Rung Động Đầu Đời

Chương 20

Các xe cảnh sát và xe cứu thương đã vây kín lấy căn nhà hoang này. Một viên cảnh sát nói lớn "Nơi này đã bị bao vây, mọi người hãy mau bỏ vũ khí xuống!"

-Khì, cuối cùng đội cứu trợ đã đến! Thất lục nói

-Cái gì!?! Mã Thượng bàng hoàng

-Ngươi tưởng ta đến đây mà không chuẩn bị gì cả à!

-Chết tiệt!?!

Sau một hồi, tên bệnh hoạn Mã Thượng đã bị khống chế...Thất Lục, Hàn Nghi và tôi nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

--------------------------Trên xe cứu thương----------------------------------

-Nè! Chân em có đau lắm không? Thất Lục hỏi tôi

-Không đau lắm! Nhưng anh hứng hết 4 viên đạn thế có đau không? Tôi nói

-Không đau lắm! Hắn cười kiểu gượng gạo

Hôm nay là một ngày tồi tệ...Tôi thực sự có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Thất Lục ngay bây giờ nhưng trong hoàn cảnh này cứ im lặng là tốt nhất.

-Nè Tiểu Kiều! Hắn nói

-Có chuyệ.....!?!

Tôi định quay mặt lại xem hắn gọi tôi làm gì thì... môi chúng tôi khẽ chạm vào nhau. Mùi vị ngọt ngào của tình yêu như làm tôi đánh mất dần ý thức.

-Đồ đáng ghét này! Anh dám cướp mất nụ hôn đầu của bổn cô nương tôi sao? Tôi tức giận đẩy hắn ra

-Haha! Đây chắc chắn không phải nụ hôn đầu của em! Hắn cười nhếch mép

-Anh nói vậy là có ý gì!

-Em nhớ cái lúc tụi mình bị kẹt ở vườn kính không?

-Nhớ chứ! Cái ngày kinh khủng nhất cuộc đời tôi mà! Tôi bĩu môi

-Trong lúc em đang ngủ ngon lành thì anh đã không chịu được mà hôn... em... đó!

-Cái gì!?! Đồ đáng ghét!
Bình Luận (0)
Comment