Sau cái chết của Côn Trì, toàn bộ phe cánh của tôi đã bị Côn Du tước đoạt. Thế rồi kể từ ngày Kế Lăng và Đàm An xuất hiện, tôi cũng hoàn toàn bị phớt lờ và mất hết tư cách đứng ở trung tâm của bàn cờ.
Khi đó, không phải là tôi không có năng lực chống trả. Chỉ là, Côn Du đã cho tôi hai sự lựa chọn, hoặc là nghe lời, hoặc là nếm trải kết cục giống như Côn Trì. Sau cùng thì, tôi đã chọn vế đầu tiên.
Nhưng cho đến hiện tại, hắn ta vẫn không muốn buông tha cho tôi.
Hắn lần nữa mang tôi trở về trung tâm quyền lợi, bắt tôi lần nữa phải đưa ra lựa chọn —— sống hoặc là chết.
Tôi đã khiến mối quan hệ hợp tác giữa hắn và Hứa gia tan rã, điều đó khiến hắn căm phẫn cùng cực, đều do tôi mà ra.
Hình phạt hắn trao cho tôi, đó là đưa tôi cùng đến một bữa tiệc long trọng, nhưng không phải dùng thân phận là bạn đồng hành hay cấp dưới. Mà với tư cách là tình nhân của hắn, cũng để nhằm ngấm ngầm tuyên cáo quyền uy của bản thân. Tôi chỉ có thể thở dài bất lực.
Dù lòng biết rõ ngày này sớm muộn rồi cũng sẽ đến. Nhưng khi phải đối mặt trực diện với nó, tâm trí tôi vẫn không khỏi gặp đôi chút trở ngại.
Những lời xì xào to nhỏ bên tai, cùng đôi bàn tay nằm lẳng lặng trên hông khiến tôi cảm thấy bứt bối cùng cực.
Không có thuốc lá, tôi đành phải dùng một ngụm rượu để kéo dài sự tỉnh táo và nhẫn nại của bản thân.
Một bàn tay đã đoạt lấy ly rượu của tôi, kèm theo đó là cảm giác phần hõm eo của mình bị ghì chặt lại. Gần như ngay lập tức, thân thể tôi lần nữa áp vào một thân hình cao lớn. Bên tai vang vọng tiếng nói quen thuộc, giọng điệu vui thích như một kẻ chưa bao giờ vụt mất thắng lợi.
"Lo lắng sao?"
Làn hơi ấm áp phả lên đôi tai tôi. Gần quá, đó là một lời tuyên bố chủ quyền công khai.
Tôi quay lại nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Cậu không đi gặp gỡ những người khác sao?"
Suốt bữa tiệc một tấc cũng không muốn rời, chẳng lẽ thưởng thức sắc thái chịu nhục của tôi, còn quan trọng hơn những mối xã giao của hắn sao? Chà, phải rồi, rõ ràng đây là điều mà hắn muốn.
"Không cần." Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt trấn an. Nhưng thâm tâm tôi chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
"A Trừng." Hắn ta gọi tên của tôi, không cho tôi chút giây phút nào để bình tĩnh lại: "Nếu để mắt đến thứ gì, anh cứ việc nói ra, tôi sẽ cho anh."
Đến đi!
Dù là sống hay chết, tất thảy cũng chỉ gói gọn trong một ý niệm!
Không chút chần chờ, tôi bình tĩnh mà đầy kiên định đáp lời: "Không phải thứ thuộc về tôi, tôi không cần."
"Trước kia anh lại không nghĩ như vậy." Gương mặt Côn Du không có chút cảm xúc nào. Hắn tựa như đang muốn xuyên qua ánh mắt tôi hòng truy lùng manh mối của những lần không an phận khi trước.
Hắn đang thử tôi.
Suýt chút nữa, nỗi sợ hãi và căm hận sâu trong lòng tôi gần như không cách nào kiềm chế lại được. Thâm tâm tôi đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ tàn độc, tôi bất ngờ kéo người hắn xuống, mắt nhắm lại, khẽ trao cho người kia một nụ hôn.
Bàn tay hắn chợt siết chặt, cứ như muốn bóp nát đi phần eo tôi.
Sau khi nụ hôn kết thúc, tôi nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói khẽ: "Côn gia, ngài chỉ cần biết rằng, tôi là của ngài."
Hắn trầm mặc một lát, rồi dời tầm mắt đi, ngửa đầu uống cạn ly rượu cướp được từ tay tôi, nói "Ừ" một tiếng.
Khi thoáng nhìn qua chóp tai ửng đỏ của người kia, lòng tôi thầm mừng vì đã qua mắt hắn được lần này. Trong lúc tâm trí mình được thả lỏng, tôi lại không khỏi nghiền ngẫm về tửu lượng kém cỏi của con người này.
Tôi đã không vừa mắt tửu lượng của hắn từ lâu. Mọi chuyện bắt nguồn vào lần đầu tiên hắn được Côn Trì cho phép tiếp xúc với ngoại giới.
Lần đó cũng trong một bữa tiệc như hôm nay, Côn Du dùng thân phận người thừa kế ra mắt công chúng, chính thức đặt chân trở thành một quân trên bàn cờ ích lợi.
Năm ấy Côn Du bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười bảy hay mười tám? Tôi chẳng thể nào nhớ nổi.
Khi ấy, hắn chỉ mới bước chân vào Côn gia được khoảng hai ba năm gì đấy. Nhưng lại có thể đánh bại những đứa con riêng khác, cũng thành công thay thế vị trí của Côn Diễn.
Hôm đó Côn Trì đã vô cùng hài lòng, ông ta lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ sau cái chết của Côn Diễn. Vì để không khiến ông ta thất vọng, tôi đã uống rất nhiều rượu. Mãi đến khi Côn Du tiến đến bấu chặt tay áo tôi, tôi mới kinh ngạc nhận ra hắn đã say khướt cả rồi.
Hắn vẫn trưng ra dáng vẻ thin thít lặng ngắt thường trực, nhưng trong ánh mắt kia lại đang đong đầy những men say. Cái liếc nhìn của hắn như có ẩn tàng thứ vũ khí chết người nào đó, cùng với biểu cảm lãnh đạm kia của hắn, thật không khỏi khiến người ta vô thức cảm nhận được một nỗi khiếp sợ nhuốm màu tình sắc.
Thấy thế, tôi có chút hốt hoảng mà nhanh chóng kéo hắn về phòng, đồng thời dặn dò người giúp việc chuẩn bị giúp một phần canh giải rượu. Bữa tiệc lần này do một tay tôi dàn xếp, nếu Côn Du làm ra việc gì khiến quan khách chê cười, tôi cũng không xong.
Ngày thường hắn đã là người ít nói, khi này say rượu lại càng thêm kiệm lời. Côn Du say rồi cũng chẳng làm ra điều gì ngớ ngẩn, chỉ yên lặng ngồi dựa vào cạnh giường, tầm mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn về phía tôi.
Vì để giết thời gian, tôi bắt chuyện với hắn: "Cậu cảm thấy tôi rất đẹp sao?"
Không ngờ, hắn lại nghiêm túc mà gật đầu, trịnh trọng đáp: "Đẹp."
"Đẹp chỗ nào?" Tôi có ý định trêu đùa hắn một tí, do khi này hắn đang say mà thôi. Nếu là những ngày khác, thậm chí người này còn chẳng thèm chú ý đến tôi, huống chi là đáp lại lời đùa bỡn của tôi như thế?
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi, chậm rãi đáp: "Trừng ca, anh trông rất đẹp."
Tôi biết rằng bản thân mình rất đẹp. Nhưng không biết từ khi nào, tôi đã không còn muốn nhận lấy cái vẻ đẹp này thêm nữa.
"Câm miệng!" Tôi giận dữ ngắt lời.
Hắn hạ mi mắt, dáng vẻ ngây thơ ngoan ngoãn đó khiến lửa giận trong lòng tôi càng thêm bộc phát, lập tức đẩy ngã hắn lên giường, bấu chặt lấy gương mặt kia: "Đồ tạp chủng, loại người như cậu cũng dám mơ tưởng đến tôi sao?"
Côn Du không nói gì, cái vẻ trầm lặng ngày đó thật sự đã chứng thực hành vi chiếm đoạt của hắn về sau.
Khi ấy tôi vẫn còn chưa hiểu rõ. Nhưng lúc này đây, khi nhớ về đôi mắt say mèm ướt át đó, khi nhớ về những ánh lửa cháy rực bên trong.
Không thể trùng hợp hơn, giống hệt như cái khoảnh khắc mà Mục Ngôn chết đi ngày đó.
Ai có thể ngờ được chứ, ngay cả là đứa con nuôi như tôi, cũng khó trốn khỏi mối ràng buộc huyết mạch với con người máu lạnh tựa Côn Trì.
Vậy nên sau cái chết của ông ta, tôi tự biết kiếp này xem ra khó thoát, nên đã nhanh chóng xử lý hết thảy những người anh em rơi rớt khác của Côn Du, hòng biểu lộ lòng trung thành của mình.
Có lẽ những việc tôi làm khi ấy không hẳn chỉ vì muốn tìm đường sống, mà tôi còn mún được trút bỏ cơn giận trong lòng. Tôi không cam lòng, chỉ bởi vì sợi dây ràng buộc đáng buồn kia, mà tôi lại bại dưới tay Côn Du sao? Từ trước đến nay, có điểm nào mà tôi không bằng hắn cơ chứ? Tôi không cam lòng vì bản thân cứ thế mà trở thành vật hi sinh của sự chuyển giao quyền lực giữa những người này.
Tôi muốn được sống, vì để sống mà tôi nguyện trả giá cho hết thảy mọi thứ.
Tôi cho rằng mình có thể dễ dàng tránh khỏi những hiểm họa không mong muốn. Nhưng cuối cùng, sau hết thảy mọi chuyện, tôi lại chẳng có cách nào thoát ra được cả.
________