Sáu giờ năm phút tối, máy bay từ Bắc Kinh đúng giờ đáp xuống sân bay Hồng Kiều, Thượng Hải. Hành khách trên máy bay chen chúc nhau ra cửa khoang bay, trong số đó có một thanh niên tuấn tú đứng sau cùng, anh xách theo một chiếc vali du lịch màu đen không lớn lắm, đợi khi tất cả mọi người đi xuống mới chậm rãi lịch sự mỉm cười chào nhân viên phi hành đoàn, sau đó mới rời khỏi máy bay.
Trong lối đi, mọi người trò chuyện với nhau cực kỳ náo nhiệt, nhưng người thanh niên kia dường như nằm ngoài tất cả những ồn ào đó, chỉ chỉnh ba lô sau lưng lại một chút rồi kéo vali tiến về phía trước.
Phong Phồn đi hạng thương gia vốn đã xuống máy bay từ rất sớm nhưng vừa ra cửa mới phát hiện không tìm thấy vé máy bay và hộ chiếu. Đồng đội vẫn đứng tại chỗ đợi Phong Phồn. Hắn im lặng tìm đồ giữa ánh nhìn của bốn người cùng team, giám đốc và cả huấn luyện viên.
Chiếc túi có in chữ Observer của Phong Phồn nhét linh tinh đủ thứ, mãi đến khi hắn vất vả móc được vé máy bay và hộ chiếu ra khỏi túi, ngẩng đầu lên thì vừa lúc nhìn thấy hành khách cuối cùng trên máy bay đi ngang qua trước mặt.
Người nọ không chớp mắt mà đi thẳng quả thực có chút giấu đầu hở đuôi. Phản ứng đầu tiên của Phong Phồn là chắc mình nhầm rồi, nhưng nghĩ kỹ về sườn mặt không thể quen thuộc hơn kia một lần nữa, hắn lập tức kích động nhảy ra ngoài, bỏ mặc đồng đội của mình mà kéo lấy cánh tay Kiều Mục: “Kiều Mục!”
Kiều Mục thấy tay mình bị kéo, không hề ngạc nhiên nhìn về phía người đang giữ tay mình: “Ồ, Unbeaten, đã lâu không gặp.”
Kiều Mục nói xong liền đưa mắt lướt qua Phong Phồn, lịch sự mỉm cười coi như chào hỏi với mấy người còn lại của OB. Năm đó Kiều Mục cũng từng là tuyển thủ ngôi sao rung chuyển đất trời, thành viên của đội tuyển OB không thể không biết anh.
Mấy người cũng cười chào hỏi tiền bối, Kiều Mục vẫn luôn tỏ ra rất thân thiện, ngay cả khi cả đội nói lời tạm biệt rời đi theo ánh mắt ám chỉ của Phong Phồn, Kiều Mục vẫn tốt tính đối đáp. Đợi mọi người đi khuất, anh mới yên lặng rút cánh tay nãy giờ vẫn bị Phong Phồn giữ lấy.
“Kiều,” Phong Phồn không biết nên nói gì cho phải, hiện tại trong lòng hắn trống vắng y hệt như khi Kiều Mục rút tay về.
Kiều Mục cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Phong Phồn. Phong Phồn nghĩ một chút rồi hỏi: “Bọn tôi vừa tập huấn ở Hàn Quốc về, không ngờ lại tình cờ gặp cậu, tôi vẫn luôn tìm cậu mãi, nhưng mà…”
Phong Phồn không nói hết câu, nếu Kiều Mục đã không muốn hắn tìm được thì hắn sao có thể tìm được anh. Vì tìm người mà thậm chí hắn còn tạo dựng quan hệ với các thành viên trong đội tuyển Hàn Quốc của Kiều Mục. Tuy những người này bình thường vui vẻ cười nói với hắn, nhưng cứ nhắc tới huấn luyện viên Kiều là lại nhìn trái nhìn phải, rõ ràng Kiều đã dặn bọn họ không được phép nói.
“Đi đi, mọi người trong câu lạc bộ đang chờ cậu kìa.” Giọng nói của Kiều Mục rất ôn hòa, nhưng lại ôn hòa đến xa lạ.
Phong Phồn mãi mới gặp được Kiều Mục, sao có thể để anh cứ thế rời đi, hắn lại kéo tay Kiều Mục một lần nữa, áy náy khẩn thiết nhìn anh: “Tôi xin lỗi vì chuyện năm đó. Tôi không nên rời đi.”
“Để cho xạ thủ của mình không cảm nhận được hi vọng chiến thắng, đây là lỗi của người hỗ trợ tôi đây, không phải lỗi của cậu.”
Kiều Mục mỉm cười nhìn về phía Phong Phồn, sự thoải mái khi vật đổi sao dời không che giấu trong mắt anh.
Người này là xạ thủ tốt nhất mà anh đã từng hỗ trợ, là xạ thủ đã hứa rằng sẽ cùng anh giành lấy cúp vô địch thế giới, là người xạ thủ từng nói yêu anh, mãi mãi muốn ở bên anh. Nhưng năm đó bọn họ được bao người kỳ vọng, vậy mà lại bất ngờ thất bại ngay trong vòng tứ kết tại Chung Kết Thế Giới.
Phong Phồn là người bị chỉ trích nhiều nhất khi làn sóng chửi rủa trong nước bùng lên, sau đó hắn nhận được lời mời từ đội tuyển OB, quyết đoán chuyển nhượng. Đội tuyển OB dùng giá rất cao mua được tổ hợp đường giữa và rừng vừa giành chức vô địch thế giới, đường trên là ngoại binh người Hàn, lại có thêm xạ thủ mạnh nhất trong nước Phong Phồn, nhìn qua đội hình quả thực mạnh đến mức thế không thể đỡ.
Sau khi Kiều Mục biết Phong Phồn rời đi thì cãi nhau ầm ĩ, thuận đà chia tay, Phong Phồn vứt bỏ Kiều Mục vì giấc mộng nhưng đáng tiếc mộng lại không thành. Vì ngoại binh người Hàn gặp vấn đề về giao tiếp nên đội tuyển OB cũng không thể có được chiến thắng như mong muốn, cuối cùng Phong Phồn thậm chí còn thất bại ngay dưới tay đội tuyển cũ của mình.
Kiều Mục mang theo đội tuyển CD ngăn cơn sóng dữ giành được tấm vé cuối cùng tiến tới đấu trường quốc tế, nhưng không ai ngờ được rằng trên đường đội tuyển CD xuất chinh ra sân bay tham gia Chung Kết Thế Giới lại gặp tai nạn giao thông, Kiều Mục bị gãy xương cánh tay phải, gân tay cũng phải cắt đi phần thương tổn, tai nạn khiến anh vĩnh viễn không thể tiếp tục chịu đựng được áp lực từ thao tác của một tuyển thủ chuyên nghiệp nữa.
Năm ấy Kiều Mục âm thầm giải nghệ, sau đó anh liền tới Hàn Quốc làm huấn luyện viên cho một đội tuyển nổi tiếng, rất nhiều người hâm mộ trong nước vẫn luôn hoài niệm người chơi hỗ trợ mạnh nhất LPL này, nhưng đáng tiếc mấy năm nay anh không còn xuất hiện trước mắt công chúng nữa.
Ký ức bỗng ùa về trong tâm trí Kiều Mục, Phong Phồn bỗng không biết phải làm sao. Hai người im lặng hồi lâu, rốt cuộc Phong Phồn cũng lấy hết dũng khí nói với anh: “Kiều, chúng ta làm hòa được không, cậu cũng biết năm đó tôi chỉ hành động theo cảm tính, tôi chưa từng thay lòng đổi dạ.”
“Thời trẻ không biết gì mà thôi.” Kiều Mục hời hợt hủy đi dĩ vãng của hai người.
Phong Phồn xót xa trong lòng nhưng cũng không dây dưa vấn đề này thêm nữa, hắn hiểu rất rõ tính cách của Kiều Mục, càng cưỡng ép lại càng cứng đầu, bây giờ nếu bọn họ đã có thể găp lại, hắn tin sẽ có một ngày Kiều Mục tha thứ cho mình. Phong Phồn cố gắng tỏ ra bình thường, nói: “Cho tôi cách liên lạc được không, dù sao đã từng là đồng đội, không đến mức tuyệt tình như vậy chứ? Phải rồi, lần này cậu về nghỉ để thăm người thân à?”
Phong Phồn nhập pass mở khóa điện thoại rồi đưa cho Kiều Mục, password điện thoại của Phong Phồn là ngày sinh của Kiều Mục, Kiều Mục nhìn thấy nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ tiện tay nhận điện thoại nhập dãy số mình dùng trong nước vào máy.
Sau khi trả lại điện thoại cho Phong Phồn, Kiều Mục nói với hắn nên đi thôi. Phong Phồn kéo vali sóng vai cùng Kiều Mục ra ngoài, cảnh tượng vai kề vai ấy tựa như vô số những lần cả hai từng đi đến trường đấu trong quá khứ.
Hai người mang tâm sự riêng đi hết một đoạn đường, ngay khi tới cửa ra, Kiều Mục chủ động mở miệng: “Phong Phồn, lần này tôi sẽ không về Hàn Quốc nữa, tôi về nước để làm huấn luyện viên, sau này chúng ta sẽ là đối thủ.”
Phong Phồn kinh ngạc nhìn Kiều Mục: “Đội nào?”
“WO, vừa mới thăng từ LSPL* lên, ông chủ của bọn họ bán cả đội cho Tương Dư, Tương Dư mời tôi tới làm huấn luyện viên cho đội tuyển mới này, tôi đồng ý rồi.”
*LSPL: Giải hạng 2 của Liên Minh Huyền Thoại Trung Quốc, đội tuyển vô địch giải này sẽ có suất tranh thăng hạng vào giải hạng nhất LPL, cũng là đấu trường danh giá nhất tại Trung Quốc.Phong Phồn ồ lên một tiếng, không biết phải đáp lại thế nào, câu vừa rồi Kiều Mục nói đã đâm hắn một nhát quá đau.
Hắn và Kiều Mục là đồng đội của nhau từ ngày còn đánh từ team 2 của đội tuyển CD cho đến khi trèo lên được team 1. Rõ ràng chỉ có một mùa giải duy nhất năm đó hai người mới trở thành đối thủ, nhưng Kiều Mục đến giờ vẫn luôn nghĩ hắn là đối thủ của mình, Phong Phồn suy nghĩ có chút chua cay: “LPL không dễ lăn lộn đâu, hơn nữa các đội mạnh giờ đã ổn định thì sẽ rất khó để mua thành viên, hoặc có thể Tương Dư định dùng giá cao mời viện trợ từ Hàn, dù sao anh ta cũng có tiền.”
“Không mời ngoại binh từ Hàn, tôi và Tương Dư đều không muốn dựa vào người Hàn, chúng tôi muốn thành lập một đội tuyển thuần Hoa, tất cả đều là thành viên người Trung Quốc.”
Hai người nói chuyện xong cũng đi tới cổng soát vé, Phong Phồn còn phải đi lấy hành lý ký gửi, Kiều Mục thì chỉ có một cái vali xách tay nên có thể trực tiếp rời đi. Kiều Mục ôn hòa thân thiện chào tạm biệt Phong Phồn, tuy Phong Phồn không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác, gật đầu tạm biệt.
Kiều Mục kéo chiếc vali đen nhỏ quay người rời đi, Phong Phồn nhìn theo bóng lưng quen thuộc ấy mà không nhịn được hô lên: “Kiều!”
Kiều Mục xoay người lại nghi hoặc nhìn Phong Phồn, Phong Phồn nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đội tuyển của cậu tên là gì?”
Kiều Mục nở nụ cười, không phải điệu cười ấm áp mà khách sáo như trước, lần này là nụ cười tươi rói tràn đầy sức sống. Anh quay mặt sau vali ra, trên đó có hai chữ GG rất lớn, “Go Get.”
Go Get, đi giành lấy, đi đoạt lấy. Khoảnh khắc đó Phong Phồn mới hiểu ra rằng, giấc mộng của Kiều Mục chưa bao giờ tắt lửa, cũng giống như hắn, người luôn được gọi là hóa thạch sống của LPL, dù thương tích đầy mình, một thân mang bệnh nhưng luôn kiên trì tiếp tục với cái nghiệp này. Kiều Mục vẫn chấp nhất hướng đến sân khấu ấy, chiếc cúp vô địch ấy, giấc mộng ấy. Bọn họ không khác gì nhau, cùng muốn tự tay thay mặt Trung Quốc mang về một chiếc cúp vô địch Thế giới, để lá quốc kỳ đỏ thắm với năm ngôi sao tung bay trên vũ đài quốc tế, để hai chữ Trung Quốc khắc ghi vào lịch sử eSport mãi về sau.Hết chương 1.