quay sang hỏi Chu Mính Viễn:
“Anh có thấy tụi nó vừa đi xong, nhà mình đột nhiên yên tĩnh hẳn không?”

“Ừ.”

Quả thực là náo nhiệt quá mức, ồn đến mức khiến đầu anh ong ong.

Đặc biệt là lúc mấy tên kia chơi oẳn tù tì, âm thanh náo loạn chẳng khác nào quảng trường vạn người cùng la hét.

Thấy đã đến giờ, Thư Diêu liếc mắt nhìn đồng hồ, quay sang chỉ đạo Chu Mính Viễn: “Đi tắm đi.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả, đến giờ thay thuốc rồi đó!”

Vết thương của Chu Mính Viễn đã bắt đầu đóng vảy. Nhưng vì diện tích rộng, lại nằm ở vị trí thường xuyên vận động, nên nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị rách.

Giáo sư Lý đã kê cho anh mấy loại thuốc mỡ, dặn Thư Diêu mỗi ngày bôi cho anh, nói là giúp làm mềm lớp vảy, giảm căng da, có lợi cho việc phục hồi.

Cũng nhờ mấy lần bôi thuốc ấy, Thư Diêu mới tận mắt thấy vết thương trên người anh.

Một đường dài, kéo từ vai xuống tận bắp tay, hiện tại chỉ còn lớp vảy nâu nhạt, chỉ khâu cũng đã tan, nhưng nhìn qua vẫn như một con rết nằm im lìm. Cô nghĩ, lúc đó chắc chắn đau lắm.

Mỗi ngày bôi thuốc, Thư Diêu lại thấy xót một lần.

Thế mà hỏi đến, Chu Mính Viễn chỉ nhàn nhạt đáp: “Không cảm thấy gì.”

Không cảm thấy gì ư?

Sao có thể được.

Chắc chắn là rất đau.

Đang mải nghĩ, tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng.

Chưa tới hai phút sau, Thư Diêu ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ trong làn hơi nước còn chưa tan hết, Chu Mính Viễn từ từ bước ra.

Trên người anh chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm, tóc còn ướt sũng, ngón tay thon dài khẽ vuốt giọt nước vừa trượt xuống trán.

Có lẽ do nước nóng làm tăng tuần hoàn máu, môi anh lúc này đỏ tươi lạ thường.

Từ sau khi bị thương ở tay, việc tắm gội với Chu Mính Viễn trở thành một công việc vừa phiền toái vừa mất sức. Phải cẩn thận né chỗ bị thương, không được dính nước, lại phải tránh vận động mạnh để không làm rách vảy.

Đàn ông vốn không có tính kiên nhẫn trong chuyện này, chẳng ai chịu ngâm mình trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, càng không ai chịu khó mài da, thoa kem dưỡng, đắp mặt nạ, mặt nạ môi, mặt nạ tay linh tinh như phụ nữ.

Vậy mà hôm nay ở trong phòng tắm tận 40 phút, lúc ra mặt mày anh đã hơi khó chịu.

Chỉ là dáng vẻ ấy, trong mắt Thư Diêu lại thấy… đặc biệt giống một con ma cà rồng.

Mà còn là loại môi đỏ yêu mị nữa cơ.

Chu Mính Viễn đi đến bên giường, rất phối hợp cởi áo choàng trễ xuống vai, để lộ đường nét cơ bắp cùng vết thương đã đóng vảy kia.

Hơi ấm từ phòng tắm phả ra khiến lòng người chộn rộn, Thư Diêu cầm tuýp thuốc, bỗng nhiên… không còn muốn chỉ đơn thuần là bôi thuốc nữa.

Cô nhìn chằm chằm vết thương kia, thì thầm: “Hôm nay em có uống rượu không nhỉ?”

“Không, em uống nước ép trái cây.”

“Nước ép đó có cồn không anh?”

“…Không có.”

“Không có chút nào à?”

Nước dừa tươi mà có cồn á?

Chu Mính Viễn bắt đầu cảm thấy không khí có gì đó sai sai, nghiêng đầu nhìn cô: “Không có tí nào, sao vậy?”

Trong phòng chỉ bật một đèn sàn nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ hắt lên gương mặt mộc mạc của Thư Diêu, cô nghiêm túc nhìn anh: “Vậy còn anh, có uống rượu không?”

Lúc tối đám nhóc Healer có uống chút rượu, nhưng Chu Mính Viễn còn bận dưỡng thương, anh muốn sớm hồi phục để đưa Thư Diêu đi du lịch, thực hiện “tuần trăng mật” mà cô vẫn mong mỏi, nên không uống nhiều.

Chỉ một nửa ly vang đỏ, gọi là nhấp môi thôi.

Không đợi anh trả lời, Thư Diêu đã tự mình kết luận: “Em ngửi thấy mùi rượu trên người anh.”

Nửa ly vang đỏ thì có là gì? Đã thế còn vừa tắm xong, mùi gì cũng chẳng còn nữa là…

Chu Mính Viễn không hiểu cô đang tính giở trò gì, đành hùa theo hỏi: “Thế em định nói gì?”

“Em thấy mình say rồi.”

Chu Mính Viễn hiểu rõ tửu lượng của cô.

Một ngụm đã say, còn say rồi thì chửi anh là đồ khốn nạn, một tối chửi cả trăm lần, đến giờ anh vẫn nhớ như in.

Thế nên, anh lập tức phủ định: “Em không say.”

Vì hôm nay em đâu có mắng anh đâu.

“Thế tại sao,” Thư Diêu ngẩng đầu nhìn anh, giọng rất nhỏ mà rõ ràng, “em lại rất muốn hôn anh?”

Câu này… không phải ám chỉ nữa, là công khai gợi ý rồi.

Chu Mính Viễn chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu hôn cô.

Vừa tắm xong, cơ thể anh thoang thoảng mùi sữa tắm sạch sẽ, khi nụ hôn dần trở nên nồng cháy, anh buộc phải kiềm chế, mồ hôi lại bắt đầu rịn nơi thái dương.

“Thư Diêu.”

“Ừm?”

Anh ngừng lại, Thư Diêu mới từ từ mở mắt, ánh nhìn có chút hoang mang, dõi về phía anh.

Chu Mính Viễn vòng tay ra sau ôm cô, theo bản năng muốn kéo sát vào người, lại theo bản năng muốn gần cô hơn, nhưng rồi vẫn nhịn xuống.

Giọng anh khàn khàn: “Điều ước năm mới của em… anh giúp em thực hiện luôn tối nay, được không?”

– Điều ước năm mới là gì?

– Là được ngủ với anh.

Được không?

Thật ra là được.

Với kiểu gần gũi này, Thư Diêu cũng đã chờ mong từ lâu.

Nhưng khi mọi thứ thật sự tiến đến, là con gái, cô vẫn có chút ngại ngùng, một chút e dè của một cô nàng mới lớn.

Cô giống như một con hổ giấy chỉ giỏi huênh hoang, ánh mắt bắt đầu né tránh: “Vai anh còn chưa lành mà…”

Chu Mính Viễn ghé sát tai cô, giọng trầm thấp: “Vậy em ngồi lên, tự mình động.”

Âm thanh khẽ khàng như lông vũ chạm bên tai, Thư Diêu bị anh bế lên đặt ngồi trên đùi.

Cô vẫn còn cầm tuýp thuốc mỡ và cây bông để bôi thuốc, kết quả vừa bị anh bế dậy, đống bông rơi lả tả khắp người anh, vương vãi cả lên áo choàng trắng.

Thư Diêu cuống quýt nhặt lấy tuýp thuốc, nhìn quanh hai bên, thấy chỗ nào cũng xa, bèn dứt khoát ném mạnh lên đầu giường.

Đến nước này rồi, chắc Chu Mính Viễn cũng không thèm để tâm phòng có gọn gàng không nữa chứ?

Chẳng lẽ đang làm mà anh lại dừng lại, chỉ vì thấy phòng… bừa bộn?

Chu Mính Viễn cảm nhận rõ ràng, Thư Diêu có chút căng thẳng, động tác luống cuống, ngồi lên người anh mà tay chân lúng túng, cầm một tuýp thuốc bé tí cũng chẳng biết để vào đâu.

Cuối cùng, cô nàng ngẩng cao cánh tay, gom hết khí thế mà ném một cú thật mạnh.

Không ngờ lực dùng hơi quá đà, tuýp thuốc tội nghiệp bằng nhôm bị bóp méo dúm dó, lại còn đập vào tường phát ra một tiếng “cốc” vừa đủ khiến người ta giật mình.

Nhưng thứ khiến Chu Mính Viễn bận tâm hơn cả không phải là cái tuýp thuốc, mà là chính hành động của Thư Diêu.

Để ném được cái thứ bé tí ấy ra khỏi giường, cô gần như dốc toàn lực — đặc biệt là phần đùi và hông. Mỗi một chuyển động đều rõ ràng mà chân thực, làn da cô vô tình lướt qua người anh, mềm như gió xuân phả nhẹ trên lồng ngực nóng rực.

Mà chuyện đâu chỉ có thế, sau khi ném xong, cô lại còn cúi xuống nhặt từng que bông gòn rơi rớt, từng nhát từng nhát chọc vào thần kinh nhẫn nhịn của anh.

Chu Mính Viễn nghiến chặt hàm sau, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Đây, quả thực là tra tấn.

Cuối cùng cũng nhặt xong hết đám bông ngoáy tai, tay cô không còn sờ soạng lên áo choàng tắm của anh nữa, anh vừa định thở phào thì — bụp — cô nàng lại vô tình đánh rơi cả nắm bông một lần nữa.

Chu Mính Viễn tức đến bật cười:
“Em ném luôn cho rồi có được không?”

“Hả?”

“Anh nói là đống bông ấy, em ném luôn đi có được không?”

“Được à.”

Vừa nghe thấy thế, Chu Mính Viễn dứt khoát phủi sạch mớ bông dính trên người xuống đất. Bông vừa rơi, anh hơi nhấc lưng, ghé lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ cô.

“Chu Mính Viễn…”

“Ừm?”

Dây áo choàng tắm vốn chẳng ai buộc chặt làm gì, đầu ngón tay Thư Diêu khẽ run lên, còn chưa tháo xong, thì phía sau lưng cô, anh đã nhanh nhẹn gỡ bung chiếc móc cài.

“Hay… em xoay lưng về phía anh đi, nhìn anh em căng thẳng lắm…”

Cô khẽ nói, như đang rút lui mà cũng như ngầm đồng ý.

Đổi tư thế, Chu Mính Viễn ôm lấy cô từ phía sau, cằm anh tựa nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn của cô, hôn lên môi cô như nước trôi qua đá, dịu dàng mà bền bỉ.

Mà nụ hôn ấy, không chỉ dừng lại ở môi. Anh di chuyển lên tai cô, thổi nhẹ một hơi mỏng như sương khói.

Một cảm giác kỳ dị lan khắp sống lưng, nhột đến run rẩy.

“Chu Mính Viễn…”

“Ừ.”

“Em ngồi lên hình như không được đâu, thực sự bắt đầu rồi… em không biết nhúc nhích kiểu gì hết…”

Thư Diêu thật thà đến đáng yêu, lại lộ vẻ lo lắng chân thành. Hai gò má trắng như sứ phơn phớt hồng, chẳng khác nào cánh anh đào mới chớm trong gió xuân. Cô lắp bắp phân tích với vẻ như sắp khóc:

“Lỡ em… em không cẩn thận, ngồi gãy anh thì sao…”

Chu Mính Viễn: “…”

Thư Diêu vẫn chưa dừng lại, líu ríu:

“Anh đừng tưởng em nói chơi, anh còn nhớ Phùng Linh Tử không? Cô bạn thân học ngành nam khoa của em ấy, trước từng kể có người bất cẩn làm… làm gãy luôn á, rồi thì, ưm!”

Chu Mính Viễn đưa tay bịt miệng cô, giọng vừa bất lực vừa dịu dàng:

“Nằm xuống đi, những chuyện còn lại… để anh.”

Bình Luận (0)
Comment