Rơi Vào Ngân Hà

Chương 114

Tô Dao và Trần Ngân Hà bắt taxi đến thẳng bệnh viện Đồng Nhã. 

Qua ô cửa kính cửa phòng bệnh, Tô Dao nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên đang nằm trên giường bệnh, cơ thể cô ấy không thể cử động, chỉ mở mắt nhìn lên trần nhà, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng đảo qua đảo lại.

Chu Tiểu Nghiên đã không còn liên lạc với người thân trong gia đình từ lâu, sau vụ tai nạn, qua thông báo của phía cảnh sát thì mẹ và ba dượng cô ấy có đến thăm một lần.

Khi đó, Đường Chu phụ trách đón tiếp, anh ta đã lưu tâm giúp Chu Tiểu Nghiên, không nhắc đến việc cô ấy kiếm được số tiền là tám mươi triệu tệ từ việc cung cấp thông tin cho Trần Ngân Hà, giả bộ để mẹ và ba dượng của Chu Tiểu Nghiên đóng viện phí, khiến hai người họ sợ đến hoá đơn cũng không dám nhìn, trong đêm hôm ấy đã lén lút rời khỏi bệnh viện về quê, từ đó không bao giờ quay lại nữa. Một gia đình như vậy thì không có còn hơn, chẳng qua lại gì cho đến hết đời là tốt nhất.

Tô Dao đẩy cửa phòng bệnh đi vào, hai mắt Chu Tiểu Nghiên sáng ngời khi nhìn thấy Tô Dao, cô ấy mỉm cười với cô: “Dao Dao, nghe Đường Chu nói anh Ngân đã tìm thấy cô rồi, sao cô còn mập lên thế này?”

“Nói bậy, tôi đâu có mập lên.” Tô Dao đi tới, nhìn Chu Tiểu Nghiên: “Cô thấy thế nào rồi, trên người có đau chỗ nào không, đầu có đau không?”

“Không đau.” Chu Tiểu Nghiên sờ lên đầu mình một cái, nhưng chỉ nằm thẳng nhìn chằm chằm lên trần nhà, đến đầu cũng không dám cử động: “Tôi không dám cử động, sợ cử động thì đầu sẽ rơi mất.”

Tô Dao bật cười, đỡ Chu Tiểu Nghiên ngồi dậy: “Yên tâm, đầu của cô không rơi được đâu.”

Chu Tiểu Nghiên được Tô Dao đỡ ngồi dậy, nhìn thấy Trần Ngân Hà đang đứng bên cạnh, liền lập tức hét hơn với ánh mắt đầy mong đợi: “Anh Ngân!”

Hàm ý là để được nhận sự khen ngợi, muốn hỏi xem liệu cô ấy đã là người cung cấp thông tin đủ tiêu chuẩn hay chưa, khó khăn lắm cô ấy mới thông minh được một lần và lấy được chứng cứ quan trong mang về.

Trần Ngân Hà không thương tiếng mắng một câu: “Đồ ngốc.”

Tô Dao hung hăng trừng mắt với anh.

Trần Ngân Hà rất cảm kích Chu Tiểu Nghiên, nhưng bản tính anh lạnh lùng, rất hiếm khi thương xót người khác, ngoại trừ người nhà của anh: “Sau khi ra viện đừng có đến làm việc tại quán bar nữa, tìm việc khác cho mình đi, mở tiệm hoa hay tiệm cà phê gì đó.”

Chu Tiểu Nghiên mỉm cười: “Em phải tham dự kỳ thi dành cho người trưởng thành, sau đó sẽ thi bằng Dược sĩ.”

Trần Ngân Hà: “Cô không thi được đâu.”

Tô Dao quay sang nhéo Trần Ngân Hà một cái, thấp giọng mắng: “Anh nói bớt đi một câu thì chết à?”

Nếu Hứa Gia Hải ở đây, thì anh ta sẽ đồng tình với câu nói của anh, về cơ bản là Chu Tiểu Nghiên học hành chẳng ra gì, lần này phần đầu lại bị thương nặng, di chứng để lại sẽ khiến trí nhớ của cô ấy kém hơn, kỳ thi đối với cô ấy là quá khó khăn và khổ sở.

Chu Tiểu Nghiên quay đầu sang hỏi Tô Dao: “Ngày cưới là ngày nào? Ngày 25 tháng 03 phải không?” Việc này Đường Chu đã nói với cô ấy rồi, nhưng cô ấy không nhớ rõ.

“Ngày 26 tháng 03.” Tô Dao lấy điện thoại, mở album ảnh ra: “Chọn váy phù dâu của cô đi này, mấy chiếc này được chụp ở tiệm may đo váy cưới, cô thích kiểu nào để anh Ngân của cô trả tiền.”

Chu Tiểu Nghiên nhanh chóng bị những chiếc váy phù dâu xinh đẹp thu hút, cô ấy và Tô Dao cùng chọn: “Màu sâm panh đẹp, chiếc màu trắng này cũng ổn, còn cả chiếc màu xanh lam này nữa, chọn cái nào bây giờ, màu sâm panh nhé?”

Tô Dao quay sang nói với Trần Ngân Hà: “Anh gọi điện đi, đặt cả ba chiếc này.”

Vợ đã phát lệnh thì đương nhiên Trần Ngân Hà không phản đối và lập tức đặt ngay.

Chu Tiểu Nghiên nghĩ đến việc tiền thưởng: “Anh Ngân, em không thể nhận tám mươi triệu tệ, cái mạng này vốn dĩ là của anh, năm đó nếu anh không cứu em thì em đã chết lâu rồi.”

Trần Ngân Hà: “Nếu không lấy thì cô định trả tiền viện phí kiểu gì?”

Chu Tiểu Nghiên nhìn quanh phòng bệnh VIP, biết sẽ không rẻ, cô ấy nằm viện lâu như vậy, chắc chắn cuộc phẫu thuật tốn kém không ít, cô ấy không trả nổi, chỉ đành cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Trần Ngân Hà cong môi: “Cô tưởng rằng tám mươi triệu đó chỉ là tiền thưởng thôi hả, tôi dùng nó để tỏ tình với vợ, manh mối của cô đáng giá ngần đó.”

Ngụ ý là nếu Chu Tiểu Nghiên không nhận đồng nghĩa với việc không để anh tỏ tình với Tô Dao và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tô Dao lại được Trần Ngân Hà ngọt ngào dỗ dành, hai má lập tức đỏ ửng. 

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, Chu Tiểu Nghiên ngồi thẳng dậy, đưa tay lên vuốt lại tóc. Nhưng vừa chạm vào lại phát hiện có điều gì đó không ổn, phần tóc trên đỉnh đầu bị cắt ngắn, còn có thêm chiếc kẹp nơ. Tóc trên đỉnh đầu ngắn, các chỗ còn lại thì dài, trông ngốc chết đi được! Chu Tiểu Nghiên nhìn Tô Dao với vẻ không còn gì luyến tiếc cuộc đời.

“Đúng, trong mấy tháng hôn mê, cô luôn có tạo hình như vậy.” Tô Dao an ủi Chu Tiểu Nghiên: “Hiện tại còn đẹp rồi đó, khi mới làm phẫu thuật, tóc bị cạo sát da đầu, trông như bị hói vậy đó, bây giờ tóc mới mọc ra rồi này, lại kẹp thêm chiếc nơ xinh xắn, thật sự rất đẹp.”

Chu Tiểu Nghiên tỏ vẻ hoàn toàn không hề cảm nhận được an ủi, nghĩ đến việc người trong lòng ngày nào đến kiểm tra phòng bệnh cũng nhìn thấy dáng vẻ như ma này của mình, cô ấy hận không thể chết đi cho rồi.

Bước chân dừng lại ở cửa phòng bệnh, Chu Tiểu Nghiên vội vàng nằm xuống, nhắm mắt giả chết.

Tô Dao mỉm cười, cúi người ghé vào tai Chu Tiểu Nghiên: “Bác sĩ Đường không quay lại với bạn gái cũ của anh ta đâu.”

Chu Tiểu Nghiên nhắm mắt, khẽ mấp máy môi: “Anh ta có quay lại hay không thì liên quan gì đến tôi.”

Tô Dao: “Đương nhiên là có liên quan chứ, người ta đã nói rồi, vì chăm sóc bệnh nhân quá bận rộn nên không có thời gian yêu đương.”

Cửa phòng bệnh được mở từ bên ngoài, Đường Chu mặc áo Blouse đi vào, anh ta nhìn lên giường bệnh một cái, biết Chu Tiểu Nghiên đang giả vờ ngủ, nên đi tới gọi cô ấy: “Chu Tiểu Nghiên, dậy đi.”

Chu Tiểu Nghiên giả vờ như không nghe thấy, hận không thể chui vào đầu Đường Chu, để xoa đi phần kí ức về kiểu tóc này của cô ấy trong đầu anh ta.

Nụ cười của Đường Chu trước giờ luôn dịu dàng, lúc này cũng dịu dàng như vậy. Chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng bật TV lên, nhẹ nhàng kết nối cáp dữ liệu rồi lại nhẹ nhàng phát PowerPoint. Nhưng nội dung trong PowerPoint lại chẳng hề nhẹ nhàng chút nào, bên trong hàng loạt bức ảnh, cả màn hình là khuôn mặt và đầu của Chu Tiểu Nghiên.

Cô ấy bị thương quá nặng, sắc mặt cũng chẳng mấy tốt, đại đa số là tái nhợt và xám xịt, không chút huyết sắc. Từ lúc mới cạo tóc, cho đến khi xuất hiện lún phún tóc xanh, tóc dài ra hai, ba phân, dựng đứng như lá thông, cứ thế cho khi dài được năm, sáu phân còn thắt thêm nơ buồn cười như hiện tại. Mỗi giai đoạn đều xấu xí theo cách riêng của nó.

Tô Dao cười đến đau cả bụng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Đường Chu luôn dịu dàng và tốt bụng, đàn ông khi tàn nhẫn thì quả thật quá khủng khiếp. Quả thực, quả thực là không có cô gái nào chịu được cái sự xấu ma chê quỷ hờn này của mình. Nếu Trần Ngân Hà dám chụp cô kiểu như vậy, thì cô có thể một đạp đá thẳng anh lên trời, để anh sánh vai cùng mặt trời.

Chu Tiểu Nghiên quả thực không thể giả bộ ngủ được nữa, cô ấy tức đến mức phải ngồi bật dậy, hung hãn mắng Đường Chu: “Anh là cái đồ lợi dụng lúc người khác đang nguy hiểm để ra tay hãm hại!”

Chu Tiểu Nghiên liếc nhìn màn hình một cái, rồi ôm ngực mình, đầu cô ấy khỏi rồi nhưng tim thì không ổn, cảm thấy chỉ một giây sau là mình sẽ bị lên cơn đau tim.

Đường Chu dịu dàng nhếch môi: “Còn giả vờ ngủ nữa không?”

Chu Tiểu Nghiên quyết định đến gặp bác sĩ mắt để nhờ bác sĩ khám mắt cho mình, chắc chắn là cô ấy mù rồi mới đi thích cái loại người thế này.

Tô Dao kéo tay Trần Ngân Hà ra khỏi phòng bệnh, nói: “Xong rồi, anh suốt ngày đến bệnh viện và dạy hư Đường Chu luôn rồi.”

Mười ngón tay của Trần Ngân Hà và Tô Dao đan vào nhau, đôi mắt đào khoa cong cong: “Đàn ông bọn anh chỉ xấu tính với người phụ nữ mà mình thích, những cô gái khác em thấy anh có để ý đến không?”

Hai nữ y tá trẻ trung xinh đẹp thường chăm sóc cho Trần Ngân Hà đi tới gần, mỉm cười chào hỏi anh: “Anh Trần.”

Trần Ngân Hà khẽ gật đầu, cong môi: “Xin chào hai người đẹp.”

Khi hai nữ y tá đi xa, Tô Dao nhéo cánh tay Trần Ngân Hà, cười lạnh: “Thấy anh để ý người ta vui vẻ quá nhỉ?”

Trần Ngân Hà cố ý làm vậy, anh vô cùng mãn nguyện khi thấy cô vì mình mà lên cơn ghen, liền ôm vai cô vào lòng vuốt ve: “Vừa xuống máy bay, về nhà nghỉ ngơi chút nhé.”

Tô Dao không tin người đàn ông này có thể “nghỉ ngơi” cho đàng hoàng, thấy khóe môi anh cong lên là cô đủ hiểu anh đang nghĩ cái gì.

Năm nay mùa Xuân đến sớm, qua Tết không bao lâu thì gió Xuân đã tới, đến rằm tháng Giêng là hoa đào bắt đầu nở rồi. Chớp mắt đã đến tháng ba, tháng của đám cưới. Một tuần trước đám cưới, theo phong tục, Tô Dao phải chuyển từ nhà Trần Ngân Hà về nhà mình, để bắt đầu chuẩn bị đi làm dâu.

Nhà của Tô Dao xa Cục Công an thành phố, mỗi sáng Trần Ngân Hà đều lái xe đến đón cô, Tô Dao cảm thấy như vậy thật phiền phức, thà rằng để cô tự lái xe đi làm và tan làm còn hơn là để anh phải vất vả chạy đi chạy lại.

Trần Ngân Hà lại bác bỏ ý kiến của Tô Dao, anh thích đón cô, ngay cả khi có thể gặp nhau ở văn phòng thì anh cũng muốn gặp cô sớm hơn một chút, chỉ cần không nhìn thấy cô một lúc thôi là anh lại bắt đầu nhớ nhung rồi.

Ba ngày trước đám cưới, Tô Dao bắt đầu xin nghỉ phép, không đến văn phòng làm việc nữa. Theo tục lệ, trong ba ngày nay, họ không được gặp nhau, phải đến buổi sáng ngày diễn ra hôn lễ, khi đến đón dâu mới được gặp.

Cuối cùng cũng đến ngày cưới, trời còn chưa sáng Trần Ngân Hà đã dậy, rồi lập tức gọi điện cho phù rể là Hứa Gia Hải đến.

Hứa Gia Hải mặc bộ vest màu đen, ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện trước của nhà Trần Ngân Hà: “Mới bốn giờ sáng mà!”

Trần Ngân Hà nới lỏng cà vạt: “Tôi ngủ không ngon.”

Hứa Gia Hải nhìn quầng thâm trên mắt Trần Ngân Hà: “Anh thế này nào đâu có gọi là ngủ không ngon, thức trắng đêm chứ gì? Cô dâu cũng có chạy đi đâu được đâu, cậu gấp cài gì?”

“Đã ba ngày không gặp cô ấy rồi.” Trần Ngân Hà quay người ngồi trên ghế sofa: “Ba ngày là khái niệm thế nào cậu có hiểu không?”

Hứa Gia Hải buồn ngủ nằm trên ghế sofa bên cạnh nhắm mắt định tiếp tục ngủ: “Không biết, cũng chẳng muốn biết.”

Hôm nay anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng ăn cơm chó đến chết rồi, nhưng không ngờ mới sáng sớm ngày ra đã bị nhét vào mồm như vậy. 

May mắn thay, Trần Ngân Hà không tiếp tục nói nữa. Anh đứng dậy đi ra ban công, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lửa, ngước mắt nhìn lên những vì sao lấp lánh cùng dải Ngân hà trên bầu trời đêm.

Trời vừa sáng anh sẽ đi đón cô dâu của anh.
Bình Luận (0)
Comment