Rực Lên Lửa Chiến

Chương 8

Chín người ngồi trong phòng họp được trang hoàng tinh tế đẹp đẽ của đội tuyển GG, ngoại trừ năm thành viên trong đội thì có ông chủ Tương Dư, huấn luyện viên Kiều Mục, quản lý Uất Lam và nhà phân tích chiến thuật Tứ Nguyệt, tất cả nhân viên công tác còn lại đều không nằm trong danh sách tham gia buổi họp này. Tiểu Kiều nhìn thấy Kiều Mục, Tương Dư, Tứ Nguyệt và Uất Lam cùng xuất hiện, bỗng nghĩ đến thời kỳ đỉnh cao của Mon Dream, hay còn gọi là CD cũ. Dù năm đó chỉ dừng lại tại top 8 của Chung Kết Thế Giới mùa 3, hứng chịu vô số hoài nghi và chửi rủa, nhưng vật đổi sao dời, giờ nhớ lại, bọn họ dù gì cũng là những người sáng tạo nên kỷ lục toàn thắng trong giải đấu LPL, là một đời tuyển thủ với chiến tích vàng son. Đội hình mạnh nhất gồm sáu người, đường trên Uất Lam, đi rừng Bách Xuyên, đường giữa Tương Dư, xạ thủ Phong Phồn, hỗ trợ Kiều Mục và dự bị Tứ Nguyệt. Hiện tại ngoại trừ Phong Phồn đã sang đội tuyển OB nhiều năm, Bách Xuyên cũng chuyển sang làm bình luận viên, bốn người còn lại đều đang đứng tại nơi này.

Người lên tiếng đầu tiên sau khi mọi người đông đủ chính là Tương Dư, năm đó hắn đi đánh giải chuyên nghiệp cũng từng là một tuyển thủ cực kỳ nghiêm túc, hiện tại nhìn qua cũng không thân thiện hơn là bao. Tương Dư là phú nhị đại, tập đoàn Phong Hòa nổi tiếng toàn cầu chính là của gia đình hắn. Tập đoàn Phong Hòa lọt top 500 những tập đoàn mạnh nhất thế giới, nói tóm lại thì là không thiếu tiền. Sau khi giải nghệ, Tương Dư trở về nhà theo cha mẹ học quản trị kinh doanh, hiện tại hắn lại dồn tiền cá nhân tài trợ cho đội tuyển GG.

Tương Dư nhìn năm tuyển thủ trước mặt, sau đó lên tiếng: “Tôi là người đã từng thi đấu chuyên nghiệp nên có thể hiểu được các bạn rất rõ. Kiều vẫn luôn mong muốn thành lập một đội tuyển thuần Hoa, tôi, Uất Lam và Tứ Nguyệt cũng nghĩ như vậy. Hiện tại chúng ta đã đi được bước đầu tiên, nhưng tôi hi vọng mọi người sẽ cùng nhau nỗ lực, từng bước đi tới mục tiêu phía trước. Thân là ông chủ của câu lạc bộ, tôi cam đoan với các bạn, câu lạc bộ tuyệt đối sẽ không có nhà tài trợ thứ hai, cũng sẽ không để các bạn tham gia bất cứ hoạt động thương nghiệp nào phục vụ cho nhà tài trợ. Tôi biết rõ một đội tuyển mới thành lập cần thời gian huấn luyện, tôi, Kiều, còn có Uất Lam và Tứ Nguyệt đã bàn bạc với nhau, mục tiêu giải mùa xuân chỉ cần trụ hạng thành công, tốt nhất thì có thể vào đến playoffs. Thế nhưng tôi khuyên các bạn điều này, đừng coi giới hạn mà chúng tôi đặt ra là mục tiêu phấn đấu, tôi hi vọng các bạn biết cách quý trọng mỗi ngày được thi đấu chuyên nghiệp của mình, dốc hết sức hết lòng giành thành tích tốt. Tuổi nghề của tuyển thủ chuyên nghiệp có lẽ ngắn ngủi hơn các bạn tưởng tượng rất nhiều, phong độ, chấn thương hoặc bất cứ yếu tố bất ngờ không báo trước nào cũng có thể khiến các bạn rời khỏi đấu trường mà không kịp chuẩn bị. Các bạn biến mất, tôi vẫn còn những thành viên khác, nhưng chính các bạn sẽ là những người không cam lòng. Tôi rất biết ơn khi hôm nay các bạn có thể tin tưởng chúng tôi mà gia nhập Go Get. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đã là người cùng một đội, thậm chí là người một nhà, tôi hi vọng trong tương lai khi có người nhắc tới chúng ta, thì đó cũng là một câu chuyện với cái kết có hậu.”

Tương Dư không phải loại người sướt mướt, ngôn ngữ của hắn rất bình tĩnh nhưng lại có pha lẫn sự trầm ổn không thể phản kháng. Tương Dư nói trúng tâm lý của rất nhiều người, Lão Thiết lẳng lặng cúi đầu, Bạch Tịch và Bạch Mặc lại sáng cả mắt lên, Tiểu Kiều liếc nhìn Văn Hạo Du ở bên cạnh, biểu cảm của hắn không có gì thay đổi, chỉ ngồi nghịch chiếc móc chìa khóa trong tay, không biết đang nghĩ gì. Tương Dư dường như rất bận, nói xong mấy lời này liền chào mọi người rồi rời đi, Kiều Mục tiếp tục chủ trì cuộc họp.

Tương Dư đi rồi khiến không khí ngột ngạt trong phòng họp cũng thả lỏng hơn nhiều, giọng nói của Kiều Mục khá ôn hòa, nhưng nội dung nói ra thì như ma quỷ: “Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ chính thức vào guồng huấn luyện, mỗi thành viên phải train ít nhất 12 tiếng một ngày, sau ba ngày sẽ bắt đầu đấu tập hai trận một ngày với các đội tuyển ở LSPL. Năm người các cậu thay phiên nhau chỉ huy, xạ thủ và hỗ trợ cày rank bắt buộc phải dual với nhau. Trước giải mùa xuân, mỗi người phải đa dạng hóa bể tướng của mình. Ít nhất phải luyện được sử dụng thành thạo thêm hai vị tướng mới tương ứng với vị trí đánh của bản thân, ưu tiên các vị tướng trong meta.”

*Meta: Metagame, thường được gọi tắt là meta, là một lối chơi, một chiến thuật cơ bản và thông dụng nhất trong thời điểm hiện tại. Có thể hiểu đơn giản là một số vị tướng trong thời điểm này đang được tăng sức mạnh, chiến thuật A, cách đánh B trong thời điểm nào đó sẽ rất hiệu quả, được nhiều đội tuyển áp dụng, đưa lên đấu trường. Việc sử dụng liên tục chiến thuật, lối chơi, tướng như vậy sẽ tạo thành metagame.

Những người ngồi nghe, thậm chí cả Văn Hạo Du cũng tỏ ra bi thảm. Bình thường luyện tướng mới là phải sử dụng mượt mà xuất thần nhập hóa, nhưng nói nghe thì dễ, đến khi làm mới biết khó đến đâu. Bể tướng quyết định giá trị, đám thành viên dù cảm thấy tương lai của mình quá thê thảm nhưng cũng không lên tiếng phản bác. Giới eSports này khôn sống mống chết, không ai có thể đánh bừa mà được phong thần, muốn đứng ở vị trí cao hơn người khác đương nhiên sẽ phải trả giá bằng nhiều nỗ lực hơn. Gà mờ trong eSport là tội đồ, chỉ có người thắng mới là kẻ mạnh.

Người duy nhất đặt câu hỏi về sắp xếp của Kiều Mục lại là quản lý Uất Lam của đội. Anh ta có chút do dự nhìn Kiều Mục: “Huấn luyện cường độ cao một ngày 12 tiếng liệu có quá nhiều hay không? Cậu cũng biết con người rất khó để bảo trì tinh lực và mức độ tập trung cao trong thời gian dài đến vậy, quá mệt mỏi.”

Kiều Mục cười cười nhưng giọng anh chắc nịch: “Uất Lam, chúng ta đã bàn rồi, tôi phụ trách về game, còn về sinh hoạt cậu sẽ lo. Năm đó mấy người chúng ta cũng đâu khác gì, tại sao bọn họ lại không làm được?”

Uất Lam nhớ tới lời hứa của hai người, đành gật đầu: “Được rồi, nghe theo cậu.”

Có được sự tán thành của Uất Lam, Kiều Mục nhìn về phía các thành viên: “Các bạn có còn gì muốn nói không?”

Bạch Tịch mở miệng: “Tại sao tìm team đấu tập lại phải mò ở LSPL? Bọn đấy gà như vậy đấu tập sao đúc kết nổi. Tôi với em trai hành bọn họ suốt cả mùa giải rồi đây này.”

Văn Hạo Du nói tiếp: “Năm đó mình tôi cũng có thể cho bọn họ ăn hành nguyên mùa giải.”

Quả thực LSPL và LPL chênh lệch không ít, nhưng Tiểu Kiều vẫn nhìn ba kẻ khoác lác trơ trẽn kia một cách rất kỳ thị. Uất Lam đứng bên cạnh mở miệng giải thích: “Các buổi đấu tập của các đội tuyển LPL đều đã kín lịch, hơn nữa chúng ta là một đội tuyển bé tí mới thăng hạng từ LSPL lên, các đội tuyển khác cũng cảm thấy không muốn lãng phí thời gian khi một người đủ cân cả năm người chúng ta. Với tình hình hiện tại chúng ta chỉ có thể hẹn LSPL thôi, điều kiện có hạn, đừng đòi hỏi quá nhiều.”

Bạch Tịch và Bạch Mặc đã đánh cùng với những người ở LSPL từ lâu, Bạch Mặc đề nghị: “Chẳng phải nhà bên cạnh chúng ta là đội tuyển Ba Đường Cong sao, sau này mọi người là hàng xóm với nhau rồi, gặp nhau ngoài cửa thì chào hỏi xã giao khen nhau mấy lời, chưa biết chừng lại hẹn được bọn họ train ấy chứ.”

Văn Hạo Du bức xúc trừng mắt lườm Bạch Mặc: “Tại sao tôi lại phải đi khen Dung Liêu Lượng?”

Bạch Mặc chợt hiểu ra: “Ờ ha, quên mất ở đây chúng ta vẫn còn một bạn trẻ ấu trĩ suốt ngày ôm thái độ thù địch.”

Lão Thiết nói tiếp: “Hiện tại chúng ta chưa phối hợp với nhau bao giờ, tùy tiện đi đấu với mấy đội LPL số một số hai, ngoại trừ việc sẽ bị cho ăn hành sấp mặt thì chúng ta chẳng được lợi lộc gì. Chẳng bằng đi đánh với LSPL, thắng thua không nói, trước hết có thể làm quen một chút về cách chơi của mỗi người trong đội.”

Uất Lam cười: “Cũng may vẫn còn người có não, nếu không chắc tôi phải đem mấy bộ não tàn phế của các cậu đi bán sỉ để kiếm cơm ăn. Chuyện huấn luyện chỉ có vậy thôi, nếu năm thành viên đã đông đủ rồi thì ngày mai đội tuyển chúng ta sẽ chính thức treo biển hành nghề. Thiết kế đồng phục cho đội cũng đã làm xong, sẽ cố gắng may đo nhanh nhất có thể. Khi nào đồng phục được đưa tới, chúng ta sẽ chụp ảnh thông báo trên trang chủ.” Uất Lam nói xong, nghĩ một chút lại bổ sung, “Vừa rồi Tương Dư cũng đã cam kết, chúng ta sẽ không có bất cứ hoạt động thương nghiệp nào. Mọi người chỉ cần chuyên tâm chơi game là được. Nhưng suy nghĩ kỹ thì vẫn cần phải lộ mặt nhiều hơn một chút để kéo fan. Mỗi người trong đội chúng ta sẽ phải livestream tối thiểu 15 tiếng hàng tháng. Đơn vị livestream chính là kênh stream Feng-Live của tập đoàn Phong Hòa, stream không đủ thời lượng thì khấu trừ tiền thưởng.”

Mỗi tháng 15 tiếng livestream tính ra thì ít hơn các đội tuyển khác rất nhiều, hơn nữa đám tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đã quá quen với nhiệm vụ stream mỗi tháng nên không dị nghị gì. Kiều Mục thấy Uất Lam nói xong liền mở miệng: “Việc cuối cùng cần làm, chúng ta cần quyết xem ai sẽ là đội trưởng của đội.”

Năm người nhìn nhau, cuối cùng tất cả ánh mắt đều hướng về phía Tiểu Kiều. Tiểu Kiều im lặng từ đầu đến cuối mờ mịt hỏi: “Mọi người đang nhìn gì vậy?”

Bạch Tịch cười gian tà nói: “Tiểu Kiều, cậu là người duy nhất trong cả đám không có lịch sử đen tối, thôi thì cậu chịu khổ chút, cậu cũng không muốn đội trưởng của chúng ta là một người vừa ra ngoài đã bị ăn gạch đâu phải không?”

Tiểu Kiều từ chối như chém đinh chặt sắt: “Em không làm đâu.”

Kiều Mục bổ sung: “Cuối năm chia hoa hồng, đội trưởng sẽ được thêm 5%.”

Tiểu Kiều đáp: “Em làm.”

Bạch Mặc chỉ xuống đất gào lên, “Cậu em ơi, liêm sỉ rơi rớt hết rồi kìa.”

Mấy thành viên còn lại thì tỏ vẻ không đỡ nổi nữa.

Họp xong, Kiều Mục lập tức đi liên hệ chuyện đấu tập, Uất Lam và Tứ Nguyệt cũng bận vụ đồng phục đội và chuyện thông báo. Năm người Dung Kiều Mộc hết việc để làm liền nối đuôi nhau trở về phòng huấn luyện. Tuy Kiều Mục nói mai mới phải bắt đầu huấn luyện nhưng một đám thanh thiếu niên nghiện game không chơi game thì biết làm gì? Tiểu Kiều dual với Chủ Công như bình thường, lần này hai người đổi sang dùng tướng khác. Bọn họ phải liên tục thử nghiệm, không ngừng rèn luyện, tranh thủ trước khi bắt đầu giải mùa xuân sẽ phải bồi dưỡng được khả năng hiểu ý nhau. Trong lúc chơi game Tiểu Kiều có chút mất tập trung, hôm qua cậu vẫn là một Vua Qua Đường không bị ràng buộc, vậy mà trong một đêm đã biến thành đội trưởng của một đội tuyển chuyên nghiệp. Mặc dù chỉ là chuyển tới gaming house của GG ngay bên cạnh gaming house của SSS mà thôi, nhưng cậu vẫn cảm thấy cuộc sống thay đổi rất nhiều. Chủ Công đang nhắc nhở Tiểu Kiều qua tai nghe rằng cậu phải vào khu vực rừng ở đường dưới để phá mắt*. Tiểu Kiều ồ một tiếng, tập trung tinh thần trở lại, nghiêm túc chơi game.

*Mắt: Công cụ cung cấp tầm nhìn trong Liên Minh Huyền Thoại, thường thì có tiền sẽ mua mắt để có thêm tầm nhìn, đề phòng đối thủ xông ra tấn công từ trong bóng tối, đồng thời phải phá mắt đối thủ cắm ra để hạn chế tầm nhìn quân địch. Có nhiều loại mắt, có loại mặc định cho sẵn hoặc loại phải mua trong giới hạn.

Chủ Công và Tiểu Kiều đánh ba trận rank liên tục, có lẽ vì mới hợp tác nên số đỏ, ba trận đều giành chiến thắng, hiện tại đã đến giờ cơm tối, Tiểu Kiều tháo tai nghe xuống nói với Bạch Mặc bên cạnh: “Em đói.”

Bạch Mặc đồng ý: “Tôi cũng đói, vị đại thần nào có thể biểu hiện tình đồng đội bao một bữa không, tôi không dám trải nghiệm cái bữa trưa kinh dị kia thêm lần nữa đâu!”

Đáp lại Bạch Mặc là tiếng đồng thanh: “Bọn này nghèo.”

Tiểu Kiều chợt nhận ra buổi trưa nay bọn họ phải tự ăn mấy thứ như địa ngục kia không phải vì thức ăn bên ngoài không hợp vệ sinh, mà là hết tiền.

Bạch Mặc tỏ vẻ tội nghiệp nhìn về phía Văn Hạo Du: “Chủ Công, xạ thủ hàng đầu lương cao lắm phải không?”

Chủ Công lạnh lùng trả lời: “Dùng để bồi thường vi phạm hợp đồng hết rồi, tôi chủ động kết thúc hợp đồng với HP mà, không phải bọn họ đuổi tôi.”

Bạch Mặc mờ mịt: “Anh âm mưu gì đó?”

Chủ Công kiêu ngạo đáp: “Fan chửi tôi cút thì tôi còn ở lại nơi đó làm gì.”

Bạch Mặc cắt lời: “Fan còn chửi anh cút khỏi LPL kìa sao anh chưa cút, chẳng qua đánh người xong không còn mặt mũi nhìn đồng đội nữa thì có.”

Chủ Công lạnh mặt tỏ thái độ từ chối tiếp tục trò chuyện với Bạch Mặc, Bạch Mặc thấy không moi được từ Văn Hạo Du thì chuyển mục tiêu sang Thiết Trạch Hi: “Lão Thiết, đại ca Lão Thiết, anh Trạch Hi ơi!”

Lão Thiết trả lời: “Anh mày thất nghiệp một năm rồi.”

Bạch Mặc nghĩ lại cũng thấy có lý, vừa quay sang nhìn người anh sinh đôi của mình, Bạch Tịch liếc mắt với Bạch Mặc, hai anh em lại tha thiết nhìn qua Tiểu Kiều. Tiểu Kiều nhìn thấu hết đám keo kiệt này nhưng cũng không có ý muốn vạch trần, còn nói rất thật thà: “Tuy rằng cha mẹ em mất sớm, nhưng anh trai em từ năm 16 tuổi đã ra ngoài làm công mười mấy tiếng một ngày để kiếm tiền nuôi em. Anh em đối xử với em tốt lắm nên có cho em chút tiền tiêu vặt, thôi để em mời các anh ăn.”

Đám Văn Hạo Du nghe Tiểu Kiều nói, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nhẹ dạ nhìn cậu, cả đám im lặng một lúc mới nhao nhao lên mở miệng: “Em muốn ăn cái gì, bọn này mua cho em.”

Tiểu Kiều thản nhiên nói tên nhà hàng đắt nhất gần chỗ bọn họ.

Ngay cả tuyển thủ LPL Dung Liêu Lượng với mức lương đứng đầu, cuồng em trai phát điên cũng không dám bỏ tiền ra mua đồ ăn đắt tiền đến thế cho Tiểu Kiều đâu.Hết chương 8.
Bình Luận (0)
Comment