Đoàn phim khởi quay đúng vào thời điểm mùa đông.
Thẩm Nghị luôn chuộng quay cảnh thật. Trong giới vẫn thường rỉ tai nhau rằng, phim của Thẩm đạo, ngân sách không bao giờ có khái niệm "giới hạn trên". Mà thực tế đúng là như thế.
Trời xám xịt, tuyết lớn phủ trắng cả bầu không khí.
Cảnh đầu tiên Giản Thượng Ôn phải quay chính là cảnh cậu mặc xiêm y đơn bạc, bị phạt quỳ giữa trời tuyết. Vì cảnh này có đông người, lại yêu cầu khắt khe về ánh sáng và hiệu ứng, nên suốt cả buổi chiều, ngoài vài phút nghỉ giữa mỗi lượt quay, cậu gần như phải quỳ bất động dưới nền tuyết lạnh thấu xương. Cảnh quay ngoài trời, thời tiết thực tế, tuyết rơi dày đặc, gió buốt đến mức tưởng chừng có thể đóng băng cả hơi thở.
Mãi đến khi trời sập tối.
Từ phía loa truyền đến tiếng hô dứt khoát: "Cắt, kết thúc cảnh quay!"
Không khí hiện trường lập tức xôn xao. Giản Thượng Ôn không có trợ lý riêng, cậu vừa đứng dậy đã được người phụ trách bên cạnh lập tức chạy tới đỡ lấy. Trời quá lạnh, môi cậu đã tím tái, khuôn mặt trắng bệch như tuyết. Hàng mi dài còn đọng lại vài bông tuyết nhỏ, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt, giờ càng không còn chút huyết sắc.
"Giản lão sư! Cậu không sao chứ?" Người phụ trách có chút sốt ruột, vội vàng nói: "Mau qua bên này nghỉ một chút, uống chút nước ấm đã."
Trên bàn đã sớm chuẩn bị sẵn nước nóng.
Giản Thượng Ôn đưa tay ra định cầm lấy ly giấy, nhưng tay cậu run đến mức không cầm vững được.
Người phụ trách còn chưa kịp nói gì, một bàn tay khác đã vươn tới.
Bàn tay thon dài của Thẩm Nghị đỡ lấy ly nước giấy. Dưới lực điều chỉnh vừa đủ của anh, ly nước nhẹ nhàng nghiêng về phía Giản Thượng Ôn, không tràn ra ngoài, cũng không đổ ngược lại. Giản Thượng Ôn thuận theo động tác đó, nhờ lực tay anh mà uống được ngụm nước ấm đầu tiên trong ngày.
Ấm áp cuối cùng cũng khiến người ta cảm nhận được một chút hơi ấm, thậm chí còn có vài phần sinh khí.
Giản Thượng Ôn nhìn về phía Thẩm Nghị: "Cảm ơn Thẩm đạo."
"Sao rồi." Thẩm Nghị hỏi: "Mệt không?"
Giản Thượng Ôn gật đầu. Bảo là không mệt thì đúng là không đúng. Trời chưa kịp sáng đã phải hóa trang lên tạo hình, quay giữa cảnh tuyết trắng phủ kín cùng cung điện lạnh lẽo, gió rét thổi qua từng đợt như muốn cắt da.
Thẩm Nghị nói: "Cảm giác thế nào?"
Giản Thượng Ôn ôm ly nước trong tay, ngón tay cậu thon dài trắng muốt, lúc này đã bị đông lạnh đến đỏ ửng. Dù đang quấn trong tấm thảm lông cũng nhìn ra được cậu rất lạnh. Vậy mà sau khi nghe câu hỏi đó, cậu lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghị, khẽ nở một nụ cười chậm rãi: "Rất sướng."
Thẩm Nghị khẽ nhướng mày.
"Có thể thỏa thỏa thích thích mà đóng phim." Giản Thượng Ôn nói: "Không cần mỗi ngày phải canh xem hôm nay liệu có được một câu thoại, có được ló mặt lên màn ảnh không, không cần trốn sau ống kính ngó xem người khác có bao nhiêu suất diễn. Mặc dù là trời lạnh tê tái, phải canh chừng ở đó cả ngày, có khi chẳng đến lượt quay một cảnh nào, nhưng chỉ cần được đóng phim, em cảm thấy rất đã, rất thoải mái."
Cậu hiếm khi mở lòng với Thẩm Nghị nói nhiều như thế, nhưng vẫn là nói.
Giản Thượng Ôn vừa nói, vừa ngước mắt nhìn anh cười: "Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, em thậm chí chẳng còn thấy mệt nữa. Chuyện như vậy, trước kia em chỉ có thể nằm mơ."
Thẩm Nghị trầm mặc một lúc. Từ rất lâu trước đây, anh đã biết Giản Thượng Ôn là kiểu người luôn giấu kín mọi cảm xúc trong lòng. Không phải vì tâm tư cậu sâu sắc đến mức khó dò, mà là bởi hoàn cảnh trưởng thành đã rèn cho cậu thói quen tự mình chịu đựng, bất kể gặp phải chuyện gì cũng chỉ có thể một mình giải quyết. Cậu không có người để giãi bày, thành ra luôn quen với việc giấu hết vào trong.
Nhưng cứ nhắc đến chuyện diễn xuất, nhắc đến quay phim...
Trong mắt cậu lại ánh lên tia sáng.
Từng đợt, từng đợt, mang theo ý cười, vô cùng thu hút ánh nhìn người khác.
Thẩm Nghị lặng thinh giây lát, rồi chậm rãi đưa tay lên, nhẹ phủi đi những bông tuyết còn vương trên mái tóc Giản Thượng Ôn. Sau đó, anh cúi người, đưa túi chườm nóng trong tay đến trước ngực cậu. Trong làn hơi ấm bốc lên từ chiếc ly nước, anh khẽ nói: "Về sau, nếu nằm mơ thì nhớ đổi đề tài nhé."
Giản Thượng Ôn có chút bất ngờ nhìn anh.
Thẩm Nghị khẽ cong môi, nở một nụ cười với cậu: "Vì đề tài trước kia thành hiện thực rồi."
Tuyết lớn đến nhanh, tan cũng nhanh.
Thêm một mùa thu nữa lại về, đúng dịp sinh nhật Giản Thượng Ôn. Bộ phim vừa vặn sắp đóng máy, những phân cảnh cuối cùng cũng đã hoàn tất. Cả đoàn làm phim ai nấy đều hân hoan. Họ chuẩn bị một chiếc bánh kem thật lớn, trên mặt còn viết dòng chữ chúc mừng sinh nhật.
Giản Thượng Ôn là nhân vật chính của ngày hôm đó, được mọi người vây quanh, cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật.
Cậu mỉm cười.
"Ước một điều đi."
Giản Thượng Ôn chắp hai tay lại cầu một điều ước, sau đó thổi tắt ngọn nến. Tiếp theo là chia bánh kem cho mọi người. Trước đây, sinh nhật của cậu gần như không có ai nhớ đến. Hai năm trước còn là lúc Ôn Cẩm tổ chức sinh nhật ồn ào náo nhiệt. Còn bản thân cậu, sinh nhật đến cũng chẳng ai ngó ngàng.
Lúc ấy.
Là Thẩm Nghị dẫn cậu ra biển ngắm ánh sáng xanh của biển. Cũng chính khi đó, bọn họ đã chốt lại việc nhận lời mời tham gia bộ điện ảnh này. Một năm trôi qua, cậu đã trở thành nam chính của phim. Và hôm nay, cậu trải qua một sinh nhật thật náo nhiệt.
Khi mọi người đang hò reo vui vẻ trong tiếng nhạc ồn ào.
Giản Thượng Ôn bước ra ngoài hít thở không khí. Thẩm Nghị đi từ phía sau đến, hỏi: "Sao không ở trong kia cùng mọi người?"
"Họ đang rất vui, em cũng rất vui." Giản Thượng Ôn dựa vào lan can: "Vui quá, nên ra đây hít thở một chút."
Thẩm Nghị đứng cạnh cậu: "Em là nhân vật chính hôm nay, có náo nhiệt thêm chút cũng là bình thường thôi."
Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "So với việc được làm nhân vật chính, em càng vui vì mọi người có thể tụ họp ở đây cùng em mừng sinh nhật."
Nghe qua có vẻ khách sáo, nhưng Thẩm Nghị hiểu rõ ý cậu.
Sau hơn một năm bên nhau, Giản Thượng Ôn so với trước kia đã trở nên dịu dàng và thẳng thắn hơn đôi chút. Ít nhất là sau khi đã thân quen với đoàn phim, cậu cũng dần học được cách thể hiện cảm xúc của mình.
Thẩm Nghị hỏi: "Vậy tiểu thọ tinh của chúng ta hôm nay đã ước điều gì?"
Giản Thượng Ôn nhìn anh, ánh mắt sâu xa: "Thẩm đạo chẳng lẽ chưa từng nghe câu này sao, nguyện vọng một khi nói ra thì sẽ không còn linh nghiệm nữa."
Thẩm Nghị khẽ cong môi: "Một chút cũng không tiết lộ được sao?"
Giản Thượng Ôn bật cười: "Chính là... em không ước gì cả."
Thẩm Nghị hơi nhướn mày.
Giản Thượng Ôn nói: "Em tin vào chuyện 'sự thành do người' hơn. Trước kia em đã từng ước quá nhiều điều, nên bây giờ... dứt khoát không nghĩ nữa cho rồi."
Thẩm Nghị đáp: "Có khi Giản lão sư cũng nên thử nghĩ lại, nhỡ đâu điều ước lại thành hiện thực thì sao?"
Giản Thượng Ôn hỏi: "Thẩm đạo... nguyện vọng của anh từ trước đến giờ đều thành hiện thực sao?"
"Những điều từng nói ra trước kia, xem như đã thành rồi." Khuôn mặt điển trai của Thẩm Nghị nổi bật trong gió đêm, giọng anh vẫn bình tĩnh.
Giản Thượng Ôn hỏi: "Vậy còn bây giờ?"
Thẩm Nghị nghiêng mắt nhìn cậu một cái, chậm rãi nói: "Hiện tại thì... chưa."
Giản Thượng Ôn nói: "Xem ra Thẩm đạo cũng cho rằng 'sự thành do người' là đáng tin hơn."
"Không." Thẩm Nghị nhìn cậu, khẽ nhếch môi cười: "Chính là vì đã nỗ lực rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không thể toại nguyện... nên tôi mới chọn cách ước nguyện."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là những kẻ thông minh, gần như chỉ trong khoảnh khắc đã hiểu được ý của đối phương.
Giản Thượng Ôn mím môi cười: "Vậy thì Thẩm đạo chẳng bằng học em đi, đừng nghĩ đến những nguyện vọng viển vông nữa, biết đâu lại sống hạnh phúc hơn."
Thẩm Nghị đáp: "Cuộc sống nếu không có điều kỳ diệu xảy ra, thì còn gì thú vị nữa. Những lúc tuyệt vọng nhất mà còn có thể thầm ước một điều, cũng đâu có gì xấu. Biết đâu một ngày nào đó... kỳ tích sẽ thật sự xảy ra."
Giản Thượng Ôn nghe anh nói, không khỏi khựng lại đôi chút.
"Em còn nhớ năm đó, mùa đông ấy, khi mình nhặt cành khô ở trong thôn không?" Thẩm Nghị chậm rãi hỏi.
Giản Thượng Ôn nhớ ra rồi.
Giản Thượng Ôn chợt nhớ lại, đó là một mùa đông của nhiều năm trước, từng quay chương trình kia. Khi đó, cậu đứng cùng Thẩm Nghị bên bờ sông, cả hai cùng ngắm cây ngô đồng trơ trụi lá. Khi ấy, cậu chỉ vào một nhánh cây khô còn sót lại chiếc lá úa, rồi nói: Có những thứ, nhìn bên ngoài tưởng như vẫn còn sức sống, nhưng thật ra đã héo khô từ lâu, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thẩm Nghị nói: "Em nói đến cành cây năm ấy, tôi đã quay lại tìm. Tôi lật rất nhiều tài liệu, hỏi thăm những chuyên gia thực vật học giỏi nhất, mùa xuân năm nay, nó lại nảy mầm."
Giản Thượng Ôn bất chợt ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Nghị đứng bên lan can, ánh mắt sâu thẳm khẽ cúi nhìn cậu: "Bây giờ cây đó vẫn ở bờ sông. Nếu có thời gian, em có thể tới xem thử, coi như là quà sinh nhật tôi tặng em."
Có ai lại tặng một cái cây làm quà sinh nhật chứ.
Giản Thượng Ôn thấy buồn cười, nhưng lại chẳng cười nổi. Gió đêm lướt qua, lành lạnh quét qua gò má cậu, bên tai là âm thanh náo nhiệt từ buổi tiệc sinh nhật cách đó không xa, thế nhưng cậu lại như thể chẳng nghe thấy gì cả.
"Không muốn xem cũng không sao." Thẩm Nghị nói, "Cây vẫn ở đó, sau này nếu em muốn xem, bất cứ lúc nào cũng có thể đến."
Giản Thượng Ôn quay đầu lại, Thẩm Nghị vẫn đứng bên cạnh cậu: "Tôi vào trước đây. Có lẽ bên trong cũng sắp kết thúc rồi. Xe đậu dưới lầu, nếu em mệt thì cứ xuống thẳng đó."
"Được." Giản Thượng Ôn đáp.
Cậu đứng trên ban công thêm một lúc nữa rồi mới đi xuống lầu.
Trên đường xuống, cậu bất ngờ gặp một người khiến bản thân hơi sửng sốt, người đứng ở phía xa kia, Giản Thượng Ôn tưởng cả đời này cũng chẳng thể quên được. Lương Thâm đã thay đổi đến mức suýt chút nữa cậu không nhận ra. Đã hơn một năm không gặp, hắn tiều tụy đi rất nhiều. Người từng luôn toát lên khí chất cao quý, anh tuấn, lúc này cả sống lưng cũng như đã còng xuống đáng kể.
Giản Thượng Ôn nhìn hắn, Lương Thâm cũng đang nhìn cậu.
Hồi lâu sau.
Lương Thâm bước lại gần, chậm rãi nói: "Hôm nay là sinh nhật em, tôi đến thăm em."
"Cảm ơn."
Khoảng cách giữa hai người ngày một gần, Giản Thượng Ôn mới nhận ra nước da hắn đã sạm đi nhiều. Người từng trắng trẻo, thanh tú, như một thiếu gia sinh ra để ở trong nhung lụa, giờ lại mang trên người vài phần phong trần, mỏi mệt.
Lương Thâm nói: "Sau khi thất bại trong cuộc tranh quyền ở Lương gia, cha tôi cơ bản mặc kệ tôi. Mẹ tôi ra nước ngoài, Ngọc gia thì hận tôi thấu xương. Hiện tại tôi hai bàn tay trắng, chỉ có thể tự thân lập nghiệp, đi làm thuê khắp nơi. Năm vừa rồi gặp không ít thất bại, cũng nếm trải được nhiều chuyện trước đây chưa từng tưởng tượng."
Giản Thượng Ôn đáp: "Xem ra anh cũng đã trải qua nhiều chuyện rồi."
Lương Thâm gật đầu.
Hắn vốn là công tử nhà giàu, chưa từng phải bận tâm chuyện tiền bạc, nhưng giờ đây rơi xuống tận đáy xã hội, trở thành kẻ thấp hèn nhất. Chính lúc đó hắn mới thực sự hiểu được thế nào là lạnh ấm tình đời, thế nào là bị cuộc sống dồn ép đến bước đường cùng, và cũng từ đó mới thật sự thấu hiểu những gì Giản Thượng Ôn từng phải chịu đựng.
"Chuyện trước kia... thật sự xin lỗi." Giọng Lương Thâm khàn hẳn đi.
Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi đã không cần anh xin lỗi nữa."
Lương Thâm hơi bất ngờ, nhìn về phía cậu.
"Anh bây giờ như thế này, chính là lời xin lỗi tốt nhất dành cho tôi."
Lòng Lương Thâm như rơi xuống đáy vực. Hắn biết Giản Thượng Ôn nhất định hận hắn, nhưng không ngờ cậu lại hận đến mức như thế. Thế nhưng có lẽ, tất cả điều này đều là thứ hắn nợ Giản Thượng Ôn. Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, cuối cùng vẫn không thể. Hắn móc trong túi ra một chiếc hộp nhỏ: "Đây là quà sinh nhật tôi tặng em."
Giản Thượng Ôn nói: "Không cần đâu, hôm nay tôi đã nhận được món quà sinh nhật tuyệt vời nhất rồi, nên cũng không cần thêm gì nữa."
Bàn tay Lương Thâm siết chặt món quà. Bởi vì đã có thứ tốt nhất... nên hắn không còn cần thiết nữa sao?
Giản Thượng Ôn nhìn hắn, giọng nói khi lướt qua bên tai Lương Thâm khẽ khàng: "Nếu giờ tình cảnh của anh khó khăn, thì cố sống cho thật tốt. Tôi không thiếu thứ gì cả."
Gió đêm lặng lẽ lướt qua.
Lương Thâm xoay người nhìn về phía cậu. Đôi mắt của Giản Thượng Ôn trước sau vẫn trong trẻo, sáng ngời, giống hệt năm đó khi đứng bên luống hoa, cậu bé ấy đưa cho hắn một miếng băng dán cá nhân. Một số người, dù trải quabao nhiêu giày vò của thế gian, linh hồn họ vẫn sạch sẽ, không bị vấy bẩn bởi bụi trần.
Và lúc đó, Lương Thâm chợt nhận ra.
Thiện ý mà cậu dành cho người khác, chưa bao giờ liên quan đến việc năm đó hắn là đại thiếu gia, cũng chẳng phải vì bây giờ hắn là một kẻ nghèo túng. Trong mắt cậu, mọi người đều bình đẳng. Cho nên, năm đó khi hắn tức giận bất bình, oán trách vì sao Giản Thượng Ôn thích Kỳ Ngôn chứ không phải hắn, tất cả những oán hận ấy, giờ nghĩ lại, hóa ra chỉ là trò cười.
Hắn từng cho rằng Giản Thượng Ôn không có mắt nhìn người, nhưng hóa ra, đó lại là phẩm chất tốt đẹp nhất của cậu.
Tiếc rằng, hắn hiểu ra điều đó quá muộn.
Hoặc cũng có thể nói...
Thật ra hắn đã hiểu từ rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không muốn chấp nhận, vẫn luôn muốn ép Giản Thượng Ôn thay đổi vì mình. Và kết quả chứng minh, trước mặt Giản Thượng Ôn, hắn đã thua... một cách thảm hại.