Rơi Vào Ngân Hà

Chương 12

Edit+beta: LQNN203

Tưởng Đại Lâm bị đưa tới phòng thẩm vấn, Tô Dao vẫn để ông ta đợi một lúc, chờ đến khi Tưởng Đại Lâm bắt đầu nhìn đông nhìn tây đứng ngồi không yên, nhìn qua vô cùng nôn nóng, Tô Dao mới mang theo Giang Bất Phàm đi vào.

Sắc mặt Tưởng Đại Lâm so với ngày hôm qua kém hơn rất nhiều, với một đôi mắt quầng thâm, đáy mắt cất giấu một ánh sáng gay gắt: "Các người rốt cuộc khi nào mới có thể thả tôi ra ngoài?"

Tô Dao đích thân rót một cốc nước cho Tưởng Đại Lâm, khi đưa qua lại "không cẩn thận" đổ nước xuống quần áo ông ta, không thấy có lỗi mà nói: "Xin lỗi, trượt tay."

Tô Dao trở lại ghế ngồi, cùng Giang Bất Phàm nói chuyện trên trời, đầu tiên là nói thời tiết hôm nay, lại nói buổi sáng ăn cái gì, thảo luận giữa trưa nhà ăn sẽ làm món gì, khen ngợi tài nấu nướng của đầu bếp, không hề để ý tới Tưởng Đại Lâm.

Tưởng Đại Lâm gắt gao nhìn chằm chằm Tô Dao, thần sắc càng thêm cảnh giác.

Một lát sau Giang Bất Phàm mới giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Chị Tô, nên thẩm vấn Tưởng Đại Lâm rồi."

Tô Dao "yô" một tiếng, tỏ ra không có gì hứng thú đối với Tưởng Đại Lâm, quay đầu nói với Giang Bất Phàm: "Hiện tại chứng cứ không phải đều chỉ ông ta sao, tuy rằng chứng cứ không quá hoàn chỉnh, nhưng ông ta cũng không thể đưa ra chứng cứ ngoại phạm mà."

Giang Bất Phàm cùng Tô Dao kẻ xướng người hoạ: "Vẫn là nhanh thẩm vấn đi, dù sao người chết chính là trẻ vị thành niên, ảnh hưởng của xã hội rất ác liệt, nếu không nhanh phá án, sau này làm sao đòi lại công đạo cho xã hội được."

"Người của Cục Giáo dục bên kia cũng đã tới, giới truyền thông cả ngày ngồi chờ ở cửa thị Cục."

Tô Dao bưng chén trà trên bàn uống một ngụm: "Hai ngày nay tôi rụng không ít tóc, tôi áp lực quá."

Nói rồi liếc mắt nhìn Tưởng Đại Lâm một cái, ánh mắt giống như nhìn người chết: "May mắn thay công tác điều tra đang rất thuận lợi, trên tay đã có một người hiềm nghi như vậy, không phải đến mức một chút cũng không thể đòi lại công đạo cho lãnh đạo và xã hội."

Tưởng Đại Lâm vừa nghe, vừa gấp vừa bực bội, gân cổ lên biện giải cho mình: "Không phải, người không phải tôi gϊếŧ!

Bản thân Tưởng Đại Lâm là một tên bại hoại, đều nghĩ cả thế giới rất đen tối, ông ta nhận định cảnh sát không phá được án muốn bắt ông ta gánh tội thay.

Tô Dao đã dặn người trước đem điều hòa phòng thẩm vấn hạ thấp xuống, trên người Tưởng Đại Lâm mặc áo ngắn tay, chỉ chốc lát đã bị đông lạnh đến phát run: "Chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, đông chết tôi rồi."

Tô Dao: "Lạnh ư? Tôi đâu có cảm thấy lạnh, cậu lạnh không Tiểu Giang?"

Giang Bất Phàm trợn mắt nói dối một cách tự nhiên: "Không lạnh, tôi còn cảm thấy có chút nóng này."

Tưởng Đại Lâm không có biện pháp, đúng vậy, ông ta một chút biện pháp đều không có. Nơi này là Cục Cảnh Sát, cảnh sát nói cái gì chính là cái đó, lời ông ta nói chính là gian dối, sẽ không có người tin tưởng ông ta, để ý đến ông ta.

Tưởng Đại Lâm dường như muốn khóc ra tới: "Người thật sự không phải tôi gϊếŧ, các người rốt cuộc muốn thế nào?!"

Sau khi phòng tuyến tâm lý của nghi phạm sụp đổ, công tác thẩm vấn liền trở nên thuận lợi rất nhiều.

Tưởng Đại Lâm thừa nhận mình cưỡng ép Tưởng Chân Chân không thành: "Đối phương muốn ra 15 vạn mua Chân Chân đêm đầu tiên, tiền đặt cọc 2 vạn đã được thanh toán, bị tôi đánh bạc thua hết rồi."

Tưởng Đại Lâm không quên biện giải cho mình: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy, chính là vì 15 vạn kia nên tôi không động vào Chân Chân, cũng không có khả năng đánh con bé, trên người con bé mà để lại sẹo là bán không được tiền."

"Tôi đã nhận tiền đặt cọc của người khác, nên càng không thể gϊếŧ con bé, bằng không tôi trả lại thế nào, lấy mạng sao?"

Giang Bất Phàm: "Các người thông qua phương thức liên hệ nào, tiền đặt cọc chi trả như thế nào?"

Tưởng Đại Lâm cúi đầu: "Có người trung gian, dẫn mối, chuyên môn làm cái này, đều là ngoại tuyến."

Giang Bất Phàm: "Ông và người mua chân chính không gặp mặt sao?"

Tưởng Đại Lâm lắc đầu: "Không, loại chuyện này là phạm pháp sao có thể để tôi thấy được."

Tô Dao cười lạnh một tiếng: "Ông còn biết là phạm pháp ư?"

Từ phòng thẩm vấn đi ra, Tô Dao lật xem khẩu cung của Tưởng Đại Lâm, tên trung gian gọi là Viên ca: "Là người quen cũ, dễ xử lý."

Viên ca tên thật là Diêu Viên.

Trước kia Tô Dao còn là cảnh sát hình sự, bị lão Hoàng gọi đi quét băng nhóm kɦıêυ ɖâʍ, đích thân đưa Diêu Viên vào tù.

Diêu Viên vì tội tổ chức nên bị kết án ba năm tù, tính thời gian đã ra tù được nửa năm.

Tô Dao trở lại văn phòng, nhờ người điều tra số điện thoại và địa chỉ của Diêu Viên. Phát hiện điện thoại đã tắt, địa chỉ cũng không có ai, Diêu Viên từ khi ra tù liền không về nhà.

Tô Dao phái hai người đi kiểm tra nơi làm việc của Diêu Viên trước kia, lại liên hệ với người cung cấp thông tin cho cô, hỏi thăm tình hình và hướng đi của Diêu Viên.

"Tô đội," Đại Vu đi tới, đưa cho Tô Dao một phần danh sách, "Đây là những đối tượng khả nghi trên bảng xếp hạng phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân."

Tô Dao tiếp nhận xem xét, căn cứ theo khẩu cung mới nhất của Tưởng Đại Lâm, người mua kia hành sự rất cẩn thận, tất cả hoạt động đều là thông qua người trung gian, hắn là sẽ không gióng trống khua chiêng như vậy mà đem mình bại lộ trên bảng xếp hạng.

"Tiếp tục tra, chú ý một số tài khoản lưu lại trong phòng phát sóng trực tiếp trong một khoảng thời gian dài, không đăng hoặc rất ít khi bình luận và trong các làn đạn," Tô Dao nói, "Còn có những người đã tải xuống phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân xem đi xem lại nhiều lần."

Đại Vu: "Rõ, Tô đội!"

Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh: "Tiểu Vu, đội phó Trần chưa về à?"

Thời gian dài như vậy, anh cũng nên "tra" xong Dương Sơ Mẫn rồi chứ.

"Hả?" Tiểu Vu nghẹn họng, giống như có chút không biết nên nói như thế nào, "Đội phó Trần, anh ấy còn ở trong phòng thẩm vấn."

Tô Dao cau mày; "Đem hình ảnh theo dõi trong phòng thẩm vấn Dương Sơ Mẫn phát lên máy tính giúp tôi."

Cô muốn xem anh rốt cuộc đang làm gì.

Tô Dao bận rộn cả ngày, miệng lưỡi khô khốc, trong lúc chờ hình ảnh đến cô đứng dậy đi uống nước, máy lọc nước đã cạn sạch, bên cạnh cũng đều là mấy cái thùng không.

Cô nhìn thoáng qua tủ lạnh bên cạnh, biết bên trong có hai chai nước chanh, một chai nước đào, ba chai tuyết lê, còn có vô số loại kem.

Đồ bên trong đều là Trần Ngân Hà mua, cô không hiếm lạ.

Ngoài miệng nói không hiếm lạ, tay vẫn hiếm lạ, cô không nhịn xuống được mở tủ lạnh ra.

"Bên trong sao lại trống không thế này?!"

Tiểu Vu: "Vừa rồi Ngô Thanh Đào có tới một chuyến, đem đồ bên trong đều lấy đi hết."

Cổ họng Tô Dao muốn bùng cháy: "Em ấy là heo sao? Đều lấy đi hết là để nghỉ phép hay là xem phim?"

Nước đào của cô, cô thích nước đào nhất, nước đào ngọt ngọt lành lạnh!

Không còn lại gì cả!

Tô Dao trở lại ghế ngồi xuống, nuốt nước bọt cho nhuận họng.

Theo dõi hình ảnh bị cắt, Tô Dao nhìn vào màn hình máy tính, Dương Sơ Mẫn ngồi trên ghế, cúi đầu lau nước mắt, khóc thút thít, thoạt nhìn rất ủy khuất.

Đối diện bàn, Trần Ngân Hà trên đùi đắp một tấm thảm mỏng, trong tầm tay cầm một chai nước đào, một tách cà phê, máy tạo độ ẩm màu trắng kia dành riêng cho tiểu tiên nam cũng được mang đến.

Ngô Thanh Đào ngồi một bên, muốn chia chai nước tuyết lê cho Dương Sơ Mẫn, bị Trần Ngân Hà liếc mắt một cái liền không dám động vào.

Tô Dao theo dõi hình ảnh, không biết Trần Ngân Hà trong hồ lô muốn làm cái gì, cũng không thấy anh hỏi gì, bộ dạng vui vẻ thoải mái giống như xem biểu diễn.

Phòng thẩm vấn, Trần Ngân Hà bưng tách cà phê lên uống một ngụm, cảm thấy đắng. Ngô Thanh Đào đi ra ngoài ôm lọ đường vào, múc một muỗng đường bỏ vào trong tách.

Sau khi bỏ đường anh lại không chịu, nói sau khi thêm đường uống không ngon nữa, vị không đúng.

Ngô Thanh Đào lạch bạch lần nữa vọt đi pha một cốc polysaccharides.

Lúc này anh lại cảm thấy nước không đủ nóng, cà phê không còn tinh khiết và thơm.

Ngô Thanh Đào lại đi nấu nước, dùng nước sôi pha một ly polysaccharides nhiều đường rồi mang vào, chạy tới chạy lui mệt đến thở hổn hển.

Trần Ngân Hà: "Sao lại là cà phê gói?"

"Tôi muốn uống cà phê mới xay."

"Hả?" Ngô Thanh Đào có chút chân tay luống cuống, "Trong đội không có máy pha cà phê, bằng không em đi đến phòng pháp y mượn một chút, chủ nhiệm Hứa là người chú ý, bên kia anh ấy có máy pha cà phê."

Trần Ngân Hà: "Không cần."

Ngô Thanh Đào cảm thấy mình không thể để đội phó Trần uống loại cà phê vừa lòng, công việc làm không tốt, vì vậy cô ấy cúi đầu xuống.

"Chết tiệt, Đào nhà tôi tôi cũng chưa dám sai như thế," Tô Dao tức giận vỗ xuống bàn, chỉ người đàn ông trên màn hình máy tính mắng, "Tên ngu xuẩn ngốc nghếch này dám khi dễ người khác!"

Dương Sơ Mẫn lau khô nước mắt nhìn Trần Ngân Hà, nhỏ giọng nói: "Anh không nên khi dễ người khác như vậy."

Tô Dao theo dõi hình ảnh: "Đúng vậy, đây chính là bắt nạt nơi công sở!"

"Như em chứng kiến, đây chính là bắt nạt nơi công sở." Trần Ngân Hà chậm rãi nâng mắt đối diện với Dương Sơ Mẫn nói, "Chưa thấy qua sao?"

Ngô Thanh Đào sợ tới mức vội vàng xua tay: "Không không không, đội phó Trần, anh không bắt nạt em, đây đều là em nên làm."

Trần Ngân Hà nghiêng đầu nhìn Ngô Thanh Đào, ánh mắt nghiêm túc: "Pha cà phê không phải việc cô nên làm, đôi tay cô là dùng để trừng trị cái ác và hướng đến cái thiện."

Ngô Thanh Đào cảm động đến không nói nên lời, đột nhiên thức tỉnh làm một người người cảnh sát đầy nhiệt huyết, hận không thể phò tá Trần Ngân Hà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thanh âm lanh lảnh nói: "Vâng, đội phó Trần!"

Tô Dao chỉ vào mặt Trần Ngân Hà trên máy tính: "Miệng lưỡi này thật trơn tru, dăm ba câu liền đem Đào của tôi bắt cóc đi, anh còn làm cảnh sát làm gì, đi bán hàng đa cấp đi!"

Trần Ngân Hà: "Nước trái cây quá lạnh."

Ngô Thanh Đào đứng nghiêm: "Làm ấm lại cho ngài ngay!"

Tô Dao xem đến khóe mắt giật giật: "Trần đê tiện, Ngô xuẩn trứng!"

Trong phòng giám sát, Trần Ngân Hà uống nước trái cây ấm áp, nhìn nhìn Dương Sơ Mẫn: "Nhìn xem, chỉ cần cho cô ấy một số lợi ích, tạo uy tín, là cô ấy có thể cam tâm tình nguyện mà trung thành và tận tâm với anh rồi, không hề có một câu oán hận."

Dương Sơ Mẫn nghiêng đầu, tròng mắt giật giật, thấp giọng nói: "Em nghe không hiểu anh đang nói gì!"

Trần Ngân Hà nói với Ngô Thanh Đào: "Nếu nhãn cầu của một người nằm ở phía trên bên trái, điều đó có nghĩa là họ đang nhớ lại hình ảnh."

"Nếu nhãn cầu của người đó nằm ở phía trên bên phải, điều đó có nghĩa là họ đang sáng tạo trí tưởng tượng thị giác."

Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm Dương Sơ Mẫn, bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên, trước tiên cô bé ở trong đầu nhớ lại một chút chuyện mình đã làm, rồi sau đó nói dối!"

Cô gái nói rằng nghe không hiểu, kỳ thật đã hiểu ra rồi.

Dương Sơ Mẫn gắt gao nắm chặt nắm tay, cho đến khi móng tay suýt nữa đâm thủng da thịt, phẫn nộ làm cô gái dường như khống chế không được cảm xúc của chính mình.

Bọn họ sao có thể làm lơ cô ta, còn đem cô ta chơi đùa giống như một con khỉ, làm sao có thể!

Trần Ngân Hà: "Nói đi, tham dự bắt nạt Tưởng Chân Chân ngoại trừ em ra còn có ai nữa?"

Dương Sơ Mẫn mở to đôi mắt mờ mịt mang theo ánh nước, ủy khuất nói: "Anh đang nói gì vậy, sao em có thể bắt nạt Tưởng Chân Chân được, bạn ấy chính là bạn cùng bàn với em, là bạn thân nhất của em."

Nói xong, nhu nhược bất lực nhìn Ngô Thanh Đào.

Ngô Thanh Đào đột nhiên không cảm thấy mềm lòng nữa, cô ấy cảm thấy nước mắt của cô gái rất giả, cả người đều có vẻ là giả.

Dương Sơ Mẫn thấy Ngô Thanh Đào thờ ơ, tiếp tục khóc lóc nói: "Nếu em bắt nạt Tưởng Chân Chân thật, sẽ không viết cho anh chị tờ giấy cầu cứu kia, em không ngu ngốc như vậy."

Ngô Thanh Đào bị lời nói của Dương Sơ Mẫn làm cho có chút dao động, nguyên nhân gây ra sự tình chính là tờ giấy kia, bằng không lúc trước bọn họ sẽ không bắt đầu điều tra Tưởng Chân Chân.

Cảnh sát chưa bao giờ công bố ra bên ngoài về sự tồn tại của tờ giấy kia, tờ giấy kia nếu không phải Dương Sơ Mẫn viết, cô gái sẽ không biết.

Trần Ngân Hà yêu cầu Ngô Thanh Đào đặt giấy bút trước mặt Dương Sơ Mẫn: "Hãy viết lại các chữ trên giấy bằng tay trái."

Dương Sơ Mẫn cầm bút bằng tay trái, viết từng nét một: "Lớp 2 (3) Tưởng Chân Chân đã xảy ra chuyện."

Ngô Thanh Đào tiếp nhận, so với tờ giấy đã ghi trong túi vật chứng  một chút: "Đội phó Trần, một chữ đều không kém, chữ viết cũng giống nhau."

Ngô Thanh Đào một bên ghi chép lại một bên hỏi: "Sao lúc ấy em biết Tưởng Chân Chân xảy ra chuyện?"

Trên măt Dương Sơ Mẫn lộ ra lo lắng cùng bi thương: "Thời gian gần đây, trên người Chân Chân luôn xuất hiện nhiều vết thương, bạn ấy nói là bị bố nuôi đánh, còn nói bố nuôi vừa uống say rượu liền động tay động chân với bạn ấy, bạn ấy xin nghỉ, di động tắt máy liên hệ không được, bố mẹ nuôi còn không cho các bạn học đi thăm bạn ấy, khẳng định chính là đã xảy ra chuyện."

Trần Ngân Hà tỏ vẻ căn bản không nghiêm túc nghe Dương Sơ Mẫn nói, quay đầu nhìn Ngô Thanh Đào: "Cô có biết vấn đề ở đâu không?"

Ngô Thanh Đào lắc đầu.

Trần Ngân Hà rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào Dương Sơ Mẫn: "Đem lời nói vừa rồi của em lặp lại lần nữa."

Dương Sơ Mẫn giống như là đã chịu vũ nhục, mặt đỏ bừng, môi mím chặt.

Cô ta đã nhìn ra, bọn họ căn bản đem cô ta trở thành đạo cụ dạy học!

Trần Ngân Hà: "Đem tất cả tin tức em đã cung cấp cho cảnh sát lặp lại một lần nữa, từ hôm ở lớp học, bắt đầu nói lại lúc em và cảnh sát lần đầu tiên gặp mặt."

Dương Sơ Mẫn lau nước mắt, giọng nói càng ủy khuất: "Em vẫn luôn phối hợp điều tra, cung cấp cho anh chị manh mối, vì sao anh chị còn muốn nghi ngờ em?"

Trần Ngân Hà nhìn Ngô Thanh Đào, rất có kiên nhẫn hỏi: "Hiện tại biết vấn đề ở đâu chưa?"

Trải qua chỉ điểm của Trần Ngân Hà, Ngô Thanh Đào chợt lóe qua, cô hiểu rồi, rốt cuộc cô cũng biết cảm giác giả dối của Dương Sơ Mẫn đến từ đâu.

Từ khi nhận được tờ giấy cầu cứu, Tưởng Chân Chân bắt đầu lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, cảnh sát nhận được hết thảy manh mối đều là từ trong miệng Dương Sơ Mẫn.

Cô gái có ý thức hướng dẫn cảnh sát, làm lẫn lộn tầm mắt của cảnh sát, đem tất cả điểm đáng ngờ đều hướng sang bố nuôi Tưởng Đại Lâm của Tưởng Chân Chân.

Đáng sợ chính là, mọi lời theo như cô gái nói đều được chứng thực là sự thật, vẫn còn phần chưa thể xác nhận, ví dụ như Tưởng Chân Chân nói với Dương Sơ Mẫn tất cả những vết thương trên cơ thể cô bé đều là bị Tưởng Đại Lâm đánh mà ra.

Tưởng Chân Chân đã chết, chết không đối chứng!

Tưởng Đại Lâm là tên xấu xa, có tiền sử bạo hành gia đình, sẽ không ai tin tưởng lời ông ta nói.

Ngô Thanh Đào nhìn Dương Sơ Mẫn, đáy lòng dâng lên một cổ rét lạnh, đây thật sự là một cô gái 17 tuổi sao?

Ngô Thanh Đào nghĩ đến những vết bầm tím trên khắp thi thể Tưởng Chân Chân, bị bỏng, dưới nách dày đặc lỗ kim, nếu tất cả đều là Dương Sơ Mẫn làm, quả thật là đáng sợ!

Ngô Thanh Đào nặng nề hít vào một hơi: "Đội phó Trần, em hiểu rồi."

Trần Ngân Hà tắt máy tạo độ ẩm đứng dậy chuẩn bị đi.

Dương Sơ Mẫn vội vàng nói: "Em có thể quay về không, các bạn học chuẩn bị tổ chức cho Tưởng Chân Chân một hoạt động tưởng niệm, em là người tổ chức."

Trần Ngân Hà phớt lờ Dương Sơ Mẫn, quay đầu nói với Ngô Thanh Đào: "Rối loạn nhân cách kịch tính, hay còn gọi là rối loạn nhân cách tìm kiếm sự chú ý."

"Thường thu hút sự chú ý bằng cách tự nhiệt tình, làm ra hành vi quá mức và khoa trương, tự cho mình là trung tâm, tự mình kịch tính hóa và dàn cảnh. Biểu hiện bằng cách bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, biểu cảm phong phú, vui buồn đều mang theo màu sắc, dáng vẻ kiêu căng, thích người khác đồng tình và thương hại, cực đoan hóa cảm xúc, dễ kích động."

Dương Sơ Mẫn khẽ nhếch miệng, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và ủy khuất, nước mắt nháy mắt đã chảy xuống: "Anh đang nói cái gì vậy?"

Ngô Thanh Đào vừa thấy, biểu hiện của Dương Sơ Mẫn hoàn toàn như Trần Ngân Hà nói, trước đây cô chỉ gặp qua thuật ngữ biểu diễn nhân cách trong sách vở, thế nhưng hôm nay cô đã nhìn thấy một cách sống động.

Cô vội vàng cầm lấy quyển sổ lên ghi: "Hôm nay đi theo đội phó Trần phá án, học được..."

Dương Sơ Mẫn vừa lau nước mắt vừa khóc lóc, thầm suýt cắn chảy máu răng hàm sau, bọn họ mỗi người đùa giỡn cô ta, sao bọn họ dám như vậy!

Ngô Thanh Đào ghi nhớ kỹ, cúi đầu nhìn giày Dương Sơ Mẫn, đúng là đôi giày thể thao màu trắng kia bởi vì quá bất tiện không thoải mái mà không ai nguyện ý mang cả.

Cố ý mang đôi giày này, cô gái thật đúng là thích tự mình kịch tính và dàn dựng.

Ngô Thanh Đào nhìn Trần Ngân Hà, anh gật đầu với cô ấy, lướt qua một ánh mắt khích lệ.

Trần Ngân Hà cầm tờ giấy cầu cứu vừa rồi Dương Sơ Mẫn viết lên: "Đừng dùng cái đầu nhỏ thông minh của mình xem thường chuyên gia giám định chữ viết, cho dù em có bắt chước giống thế nào, cũng sẽ không thành sự thật đâu."

"Không phải tất cả mọi người đều sẽ bị em chơi đùa, Tưởng Chân Chân trên trời có linh thiêng cũng sẽ không đồng ý."

Dương Sơ Mẫn mở to hai mắt: "Tôi căn bản nghe không hiểu các người đang nói cái gì."

Ngô Thanh Đào tiếp lời: "Đội phó Trần, kế tiếp chỉ cần tìm ra người thật sự viết tờ giấy cầu cứu là được, người kia nhất định biết chút gì đó."

Trần Ngân Hà gật đầu: "Đi, đến trường Trung học số 4."

Ngô Thanh Đào lần này học được không ít, cảm thấy mình khác đi.

Cô ấy kiêu ngạo ưỡn ngực, lại nâng cằm: "Đội phó Trần, trong văn phòng nhiều người như vậy, sao anh lại kêu em đi theo kiểm tra Dương Sơ Mẫn?"

Cô ấy thật là con của trời đúng không?!

Những người như cô ấy nhất định là định sẵn để trở thành ánh sáng của thế giới cảnh sát mà bọn tội phạm đã từng nghe nói đến!

Như đội phó Trần nói, đôi tay cô ấy là dùng để trừng trị cái ác và hướng đến cái thiện!

Trần Ngân Hà nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Thanh Đào một cái, nói thật một câu: "Cà phê cô pha tương đối ngon."

Ngô Thanh Đào: "..."

Trần Ngân Hà đi ra phòng thẩm vấn, đột nhiên dừng bước một chút: "Đi, lấy chai nước đào trên bàn kia bỏ lại vào tủ lạnh trong văn phòng."

Bình Luận (0)
Comment