Rơi Vào Ngân Hà

Chương 100

Mười phút sau, Tô Dao xuống taxi, đến cửa hàng kẹo mà Lý Thanh Tùng nói. 

Cửa hàng kẹo có tên “Sweet heart”, được trang trí với tông màu hồng đậm nhẹ nhàng và sang trọng, diện tích rộng rãi, tinh tế, các kệ hàng sạch sẽ tinh tươm, nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp luôn tươi cười đón khách: “Chào chị, xin hỏi chị cần tìm gì ạ?”

“Kẹo trái cây của cửa hàng chúng tôi đều được làm từ nước ép trái cây nguyên chất, không có bất cứ chất phụ gia nào, chị thích vị gì, loại kẹo cứng hay mềm ạ?”

Tô Dao nhìn quanh và thấy hai học sinh cấp hai đang mua kẹo nhưng không thấy bóng dáng Trần Ngân Hà đâu.

Nữ nhân viên bán hàng vừa cười vừa giới thiệu sản phẩm của cửa hàng mình: “Kẹo vị đào là sản phẩm chủ đạo tại cửa hàng chúng tôi, chị tìm trên khắp cả nước cũng không thấy cửa hàng thứ hai có hương vị giống của cửa hàng chúng tôi đâu, hầu như mỗi vị khách đến đây đều sẽ mua một ít.”

“Có kẹo nếm thử, chị thử nhé?”

Tô Dao thuận mắt liếc nhìn một cái, kẹo vị đào đặc trưng của cửa hàng có giá ba trăm tệ nửa kilogam, quả thực là loại mà Trần Ngân Hà thích, vì nó đắt một cách thái quá.

Tô Dao lấy thẻ cảnh sát trong túi ra, nói: “Tôi đến tìm người, mười phút trước có phải có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng vào đây không, ngoại hình vừa cao vừa đẹp trai, cả nước cũng không tìm thấy người thứ hai đẹp trai bằng anh ấy.”

Tô Dao quay đầu liếc nhìn ra cổng: “Sau khi mua đồ xong, anh ấy đi hướng nào rồi?”

Trai đẹp luôn gây ấn tượng mạnh với mọi người, nữ nhân viên bán hàng không cần nghĩ, đáp: “Đúng là có một anh đẹp trai ghé qua, anh ấy mua một túi kẹo đào rất to. Còn về việc đã đi hướng nào thì tôi không để ý.”

Tô Dao: “Làm phiền cho tôi xem camera giám sát một chút.”

Nhân viên bán hàng thấy Tô Dao là cảnh sát, xem qua camera giám sát cũng chẳng vấn đề gì, nên lập tức lấy máy tính xách tay ra: “Để tôi tìm giúp chị.”

Nữ nhân viên bán hàng vừa tìm dữ liệu camera vừa nói chuyện phiếm với Tô Dao vài câu, cô ta tò mò hỏi: “Tại sao cảnh sát lại tìm anh ấy thế ạ, anh ấy đã phạm tội gì sao, có phải đã đánh cắp trái tim ai đó rồi không?”

Tô Dao mỉm cười: “Tội mà anh ấy phạm phải lớn lắm.”

Nữ nhân viên bán hàng bấm bấm máy tính, tiếp tục nói: “Thực ra anh ấy rất đáng thương.”

Tô Dao nghĩ đến tất cả những câu chuyện tầm bậy tầm bạ không đáng tin mà Trần Ngân Hà bịa ra ở bệnh viện Đồng Nhã, cô linh tính rằng anh lại làm trò ngốc gì đó: “Anh ấy chỉ mua có chút kẹo, lại còn ba hoa gì hả, anh ấy đã nói gì thế?”

Gương mặt nữ nhân viên bán hàng hiện lên tia buồn bã: “Anh ấy nói ngày mai mình phải đi xa rồi, không biết bao giờ mới quay lại, cũng không biết còn có thể quay lại hay không. Bạn gái đã mang thai con của anh ấy, được năm tháng rồi, vậy mà bọn họ phải chia xa.”

Tô Dao sờ sờ lên cái bụng phẳng lì của mình và nghi ngờ Trần Ngân Hà có người phụ nữ khác ở bên ngoài, khả năng nói dối của anh ngày càng xuất chúng rồi.

Nữ nhân viên đưa máy tính xách tay qua: “Tìm thấy rồi, là đoạn này.”

Tô Dao nhìn vào màn hình máy tính, Trần Ngân Hà xách theo túi kẹo to đi về phía bên trái cửa ra vào.

“Cảm ơn.” Tô Dao cảm ơn nữ nhân viên rồi quay người ra khỏi cửa hàng.

Bên trái là dãy cửa hàng nhỏ cũng tương tự thế này, bên kia đường là khu dân cư đông đúc. Tô Dao gọi cho Lý Thanh Tùng và biết được Trần Ngân Hà đang gần khu vực đó.

Cô vừa nhìn ngó xung quanh vừa sờ chiếc cong tay trên thắt lưng mình. Tình hình thể trạng của Trần Ngân Hà không tốt, cô đủ tự tin có thể khống chế được anh, khuyên anh đầu hàng trước khi Lục Hải Minh đưa người tới.

Tô Dao đi ngang qua một dãy những con hẻm nhỏ, ngõ hẹp lại cao, quanh năm thiếu ánh sáng. Con đường dài bằng đá phủ đầy rêu xanh, mặt đá ở giữa nhẵn nhụi do mọi người giẫm lên, khi được ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào càng lộ ra vẻ cổ kính.

Tô Dao nghĩ rằng Trần Ngân Hà sẽ không ở lại trong này quá lâu, cô không ôm quá nhiều hy vọng nhìn vào con hẻm, khi đến ngõ cuối cùng thì thấy một bóng người cao gầy lướt qua.

Tô Dao co chân đuổi theo: “Đứng lại!”

Nghe thấy giọng nói, cơ thể anh khẽ khựng lại một cái rồi lại tiếp tục chạy về phía trước, rẽ vào một góc khuất và biến mất. Tô Dao chạy tới chỗ người đàn ông biến mất, đang định tiếp tục đuổi về phía trước, thì quay đầu lại thấy anh đang đứng dưới ánh đèn đường và hoàn toàn không có ý định bỏ chạy.

Tô Dao lấy còng tay ra khỏi thắt lưng, lắc lắc trước mặt Trần Ngân Hà: “Theo em về tự thú, tất cả vẫn chưa muộn!”

Cục trưởng Khương và Cụ phó Vương nói lòng ích kỷ của cô với Trần Ngân Hà là quá lớn, về điểm này thì cô thừa nhận, cô vẫn tin tưởng Trần Ngân Hà sẽ không giết người, nhưng cô vẫn bắt anh. Anh là nghi phạm, cô là cảnh sát, về công hay về tư thì cô vẫn nên đưa anh về.

Tô Dao tiến lên một bước, ánh mắt dán chặt lên người Trần Ngân Hà: “Em hỏi một câu, anh hãy thành thật trả lời, có phải anh là người giết Dương Tập Văn không?”

Cô lo lắng nuốt nước miếng đồng thời nhìn chằm chằm vào môi anh, hy vọng anh sẽ nói là không phải. Nhưng anh không đáp mà chỉ im lặng, không nói là mình đã giết, cũng chẳng nói là mình không giết.

Tô Dao thấp giọng nói: “Ở đây không có ai khác, chẳng lẽ đến cả em mà anh cũng không tin tưởng sao, anh hoàn toàn không giết người, đúng không?”

Anh vẫn không lên tiếng.

Tô Dao cúi đầu nhìn bóng hai người dưới mặt đất, rồi đưa ra một quyết định rất lớn, cô lùi lại nửa bước, khiến hai chiếc bóng tách rời nhau ra.

Trước giờ anh chưa từng nghe thấy giọng cô lạnh lùng như vậy: “Cục phó Vương nói anh đã mất kiểm soát, hoạt động nằm vùng bị đình chỉ.”

Anh không lên tiếng, chỉ bóc một viên kẹo đào dẻo đưa lên môi cô: “Cái này ngon lắm.”

Tô Dao mím chặt môi, không để vị ngọt ngào đó làm tinh thần khó khăn lắm mới tính táo của mình bị mê hoặc: “Về Cục với em.”

Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt lóe sáng trong bóng tối, giọng nói đã dịu đi đôi chút: “Cho dù, cho dù không làm được cảnh sát nữa cũng sẽ có rất nhiều việc có thể làm, mở tiệm cà phê, tiệm kẹo, tiệm hoa, nếu tất cả đều không thích thì anh có thể ở nhà chăm sóc con cái và làm đẹp, em sẽ chăm chỉ làm việc rồi đưa hết tiền mình kiếm được cho anh, mặc dù có thể anh sẽ không cần đến đồng lương ít ỏi đó của em.”

Cô vươn tay nắm lấy cổ tay anh, ánh mắt dịu dàng và kiên định: “Trần Ngân Hà cùng em về đầu thú.”

Trần Ngân Hà nhìn xuống bàn tay đang đặt trên cổ tay mình của Tô Dao, một lúc lâu anh không hề nhúc nhích, dường như đang tham lam sự dịu dàng và ấm áp từ lòng bàn tay cô.

Một lúc sau, anh mới thoát khỏi bàn tay ấy, khi nhìn về phía cô, sự không nỡ nồng đượm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại câu nói đùa ranh mãnh thiếu nghiêm túc: “Đợi anh thành thủ lĩnh của “Bỉ ngạn”, anh sẽ cướp em về làm trại chủ phu nhân có được không?”

Cảm giác lạnh lẽo của chiếc còng tay truyền từ ngón tay lên trên, Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, giọng điệu như mang theo lời cầu xin: “Tại sao nhất định phải đi theo con đường đó, anh không thể, không thể ở lại sao?”

Trần Ngân Hà ném viên kẹo mà Tô Dao không ăn vào miệng mình, rồi từ từ xắn ống tay áo, cong môi khẽ cười: “Anh đã không còn đường lui nữa rồi, cũng chẳng thể lui.”

Cô thấy bóng mình trong mắt anh, nó được ngọn đèn đường mờ ảo chiếu sáng, trông trong suốt và mỏng manh như một tia sáng, như thể chỉ cần anh khẽ chớp mắt thì có thể lập tức tan vỡ vậy.

Tô Dao đưa tay lên sờ mắt mình, đến khi ngẩng, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng và dứt khoát, giống như vô số lần đối mặt với những kẻ tình nghi khác: “Vậy thì đừng trách em không khách sáo.”

Trần Ngân Hà xoay cổ tay mình, thích thú nhìn cô gái trước mặt: “Nói ra thì hình như chúng ta chưa từng chiến đấu với nhau thì phải.”

Trước khi anh kịp dứt lời, thì Tô Dao đã vung nắm đấm tới. Những gì Lục Hải Minh nói hoàn toàn đúng, phụ nữ thật đáng sợ khi hận thù, nắm đấm của cô nhắm thẳng vào mặt anh, tốc độ nhanh như tia chớp. 

Trần Ngân Hà ăn một cú đấm, máu từ khóe môi bắt đầu chảy ra. Anh đưa đầu lưỡi liếm vết máu trên môi, rồi nhẹ nhàng nhướng mày: “Không hổ là trại chủ phu nhân của anh, quá nóng bỏng.”

Tô Dao lắc lắc chiếc còng tay trong tay, trong mắt hiện lên vẻ hung hãn không thể che giấu: “Không đánh lại được em thì phải theo em về Cục!”

Trần Ngân Hà khoát tay, rất nhanh Tô Dao lại tung đòn tấn công thứ hai. Cô tiến lên tóm lấy cổ tay anh, muốn còng tay anh lại. Trần Ngân Hà né tránh, phản đòn ôm chặt vai Tô Dao. Nhanh như cắt, Tô Dao ngồi xổm xuống, thoát khỏi tay Trần Ngân Hà, sau đó đá vào đầu gối anh, cô khom người ôm eo anh, cố gắng hết sức húc mạnh anh vào tường.

“Rầm”, lưng Trần Ngân Hà đập vào mặt tường khiến anh phải ho lên một tiếng. Khi cô đang chuẩn bị đá vào chân rồi hạ gục anh thì anh đã túm lấy eo cô, bế cô lên khỏi mặt đất.

Ngón chân Tô Dao nhấc khỏi mặt đất, cô tận dụng lực, đá vào bụng Trần Ngân Hà, anh bị cô đá đau rên lên một tiếng, rồi ôm theo cô cùng ngã xuống mặt đất. Anh ngã trước, bả vai mài xuống nền đá, bị chà xát một mảng. Cô ngã lên người anh, cố gắng đứng dậy nhưng lại bị anh lật người phản đòn khống chế.

Tô Dao giãy dụa cánh tay nhưng đã bị giữ chặt, cô mở to mắt trừng anh, bình hoa này thế mà lại không phải bằng sứ, cô đánh không lại anh, cũng không thể thoát khỏi anh.

Cô không cam tâm mắng chửi: “Chỉ là một bình hoa mà thôi, anh thực sự cho rằng cơ thể mình dao đâm không thủng súng bắn không xuyên sao?”

“Anh hoàn toàn không biết nơi ấy nguy hiểm đến mức nào, đó là nơi bao nhiêu đời cảnh sát tìm trong mấy chục năm cũng không tìm ra.” Giọng nói của cô mỗi lúc mới hung tợn, cuối cùng biến thành tiếng gầm khàn khàn: “Sẽ bị thiêu rụi cho đến khi chỉ còn lại tro xương, linh hồn anh sẽ bị chôn vùi tại nơi tội ác đó mãi mãi.”

Cô cắn chặt môi, giọng nói run run: “Anh không thể đi cùng bọn chúng.”

Anh có thể nghe thấy nỗi đau cùng sự không nỡ trong giọng nói của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ: “Anh đây không phải bình hoa, mà là Trần Ngân Hà, người đàn ông của em.”

Vì là người đàn ông của cô, nên bắt buộc phải dao đâm không thủng súng bắn không xuyên. Bất luận đang ở trong địa ngục như thế nào, chỉ cần nhìn lên bầu trời đầy sao và phải bán mạng bò lên trên để quay về gặp cô.

Pipo, pipo, pipo, một hồi tiếng còi xe cảnh sát sắc bén vang lên từ phía xa, phá tan màn đêm như kết thành băng.

Trần Ngân Hà thả Tô Dao ra, chuẩn bị đứng dậy.

Tuy rằng đã bị khuất phục nhưng Tô Dao vẫn không bỏ cuộc, nhân lúc anh không phòng bị, cô móc lấy cổ anh kéo xuống dưới, hai chân kẹp chặt lấy anh, đè xuống dưới.

Trần Ngân Hà nằm trên mặt đất, nhìn người phụ nữ đang đè lên mình, cong môi: “Em đang làm gì thế hả, hình như điều kiện vệ sinh ở đây không tốt, nếu muốn thì cách đây năm mươi mét có một khách sạn đó.”

Tô Dao nhặt chiếc còng tay trên mặt đất lên, muốn còng tay Trần Ngân Hà lại. Nhưng anh lại nắm cổ tay cô, lật người đẩy cô xuống dưới. “Vèo” một tiếng, chiếc còng tay trượt trên mặt đá văng ra xa.

Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, anh có chút gấp gáp, đầu ngón tay vén cổ áo sơ mi của cô, liếc nhìn vết cắn mình để lại trên vai cô lần trước, thấy màu sắc của nó đã nhạt đi nhiều, anh khẽ nhíu mày, rồi cúi đầu cắn lên một vết mới. Anh không biết khi nào mình có thể quay lại, sợ rằng nếu thời gian quá lâu thì đến dấu vết của mình trên người cô cũng không còn nữa, vì dùng sức quá mạnh nên suýt chút nữa cắn da cô đến bật máu.

Cô đau đớn thở hổn hển, lớn tiếng mắng anh: “Đồ cầm thú!”

Dường như anh cảm thấy đau lòng, nên hôn lên vết cắn đó, rồi mất kiểm soát di chuyển lên trên, hôn lên cổ, tai và môi cô. Anh như con thú hoang vừa thức tỉnh, quấn lấy cô mà cắn xé. Cô lại hoàn toàn không chào đón anh, cắn môi và đầu lưỡi anh chảy máu, rồi đá anh thật mạnh.

Còi xe cảnh sát đã gần kề, đồng thời là một loạt tiếng bước chân vội vã tiến về phía họ. Nơi cuối con hẻm, bọn họ đã trao nhau nụ hôn đầu máu me và bạo lực.

Lục Hải Minh dẫn theo người đuổi tới, nhìn thấy Tô Dao đang từ dưới đất ngồi dậy, anh ta khẽ cau mày, hoàn toàn không biết phải nói gì: “…Cô… Cô, sao lại bị, sao lại thế này nữa rồi?”

Cũng giống như lần trước, khi anh ta đưa người tới nhà cô để bắt Trần Ngân Hà, tóc tai bù xù, dấu hôn lộ rõ trên cổ, môi đỏ mọng như pha lê.

Lục Hải Minh: “Nghi phạm chạy hướng nào rồi?”

Tô Dao chỉ về phía bên trái.

Lục Hải Minh do dự: “Bên phải, đuổi theo!”

Tô Dao nắm lấy cánh tay Lục Hải Minh: “Bên trái!”

Trần Ngân Hà đã chạy về phía bên trái, lần này cô không bao che cho anh, cô hung hăng nghiến răng, hận không thể bắt được anh.

Trần Ngân Hà lên một chiếc ô tô màu đen, Cố Mộng quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, thấy mặt anh bị đánh đến thâm tím một mảng, liền mỉm cười: “Chúng ta đã giao hẹn rồi, sáng sớm hôm sau sẽ lên đường trở về căn cứ, vậy mà anh còn bị cảnh sát đuổi dữ đến vậy, trông khuôn mặt tuấn tú này đi, tôi nhìn mà còn thấy xót.”

Trần Ngân Hà dùng khăn khử trùng lau vị trí bị Tô Dao đánh và cắn, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Anh cố tình lộ mặt trước mặt Lý Thanh Tùng, muốn dụ Tô Dao đến để nhìn cô một lần.

Trời đã nhá nhem tối, những con phố chập chờn ánh đèn neon đủ màu sắc, những đốm sáng ấy biến thành vô số vệt dài trên cửa kính của chiếc xe đang lao đi rất nhanh, sáng tối nhấp nháy phải chiếu lên gương mặt, để lộ ra đường quai hàm lạnh băng căng cứng của anh.

Sau khi Lục Hải Minh dẫn người đuổi theo ra khỏi con hẻm, Tô Dao cúi xuống phủi bụi trên quần áo vì lăn lộn dưới đất, rồi quay người đi ra ngoài con hẻm. Gần đây, Tô Dao đều qua đêm tại phòng trực ban ở Cục Công an thành phố, đột nhiên hôm nay cô lại muốn về nhà.

Bước vào khu nhà, đi ngang qua hoa viên nhỏ, Tô Dao nhìn thấy Hứa Gia Hải. Không phải chỉ có một mình anh ta, bên cạnh còn có một người phụ nữ, Tô Dao nhận ra là người lần trước mình gặp khi đi siêu thị với Trần Ngân Hà.

Cô hơi ngạc nhiên, không phải tất cả phụ nữ mà Hứa Gia Hải qua lại đều vô cùng gợi cảm sao, đột nhiên lại thay đổi khẩu vị từ bao giờ thế này, bắt đầu thích kiểu em gái nhỏ trong sáng hay ngại ngùng rồi?

Tô Dao đi tới, Hứa Gia Hải giới thiệu ngắn gọn hai người họ: “Đây là Tô Dao đồng nghiệp của tôi, còn đây là bạn của tôi, Hứa Tiểu Uyển.

Hứa Tiểu Uyển mặc một chiếc váy trắng, dáng người nhỏ nhắn, có thể còn chưa cao tới một mét sáu mươi, như chú chim nhỏ, hoàn toàn tương phản với người có dáng người cao to là Hứa Gia Hải.

Tô Dao mỉm cười với Hứa Tiểu Uyển: “Chào cô.”

Hứa Tiểu Uyển nhìn chằm chằm Tô Dao bằng đôi mắt to tròn, nhỏ giọng nói: “Xin chào.”

Cô gái thật sự rất nhát gan, đối diện với ánh mắt người khác liền vội vàng quay mặt đi, hai má lập tức ửng đỏ.

Tô Dao: “Làm phiền hai người rồi, tôi về trước đây.”

Sau khi Tô Dao rời đi, Hứa tiểu Uyển mới nói với Hứa Gia Hải: “Ngày mai tôi đi rồi, phải về quê, hôm nay tới tạm biệt anh.”

Hứa Gia Hải tò mò hỏi: “Quê cô ở đâu?”

Hứa Tiểu Uyển nhỏ giọng nói: “Sùng Tả, gần biên giới giữa Trung Quốc và Việt Nam, xa lắm, chuyến này khó khăn lắm tôi mới đi được, cùng không biết lần sau là đến khi nào mới có thể ra ngoài.”

Hứa Tiểu Uyển ngước lên nhìn Hứa Gia Hải, trong mắt tràn đầy hy vọng: “Anh Gia Hải, anh có thể tới thăm tôi không?”

Hứa Gia Hải: “Có lẽ tôi sẽ định cư tại Vân Giang, cô có thể tới tìm tôi chơi.”

Ý nghĩa là sẽ không thể, Hứa Tiểu Uyển rũ mi, trông có vẻ rất đau lòng.

Hứa Gia Hải đã quen với việc dỗ dành phụ nữ, thấy cô ta như vậy, anh ta có chút không chịu được, bèn thở dài, nói: “Được rồi, đợi khi nào có cơ hội tôi sẽ đến Sùng Tả du lịch, khi đó sẽ tới tìm cô.”

Hai mắt Hứa Tiểu Uyển đột nhiên sáng ngời: “Có thật không?”

Hứa Gia Hải gật đầu: “Trước giờ tôi chưa từng lừa dối ai.”

Hứa Tiểu Uyển nhìn Hứa Gia Hải luyến lưu không nỡ: “Vậy tôi đi trước đây, nhớ tới tìm tôi đó.” Dứt lời liền vừa đi vừa ngoái lại, bước ra khỏi hoa viên.

Tô Dao nói có việc muốn nói với Hứa Gia Hải nên đứng ở lầu dưới nhà Trần Ngân Hà đợi anh ta, xa xa thấy anh ta từ hoa viên nhỏ đi vào: “Em gái kia có vẻ rất nhút nhát, muộn thế này rồi sao không lái xe đưa người ta về?”

Hứa Gia Hải tháo kính trên sống mũi xuống lau: “Không phải như cô nghĩ đâu.”

“Lần trước ở quán bar, thấy cô ta bị mấy tên lưu manh bắt nạt, nên xông lên giúp cô ta một chút, chỉ vậy thôi.”

Tô Dao nhìn về phía Hứa Tiểu Uyển rời đi: “Có vẻ như cô ta rất thích anh.”

Hứa Gia Hải lại đeo kính vào: “Tuy rằng tôi là một tên lăng nhăng, nhưng cũng là một tên lăng nhăng vô cùng có lương tâm, tôi không chọc ghẹo gái nhà lành.”

Hứa Gia Hải hỏi: “Có phải đã có tin tức của Trần Ngân Hà rồi không?”

Tô Dao nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay: “Vừa gặp anh ấy và đánh nhau với anh ấy một trận. Anh ấy cố tình dụ tôi đến, chắc hẳn anh ấy phải đi rồi.”

Hứa Gia Hải thở dài: “Vậy hiện tại cậu ấy là thế nào, tất cả cái gọi là phản bội và giết người đều là diễn kịch cho đám sát thủ kia xem sao?”

“Dương Tập Văn bị bắn một phát vào đầu.” Tô Dao mím môi thì thào: “Tôi hoàn toàn không thể nhìn thấu anh ấy nữa.”

Những viên kim cương trên chiếc nhẫn bị ánh đèn hàng lang chiếu sáng đến chói mắt, Tô Dao nhắm mắt lại, khó khăn lên tiếng: “Anh ấy đã tận miệng thừa nhận với Cục phó Vương rằng mình đã giết người, nếu là diễn kịch, thì anh ấy không nhất thiết phải lừa cả Cục phó Vương, dẫn đến việc Cục phó Vương buộc phải đình chỉ hành động nằm vùng của anh ấy, như vậy bên phía cảnh sát không những hỗ trợ điều tra mà còn thông báo truy nã và bắt giữ, việc này đối với anh ấy mà nói là hoàn toàn không có lợi.”

——

Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, một chiếc xe SUV màu đen mới tinh đậu bên lề một làn đường vắng vẻ, ít người qua lại ở ngoại ô thành phố Vân Giang.

Một người phụ nữ mặc đồ đen vừa dựa vào cửa kính ô tô vừa cúi đầu nhìn thời gian, rồi khẽ cau mày: “Sao còn chưa đến, không phải anh ấy hối hận rồi chứ?”

Một người phụ nữ thân hình nhỏ nhắn ngồi ở ghế phụ lái, thấp giọng nói: “Vốn dĩ nơi đó chẳng phải chỗ tốt đẹp gì cho cam, không đến thì thôi vậy.”

Cố Mộng liếc nhìn Hứa Tiểu Uyển một cái: “Sư muội, nếu để sư phụ nghe thấy câu này, thì chắc chắn ông ta sẽ không vui đâu.”

“Em cũng đâu có nói sai.” Hứa Tiểu Uyển nhìn thấy gì đó, giọng nói lập tức trở nên hưng phấn: “Nơi đây rất tốt, có rất nhiều thứ mà ở nhà không có, đồ bán trong cửa hàng chất cao như núi, tiệm bán rượu có vô số nhiều đèn, lại còn biết quay, phát sáng lấp lánh.”

Cố Mộng nghiêng đầu: “Không phải là quán bar đó chứ, đàn ông ở những nơi đó đều là loại chẳng ra gì, em tới đó làm gì?”

Hứa Tiểu Uyển nghĩ đến Hứa Gia Hải, gương mặt ửng đỏ: “Không phải đâu chị Mộng Mộng, ở đó có người tốt.”

Cố Mộng sầm mặt: “Từ nhỏ em đã lớn lên tại căn cứ, chưa bao giờ ra ngoài. Em là con gái duy nhất của sư phụ, sư phụ bảo vệ em rất tốt, nên hoàn toàn không biết bên ngoài nguy hiểm ra sao, tất cả con người ở thế giới bên ngoài đều là người xấu, chẳng có ai tốt đâu.”

Cố Mộng nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Tiểu Uyển: “Em có tiết lộ về căn cứ cho người khác biết không, có để lại số điện thoại cho ai không?”

Hứa Tiểu Uyển vội vàng xua tay: “Không, không, em không nói một chữ nào hết.”

Vì bình thường cô ta quá ngoan ngoãn, từ nhỏ tới lớn chưa từng nói dối một câu, trong sạch như tờ giấy trắng, vậy nên Cố Mộng mới không nghi ngờ lời cô ta nói, nếu không thì Hứa Gia Hải sẽ sớm biến thành một xác chết.

Đây là lần đầu tiên Hứa Tiểu Uyển nói dối, cô ta vừa chột dạ vừa sợ hãi, tim cứ thế đập thình thịch liên hồi, may mắn là người bọn họ đợi cuối cùng cũng đã tới. Như nhìn thấy vị cứu tinh, Hứa Tiểu Uyển phấn khích chỉ ra ngoài cửa kính xe: “Anh ấy đến rồi.”

Cố Mộng thấy Trần Ngân Hà, liền huýt sáo về phía anh: “Boss nhỏ, sao đến muộn vậy?”

Trần Ngân Hà phớt lờ Cố Mộng, cứ thế mở cửa chuẩn bị lên xe.

“Chờ đã.” Cố Mộng găm súng vào bao da ở thắt lưng, mở cửa nhảy ra ngoài, nhìn Trần Ngân Hà một cái: “Đề phòng bất trắc, tôi cần kiểm tra một chút.”

Nếu như cô ta phát hiện ra anh có tay chân, thì cô ta sẽ bắn thẳng vào đầu anh mà không hề thương tiếc.

Trần Ngân Hà để túi hành lý cùng chiếc túi giấy trong tay lên xe, quay người lại hỏi: “Sao nào, sợ tôi giấu máy theo dõi trên người à?”

Quả thực trên người anh có gắn máy theo dõi, còn là thiết bị tân tiến nhất do phía sảnh sát nghiên cứu phát triển.

Cố Mộng nhún vai, giọng nói lạnh lùng, cứng ngắc: “Xin lỗi, quả thực là tôi nghi ngờ điều đó.”

Trần Ngân Hà cong môi chế nhạo, rồi nhẹ nhàng giơ hai tay lên phối hợp để Cố Mộng kiểm tra.

Hứa Tiểu Uyển ló đầu ra khỏi xe, nói với Trần Ngân Hà: “Sao anh lại đến muộn như vậy?”

Trần Ngân Hà nhìn thoáng qua Hứa Tiểu Uyển một cái liền nhận ra, cô ta chính là người phụ nữ lần trước đi cùng Hứa Gia Hải trong siêu thị, lúc đó anh được Tô Dao cải trang, nên Hứa Tiểu Uyển không nhận ra anh.

Trần Ngân Hà: “Tôi đi đường vòng mua đồ ăn sáng, mang cho hai cô một ít đây.”

“Tuyệt vời!” Hứa Tiểu Uyển vui vẻ xuống xe: “Sáng nay tôi ăn vài chiếc bánh quy, vừa khô vừa khó nuốt, anh mang đồ ăn sáng gì tới thế?”

Trần Ngân Hà liếc nhìn về phía băng ghế sau: “Trong chiếc túi giấy bên ngoài, ăn đi nhân lúc còn đang nóng.”

Cố Mộng cảnh giác nhìn Trần Ngân Hà, cô ta kiểm tra chiếc túi giấy, thấy không có gì khác thường bên trong mới đưa cho Hứa Tiểu Uyển.

Hứa Tiểu Uyển mở chiếc túi giấy, lấy ra combo đồ ăn sáng của KFC, một chiếc hamburger, một bát cháo trứng thịt nạc và một túi khoai tây chiên.

Hứa Tiểu Uyển vô cùng phấn khích: “Đây là K, K…”

Cố Mộng: “KFC.”

Hứa Tiểu Uyển ôm bữa sáng ngồi vào ghế phụ lái, bóp ít tương cà rồi ăn một miếng khoai tây chiên. Đây là lần đầu tiên cô ta ra khỏi căn cứ, trước giờ chưa từng thấy bữa sáng kiểu Tây như vậy, nên cảm thấy thật mới lạ và ngon miệng.

Sau khi Cố Mộng kiểm tra cơ thể Trần Ngân Hà, rồi lại lục túi xách của anh, nhưng không phát hiện ra bất cứ vũ khí hay thiết bị theo dõi nào.

Trần Ngân Hà nhấc chân đang chuẩn bị lên xe, thì Cố Mộng lại lạnh lùng gọi anh: “Đợi một chút.”

Trần Ngân Hà quay đầu lại, Cố Mộng mở cửa ghế lái, lấy ra một chiếc máy dò tín hiệu nhỏ: “Đề phòng bất trắc, để tôi kiểm tra một lượt.”

Trần Ngân Hà: “Cần làm đến vậy cơ à?”

Gương mặt Cố Mộng vẫn không một tia cảm xúc dư thừa: “Xin lỗi, địa chỉ căn cứ không thể bị lộ, ngộ nhỡ anh nuốt máy theo dõi vào bụng thì sao?”

Trần Ngân Hà cong môi: “Tôi phải đi đường vòng mua đồ ăn sáng cho hai cô, vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy sao?”

Nghe vậy, Hứa Tiểu Uyển mới cúi đầu lục trong chiếc túi giấy, lấy ra một gói đồ ăn sáng khác: “Chị Mộng Mộng, suất này là của chị, là bánh Donut, còn là vị socola và chị thích nhất nữa!”

Động tác trên tay của Cố Mộng khẽ dừng, sau đó quay đầu lại.

Trần Ngân Hà đi tới cạnh Hứa Tiểu Uyển, anh lấy chiếc bánh Donut trong tay cô ta, nhẹ nhàng ném xuống, “bộp” một tiếng chiếc bánh rơi xuống đất.

Hứa Tiểu Uyển giật mình: “Sao lại vứt đi thế, anh trai, đừng có giận mà, chị Mộng Mộng là vậy đó, cũng là vì muốn tốt cho căn cứ thôi mà.”

Trần Ngân Hà nghiêng đầu liếc nhìn Cố Mộng, ánh mắt lạnh đến thấu xương: “Muốn ăn bánh Donut hả, ném cho chó cũng không cho cô.”

Cố Mộng bật máy dò tín hiệu và bắt đầu quét trên dưới người Trần Ngân Hà, nhưng đèn báo chấm đỏ phía trên vẫn im lặng.

Trần Ngân Hà cong môi chế nhạo: “Hài lòng chưa?”

Cố Mộng liếc nhìn chiếc bánh Donut dưới mặt đất và liếm môi: “Thật đáng tiếc, là vị socola mà tôi thích nhất kìa.”

Hứa Tiểu Uyển đang ăn cháo, khoé môi bị dính một hạt cơm, Trần Ngân Hà đưa tay về phía Hứa Tiểu Uyển, nhưng Cố Mộng đã phản ứng rất nhanh, trước khi Trần Ngân Hà chạm vào Hứa Tiểu Uyển thì cô ta đã tóm lấy cổ tay anh, nhìn anh đầy cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

“Phòng tôi như phòng trộm, vui không?” Trần Ngân Hà vỗ mạnh vào cổ tay Cố Mộng, đập máy dò tín hiệu trên tay cô ta xuống đất, rồi giẫm nát nó thành đống sắt vụn.

Cố Mộng hết cách, khoát tay, dù sao thì kiểm tra cũng đã hoàn thành, hỏng thì mặc nó hỏng.

Trần Ngân Hà mở cửa lên xe, Hứa Tiểu Uyển ngồi trên ghế phụ lái ăn sáng, Cố Mộng đưa cho Trần Ngân Hà một viên thuốc: “Uống đi, ngủ một giấc là tới.”

Trần Ngân Hà nhận lấy viên thuốc, ánh mắt liếc nhìn chiếc bánh Donut dưới đất, bên trong có giấu một chiếc máy theo dõi, vì vậy Cố Mộng mới không quét được máy theo dõi trên người anh. Hiện tại máy dò tín hiệu đã bị anh phá hỏng, Cố Mộng chẳng còn cơ hội tìm ra thiết bị theo dõi nữa, một khi đến căn cứ là phía cảnh sát có thể đuổi tới và lần ra địa chỉ của căn cứ.

Trần Ngân Hà uống thuốc và ý thức dần trở nên mơ hồ. Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy đã là một buổi sáng đầy nắng, xung quanh là núi rừng và cây cối. Thậm chí Cố Mộng còn chẳng thèm che mắt anh, trong khu rừng nguyên sinh chưa phát triển này, nếu có bước vào cũng sẽ bị lạc, hoàn toàn không thể tìm được đường ra.

Xuyên qua vô số đường núi quanh co, biết bao nhiêu hang động tăm tối u ám, băng qua mấy con lạch, cuối cùng làn sương mù dày đặc dần tan, trước mắt hiện lên một ngôi làng. Ở cổng làng có hai người đàn ông trung niên cường tráng vác súng trên vai. Trên cửa treo hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ được viết chữ “Hỷ” bên trên.

Hứa Tiểu Uyển tò mò hỏi: “Chị Mộng Mộng, trong thôn có ai kết hôn sao?”

Cố Mộng gật đầu, rồi quay sang nói với Trần Ngân Hà: “Tôi đưa anh đi nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ gặp sư phụ, năm ngày sau chính là ngày kết hôn của anh và Tiểu Uyển.”

“Không có bất kỳ ai có thể ép tôi kết hôn và chọn đối tượng kết hôn cho tôi.” Trần Ngân Hà nhếch môi, ánh mắt lộ rõ luồng sát khí không hề giấu giếm: “Đưa tôi đến gặp lão già điên kia.”
Bình Luận (0)
Comment