Rơi Vào Ngân Hà

Chương 104

Sau bữa sáng, Trần Ngân Hà rời khỏi nhà Hứa Tiểu Uyển, không biết là đi làm gì.

Hứa Tiểu Uyển làm hướng dẫn viên du lịch cho Tô Dao và Hứa Gia Hải, đưa bọn họ tham quan quanh làng, vừa đi vừa nói: “Ở đây ngoài tôi ra thì thân thủ của người nào cũng giỏi, đều biết dùng cung và súng, kĩ năng bắn vô cùng chuẩn.”

Tô Dao giả vờ vô ý hỏi: “Là loại súng săn phải không? Người trong làng cô giỏi như vậy thì chắc hẳn là săn được nhiều động vật hoang dã lắm nhỉ?”

“Tôi không phân biệt được súng, có lẽ những loại đó không phải chỉ dùng để đi săn.” Hứa Tiểu Uyển đi tới vệ đường, nhặt một hộp vỏ đạn dưới đất lên đưa cho Tô Dao: “Đại đa số đều là loại đạn này.”

Tô Dao cầm lấy xem qua, trong đầu đọc ra vài khẩu súng có thể dùng loại đạn này.

Một chiếc xe ba gác chạy vào làng, trên xe chở đầy hoa, được bao phủ bằng một tấm lụa đỏ tươi, hình như là đồ để chuẩn bị cho đám cưới. Xe chạy rất chậm, một cơn gió tạt qua thổi tung góc tấm vải lụa đỏ, lộ ra một cô bé đang nằm ngủ trên ghế. Đứa bé khoảng năm, sáu tuổi, buộc tóc bím hai bên, đang ngủ say như chết, trông như bị bỏ thuốc vậy.

Hứa Tiểu Uyển đuổi theo vài bước, hét to: “Lý Bá, đứa bé này là con nhà ai thế, sau trước đây tôi chưa nhìn thấy?”

Người có tên là Lý Bá quay lại nói: “Con của người bà con ở quê tôi, nhà nghèo quá nuôi không nổi nên bảo tôi mang về nuôi, cho nó có cái ăn.”

Tô Dao liếc nhìn đứa trẻ vài cái, gương mặt trắng sạch, quần áo gọn gàng, phong cách rất thời trang, hoàn toàn không giống một đứa trẻ con nhà nghèo, mà là một con tin bị bắt tới để bồi dưỡng thành sát thủ.

Hứa Tiểu Uyển nhìn chiếc xe đi xa, rồi quay lại nói với Hứa Gia Hải: “Nếu hai người không vội rời đi thì có thể ở lại uống rượu hỷ không?”

Đương nhiên là Tô Dao rất sẵn lòng, ngay cả khi Hứa Tiểu Uyển không đề cập đến thì cô vẫn sẽ tìm cớ để ở lại, buổi tối ngày diễn ra hôn lễ, phía cảnh sát sẽ ra tay hành động.

Hứa Gia Hải chỉnh lại kính trên sống mũi, nhìn Hứa Tiểu Uyển: “Sao đột nhiên cô lại đồng ý gả cho người đàn ông kia vậy?”

Hứa Tiểu Uyển nở nụ cười bất lực: “Đây không phải là việc tôi có thể quyết định.”

Hứa Gia Hải biết Trần Ngân Hà sẽ không thực sự kết hôn với Hứa Tiểu Uyển mà là đang lừa cô ta, nói chính xác hơn thì tất cả mọi người ở đây đều đang lừa cô ta.

Hứa Tiểu Uyển kéo cánh tay Hứa Gia Hải, chỉ chỉ về hướng không xa ngoài làng: “Chúng ta qua đó đi, có thể hái quả dại, đợi khi nào hai người ra về tôi sẽ đưa một ít cho hai người cầm đi.”

Đến nơi, Hứa Tiểu Uyển hái một nắm lớn quả màu đỏ, chia cho Tô Dao và Hứa Gia Hải mỗi người một ít: “Nếm thử đi, chua chua ngọt ngọt ngon lắm, chắc chắn trong thành phố không có.”

Tô Dao thấy ngon nên giữ lại vài quả, dùng khăn giấy bọc lại, cất cẩn thận vào túi, đợi đến tối khi Trần Ngân Hà tới tìm cô thì cô sẽ cho anh nếm.

Hứa Tiểu Uyển giữ vài quả đã chín mọng, rồi khẽ nhét vào tay Hứa Gia Hải, hai mắt sáng ngời nhìn anh ta: “Có ngon không?”

Thấy Hứa Gia Hải thích ăn, Hứa Tiểu Uyển lại quay người hái tiếp, nhưng bị Hứa Gia Hải ngăn lại: “Tôi không ăn nữa đâu, nếu không bữa trưa sẽ chẳng ăn nổi cơm.”

Hứa Tiểu Uyển đứng dưới gốc cây kiễng chân hái trái dại, hái đầy ắp cả bàn tay, khi xoay người, gió núi thổi khiến mái tóc cô gái có chút lộn xộn, hai má ửng hồng, gần giống với màu quả dại.

Hứa Gia Hải lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Có phiền nếu tôi chụp kiểu ảnh không?”

Hứa Tiểu Uyển vui mừng khôn xiết chỉ vào mình: “Tôi sao, chụp một mình tôi à?”

Cô ta cầm một nắm lớn quả đỏ mọng, hơi nghiêng người, mỉm cười nhìn vào ống kính, rồi khẽ dừng lại, hỏi: “Được chưa?”

Hứa Gia Hải: “Được rồi.”

Hứa Tiểu Uyển đi tới nhìn: “Anh Gia Hải, điện thoại của anh chụp ảnh đẹp thật đó.”

Hứa Gia Hải: “Là do cô đẹp.”

Hứa Tiểu Uyển lập tức đỏ mặt, đến cả tai cũng đỏ bừng.

Tô Dao nhìn Hứa Tiểu Uyển đứng dưới gốc cây vừa rồi, từ góc độ của Hứa Gia Hải vừa hay có thể nhìn thấy một tòa nhà sau lưng cô ta. Đó là một toà nhà ba tầng, tương tự như các công trình xây dựng nhà máy, nó khác với mọi ngôi nhà khác trong làng, không giống nơi để người ở mà giống một nhà tù lạnh lẽo hơn. Tô Dao nghi ngờ đó là nơi giam giữ các con tin và cái mà Hứa Gia Hải chụp chính là toà nhà đó. Quả thật, tất cả mọi người đều đang lừa dối Hứa Tiểu Uyển.

Tuy nhiên, Hứa Tiểu Uyển lại rất vui vẻ, cô ta nhìn mình trong điện thoại của Hứa Gia Hải, dịu dàng nói: “Trước giờ tôi chưa chụp được tấm ảnh nào đẹp như vậy, muốn rửa ra đặt trên đầu giường.”

Hứa Gia Hải mỉm cười: “Được, tôi sẽ rửa giúp cô, rửa thêm vài tấm.”

Tô Dao đi tới: “Hai người cứ chơi đi nhé, đột nhiên tôi thấy hơi chóng mặt, muốn về nằm nghỉ một lát.” Được rồi, đây lại là một câu lừa dối Hứa Tiểu Uyển nữa.

Hứa Tiểu Uyển lo lắng nhìn Tô Dao, rồi đưa tay lên sờ trán cô: “Cũng may là không sốt, sáng nay tôi có đun nước, cô uống nhiều nước ấm một chút nhé, bữa trưa tôi sẽ làm vài món thanh đạm cho cô ăn.”

Tô Dao nói cảm ơn rồi quay người đi vào làng.

Ba người âm thầm theo sát cô và Hứa Gia Hải đã chia thành hai nhóm, hai trong số đó tiếp tục theo dõi Hứa Gia Hải, đồng thời bảo vệ Hứa Tiểu Uyển, người còn lại âm thầm đi sau Tô Dao. Sau khi rời khỏi Hứa Tiểu Uyển thì bầu không khí trong làng cũng lập tức thay đổi, sát khí trong không trung mỗi lúc một nặng, người nào người nấy đều nhìn cô với vẻ phản kháng không thể che giấu. Có người cầm súng đứng ở ngưỡng cửa, tinh nghịch chĩa về phía cô, đầy ác ý nhìn chằm chằm vào cô.

Tô Dao rụt vai lại giả bộ có chút sợ hãi, cúi thấp đầu đi về nhà Hứa Tiểu Uyển. Chỉ cần cô lộ ra dù chỉ là một chút biểu hiện không giống với khách du lịch bình thường thì bọn họ sẽ bắn cô mà chẳng cần do dự.

Nơi duy nhất trong làng được coi là có hơi người sống là toà nhà lớn phía Đông ở trong cùng ngôi làng, nơi đó thỉnh thoảng có người ra vào, chuyển những thùng rượu vào trong, cùng những con gà con vịt xấu số bị tóm cổ mang đi, vài người phụ nữ đang ngồi cạnh cổng gói kẹo cưới. Đây là sự chuẩn bị cho đám cưới của Hứa Tiểu Uyển và Trần Ngân Hà.

Tô Dao tiếp tục đi về phía trước, quay lại nhà Hứa Tiểu Uyển, cô khẽ liếc nhìn người âm thầm theo dõi mình, thấy đối phương đang đứng bên cổng, nhìn về phía cô.  Cô về phòng, tỏ vẻ mệt mỏi chuẩn bị đi ngủ rồi đóng cửa sổ lại.

Tô Dao nhìn quanh nhà của Hứa Tiểu Uyển, sau đó lén lút vào phòng của cô ta. Ngôi làng này nằm biệt lập, trước giờ chưa từng để người ngoài vào trong. Ngoại trừ nơi giam giữ các con tin để huấn luyện ra thì chẳng có nơi nào gắn camera theo dõi. Căn phòng của Hứa Tiểu Uyển rất ngăn nắp gọn gàng, là phòng ngủ điển hình của một cô gái tuổi đôi mươi. Điều khác biệt là phòng của cô ta giống như một kho báu, vài món đồ trang trí nhỏ vứt bừa trên bàn cũng rất có giá trị.

Tất cả các loại đá quý được ném trên bàn trang điểm như chẳng đáng một xu, chiếc lược làm bằng ngà voi, cả bộ bàn ghế bằng gỗ gụ, trong tủ có những chiếc bình cổ, tiện tay vớ cái nào thì cái đó là bảo vật. Có vẻ như Hứa Tiền thực sự yêu thương cô con gái này.

Tô Dao nhìn quanh và chẳng tìm thấy bất cứ manh mối đáng giá nào cả. Cô nhấc gối lên cảm thấy bên trong gối có thứ gì đó như tờ giấy, đang định mở ra xem thì nghe thấy có tiếng động từ phòng của mình truyền tới.

Tô Dao nghi ngờ đó là người do Hứa Tiềm phái tới, nên vội vàng quay lại phòng, qua khe cửa cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng đứng bên cửa sổ, lúc này đang rũ mi nhìn xuống chậu cúc hoạ mi mà cô trồng. Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào, người đứng bên cửa phản ứng lại liền quay sang.

Chu Vũ Trần khẽ cong môi mỉm cười: “Thấy là tôi khiến cô thất vọng vậy sao?”

Tô Dao tưởng đó là Trần Ngân Hà, sau khi phát hiện không phải thì sự dịu dàng cùng ý yêu thương trong mắt lập tức biến thành vẻ cảnh giác và lạnh lùng: “Anh đến phòng của tôi làm gì?”

Chu Vũ Trần chỉ vào chậu cúc họa mi: “Chỗ hoa này là cô đem từ bên ngoài đến đúng không?”

Tô Dao gật đầu: “Đào phía sau ngôi nhà xinh đẹp của anh.”

Trần Ngân Hà nói rằng Hạ Nhã Đàn thích nhất là cúc họa mi dại, Chu Chính Thanh đã trồng rất nhiều các loại hoa đắt tiền đến từ khắp mọi nơi trên thế giới trong hoa viên, nhưng thậm chí bà ấy còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

Ánh mắt Chu Vũ Trần lập tức sáng ngời: “Có thể tặng cho tôi không?”

Tô Dao: “Xin lỗi, không thể.”

Chu Vũ Trần: “Một cành, tôi chỉ cần một cành thôi.”

Tô Dao: “Một cành cũng không được, chỗ hoa này là mang tới cho Trần Ngân Hà, tất cả đều là của anh ấy.”

Chu Vũ Trần thấp giọng thở dài: “Không có hoa đẹp thì chắc chắn mẹ sẽ càng không thích tôi rồi.”

Tô Dao khoanh tay nhìn Chu Vũ Trần, ánh mắt dò hỏi: “Tại sao lại đánh thuốc mê rồi nhốt tôi lại?”

Chu Vũ Trần vươn tay nhẹ nhàng chạm vào những bông cúc hoạ mi trong chậu, Tô Dao nhìn chằm chằm vào tay anh ta, vì sợ đôi tay thon thả đẹp đẽ kia sẽ làm gãy cành hoa. Cô đi tới, bê chậu hoa đến chiếc bàn phía trước, canh giữ cẩn thận: “Nói đi, tại sao lại nhốt tôi lại?”

Chu Vũ Trần cúi đầu nhìn xuống tay mình, dường như bên trên vẫn còn lưu lại hương thơm của những bông cúc: “Bởi vì anh trai hy vọng cô bình an vô sự, những việc anh trai muốn làm tôi đều sẽ giúp anh ấy hoàn thành, cô không nên xuất hiện tại đây.”

Tô Dao cong môi khẽ cười: “Giam cầm người khác là phạm pháp, bất luận lý do và động cơ của anh là gì.”

Chu Vũ Trần dựa vào cửa sổ: “Tôi không quan tâm tới những việc đó, tôi chỉ để ý anh trai mình thôi.”

“Trần Ngân Hà bảo anh đi giết người, phóng hỏa anh cũng đi sao?” Tô nhìn vẻ mặt đương nhiên của Chu Vũ Trần, không cần anh ta trả lời cô cũng biết đáp án, nên hoàn toàn không hiểu: “Anh suốt ngày chạy quanh Trần Ngân Hà như vậy, lẽ nào không có điều gì bản thân mình muốn làm à?”

Chu Vũ Trần nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Không có.”

Cuộc sống của anh ta chỉ có Hạ Nhã Đàn và Trần Ngân Hà, nhưng hai người họ lại không thích anh ta. Khi còn nhỏ, anh ta không hiểu nên cố gắng hết sức để lấy lòng bọn họ, nhưng sau này thì đã hiểu, bởi vì trong người anh ta có dòng máu của Chu Chính Thanh đang chảy, đó là dòng máu của ác quỷ, cho dù có chết thì e là cũng chẳng thể thay đổi sự thật này.

Chu Vũ Trần quay người nhìn mình trên cửa sổ thuỷ tinh, anh ta hơi nghiêng người, dưới lớp cổ áo sơ mi lộ ra một vết đỏ nhỏ, đó là dấu vết do chính người mẹ gần gũi nhất của anh ta bóp mà ra. Bà ấy muốn giết anh ta, người mẹ luôn dịu dàng với tất cả mọi người lại muốn giết chết anh ta. Người ta nói khả năng phục hồi của trẻ nhỏ rất tốt, các dấu vết tổn thương sẽ sớm được chữa lành. Nhưng đã hơn hai mươi năm trôi qua mà vết bóp trên cổ vẫn chưa hề phai nhạt, hơn nữa cứ mỗi nửa đêm nó lại thắt chặt, khiến anh ta vô cùng khó thở.

Tô Dao nhìn Chu Vũ Trần, cô luôn cho rằng anh ta là một người rất đáng sợ, sự bệnh hoạn bủa vây khắp cơ thể anh ta, nhưng lúc này xem ra mọi thứ của anh ta đều phụ thuộc vào Trần Ngân Hà. Nếu Trần Ngân Hà là một phần tử tội phạm điên cuồng thì Chu Vũ Trần cũng vậy. May mắn thay, Trần Ngân Hà lại là một cảnh sát, tuy rằng Chu Vũ Trần không làm điều gì tốt nhưng anh ta cũng chẳng làm việc gì quá xấu, ngoại trừ việc bóp chết con mèo và bắn chết Dương Tập Văn.

Tô Dao nhìn gương mặt giống Trần Ngân Hà của Chu Vũ Trần: “Nghe tôi khuyên một câu, mau rời khỏi đây về Vân Giang đầu thú, ngồi tù vài năm là có thể ra ngoài làm lại cuộc đời.”

Chu Vũ Trần có chút vui vẻ, nói: “Có phải cô đang quan tâm tới tôi không, ngoại trừ…”

Anh ta suy nghĩ vài giây mà chẳng nghĩ ra bất cứ ai, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ: “Bỏ đi, cô là người đầu tiên quan tâm tôi.”

Tô Dao: “Thực ra, Trần Ngân Hà đối xử với anh cũng không tệ, anh là con trai của Chu Chính Thanh nhưng anh ấy không thù ghét anh còn đưa con mèo của Minh Nguyệt cho anh nuôi.”

Đây là điểm mà Tô Dao có nghĩ thế nào cũng không hiểu, dựa vào tính cách của Trần Ngân Hà, thì e là cả đời này anh cũng sẽ không muốn gặp Chu Vũ Trần.

Nghe Tô Dao nói, hai mắt Chu Vũ Trần sáng rực.

Tô Dao: “…” Người này thế mà còn dễ dỗ dành hơn cả Hứa Tiểu Uyển.

Trong sân truyền đến tiếng bước chân, Tô Dao đi đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra bên ngoài, là Hứa Gia Hải và Hứa Tiểu Uyển đã về. Tô Dao vừa nhìn vừa nói với Chu Vũ Trần: “Anh ra ngoài bằng cửa sổ sau phòng khách đi.”

Nhưng khi cô quay lại thì Chu Vũ Trần đã biến mất, chậu hoa trên bàn cũng không còn, đến cả chiếc kẹo dẻo vị đào mà sáng nay Trần Ngân Hà lén lút nhét vào tay cô cũng không cánh mà bay. Tô Dao tức giận đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy rèm cửa sổ phòng khách khẽ động, Chu Vũ Trần ôm theo chậu cúc của cô nhảy ra ngoài, đi dọc theo con đường nhỏ.

Tô Dao nhặt một viên đá nhỏ ném mạnh về phía Chu Vũ Trần, đối phương bị ném trúng lưng thì quay về phía cô mỉm cười rồi ôm chậu cúc rời đi. Tô Dao nhìn lại, thứ mà cô vừa ném không phải một viên đá bình thường, trông dáng vẻ thì hình như là một viên ngọc bích. May mắn thay, mặt đất là bùn và cỏ nên miếng ngọc không bị vỡ. Tô Dao không còn cách nào khác chỉ đành ra ngoài nhặt về, đợi đến khi cảnh sát chiếm đóng nơi đây thì viên ngọc phỉ thuý này chính là món đồ bất chính.

Buổi chiều, Tô Dao và Hứa Gia Hải tiếp tục chơi với Hứa Tiểu Uyển, Hứa Tiểu Uyển đưa hai người họ ra ngoài làng, nói nếu trong làng xảy ra nguy hiểm thì cô ta sẽ đưa họ dọc theo con đường này chạy ra ngoài.

Tô Dao không hiểu, hỏi: “Tại sao trong làng lại có nguy hiểm chứ?”

Hứa Tiểu Uyển cởi giày và tất, cúi xuống xắn ống quần lên, lội xuống con suối trước mặt: “Ngộ nhỡ có hoả hoạn, hoặc thú dữ tấn công vào làng, tất cả những điều này đều rất nguy hiểm.”

Tô Dao ngồi trên một phiến đá được dòng suối rửa sạch, nghĩ đến chiếc gối mà cô tìm được trong phòng Hứa Tiểu Uyển hồi trưa, bên trong có giấu thức gì đó như vài trang giấy nhưng cô vẫn chưa kịp xem.

Hứa Gia Hải nhìn Hứa Tiểu Uyển: “Nếu phát sinh nguy hiểm thì cô đi cùng chúng tôi nhé?”

“Tôi ấy hả?” Hứa Tiểu Uyển đứng giữa làn nước trong vắt: “Tôi thì thôi, tôi chẳng thể ra ngoài nữa rồi.”

Hứa Gia Hải muốn nói gì đó, nhưng Hứa Tiểu Uyển lại hất nước lên người anh ta, khiến nước văng cả lên mặt cô ta: “Anh Gia Hải, anh là bác sĩ chữa bệnh cứu người, tôi cảm thấy anh thật tuyệt vời.”

Hứa Gia Hải tháo kính xuống, tranh thủ lau giọt nước trên mắt kính, rồi khẽ xoa nhẹ tâm mày.

Tô Dao đứng dậy khỏi phiến đá: “Giày tôi ướt rồi, phải về thay giày đây, hai người cứ chơi đi nhé.” Lời nói dối như vậy mà Hứa Tiểu Uyển cũng tin.

Tô Dao quay lại nhà Hứa Tiểu Uyển, muốn vào phòng cô ta xem thứ gì được giấu trong gối lại phát hiện cửa phòng cô ta đã bị khoá. Tô Dao lặng lẽ đi vòng ra sau, muốn vào bằng lối cửa sổ nhưng cửa sổ cũng khoá rồi.

Sau bữa tối, trong khi Hứa Tiểu Uyển dọn dẹp bát đũa, Tô Dao đã kéo Hứa Gia Hải về phòng mình, nhỏ giọng nói với anh ta: “Hứa Tiểu Uyển đã sinh nghi chúng ta rồi, còn ba ngày nữa, trong ba ngày này phải cẩn thận một chút, không thể để cô ta phát hiện ra thân phận của chúng ta.”

Hứa Gia Hải liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Hứa Tiểu Uyển đang đứng bên giếng nước rửa bát.

Hứa Gia Hải xắn ống tay áo lên: “Tôi ra giúp cô ta rửa bát.”

“Phải rồi.” Hứa Gia Hải đi đến cửa lại quay đầu, có lòng nhắc nhở Tô Dao: “Buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa sổ, phòng hỏa hoạn, phòng trộm, phòng “dê xồm”.”

Cả ngày Tô Dao không gặp Trần Ngân Hà, anh nói tối nay sẽ đến tìm cô. Tô Dao tắm rửa xong xuôi, nằm trên giường, tắt đèn vừa ghi nhớ lại địa hình trong làng vừa chờ Trần Ngân Hà. Chẳng biết đã qua bao lâu, người đứng canh ngoài cổng đã thay ca hai lần vậy mà Trần Ngân Hà vẫn chưa tới. Tô Dao lo lắng cho Trần Ngân Hà, cô ngồi dậy khỏi giường, đứng dựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài. 

Trong bóng tôi, một đôi bàn tay đặt lên eo cô, đôi môi ấm áp đặt lên gáy cô, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Nhớ anh chết đến nơi rồi phải không?”

Tô Dao quay người, túm tay Trần Ngân Hà lôi anh lên giường, buông màn xuống.

Yết hầu của người đàn ông khẽ cuộn, giọng nói khàn khàn: “Gian díu với chồng của người khác có phải là rất kích thích không?”

Tô Dao đánh Trần Ngân Hà một cái: “Kích thích cái con khỉ, em sợ bóng anh in lên cửa sổ sẽ bị người bên ngoài thấy, nấp vào màn an toàn hơn.”

“Nói trước đi đã, ban ngày anh làm gì thế hả, kế hoạch trong ngày tổ chức hôn lễ cân nhắc thế nào, đã kết nối được với Cục phó Vương chưa?”

Trần Ngân Hà không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào trong số đó, anh nhìn vào mắt cô: “Em có nhớ anh không?”

Căn phòng lờ mờ sáng, không ai thấy cô đang đỏ mặt: “Nhớ, nhớ chết đi được, ngày nào cũng nhớ, muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện ở đây, rồi bình an quay về Vân Giang kết hôn với anh.”

Trần Ngân Hà hài lòng cong môi, anh ôm lấy cô gái trước mặt, kéo cô vào cơ thể mình rồi cúi đầu hôn lên mắt, môi, tai và cổ cô. Thật lâu sau, anh thở nặng nhọc kéo quần áo cô ra, nhưng bị cô giữ lấy cổ tay, nhẹ giọng khiển trách: “Hiện tại không phải là lúc để làm bừa, anh cố chịu đi, đợi về, đợi về đã.”

Người đàn ông như con thú hoang lên cơn đói: “Một miếng thôi, cho anh ăn một miếng.”

Hai người ôm nhau thật chặt, lăn lộn trên giường, cổ họng phát ra hơi thở hổn hển khó kiềm chế, chiếc giường gỗ đơn không tải được, khẽ phát tiếng kêu cọt kẹt vô cùng cộc cằn trong đêm tối.

“Cộc cộc cộc”, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Hứa Tiểu Uyển vọng vào: “Chị Trần, không sao chứ?”

Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà ra khỏi người mình, cô chỉnh sửa lại quần áo lộn xộn trên người rồi nói với ra: “Không sao.”

Hứa Tiểu Uyển còn đang muốn nói gì đó nhưng bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Hứa Gia Hải, điều này đã thu hút sự chú ý của Hứa Tiểu Uyển.

Trần Ngân Hà lại quấn quýt nhưng bị Tô Dao từ chối: “Đừng thế nữa, làm việc quan trọng trước đã.”

Người đàn ông đưa đầu lưỡi ra liếm môi dưới, ánh mắt ái muội nhìn cô: “Đây không phải đang làm việc quan trọng sao, em chính là việc quan trọng của anh.”

Anh nhấn mạnh chữ “làm” và thể hiện rõ ràng quyết tâm muốn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

“Trong bán kính bốn cây số quanh đây đều là những sát thủ giết người không chớp mắt, vậy mà anh lại phóng đãng được rồi.” Tô Dao đứng dậy khỏi giường, với lấy chai nước uống một ngụm, để nước mát làm dịu đi ngọn lửa vừa mới đốt cháy: “Rốt cuộc là anh đang có dự định gì, ban ngày ngày hôm nay anh đã đi đâu thế?”

Cô không dám ở cùng giường với tên lưu manh này nữa, nên chọn đứng dựa vào tường tránh xa cửa sổ, đang nói chuyện thì lại ngửi thấy mùi máu. Đồng tử đột ngột giãn ra, cô đi tới chỗ Trần Ngân Hà, sờ sờ người anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh bị thương sao?”

Trần Ngân Hà vươn cổ tay mình ra: “Phải rồi, bị muỗi cắn một nốt to đùng, em còn chưa thổi cho anh kìa, mau thổi cho anh đi.”

Tô Dao vén vạt áo Trần Ngân Hà lên, thấy trên eo bên trái có một dải băng đầy máu: “Bị thương tại sao lại không nói!”

Nếu cô biết thì vừa rồi sẽ không lăn lộn trên giường cùng anh, chắc chắn là cô đã chạm vào vết thương của anh rồi, nếu không nó sẽ không chảy máu thế kia.

Trần Ngân Hà: “Vì sợ em sẽ không cho anh thân mật nên mới không nói.”

Tô Dao vừa giận vừa thương, vừa lo lắng vừa không hài lòng: “Mạng quan trọng hay thân mật quan trọng?”

Trần Ngân Hà trả lời một cách đương nhiên: “Tất nhiên là thân mật quan trọng rồi.”

Tô Dao không thể nói nên lời với cái tên lưu manh này, cô quay người lấy hộp thuốc nhỏ mà Hứa Gia Hải chuẩn bị, sờ soạng trong bóng tối thay thuốc cho Trần Ngân Hà: “Sao lại bị thương thế?”

“Anh đến căn phòng giam giữ con tin, không cẩn thận bị sát thủ đâm bị thương.” Trước mặt người con gái mà mình yêu thương, Trần Ngân Hà hất cằm, vô cùng phong cách cười lạnh một tiếng: “Sát thủ thông thường đương nhiên không thể làm anh bị thương.”

Tô Dao: “Vâng, vâng, vâng, anh là giỏi nhất, anh là người đàn ông giỏi nhất thế giới.” Vì vậy, ngài làm ơn vào thẳng vấn đề đi thôi.

Trần Ngân Hà: “Có một đứa trẻ năm tuổi, vừa mới bị bắt cóc hai tháng trước, tối qua lúc thấy thằng bé ở bãi cạn, nó còn đang khóc lóc đòi tìm mẹ, vậy mà hôm nay đã dám cầm dao đâm người rồi, là do anh bất cẩn.”

Tô Dao hỏi: “Bên phía Cục phó Vương thì sao, mọi người dự định hành động thế nào?”

Trần Ngân Hà: “Ba ngày sau, tất cả mọi người ở đây đều sẽ đến tham dự tiệc cưới, bao gồm cả những con tin. Cố gắng tìm cách bảo đảm an toàn cho con tin, đồng thời Cục phó Vương sẽ cử người âm thầm đối phó với lính canh ngoài rừng, bố trí mai phục, đến thời điểm thích hợp sẽ tiếp ứng từ bên ngoài, phối hợp từ bên trong với chúng ta, diệt sạch trong một mẻ.”

Đột nhiên mí mắt phải của Tô Dao giật giật, cô lo lắng nói: “Nhưng mà, Hứa Tiềm biết anh là đặc vụ ngầm, biết bên ngoài có cảnh sát mai phục, nên chắc chắn sẽ phòng bị mọi thứ trong ngày tổ chức hôn lễ, nói không chừng ông ta còn cố ý đào một cái hố lớn để nhử cảnh sát nhảy vào.”

Trần Ngân Hà: “Mấu chốt của cuộc chiến này nằm ở ba mươi lăm con tin bị bắt cóc, chỉ cần bảo đảm an toàn cho các con tin, thì hố có lớn thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng phải nhảy, không còn cơ hội nào tốt hơn ngày tổ chức đám cưới này nữa đâu.”

Tô Dao gật đầu, quả thực càng kéo dài thời gian thì những đứa trẻ bị bắt cóc càng nguy hiểm, chúng sẽ bị đồng hoá thành những tay sát thủ giống từng người trong ngôi làng này. Cái họ cứu không chỉ là mạng của những đứa trẻ mà còn là linh hồn trong sạch của chúng.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, mỉm cười nói: “Đêm tối chấm hoa hồng máu, em phát hiện ra anh là một cảnh sát tốt rồi nhé.” Trước đây, cô luôn cho rằng Trần Ngân Hà không giống người tốt.

Trần Ngân Hà chưa từng cho mình là một người vĩ đại, vinh quang và chính nghĩa, anh lấy túi kẹo trái cây to luôn mang theo bên người ra, kéo tay Tô Dao: “Đi, chúng ta đi hẹn hò, anh đưa em ra ngoài chơi.”

Tô Dao rụt tay về: “Không đi, đã ở trong tình huống này rồi, vẫn nên cẩn thận một chút, an toàn là số một. Nếu anh muốn đi chơi thì đợi đến khi kết thúc, em sẽ đi chơi cùng anh.”

Trần Ngân Hà cong môi: “Đợi đến khi kết thúc rồi thì ai thèm ra ngoài chơi nữa chứ, phải ở trong nhà “ngược long đảo phượng” mới đúng.”

Tô Dao đỏ mặt khẽ cười, sau đó bị Trần Ngân Hà đưa ra khỏi phòng. Có vẻ như Trần Ngân Hà đã nắm được địa hình và phân bố canh gác ở đây, anh dắt theo cô rẽ đủ ngõ ngách, cuối cùng an toàn đến được nơi giam giữ con tin.

Đến phía sau toà nhà, Trần Ngân Hà mở gói kẹo mang theo ra, sau đó hai người cùng nhau đặt ở mỗi bệ cửa sổ của mỗi phòng một chiếc kẹo. Trần Ngân Hà quay đầu lại nhìn cô gái bên cạnh mình dưới bầu trời tối đầy sao. Cũng giống như anh cướp một viên kẹo của cô hồi ấy, anh đã bám víu vào sự ngọt ngào đó suốt bao nhiêu năm tháng. Hy vọng rằng sau khi ăn kẹo thì những đứa trẻ này cũng sẽ có thể giữ được kiên trì, chỉ cần kiên trì thêm ba ngày nữa là đủ rồi.

Tô Dao ôm mặt Trần Ngân Hà và hôn lên môi anh: “Anh thật sự có trái tim ngọt ngào đầy lãng mạn, những đứa trẻ này sẽ biết ơn anh, cảnh sát Trần.”

Trần Ngân Hà cong môi đầy kiêu ngạo, rồi cúi đầu liếc nhìn vết thương trên eo mình: “Em tưởng rằng anh đến đây để chia kẹo sao, anh đâu có rảnh để chơi trò sến sẩm với đám nhóc này, anh đến là để báo thù, chàng tiên đây là người cực kỳ ghi thù.”

Đang nói chuyện thì cánh cửa sổ xa nhất mở ra, một cậu bé năm tuổi mở to đôi mắt sáng long lanh, ấm ức bĩu môi: “Sao bọn họ đều có kẹo mà con không có?”

Trần Ngân Hà nhếch môi cười xấu xa: “Con thử nói xem.”

Cậu bé bắt đầu khóc nằng nặc đòi kẹo, nhưng Trần Ngân Hà lại ghi thù, không những không cho còn bóc hai cái bỏ vào miệng.

Tô Dao cảm thấy lời tâng bốc vừa rồi của mình thật phí công, chiêu này của Trần Ngân Hà quá tàn nhẫn với trẻ nhỏ rồi, ai cũng có chỉ mình cậu bé là không, việc này chẳng có đứa trẻ nào chịu đựng được. Tô Dao không thể nhìn được nữa, cô cướp một nắm kẹo từ tay Trần Ngân Hà rồi cho tất cậu bé đó.

Khi đến gần, Tô Dao mới phát hiện cậu bé này có chút quen mắt, liền gọi: “Dương Dương?”

Đứa nhỏ lau nước mắt: “Sao cô lại biết tên con?”

Tô Dao chắc chắn, cậu bé này chính là Ngô Tiểu Hướng Dương, lần trước cô đã nhìn thấy mẹ cậu bé cầm giấy thông báo tìm người mất tích đi khắp thôn tìm người. Cô âm thầm quyết định rằng nhất định phải cứu tất cả những đứa trẻ này ra rồi đưa chúng về nhà tìm người thân.

Rất nhanh, đã đến ngày kết hôn của Trần Ngân Hà và Hứa Tiểu Uyển. Vào đêm trước hôm đó, một nhóm phụ nữ trong làng đến trước cửa nhà Hứa Tiểu Uyển, nói rằng mình đến đưa váy cưới cho cô dâu. Hứa Tiểu Uyển ra khỏi sân, mở cửa cho họ vào, hai người phụ nữ có kinh nghiệm giúp Hứa Tiểu Uyển thử váy.

Một người phụ nữ cầm chiếc hộp đi đến trước mặt Tô Dao: “Đây là quần áo chuẩn bị cho cô, ngày mai đến tham dự lễ cưới thì mặc vào.”

Tô Dao cho rằng mấy người này tưởng cô là phù dâu, nên không mấy để ý rồi nhận lấy chiếc hộp: “Cảm ơn.”

Người phụ nữ nhìn cô, cong môi cười: “Cô thử xem sao, nếu có chỗ nào không vừa thì có thể sửa ngay bây giờ.”

Người trong ngôi làng này, ai ai cũng là sát thủ, người phụ nữ trước mặt cũng không phải ngoại lệ, dù đã bốn, năm mươi tuổi nhưng khí chất của bà ta vẫn lạnh lùng như vậy, trên người chẳng chút mỡ thừa, đôi tay không giống như có thể may vá quần áo mà giống để cầm dao giết người hơn.

Tô Dao mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc váy màu vàng tươi được thêu hoa màu trắng xinh đẹp, làn váy xếp tầng, tựa như bông hoa cúc hoạ mi đang nở trong gió.
Bình Luận (0)
Comment