Rơi Vào Tay Ác Nam

Chương 10

Hắn cười cười, đứng thẳng dậy, xoay người rời khỏi lầu các, mà qua không bao lâu Uyển Lăng liền vội vàng chạy đến, thấy nàng còn ngâm trong thùng gỗ, vội vàng cầm lấy cái khăn đi về phía nàng,“Mau đứng lên, nước đã lạnh .”

Hạ Vũ Lâm vội vàng đứng dậy,được nha hoàn giúp mặc xong y phục.

“Hạ thiếu gia có làm gì tiểu thư không?”

Nàng lắc đầu,“Không có, nhưng mà……”

“Tiểu thư, vậy tiểu thư có thừa nhận thân phận của mình với Hạ tướng quân không.”

“Không — không, ta không muốn gả cho hắn.”

“Nhưng mà tiểu thư, tiểu thư bị hắn ôm lại để cho hắn thấy được thân thể của tiểu thư.” Nàng ngại ngùng nhắc nhở nàng.

Nàng nghẹn lời, đúng vậy, nhưng nàng không muốn gả cho một nam nhân có hơn mười kỹ nữ hầu hạ.

“Động tác nhanh lên, ta muốn lên lầu nha.” Giọng Hạ Ngạn Quân đột nhiên lại ở dưới lầu vang lên.

Chủ tớ hai người nhìn nhau,Hạ Vũ Lâm rất ăn ývội vàng ngồi vào trước gương đồng, mà Uyển Lăng vội vàng giúp nàng trang điểm, ở chung hơn một tháng này, các nàng rất rõ nam tử dưới lầu tính nhẫn lại là số không.

※※※

Hạ Ngạn Quân đưa Hạ Vũ Lâm trang điểm xinh đẹp trở lại tướng quân phủ, mà ở lúc trước các hoa khôi Tụ Hoa Quán biết được nàng chính là nữ nhân bị bắt đi chôn khi thấy nàng xuất hiện liền mở mắt to nhìn ,cũng không đoán được người bước xuống lầu tới là một nữ nhân bình thường trét son phấn thật dày.

Mà Hạ Ngạn Quân nhìn thấy vẻ mặt mấy người đó thả lỏng, như vậy cũng tốt, các nàng sẽ không sinh lòng hiếu kỳ với nàng .

Trong tiềm thức hắn thật sự không hy vọng Hạ Vũ Lâm không tiếp xúc với đám dung chi tục phấn kia, về phần nguyên nhân hắn không phải đã rất hiểu sao.

Mà Hạ Quan Đình khi nhìn thấy Hạ Vũ Lâm, mi tâm thiếu chút nữa nhíu lại, thẩm mỹ con của hắn tại sao trở nên kém như vậy?

“Nàng chính là nữ nhân bị bắt đi tuẫn táng kia?”

Hạ Ngạn Quân mở miệng cười gật gật đầu.

Hạ Vũ Lâm biết lúc này nàng xấu như thế nào, nhưng nàng thật sự không hiểu Hạ Ngạn Quân tại sao bắt Uyển Lăng đem hộp son phấn toàn bộ đều trét trên mặt nàng, nhìn lên gương đồng nàng thiếu chút nữa không gương mặt cương thi của chính mình làm hoảng sợ, gương mặt này tuyệt không giống nàng!

Mà đây cũng là ý của Hạ Ngạn Quân, bằng không khi cha hắn nhìn thấy khuôn mặt quốc sắc thiên hương kia,còn có một khí chất tôn quý,cha hắn chỉ cần vừa thấy liền biết nàng xuất thân không bình thường nha.

Cho nên hắn hóa trang nàng thành tầm thường, cha hắn hẳn là sẽ không còn muốn thấy nàng lần thứ hai.

“Cha,cha có vấn đề gì cứ tận lực hỏi, nàng nhất định biết gì nói đó.”

Hạ Vũ Lâm liếc mắt nhìn hắn, gạt người, hắn rõ ràng trước đó uy hiếp nàng không thể nói thật !

Nhưng mà – nàng nhìn người ngồi ở đối diện, vẻ mặt lão tướng quân nghiêm túc, không hề nghi ngờ hình dáng tuấn mỹ của Hạ Ngạn Quân là kế tục dung mạo phụ thân, nhưng không biết sao nàng đối với lão tướng quân này lại cảm thấy không một chút sợ hãi, ngược lại có một chút yên tâm?

“Cô tên là gì?” Hạ quan đình nhíu mày vuốt râu hỏi.

“Ta — ta gọi là Lâm Nhi.” Đây là tên thật mật người nhà hay gọi nàng.

Hạ Ngạn Quân nhướng mày rậm lên, cho nàng một cái ánh mắt ám chỉ cẩn thận tìm từ.

“Vậy cô ở nơi nào? Trong nhà có người nào? Có từng lấy chồng kết thù kết oán ới ai không? Có biết mục đích đám hắc y nhân kia vì sao ám sát cô không?” Nhìn thấy gương mặt kia, Hạ Quan Đình liền hỏi nhiều vấn đề, chính là hy vọng sớm một chút hỏi ra dấu vết, sớm một chút để cho nàng rời đi.

“Này –” Nàng cũng không nghĩ đến ông tra cả bối cảnh gia đình.

“Cha, cha hỏi nhiều như vậy, người không biết còn tưởng rằng cha chuẩn bị thu nàng làm nữ nhân nha?” Hạ Ngạn Quân nếm hớp trà, cười cười hỏi.

Hắn trừng mắt nhìn hắn một cái,“Nói bậy, ta chỉ muốn hỏi rõ ràng, để nhanh chóng bắt được đám hắc y nhân kia.”

“Nàng cái gì cũng không biết .”

“Con là nàng sao?”

Hắn bĩu môi, không hề mở miệng.

Hạ Quan Đình lại đưa ánh mắt lại trên người Hạ Vũ Lâm,“ Ngày Tào tông phủ đưa tang, ta nghe được nha hoàn của cô cầu cứu, chủ tớ các ngươi trước đó bị bán vào kỹ viện .”

“Đúng”

Trong lòng Hạ Ngạn Quân thầm than không ổn, hắn sớm đã quên việc này, không nghĩ tới cha hắn còn nhớ rõ.

“Nếu có nha hoàn đi theo,cô không phải là người tầm thường, là ai?”

“Ack” Nàng cũng thấy càng lúc càng khó trả lời .

“Cô là người phương nào? Phụ thân là người nào?”

“Cha! Nàng chính là thiên kim tiểu thư của một phú thương gia đạo sa sút, cha mẹ đều chết cho nên không thể không bán nhà trả hết nợ nợ nần, cho nên mới cùng tỳ nữ đi đến Nam Xương nương nhờ họ hàng, kết quả nương nhờ họ hàng không được còn gặp gỡ người xấu,bị bán vào kỹ viện.” Dưới tình thế cấp bách,Hạ Ngạn Quân đành đem chuyện phong trần của Lâm Doanh Quân dung tạm.

Hạ Quan Đình vừa nhíu mày rậm, nhìn xem nàng rồi nhìn lại đứa con,“Con tại sao lại biết rõ như vậy?”

Hắn cười gượng hai tiếng,“Đương nhiên là mấy ngày qua, nàng nói cho con biết .”

Hắn gật gật đầu,“Thì ra là thế.”

“Cha, không thành vấn đề rồi?”

Hắn nhíu mày rậm lại giống như chưa hỏi được bao nhiêu vấn đề.

“Cha,con đây đưa nàng trở về.”

Đợi thêm chút nửa ai biết cha hắn lại nghĩ đến vấn đề sắc bén gì nha, hắn kéo mỹ nhân cả người cứng ngắc sẽ đi ra ngoài.

※※※

Trên đường quay về Tụ Hoa Quán,Hạ Ngạn Quân và Hạ Vũ Lâm ngồi chung kiệu, nhưng Hạ Ngạn Quân chú ý tới vẻ mặt của nàng, không phải là sợ hãi mà là có chút tức giận.

Thật thú vị nha! Hắn cười cười,“Thật khó hiểu, thiên kim nhát gan đang tức giận gì nha?”

Nàng nuốt xuống lửa giận khó có thể ức chế, nhưng cũng không có bác bỏ “Thiên kim nhát gan” Bởi vì hai người ngồi chung kiệu, nàng vẫn có chút sợ hãi nhưng mà lửa giận trong lòng đang sôi trào mãnh liệt đã sớm che lấp tâm trạng sợ hãi kia.

“Như thế nào? Không dám nói?”

“Không phải!” Trong mắt nàng bốc hỏa.

Hắn nhướng mày rậm trong mắt lộ ra vui mừng, vui vẻ nâng cằm dưới của nàng lên,“Xem ra nàng rất giận rồi?”

Nàng tức giận đẩy bàn tay to của hắn,“Ta — ta thật sự rất tức giận, ngươi bắt ta giả dạng này kia cũng thôi, vì sao còn nguyền rủa cha và mẹ ta?”

“Nguyền rủa cha mẹ nàng?”

“Đúng vậy, ngươi vừa mới nói cha ngươi cha mẹ ta đều chết.”

“Trời!Nàng tin đó là sự thật sao, ta chỉ là ứng phó cha ta mà thôi.”

“Vậy cũng không nên nguyền rủa cha mẹ ta như vậy.” Hốc mắt nàng phiếm hồng,“Ta chạy ra khỏi nhà,cha mẹ ta nhất định lo lắng gần chết, có lẽ ăn không ngon, ngủ không yên, sinh bệnh ……” Nàng nghẹn ngào một tiếng, lệ nóng chảy đầy gương mặt,“Ngươi nói như vậy, ta sợ cũng rất lo lắng, ta sợ không thấy được bọn họ ?”

Hắn chợt cười ra tiếng,“Ông trời, nàng cũng quá liên tưởng .”

“Đó là do ngươi không hiểu!” Nàng đột nhiên phát ra tiếng thét, mà trong lòng cũng dâng lên một cỗ hận ý chưa từng từng có, nàng đột nhiên cảm thấy thật hận hắn.

Hắn không có bỉ qua cho nàng trong con ngươi chợt lóe qua hận ý,“Hạ Vũ Lâm?”

“Cha mẹ hiểu ta nhất , ca ca ta tỷ tỷ của ta yêu ta nhất, còn có mỗi người trong vương phủ, ta nhớ bọn họ, ngươi vì sao phải nhốt ta tại Tụ Hoa Quán? Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!” Nàng gần như bệnh tâm thần lên tiếng gào khóc.

“Nàng bình tỉnh một chút được không?”

“Không, một chút cũng không không, ta muốn về nhà, van cầu ngươi đưa ta trở về được không?” Nàng rơi nước mắt như mưa cầu xin.

Hạ Ngạn Quân suy nghĩ nhìn người khóc sướt mướt trước mắt, hắn nên cho nàng đi nhưng mà trong long hắn có một giọng nói bắt hắn phải giữ nàng bên người, hắn không thể để cho nàng đi.

“Van cầu ngươi Hạ thiếu gia, đừng để cho ta hận ngươi, ta không muốn hận ngươi –”

“Vì sao?”

Nàng nén nước mắt kinh ngạc nhìn dung nhan tuấn mỹ kia, nàng vì không muốn để cho chính mình hận hắn?

Cánh môi mềm mại của hắn nở nụ cười nhợt nhạt, vẻ mặt ôn hòa, ngữ khí mang tia hấp dẫn,“Nói đi Hạ Vũ Lâm, nàng vì sao không muốn hận ta?”

“Ta –” Nàng lắc đầu, nàng không biết, nàng không biết vì sao mình nói như vậy?

Hắn hé miệng mà cười,nụ cười tràn ngập đắc ý cùng với ngạo nghễ, hắn lần nửa nắm cằm dưới của nàng lên, lẩm bẩm:“Ta biết nguyên nhân, tiểu mỹ nhân.”

“Ngươi biết sao?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn càng lúc càng gần cánh hoa của mình

“Nàng yêu ta ,tiểu mỹ nhân.” Nói xong đôi môi nóng ấm của hắn hôn lên má nàng, đi tới bên tóc mai, xuống chút nữa xâm chiếm đôi môi anh đào mê người của nàng.

Hạ Vũ Lâm phát hiện mình cũng không có giãy dụa, hơn nữa nàng cảm thấy có chút khát vọng chạy tán loạn ở trong máu, đây là không đúng nhưng nàng vì sao không đẩy hắn ra?

Nội tâm nổi lên nhiều loại cảm xúc làm nàng run rẩy không thôi, nàng chỉ có thể bất lực , bị động để hắn ngậm môi nàng theo kiểu “Ta cần ta cứ lấy”……

Hạ Ngạn Quân đã sớm biết lực hấp dẫn của mình đối với nữ nhân, bởi vậy, đối với việc nàng thích mình cũng không phải chuyện lạ, nhưng mà hắn phát hiện chính mình cũng rơi vào tay giặc lúc nàng ngượng ngùng tươi cười, hắn biết hắn vì sao phải giữ nàng ở bên người .

Hắn đối với nàng là vừa gặp đã yêu!
Bình Luận (0)
Comment