Rơi Vào Ngân Hà

Chương 97

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau bữa trưa, Tô Dao dựa vào cửa phòng bếp nhìn Trần Ngân Hà rửa bát, buổi trưa hai người nằm trên sofa, không ngừng nói chuyện hoặc hôn nhau.

Giữa chừng, anh lại làm thêm vài chiếc bánh hạt dẻ nhỏ cho cô, rồi lại gói thêm một hộp to hoành thánh nhỏ nhân thịt rau tề thái [1] cho vào tủ lạnh, để cô ăn tối sau khi tan làm: “Đừng luộc với nước, luộc không ngon.”

Anh không yên tâm, vừa nói vừa ghi vào giấy nhớ: “Nước lọc, cho chút muối, chờ nước sôi lăn tăn thì cho hành hoa, tôm nõn và hoành thánh vào nồi, sau đó nấu trong hai phút thì tắt bếp, cho thêm chút dầu mè vừa ăn.”

Viết xong, anh dán tờ giấy nhớ lên tủ lạnh: “Anh nói đã hiểu cả chưa?”

Tô Dao đứng bên cạnh: “Chưa.”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, em quá… dễ thương.”

Nếu là bất kỳ người nào khác, thì anh sẽ bắt đầu chế giễu, dễ như vậy mà cũng không hiểu, đúng là tên ngốc không có não.

“Món hoành thánh đông lạnh thực sự rất khó nấu, không trách em.” Trần Ngân Hà kiên nhẫn nói lại cho Tô Dao một lần nữa: “Có chỗ nào không hiểu không?”

Tô Dao hoàn toàn không chú ý nghe, nếu là cô nấu thì chỉ cần bắc nước lên nồi đun sôi rồi thả hoành thành vào, xong chuyện, nhưng kiểu gì cũng sẽ bị Trần Ngân Hà nói là nấu cho heo ăn.

“Quá khó, chỗ nào cũng không hiểu.” Sự chú ý của cô đều đổ dồn lên người anh, cô nhịn tái nhịn hồi, nhưng cuối cùng chẳng nhịn nổi, đành thấp giọng nói: “Hay là anh nấu cho em được không?”

Trần Ngân Hà xoa xoa đầu Tô Dao: “Sau này anh sẽ nấu cho em, ngày nào cũng nấu cho em.” Anh nói xong lại lấy một tờ giấy A4 vẽ lại quá trình nấu hoành thánh.

Trần Ngân Hà đã từng học vẽ chân dung nghi phạm, nên vẽ đâu vào đấy, từng chiếc hoành thánh nhỏ được anh vẽ lại rất đáng yêu và sinh động, vẽ xong thì dán lên tủ lạnh: “Thế này sẽ không làm sai được nữa rồi.”

Trần Ngân Hà đứng trước tủ lạnh nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc xem mình có bỏ sót điều gì không: “Thời tiết sắp hạ nhiệt rồi, đừng quên mặc áo khoác, chiếc khăn quàng cổ mùa Đông năm ngoái cho em còn không?”

Tô Dao nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, cuối tháng tám trời rất nóng, chẳng khác gì giữa hè, trong phòng phải bật máy lạnh, anh nói như vậy có nghĩa là tạm thời sẽ không quay lại, ít nhất là trước khi nhiệt độ bắt đầu xuống thấp thì anh vẫn không thể quay lại.

Tô Dao quay người đi vào phòng ngủ lấy chiếc khăn màu hồng đậm mà Trần Ngân Hà đan cho mình, đưa cho anh xem: “Đây này.”

Trần Ngân Hà bước vào phòng ngủ của Tô Dao, mở tủ ra, anh chê bôi liếc nhìn, rồi ném toàn bộ quần áo cũ của cô xuống sàn. Khi những bộ quần áo này mặc trên người cô, anh cảm thấy chúng thật đẹp, nhưng đến khi chúng không ở trên người cô nữa thì anh bắt đầu chê chỗ này không được chỗ kia không tốt, thậm chí còn chẳng xứng để làm giẻ lau cho cô: “Chỗ này là em mua với giá hai tệ còn được chiết khấu ở chợ đầu mối hay là nhặt ở bãi rác về thế hả?”

Tô Dao giật lấy một chiếc áo khoác lông vũ trên tay Trần Ngân Hà: “Chiếc này không được vứt đi, em mua ở trung tâm thương mại đó, sau giảm giá còn sáu, bảy trăm tệ, em mặc nó được ba năm rồi, nó là bạn thân của em, mỗi mùa Đông đến là em không thể rời xa nó, chất lượng tốt lắm mà.”

Cô vừa mới dứt lời, lại nghe thấy một tiếng “xoẹt”, vai áo bị xé rách, những sợi lông trắng vương vãi khắp nơi.

Trần Ngân Hà: “Bây giờ nó có thể rời xa em rồi.”

Tô Dao: “Lần tới em ra chợ nhờ người ta sửa thành áo gile, mùa Đông mặc lót bên trong, bằng mọi cách khiến nó có thể tiếp tục đồng hành cùng em.”

“Xoẹt, xoẹt” Trần Ngân Hà xé mạnh chiếc áo, khiến khắp phòng đều là lông vũ: “Bây giờ nó có thể rời xa em rồi.”

“Đồ phá của!” Tô Dao nhìn sắc mặt Trần Ngân Hà, đột nhiên phát hiện điều gì đó, cô cảm thấy sự khó hiểu đạt đến cảnh giới cao nhất: “Mẹ nó, không phải anh lên cơn ghen với cả cái áo đấy chứ?”

Trần Ngân Hà bỏ áo khoác đã hỏng vào túi nilon: “Đúng, dựa vào cái gì mà anh mới chỉ quen em được hai năm lẻ hai tháng mà nó lại ở bên cạnh em những ba năm?”

Tô Dao cảm thấy người đàn ông này thật nực cười, nên không thèm để ý tới anh nữa: “Ngài là công chúa kiêu ngạo và danh giá nhất, ngài nói cái gì cũng đúng.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà ném đi 90% quần áo trong tủ của mình, 10% còn lại anh lại tiếp tục nhặt, sau đó vứt thêm một nửa nữa.

Tô Dao: “Đợi đến khi trời lạnh là em có thể khoả thân được rồi đó.”

Trần Ngân Hà lấy điện thoại ra, dùng tài khoản của Chu Tiểu Nghiên liên lạc với một số người hướng dẫn mua sắm mà anh thường xuyên mua quần áo, rồi chuyển một món tiền lớn qua đó, bảo bọn họ cứ cách hai tuần lại đưa quần áo tới một lần, phải lấy loại đắt nhất và mẫu mới nhất, yêu cầu mặc cần thoải mái, tiện hoạt động. Tất cả những cái này Tô Dao đều thích ngoại trừ giá tiền.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà nạp tiền vào thẻ của từng nhân viên tại các cửa hàng, cộng lại cũng lên đến gần một triệu tệ. Cô đau đớn nghẹn ngào: “Cả ngày em ở ngoài làm nhiệm vụ, dầm bùn tắm mưa, lặn lội đường to ngõ nhỏ, xuống sông lên núi, anh mua cho em quần áo tốt như vậy không phải là quá uổng phí hay sao?”

Trần Ngân Hà: “Đã đặt cọc rồi, không thể hoàn lại.”

Anh nhìn quanh phòng ngủ của cô, lại mua thêm cho cô hai chiếc chăn lông ngỗng, đồ dùng trên giường bốn bộ, rồi quay sang hỏi: “Còn thiếu gì không?”

Tô Dao thở dài: “Có phải anh đang cảm thấy bản thân mình không chăm sóc tốt cho em, nên bán mạng bù đắp không, em không cần những thứ đó.”

Cái cô cần không phải đồ đạc mà là anh.

“Em không mặc quần áo, đi ngủ không đắp chăn hả?” Trần Ngân Hà lại vào phòng tắm ngó nghiêng: “Chuẩn bị thêm cho em vài bộ sữa tắm, dầu gội đầu, nhớ dùng cả dầu thơm nữa, dễ ngủ.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà đang điên cuồng đặt hàng trên điện thoại cho mình, giỏ hàng đã đầy ắp: “Đợi đã, anh mua bao cao su làm gì?”

Trần Ngân Hà vừa thanh toán vừa trả lời: “Đợi đến khi anh về chẳng phải là sẽ dùng hay sao?”

Tô Dao: “Vậy thì anh cũng không nhất thiết phải mua cả trăm hộp cùng một lúc vậy chứ?”

Trần Ngân Hà cong môi: “Em nghĩ rằng anh sẽ để đống đồ chơi này hết hạn hả?”

Anh ném điện thoại sang một bên, bế Tô Dao lăn lên giường, áp sát người cô, thúc mạnh vào người cô một cái, híp mắt nhìn cô: “Vừa rồi em đang nghi ngờ ai thế hả?”

Anh nói rồi cúi đầu hôn cô, quấn quýt chặt chẽ.

Một lúc lâu sau, không khí trở nên loãng hơn, anh thở gấp gáp bên tai cô: “Anh không đùa đâu, nếu như không phải em đang đến kỳ…”

Tô Dao ôm Trần Ngân Hà kéo anh về phía trước, rồi lật người đè anh xuống dưới, cúi đầu hôn lên yết hầu và cổ anh. “Cạch”, âm thanh nhẹ nhàng, cô cởi thắt lưng anh bằng một tay.

Anh cảm nhận được động tác của cô, hô hấp ngưng trệ, liếc nhìn một cái rồi tóm lấy cổ tay cô, ánh mắt sâu lắng nhìn cô: “Em…”

Cô hôn lên bàn tay anh đang nắm ở cổ tay mình, nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ, giọng nói dụ dỗ: “Để em yêu anh cẩn thận nào.”

Không biết từ khi nào ngoài cửa sổ trời đã sẩm tối, đèn đường vừa mới bật sáng, một đám mây lớn màu xanh sẫm bao phủ bầu trời, vây chặt vô số vì sao. Tô Dao đi xuống, xoa xoa bàn tay tê mỏi của mình, giữa ngón trỏ và ngón cái của cô đã đỏ cả một mảng.

Cô đỏ mặt, đá anh: “Trông anh thế này, kích thước của anh với em không hợp nhau, đợi sau này thực sự làm cái kia thì em sẽ bị anh làm chết mất.”

Trần Ngân Hà lấy một bộ quần áo trong tủ, rũ mi nhìn Tô Dao, anh vươn tay đưa khớp ngón tay lên lau lau khoé môi cô. Cô nhận ra là anh đang lau cái gì, lại đá anh một cái nữa, rồi nhỏ giọng mắng: “Làm chỗ nào cũng dính rồi này.”

Tô Dao đi tắm trước, khi cô ra ngoài thì Trần Ngân Hà đã thay xong ga trải giường bị dính bẩn.

Trần Ngân Hà vào phòng tắm, Tô Dao nghe thấy tiếng nước chảy, cô nhìn thời gian đã là sáu giờ bốn mươi phút chiều rồi. Hôm nay đã kết thúc, giống như phép màu của cô bé Lọ Lem, khi thời gian đến nó sẽ biến mất.

Trần Ngân Hà nấu bữa tối, cả hai ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, Tô Dao: “Tám giờ rồi.”

Trần Ngân Hà gắp cho Tô Dao một miếng sườn chua ngọt: “Ăn cơm trước đi đã.”

Anh không ăn mà chỉ nhìn cô ăn.

Tô Dao: “Anh cũng ăn đi.” Cô không biết anh phải đối mặt với những gì khi bước ra khỏi cánh cửa này, càng không có thời gian và tâm trạng để ăn một bữa cơm ngon miệng.

Tô Dao ăn đại hết bát cơm, rồi bảo Trần Ngân Hà lấy cho mình bát thứ hai, đến khi cô bảo anh lấy bát thứ ba nhưng anh không cho.

Trần Ngân Hà đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, Tô Dao nắm cổ tay anh, có chút tức giận: “Em còn chưa no, anh dọn cái gì?”

Trần Ngân Hà nghiêng người xoa xoa bụng Tô Dao: “Thèm ăn như vậy, có em bé rồi sao?”

Tô Dao: “Anh còn chưa cho vào, nếu em mà có em bé thì cũng là của người đàn ông khác.”

Ánh mắt Trần Ngân Hà sầm xuống: “Cứ cho là nói đùa cũng không được phép nói như vậy, mấy câu mang thai em bé của người đàn ông khác, để anh nghe thấy là anh phát điên đó.”

Tô Dao bĩu môi, như thể bị anh dọa sợ, nước bắt mắt đầu trào ra, giọt lớn giọt nhỏ thi nhau rơi xuống. Cả hai đều biết tại sao cô khóc, bữa tối đã ăn xong, phép thuật của Cinderella đã sắp biến mất.

Tô Dao được anh bế lên ghế sofa, Trần Ngân Hà thu dọn qua loa bàn ăn, bỏ bát đũa vào máy rửa bát, rửa tay cẩn thận rồi quay người ra phòng khách ngồi, anh ngồi xổm trước mặt Tô Dao, nắm tay cô, nghiêng đầu nhìn cô. Cô khẽ giật tay mình, anh lại dùng sức giữ chặt.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, mở miệng: “Anh…”

Đừng đi có được không? Cô không nói ra, nhưng có lẽ là anh cũng hiểu.

Trần Ngân Hà đưa tay Tô Dao lên môi, hôn lên chiếc nhẫn của cô: “Anh hứa với em rằng anh sẽ toàn thần trong sạch quay lại kết hôn cùng em.”

Con mèo Ragdoll nhuộm lông màu hồng phấn nhảy khỏi ghế bàn ăn, đi đến cạnh sofa khẽ cọ cọ dưới chân Tô Dao rồi tìm một góc thoải mái cuộn tròn người lại, nhắm mắt ngủ.

Tô Dao nhìn tay Trần Ngân Hà, tìm thấy vết sẹo trên cổ tay anh, xoa nhẹ, cô mở miệng muốn hỏi gì đó nhưng dường như lại sợ nghe được đáp án mình không muốn chấp nhận.

“Vết sẹo này quả thực là anh tự đâm.” Trần Ngân Hà nhìn xuống còn mèo dưới chân Tô Dao: “Khi đó con mèo ấy quả thực là còn sống.”

Anh đang nói đến con mèo lúc hai giờ sáng trong nhà Minh Nguyệt bị anh bóp trong tay rồi lại được cứu sống.

Trần Ngân Hà siết chặt lòng bàn tay Tô Dao, mỉm cười: “Em không tin tưởng anh vậy sao?”

“Anh luôn nói dối, em không biết câu nói nào của anh là thật câu nào là giả.” Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Em hiểu lòng muốn báo thù của anh, vì việc này mà đến cảnh sát anh cũng không muốn làm nữa, nhưng anh có thể giữ gìn sự trong sạch của mình, đừng giết người, đừng biến mình thành kẻ sát nhân được không?”

Tô Dao buông tay Trần Ngân Hà ra, nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run, giọng nói vô cùng lạnh lùng không chút nể tình: “Nếu không em sẽ tự tay bắt anh vào tù.”

“Em sẽ đưa bạn trai mới của mình vào nhà lao thăm anh, nắm tay anh ta, ôm anh ta, hôn anh ta trước mặt anh, hành hạ anh chết trước khi bị hành hình, để anh sống chẳng bằng chết.”

“Bạn trai mới.” Trần Ngân Hà nhếch môi, hạ khoé miệng, ánh mắt sầm xuống: “Em đã chọn được ai chưa, Hứa Gia Hải, Giang Bất Phàm, Đại Vu, Tiểu Vu, hay là ai?”

Tô Dao cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng, cố gắng kìm chế không cho nước mắt rơi xuống.

Trần Ngân Hà lấy một chiếc phong bì màu hồng nhạt trong túi ra đưa cho Tô Dao: “Mấy người đàn ông đó đều không được, không phù hợp với em, ngộ nhỡ anh có mệnh hệ gì, thì em hãy mở chiếc phong bì này ra, bên trong có một tấm ảnh, đó là người đàn ông phù hợp mà anh tìm kiếm cho em.”

“Cái gì mà ngộ nhỡ anh có mệnh hệ gì, không có cái ngộ nhỡ đó đâu.” Tô Dao đập chiếc phong bì lên người Trần Ngân Hà, tức giận nói: “Em không cần anh tìm người người đàn ông phù hợp nào cho em hết.”

Cô nhìn anh, cười lạnh: “Chắc hẳn là anh cũng đã viết xong di chúc cho mình rồi nhỉ, tài sản đã chia xong chưa, đại đa số đều để lại cho em, đúng chứ?”

“Chờ anh chết rồi, em sẽ vì anh mà thủ tiết tượng trưng hai năm, sau đó lấy tài sản khổng lồ anh để lại cho em, dùng tiền của anh để nuôi bảy, tám tình nhân trẻ, một tuần không dùng trùng người nào.” Tô Dao nở nụ cười tàn nhẫn: “Đây là lý tưởng sống cuối cùng của em, anh quên rồi sao?”

Câu nói này thực sự đã thành công chọc giận Trần Ngân Hà, thần sắc anh trở nên lạnh lẽo, trong mắt chẳng còn lại một chút sự dịu dàng mà chỉ có cơn ghen tuông bùng cháy. Nhưng giọng nói của anh không hề lớn, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh: “Em dám!”

Giống như mặt biển không gió vào mùa hè nhưng cơn cuồng phong và sóng thần lại ẩn dưới sự bình lặng ấy.

“Trong số bảy người họ, một người có giọng nói giống anh, một người có đôi mắt giống anh, một người có đôi tai giống anh, một người có đôi môi giống anh.” Tô Dao đưa tay chạm vào yết hầu, mắt, tai, môi, của Trần Ngân Hà, rồi lại tiếp tục nói: “Một người có thân hình giống anh, một người hay ghen như anh, một người khi mỉm cười trông thật giống anh.”

Giọng nói của cô mỗi lúc một thấp, cô gập người, vùi mặt mình vào gối, khóc to: “Nếu không thì em sẽ chẳng sống nổi nữa, chẳng thể sống nổi!”

Trần Ngân Hà nhặt phong thư trên mặt đất lên nhét vào tay Tô Dao: “Không sống được thì đi tìm anh ta.”

Tô Dao nhướng mắt, nhìn Trần Ngân Hà bằng đôi mắt đỏ hoe, rồi bỏ phong thư vào túi: “Được, đợi anh chết rồi em sẽ mở phong bì ra và đi tìm anh ta.”

Điện thoại của Trần Ngân Hà đổ chuông, phá tan sự tức giận cùng không cam tâm trong phòng, chỉ còn lại sự không nỡ khắc sâu trong lòng. Anh không nhận điện thoại, cũng không quan tâm đến hồi chuông kêu không ngừng. Anh ôm cô, bế cô khỏi ghế sofa đè xuống tấm thảm, điên cuồng hôn cô.

Chuông điện thoại lại vang lên, hai người trên thảm mỗi lúc một quấn quýt. Họ giống như con sói đỏ rực đôi mắt, cắn xé lẫn nhau, ăn tươi nuốt sống, thậm chí là tiêu diệt nhau. Cứ thế cho đến khi nếm được mùi máu tanh và mệt đến hụt hơi, anh mới kéo cổ áo cô xuống, cắn mạnh một cái lên bờ vai trắng nõn của cô, để lại dấu răng tròn hung tợn.

Anh bế cô khỏi mặt đất, chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo cho cô, rồi cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng đầy lưu luyến: “Anh phải đi rồi.”

Cô nhìn anh cầm điện thoại trên bàn trà, quay người ra cửa thay giày, sau đó vươn tay nắm vào tay nắm cửa. Cô như đột ngột bừng tỉnh, chạy chân trần tới ôm eo anh từ phía sau, áp má vào lưng anh.

Động tác của anh dừng lại, quay đầu mỉm cười với cô: “Anh sẽ về nhanh thôi.”

Cứ như thể chỉ là ra ngoài mua đồ ăn thôi vậy.

Sau khi Trần Ngân Hà rời đi, Tô Dao vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề di chuyển, dường như mùi của anh vẫn còn nguyên trong không khí. Cô sợ mình cử động thì những mùi hương cùng hơi thở này sẽ theo đó vỡ tan, đến chút dấu vết nhỏ nhất cũng không lưu lại bên cô.

“Pipo pipo pipo”, tiếng còi báo động của xe cảnh sát đã đánh thức Tô Dao khỏi cơn mê, cô nhanh chóng chạy ra ngoài ban công và nhìn thấy vài chiếc xe cảnh sát đang đậu dưới tầng. Ngay sau đó, là tiếng gõ cửa ngoài phòng khách, Lục Hải Minh vũ trang đầy đủ đứng ở cửa, theo sau là hai hàng người.

Lục Hải Minh nhìn Tô Dao, thấy cô an toàn mới ra hiệu cho những người phía sau, hai người lập tức xông vào phòng.

Lục Hải Minh nhìn Tô Dao từ trên xuống dưới, thấy hai mắt cô đỏ bừng, tóc tai bù xù, môi rách chảy máu, cổ đầy vết đỏ, quần áo xộc xệch, nhịn không được, nói: “Cô… Không sao chứ?”

Tô Dao vén tóc xoã trên mặt ra sau tai. Mặt đầy cảnh giác nhìn Lục Hải Minh: “Không sao, sao mấy người lại đến đây?”

Lục Hải Minh cau mày: “Không phải cô nhắn tin cho tôi báo rằng nghi phạm Trần Ngân Hà lẻn vào nhà cưỡng bức cô sao?”

Tô Dao lấy điện thoại ra xem, quả thực là điện thoại của cô có gửi đi một tin nhắn như vậy vào hai mươi phút trước. Nếu cô không gửi nó, thì là Trần Ngân Hà làm theo giọng điệu của cô để gửi.

Tô Dao cất điện thoại đi, quay người đi đến sofa, một nữ cảnh sát của đội số ba an ủi cô vài câu: “Đội trưởng Tô, cô có cần làm kiểm tra cơ thể không ạ?”

Tô Dao xua tay: “Không cần, tôi không sao, anh ấy, anh ấy không làm gì tôi hết.”

Hai viên cảnh sát ra khỏi phòng ngủ, báo cái lại với Lục Hải Minh: “Đội trưởng Lục, đã kiểm tra rồi, kẻ xấu không có trong phòng.”

Lục Hải Minh hỏi Tô Dao: “Có tổn thất tài sản gì không?”

Tô Dao lắc đầu, đột nhiên cô nhớ tới gì đó, liền đứng dậy vào bếp lấy một xấp cốc giấy ra rót nước, rồi lại lấy dưa hấu trong tủ lạnh ra, nhiệt tình mời mọc: “Vất vả rồi, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”

Lục Hải Minh nhìn thời gian: “Có lẽ mười phút trước nghi phạm vẫn còn ở đây, anh ấy chưa thể chạy xa.”

“Tiểu Chu, tìm nhân viên vật chứng điều tra camera giám sát quanh đây, xem anh ấy chạy theo hướng nào?”

Tô Dao nắm chặt cánh tay Lục Hải Minh: “Anh Lục!”

Lục Hải Minh khựng lại, vỗ vỗ lên mu bàn tay Tô Dao, nhìn cô bằng ánh mắt an ủi, rồi quay lại nói với cấp dưới: “Chú ý thực thi pháp luật văn minh.”

Nói xong liền dẫn người đi.

Ngày hôm sau, trên báo xuất hiện một bản tin tai nạn xe hơi, một chiếc xe màu đen mang biển số giả mất lái tông vào giải phân cách lề đường, phần đầu xe bị hư hỏng hoàn toàn. Trước đó, chiếc xe này đang bị cảnh sát truy đuổi, sau khi tông vào giải phân cách, nghi phạm đã bỏ xe lại rồi tháo chạy, trong xe lưu lại một vết máu lớn.

Nhìn thấy chiếc xe này, Tô Dao đã nhận ra ngay đây chính là chiếc xe xuất hiện gần hiện trường vụ án Tiết Vân Phi. Cô nhấp vào bức ảnh, phóng to, nhìn vết máu rồi cầm máy tính bảng đến phòng pháp y.

Hứa Gia Hải đang hướng dẫn trợ lý pháp y Tiểu Kỳ đánh giá vết thương trên khuôn mặt người bị hại, anh ta đứng dậy đi tới, tháo khẩu trang ra: “Sao thế, sắc mặt sao lại kém thế kia?”

Gương mặt Tô Dao tái nhợt, hàng lông mày nhíu lại thật chặt, cô đưa máy tính bảng trong tay cho Hứa Gia Hải: “Anh xem xem chỗ máu này, với lượng máu như vậy thì có chết người được không?”

Hứa Gia Hải đọc tin tức, rồi lại nhìn tấm ảnh: “Cộng vào cũng chỉ khoảng bốn hoặc năm trăm mililit, còn không bằng lượng máu mà tôi hiến lần trước, đừng lo lắng.”

Tô Dao nhỏ giọng nói: “Chẳng phải cơ thể anh ấy rất yếu ớt sao, khả năng miễn dịch cũng không tốt bằng người khoẻ mạnh bình thường, mất nhiều máu như vậy sẽ lấy nửa cái mạng của anh ấy mất.”

Hứa Gia Hải trấn an Tô Dao: “Cô xem cậu ấy, cho dù đội trưởng Lục có đuổi theo cậu ấy như chó hoang chạy loạn thì chẳng phải vẫn thoát được rồi đó sao.”

“Chờ đã.” Hứa Gia Hải nhìn Tô Dao chằm chằm: “Chẳng phải hôm qua Trần Ngân Hà ở cùng cô à, sao nhóm đội trưởng Lục lại nhận được tin báo?”

“Cô, đội trưởng Tô, không phải chứ, tam quan của cô thật chính trực, trái tim cũng tàn ác cứng rắn, đấy là chồng chưa cưới của cô mà, thế mà cô lại mách nước cho đội trưởng Lục đến bắt chồng chưa cưới của mình hả?” Hứa Gia Hải nhìn Tô Dao, thầm thở phào một hơi: “Thật may mắn là tôi không nhìn trúng cô, nếu không thì bây giờ người đang bị “chó hoang” truy đuổi chính là tôi rồi.”

Tô Dao giải thích: “Không phải tôi, là anh ấy tự báo cảnh sát.”

Hứa Gia Hải có chút hiểu ra: “Cậu ấy không muốn làm liên lụy tới cô, vì để bảo vệ cô, sợ sau này một ngày nào đó phía cảnh sát sẽ điều tra cô.”

Tô Dao rũ mắt: “Anh ấy dùng điện thoại của tôi nhắn tin cho đội trưởng Lục trong lúc tôi không chú ý.”

Hứa Gia Hải nhìn chiếc xe gần như bị biến thành đống sắt vụn trên máy tính bảng: “Mẹ nó, đây là bậc thầy tình yêu tuyệt thế gì thế này, đến cả mạng sống cũng không cần nữa rồi hả, tự báo cảnh sát đến bắt mình, quả là tuyệt vời!”

“Đợi đã.” Hứa Gia Hải phát hiện có gì đó không đúng: “Cô được cậu ấy gột sạch sẽ từ đầu tới chân rồi, nhưng trong việc này vẫn còn một người vô tội xui xẻo bị liên lụy mà.”

Anh ta còn chưa dứt thì một viên cảnh sát hình sự từ thang máy đi ra, rồi dừng trước mặt Hứa Gia Hải: “Giám đốc Hứa, đội trưởng Lục mời anh đến phối hợp điều tra.”

“Theo camera giám sát cho thấy, vào lúc 10 giờ 20 phút sáng ngày hôm qua, anh đã gặp nghi phạm trong vụ án sát hại Tiết Vân Phi là Trần Ngân Hà, còn khoác vai bá cổ anh ấy, không nỡ rời.”

“Giám đốc Hứa, mời anh đi phối hợp điều tra.”

Giám đốc Hứa: “…”

Giám đốc Hứa đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, quay lại nói với Tô Dao: “Nếu cô nhìn thấy Trần Ngân Hà thì làm ơn hãy báo với tôi một tiếng, khi gặp lại tôi và cậu ấy chính là kẻ thù không đội trời chung.”

Sau khi Hứa Gia Hải bị đưa đi, Tô Dao quay lại văn phòng, cô ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn sang chỗ ngồi của Trần Ngân Hà ở phía đối diện. Tuy rằng Hứa Gia Hải nói rất đơn giản, nói anh không sao, nhưng chỗ máu đó quá đáng sợ, ngộ nhỡ cả đầu cũng bị va đập thì chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?

Tô Dao vì lo lắng cho Trần Ngân Hà nên chẳng có tâm trí ăn trưa, cả người trông như mất hồn.

Tám giờ tối, một chiếc ô tô màu đen đậu gần cổng sau của một câu lạc bộ.

Cố Mộng mặc cả cây đen ngồi trên ghế lái, quay đầu lại nhìn Trần Ngân Hà: “Anh không bị thương thật à?”

Trần Ngân Hà cong môi đầy khinh thường: “Dùng túi máu thay thế, bên trong là máu heo, hù mấy tên cảnh sát ngốc đó thôi.”

Một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da bước ra khỏi câu lạc bộ, Cố Mộng ngắm súng vào đầu ông ta: “Người đó chính là đối tượng mục tiêu của chúng ta, có người bỏ ra sáu mươi triệu tệ để mua mạng của ông ta.”

“Cạch” Cố Mộng nhìn người đàn ông mỉm cười, rồi ném súng cho Trần Ngân Hà: “Sư phụ đã nói, sau khi nhiệm vụ này hoàn thành, thì chúng ta có thể quay trở lại căn cứ.”

Người đàn ông trung niên hoàn toàn không nhận ra đầu của mình đang bị tử thần nhắm tới, lúc này đối phương đang cầm điện thoại nói cười với người ở đầu dây bên kia.

Cố Mộng cắn một miếng bánh donut [2] trên tay, đôi mắt nheo lại vì ngọt ngào, cô ta quay đầu nhìn Trần Ngân Hà, cong môi: “Bắn đi chứ, sau lại không bắn?”[1] Rau tề thái (Ảnh minh hoạ).



[2] Bánh Donut (Ảnh minh hoạ).

Bình Luận (0)
Comment