Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?

Chương 141

Giản Thượng Ôn tận mắt chứng kiến sắc mặt Lương Thâm trở nên cực kỳ khó coi. Ngay lúc hắn còn định mở miệng nói gì đó, đã có người từ xa bước tới, cung kính nói: "Thiếu gia, tiên sinh có việc muốn gặp ngài."

Sắc mặt Lương Thâm lập tức biến đổi. Giờ phút này, khi đôi cánh hắn còn chưa đủ cứng cáp, dĩ nhiên không thể đối đầu trực diện với cha mình. Hắn chỉ đành lưu luyến nhìn Giản Thượng Ôn thêm mấy lần, cuối cùng vẫn phải xoay người rời đi.

Giản Thượng Ôn dõi mắt theo bóng lưng hắn rời khỏi, vẻ mặt thản nhiên không gợn sóng, đến khi có người bước vào phòng nghỉ. Một người đàn ông xa lạ, dáng người cao lớn, không sở hữu khuôn mặt văn nhã tuấn tú như Lương Thâm, nhưng lại mang nét sắc bén và tỉnh táo của một thương nhân. Trang phục chỉn chu không che giấu được đôi mắt đầy khôn ngoan.

"Giản tiên sinh?" Người đó cất tiếng.

Giản Thượng Ôn ngẩng mắt nhìn anh ta, chậm rãi mở lời: "Ngài là?"

"Tôi là Lương Húc." Người đàn ông bước tới, chìa tay ra: "Rất vui được gặp cậu."

Giản Thượng Ôn cũng đưa tay bắt tay anh ta, nhưng vừa chạm liền rút về. Đối phương đợi một chút, thấy cậu không chủ động mở lời, liền mỉm cười: "Giản Thượng Ôn không hứng thú biết lý do tôi tìm cậu sao?"

"Tôi nghĩ, nếu Lương tiên sinh đã chủ động tìm đến tôi," Giản Thượng Ôn chậm rãi nói, "hẳn là ngài mới là người đang có hứng thú với tôi."

Lương Húc bật cười.

Giản Thượng Ôn đối diện với người đàn ông này, thật ra cậu biết rất rõ Lương Húc là ai. Là đứa con riêng vô thừa nhận của gia chủ Lương gia, hắn căm hận Lương gia đến tận xương tủy, mong muốn nhìn thấy nó sụp đổ. Ở kiếp trước, cậu từng tham gia vào một kế hoạch nhằm kéo Lương gia xuống nước, dĩ nhiên là thất bại. Lương Thâm khi đó đã lập công lớn vì dẹp yên mọi chuyện, được cha tán thưởng, trở thành người thừa kế hợp pháp của Lương gia. Còn Lương Húc—kết cục của hắn ta vô cùng thê thảm. Đến bây giờ, Giản Thượng Ôn thậm chí vẫn có chút đồng cảm với hắn.

Lương Húc nói: "Tôi đã điều tra qua. Giản tiên sinh, cậu dường như không hề cótình cảm sâu đậm gì với Lương Thâm, tôi nghĩ..."

Giản Thượng Ôn cắt lời: "Tôi sẽ không giúp ngài đối phó với bất kỳ ai, Lương Húc. Thù hận của ngài với Lương gia là chuyện của ngài. Tôi chỉ là một người bình thường, ngài muốn tôi cùng ngài lao đầu vào chỗ chết sao?"

Lương Húc thoáng sững người, hắn không ngờ Giản Thượng Ôn lại biết nhiều hơn những gì hắn tưởng. Nhưng cũng chính vì vậy, hắn càng yên tâm hợp tác với cậu hơn.

"Giản tiên sinh, cậu hiểu lầm rồi. Dĩ nhiên tôi không có ý đó." Lương Húc mỉm cười: "Tôi biết điều đó là bất khả thi. Tôi hận Lương gia, nhưng không có nghĩa tôi muốn kéo cậu xuống nước cùng tôi. Nếu vậy, tôi còn biết ăn nói thế nào với Phó tổng đây?"

Đôi mắt hắn ánh lên sự tinh ranh, nhưng giọng điệu lại có phần thành khẩn.

Giản Thượng Ôn khẽ cong môi, cười như không cười: "Vậy ngài tìm tôi rốt cuộc là vì điều gì?"

Lương Húc đáp: "Tôi đến để cảm ơn cậu."

Giản Thượng Ôn nhướng mày.

"Tôi biết tất cả những gì tôi có được ngày hôm nay ít nhiều đều nhờ cậu." Lương Húc nói, "Phần còn lại, tôi hiểu rõ mình phải làm gì. Tôi sẽ từng bước thay thế vị trí của Lương Thâm."

Đêm đã khuya, bốn mắt nhìn nhau.

Giản Thượng Ôn đối diện với Lương Húc, ánh mắt sâu như hồ nước tĩnh, cong môi nói: "Lương Húc, những gì ngài nói, tôi nghe chẳng hiểu lắm. Ngài muốn làm gì là chuyện của ngài, đừng kéo tôi vào là được."

Lương Húc cũng là người khôn ngoan, nâng ly rượu lên cụng nhẹ với cậu: "Chúc chúng ta thuận buồm xuôi gió."

Giản Thượng Ôn chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt rồi đứng dậy rời đi.

Bên ngoài, yến hội đã vơi bớt người.

Khách khứa đang lục tục rút lui. Ôn Cẩm bị thương, Phó Cẩn Thành dĩ nhiên không thể mặc kệ cậu ta, đã qua đó chăm sóc, hoàn toàn bỏ mặc Giản Thượng Ôn.

Giản Thượng Ôn vừa bước ra định rời đi thì có một người phục vụ bước đến từ phía sau: "Giản tiên sinh, lão gia nhà chúng tôi muốn mời cậu qua một chuyến."

Lương gia gia chủ... muốn gặp cậu?

Giản Thượng Ôn hơi nhướng mày, trong lòng nhanh chóng tính toán hàng loạt khả năng, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."

Cậu xoay người theo người người phục vụ đi vào.

Thật ra, bố cục của Lương gia đối với Giản Thượng Ôn chẳng hề xa lạ chút nào. Đi lại ở đây, với cậu, chẳng khác nào đang tản bộ trên một con phố đã quen thuộc đến tận từng phiến gạch. Cũng chính vì sự quen thuộc đó, khiến cậu hoàn toàn không cảm thấy khẩn trương.

Người hầu dẫn đường phía trước, cuối cùng dừng lại trước một đại sảnh rộng lớn.

Gia chủ Lương gia ngồi ở vị trí cao nhất, vẻ ngoài uy nghiêm lạnh lùng. Thoáng thấy Giản Thượng Ôn bước vào, ông cất giọng trầm ổn: "Đến rồi?"

Giản Thượng Ôn mỉm cười đáp: "Ngài là chủ nhà, đã mời thì sao tôi có thể không đến được?"

Người đàn ông trước mặt thoạt nhìn chừng năm, sáu mươi tuổi, nhưng mái tóc đã bạc trắng hoàn toàn. Rõ ràng, việc một mình chèo chống cả một gia tộc đã khiến ông hao tổn không ít, ngay cả mái đầu cũng bị ưu phiền mà nhuộm trắng.

Ông ta chậm rãi nói: "Mạo muội mời cậu đến đây, quả thực là tôi thất lễ."

Giản Thượng Ôn mỉm cười, đáp: "Vậy tôi có thể về chưa?"

Sắc mặt gia chủ Lương gia thoáng trầm xuống, có lẽ không ngờ Giản Thượng Ôn lại dám buông lời như vậy. Ông ta nói: "Uống chút trà đi, tôi đã bảo người pha sẵn rồi."

Giản Thượng Ôn thản nhiên ngồi xuống ghế. Cả đại sảnh lộng lẫy sáng choang, trang nghiêm hào nhoáng, xung quanh còn có không ít người hầu đứng hầu, từng cử chỉ đều mang theo một áp lực vô hình.

Một người bình thường nếu đối diện cảnh tượng này, e rằng đã sớm run rẩy tay chân.

Nhưng Giản Thượng Ôn thì không. Cậu bình thản nâng tách trà nhấp vài ngụm, thái độ ung dung như thể đây chỉ là một buổi gặp mặt thường nhật.

Gia chủ Lương gia vốn muốn dùng khí thế trấn áp cậu, nhưng thấy hoàn toàn không hiệu quả thì cũng có phần chán nản, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Ta nghe nói, cậu và Tiểu Thâm quan hệ không tệ?"

Giản Thượng Ôn đáp bằng giọng đều đều: "Cũng thường thôi."

Gia chủ Lương gia: "......"

Ông ta im lặng một lát rồi tiếp tục: "Nếu như chỉ là 'thường thôi', vậy chắc cậu cũng sẽ không phản đối việc nó sắp đính hôn?"

Giản Thượng Ôn ngẫm nghĩ rồi khẽ nói: "Ngài là hy vọng tôi khuyên hắn đi đính hôn sao?"

Cậu nghĩ, người bình thường chắc chắn sẽ suy luận theo hướng ấy.

Nhưng trăm lần không ngờ được...

Khi cậu còn đang suy nghĩ, gia chủ Lương gia lại chậm rãi mở miệng: "Không. Ta hy vọng cậu có thể ở bên nó. Nhà chúng ta sẽ không ngăn cản. Cậu làm tình nhân của nó cũng được, chỉ cần không can thiệp vào chuyện hôn nhân của nó."

Giản Thượng Ôn ngẩn ra một lúc, rồi mới thật sự hiểu được ý ông ta.

Ý là... để cậu làm tình nhân của Lương Thâm, còn Lương Thâm thì cứ theo lẽ thường mà đính hôn?

Nhà giàu đúng là biết chơi thật đấy. Giản Thượng Ôn cuối cùng cũng hiểu vì sao Lương Thâm và Phó Cẩn Thành, người này so với người kia đều mang cái dáng vẻ đúng lý hợp tình như thế. Hóa ra từ gốc rễ đã mục nát, hoặc nói thẳng ra là, cái Lương gia này, ngay cả lão gia còn có thể có con riêng với hầu gái cơ mà!

Có lẽ lúc nãy ông ta gọi Lương Thâm qua chính là để nói về chuyện đính hôn, nhưng Lương Thâm không đồng ý, nên ông ta mới xoay sang đánh cược trên người cậu. Nghĩ lại thì cũng hợp lý — thay vì tốn công ép con trai đồng ý, chi bằng dồn sức ép lên một người chẳng quyền chẳng thế, như cậu, một quả hồng mềm sẵn sàng bóp nát bất cứ lúc nào.

Giản Thượng Ôn khẽ nghiêng đầu, bình thản hỏi: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt lão gia chủ liền sa sầm, ông ta trầm giọng hỏi: "Lý do?"

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Không có lý do gì cả, tôi không hứng thú. Loại chuyện này, cũng nên là ngươi tình ta nguyện, đúng không? Trà của ngài rất ngon. Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép về trước."

Cậu xoay người định rời đi.

Lương lão gia chậm rãi nói: "Ôn gia của cậu chẳng chống đỡ được bao lâu nữa đâu. Với thân phận và địa vị của cậu, trong giới hào môn này chẳng ai để mắt tới. Không có bất cứ công tử thế gia nào muốn dây dưa với cậu cả. Lương Thâm là lựa chọn tốt nhất mà cậu có. Trong lòng nó, cũng chỉ có cậu."

Lập tức, đám người hầu tiến đến chắn trước lối ra của Giản Thượng Ôn.

Nét cười trên môi Giản Thượng Ôn nhạt đi, ánh mắt liếc qua đám người ngăn cản cậu, lạnh lẽo và sắc bén. Ý gì đây? Uy hiếp sao? Xem ra nhà họ Lương thật sự không từ thủ đoạn.

Không khí căng thẳng giằng co chưa dứt thì từ bên ngoài, quản gia vội vã bước vào, cúi đầu nói với lão gia chủ: "Tiên sinh, bên ngoài có khách đến."

Gia chủ lạnh nhạt nói: "Không tiếp."

Với thân phận ông ta, việc từ chối khách cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng quản gia hơi do dự: "Người đó là từ Thẩm gia tới. Nói là đến chậm, mang lễ mừng thọ cho ngài."

Vừa nghe đến hai chữ "Thẩm gia", sắc mặt Lương lão gia liền biến đổi. Trong giới này, có thể đường hoàng dùng hai chữ ấy để báo danh, hơn nữa còn là người dám đến trễ trong tiệc mừng thọ mà không chút sợ hãi, e rằng chỉ có một nhân vật duy nhất.

Lương lão gia chủ trầm giọng: "Mời cậu ấy đến thư phòng..."

Câu nói còn chưa dứt lời.

Thì một bóng người cao lớn từ ngoài bước vào. Bóng dáng ấy sải bước thong thả, thân hình thon dài nổi bật, cả người khoác trên mình bộ vest đỏ rực rỡ, vừa tao nhã vừa chói mắt. Có những người sinh ra đã khiến ánh nhìn phải hướng về mình — Thẩm Nghị chính là một kẻ như thế.

Giọng anh nhàn nhạt vang lên, còn chưa đến gần mà thanh âm đã truyền tới: "Lương lão tiên sinh đúng là có hứng thú thật đấy, tiệc mừng thọ mà còn rảnh tay kéo tiểu bối vào đây bàn chuyện gia sự."

Mọi người đều đồng loạt ngoái đầu nhìn lại.

Giản Thượng Ôn bắt gặp ánh mắt Thẩm Nghị khi anh bước chậm rãi về phía mình. Thẩm Nghị dừng lại ngay trước mặt cậu, ánh nhìn đầu tiên rơi xuống bộ quần áo trên người Giản Thượng Ôn.

Anh nhướng mày, hỏi: "Sao lại mặc cái này?"

"Tùy tiện chọn thôi." Giản Thượng Ôn đáp.

Thẩm Nghị thu ánh mắt từ dòng chữ thêu trên cổ áo về, bình thản nói: "Xấu quá. Kiểu dáng lỗi thời cả chục năm rồi. Lần sau đừng mặc nữa, để tôi đưa cậu bộ khác."

Câu nói chẳng chút kiêng dè vang lên rõ mồn một, khiến đám người hầu xung quanh đều nghe thấy.

Giản Thượng Ôn khẽ cười. Ai mà chẳng biết cậu là người của Phó Cẩn Thành, bị hắn vứt ở nơi này để đi theo Ôn Cẩm. Giản Thượng Ôn từ lâu đã trở thành đề tài bàn tán âm thầm của bao người. Nhưng giờ thì hay rồi, bộ lễ phục mà Phó Cẩn Thành chọn cho cậu, lại bị Thẩm đạo đích thân chê bai ngay trước mặt bao người. Thế là đủ để khiến người ta sau này tha hồ bàn ra tán vào sau lưng hắn.

Mà chỉ cần Phó Cẩn Thành không vui, Giản Thượng Ôn liền thấy thoải mái.

Cậu không hề phản bác, chỉ mỉm cười: "Được."

Lúc này, Thẩm Nghị mới thong thả nhìn về phía lão gia nhà họ Lương. Lão già kia bị nghẹn họng đến mức tím mặt. Vừa mới nói rằng chẳng có công tử thế gia nào muốn để mắt đến Giản Thượng Ôn, vậy mà chưa đầy một phút sau, Thẩm Nghị lại thản nhiên đứng ra nói chuyện ân cần với Giản Thượng Ôn, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ông ta trước bàn dân thiên hạ.

Lương gia gia chủ cố tình cao giọng nói: "Thẩm công tử, đây là Lương gia chúng tôi. Cậu tới dự tiệc mừng thọ của tôi, hẳn là tìm tôi mới đúng. Sao lại quấn lấy người khác vậy? Đây là phép tắc Thẩm gia dạy cậu sao?"

Ông ta muốn dùng thân phận trưởng bối để gây áp lực.

Nhưng đáng tiếc, chọn sai người để áp rồi.

Cách đó không xa, quản gia thầm than trong lòng: "Lão gia, ngài chọc nhầm người rồi." Ai mà không biết năm đó, vị này từng một mình đối đầu với một đám người trong bữa tiệc tối, chỉ vì chuyện mẹ kế mà khiến cả gia tộc mình rối loạn như mớ bòng bong, cuối cùng không chỉ quét sạch một đám người mà ngay cả kẻ đứng sau giật dây cũng bị xử lý gọn ghẽ.

Thẩm Nghị chẳng hề để tâm đến cái uy thế mà Lương gia chủ cố bày ra. Người đàn ông chỉ đứng đó, hơi nghiêng đầu cười khẽ một tiếng. Anh xoay người nhìn thẳng vào Lương gia chủ, giọng điệu lười biếng mà sắc bén: "Ồ, là vậy sao? Tôi còn tưởng lão tiên sinh cố tình gọi riêng Giản Thượng Ôn đến là vì con trai ngài vừa mới từ hôn, giờ chẳng ai muốn, nên đành phải quay lại tìm cậu ấy, muốn đính ước với cậu ấy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment