Chuyển ngữ: Khu rừng đom đómVề đến nhà, Bạch Trác bỏ túi chườm nước đá mình mang về vào tủ lạnh. Mắt cô đã bớt sưng rồi, bây giờ chỉ hơi đỏ thôi.
Khóe môi cô vương nụ cười nhàn nhạt, tuy không quá lộ liễu nhưng đúng thật là cô đã cười.
Sau một hồi khóc to, cảm xúc vẫn luôn cất giấu ở trong tim không phai như tuôn trào theo những dòng nước mắt, cả người Bạch Trác trở nên khoan khoái hơn rất nhiều.
Những chuyện từng xảy ra cô đều nhớ như in, Hứa Yếm cũng nhớ, thật ý nghĩa xiết bao.
Mặc kệ là tốt hay xấu thì đều là hồi ức thuộc về bọn họ. Dù lúc mới quen không tốt đẹp lắm nhưng ý nghĩa nó mang theo lại là không thể thay thế.
Điều quan trọng nhất là Hứa Yếm còn sống, như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần anh yên ổn, trong lòng cô, điều này quan trọng hơn hết thảyì. Những chuyện trong quá khứ sẽ không xảy ra nữa, bọn họ chỉ biết là mai này sẽ càng tươi đẹp hơn.
Huống hồ bây giờ cô đã được cho phép.
Hứa Yếm cho phép cô đến gần, cho phép cô bước vào thế giới nhỏ của anh.
Bạch Trác rất vui, đôi mắt còn hơi đỏ lại cong cong.
Thứ năm là kiểm tra cuối kỳ, thời gian ôn tập chỉ có ba ngày, thấm thoát đã đến ngày thi cuối kỳ hôm đó.
Mỗi phòng thi và chỗ ngồi của học sinh là sắp xếp dựa trên thứ tự của lần thi trước, kết quả càng cao thì số thứ tự càng về đằng đầu, đây là truyền thống của các kỳ thi tại các trường trung học ở Mạn Thành.
Vì Bạch Trác được chuyển đến giữa chừng nên có vẻ lãnh đạo trường luôn muốn tỏ rõ sự công bằng, liêm chính, dù biết thành tích tuyệt vời của cô nhưng vẫn xếp cô ở cuối cùng.
Đây là một phòng thi hỗn hợp, tám học sinh đứng cuối của lớp 10, Bạch Trác và cộng với chín người lớp 11 tạo thành một phòng thi.
Nói là độ tuổi khác nhau nhưng thành tích xấp xỉ, chẳng ai có thể sao chép của ai.
Nhưng nói thật, dù có mở sách hay để cho bọn họ thảo luận bài với nhau cũng e rằng cả phòng thi chẳng có nổi hai người qua môn.
Bạch Trác thì chỉ xem đây là một kỳ kiểm tra bình thường, với cô kỳ kiểm tra nào cũng như nhau. Tiêu Như Phỉ nghe xong thì điên cuồng kêu ca: “Cô chủ nhiệm nghĩ gì vậy?! Sợ cậu thi tốt quá hay là hám thành tích phát điên rồi! Ném cậu vào trong để tụi nó chép đáp án trắc nghiệm thì điểm trung bình của cả đám còn tăng lên ấy chứ!”
Bạch Trác: “…”
“Cậu phải giữ vững nhé!” Tiêu Phỉ Nhiên chợt nghĩ đến điều gì, giọng điệu bỗng trầm trọng hơn nhiều: “Cứ phát huy đứng nhất kỳ thi như thường là được.”
Nếu một tháng nữa mà thành tích giảm xuống, chỉ cần nghĩ đến lúc đó Bạch Trác sắp bị chế nhạo thì Tiêu Như Phỉ lại giãy đành đạch, không, sẽ không đâu!
Bạn ngồi cùng bàn của cô ấy siêu như vậy, vừa cho cô ấy chép bài lại còn giảng giải tỉ mỉ, cổ không thể ngã khỏi “điện thờ” được!
Tiêu Như Phỉ chắp tay trước ngực cầu khấn: “Tín nữ nguyện mỗi buổi tối dâng hương, tắm gội sạch sẽ nghênh đón kỳ thi, đổi lại để bạn cùng bàn của con lịch kiếp thành công!”
Bạch Trác: “… Cảm ơn cậu.”
“Đừng khách sáo!” Tiêu Như Phỉ vẫn nhắm mắt đầy thành kính: “Cậu cũng phải cầu đi.”
Bạch Trác bật cười, lắc đầu không đáp.
Cô sẽ thi cực tốt, còn tốt hơn trước, như vậy cô mới có tự tin đưa ra yêu cầu của mình, mới có thể học cùng lớp với Hứa Yếm.
Nhưng mãi đến hôm sau ngồi vào phòng thi, Bạch Trác mới hơi hiểu ý của Tiêu Như Phỉ: 8 giờ kém năm phút là kiểm tra rồi mà vẫn còn có học sinh đủng đỉnh bước vào lớp.
Bầu không khí ở phòng thi cực kỳ thoải mái, không hề có cảm giác căng thẳng khi sắp phải làm bài.
Song điều này cũng chẳng mảy may đến Bạch Trác, trong đầu cô còn đang mải nghĩ đến đề toán tối qua, ngón tay vô thức vẽ hình bông hoa trên bàn, trong đầu lại đảo vị trí của dòng phụ để tìm ra phương pháp giải đề nhanh gọn hơn.
Chưa kịp nghĩ xong đã nghe thấy tiếng chuông báo hiệu bắt đầu vào thi, Bạch Trác tạm thời gác lại đề toán trong đầu, ngẩng mặt đợi phát đề.
Trước khi bắt đầu làm đề, thầy giám thị nhấn mạnh: “Tự làm bài của mình đi, đừng để tôi thấy ai châu đầu ghé tai với nhau!”
Tuy nhiên, ông vừa dứt lời thì ở dưới đã vang lên tiếng cười hỉ hả, cà lơ phất phơ, thậm có người còn bảo: “Dù có đáp án dí vào mặt em cũng chẳng thèm chép nữa là.”
Nghe thấy câu này, Bạch Trác cụp mắt, cầm bút viết tên mình ngay ngắn trên bài thi.
Đây là kỳ thi nghiêm túc đầu tiên mà Bạch Trác làm từ sau khi sống lại, mức độ vừa phải, không tính là khó.
Cô bắt đầu trả lời lần lượt từng câu hỏi theo thói quen trước đây, làm nhoay nhoáy mà chẳng chút lo lắng nào. Có điều âm thanh gõ bút và tiếng thở dài như nhạc đệm liên tục vang lên bên tai, cũng may không to mấy nên không làm ảnh hưởng đến Bạch Trác.
Song thời gian trôi qua thì những âm thanh đó ngày càng lớn, cũng ngày càng thường xuyên hơn.
“Báo cáo.” Đột nhiên có người đứng dậy từ hàng sau, cậu ta giơ bài thi lên: “Em nộp bài thi ạ!”
Thầy giám thị liếc cậu ta một cái: “Không được!”
“Thế thầy à…” Giọng người kia lại vang lên, nghe đầy bất cần: “Em có thể đi WC không?”
Thầy giám thị còn chẳng thèm chớp mắt: “Không!”
Nam sinh đang đứng giả vờ cuống quít: “Thầy ơi, em không nhịn được nữa!”
Cậu ta vừa nói xong thì xung quanh rôm rả tiếng cười cợt, mạch suy nghĩ của Bạch Trác bị gián đoạn, đôi mày hơi nhíu lại, tay cầm bút dừng một chút rồi mới viết tiếp.
“Còn quấy rối nữa thì đi ra ngoài, ba lần thi tiếp theo cũng không cần phải thi nữa.”
“Nhưng thưa thầy thật sự là em không nín được nữa.” Người nói tiếp tục bỡn cợt: “Cũng không thể…”
“Rầm!”
Cậu ta chưa kịp dứt câu đã bị tiếng đập bàn cắt ngang.
Tiếng động kia không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn để kẻ đang nói nghe thấy, tuy nhiên cậu ta lại tưởng là đồng bọn của mình hùa theo, bèn thốt hết lời hồi nãy: “… Để em giải quyết luôn tại chỗ nhé!”
Nói xong còn đá lông nheo với chỗ phát ra âm thanh, song cậu ta vừa đánh mắt nhìn sang, chưa kịp nháy cái thì nụ cười đã hóa đá.
Cái tay đập phát ra tiếng vẫn còn để nguyên trên bàn, chủ nhân của bàn tay ấy thì đang híp mắt nhìn cậu ta.
Ánh mắt của người nọ sâu hun hút, sống mũi cao thẳng với mái tóc ngắn cũn trông đẹp trai hết nấc. Lúc này, tia nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ làm xung quanh anh tỏa sáng rực rỡ, vốn là một cảnh đẹp tuyệt mỹ và ấm áp nhưng buông lơi trên người anh thì cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Anh vô cảm nom cậu ta như mãnh thú đang ngắm con mồi, cái nhìn kia quả khiến người khác rùng rợn đến nỗi cậu ta sững sờ quên mất phải quay đầu.
Thầy giám thị thấy học sinh nam ngày càng phá phách thì cả giận quát: “Tôi lặp lại lần nữa, hoặc là em yên lặng ngồi xuống, hoặc là bây giờ đưa bài thi đây, sau này không cần thi gì nữa!”
Nam sinh đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, đợi khi người bên cửa sổ cụp mắt, cầm bút trên bàn rồi cúi đầu xuống không nhìn mình nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân cứng đơ quay lại chỗ ngồi, giữ trật tự đến bất ngờ.
Cứ vậy một lát sau, lưng cậu ta đã rịn lớp mồ hôi mỏng.
Cậu ta ngồi đực ra nửa buổi, hai năm cùng cái phòng thi này, đây là lần đầu tiên thấy vị kia có mặt ở đây, tuy rằng chỉ cảnh cáo cậu ta.
Cậu bạn nhớ lại bản nháp trên giấy mà vừa nãy mới liếc thấy, hình như là một… Con mèo?
Cậu chàng tự cho là mình tìm ra được chân tướng: “…”
Chỉ làm phiền anh vẽ tranh thôi, xin đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ, làm hết hồn chim én, cậu chàng thầm cạn lời.
Tiếng xì xào của đám kia cũng lắng xuống, dẫn đến việc gần nửa tiếng đồng hồ còn lại trong lớp vô cùng yên tĩnh.
Bạch Trác viết văn xong, kiểm tra lại một lượt mới phát hiện học sinh trong lớp không ai la hét nộp bài thi và đòi đi vệ sinh nữa, ngay cả tiếng gõ bút cũng hết luôn.
Cô lấy làm lạ, vốn tưởng rằng tạp âm thỉnh thoảng xen lẫn đó là mọi người nộp bài thi.
Có người giỏi người dốt, xếp hạng có trước có sau, làm phương pháp kiểm tra và hình thức dựa vào thành tích để xếp chỗ ngồi này vừa có ưu điểm và nhược điểm.
Bạch Trác cũng không muốn định nghĩa tốt xấu thế nào, nhưng không thể không phủ nhận rằng hoàn cảnh đều sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến con người, ảnh hưởng đến tính cách, hành vi xử sự và nhiều thứ lớn nhỏ khác.
Cô đóng bút lại, xếp bài kiểm tra ngay ngắn, mắt đảo sang trái phải xem mấy người nằm bò trên bàn ngủ, các bạn khác thì trao đổi bằng mắt và “bốc thăm” lụi bừa khiến cô cảm thấy trò này thật lỗi thời. Không ai có thể bảo đảm rằng lựa chọn bây giờ của họ là xấu, từng trải nhiều việc, hiểu quá sớm cũng không phải là chuyện hay, giống y Hứa Yếm vậy, như thế quá mệt mỏi.
Bạch Trác nghĩ đến Hứa Yếm, nhớ tới chuyện xảy ra hôm đó, cô cầm lòng chẳng đậu nhoẻn miệng cười, không dằn được lòng mình mà tưởng tượng đến anh, thậm chí những thứ hão huyền đó dường như được phóng ra ngoài đời thực.
Bạch Trác: “???”
Cô nhìn chăm chăm vào người ngồi bên cửa sổ, cố hết sức nhắm tịt mắt lại rồi mở to ra, Hứa Yếm vẫn ngồi yên ở đó, không phải là ảo giác.
Thành tích của Hứa Yếm rất tốt, có mỗi đợt kiểm tra thôi đâu đến nỗi xếp cuối chứ, thế mà giờ phút này anh lại vững vàng ngồi ở vị trí cuối cùng.
Bạch Trác: “…”
Lần trước anh bỏ thi sao?
“Sắp hết giờ rồi, kiểm tra lại kết quả và họ tên, lớp trên giấy thi.” Thầy giám thị chêm thêm một câu ở cuối: “Đừng liếc ngang liếc dọc nữa!”
Bạch Trác đè nỗi ngờ vực trong lòng xuống và quay đi, cô cứ chờ mãi đến lúc thu bài, học sinh trong lớp lao ào ra ngoài như ong vỡ tổ rồi mà cô còn từ tốn kéo khóa túi đựng bút.
Cô dề dà mãi không chịu đứng dậy, mắt vẫn luôn quan sát động tĩnh phía đối diện, đến tận khi người bên cửa sổ đứng lên cô mới cầm túi đựng bút đứng dậy theo.
Do quá hấp tấp nên đầu gối cô bất cẩn đụng vào bàn, bàn học trống không, va vào cũng không đau lắm nhưng tiếng vang không nhỏ.
Trong lòng Bạch Trác chỉ có Hứa Yếm, cô đẩy bàn lại, không kịp xoa đầu gối đã ngoảnh lại nhìn, phát hiện ra anh vẫn đang đứng im cạnh chỗ ngồi.
Cách hơn nửa cái phòng, Hứa Yếm đứng bên cửa sổ nhìn cô, hồi lâu mới lên tiếng: “Bạch Trác.”
Bạch Trác rất thích Hứa Yếm gọi tên cô, hai chữ vô cùng giản đơn nhưng thốt ra từ miệng anh lại êm ái đến lạ.
Nhưng anh hiếm khi gọi tên cô, cộng cả kiếp trước lẫn kiếp này chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này, Hứa Yếm điềm đạm hỏi: “Em muốn làm gì?”
Bạch Trác, em muốn làm gì?
Lần thứ hai nghe câu nói này, sống mũi cay cay, cô cúi đầu chớp mắt.
Phiền quá!
Hứa Yếm phiền quá!
Chỉ cần thể hiện rõ ràng là lòng anh sẽ vang lên tiếng chuông cảnh báo inh ỏi, tiếp theo anh sẽ phòng bị bằng cách kéo dải băng ngăn cách.
Trước kia đã vậy, bây giờ vẫn thế.
Nhưng cuối tuần trước rõ ràng là anh dừng xe trước, là anh đồng ý cùng nhau ăn cơm, cũng là anh an ủi cô kia mà. Khó khăn biết nhường nào mới thân thiết hơn đôi chút, sao mới qua ba ngày, đến trường cái là lại thay đổi rồi?!
Bạch Trác hơi tủi thân, rõ ràng là… anh cũng nhận ra cô.
“Không làm gì cả!” Bạch Trác cất giọng như nghẹn ứ ở cổ: “Muốn đợi anh cùng ăn cơm.”
Nói đoạn, không biết có phải cô nhầm hay không, đầu gối vốn không có cảm giác gì bắt đầu hơi đau nhức, Bạch Trác duỗi tay xoa đầu gối, oán trách: “Chúng ta không phải là bạn bè sao? Ăn một bữa cơm thì sao chứ?!”
“Anh đã mời em ăn cơm hai lần rồi!” Bạch Trác thấy rất phiền muộn, “Lần nào mời anh cũng từ chối em!”
Cô hơi bức xúc ngẩng phắt đầu nhìn thẳng Hứa Yếm: “Anh có biết hành vi của mình là quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn không… Cái gì?”
“Tôi nói là được.” Hứa Yếm lặp lại lần nữa, “Cùng nhau ăn cơm.”
Nói rồi Hứa Yếm cất bước, thấy đôi mắt đỏ hoe của Bạch Trác, khẽ nhíu mày hỏi: “Đầu gối đau lắm à?”
HẾT CHƯƠNG 26