Thẩm Triều Uyên ôm cô, vẻ mặt bình thản nhìn người trong lòng: “Đi cùng anh nhé?”
Minh Sanh nghe thế, đôi mắt hơi sáng lên.
Cô cho là anh vẫn chưa kết thúc bữa cơm xã giao đâu.
“Có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
“Đã xong rồi.” Thẩm Triều Uyên mặt không đổi sắc nói.
Triệu Tiết ở phía sau anh không khỏi sờ sờ mũi. Đây không phải lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thẩm Triều Uyên lừa dối, nhưng lại là lần đầu tiên thấy người bị lừa lại là một cô gái.
Với kinh nghiệm yêu đương dày dặn của Triệu Tiết, nhìn một chút liền biết là Thẩm Triều Uyên đang ghen, nhưng chắc là bản thân anh không biết đâu.
Nói thật, vừa rồi Triệu Tiết cũng cẩn thận nhìn liếc mắt nhìn người con trai đứng gần chị dâu một cái.
Tặc lưỡi “chậc chậc”, vẻ ngoài chẳng khác gì một học sinh vừa mới học xong cấp Ba, đâu có được khôi ngô tuấn tú như người anh em của mình.
Con gái bây giờ đa phần đều thích dáng vẻ của người anh em mình, cấm dục, kiêu ngạo, lạnh lùng.
“Được, em đi cùng với anh.” Minh Sanh không hỏi thêm bây giờ anh muốn đi đâu, cô chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
Nhưng rõ ràng mới xa nhau có một cái buổi sáng mà thôi, Minh Sanh lại có loại cảm giác đã chia xa nhiều năm rồi.
Cô không phải nhớ anh một chút, mà là rất nhớ.
Có đôi khi, một người đã quen lang thang, lúc mệt mỏi lại rất muốn tìm một nơi để dựa vào.
Ở trong mắt Minh Sanh, bây giờ, Thẩm Triều Uyên chính là chỗ dựa của cô.
Có lúc, Minh Sanh thậm chí cảm thấy anh chính là nguồn khí oxy mà cô phụ thuộc vào để tồn tại.
Không có anh, cô tựa như con cá sống trong hồ, không có nước sẽ sống không được lâu.
“Nhưng em phải đi nói với bạn cùng phòng một tiếng.” Minh Sanh lại nói.
Dù cho anh không thích cái tên tiểu bạch kiểm kia, nhưng anh sẽ không bao giờ can thiệp vào việc cô ra ngoài với bạn bè.
Thẩm Triều Uyên vui vẻ đồng ý, buông lỏng tay đang đặt bên hông cô, cho cô đi qua đó.
Minh Sanh quay lại đứng cạnh bạn cùng phòng Hà Nhuế Giai, giải thích với cô ấy: “Tớ đi trước đây, chờ Nghiên Nghiên và Diệp Tử quay lại, cậu giúp tớ giải thích một chút nhé.”
Đương nhiên là Hà Nhuế Giai sẽ không bỏ lỡ sự thay đổi cảm xúc của cô bạn thân trước và sau khi Thẩm Triều Uyên xuất hiện.
Giờ phút này, tuy Minh Sanh vẫn cho người ta một loại cảm giác không thân thiện cũng không xa cách như cũ, nhưng so với trạng thái khi nãy, cả người đã sinh động hơn rất nhiều.
Thẩm Triều Uyên quả thực có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Nếu có thể, Hà Nhuế Giai thật sự hy vọng anh có thể giúp Minh Sanh thoát khỏi trạng thái kia.
Thoát ra khỏi trạng thái ấy, sẽ không ai biết bí mật trong lòng Minh Sanh.
“Biết rồi, mau đi ngọt ngào với bạn trai cậu đi.” Hà Nhuế Giai đã quen với cô nên mở miệng trêu đùa.
Minh Sanh mím môi, như thể xấu hổ, có chút thẹn thùng cười cười.
Giống như những cô gái vừa mới sa vào tình yêu.
Không biết có phải bởi vì Thẩm Triều Uyên đang đợi cô hay không mà giờ phút này, trong mắt Minh Sanh đã không có bất kỳ ai khác, trong đầu chỉ nghĩ tới việc nhanh chóng trở lại bên cạnh anh.
Dáng vẻ bây giờ của cô thật giống như những gì người ta nói.
Cô rất yêu Thẩm Triều Uyên.
Minh Sanh và Thẩm Triều Uyên đi rồi, Hà Nhuế Giai nhìn bóng dáng bạn cùng phòng rời đi, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác bất an.
Cuối cùng, cô quyết định dời sự chú ý, xua tan loại cảm giác không thể nào hiểu được kia nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy bộ dạng “thất hồn lạc phách” của Dương Thần.
Hà Nhuế Giai: “…”
Cô không khỏi cảm thán, trên đời này, có người yêu nhau, cũng sẽ có người thất tình.
Minh Sanh lên xe, mãi đến khi tài xế khởi động xe, cô mới nhớ tới, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Thẩm Triều Uyên nghe cô hỏi chuyện này, hơi nhướng mày nhìn cô: “Không biết đi đâu mà còn dám đi theo anh? Không sợ anh bán em đi à?”
Đây là anh đang đùa cô sao?
Minh Sanh cong môi, có chút không quá tin anh sẽ đùa với cô.
Thẩm Triều Uyên của bây giờ khiến Minh Sanh cảm giác có chút chân thật.
Thật ra, từ hai năm qua cho đến giờ, lúc ở bên nhau, đa số cả hai đều trầm mặc ít nói.
Trừ chuyện đó ra, có thể cảm nhận được thỉnh thoảng, anh sẽ mất khống chế ở bên ngoài. Minh Sanh cảm thấy anh như một người máy mạnh mẽ đã được thiết kế và chế tạo một cách cẩn thận.
Sẽ không mệt, sẽ không buồn, càng sẽ không khóc.
Ngay cả khi cười cũng không chạm tới đáy mắt, đôi mắt anh thâm sâu khó lường, tựa như một cái vực sâu thẳm khiến cho người ta không thể nào thăm dò được.
Đồng thời, cũng không chứa nổi bất kỳ người bên ngoài nào.
Anh như một kẻ mạnh cô đơn.
Nhưng tại sao anh phải cô đơn?
Minh Sanh không thể nào biết.
Có điều những chuyện này không phải là điều cô nên hỏi.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn trả lời là được.
“Anh sẽ không.”
Minh Sanh yên lặng nhìn gò má Thẩm Triều Uyên.
Ánh mắt không mảy may che giấu sự tin tưởng và tình yêu của mình với anh.
Có lẽ rất nhiều người không phát hiện, bên trái và bên phải khuôn mặt của Thẩm Triều Uyên không giống nhau.
Bên trái lộ ra vẻ vô tình, lạnh lùng thờ ơ.
Nhưng phía bên phải thỉnh thoảng lại có cảm giác dịu dàng như tắm gió xuân.
Rõ ràng, vẻ ngoài của hai bên gương mặt anh không có nhiều khác biệt, nhưng nhìn qua có vẻ cô đơn, lại cho người ta cảm giác khác nhau một trời một vực.
Có lẽ là sự ác liệt trên người anh quá mức mạnh mẽ nên sự dịu dàng nhỏ nhoi dần dần bị nuốt chửng.
Cho nên nhiều năm như vậy, chỉ có Minh Sanh chú ý tới điều này.
Không biết có phải vì ánh mắt cô quá chăm chú mạnh mẽ hay không mà ý nghĩ hỏi cô người con trai khi nãy là ai bỗng nhiên trở nên mờ nhạt dần.
Sao mà anh ta so sánh được với anh chứ, chẳng qua chỉ là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi, người Minh Sanh chính là yêu anh, không chỉ có mình anh cảm nhận được mà người bên cạnh anh đều nói như vậy.
Huống chi, anh cũng coi như là ân nhân đã từng cứu mạng cô hai lần.
Cô không có lý do gì mà đi phải lòng người khác.
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Uyên bỗng nhiên cảm thấy hành động vừa rồi ở nhà hàng Kim Huy có chút ấu trĩ.
Trong lòng anh tự cười nhạo mình, sau đó dời vấn đề này đi, nói: “Chú hai của Triệu Tiết có cho anh hai vé xem buổi hòa nhạc Cello ở gần đây, em có muốn đi nghe thử không?”
“Là thầy Quách Viễn độc tấu sao?”
Thấy lời nói của cô có phần kích động, Thẩm Triều Uyên khá kinh ngạc: “Em biết à?”
“Ừm, trước đây em còn muốn mua vé vào nghe, chỉ là không mua được.” Nói đến đây, đáy mắt Minh Sanh xẹt qua chút tiếc nuối.
Bài hát đó tên là “Hoàng hôn”, cô thật sự rất muốn nghe lại một lần.
Cho dù là đi cùng ai cũng được.
“Vậy sao em không nói với anh?” Thẩm Triều Uyên khẽ cau mày, ánh mắt quét qua cô.
Chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, nhưng Minh Sanh vẫn nhận ra.
Anh tức giận.
Bởi vì cô không nhờ anh giúp.
Minh Sanh mở miệng giải thích: “Lúc ấy anh ở nước ngoài công tác rất bận, cho nên em không muốn làm phiền anh.”
Lý do này có vẻ rất hợp lý, nhưng nếu muốn tính toán so đo thì có thể bắt lỗi từng chút một.
Quả thật là khoảng thời gian đó anh rất bận nhưng cũng không bận đến nỗi không thể có chút thời gian để mua vé giúp bạn gái mình.
Thẩm Triều Uyên hiểu, cô đây là không muốn làm phiền anh, cô vẫn luôn như thế.
Từ sau khi hai người xác định mối quan hệ, cô liền bắt đầu làm một cô bạn gái đạt chuẩn.
Anh đi công tác, cô sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ anh, không bao giờ khóc lóc với anh.
Trước kia, Thẩm Triều Uyên thường nghe Triệu Tiết oán giận nói những cô bạn gái cũ ở bên anh ta đều là vì tiền, không phải mua đồ hiệu, túi thì cũng là mua xe.
Nhưng dường như Minh Sanh không hề để tâm tới những điều này.
Vậy cô rốt cuộc để tâm tới cái gì?
Thẩm Triều Uyên lại lần nữa nhìn cô gái bên cạnh.
Ánh mắt anh quá mức rõ ràng, Minh Sanh không thể không chú ý tới.
Cô dời tầm mắt từ hai tờ vé trên tay, nhìn anh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt cô gái dịu dàng lại lưu luyến.
Hơi có chút sương mù mông lung, tình yêu thắm thiết tràn đầy trong đôi mắt ấy.
Thoáng chốc, dường như Thẩm Triều Uyên nhận ra sự khác nhau giữa Minh Sanh với những cô bạn gái cũ của Triệu Tiết là ở đâu.
Những cô gái đó muốn tiền của Triệu Tiết, mà cô muốn anh.
Trong mắt bạn gái cũ của Triệu Tiết, đồ hiệu, túi xách, xe hơi quan trọng hơn anh ta nhiều.
Mà ở trong mắt Minh Sanh, Thẩm Triều Uyên anh quan trọng hơn tất cả.
Mất nửa ngày để rút ra cái kết luận như vậy, Thẩm Triều Uyên cảm thấy có chút buồn cười, dù sao thì anh cũng đã biết chuyện này từ hai năm trước.
Nếu không thì anh cũng sẽ không chọn Minh Sanh.
Suy cho cùng, giữa bao nhiêu người thì chỉ có cô là vì yêu anh nên muốn ở bên anh.
Trước nay, Thẩm Triều Uyên đều không tin vào tình yêu, thứ tình cảm hão huyền này quá dễ ngụy trang.
So với những người tiếp cận anh vì lợi ích của mình, Thẩm Triều Uyên càng muốn tiếp xúc với những người trực tiếp phơi bày lợi ích của họ ra đề thương lượng với anh hơn.
Không có tình cảm qua lại càng có thể khiến anh đưa ra phán đoán chính xác hơn.
Đây được coi là nguyên tắc cơ bản để trở thành một doanh nhân thành đạt mà anh đã học được cách đây mười năm
Trên đời này, nào có cái gì là tình cảm ấm áp thực sự, nếu không có ích lợi, mọi người đã sớm xé xuống vẻ mặt giả tạo của mình, lộ ra bản chất thờ ơ lạnh lùng vốn có.
“Không có gì.” Thẩm Triều Uyên trả lời qua loa lấy lệ.
Sau đó, anh cụp mí mắt xuống, liếc nhìn khung cảnh không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ.
Không hiểu sao, giờ phút này, trong lòng Thẩm Triều Uyên bỗng nhẹ nhõm một chút.
Anh nghĩ, mặc dù những con người kia giả dối, nhưng ít nhất, bên cạnh anh còn có Minh Sanh là thật lòng yêu anh.
———
Lời của tác giả:Quỳ Bảo Thất (lạnh lùng) nhắc nhở: Không! Đều là giả dối!Cập nhật mới ~Xin vẫn yêu thích như cũ (*  ̄3)(ε ̄ *)