Vì buổi sáng không phải giờ huấn luyện nên Dung Kiều Mộc ăn xong cơm trưa ở SSS mới quay về gaming house của GG. Cậu thấy phòng huấn luyện không có ai, liền tới phòng ăn định hỏi Chủ Công ăn xong có muốn dual rank với mình không, ai ngờ trong phòng ăn ngoài bốn người đồng đội thì còn có một thiếu niên lạ mặt không biết là ai. Vì quá gầy nên cả mặt thiếu niên này nhìn thấy mỗi đôi mắt tròn to, dù đầu tóc nhuộm bạc phếch nhìn rất ngỗ ngược nhưng vẫn không giấu được nét trẻ con, thiếu niên cảm nhận được ánh mắt Dung Kiều Mộc nhìn mình, tùy ý phất tay nói: “Chào, cậu là Tiểu Kiều hả, tôi là Tương Ngôn.”
Bạch Tịch và Bạch Mặc ngồi đối diện với Tương Ngôn, nỗ lực duy trì khoảng cách xa nhất có thể với đối phương, Bạch Mặc thấy Tương Ngôn nói chuyện, lập tức bắt được cơ hội giễu cợt: “Tiểu Kiều, người này đi cửa sau để tới làm quản lý Weibo chính thức đấy.”
Bạch Tịch hùa theo: “Đi cửa sau đấy.”
Tương Ngôn xem thường liếc mắt nhìn Bạch Tịch và Bạch Mặc, phì cười nói: “Hai người các cậu trừ nhảm quần trên mạng thì có bản lĩnh gì?”
Bạch Mặc ưỡn ngực: “Bọn này còn có thể đánh mi.”
Bạch Tịch không nói một lời, giơ nắm đấm siết chặt lên.
“À há,” Tương Ngôn lười biếng mở miệng, “Nhưng anh họ tôi là Tương Dư.”
Bạch Tịch và Bạch Mặc bỗng nhiên chỉ muốn ôm đầu mà khóc, tên khốn kiếp này chửi nhau còn có chống lưng, hơi tí lại lôi người nhà ra có gì hay hớm.
Tiểu Kiều đứng ở cửa nhìn bọn họ đấu võ mồm, hoàn toàn không hề có ý định tham gia. Chủ Công và Lão Thiết thì đương nhiên cũng không buồn phản ứng với ba tên não lợn này. Chủ Công đẩy bát cơm ăn xong sang bên cạnh, đứng dậy đi về phía Tiểu Kiều, tiện thể đưa điện thoại trong túi cho cậu. Vì lúc nãy bọn họ tốn rất nhiều thời gian tìm Tiểu Kiều khắp nơi nên hiện tại Chủ Công có chút bực bội hỏi: “Cậu đi đâu thế, điện thoại cũng không cầm theo.”
Tiểu Kiều nhìn sắc mặt Chủ Công, nhận lấy điện thoại rồi sóng vai cùng Chủ Công tới phòng huấn luyện, ra vẻ xấu hổ giải thích: “Em chưa bao giờ phải tách xa anh trai như thế, hơi nhớ anh trai nên dậy sớm qua thăm anh ấy một chút, xin lỗi vì đã gây phiền toái cho mọi người.”
Trong gaming house SSS chỉ cách gaming house của GG chưa đến 15 mét, Dung Liêu Lượng bỗng dưng hắt hơi một cái, khịt mũi nghi hoặc tự sờ lên trán, lẩm bẩm rõ ràng không sốt mà, hay có người đang nhớ đến mình, sau đó lại tự đi rót nước uống.
Nghe Tiểu Kiều nói nhớ anh trai, một cảm giác mang tên thương cảm bỗng nhói lên trong lồng ngực Chủ Công, trong nháy mắt sắc mặt hắn đã dịu lại, giọng nói vô thức xen lẫn chút động viên: “Cũng không phiền gì cả, chỉ là lần sau nhớ mang điện thoại theo, có gì còn gọi.”
Tiểu Kiều nhu thuận gật đầu: “Vâng ạ.”
Chủ Công bỗng cảm thấy mệt mỏi trong lòng, giữa một đám thanh niên cứng đầu nghiện game lại lòi ra một bông hoa trắng xinh mong manh dễ vỡ. Có một hỗ trợ như thế này, biết nên nâng niu trong tay hay bày chuột và bàn phím ra hầu đây, nhỡ đâu sau này thi đấu mà thua lại ngồi ngay trên sân đấu khóc hu hu thì phải làm sao bây giờ. Rồi đi đánh giải có cần nhét sẵn hai túi giấy ăn vào ba lô không? Tâm tư của Chủ Công đã bay đi xa mười vạn tám ngàn dặm, buồn bực vò đầu bứt tóc. Tiểu Kiều ngồi bên cạnh không nói một lời, chỉ yên lặng liếc mắt nhìn, thầm nghĩ trong lòng người kia trông cũng đẹp trai.
Các thành viên ăn trưa xong đều tới phòng huấn luyện chơi game, ngay đến Tương Ngôn cũng theo làm việc chuyên môn của mình. Khi Tương Ngôn đang tất bật thì Bạch Mặc lại đứng một bên gây sự: “Đây là phòng huấn luyện dành riêng cho tuyển thủ, những người không liên quan xin hãy tự trọng, đừng ỷ vào việc đi cửa sau mà không tuân thủ quy định trong đội tuyển.”
Chủ Công suýt nữa bị Bạch Mặc chọc cho phụt cười: “Ây, cậu cũng biết đến quy định cơ à.”
Bạch Mặc ghét bỏ đáp lại: “Đừng gây thêm phiền phức nữa, không phải chuyện của anh. Này tóc bạch kim, nói mi đó.”
Chủ Công tiếp tục nói: “Bạch Tịch, Bạch Mặc, Bạch Kim, ba người kết nghĩa huynh đệ à?”
“Rốt cuộc anh có vấn đề gì với tôi vậy,” Bạch Mặc căm tức nhìn Chủ Công, “Không biết gì thì đừng nói nữa, phòng huấn luyện là nơi thần thánh, không thể xâm phạm!”
Bạch Tịch tiện thể kéo luôn Dung Kiều Mộc xuống nước: “Nào đội trưởng, làm việc của mình đi, đá nó ra ngoài.”
Tương Ngôn bình tĩnh sắp xếp xong xuôi đồ đạc của mình giữa tiếng chửi nhau, sau đó ngồi trên chiếc ghế chơi game chuyên nghiệp cực kỳ thoải mái, xoay một cái nhìn về phía Bạch Tịch và Bạch Mặc: “Thông báo cho một tin tốt nè, tôi còn tiện thể là dự bị của mấy người đấy, nhỡ đâu hai người các cậu cụt tay gãy chân không lên đánh được, ít nhất tôi đây vẫn có thể thế vào cho đủ quân số.”
Bạch Mặc gào lên: “Bọn này cụt tay gãy chân bao giờ!”
Tương Ngôn cười nhạo: “Với cái kiểu ăn nói của hai người, chắc ngày đó cũng không xa đâu.”
“Tôi không phục, dựa vào đâu mà chú mày lại thành dự bị, cái loại đến tướng trong game chắc cũng không biết hết,” Bạch Tịch khiêu khích: “Có dám solo với tôi không? Thua thì cút sang cửa team hàng xóm sủa tiếng chó.”
Trong Liên Minh Huyền Thoại, solo là hình thức đấu 1 VS 1 giữa hai người chơi, quy tắc cực kỳ đơn giản, chọn một trong ba cách sau để giành chiến thắng: phá được một trụ bảo vệ của đối thủ, hoặc farm đủ 100 con lính, hoặc giết chết đối thủ. Solo là cách đấu kiểm tra kiến thức cơ bản và hiểu biết về game của người chơi, không những phải farm lính vững mà còn đòi hỏi bản lĩnh đi đường. Tùy theo việc chọn quy tắc nào để chọn cách phối trang bị thích hợp nhất mà ứng biến, người không có thực lực sẽ rất khó solo thắng. Bạch Tịch là một tuyển thủ chuyên nghiệp thao tác cực ổn, đương nhiên có quyền khích tướng, nhưng không ngờ Tương Ngôn lại thản nhiên đồng ý.
Nick rank trong nước của Bạch Tịch và Tương Ngôn đều ở server Ionia, Bạch Mặc và Lão Thiết đứng sau Bạch Tịch còn Chủ Công và Dung Kiều Mộc lại tò mò đứng sau lưng Tương Ngôn. Dung Kiều Mộc nhìn Tương Ngôn thành thục vào game, sau đó cậu lại nhìn thấy một cái ID cực kỳ quen thuộc – Tôi Sợ Quá. Mọi người đều ở cùng một server, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu sẽ thấy, Dung Kiều Mộc đã từng đụng độ rất nhiều lần với người chơi có tên Tôi Sợ Quá này, nếu như phải đánh giá người này, Dung Kiều Mộc chỉ có thể nói, người này đúng là “sợ quá” thật. Trước đến nay cậu chưa bao giờ thấy Tôi Sợ Quá có ý định giết ai, dù đối phương chỉ còn một chấm máu, Tôi Sợ Quá cũng sẽ ôm trụ bảo vệ như ôm người yêu. Người này chưa bao giờ có ý định đứng ra carry đồng đội, tất nhiên cũng sẽ vĩnh viễn không ra khỏi tầm trụ của mình để đưa đầu cúng cho carry đội đối phương, y như một tên lưu manh nửa mùa có cũng được không có cũng chẳng sao. Điểm sáng duy nhất có lẽ là sự vững vàng ổn định, farm lính hay giữ vị trí đều rất cẩn thận, sẽ không bao giờ để xảy ra tình huống hai, ba người cùng nhau băng trụ để lấy mạng hay trụ của người này.
Chủ Công hạ giọng hỏi Tiểu Kiều: “Cậu đoán xem ai sẽ thắng?”
Tiểu Kiều lặng lẽ đưa tay chỉ vào Tương Ngôn, Chủ Công kinh ngạc nhìn Tiểu Kiều, Tiểu Kiều ghé sát vào tai Chủ Công thấp giọng nói: “Nếu không giết người thì chắc chắn Bạch Tịch thao tác tốt hơn, nhưng Bạch Tịch đang tức giận nên có lẽ sẽ băng trụ giết người này. Trên Tieba từng có người nói game thủ tên Tôi Sợ Quá này là tinh hoa của trụ bảo vệ hóa thành hình người, mộ của những kẻ muốn băng trụ giết Tôi Sợ Quá khi đấu 1 VS 1 có lẽ đã chất cao bằng chiều cao của Bạch Tịch và Bạch Mặc.”
Chủ Công nhìn hai tên ngốc kia xong cũng hùa theo: “Thế thì công nhận là cao thật.”
Tương Ngôn vừa mời Bạch Tịch vào game vừa liên tục mỉa mai chọc tức Bạch Tịch, mà Bạch Tịch cũng rất hùng hồn chửi lại. Chủ Công thương cảm nhìn bóng lưng mà trong mắt hắn đã vô cùng bi thương của Bạch Tịch, cảm thấy đúng là thắng thua đã rõ, dù sao thì thao tác là thứ có thể cải thiện, còn IQ là trời sinh.
Mọi việc xảy ra y như lời Tiểu Kiều nói, Tương Ngôn cực kỳ hèn hạ, ngoài miệng thì mỉa mai, trong game thì cười nhạo, thậm chí di chuyển hay spam chiêu đều đầy vẻ khiêu khích cợt nhả. Bạch Tịch vốn chỉ cần farm lính ổn định thì chắc chắn sẽ farm đủ 100 lính trước để giành chiến thắng, nhưng vì Tương Ngôn liên tục trêu tức Bạch Tịch khiến Bạch Tịch vốn đã muốn giết người liền nhào đến định lấy mạng Tương Ngôn thật. Thế là khi Tương Ngôn cố tình lộ sơ hở dụ Bạch Tịch, quả nhiên Bạch Tịch bước chân vào bẫy, mạnh mẽ băng trụ muốn giết Tương Ngôn, sau đó… không có sau đó nữa.
Tình thế đảo lộn trong nháy mắt, thua trận một cách cực kỳ đáng tiếc, khoảnh khắc bị trụ bắn chết, Bạch Tịch không cam lòng mà hầy một tiếng, vậy mà giọng nói lạnh lùng của Tương Ngôn còn vang lên sau lưng: “Cảm ơn nha.”
Tuy Tương Ngôn thắng Bạch Tịch là nhờ khôn vặt, nhưng những người đứng xem cũng nhận ra ý thức và kiến thức cơ bản của người này rất vững vàng. Bạch Tịch đứng lên nhìn Tương Ngôn, mở miệng gượng gạo: “Này, tuy rằng chú mày toàn khôn vặt nhưng coi như cũng tàm tạm. Luyện tập cho tốt rồi cút sang team khác đánh chủ lực đi, đừng ở đây ăn chực uống chùa nữa.”
Tương Ngôn duỗi vai, lười biếng đáp: “Nỗ lực thi đấu theo đuổi giấc mơ là việc mấy người trẻ tuổi các cậu nên làm, tôi đây đã là lão già 24 tuổi rồi, không đánh được đâu.”
Thân hình Tương Ngôn không cao lại còn rất gầy, hơn nữa mặt mũi y như trẻ con, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy mới 17 18 tuổi, đã vậy còn thêm quả đầu bạch kim y hệt bọn thiếu niên mắc hội chứng tuổi dậy thì, không ai tin nổi hóa ra anh đã 24 tuổi, hơn người nhỏ nhất trong đội là Dung Kiều Mộc những bảy tuổi. Ngay đến một lão tướng lăn lộn ở đấu trường LPL lâu năm như Chủ Công vẫn còn kém anh bốn tuổi. Trong giới eSports quả thực tuổi này đã bị coi là quá già. Cả đám còn đang ngẩn ra thì Bạch Tịch bỗng kích động lớn tiếng chỉ vào Tương Ngôn: “Từng này tuổi rồi anh còn bám theo bọn tôi làm gì, không biết ngượng à!”
Bạch Mặc đứng một bên phụ họa: “Già đầu còn mất nết!”
Đến lúc này Tương Ngôn mới nở một nụ cười hiếm hoi, nụ cười cực kỳ cực kỳ xấu xa: “Đúng là tôi không biết thẹn lăn lộn cùng mấy người, mà thua rồi, nhớ sang trước cửa team hàng xóm sủa gâu gâu đấy, đến lúc đó tôi sẽ quay video lại đăng Weibo tuyên truyền giúp cậu một chút.”
Bạch Tịch chơi xấu tại chỗ: “Nhưng anh không nói thời gian cụ thể, sáu giờ sáng mai tôi sẽ qua chỗ bọn họ.”
Tương Ngôn ra vẻ lười không thèm chấp, xoay ghế về lại máy tính lướt Weibo. Tiểu Kiều yên lặng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn vào group Wechat của đội tuyển SSS – sáu giờ sáng mai sẽ có người sủa tiếng chó trước cửa nhà của mọi người, nhớ dậy hóng. Tiểu Kiều vừa nhắn xong, Nirvana liền hỏi ai đấy có phải Chủ Công không, chữ Trung Quốc đánh còn nhanh hơn người Trung Quốc xịn. Tiểu Kiều đang định trả lời thì lại thấy Kiều Mục và Uất Lam bước vào, trong tay cả hai còn có vài bộ quần áo màu đỏ.
Bạch Mặc nghiêm túc nói: “Anh Kiều, mạo muội hỏi một câu, cái thứ đỏ lòe đỏ loẹt trong tay anh không phải đồng phục của bọn em đấy chứ?”
Kiều Mục gật đầu nói đúng, Chủ Công ở bên cạnh bỗng bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc trong nháy mắt, Bạch Tịch và Bạch Mặc cũng quắn quéo hết cả lên, ngay đến Thiết Trạch Hi dễ tính cũng phải yên lặng lùi về sau một bước. Uất Lam nhét đồng phục vào tay mỗi thành viên dựa theo tên in trên áo, phát xong mới nói: “Thanh niên trẻ trung sao cứ phải chọn mấy cái màu tối om om như chết rồi, màu đỏ được hơn, vừa nổi vừa hào hứng.”
Rốt cuộc Chủ Công không nhịn nổi mà mở miệng: “Vậy sao anh không lấy tên Uất Hồng*, tên Uất Lam làm gì.”
*Hồng trong tiếng Trung là màu đỏ.Mấy người vốn đang chìm đắm trong sự sợ hãi về màu đồng phục đều bị Chủ Công chọc cười, Uất Lam bất đắc dĩ thở dài: “Sao mấy cậu đáng ghét thế nhỉ, nhìn Tiểu Kiều ngoan ngoãn hơn bao nhiêu.”
Tiểu Kiều bình thản đáp: “Mặc đồ đỏ không có gì đáng sợ, ai xấu mới sợ thôi.”
Toàn bộ đội tuyển GG từ huấn luyện viên cho đến dự bị đều có nhan sắc đột phá chân trời, nếu phải chọn ra ai xấu nhất, ánh mắt cả đám lập tức cùng dồn về phía quản lý Uất Lam, Uất Lam ngoại hình đoan chính chỉn chu bi phẫn chửi một câu: “ĐMM!”Hết chương 11.