“Đội phó Trần, hay là anh về nhà ngủ một chút đi ạ, ở đây có tụi em rồi.” Ngô Thanh Đào thấy Trần Ngân Hà ngồi ở hàng ghế sau xe đã tỉnh dậy, bèn đưa cho anh một chai nước: “Hai ngày nay anh đã không có được giấc ngủ nào tử tế rồi.”
Trần Ngân Hà nhận lấy chai nước, vặn nắp, động tác dừng lại thất thần nhìn nắp chai nước trong tay, anh vẫn không quen tự mở nắp chai, thích được Tô Dao mở cho.
Trần Ngân Hà nhấp một ngụm nước, rồi đóng nắp vào nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Bọn họ đang theo dõi Ngô Nguyệt Oánh, đi theo cô ta vào một khu dân cư, đây là nhà của bà ngoại cô ta.
Trước đó, Trần Ngân Hà đánh một người có tên Bàng Cường trong con hẻm, chính là tên cưỡng h.iếp phụ nữ, bị Tô Dao bắt vào tù sau đó được thả ra, điều tra thì phát hiện tổ chức đánh thuê mà anh ta tham gia chính là đường dây của Ngô Nguyệt Oánh. Thật tiếc là Bàng Cường đã sớm bị tổ chức khai trừ còn vào tù ngồi mất mấy năm nên trong tay không có manh mối gì về tổ chức, chỉ nói ra được cái tên Ngô Nguyệt Oánh.
Ngô Nguyệt Oánh dừng xe, xuống xe, tay xách theo một hộp đồ ăn nhẹ.
Trần Ngân Hà nói vào bộ đàm: “Tiểu Trương.”
“Vâng, đội phó Trần!” Tiểu Trương người đang cải trang thành nhân viên giao hàng, chạy xe điện băng qua đường, xách theo hộp đồ giao hàng đi lên lầu, khi ngang qua người Ngô Nguyệt Oánh đã lén dán một chiếc máy nghe trộm có kích thước bằng chiếc cúc áo vào đáy hộp của cô ta.
Trần Ngân Hà đeo tai nghe, Ngô Nguyệt Oánh lên lầu và bắt đầu trò chuyện với những người thân ở nhà, không có tin tức gì hữu hiệu, cứ thế cho đến khi Ngô Nguyệt Oánh nhận một cuộc điện thoại. Máy nghe lén không thể nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, chỉ nghe được giọng của Ngô Nguyệt Oánh.
Cô ta nói một câu: “Túi xách hả, không thích cái nào, cũng chỉ là một món đồ mà thôi, chẳng lên sân khấu được chỉ có thể tuỳ ý sử dụng.”
Trần Ngân Hà tháo tai nghe ra: “Đại Vu.”
Đại Vu trả lời: “Giám sát hiển thị cuộc gọi đến cho Ngô Nguyệt Oánh là quay số băng thông internet, tìm không được điểm đích.”
Trần Ngân Hà: “Bọn chúng chuẩn bị bắt đầu thực hiện giao dịch mới rồi, hãy chú ý đến tất cả những người mà Ngô Nguyệt Oánh tiếp xúc, bao gồm cả nam nữ già trẻ, lưu ý đừng đánh rắn động cỏ.”
Mọi người: “Rõ!”
Trần Ngân Hà lê thân xác mệt mỏi về nhà, mở cửa ngẩng đầu nhìn thấy chiếc kẹo vẽ anh treo trên tường mà Tô Dao mua cho. Anh thay giày đi tới, nhưng luôn cảm thấy màu đường đã thay đổi, nó nhạt hơn trước, khiến lòng anh có cảm giác khó chịu thật khó diễn tả, nên dứt khoát tháo xuống, bóc vỏ ra rồi lấy dao cắt trái cây cậy từng miếng kẹo ra ăn. Có như vậy thì bức tranh kẹo vẽ này của anh mới không bị phai màu.
Hứa Gia Hải mở cửa bước vào thấy Trần Ngân Hà đang nuốt kẹo trong vô cảm liền đi tới giật lấy kẹo của anh.
Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải, Hứa Gia Hải cảm thấy da đầu mình ngứa ran vì bị nhìn chằm chằm, liền cúi đầu nhìn đống kẹo trong bát: “Không ai muốn ăn kẹo của cậu đâu.”
“Cậu có vấn đề đấy à, khi treo chiếc kẹo vẽ này lên, bên ngoài đã được phủ một lớp sáp chống oxy hóa, bây giờ cái cậu đang ăn không phải kẹo mà là sáp”
Trần Ngân Hà vẫn cứ nhìn Hứa Gia Hải chằm chằm, cứ thế cho đến khi Hứa Gia Hải đưa bát cho anh: “Cho cậu, cho cậu, ăn đi, dù sao thì ăn cũng chẳng chết được.”
Trần Ngân Hà đang ngồi trên ghế sofa ăn kẹo sáp, Hứa Gia Hải đi vào phòng bếp lấy bánh trôi trong tủ lạnh ra nấu hai bát. Trước đây căn bếp này là sân khấu chính của Trần Ngân Hà, nhưng từ khi Tô Dao xảy ra chuyện, anh vẫn chưa từng vào bếp.
Hứa Gia Hải múc cho Trần Ngân Hà một bát bánh trôi, biết anh không ăn nhưng vẫn gọi một tiếng: “Lại đây ăn đi.”
Quả thực là Trần Ngân Hà chỉ ngồi trên ghế sofa mà không nhúc nhích, anh nhấc chiếc gối ôm bên cạnh lên ôm vào lòng, đó là hành động yêu thích của Tô Dao trước đây, ngồi trên sofa ôm gối ôm, nhìn anh nấu nướng trong phòng bếp, thỉnh thoảng sẽ trêu chọc anh vài câu. Đã một thời gian dài anh không được nghe giọng của cô.
Hứa Gia Hải bưng bát bánh trôi đến ngồi bên cạnh Trần Ngân Hà, ăn mấy miếng rồi hỏi: “Điều tra thế nào rồi?”
Trần Ngân Hà: “Đang theo dõi Ngô Nguyệt Oánh.”
Hứa Gia Hải gật đầu: “Rất tốt, chắc chắn có thể tìm được manh mối của Tô Dao từ cô ta.”
Trần Ngân Hà: “Cô ta không biết hiện cô ấy đang ở đâu.”
Hứa Gia Hải: “Ý cậu là sao?”
Trần Ngân Hà cười lạnh một tiếng: “Nếu không cậu nghĩ tại sao tôi không bắt luôn cô ta.”
Từ Ngô Nguyệt Oánh đến người mua cuối cùng ít nhất còn chuyển qua ba tầng nữa, những người đó đều không biết chi tiết và tung tích về nhau, giữa chừng nếu có bất cứ đoạn nào của chuỗi liên kết xảy ra sai sót, đánh rắn động cỏ thì sẽ khiến toàn bộ chuỗi manh mối bị đứt đoạn.
Trần Ngân Hà ngồi trên ghế sofa một lúc, sau đó đứng dậy ra cửa thay giày.
Hứa Gia Hải gọi anh lại: “Không phải vừa mới về à, sao lại ra ngoài thế?”
Trần Ngân Hà thay giày xong: “Giao dịch mới có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, tôi không yên tâm, muốn tận mắt theo dõi.”
Hứa Gia Hải: “Cậu tìm cái gương nhìn đôi mắt gấu trúc của cậu xem kìa, không nghỉ ngơi mà định đợi biến thành người mù luôn đấy hả?”
Anh ta còn chưa kịp dứt lời đã nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” một cái.
Hứa Gia Hải ăn xong, rửa bát rồi gọi điện cho Chu Tiểu Nghiên: “Bảo cô nhuộm lại tóc đã nhuộm chưa?”
Chu Tiểu Nghiên: “Chưa ạ, vài ngày nữa em nhuộm.”
Hứa Gia Hải: “Nhà thì sao, tiền cho người ta vay đã lấy lại chưa?”
Chu Tiểu Nghiên: “Chưa ạ, tạm thời em không mua nữa.”
Hứa Gia Hải tháo kính xuống, day day lông mày: “Giá nhà đất ở Vân Giang tăng vùn vụt, cô còn thiếu bao nhiêu tiền, lần này tôi bù cho cô.”
Chu Tiểu Nghiên khựng lại một chút: “Ý anh là sao anh Hải? Sao lại là lần này?”
Hứa Gia Hải lỡ miệng đành bật cười haha: “Ý gì là ý gì, chẳng có ý gì cả, cô sao thế hả? Đã cắt đứt với đám bạn lộn xộn kia của cô chưa?”
Nói đến đây Chu Tiểu Nghiên lại đuối lý bèn tìm một lý do rồi cúp máy.
Cô ta nằm trên giường, nhớ lại lời Hứa Gia Hải nói, anh ta nói lần này sẽ bù cho mình, vậy lần trước thì sao, lần cô ta bị lừa mất bốn mươi vạn là ai bù? Còn là ai được nữa, đến ngón chân cái cũng có thể nghĩ ra.
Đột nhiên Chu Tiểu Nghiên nghĩ đến việc mỗi lần Trần Ngân Hà trả phí cung cấp manh mối hoặc tiền thưởng cho cô ta đều là vào sau giờ làm việc.
Chu Tiểu Nghiên gọi cho Tiền Du. Tiền Du là người của Trần Ngân Hà khi còn ở Nam An, nên Chu Tiểu Nghiên cũng quen biết cậu ta. Chu Tiểu Nghiên hỏi Tiền Du về cách thức nhận tiền công và tiền thưởng của người cung cấp manh mối và Tiền Du đã nói cho cô ta đầy đủ quy trình chính thức.
Việc nhận tiền thưởng cần thông qua đủ loại kiểm tra và phê duyệt của các cấp, nó rất khắt khe và nghiêm ngặt, chắc chắn không phải như Trần Ngân Hà, tan làm là gọi cô ta đến Cục Công an rồi thản nhiên đưa cho cô ta một tờ đơn bảo cô ta kí tên rồi đưa thẻ cho cô ta là xong.
Cuối cùng, Chu Tiểu Nghiên cũng nhận ra rằng số tiền mà Trần Ngân Hà đưa cho mình vốn dĩ không phải là tiền công của cảnh sát mà là anh và Hứa Gia Hải cùng nhau trợ cấp cho cô ta. Để cô ta mua nhà, để cô ta có mái ấm để về.
Thực ra cũng dễ dàng nhận thấy, chỉ cần cô ta có đầu óc hơn một chút là có thể nhìn ra, làm gì có đơn vị cảnh sát nào giàu có đến mức có thể trả cho cô ta hai triệu tệ trong vòng hai, ba năm, đủ để cô ta mua nhà cơ chứ.
Chu Tiểu Nghiên nắm tay đập đập vào đầu mình, cảm thấy Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải nói chẳng sai, cô ta chính là đồ ngốc, đồ không có đầu óc.
Chu Tiểu Nghiên ngồi dậy khỏi giường, gọi điện cho Trần Ngân Hà, nhưng không có ai trả lời, cứ thế cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt. Cúng đúng, nhất định lúc này anh đang vô cùng chán ghét cô ta. Cô ta đã phụ lại sự mong đợi của Tô Dao, chẳng tự trọng sẵn sàng tụt hậu, chắc chắn là anh không muốn để ý đến cô ta nữa.
Chu Tiểu Nghiên ôm con thỏ trên giường, trở mình, cô ta nhớ Tô Dao rồi, cũng muốn ở cạnh Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải, muốn đến Tết cùng bọn họ tới Nam An ngắm tuyết, rồi lại cùng nhau quay lại Vân Giang… Năm ngoái anh Ngân không nể tình bạn bè đã lén lút chạy về trước để yêu đương.
Giá như cô ta, Tô Dao, Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải, bốn người bọn họ có thể mãi ở bên nhau thì tốt biết mấy, cộng thêm Đường Chu nữa, không biết bây giờ Đường Chu ra sao, đã quay lại với người yêu cũ của mình hay chưa?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Chu Tiểu Nghiên xuống giường mở cửa: “Tiểu Tuyết.”
Liêu Tiểu Tuyết chính là người bạn lần trước cô ta đến Cục Công an thành phố bảo lãnh về, rồi bị Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà nhìn thấy. Hứa Gia Hải đã mắng cô ta một trận tơi bời, còn Trần Ngân Hà thì vô cùng thất vọng về cô ta.
Chu Tiểu Nghiên cố tình làm tiếp cận Liêu Tiểu Tuyết, Liêu Tiểu Tuyết là một tình nhân của ông chủ quán bar trước đó cô ta làm việc. Cô ta luôn nghi ngờ ông chủ cũ của mình đã phạm một tội gì đó rất lớn, có lần cô ta đã gửi tin tình báo liên quan cho Trần Ngân Hà và Tô Dao, cuối cùng đã được xác nhận là nhầm lẫn. Mặc dù vậy, nhưng cô ta vẫn chắc chắn rằng Tiền Binh, ông chủ của quán bar đó đã làm chuyện xấu.
Chu Tiểu Nghiên đã bỏ công sức để tiếp cận Liêu Tiểu Tuyết và trở thành chị em tốt của cô ta, chính là để moi được tin tức từ chỗ cô ta.
Chu Tiểu Nghiên bảo Liêu Tiểu Tuyết vào trong nói chuyện, thấy vẻ mặt đối phương lộ rõ buồn bực, nên tỏ ra quan tâm, hỏi: “Sao cô lại u uất thành ra thế này thế?”
Liêu Tiểu Tuyết ngồi xuống: “Cô có còn nhớ bạn trai tôi không, anh Tiền, bên cạnh anh ta có một người phụ nữ họ Ngô, phiền chết đi được, suốt ngày tìm tôi để quấy rầy. Tôi biết cô ra ghen tị vì tôi đẹp hơn cô ta, có được ưu ái của anh Tiền, cướp ánh đèn sân khấu của cô ta.”
Chu Tiểu Nghiên rót cho Liêu Tiểu Tuyết một cốc nước: “Vậy cô dự tính sẽ làm thế nào?”
Liêu Tiểu Tuyết nắm tay Chu Tiểu Nghiên, cầu xin: “Cô cho tôi mượn chút tiền đi, tôi thuê người dạy cho cô ta một trận, xem sau này cô ta có còn dám ức hiếp tôi nữa hay không.”
Chu Tiểu Nghiên: “Cô muốn vay bao nhiêu?”
Liêu Tiểu Tuyết vội vàng nói: “Không nhiều, năm vạn là đủ rồi, tháng sau tôi sẽ trả lại cô.”
Chu Tiểu Nghiên giả bộ không vui: “Mười vạn cô vay tôi lần trước còn chưa trả kìa, vốn dĩ tôi định dùng số tiền đó để mua nhà. Giá nhà đất ở Vân Giang tăng vùn vụt, tôi muốn mua càng sớm càng tốt.”
“Chẳng phải chúng ta là chị em tốt sao, tôi bị người ta bắt nạt đến tận đầu rồi mà cô vẫn còn nghĩ đến việc mua nhà à?” Liêu Tiểu Tuyết lắc lắc cổ tay Chu Tiểu Nghiên, năn nỉ: “Đợi tôi giải quyết xong cái cô họ Ngô kia, lấy được vị trí của cô ta trong quán bar, sẽ có thể kiếm được thật nhiều tiền, đến khi đó cộng lại trả cô thành mười tám vạn được không, ba vạn thừa ra kia coi như là tiền lãi.”
Chu Tiểu Nghiên do dự một lúc, rồi chuyển cho Liêu Tiểu Tuyết năm vạn: “Vậy thì cô mau chóng giải quyết cái cô họ Ngô kia đi, cố gắng trở thành bà chủ quán bar, rồi trả lại tiền cho tôi, tôi còn phải mua nhà.”
Chu Tiểu Nghiên không biết Liêu Tiểu Tuyết và Ngô Nguyệt Oánh đã chiến đấu công khai hay âm thầm với nhau thế nào mà đêm ngày hôm sau, Liêu Tiểu Tuyết siêu siêu vẹo vẹo chạy vào căn phòng thuê, đóng cửa phòng khách, khoá trái lại còn kéo thêm chiếc ghế sofa đơn ra chặn cửa.
Chu Tiểu Nghiên từ phòng mình đi ra: “Sao thế tiểu Tuyết, ai ở bên ngoài thế?”
Trông Liêu Tiểu Tuyết có vẻ rất sợ hãi, đôi môi run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nói năng cũng không lưu loát: “Đừng, đừng, đừng cho bọn họ vào, bọn họ muốn bắt cóc tôi!”
Chu Tiểu Nghiên vỗ vỗ lên lưng Liêu Tiểu Tuyết: “Cô trốn trước đi cái đã, đây là khu dân cư, bọn họ không dám gây ra động tĩnh quá ồn ào đâu.”
Liêu Tiểu Tuyết trốn trong phòng ngủ, khóa trái cửa lại, Chu Tiểu Nghiên đến cửa phòng khách, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo. Chỉ thấy hai người đàn ông vạm vỡ đang đứng bên ngoài, một trong hai người cầm thanh gỗ dày trên tay.
Hình như cô ta đã trông thấy thanh gỗ này ở đâu đó rồi thì phải, đầu óc Chu Tiểu Nghiên chưa bao giờ tốt hơn thời khắc này, cô ta nhanh chóng nhớ ra, khi Tô Dao bị bắt cóc, cô ta có đến thăm Trần Ngân Hà và nhìn thấy những tấm ảnh chụp lại hiện trường vụ án trên bàn của anh, trong có loại gậy này.
Chu Tiểu Nghiên khống chế trái tim đang đập thình thịch của mình, rồi lấy điện thoại ra liên lạc với Trần Ngân Hà, nhưng cô ta còn chưa kịp bấm gọi thì cửa đã bị đá văng từ bên ngoài. Động tác của họ quá nhanh, vừa giơ tay đã giật lấy điện thoại của cô ta rồi ném xuống sàn.
Chu Tiểu Nghiên bị túm tóc, bọn chúng lôi cô ta ra ngoài. Chu Tiểu Nghiên biết bọn chúng đã nhận nhầm người. Cô ta và Liêu Tiểu Tuyết đều trang điểm đậm bằng tone màu khói, nhuộm tóc vàng, mặc đồ màu đen, chiều cao cũng tương đương nhau, nên bị nhận nhầm là chuyện dễ hiểu.
Chỉ cần cô ta nói rằng mình không phải là Liêu Tiểu Tuyết, Liêu Tiểu Tuyết đang ở trong phòng thì chúng sẽ thả cô ta đi rồi vào bắt Liêu Tiểu Tuyết thực sự. Nhưng Chu Tiểu Nghiên không liên tiếng cũng chẳng giãy giụa, mặc cho mấy tên xấu xa trùm đầu cô lại bằng một chiếc túi vải đen rồi lôi cô ra khỏi nhà.
Chu Tiểu Nghiên sợ rằng đã quá muộn, sợ cảnh sát còn chưa kịp đến thì đám người này đã chạy mất rồi. Đúng là cảnh sát có thể sử dụng nhiều phương tiện khác nhau để theo dõi bọn chúng và không để bọn chúng dễ dàng trốn thoát. Nhưng ngộ nhỡ, ngộ ngỡ không đuổi kịp thì sao? Khó khăn lắm mới bắt được một chút manh mối về Tô Dao, Chu Tiểu Nghiên không muốn từ bỏ, cho dù cô ta có chết cũng phải giúp được Trần Ngân Hà tìm thấy Tô Dao.
Chu Tiểu Nghiên bị nhét vào một chiếc xe vận chuyển rau củ, bọn chúng tiêm thuốc cho cô, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi xe chở hàng nổ máy, một chiếc xe tư nhân màu đen từ từ bám theo, Giang Bất Phàm gọi cho Trần Ngân Hà: “Đội phó Trần, bọn chúng bắt Liêu Tiểu Tuyết đi rồi, có lẽ là mang đi giao dịch.”
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo của Trần Ngân Hà vang lên trong màn đêm: “Bám sát, tôi sẽ đến ngay, chú ý không được đánh rắn động cỏ.”
Bọn bắt cóc rất thận trọng, chúng chạy xe vòng vèo rất lâu, dùng đủ cách ẩn nấp và đổi xe, khiến nhóm Giang Bất Phàm suýt chút nữa thì mất dấu.
Trần Ngân Hà tự mình lái xe, lên cao tốc và bám theo xe của bọn bắt cóc đã sắp ra khỏi thành phố Vân Giang. Đúng lúc này, một chiếc xe tải chở sắt mất kiểm soát từ bên cạnh lao tới, với tốc độ 140km/h hướng thẳng về phía xe của Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà nhìn lướt qua gương chiếu hậu, rồi nhanh chóng xoay tay lái, bánh xe cọ xát xuống đường phát ra tia lửa, chỉ trong chốc lát thân xe đã lao khỏi đường cao tốc.
Sau khi tỉnh dậy Chu Tiểu Nghiên đã thấy mình bị nhốt trong một căn nhà gỗ. Căn phòng rất nhỏ, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ mà đến cả trẻ con cũng không thể chui qua, cửa đã bị khoá, qua khe cửa có thể nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng bên ngoài canh giữ cô ta đã được đổi thành hai người khác, không còn là hai người bắt cóc cô ta đi nữa.
Chu Tiểu Nghiên ngồi trên sàn nhà, cô ta phải nghĩ cách thăm dò xem bọn chúng đã đưa Tô Dao đi đâu, có phải sẽ bán cô ta đến cùng nơi đó hay không, còn phải lưu lại manh mối cho Trần Ngân Hà nữa.
Chu Tiểu Nghiên gõ cửa, nói với người bên ngoài: “Tôi khát.”
Một trong hai tên lính canh cầm một chai nước đi tới, mở cửa đưa cho cô ta.
Chu Tiểu Nghiên uống nước xong thì bật khóc: “Các anh có thể thả tôi đi không, tôi sẽ cho các anh tiền.”
Lính canh không thèm để ý đến cô ta.
Chu Tiểu Nghiên lại cố nén thêm vài giọt nước mắt: “Các anh muốn đưa tôi đi đâu, tôi còn có thể về nhà được không?”
Lính canh mỉm cười: “Rốt cuộc là cô ngốc hay là tôi ngốc thế hả, cô nghĩ bọn tôi sẽ cho cô biết sao?”
“Nói thật thì tôi cũng chẳng biết, bao gồm cả chủ thuê tôi cũng chẳng biết, chỉ có người mua cuối cùng mới biết thôi.” Nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Chu Tiểu Nghiên nhìn cánh cửa đóng chặt, cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, cô ta quả thực là đồ ngốc, gần kẻ bắt cóc thế này rồi mà đến một chút tin tức cũng chẳng thăm dò được.
Chu Tiểu Nghiên ngồi trên sàn nhà tiếp tục tìm kiếm cơ hội, cứ thế cho đến khi trời gần tối, có động tĩnh bên ngoài căn nhà gỗ, đám người này chuẩn bị đưa cô ta đi giao dịch rồi.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống chiếc huy hiệu trên ngực mình, nó có kích thước như một chiếc cúc áo, hình con heo, thực ra đây là một thiết bị ghi âm nhỏ. Cô ta đi khắp nơi dò hỏi tin tức của Tô Dao nên không phải là chẳng có chuẩn bị gì.
Cô ta biết đầu óc mình ngốc nghếch, cái gì cùng chẳng thể nhớ, nghe không hiểu bất cứ ngôn ngữ nào khác ngoài tiếng Trung, vì vậy cô ta mới chuẩn bị thiết bị ghi âm để đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể dùng đến.
Chu Tiểu Nghiên bí mật mở nguồn thiết bị lên, trông thấy lính canh đi vào kéo cô ta ra khỏi căn nhà gỗ. Ngay sau đó, một chiếc xe địa hình màu đen chạy tới, hai người ngoại quốc xuống xe, kiểm tra xung quanh người cô ta rồi nhét vào trong xe. Bọn chúng bịt miệng cô ta, bịt tai, rồi lại trùm đầu bằng túi màu đen.
Chiếc xe phóng đi, con đường lúc thì gập ghềnh lúc lại phẳng phiu, Chu Tiểu Nghiên lén lút dụi dụi tai lên vai. Khi còn nhỏ, cô ta rất thích lấy ngón tay ngoáy tai, khiến lỗ tai của mình to hơn người khác một chút, sau vài lần chà sát cuối cùng nút bịt tai cũng bị rơi ra.
Hai tên xấu người ngoại quốc đang nói chuyện, bọn chúng nói với nhau bằng tiếng Anh, cô ta chẳng hiểu câu nào. May mắn là cô ta đã mở thiết bị ghi âm và thu lại được hết lời bọn chúng nói.
Một lúc sau, một trong hai người gọi một cuộc điện thoại và nói chuyện khoảng bảy, tám phút. Tuy rằng Chu Tiểu Nghiên nghe không hiểu tiếng nước ngoài, nhưng cô ta có thể nghe ra giọng điệu khi nói chuyện của bọn họ, ngữ khí rất nghiêm túc, không phải nói chuyện phiếm, có lẽ là đang nói đến việc giao dịch.
Xe chạy rất lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Chu Tiểu Nghiên bị đưa xuống xe, cô ta không thể nhìn, chỉ nghe được tiếng sóng biển, biết được trước mắt là bờ biển. Rất nhanh cô ta đã hiểu ra, bọn chúng muốn buôn lậu mình ra nước ngoài.
Có hai người cách đó không xa đi tới, hai tên xã hội đen sợ quá lộ liễu sẽ gây ra phiền phức không đáng có nên cởi bao trùm đầu của Chu Tiểu Nghiên ra, đồng thời cởi luôn dây trói, trong tay bọn chúng có súng, nghĩ rằng cho dù cô ta có mọc thêm cánh cũng chẳng thể nào thoát được.
Mắt Chu Tiểu Nghiên bị ánh mặt trời chói chang xiên vào, cô ta nhìn thấy cách đó không xa có một con tàu đang tiến đến, sắp vào gần đến bến cảng. Cô ta cúi đầu nhìn xuống thiết bị ghi âm trên ngực mình, phải bỏ lại nó trong nước trước khi bị đưa lên thuyền, để lại cho Trần Ngân Hà.
Đây là thời khắc bọn họ tiến lại gần nhất với băng nhóm tội phạm và có thể nắm bắt thời cơ này lần theo manh mối để tìm Tô Dao.
Thấy con tàu mỗi lúc một đến gần, cô ta sắp bị đưa đi, Chu Tiểu Nghiên lo lắng đến mức tay đổ đầy mồ hôi, làm thế nào bây giờ, làm thế nào mới có thể gửi được máy ghi âm đến tay anh Ngân.
Vứt sang đám cỏ bên cạnh chắc chắn không được, vậy thì có đến năm sau cũng chẳng có ai phát hiện, nếu được ai đó nhìn thấy thì cũng chỉ coi đó như một chiếc huy hiệu bình thường mà cũng không nhất định được nhặt về.
Bộ não không mấy thông minh của Chu Tiểu Nghiên bắt đầu chạy với tốc độ cao, cô ta nghĩ ra một cách có thể khiến Trần Ngân Hà nhìn thấy thiết bị ghi âm này sớm nhất. Nhân lúc hai tên xã hội đen người nước ngoài không để ý, Chu Tiểu Nghiên bí mật tháo thiết bị ghi âm ra và nuốt vào bụng, sau đó đập đầu vào tảng đá bên cạnh.
“Bộp” một tiếng, trán đau dữ dội, dòng máu nóng bắt đầu chảy từ đầu xuống mặt, khiến tầm nhìn của cô ta trở nên mơ hồ. Cô ta biết, chỉ có người chết mới không bị đưa đi, mới có thể được ai đó nhìn thấy và báo ngay cho cảnh sát.
Giám định y khoa sẽ khám nghiệm tử thi của cô ta, mổ bụng ra và lấy được thiết bị ghi âm trong dạ dày. Nếu người thực hiện khám nghiệm tử thi là Hứa Gia Hải, nếu người đứng bên cạnh quan sát là Trần Ngân Hà, thì nhất định hai người họ sẽ phát hiện ra tín hiệu mà cô ta để lại.
Cả cuộc đời, Chu Tiểu Nghiên chưa bao giờ cảm thấy mình thông minh như vậy, cô ta đã làm người đưa tin cho Trần Ngân Hà mấy năm nay, tin tình báo truyền đến cho anh thì 100% đều là giả. Cô ta nghĩ, cuối cùng cũng có một lần là sự thật.
Cô ta ngã xuống đất, cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng. Tạm biệt anh Ngân, xin anh nhất định phải cứu được Dao Dao trở về, chỉ cần cô ấy sống thì anh mới không ảm đạm, mới là người đàn ông rực rỡ như bầu trời đêm đầy sao.
Cũng giống việc năm đó anh đã cứu cô ta khỏi tay của kẻ xấu, đó là anh cảnh sát đẹp trai nhất mà cô ta từng gặp trong cuộc đời, là bầu trời sao mà cô ta ngắm nhìn khi tuyệt vọng vùng vẫy trong vũng lầy tăm tối. Đó không phải tình yêu, nhưng lại cao hơn tình bạn, là sự cứu vớt vượt lên cả sinh mệnh.
Còn cả Hứa Gia Hải và Đường Chu cũng phải sống cho thật tốt, bọn họ phải sống thật tốt.
Khi hai tên xã hội đen ngoại quốc nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên tự sát, chúng đã hoảng sợ đá vào người cô ta một cái. Một đạp thật mạnh vào bụng cô ta, đế giày của người đó rất cứng, nhưng cô ta lại không hề cảm thấy đau, chỉ thấy buồn ngủ, muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Tên xã hội đen cúi xuống nhìn vết thương trên đầu Chu Tiểu Nghiên, rồi lại thăm dò hơi thở của cô ta, sau đó quay đầu lại nói với bạn mình vài câu, cuối cùng một tên lên thuyền còn một tên thì kéo cô ta lên xe rồi lái xe rời đi.
Chu Tiểu Nghiên bị bỏ lại trong đống cỏ khô ở một nơi hoang vắng, cô ta buồn ngủ đến chết đi được, không còn chịu được được nữa, rồi từ từ nhắm mặt lại.
Một người dân đi ngang qua đã phát hiện ra cô ta và gọi 110 và 120. [1][1]
110 số điện thoại báo cảnh sát. 120 số điện thoại gọi cứu thương.