Rơi Vào Ngân Hà

Chương 111

Trần Ngân Hà nheo mắt, hỏi lại Ngô Thanh Đào lần nữa: “Chị Tô của cô đâu?”

Ánh mắt Ngô Thanh Đào thoáng liếc qua phòng làm việc nhỏ một cái rồi nhanh chóng quay lại: “Chị Tô, chị Tô đang ở phòng thẩm vấn ạ!”

Trần Ngân Hà nhếch môi: “Ồ, vậy hả?” Dứt lời liền đi về phía phòng làm việc nhỏ.

Cửa phòng không đóng, để ra một khe hở khoảng chừng mười centimet, Trần Ngân Hà cười lạnh một tiếng, còn biết hé cửa để tránh nghi ngờ nữa.

Qua khe cửa, có thể thấy Tô Dao đặt cốc trà sữa đang uống trên tay xuống, nói với người đàn ông trước mặt cô: “Tình hình chính là như vậy, sự thật đã rõ ràng, không có gì để phản bác. Cậu là Công tố viên, nên chắc hẳn sẽ quen biết rất nhiều Luật sư giỏi, tìm một Luật sư giúp em họ cậu và cố gắng giảm vài năm tù vậy.”

Đào Chính An có chút mệt mỏi xoa xoa lông mày rồi cảm ơn Tô Dao: “Khi nào cậu rảnh, tôi mời cậu ăn cơm.”

Ở nhà còn đang có “Vua ghen tuông”, Tô Dao nào dám ra ngoài ăn tối với cựu nam thần thời cấp ba chứ, nên chỉ đành kiên quyết từ chối: “Không cần đâu, cậu là người thân của nghi phạm, còn là một Công tố viên, tôi là cảnh sát phụ trách vụ án này, nếu để người khác chụp được ảnh chúng ta ăn cơm cùng nhau rồi đưa lên mạng thì không biết sẽ gây ra tác động tiêu cực lớn cỡ nào nữa.”

Tô Dao vươn tay ra, ý muốn để Đào Chính An nhìn, rồi mỉm cười: “Thêm nữa, dạo gần đây tôi đang bận chuẩn bị cho đám cưới, nên không có thời gian rảnh.”

Đào Chính An hơi khựng lại, rồi thấp giọng nói: “Là anh ấy sao?” Vào dịp Tết năm ngoái, anh ta đưa Tô Dao về nhà, khi ấy cô vẫn còn độc thân, anh ta tỏ tình với cô, rồi bị một người đàn ông xông lên đánh.

Tô Dao gật đầu: “Ừm.” Chính là người đàn ông đánh người còn hành động như một đứa trẻ hư, không chịu xin lỗi.

Đào Chính An: “Tôi cũng đoán là vậy.” Khi ấy anh ta đã nhìn ra rồi, hai người họ thích nhau.

Tô Dao vừa nghe thấy Ngô Thanh Đào báo tin, ánh mắt thấy ngoài của có một bóng người, cô đoán đó là ông vua ghen tuông của nhà mình, khát khao được sống trỗi dậy, nên bổ sung thêm: “Tôi rất thích anh ấy, muốn được sống với anh ấy cả đời.”

Còn nhiều câu sến sẩm hơn nữa, nhưng không tiện nói trước mặt Đào Chính An.

Nghe thấy câu nói của Tô Dao, Đào Chính An hơi trầm lặng, sau đó ngước mắt lên mỉm cười với cô: “Chúc cậu có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”

Anh ta nói thêm: “Cảm ơn cậu đã từng xuất hiện trong những năm tháng niên thiếu của tôi.”

Lời chúc phúc này cũng là lời từ biệt.

Tô Dao nở nụ cười thân thiện: “Tôi cũng chúc cậu sớm tìm được người trong lòng mình.”

Tô Dao tiễn Đào Chính An ra khỏi văn phòng nhỏ, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Trần Ngân Hà đâu, rõ ràng vừa rồi cô đã thấy anh cơ mà.

Sau khi Đào Chính An rời đi, Tô Dao hỏi Ngô Thanh Đào: “Đội phó Trần đâu?”

“Vừa ra ngoài rồi ạ.” Ngô Thanh Đào có chút lo lắng: “Sắc mặt đội phó Trần rất xấu, sầm mặt, trông như muốn đánh người, em chưa từng thấy anh ấy hung dữ như vậy.”

Tô Dao hét lên một câu “không hay rồi”, sau đó vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, xuống lầu dưới nhưng không thấy bóng dáng Đào Chính An đâu, cũng chẳng thấy Trần Ngân Hà.

Tô Dao quay lại văn phòng, xử lý nốt những công việc còn lại: “Mọi người tan làm đi, trên đường chú ý an toàn, thứ hai có thể nghỉ bù.”

Ngô Thanh Đào mặc áo khoác lông vũ, đội mũ, quàng khăn dày cộp, cô ấy có chút không yên tâm đi tới chỗ Tô Dao: “Chị Tô, đội phó Trần?”

Tô Dao: “Không sao, em cứ về trước đi.”

Đợi khi mọi người trong văn phòng đều đã ra về, Tô Dao lấy điện thoại ra gọi cho Trần Ngân Hà, nhưng không ngờ bên kia lại tắt máy. Cô nghi ngờ anh lại đi đánh Đào Chính An, cũng như lần trước, ở dưới nhà cô vào Tết Nguyên Đán, anh chẳng thèm phân biệt đúng sai đã xông lên đánh người. Với tình trạng sức khoẻ hiện tại của anh, nói không chừng còn bị Đào Chính An đánh lại.

Một lúc sau, có tiếng bước chân ngoài hành lang truyền đến, Trần Ngân Hà xuất hiện tại cửa văn phòng. Tô Dao đi tới, nhìn lên khuôn mặt anh, nó hoàn toàn nguyên vẹn, không bị đánh. Cô lại cầm tay anh lên xem có dấu vết từng đánh người hay không.

Trần Ngân Hà rụt tay về, không cho Tô Dao nắm, giọng điệu trầm thấp: “Sao nào, sợ anh đánh anh ta à?”

Tô Dao thấy người này lại ghen tuông vô cớ, nên có chút tức giận, ngữ khí không mấy vui vẻ, âm lượng cao hơn bình thường vài phần, nghe ra rất hung dữ: “Sáng nay anh vừa mới xuất viện, vậy mà tối đã đi đánh nhau với người ta rồi.”

Trần Ngân Hà sầm mặt: “Em vì người đàn ông khác mà quát anh?”

Tô Dao đối diện với anh mắt đang mờ dần của Trần Ngân Hà, vô thức dịu giọng: “Sức khoẻ của anh không tốt, nếu như bị người ta đánh thì em sẽ thương lắm đó.”

Nghe xong, sắc mặt của Trần Ngân Hà đã khá hơn rất nhiều, anh chủ động đưa tay mình cho Tô Dao nhìn, để cô kiểm tra: “Anh không đi đánh anh ta, mà ra ngoài hút vài điếu thuốc.”

Tô Dao siết chặt tay Trần Ngân Hà, tiến sát lại gần anh: “Xin lỗi, em còn tưởng anh lên cơn ghen tuông rồi đi gây sự.”

Trần Ngân Hà mím môi: “Em không hề hiểu lầm, anh ghen muốn chết, hơn nữa còn muốn đánh cho cái tên đó một trận.”

Hiện tại anh lại ghen tuông vô cớ, anh tức giận, hận không thể nhốt cô ở nhà, không cho cô ra ngoài gặp bất cứ người đàn ông nào ngoài anh, cũng không cho cô có bất cứ cơ hội nào có thể rời xa anh.

Tô Dao ôm cổ Trần Ngân Hà, đôi mắt xinh đẹp cong cong, hôn lên môi anh một cái: “Vậy tại sao lại không ra tay?”

Trần Ngân Hà cúi đầu, khẽ cọ môi và chóp mũi mình lên mặt Tô Dao, giống như con vật nhỏ tìm kiếm hơi ấm: “Anh không muốn làm em tức giận, nếu giận thì em sẽ không thèm để ý tới anh nữa, như vậy anh sẽ phát điên.”

Anh ôm cô thật chặt: “Anh chỉ có mình em thôi.”

Được ôm trong vòng tay rộng lớn và ấm áp, lại nghe thấy giọng nói trầm thấm của anh, trái tim Tô Dao bỗng trở nên mềm mại, cô chỉ muốn yêu anh, cho anh nhiều thêm một chút, nhiều thêm một chút tình yêu.

Nhìn thấy cốc trà sữa trong tay Trần Ngân Hà, cô khẽ mỉm cười: “Mua cho em sao, còn là vị đào này, em đang muốn uống trà sữa đây.”

Trần Ngân Hà sờ lên mặt cốc: “Lạnh mất rồi.”

Anh nhìn cô, giọng điệu không hề che giấu cơn ghen: “Chẳng phải em đã uống trà sữa của Đào Chính An mua cho rồi sao?”

Tô Dao kéo tay Trần Ngân Hà, dắt anh vào văn phòng nhỏ, cầm cốc trà sữa đã uống hết trên bàn lên, chỉ vào hoá đơn dán bên trên: “Nhìn cho rõ đi, đây là tên và số điện thoại của em, là em tự gọi về.”

“Vụ án hôm nay là thế này, người bị hại mở Tik Tok ở nơi công cộng, mở tiếng rất to, nghi phạm đã nhắc nhở nhiều lần nhưng không được, hai người xảy ra mâu thuẫn, nghi phạm đẩy người bị hại một cái, khiến đối phương ngã xuống, phần đầu đập phải một tảng đá nhọn, cấp cứu vô hiệu và tử vong. Tình cờ Đào Chính An lại là anh họ của nghi phạm, nên anh ta mới tới đây.”

“Không ghen nữa rồi chứ?” Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, ánh mắt sáng ngời: “Em sẽ không chạy theo người khác đâu, em là của anh.”

Cô ôm lấy cánh tay anh, làm nũng dỗ dành, ghé sát vào tay anh, âu yếm gọi: “Chồng ơi.” Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy.

Trần Ngân Hà rũ mi nhìn xuống đôi môi xinh đẹp của cô gái trước mặt, yết hầu anh cuộn một cái, ánh mắt mỗi lúc một tối. Anh không trả lời, chỉ đội mũ, quàng khăn cho cô rồi dắt cô về nhà.

Dọc đường đi, Trần Ngân Hà không hề lên tiếng, anh chỉ nắm chặt tay cô, Tô Dao bị siết đến xương cũng đau, cô không hiểu anh làm sao, không phải muốn chiến tranh lạnh với cô đó chứ?

Đến cửa nhà, Trần Ngân Hà nhập mật mã, rồi kéo Tô Dao vào phòng. Cô còn chưa kịp bật đèn đã bị anh bế lên. Cô không hiểu một người vừa mới xuất viện lại lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy, cánh tay anh như sắt thép giam cầm cô, bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường rồi đè lên người cô.

Tô Dao ngửi thấy mũi hoa hồng nhàn nhạt, mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy những cánh hoa hồng phủ đầy trên ga trải giường.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông lao thẳng về phía cô như một ngọn núi đổ xuống biển, anh nhìn cô chằm chằm vài giây bằng đôi mắt vừa sâu vừa tối và vẫn không nói một lời. Giống như sự bùng nổ sau một thời gian dài kiềm chế, anh cúi đầu vừa điên cuồng hôn vừa cởi cúc áo cô. Đôi môi bị chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở, hơi thở của cô bị anh cướp đi trong tích tắc, đến lý trí cũng bị anh xâm chiếm. 

Không ngừng đòi hỏi, quấn quýt, cắn xé. 

Không khí mỗi lúc một loãng, hô hấp của cô trở nên vô cùng khó khăn, người đàn ông mềm mại như ánh trăng lại thô bạo như dã thú. Anh bị chi phối bởi một loạt cảm xúc mãnh liệt và điên cuồng, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất đó là chiếm hữu cô, biến cô hoàn toàn trở thành người phụ nữ của mình. Khiến cô cũng điên cuồng như anh, làm cô đau đớn, để cô vì anh mà kêu la run rẩy, khiến cô phải bật khóc.

Một cơn gió dữ dội thổi qua cửa sổ, từng cơn từng cơn đập mạnh vào cành cây. Một chiếc rung rinh, bị gió cuốn trên không trung, đung đưa lên xuống. Đêm nay gió thổi mạnh, hết cơn này đến cơn khác, như không có điểm dừng, màn đêm mù mịt, chẳng phân biệt nổi tháng ngày.

Ngày hôm sau, Tô Dao mở mắt, quay đầu nhìn ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ. Cả người cô rã rời, ngồi dậy cũng thấy khó khăn, đồng hồ trên tường đã chỉ mười một rưỡi sáng. Mười một rưỡi, kể cả khi còn nhỏ cô cũng không bao giờ ngủ nướng như vậy, trong lúc làm việc cho dù có thức đêm cũng chưa từng dậy trễ, hôm nay có thể coi là phá vỡ kỷ lục của mình.

Nghĩ đến tất cả chuyện phát sinh tối qua, Tô Dao đỏ mặt vùi mình trong chăn bông, xấu hổ đến mức không dám gặp ai nữa rồi. Cô đã quên rằng anh muốn mình bao nhiêu lần, của anh quá to, mới bắt đầu cô cảm thấy rất đau, nhưng sau đó khi đã hoàn toàn tiếp nhận anh, được anh đem đến sự sung sướng mà bản thân chưa từng nếm trải, khi đó cô đã chẳng ngại ngần mà gọi anh, cùng anh đắm chìm trong cuồng điên.

Tô Dao dành ra nửa tiếng đồng hồ để thích nghi với sự thật rằng mình đã từ một cô gái biến thành phụ nữ. Cô ra khỏi phòng ngủ, nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện Trần Ngân Hà không có trong phòng bếp, cả phòng khách và ban công cũng không thấy, anh không ở nhà.

Trong lúc này, không phải người đàn ông nên ở bên cạnh cô gái của mình để nhẹ nhàng an ủi cô ấy hay sao, nếu không cô gái sẽ nghĩ ngợi lung tung, nghi ngờ rằng sau khi xong việc anh đã xách quần bỏ chạy. Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm, quả thực là Tô Dao không thể nghĩ ra được Trần Ngân Hà không ở nhà mà đã đi đâu.

Chuông cửa bên ngoài vang lên, Tô Dao ra mở cửa, nhận lấy đồ ăn của một khách sạn năm sao do nhân viên giao hàng mang tới, thấy là Trần Ngân Hà đặt, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho anh: “Alo, anh đi đâu thế?”

Vừa mới lên tiếng cô mới phát hiện giọng mình khàn đặc, khiến cô không khỏi nhớ đến sự điên cuồng tối qua, hai má đột nhiên đỏ bừng.

Giọng của Trần Ngân Hà xem ra rất thoải mái, khác hẳn với sự mệt mỏi của cô sau khi bị lăn lộn cả đêm, anh giống con yêu tinh hít đủ dương khí, tinh thần tràn đầy khí thế: “Máy giặt trong nhà hỏng rồi, anh mang ga trải giường sang nhà bạn thân nhất là Hứa Gia Hải để giặt.”

Tô Dao nghĩ đến chuyện đêm qua, ga giường dính đủ thứ dấu vết còn cả máu nữa, anh yêu sạch sẽ như vậy, lại còn là đồ phá của, cô còn tưởng anh sẽ ném bộ ga trải giường đó đi rồi chứ.

Tô Dao vào phòng tắm để kiểm tra, nhưng không thấy máy giặt bị hỏng chỗ nào.

Trần Ngân Hà ngồi trên sofa trong nhà Hứa Gia Hải ở toà nhà đối diện, cầm điện thoại, tiếp tục nói chuyện với Tô Dao: “Đêm qua em cứ quấn lấy anh, làm đến ba giờ sáng mới ngủ, sao không ngủ thêm chút nữa đi?”

Tô Dao cầm cốc nước lên uống một ngụm, làm ẩm cổ họng đang khàn khàn của mình: “Không phải là anh quấn lấy em sao?”

Trần Ngân Hà khẽ cười: “Vậy là chúng ta quấn quýt lấy nhau, giống cái gì ấy nhỉ, giống như dây leo và thân cây to.”

Hứa Gia Hải nhặt chiếc gối bên cạnh lên ném mạnh vào mặt Trần Ngân Hà: “Cút, đừng có ở nhà tôi nữa, nhà tôi không chào đón cậu!”

Trần Ngân Hà đón lấy chiếc gối Hứa Gia Hải ném qua, đặt ở sau lưng, cong môi cười: “Tưởng tôi thèm khát cái ổ chó của con chó độc thân nhà cậu đấy chắc?”

Máy giặt phát ra vài tiếng bíp bíp, ga trải giường của Trần Ngân Hà đã giặt xong, Hứa Gia Hải đeo găng tay khám nghiệm tử thi, nhét ga trải giường vào trong túi, rồi ném lên người Trần Ngân Hà: “Giặt xong rồi, có thể biến được rồi đó.”

Trần Ngân Hà chậm rãi đứng dậy khỏi sofa, ngữ khí chân thành nói với Hứa Gia Hải: “Tuy rằng tôi đã là một người có gia đình, cô gái nhà tôi lại rất bám người, vừa không thấy tôi đã phải gọi điện giục về, nhớ tôi đến sống dở chết dở, nhưng tôi tuyệt đối không vì điều này mà bỏ bê tình bạn giữa chúng ta, tôi sẽ thường xuyên qua đây làm khách.”

Hứa Gia Hải tức đến muốn đánh người, Trần Ngân Hà nhìn Hứa Gia Hải một cái: “Cậu đánh đi, tôi sẽ không đánh trả đâu. Đừng có trách tôi không nhắc nhở cậu, vợ của tôi… À phải rồi, tuy rằng tôi và cô ấy vẫn chưa kịp đăng ký kết hôn, nhưng cô ấy đã đổi cách xưng hô, gọi tôi là chồng rồi, vợ của tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nắm đấm rất mạnh, nếu như biết tôi bị người khác đánh, thì không biết cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào. Biển lớn, nể mặt tình bạn bao nhiêu năm nay của chúng ta, tôi khuyên cậu đừng nên kích động, nếu không bị đội trưởng Tô, một người yêu chồng như mạng sống đánh thì thê thảm lắm đó.”

“Sông rộng!” [1] Hứa Gia Hải thu nắm đấm đang giơ lên của mình, đi tới cửa, mở cửa, chỉ ra ngoài: “Cầm ga trải giường của cậu rồi biến càng xa càng tốt đi!”

Trần Ngân Hà về đến nhà, ấn mật mã mở cửa, nhìn trong phòng khách và phòng ăn nhưng không thấy bóng dáng của Tô Dao đâu, bèn gọi: “Vợ ơi.”

Tô Dao đang ngồi trong phòng ngủ nói chuyện trên nhóm Wechat, sáng sớm, khi cô còn đang ngủ, Trần Ngân Hà đã gửi rất nhiều bao lì xì vào nhóm, cộng lại phải đến hơn một vạn, sau đó lại chẳng nói chẳng rằng câu nào. Lúc này, mọi người đều đang đoán là cô đã mang thai, nên vô cùng náo nhiệt đặt tên cho em bé của cô và Trần Ngân Hà, hại Tô Dao có giải thích thế nào đi nữa rằng mình không mang thai thì cũng chẳng ai tin.

Trần Ngân Hà phơi xong ga trải giường, quay lại phòng ngủ, đứng bên cạnh Tô Dao liếc nhìn một cái: “Trần Nguyệt Lương, Trần Tiểu Dương, Trần Vân Đoá, Trần Tiểu Tinh…”

Trần Ngân Hà lấy điện thoại của Tô Dao, bế cô từ ghế lên giường, cọ cọ chóp mũi vào một bên cổ cô: “Vợ ơi, em có mệt không?”

Tô Dao: “Mệt, đến giờ chân vẫn còn mỏi đây này.”

Trần Ngân Hà: “Anh xoa bóp cho em nhé?”

Cảm nhận được hơi thở gấp gáp của người đàn ông, Tô Dao lật người, muốn bỏ chạy: “Không cần, anh đừng qua đây. Bác sĩ đã nói rồi mà, anh cần tránh vận động mạnh, giữa trưa mà anh muốn làm cái gì thế hả?”

Trần Ngân Hà vươn người tới: “Đêm qua em đâu có như vậy, lúc thì gọi anh ơi, lúc lại gọi chồng ơi.”

Tô Dao đỏ mặt: “Em đâu có!”

“Anh muốn nghe.” Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô, nghẹn giọng nói: “Gọi đi nào.”[1] Chữ Hà (河-Hé) trong tên anh Hà có nghĩa là sông.

Ở một chương nào đó anh Hải có nói là: “Nếu cậu dám gọi tôi là Đại Hải (Biển lớn) nữa thì tôi sẽ gọi cậu là Đại Hà (Sông rộng) đó.” 

Thiên: Oke hai anh Biển lớn và Sông rộng, đáng lẽ hai anh phải là của nhau mới phải:)))
Bình Luận (0)
Comment