Rơi Vào Ngân Hà

Chương 95

Xuyên qua khoảng sân dài, Tô Dao cùng quản gia già đến hoa viên của biệt thự, từ xa cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng đang ngồi dưới ô. Trên bãi cỏ bên cạnh có một chiếc thảm nhỏ màu đen và một con mèo đang nằm trên tấm thảm để phơi nắng.

Nhìn theo góc nghiêng, quả thực là Chu Vũ Trần và Trần Ngân Hà quá giống nhau, đã gần hai tháng Tô Dao không gặp Trần Ngân Hà, vì vậy cô không khỏi nhìn chằm chằm vào Chu Vũ Trần thêm vài lần.

Hoa viên của nhà họ Chu rất kỳ lạ, bên trong chỉ có hai loại hoa là cúc họa mi vàng trắng và hoa hồng màu hồng. Hạ Nhã Đàn thích cúc họa mi còn hoa hồng màu hồng thì không cần phải nói nữa rồi, là Trần Ngân Hà thích và có lẽ Chu Vũ Trần cũng thích.

Còn mèo Ragdoll nghe thấy tiếng động, đôi tai khẽ nhúc nhích, đôi mắt đang nhắm hé mở, trông thấy người lạ cũng không hề sợ hãi, vẫn cứ tiếp tục nằm phơi nắng, thỉnh thoảng lại ghé sát vào chân Chu Vũ Trần. Có vẻ như đây là một con mèo ngoan ngoãn và bám người.

Chu Vũ Trần quay đầu lại nhìn Tô Dao rồi đứng dậy khỏi ghế, khóe mắt cong cong, lộ ra nụ cười đúng chuẩn quý ông: “Đáng lẽ tôi nên bảo người tới đón cô.”

“Việc này thì không cần đâu.” Tô Dao đi tới: “Thực ra tôi đến tìm anh để nhờ giúp đỡ.”

Một nữ giúp việc bưng khay đi tới, đặt đồ uống có vị đào đã chuẩn bị sẵn lên bàn rồi cúi chào rời đi.

Chu Vũ Trần khẽ cười: “Ngồi đi.”

Tô Dao lái thẳng xe đến khu biệt thự bán sơn này nên có chút mệt và khát, cô ngồi xuống, liếc nhìn đồ uống trên bàn, khẽ đưa đầu lưỡi ra liếm môi nhưng cuối cùng vẫn không cầm lên. Không phải cô ngại ngùng mà là vì bản thân rất có tinh thần cảnh giác với Chu Vũ Trần, sợ anh ta bỏ độc.

Chu Vũ Trần nhấc cốc nước đào lên rót một ít vào chiếc cốc thuỷ tinh bên cạnh và uống cạn trước mặt Tô Dao, sau đó nhẹ nhàng đẩy cốc nước đào đến trước mặt cô: “Bị cô nghi ngờ thế này tôi đau lòng lắm đó.”

Tô Dao vô thức lùi người lại phía sau, giọng nói vừa bất lực vừa cảnh giác: “Anh nói chuyện đừng có bệnh như vậy được không?”

Nghe giọng điệu của anh ta, cô cảm thấy ngay bước tiếp theo anh ta sẽ giam cầm cô lại, mỗi ngày đều sẽ hỏi cô một vạn lần rằng cô còn nghi ngờ tôi không, còn nghi ngờ tôi không, còn nghi ngờ tôi nữa không, cô lại dám nghi ngờ tôi, cô dám…

Tô Dao rùng mình vì tự nghĩ đến cảnh tượng thê thảm đó, cuối cùng vẫn không uống cốc nước đào.

Cô đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm xuống chạm vào con mèo Ragdoll màu hồng trên thảm. Con mèo thoải mái vùi vào lòng bàn tay cô.

Tô Dao ngước mắt nhìn Chu Vũ Trần: “Tôi muốn mượn anh con mèo để chụp vài bức ảnh độ nét cao và quay vài đoạn video ngắn, có được không?”

Chu Vũ Trần nhấc con mèo dưới thảm lên rồi đưa đến trước mặt Tô Dao: “Sao cô không mang nó đi?”

Tô Dao sửng sốt, không ngờ Chu Vũ Trần lại dễ nói chuyện như vậy: “Đây là mèo Trần Ngân Hà bảo anh nuôi, tôi cứ thế ôm đi thì không hay, hơn nữa tôi cũng chưa từng nuôi mèo, không biết nuôi, sợ sẽ làm nó chết.”

Chu Vũ Trần đặt con mèo trở lại thảm.

Tô Dao lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh và quay video, sau khi quay xong cô nóng lòng phải gửi ngay cho Blogger tung tin đồn Trần Ngân Hà ngược đãi mèo: “Đã nhìn rõ chưa, chính là con mèo này, nó vẫn sống, còn mập lên nữa kìa!”

Blogger rất nhanh đã trả lời lại: “Tuy rằng con mèo này của cô rất giống với con mèo bị giết chết, nhưng cô làm thế nào để chứng minh rằng nó là cùng một con mèo, tôi thấy chúng hoàn toàn không giống nhau, ảnh và video của cô không thể thuyết phục được tôi.”

Tô Dao: “…”

“Làm người thì đừng nên không nói đạo lý như vậy.”

Blogger: “Cô là một cô gái xinh đẹp, mà các cô gái xinh đẹp thì thích nhất là nói dối, cũng giống như bạn gái cũ của tôi, nói mãi mãi yêu tôi, vậy mà ngủ với tôi xong là chạy.”

Vì sự trong sạch của Trần Ngân Hà, Tô Dao đã cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng mình: “Đợi tôi lấy được bằng chứng xác nhận từ chính chủ nhân ban đầu của con mèo cho anh xem, anh cứ ở đó mà chuẩn bị đưa ra lời xin lỗi đi!”

Cô dứt lời liền thoát khỏi Weibo, cất điện thoại đi, quay lại nói với Chu Vũ Trần: “E là tôi phải mượn nó mang đi hai ngày rồi.”

Cô dự định sẽ đưa con mèo đến Nam An để Minh Nguyệt xác nhận danh tính của nó, không chỉ để mình Minh Nguyệt nhìn mà còn cả Cục phó Vương cũng những người xem Trần Ngân Hà như một kẻ biến thái, như con quái vật nữa. Anh không đáng bị người ta chỉ trỏ như vậy, cho dù anh không bận tâm, nhưng cô lại rất đau lòng.

Chu Vũ Trần đồng ý với yêu cầu mượn mèo của Tô Dao, sau đó đề nghị đưa cô đi tham quan căn nhà.

Tô Dao cau mày từ chối: “E là không có thời gian rồi, tôi phải về nhà thu dọn một chút đồ đạc rồi đến Nam An, thứ hai còn phải quay lại đi làm.”

Chu Vũ Trần mỉm cười: “Ngoại hình của tôi và anh trai thế nào, cô thích anh ấy như vậy thì tại sao lại đề phòng và sợ sệt tôi, tôi thực sự không hiểu.”

Cũng giống như khi còn bé, anh ta không hiểu tại sao mẹ và anh trai mà anh ta háo hức nhất lại không thích mình. 

Mặc dù bị phòng bị nhưng khóe mắt Chu Vũ Trần vẫn cong cong, xem ra anh ta thích cười hơn Trần Ngân Hà, chỉ có điều ánh mắt luôn mang theo một tia lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy không vui.

Tô Dao liếc nhìn Chu Vũ Trần vài cái, trước đây cô đã từng nhìn thấy ảnh của Hạ Nhã Đàn ở chỗ Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà rất giống Hạ Nhã Đàn, đặc biệt là đôi mắt như hoa đào, như thể được đúc ra từ cùng một khuôn vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt hơi nheo lại của Chu Vũ Trần thì Tô Dao mới biết, ngoại hình của Chu Vũ Trần mới được gọi là tạc ra từ cùng một khuôn với Hạ Nhã Đàn.

Nụ cười của Hạ Nhã Đàn rất dịu dàng, đôi mắt như ẩn chứa cả mùa Xuân đầy hoa nở, Trần Ngân Hà là vậy còn Chu Vũ Trần thì như chất đầy băng tuyết của mùa Đông khắc nghiệt, đây là điểm khác biệt giữa Chu Vũ Trần và Trần Ngân Hà. Trần Ngân Hà giống thần thái của Hạ Nhã Đàn còn Chu Vũ Trần thì có ngoại hình giống bà ấy.

Tô Dao ngước mắt lên nhìn căn biệt thự trước mặt, đây là nơi Trần Ngân Hà đã sinh ra, anh đã bị giam cầm ở đây tám năm, nơi đây là khởi điểm của tất cả.

Tô Dao liếc mắt nhìn thời gian, nói: “Đợi khi nào trả lại con mèo tôi sẽ tham quan sau, hiện tại phải đến Nam An ngay.”

Chu Vũ Trần không nói gì thêm, chỉ bảo người lấy giấy chứng nhận kiểm dịch cùng những thứ khác của con mèo rồi đưa cho Tô Dao, để tiện cho cô ký gửi trên máy bay.

Chu Vũ Trần bế con mèo ra khỏi thảm, nhẹ nhàng vuốt ve. Tô Dao đứng một bên, khí chất của Chu Vũ Trần khiến người ta cảm thấy thật bất thường, tuy rằng động tác vuốt ve con mèo của anh ta rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn tràn đầy cảnh giác, cô luôn cảm thấy rằng chỉ ngay một giây sau anh ta có thể tàn sát con mèo đáng thương này, khiến máu của nó bắn tung toé khắp nơi.

May mắn thay là Chu Vũ Trần đã không làm gì con mèo cả, anh ta để nó vào túi đựng vật nuôi, kéo khoá, rồi lại tự tay chuẩn bị một túi đồ ăn chính cùng đồ ăn vặt cho mèo, sau đó bảo quản gia đưa ra xe cho Tô Dao.

Chu Vũ Trần lại hỏi mượn người làm vườn một cây kéo, anh ta chậm rãi xắn ống tay áo lên, cắt từng bông hoa cúc và hoa hồng đang đua nở rực rỡ trong hoa viên. Hoa cúc thì cắm vào bình hoa trên bàn, còn hoa hồng thì buộc lại bằng dải ruy băng cùng vải tuyn, đưa đến tay Tô Dao: “Có lẽ cô không đồng ý ngồi máy tay tư nhân của tôi, nên tôi đã bảo người đặt vé máy bay cho cô rồi.”

Điện thoại của Tô Dao rung lên, cô lướt nhìn thì thấy thông tin vé máy bay. Điều này có nghĩa là Chu Vũ Trần biết chi tiết thông tin cá nhân của cô, khiến cô cảm thấy quyền riêng tư của mình đã bị xâm phạm. Tô Dao bảo Chu Vũ Trần trả lại vé rồi tự mình đặt vé khác.

Chu Vũ Trần tiễn Tô Dao tới cổng biệt thự, nhìn cô mở cửa xe rồi đóng sầm vào, sau đó khởi động và phóng đi. Anh ta đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe khuất dần ở cuối đường núi, khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Anh ta không hiểu, bản thân mình đã cố gắng hết sức để lấy lòng cô, nhưng tại sao cô vẫn không thích anh ta?

Cô cũng giống như mẹ và anh trai hồi đó, cho dù có cố gắng gần gũi họ thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không thích anh ta. Ngay cả mẹ, một người vốn hiền lành dịu dàng cũng muốn bóp chết anh ta, ánh mắt bà ấy nhìn anh ta giống hệt khi nhìn người đàn ông đó. Đó là sự căm ghét, sợ hãi, ghê tởm từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Tô Dao vừa lái xe vừa nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, Chu Vũ Trần mặc chiếc áo sơ mi màu hồng đang đứng ở cổng ngôi nhà xinh đẹp, nhìn từ xa như thể Trần Ngân Hà đang đứng đó.

Ba giờ sau, Tô Dao đưa con mèo tới Nam An, xuống máy bay cô ngồi xe của Tiền Du cứ thế chạy thẳng đến Cục Công an thành phố Nam An, gõ cửa văn phòng Cục phó Vương.

Không giống với gương mặt tròn và đôi mắt to của Cục trưởng Khương, Cục phó Vương có dáng người cao gầy, gò má cao, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc, trước giờ ông ấy chưa từng uống trà hoa cúc cẩu kỷ tử mà chỉ uống nước lọc đun sôi chẳng mùi vị.

Tô Dao còn chưa kịp lên tiếng, thì Cục phó Vương đã không vui, sầm mặt nhìn cô một cái: “Lần trước chẳng phải đã nói với cô rồi sao, việc của Trần Ngân Hà cô không nên nhúng tay vào, đừng vì một người phản bội lại lực lượng Công an mà tự huỷ hoại tương lai của mình.”

“Anh ấy không phải là kẻ phản bội, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi.” Tô Dao đặt chiếc túi đựng động vật lên bàn của Cục phó Vương, lúc này cô mới có thời gian để thở: “Ngài xem, con mèo của Minh Nguyệt không chết, nó vẫn đang sống rất tốt.”

Cục phó Vương không có hứng thú với con mèo này, ông ấy thậm chí còn chẳng liếc nhìn lấy một cái: “Cô từ xa tới đây chỉ vì cho tôi xem con mèo, cứ cho con mèo này là của Minh Nguyệt thì đã sao, chẳng thay đổi được kết quả, cô đang làm việc mất công vô ích.”

Tô Dao nhìn con mèo trong túi, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết: “Bao nhiêu cái nhãn mác điên cuồng bị gắn trên người anh ấy, tôi sẽ giúp anh ấy gỡ từng cái từng cái một, trước tiên bắt đầu từ việc “kẻ biến thái ngược đãi mèo” này. Đến một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh ấy toàn thân trong sạch về kết hôn với tôi!”

Cục phó Vương nhấp khoé môi: “Hai người vẫn ở cùng nhau sao?”

Tô Dao khựng lại, cô mở miệng nhưng một lúc sau mới có thể nhỏ giọng nói: “Không, đã gần hai tháng tôi không gặp anh ấy rồi.”

Cục phó Vương dựa lưng vào thế, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Dao, rất cố gắng bày ra bộ dạng ai ủi người khác, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: “Hiện tại cậu ấy đã thoát khỏi kiểm soát của cảnh sát và là một người nguy hiểm.”

Tô Dao: “Anh ấy vì cứu con mèo này mà đâm dao vào cổ tay mình, anh ấy hoàn toàn không phải là người nguy hiểm.”

“Cục phó Vương, làm ơn giúp tôi đưa ra bằng chứng, chứng minh rằng con mèo này chính là con mèo mà Minh Nguyệt nuôi.” Tô Dao ngồi xuống, ôm chiếc túi để thú cưng, lần đầu tiên trong đời làm chơi chiêu trước mặt lãnh đạo: “Nếu ngài không giúp tôi thì tôi sẽ ở lì trong văn phòng này không rời đi.”

Nhà của Cục phó Vương có một cô con gái nhỏ hơn Tô Dao vài tuổi, thấy bộ dạng của cô như vậy, ông ấy đã suýt chút nữa bị cô làm cho phát cáu, liền mắng nhiếc thẳng mặt: “Cục trưởng của cô có biết cô chạy tới đây làm loạn không?”

“Tôi đâu có làm loạn, nó thực sự là con mèo mà Minh Nguyệt nuôi.” Tô Dao nói: “Tôi đâu có nhờ ngài giúp mình làm bằng chứng giả.”

Cục phó Vương liếc nhìn Tô Dao, rồi gọi cuộc điện thoại nội bộ, gọi một cảnh sát hình sự trẻ đến đây, bảo anh ta mang con mèo đi để Minh Nguyệt xác nhận.

Hai mươi phút sau, cảnh sát hình sự trẻ quay lại: “Báo cáo Cục phó Vương, Minh Nguyệt nói con mèo này không phải là mèo mà cô ta nuôi.”

Tô Dao đập mạnh xuống ghế một cái: “Cô ta cố ý nói dối, cô ta sắp phải chết, nên muốn kéo Trần Ngân Hà xuống nước!”

Cảnh sát hình sự trẻ nhấc chiếc túi đựng mèo lên bàn, tiếp tục nói: “Minh Nguyệt nhất quyết nói không phải, dáng vẻ không giống đang nói dối.”

Tô Dao lại muốn nổi cáu, nhưng Cục phó Vương ấn cô xuống, nói với viên cảnh sát hình sự trẻ: “Mang con mèo này đến phòng vật chứng kiểm tra kỹ càng, rồi so sánh với con mèo của Minh Nguyệt.”

Kết quả của phòng vật chứng rất nhanh đã có, con mèo nhanh chóng được đưa quay lại: “Con mèo này không phải màu hồng, mà là màu trắng, màu hồng bên trên là do thuốc nhuộm, đây thực sự không phải là con mèo của Minh Nguyệt.”

Tô Dao không tin, cô lấy bản báo cáo kiểm tra trên tay nhân viên phòng vật chứng, rồi nhìn chằm chằm vào chữ viết trên đó. Nhân viên phòng vật chứng nói đúng.

Từ lúc xách theo chiếc túi đựng thú cưng ra khỏi văn phòng Cục Công an thành phố Nam An, tinh thần Tô Dao vẫn mơ mơ màng màng, Trần Ngân Hà lừa cô, con mèo của Minh Nguyệt đã chết từ lâu rồi. Anh lại nói dối cô, cô đã không còn rõ là anh từng lừa dối mình bao nhiêu lần rồi.

Tô Dao tuyệt vọng đứng ở cổng Cục Công an thành phố, cô ngước mắt nhìn về phía nhà khách đã từng ở với anh, rồi quay người đi vào một góc tường. Túi đựng mèo rơi xuống đất, Tô Dao dựa bên tường, toàn thân co rụt lại trong một khoảng bóng râm.

Cuối tháng tám, nắng vẫn rất gay gắt, hôm nay nhiệt độ ở Nam An là 36°C, nhưng cô vẫn cảm thấy cơ thể lạnh toát, cả người như bị đẩy vào nước đá, mỗi một tấc da trên người đều kết thành băng. Trái tim cô cũng đóng băng rồi, chỉ cần khẽ chạm một cái thì nó sẽ tan vỡ như viên pha lê trong suốt.

Theo kế hoạch ban đầu, sau khi nhận được bằng chứng mong muốn từ chỗ Cục phó Vương thì cô sẽ về nhà Trần Ngân Hà ở một đêm, vì cô có mang theo cả chìa khoá mà anh để lại cho mình. Sau đó, sẽ đi mua sắm gần nhà anh, mua đồ ăn vặt đặc sản ở Nam An mà anh thích mang về Vân Giang, một nửa sẽ để cho Chu Tiểu Nghiên đang hôn mê, nửa còn lại cho Trần Ngân Hà, đợi khi nào anh trở về cô sẽ nói với anh rằng mình mãi mãi tin tưởng anh. Nhưng hiện tại cô không chắc chắn, anh đã lừa dối cô quá nhiều lần, cô bắt đầu không thể phân biệt được lời nói nào của anh là thật lời nói nào là giả nữa rồi.

Tô Dao mua vé quay lại Vân Giang ngay trong ngày, tám giờ tối về đến nhà. Cô thả con mèo ra khỏi túi đựng, cảm thấy bản thân mình như một kẻ ngốc, tính cách con mèo này nhẹ nhàng, thân thiện với người như vậy, hoàn toàn không giống dáng vẻ của việc đã trải qua đêm mưa gió vào lúc hai giờ sáng đó.

Tô Dao nói với con mèo: “Mày thật may mắn, không giống đồng loại của mày, bị đâm một nhát dao vào bụng, rồi chết thê thảm.”

Dường như cô không còn chút sức lực nào nữa, ngồi bệt xuống sàn, mệt mỏi rũ đầu, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích. Cả thế giới rơi vào im lặng.

Không biết đã qua bao lâu, một chuỗi tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ sự im lặng đó, Tô Dao chống tay xuống sàn, cầm điện thoại trên bàn lên liếc nhìn một cái.

Là Ngô Thanh Đào gọi tới.

“Chị Tô, chị đến đâu rồi, bọn em đến cả rồi này, chỉ đợi mỗi chị thôi!” Giọng nói sôi nổi của Ngô Thanh Đào đã phá tan sự im lặng chết chóc trong căn phòng: “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Vu mà, đừng có nói là chị quên rồi nhé, vậy thì Tiểu Vu sẽ đau lòng chết mất.”

Tô Dao vừa mở miệng lại phát hiện cổ họng mình khô khốc, cả ngày nay cô chưa uống một giọt nước nào.

Giọng nói oang oang của Ngô Thanh Đào lại phát ra: “Alo, chị Tô, chị có đó không, sao không nói gì thế, xảy ra chuyện gì sao?”

Tô Dao nuốt một ngụm nước miếng để làm trơn cổ họng, giọng nói có chút khàn khàn: “Không sao, chị đến ngay đây.”

Sau khi cúp máy, Tô Dao đổ chút thức ăn cho mèo, rồi thay quần áo ra ngoài, có thế nào cũng vẫn tốt hơn là ở một mình rồi suy nghĩ lung tung.

Nhà hàng nơi tụ tập là hàng lẩu gần Cục Công an thành phố mà bọn họ thường tới, rất nhanh Tô Dao đã có mặt, cô tươi cười nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại trêu chọc Tiểu Vu vài câu, hỏi cậu ấy có ưng cô gái nào không, cả đội sẽ giúp cậu ấy theo đuổi. Trông cô vẫn như thường ngày và biểu hiện không có chút bất thường nào.

Tiểu Vu bị chọc đến đỏ ửng cả tai, bắt đầu kéo người khác đến đỡ đạn: “Mọi người hỏi Giang Bất Phàm đi, lúc nào tôi cũng thấy cậu ấy ngẩn ngơ, chắc chắn có người trong lòng rồi.”

“Lắm lời.” Giang Bất Phàm ném một quả cam vào người Tiểu Vu, Tiểu Vu bị ném trúng nên la oai oái, quay người đi tìm anh trai mình để phàn nàn.

Đám đông bắt đầu la ó Giang Bất Phàm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười, cả bữa cơm diễn ra vô cùng sôi nổi.

Tô Dao ngồi ở vị trí bên trong, cô rót cho mình một cốc bia, nghiêng đầu uống cạn.

Ngô Thanh Đào ngồi bên cạnh Tô Dao, vừa cúi xuống đã nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều chai bia rỗng, cô ấy vội vàng kéo tay Tô Dao lại: “Chị Tô, chị còn uống nữa là say đó.”

Tô Dao không để ý, xua tay, vừa nói vừa cười: “Em coi thường chị quá rồi đó, quên là chị ngàn ly không say à?”

Tửu lượng của Tô Dao đã được toàn Cục công nhận, cô uống rượu bia rất ít khi say. Lần trước say là vì “thất tình”, hơn một năm trước, cũng chính tại quán lẩu này, Tô Dao nhìn thấy Hứa Gia Hải đi cùng một người phụ nữ, nên đau lòng uống nhiều thêm vài cốc, cuối cùng là Trần Ngân Hà và Chu Tiểu Nghiên đưa cô về nhà. Cô đã nôn trên xe anh, anh là một người ưa sạch sẽ như vậy nhưng lại chẳng tức giận.

Tô Dao lấy lại bia từ tay Ngô Thanh Đào, rồi tự rót cho mình thêm hai cốc, sau đó thì say đến bò ra bàn chẳng dậy được nữa.

Ngô Thanh Đào đưa Tô Dao về nhà, pha cho cô một cốc nước mật ong và rửa mặt cho cô, đỡ cô lên giường, sau khi thấy cô đã ngủ say thì cô ấy mới rời đi.

Đứng sau ngọn đèn đường cách đó không xa, Trần Ngân Hà thấy Ngô Thanh Đào ra khỏi hành lang, liền nhấc chân đi lên lầu. Anh dùng chìa khoá mở cửa, bước vào phòng khách thì nhìn thấy con mèo Ragdoll màu hồng đang bò trên sofa, trên bàn trà có để giấy kiểm tra của phòng vật chứng Cục Công an thành phố Nam An. Sau khi đọc tờ giấy kiểm tra, sắc mặt Trần Ngân Hà trở nên vô cùng nghiêm trọng. Anh ngồi xổm trước ghế sofa, nhìn con mèo Ragdoll, rất lâu cũng chẳng cử động.

Cứ thế cho đến khi một tiếng “rầm” từ phòng ngủ truyền đến. Trần Ngân Hà bước vào phòng ngủ, Tô Dao ngã xuống giường, cô đã say đến mức chẳng biết đau, chỉ lật người rồi nằm dưới đất tiếp tục ngủ. 

Trần Ngân Hà đi tới cúi người bế Tô Dao lên giường. Bị động tác của anh đánh thức, cô khẽ mở mắt, ánh mắt dần dần tập trung, đến khi nhìn thấy anh mới cong môi rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Trần Ngân Hà đắp chăn cho Tô Dao, sau đó quay người vào bếp tìm ít nguyên liệu nấu một bát canh giải rượu, tiếp đến là dìu cô xuống giường, đút cho cô từng ngụm một. Anh ngồi bến giường nhìn cô, cơn say khiến hai má cô đỏ bất thường, có lẽ là do cảm thấy nóng nên cổ áo sơ mi đã bị cô cởi ra hai hàng cúc.

Anh ngửi thấy mùi rượu còn lưu lại trên người cô, liền cau mày dìu cô vào phòng tắm, tắm rửa cho cô một lượt, để mùi sữa tắm hương đào cùng mùi thơm của dầu gội đầu gột sạch mùi rượu trên người cô.

Anh hít ngửi trên người cô mấy cái, nhưng vẫn còn thấy mùi. Rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi môi cô như kẻ thù và quay người đi đến bồn rửa mặt, ngậm một ngụm nước súc miệng, cho vào miệng cô sau đó bảo cô nhổ ra.

Đến khi mùi rượu trên người cô hoàn toàn bị xua tan thì anh mới hài lòng, bế cô ra khỏi phòng tắm đặt lên giường đang trải đầy khăn tắm. Cô không mặc gì trên người, những giọt nước như pha lê trượt xuống từ làn da trắng như tuyết của cô và nhỏ xuống lớp khăn tắm mềm mại. Anh chống lại dòng máu cũng sức nóng đang dâng lên trong người, quấn khăn tắm lên người cô, lau qua loa vài đường. Cô say đến bất tỉnh nhân sự, ngoan ngoãn như con búp bê tuỳ người ta sắp đặt. Chẳng nghi ngờ gì nữa, nếu như hiện tại anh có “làm” cô, thì cô cũng chẳng biết phản kháng.

Anh nghiêng người nhìn cô, tham lam ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, đưa chóp mũi dụi dụi vào cổ cô. Cô bị ngứa nên kêu lên một tiếng rồi quay đi, khiến chiếc cổ thon gọn và trắng nõn lại càng lộ ra trước bờ môi anh.

Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt trở nên nguy hiểm và rực lửa, giống một con quái thú trong bóng tối và cô là con mồi của anh, chỉ cần anh há miệng là có thể xé nát, nuốt chửng cô chỉ với một miếng.

“Trần Ngân Hà.” Cô gọi tên anh trong giấc mơ: “Trần Ngân Hà, Trần Ngân Hà.”

Hơi thở của anh nặng nề đến mức dường như có thể nghiền nát xương cô, anh chặn ngang môi cô, ngăn lại mọi nỗi nhớ và sự oán hận của cô đối với anh.

Anh điên cuồng hôn cô, khoé môi cô bị anh cắn rách, trong cơn đau cô mở mắt ra, đợi đến khi nhìn rõ người đàn ông bên trên liền lên tiếng gọi anh: “Trần Ngân Hà.”

Cô vẫn còn đang say, tưởng mình nằm mơ nên chẳng hạn chế bản thân cứ thế ôm chặt lấy anh, hôn anh, đánh anh, cắn anh, mắng chửi anh: “Trần Ngân Hà, anh là đồ khốn nạn!”

Ngay cả trong giấc mơ cô vẫn yêu anh, cô dần dần bị anh hôn đến không còn sức lực, tiếng mắng chửi cũng theo đó yếu ớt, cuối cùng là chuyển thành tiếng khóc lóc nghẹn ngào: “Nhưng em vẫn yêu anh.”

Động tác của Trần Ngân Hà khựng lại, trái tim anh như bị ai đó đấm mạnh một cái, khiến anh đau đến thở không ra hơi. Anh ôm cô, hôn sạch những giọt nước mắt ở khóe mắt cô, giọng nói trầm thấp đến mức chính bản thân anh cũng không nghe rõ: “Em hãy đợi anh, đợi anh nhé.”

Thật lâu sau, anh mới buông cô ra, lấy một chiếc quần bảo hộ màu hồng trong tủ mặc cho cô, rồi quỳ trên giường đắp chăn cho cô. Anh trầm mặc nhìn cô một lát sau đó vào phòng tắm tắm nước lạnh rồi quay lại nằm trên giường ôm chặt cô vào lòng.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào tấm chăn màu hồng cam, Tô Dao mở mắt ra, cô tự kéo chăn đắp lên người mình. Đêm qua cô mơ thấy Trần Ngân Hà, nội dung của giấc mơ khiến mặt cô nóng bừng, khi nhớ lại cảm thấy mặt mình đỏ rực. 

Tô Dao nằm trên giường hồi tưởng lại một chút và chuẩn bị hấp hai chiếc bánh bao làm bữa sáng. Cô cúi đầu nhìn xuống người, trên người không có áo, chỉ có một chiếc quần bảo hộ màu hồng. Toàn thân thơm tho, cũng không chóng mặt, hoàn toàn không giống việc vừa tỉnh dậy sau cơn say. Hơn nữa, những vết đỏ to to nhỏ nhỏ trên người là sao, rõ ràng là cô không dị ứng với cồn mà. Tại sao dấu đỏ này trông lại giống dấu hôn như vậy?

Tô Dao nghe thấy trong bếp có tiếng động, liền lấy một bộ quần áo trong tủ mặc vào, xỏ dép lê ra khỏi phòng ngủ, nhìn về phía phòng bếp. Trong chảo phát ra tiếng “xèo xèo”, Trần Ngân Hà đứng bên bàn bếp đang đập trứng vào chảo, rất nhanh một trái trứng chiên hình trái tim đã hoàn thành.

Tô Dao sững sờ đứng yên tại chỗ, thấy anh đang nhìn mình, đôi mắt đào hoa ấy cong cong, khẽ mỉm cười với cô: “Chưa thấy tiên nam hạ phàm bao giờ hả?”
Bình Luận (0)
Comment