Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu "Anh Trai Tốt" Nữa?

Chương 190

Giản Thượng Ôn đã bước vào năm thứ năm trong giới điện ảnh.

Cậu liên tiếp giành được hai giải thưởng điện ảnh lớn. Dù vẫn còn một khoảng cách nhất định để chạm tới đỉnh cao tuyệt đối trong lĩnh vực này, nhưng suốt những năm qua, các tác phẩm mà cậu mang đến đã dần dần thuyết phục được cả giới chuyên môn lẫn khán giả. Giờ đây, khi nhắc đến cái tên Giản Thượng Ôn, người ta không còn dừng lại ở những đánh giá sáo rỗng kiểu "bình hoa di động", mà đã thừa nhận cậu là một diễn viên thực lực đích thực.

Từ vai diễn Uất Trì trong Lâm Lan, cậu đã khiến khán giả rung động vì vẻ đẹp kiều diễm đến nghẹt thở.

Mọi người khi ấy đều nghĩ cậu sẽ tiếp tục khai thác ưu thế nhan sắc của mình để tiến xa hơn, nhưng Giản Thượng Ôn lại chọn một con đường hoàn toàn ngược lại. Cậu không ngần ngại nhận một vai diễn nhỏ, một con người bị bóng tối của xã hội vùi dập, phải cạo trọc đầu, khuôn mặt lúc nào cũng lấm lem tro bụi.

Vậy mà cậu vẫn không hề do dự.

Cái gọi là kỹ thuật diễn xuất, hoặc cũng có thể nói là không còn là kỹ thuật nữa, bởi Giản Thượng Ôn đã hoàn toàn hóa thân thành nhân vật đó, khiến khán giả như tận mắt chứng kiến một con người đang vùng vẫy sống còn giữa dòng đời nghiệt ngã, hiện lên sống động và chân thực đến nghẹn ngào.

Ngày càng có nhiều người bắt đầu ghi nhớ cái tên ấy.

Giản Thượng Ôn.

Một diễn viên tài năng, xuất sắc.

Lượng người hâm mộ yêu thích phim ảnh lẫn fan cá nhân của cậu cũng theo đó mà tăng lên nhanh chóng. Cùng với mức độ nổi tiếng ngày càng cao, đời sống riêng tư của Giản Thượng Ôn cũng dần trở thành tâm điểm chú ý. Dù gì thì cũng đã năm năm trôi qua, cậu giờ đã đến tuổi "tam thập nhi lập", là thời điểm mà ai nấy đều quan tâm đến chuyện tình cảm riêng.

Huống hồ chuyện tình yêu năm xưa từng làm dậy sóng truyền thông, khiến không ít người càng thêm tò mò.

Rốt cuộc sau ngần ấy năm, Giản Thượng Ôn có đang yêu ai không?

Trong vô số cái tên được bàn tán, người được nhắc tới nhiều nhất chính là Thẩm Nghị. Năm đó, khi Giản Thượng Ôn bị phóng viên vây kín ở bãi đỗ xe ngầm, chính là Thẩm Nghị đã đích thân đến giải vây. Từ khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa hai người đã dần trở nên khác thường trong mắt mọi người.

Rồi về sau.

Tại lễ trao giải điện ảnh danh giá đầu tiên của cậu, Thẩm Nghị, một đạo diễn nổi danh trong ngành, bình thường chưa từng nhận lời làm người trao giải cho ai, vậy mà lần ấy lại phá lệ, xuất hiện công khai, làm khách quý trao giải cho Giản Thượng Ôn, tăng thêm vinh quang cho cậu.

Trong một phân cảnh nổi bật của Lâm Lan, sự ưu ái đặc biệt dành cho Giản Thượng Ôn gần như đã được viết rõ ràng trên màn hình.

Thậm chí, có một lần.

Trong một buổi phỏng vấn trước sự chứng kiến của rất nhiều người, khi một phóng viên liều lĩnh hỏi về mối quan hệ giữa hai người, Thẩm Nghị chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đáp: "Tôi đúng là thích Giản lão sư, hơn nữa còn đang theo đuổi em ấy. Chỉ là... Giản lão sư vẫn chưa đồng ý mà thôi."

Sau khi nói xong, Thẩm Nghị lại nhìn về phía phóng viên, nụ cười nhẹ như có như không, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một sự uy hiếp rõ ràng: "Đừng làm phiền em ấy. Tôi thích em ấy, tôi theo đuổi em ấy, đó là chuyện của tôi. Còn em ấy có chấp nhận hay không là tự do của em ấy. Hiểu chưa?"

Các phóng viên liên tục gật đầu.

Trước kia, trên toàn bộ mạng xã hội gần như không ai dám bàn tán chuyện riêng tư của Thẩm Nghị. Mãi đến hôm đó, hot search mới treo lên hàng giờ liền:

#ThẩmNghịTheoĐuổiGiảnThượngÔn#

#ĐạoDiễnThẩmTươngTưĐơnPhương#

Bình thường, bất cứ tin đồn nào lan truyền về Thẩm đạo đều sẽ nhanh chóng bị đội ngũ pháp lý của anh xử lý triệt để. Vậy mà lần này, netizen đợi mãi cũng không thấy Thẩm đạo đứng ra phủ nhận. Bởi thế, chuyện này coi như đã được mặc nhiên xác nhận.

Rất nhiều người nghĩ, có lẽ đây chỉ là phút bốc đồng nhất thời của Thẩm đạo mà thôi.

Nhưng rồi hai năm, ba năm, rồi năm năm trôi qua.

Nam chính duy nhất trong tất cả các bộ phim của Thẩm Nghị vẫn luôn là Giản Thượng Ôn. Và quả thật, cậu cũng chưa từng khiến anh thất vọng, mỗi vai diễn đều hoàn thành xuất sắc, hoàn toàn xứng đáng với kỳ vọng.

Thậm chí có lúc, nếu vai chính trong kịch bản không phù hợp với khí chất hay cảm giác diễn xuất của cậu, Giản Thượng Ôn sẵn sàng lui về vai phụ, chỉ nhận những nhân vật thật sự phù hợp với mình.

Nhưng rồi theo thời gian, khán giả bắt đầu hiểu ra.

Bất kể vị trí trong dàn cast hay vai trò trong kịch bản, thì trong lòng Thẩm đạo, nam chính, vĩnh viễn chỉ có một người.

Thời gian trôi qua.

Khán giả từ việc xem náo nhiệt, dần chuyển sang quan tâm, họ chăm chú theo dõi từng động thái của Thẩm Nghị. Thời gian là thứ duy nhất có thể chứng minh tất cả. Mọi người thi nhau đoán: Rốt cuộc đến bao giờ Thẩm đạo mới theo đuổi được Giản Thượng Ôn?

Rồi đến một năm nọ.

Trong một buổi phỏng vấn, Thẩm Nghị như thường lệ được hỏi về Giản Thượng Ôn. Nhưng lần này, lời nói của anh không còn là: "Tôi đang theo đuổi em ấy," đã đổi thành "Không biết Giản lão sư khi nào mới có thể gả cho tôi đây?"

Chỉ là một câu nói thoạt nhìn chẳng có gì khác biệt.

Vậy mà dư luận lại như vỡ òa.

Aaaa~ Thẩm đạo cuối cùng cũng theo đuổi được rồi!!

Câu chuyện này đã kéo dài suốt bảy năm. Sau khi đoạt hai giải thưởng lớn, Giản Thượng Ôn lại càng nghiêm túc đầu tư cho sự nghiệp. Ngoại trừ việc quay phim và các hoạt động công việc thường ngày, cậu hiếm khi xuất hiện trước công chúng. Chỉ có ở sân bay hay một vài sự kiện tiếp đãi đơn giản, người ta mới có cơ hội thoáng thấy cậu.

Một số fan cuồng nhiệt vẫn thường chờ đợi ở những nơi đó, chỉ để được gửi lời chào hay một câu chúc phúc.

Bỗng một ngày, cái tên Giản Thượng Ôn lại một lần nữa leo lên hot search.

Là vì đoàn làm phim xảy ra một sự cố bất ngờ. Một cú rơi dây treo không đúng kỹ thuật khiến cậu ngã từ trên cao xuống. Cú ngã đó không hề nhẹ, nghiêm trọng đến mức phải đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Lúc đó bên ngoài phòng mổ.

Bác sĩ hỏi: "Người nhà đâu rồi? Cần có người ký giấy phẫu thuật. Có người giám hộ không? Chúng tôi sẽ liên hệ."

Giản Thượng Ôn lúc này đã ở trong trạng thái nửa mê man, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

Ngoài kia, Thẩm Nghị nhận được cuộc gọi, vội vàng chạy đến, hoảng hốt đến mức không kịp thở. Anh nói với bác sĩ rằng mình có thể ký tên, nhưng vì không có danh nghĩa người nhà hay người giám hộ, bệnh viện đành chấp nhận linh động một bước, để anh ký thay dưới tư cách "bạn bè thân thiết".

Khoảnh khắc Giản Thượng Ôn được đẩy vào phòng phẫu thuật, cậu lờ mờ nhìn thấy, người đàn ông luôn chín chắn, vững vàng kia, vậy mà khi ký tên... tay anh đang run lên từng nhịp.

Giải phẫu kéo dài suốt cả đêm.

Đến sáng sớm, bầu trời vừa hửng sáng, Giản Thượng Ôn mới được đẩy ra khỏi phòng mổ. Bác sĩ nói ca mổ rất thành công, phần còn lại chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Lúc Giản Thượng Ôn vừa tỉnh lại từ cơn mê, ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Thẩm Nghị đang ngủ bên cạnh. Anh nắm chặt ống truyền dịch trong tay cậu, lòng bàn tay ấm áp áp lên mu bàn tay cậu, sợ cậu bị lạnh. Anh không biết đã ngủ bao lâu bên cạnh cậu, bộ đồ trên người vẫn là bộ âu phục hôm đó anh mặc khi xuất hiện ở phim trường, lúc chạy đến bệnh viện.

Hẳn là đã mệt lắm rồi. Người đàn ông anh tuấn ấy, khóe mắt hiện rõ quầng thâm xanh tím.

Cậu vừa hơi cử động một chút, Thẩm Nghị đã lập tức tỉnh dậy. Anh và Giản Thượng Ôn nhìn nhau, trong mắt anh lập tức hiện lên nụ cười vui mừng, rồi nhanh chóng chuyển thành đau lòng. Nhìn người nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt, anh không nói một lời trách cứ nào, chỉ đứng dậy nói: "Em cứ nằm yên, tôi đi gọi bác sĩ đến."

Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng gật đầu.

Thật ra khi vừa tỉnh lại, trong đầu cậu có rất nhiều điều muốn hỏi. Đoàn phim thế nào, tình trạng vết thương ra sao, có ảnh hưởng gì đến tiến độ không?

Thế nhưng nhìn Thẩm Nghị tất bật lui tới, nói chuyện với bác sĩ, nắm rõ mọi thông tin về tình trạng của cậu, kiểm tra mọi khâu dưỡng thương và phục hồi... Nhìn anh điềm nhiên mà thành thạo an bài tất cả, Giản Thượng Ôn lại đột nhiên chẳng còn muốn hỏi gì nữa.

Không vì lý do gì to tát.

Chỉ đơn giản là cậu biết, có Thẩm Nghị ở đây, cậu không cần lo lắng thêm điều gì. Người đàn ông này, luôn biết cách xử lý mọi việc đâu vào đó.

Giản Thượng Ôn cảm thấy rất mệt, khẽ nhắm mắt lại rồi chìm vào một giấc mộng đẹp.

Trong những ngày nằm viện, từ giới truyền thông đến bạn bè, từ fan cuồng đến bạn cũ, ai cũng gửi hoa đến không ngớt. Phòng bệnh gần như biến thành một vườn hoa nho nhỏ.

Khi Thẩm Nghị bước vào phòng, anh thấy Giản Thượng Ôn đang cầm một tấm thiệp nhỏ đọc. Nhìn lẵng hoa kia, anh vừa liếc qua đã biết ngay là của ai gửi.

"Chậc." Anh dựa lưng vào tường, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cậu, "Tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở một chút, Giản lão sư, tuy bác sĩ nói bây giờ thân thể em có thể cử động đôi chút, nhưng cũng không nên ngồi lâu, cần nghỉ ngơi cho tốt."

Giản Thượng Ôn khẽ cười, buông tấm thiệp trong tay xuống: "Vậy à? Em còn tưởng là ai đó sắp bị đổ bình giấm rồi."

Thẩm Nghị nhướng mày.

Giản Thượng Ôn khẽ run vai, thở dài: "Anh sao phải so đo với họ? Họ biết em chắc chắn không gặp, nên chỉ dám gửi hoa thôi."

Thẩm Nghị đặt hộp cơm dinh dưỡng lên bàn, liếc nhìn những lẵng hoa lộng lẫy xung quanh, thong thả nói: "Chỉ dám gửi hoa thì còn đỡ. Nếu có ai dám đến làm phiền người của tôi, tôi sẽ cho họ biết vì sao hoa kia lại đỏ đến thế."

Lời vừa dứt khiến Giản Thượng Ôn bật cười, cười đến nỗi kéo động cả miệng vết thương, chính cậu cũng không nhịn được kêu lên một tiếng đau khẽ.

Ngay lập tức, Thẩm Nghị bước nhanh tới đỡ cậu dậy, thần sắc lập tức nghiêm lại. Người đàn ông khi nãy còn nói cười chói lọi, giờ phút này lại ngồi thụp xuống bên giường, kiểm tra vết thương của cậu có bị rách hay không, rồi nhanh chóng xoay người gọi bác sĩ đến kiểm tra.

Dù là một thiếu gia quyền quý, nhưng tất cả những việc này anh đều tự tay làm lấy.

Khi bác sĩ đến, Thẩm Nghị vẫn đứng cạnh giường, tự tay chỉnh lại góc chăn cho cậu. Đợi khi xác nhận vết thương không sao, anh mới liếc nhìn cậu một cái: "Bác sĩ bảo tôi lo quá mức, có chút thương nhỏ cũng phải kéo người đến xem, giống như trẻ con chẳng có chút bình tĩnh nào, còn nói đáng xấu hổ."

Giản Thượng Ôn vừa định mở miệng thì Thẩm Nghị đã nhướng mày, giọng điệu thản nhiên nhưng không giấu nổi dịu dàng: "Nhưng tôi đã nói với bác sĩ rồi, lo cho người mình yêu, xấu hổ cái gì chứ."

Vì thế Giản Thượng Ôn lại mỉm cười.

Sau đó liền bị Thẩm Nghị lườm cho một cái, mang theo cảnh cáo không được lộn xộn nữa.

Trong thời gian dưỡng thương, cậu rất nghe lời, vết thương dần hồi phục, thỉnh thoảng khi đã đỡ hơn, cậu sẽ ra vườn hoa dưới lầu đi dạo. Đây là viện điều dưỡng tư nhân, trong vườn hoa yên tĩnh, người qua lại rất ít, chỉ có một cặp vợ chồng già cũng thường ra tản bộ. Hôm ấy, họ đang tranh cãi về chuyện mặc thêm áo khoác, nhìn qua như sắp to tiếng đến nơi.

Giản Thượng Ôn nghe một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn, đang do dự không biết có nên lên tiếng khuyên nhủ hay không, dù sao hai người cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng rất nhanh, ông cụ đã quay lưng đi lấy áo cho bà cụ.

Bà cụ nhìn thấy cậu vẫn chăm chú dõi theo, cười hiền: "Làm cháu chê cười rồi."

Giản Thượng Ôn lắc đầu.

Bà lão cười: "Bà đã lớn tuổi, giờ ông ấy rất lo cho bà. Thật ra bà cũng không muốn làm ông ấy lúc nào cũng phải căng mình ra như vậy, nhưng không lay chuyển được ông ấy. Hồi trẻ, ông ấy cứ mải mê công việc, muốn chờ khi kinh tế trong nhà khá hơn thì sẽ dành thời gian bù đắp cho bà. Bây giờ bà lỡ bị bệnh, ông ấy cứ cảm thấy trong lòng áy náy, có nhiều điều tiếc nuối chưa làm được..."

Bà cụ nghĩ nghĩ, rồi lại cười: "Thật ra đến tuổi này rồi, bà thấy ông ấy như vậy là đã quá tốt. Đôi lúc bà cãi nhau với ông ấy cũng chỉ để ông ấy đừng cứ ôm mãi trong lòng. Là người thì ai cũng có tiếc nuối. Quan trọng là hiện tại bình yên, thế là đủ."

Nói rồi.

Có lẽ người già luôn dễ giãi bày, bà quay sang hỏi Giản Thượng Ôn: "Cháu trai à, cháu có điều gì tiếc nuối không?"

Giản Thượng Ôn nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Trước đây thì có, bây giờ thì không còn nữa."

Bà cụ liền cười hiền từ: "Vậy thì tốt quá. Một người còn sống, nếu không có gì để tiếc nuối, ấy là điều hạnh phúc nhất. Chúc cháu hạnh phúc."

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Cảm ơn bà."

Cậu ngồi lại trong vườn hoa thêm một lúc rồi quay trở lại. Vừa bước lên cầu thang, đã thấy bên ngoài viện điều dưỡng vây quanh không ít phóng viên. Xe của Thẩm Nghị cũng đậu phía trước, có lẽ anh lại bị họ chặn phỏng vấn. Trong khoảnh khắc đó, Giản Thượng Ôn bất chợt nhớ đến những năm trước, mỗi lần bị phóng viên chặn lại, Thẩm đạo luôn sẽ thuận miệng trêu cậu vài câu, nở nụ cười nhàn nhạt, mang chút ngông nghênh rất riêng.

Ngày xuất viện sắp đến.

Hộ sĩ và bác sĩ đến để làm thủ tục ký tên. Thẩm Nghị ký bên cạnh tên của Giản Thượng Ôn, sau đó lại đi ra ngoài cùng bác sĩ trao đổi thêm về việc chăm sóc hậu phẫu.

Giản Thượng Ôn nhìn trang giấy đặt trên tủ. Bên cạnh tên cậu, là tên của Thẩm Nghị. Tên hai người không phải chưa từng được đặt cạnh nhau, nhưng suốt bao năm nay, chúng chỉ được người ngoài gắn ghép hay bàn tán. Đây là lần đầu tiên, cậu được nhìn thấy tên anh và tên mình xuất hiện cạnh nhau, một cách trang trọng như vậy, trên một tờ giấy có giá trị pháp lý.

Bỗng nhiên.

Cậu nhớ lại khoảnh khắc mình được đẩy vào phòng cấp cứu, bàn tay Thẩm Nghị khi ký tên đã run lên như thế nào.

Sau khi mọi thủ tục với bệnh viện hoàn tất, họ có thể rời đi. Những năm gần đây, Giản Thượng Ôn đã mua một căn nhà kiểu Tây ở vùng ngoại ô, nơi yên tĩnh và có môi trường tốt để nghỉ dưỡng. Trên đường trở về, để tránh bị truyền thông đeo bám hay chụp hình, họ lặng lẽ đổi sang một chiếc xe khác rời đi.

Vì để tránh bị truyền thông hay người ngoài theo dõi, Thẩm Nghị đưa cậu đến nghỉ ngơi tại một căn nhà riêng của mình.

Khi đến nơi, Giản Thượng Ôn bất giác cảm thấy quen thuộc. Giữa tiết trời xuân khi muôn hoa nở rộ, nơi này như gợi lại ký ức cũ. Nhiều năm trước, thật ra cậu đã từng ở đây, một trong những căn biệt thự riêng của Thẩm đạo. Kỳ đầu tiên của show hèn hò kia, ekip từng tạm trú lại đây một đêm, khi cậu còn là một nghệ sĩ mới, chưa có tên tuổi.

Sau đó, Thẩm Nghị đã cho tu sửa toàn bộ, thay đổi cả nội thất lẫn kiến trúc.

Giản Thượng Ôn gần như không còn nhận ra diện mạo căn biệt thự ngày xưa, chỉ đến khi cậu thấy con đường mòn uốn quanh vườn hoa, ký ức mới chậm rãi hiện về. Năm ấy, trên đường đến đây cùng tổ chương trình, cậu vừa xem bình luận của cư dân mạng, vừa ôm trong lòng muôn vàn bất an, thấp thỏm.

Cậu đã từng nghĩ về rất nhiều điều.

Nhưng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ quay lại nơi này để dưỡng thương.

Thẩm Nghị nói: "Phía sau nơi này có một suối nước nóng tự nhiên, bác sĩ bảo ngâm mình ở đó rất hợp với tình trạng phục hồi của em. Với lại, chỗ này là nơi gần đoàn phim nhất, tiện cho em qua lại mà không phải di chuyển xa, không mệt mỏi vì tàu xe. Đây là nơi thích hợp nhất rồi. Nếu em không thích, tôi tìm chỗ khác cho em..."

Anh cứ lải nhải như vậy.

Giản Thượng Ôn đứng bên con đường lát đá xanh mát, hai hàng cây hai bên lối đã bắt đầu đâm chồi, hoa xuân nở rộ, lá cây đẫm hương, tươi non mơn mởn. Tất cả mọi thứ đều rực rỡ, tràn đầy sức sống. Mùa đông tuyết phủ đã lặng lẽ trôi qua, mùa xuân đã đến. Những gì đã xảy ra, từ lâu đã không còn khiến cậu thấy buồn lòng.

Ngọn núi tưởng như không thể vượt qua trước mặt năm ấy, giờ cũng đã bị cậu bỏ lại sau lưng.

Cảnh cũ người xưa, nhưng lòng đã khác.

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Em sớm đã không để ý nữa rồi."

Con người, vốn dĩ phải biết nhìn về phía trước. Những gì đã qua, giống như biệt thự này từng bị tháo dỡ, rồi xây lại, dấu vết xưa cũ cũng đã bị xóa nhòa. Những chuyện không vui, sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Đang suy nghĩ miên man, một chú chó nhỏ từ trong biệt thự lao ra, phấn khích chạy đến bên cậu. Đó là chú chó năm xưa Giản Thượng Ôn từng cứu khi quay phim. Vì không tiện chăm sóc trong đoàn, Thẩm Nghị đã thuê chuyên gia nuôi nấng, lần này còn đặc biệt đưa đến để bầu bạn với cậu lúc dưỡng thương.

Chú chó chạy vòng quanh chân Giản Thượng Ôn, mừng rỡ không thôi, như sắp nhào lên người.

Vết thương của cậu vẫn chưa lành hẳn.

Thẩm Nghị lập tức cúi xuống, cõng cậu lên vai, sợ chú chó vì quá sung sướng mà làm cậu ngã. Sau khi cõng cậu vững vàng, anh mới liếc nhìn con chó, nửa thật nửa đùa: "Ngoan một chút, nếu làm em ấy bị thương, ta không tha cho mi đâu đấy."

Chú chó sủa lên mấy tiếng, rồi chạy phăm phăm phía trước mở đường.

Giản Thượng Ôn nằm trên lưng anh, nhìn bóng chú chó chạy loăng quăng phía trước, cuối cùng cũng mở miệng: "Giờ có thể thả em xuống được rồi."

Thẩm Nghị lại không đáp, chỉ tiếp tục bước đi: "Lỡ như nó quay lại thì sao, huống hồ, em cũng không nặng lắm."

Giản Thượng Ôn không nói gì thêm. Cậu tựa đầu lên vai anh. Vai của người đàn ông ấy vững chãi và đầy tin cậy. Anh cõng cậu, tựa như đang gánh cả thế giới của cậu, bước qua con đường đầy hoa nở, lá cây hắt bóng dưới nắng nhẹ rơi xuống vai họ, ấm áp vô cùng.

Giản Thượng Ôn nhìn cảnh vật xung quanh rồi nhẹ nhàng cười.

Thẩm Nghị hỏi: "Cười gì thế?"

Giản Thượng Ôn trêu ghẹo: "Cảm giác giống như Trư Bát Giới cõng vợ quá."

Thẩm Nghị nhướng mày, bật cười: "Em từng thấy Trư Bát Giới nào đẹp trai như tôi chưa? Hơn nữa, cõng vợ thì sao nào? Cõng vợ là vinh quang. Nếu Giản lão sư đồng ý, tôi nguyện cõng em cả đời."

Anh vừa nói xong.

Lại chợt im bặt, như thể vừa ý thức được điều gì từ câu nói của chính mình.

Nhưng không dám nghĩ sâu hơn. Chỉ là bàn tay đang cõng người siết lại, cánh tay vô thức chặt thêm, đoạn đường bỗng chốc rơi vào khoảng lặng, chỉ còn tiếng bước chân của hai người. Vậy mà Thẩm Nghị lại cảm thấy, anh có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đang đập.

Cho đến khi.

Người trên lưng đặt cằm lên vai anh, hương thơm thanh nhã trên người cậu cũng theo gió thoảng đến, tiếng tim đập càng trở nên rõ rệt, dồn dập như thể không còn là của chính anh nữa.

Ngay trong khoảnh khắc ấy.

Anh nghe thấy giọng cậu, nhẹ như gió xuân, vang bên tai: "Em đồng ý."

Những năm tháng đó, vô số lần truyền thông và fan đã hỏi, vô số lần Thẩm Nghị cũng tự hỏi khi nào thì nhận được câu trả lời.

Rốt cuộc.

Trong một ngày đầu xuân rực rỡ ánh nắng, anh đã được nghe điều mình mong muốn.

Bình Luận (0)
Comment