Rung Động Lần Nữa

Chương 5

Dịch: Puh

17.

Tôi nhớ là trong ký ức của mình không hề có người tên Tống Hữu Tinh này.

Nhưng cậu ấy thì luôn nói với tôi rằng chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu trước kia rồi.

"Chị quên em cũng không sao, bởi vì rồi sẽ có một ngày chị sẽ nhớ ra thôi."

Cậu ấy ở bên tôi luyện đàn. Đưa máy chơi game cho tôi chơi. 

Tôi biết sự tồn tại của cậu ấy rất kỳ lạ, có lẽ cậu ấy cũng không có ý gì xấu đâu.

Nhưng mà tôi chẳng có cách nào ghét cậu ấy được.

Bởi vì cậu ấy luôn cười với tôi.

Bởi vì cậu ấy không giống mẹ tôi, bà luôn lấy nước mắt rửa mặt.

Bởi vì cậu ấy không giống Thẩm Diên Tri, cứ nửa đêm là bước tới đầu giường tôi, giống như quỷ vậy.

Tống Hữu Tinh chính là Tống Hữu Tinh, chỉ có cậu ấy là đối tốt với tôi.

Cái loại cảm giác này rất kỳ lạ, có lẽ bản năng tình cảm của con người là mong được cảm nhận.

Khi cậu ấy cười với tôi, tôi có thể tạm thời quên đi những nỗi đau kia.

"Chị ơi, chị có muốn em đưa chị đi không?"

Vào buổi chiều một ngày nào đó, đột nhiên cậu ấy nói thế với tôi.

Thật ra tôi cảm thấy bản thân mình khó có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay Thẩm Diên Tri, nhưng mà tôi như bị ma xui quỷ khiến, gật đầu tin tưởng cậu ấy.

Thế là hôm đó, Tống Hữu Tinh vẫn luôn trốn trong phòng bệnh của tôi.

Cho tới ban đêm, khi mọi người chìm vào giấc ngủ, cậu ấy len lén dẫn tôi rời khỏi nơi này.

Chạy từ cửa sổ của phòng bệnh ra, tầng hai cũng không tính là quá cao.

Cậu ấy nắm tay tôi, trái tim tôi chưa từng đập nhanh như thế bao giờ.

Cậu thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, ngón tay cọ vào tay tôi.

Ban đêm không có ánh trăng, bầu trời có vẻ mịt mù.

Từ xương mày tới cổ, tôi thấy cậu ấy có một nốt ruồi nho nhỏ nơi khoé mắt.

Đột nhiên tôi khóc. Cậu ấy ngồi xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho tôi.

"Tôi không nhớ ra cậu là ai cả, Tống Hữu Tinh."

Nhưng sao cậu lại quen thuộc tới như thế.

"Thật ra không nhớ ra cũng không sao đâu, Tần Tử Khanh à, chúng ta phải nhìn về phía trước chứ."

Cậu ấy ngồi lên chiếc xe đạp, tôi ngồi vào phía sau cậu ấy.

Gió đêm mát lạnh nhẹ thổi qua, bệnh viện mà tôi nằm ở ngay cạnh biển, thế nên cứ lái xe men theo bờ, thì có thể trông thấy từng cơn sóng đánh vào bờ.

Biển lớn à.

Cậu ấy đạp xe, đưa tôi đi tới điểm cuối của con đường. 

Còn tôi thì ngồi phía sau, dần dựa sát vào phần yên xe.

Thế nên, con người rồi cũng phải quay về hiện thực thôi.

Cho dù cuộc gặp gỡ có lãng mạn ra sao, cho dù bạn thích người trước mắt bao nhiêu.

Tống Hữu Tinh đạp xe không nói câu nào, cuối cùng cậu ấy vẫn phải dừng xe.

Chiếc đèn của xe ô tô dựa gần chúng tôi nhức mắt biết bao, có người bước từ trên xe xuống, vội vàng đi vài bước về phía tôi.

Thẩm Diên Tri ôm tôi vào lòng. Trên người anh có mùi thuốc lá rất nặng, dù tôi có làm thế nào, cũng không thể thoát khỏi vòng tay anh.

Âm thanh anh khàn khàn, như muốn khảm tôi vào cơ thể anh.

"Khanh Khanh, nếu cậu ta mà đưa em đi."

"Thì anh sẽ giết cậu ta."

"....."

18

Tôi và Thẩm Diên Tri tranh cãi một trận to. Cũng có thể coi là một mình tôi đơn phương phát điên đi.

Ai có thể ép một người có thân phận và địa vị như anh chứ.

Cuối cùng, tôi xuất viện rồi, nhưng lại không về chỗ của Thẩm Diên Tri.

Tôi lấy tuyệt thực để uy hiếp anh, anh đồng ý để tôi ở căn nhà hồi trước của mình.

Cái giá phải trả, đó là ngày nào tôi cũng phải uống hết cốc sữa dưới sự giám sát của anh.

Chuyện tới ngày hôm nay, uống sữa mỗi ngày đã chẳng phải là chuyện gì to tát, có lẽ anh không tin tôi.

Còn tôi thì chẳng thấy sao cả.

Anh bảo tôi uống, thì tôi uống thôi.

Tôi nhìn anh chằm chằm, một hơi uống hết cốc sữa, sau đó đóng cửa thật mạnh.

Chặn anh ở bên ngoài.

Chiếc nhẫn thứ ba bị tôi gỡ xuống đem đi cầm, đương nhiên, tôi cũng chẳng có hi vọng gì mà chuộc nó về.

Tống Hữu Tinh đột nhiên bị bệnh rất nghiêm trọng.

Tôi biết tôi thấy rất kỳ lạ, tôi quen cậu ấy mới có vài ngày, nhưng tôi lại vô thức muốn cứu cậu ấy bằng được.

Nếu muốn nói lý do thật sự, thì có lẽ là, chưa từng có ai đối xử đơn thuần tốt với tôi như thế.

Hình như tình cảm của mọi người đều mang theo mục đích, chỉ có cậu ấy, là người duy nhất cười với tôi.

Tôi đưa cậu ấy đi rất nhiều bệnh viện, nhưng đều không trị khỏi.

Điều đáng ghét là, Thẩm Diên Tri luôn theo sát tôi. Cứ như âm hồn không tan ấy.

Anh nói, anh có thể cho Tống Hữu Tinh một chế độ điều trị và phục vụ tốt nhất, bảo tôi đừng giày vò mình nữa.

Tôi lười, chẳng muốn quan tâm tới anh.

Nhưng rồi, ngày qua ngày, sức khoẻ của Tống Hữu Tinh ngày càng chuyển biến xấu.

Cậu ấy bắt đầu không đi được nữa, ho ra máu trước mặt tôi, hoặc là tự nhiên ngất xỉu.

Tới cuối, thì Tống Hữu Tinh vẫn nằm điều trị ở bệnh viện mà Thẩm Diên Tri sắp xếp.

Cơ thể cậu ấy cũng vẫn ngày một yếu đi.

Tháng sáu mưa nhiều, mà cơn mưa như trút nước vào một sẩm tối nào đó.

Một buổi chiều không tài nào tìm ra được ráng chiều hoàng hôn, Tống Hữu Tinh đi rồi.

Cuộc đời con người có rất nhiều cuộc chia ly, vào buổi sáng ngày nào đó, cậu ấy còn hẹn tôi đi ngắm hoa hải đường ở công viên Thính Nguyệt mà.

Lời Tống Hữu Tinh nói với tôi, rốt cục là có ý gì.

Rõ ràng là tôi mới quen cậu ấy có mấy ngày.

Rõ ràng là tôi không nên tức giận khi cậu ấy mất.

Rõ ràng là tôi đã biết chẳng có thứ gì mất đi từ lâu rồi.

Thực ra hôm đó tôi không khóc, chỉ ngồi trong phòng bệnh của cậu ấy một lúc lâu.

Tôi chỉ là mất đi người cuối cùng có thể mất đi.

Chỉ vậy mà thôi.

.....

"Em xem, giờ chỉ còn mình anh."

Ngày hôm sau sau khi Tống Hữu Tinh mất, bầu trời trong xanh, Thẩm Diên Tri dựa vào cửa, đưa cốc sữa cho tôi uống.

Anh mặc chiếc áo gió màu đen, con người anh luôn như thế, bên ngoài trông có vẻ áo mũ chỉnh tề. Nhưng ai mà biết được bên trong con người đó đã thối nát ra sao.

Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi uống hết cốc sữa, sau đó theo thói quen đưa tay xoa dầu tôi.

Nhưng bị tôi tránh được.

Thực ra cẩn thận để ý, thì đuôi mắt Thẩm Diên Tri có một nốt ruồi nhỏ.

Đôi mắt thâm trầm như màn đêm đó như một cơn bão ngầm, muốn nuốt trọn tôi, tôi nhìn chằm chằm anh.

Anh biết Tống Hữu Tinh chết chưa? Cái chết của Tống Hữu Tinh có liên quan gì tới anh không?

Ánh nắng tràn vào căn phòng, chui vào từng ngóc nhỏ.

Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi, rồi sau đó hôn tôi. 

Tôi ghét cơ thể anh quen thuộc này, tôi ghét nhiệt độ ấm áp còn sót lại của bàn tay anh.

Tôi cắn chặt răng, trái tim đập thình thịch không ngừng.

"Thẩm Diên Tri, anh đưa tôi xuống địa ngục."

"Anh đã ở địa ngục rồi, cô Tần à."

19

Tôi kết hôn với Thẩm Diên Tri, nhận được những lời chúc giả tạo từ bạn bè và người thân.

Anh trở nên càng cưng chiều tôi hơn, dù tôi nói yêu cầu gì thì anh cũng đều đồng ý.

Tôi chỉ nói bâng quơ rằng nóng quá, thế là anh liền đưa tôi đi New Zealand ở bên kia bán cầu.

Nơi đó đúng là có núi tuyết không tan, sang đó còn đúng vào mùa đông nữa.

"Có lạnh không?"

Tôi bị anh quấn hai ba tầng quần áo từ lâu rồi, anh còn muốn quấn một cái khăn len cho tôi, nhưng tôi tránh đi.

Quay lại mỉm cười với anh.

"Sao giống một con gấu nhỏ thế?"

"....."

Không khí thở ra ngưng lại thành những giọt nước, chúng tôi ở một nhà nghỉ ở chân núi Cook.

Nhìn là biết đó là nơi ở cung cấp cho những người ở giới thượng lưu, có đầy đủ các thiết bị, thời điểm này cũng coi như đang là mùa ế ẩm, nhưng lại gặp được hai người đồng hương ở nơi này.

"Ngày mai em muốn đi đâu chơi?"

Đốt ngón tay thon dài của anh dùng dao phết bơ lên bánh mì, bánh mì mà tôi phết bơ cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng anh vẫn rất thưởng thức nó.

Cuối cùng anh thở dài một hơi, đổi món ở chỗ tôi sang anh.

Trong nhà có nuôi một con chó săn, trông có vẻ rất hung dữ, nhưng mấy ngày sống chung, tôi đã hiểu nó là một con chó ngốc, chỉ cần cho ăn là vẫy đuôi tít mù lên.

Thế là tôi bèn cướp miếng bánh mì Thẩm Diên Tri vừa phết bơ lên cho tôi, vứt cho nó ăn.

Người đàn ông đối diện tỏ rõ vẻ ngạc nhiên khi tôi làm như thế.

Chân của Thẩm Diên tri ở dưới bàn cụng vào chân tôi, như là bị tức tới nỗi bật cười.

"Anh có chọc gì em đâu, Tần Tiểu Khanh?"

"....."

Tôi lười trả lời anh, gió tuyết bên ngoài cửa tàn phá hơn hôm qua, mạnh hơn hôm qua chút.

Đợt tuyết dày cộp rơi phía sau vườn không cao tới đầu gối người, có không ít du khách đều đang ở bên ngoài nghịch tuyết.

Trên tờ rơi quảng cáo của nhà nghỉ có nói, chỗ này có dãy núi cổ hàng nghìn năm trong truyền thuyết.

Ngoài tiếng Maori bản địa, còn có thêm bản tiếng Anh nữa.

Tôi tiện tay mở ra coi như đọc sách.

Trên tờ rơi nói, một đường theo núi tuyết đi lên, khi đã đặt chân lên đỉnh núi rồi, thì có lẽ sẽ tìm thấy đại diện may mắn cho linh hồn nhỏ bé của mình.

Câu chuyện nhạt nhẽo cộng thêm yếu tố hài hước, tôi liếc nhìn rồi để sang một bên.

Nhưng Thẩm Diên Tri luôn cằn nhằn không ngừng bên tai tôi, khiến tôi thấy rất phiền.

"Nếu anh thấy nhàn rỗi, thì tìm cái này cho tôi được không?"

Thực ra, cái này chỉ là lúc tôi lỡ lời khi mất kiên nhẫn, chỉ là lời nói qua loa mà thôi.

Nhưng anh ngây ngốc hai giây, nhìn tờ rơi, lông mày nhẹ cong lên.

"Nguyện vọng gì cũng thực hiện được sao, thế thì anh thật sự rất cần."

"....."

Tôi thở dài. Không ngờ người này lại tin là thật, còn chuẩn bị xuất phát lên núi nữa, trong nhà nghỉ có mấy người tính lên núi, là kiểu leo nhanh lên đỉnh núi, Thẩm Diên Tri có thể đi theo bọn họ.

Tôi không biết cái người này sao lại biến thành thế này, hồi trước anh rõ ràng là người rất vững vàng, bây giờ lại biến thành người chỉ vì một câu nói của tôi mà...

Nếu đã lên núi tuyết, thì phải chuẩn bị rất nhiều dụng cụ chuyên nghiệp, lúc tối anh thu dọn hành lý, tôi khoanh tay dựa cửa nhìn anh.

Thẩm Diên Tri kéo khoá áo dày tới kín cổ, chỉ lộ ra hai con mắt đen láy, bởi vì tuyết lạnh mà hơi mờ mịt.

Tôi chẳng có bất cứ hứng thú gì với việc lên núi, nên là tôi không đi cùng bọn họ.

Lông mày anh cong cong.

"Sao nào, không nỡ để anh đi à?"

"....."

"Tôi mong anh chết ở giữa đường, tốt nhất là đừng có về nữa."

Tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng anh chỉ cười mỉm. lúc đi qua còn thuận tay xoa đầu tôi.

"Đừng như thế, Khanh Khanh, có nhiều lời, cứ nói nhiều lần thì sẽ linh nghiệm đó."

"....."

20

Hôm mà Thẩm Diên Tri cùng đoàn người xuất phát, thời tiết rất đẹp.

Ánh nắng phản vào trong tuyết, có chút nhức mắt.

Thế nên người trước mắt tôi hơi không nhìn rõ.

Thẩm Diên Tri nói, bảo tôi đợi anh về.

Tôi nhẹ hừ một tiếng, lười để ý anh, quay người về nhà nghỉ.

Thẩm Diên Tri không ở đây, tôi tự do hơn rất nhiều, ít nhất là không có anh dính lấy mình, tôi có thể tự do tự tại đi làm việc mình muốn làm.

Người Trung Quốc trong nhà nghỉ không ít, tôi quen được một em gái.

Có lẽ khoảng 16, 17 tuổi, lúc nghỉ hè thì cùng người nhà tới đây chơi.

Nhưng sáng sớm rõ ràng không gợn mây, trời trong mây trắng, tới buổi chiều, mây từ đâu ùn ùn kéo tới. Trời đột nhiên sẩm tối lại, có một cơn bão tuyết, bầu trời không có tia sáng.

Vừa đúng vào ngày mà đoàn người Thẩm Diên Tri có rất nhiều người đi, nhất thời mọi người đều sốt sắng.

Dù mấy ngày trước người nhà đều nói không thể liên hệ với họ được, nhưng bất giác đã mất tín hiệu rồi.

Sảnh nhà nghỉ chợt có rất nhiều người chen chúc, nhân viên nói mọi người đừng lo lắng, người của họ đi theo đều có kinh nghiệm leo núi phong phú, gặp phải cơn bão tuyết đột ngột này tất nhiên sẽ có năng lực xử lý tốt hơn người thường rồi.

Trước tiên đừng nói bọn họ có gặp phải bão tuyết hay không, cho dù có đợi đội tìm kiếm cứu hộ tới, thì cũng phải sáng sớm mai mới tới nơi.

Nhưng không khí trong nhà ăn rất bức bối, cô bé 16 17 tuổi đó ngồi cạnh tôi ăn từng miếng một.

Bố mẹ cô bé, hình như cũng ở trong đoàn người lên núi.

"Tiểu Yến, em chạy đi đâu rồi, chị tìm em nãy giờ."

Âm thanh dịu dàng của một cô gái đột nhiên truyền tới tai tôi, bởi vì là tiếng Trung, nên tôi cũng ngẩng đầu lên.

Tôi đối mắt với cô gái đó hai giây.

Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi.

"Ơ... cậu là, Tần Tử Khanh phải không?"

"....."

Tôi rất ngạc nhiên khi cô ấy biết tên của tôi, tôi hơi cau mày.

"Ultr, cậu không nhớ tớ à, lớp 11a3 trường cấp 3 Dũng Châu này! Lâm Hiểu Đồng, bọn mình là bạn cùng lớp cũ mà!"

"....."

Lần đầu nghe thấy có người nhắc tới ký ức hồi học cấp 3, tôi không ý thức được co rụt người lại.

Nhưng mà, lại cứ có cảm giác tan vỡ gì đó.

Tôi liều mạng đi tìm những khuôn mặt bặt nạt tôi hồi đó, nhưng... tôi không tìm thấy.

Một mảnh mơ hồ, ngũ quan của mọi người chợt trở nên méo mó.

"Hồi cấp 3 tụi mình chơi với nhau rất vui mà, cậu ngồi ở bàn trước tớ, tớ còn chia nhiều đồ ăn vặt cho cậu mà, cậu quên tớ rồi à?"

"Lúc đó cậu với Thẩm Nhuỵ Hân không phải rất tốt sao, à đúng rồi, còn có anh trai cậu ấy nữa, Thẩm Diên Tri."

"Bây giờ cậu vẫn ở bên Thẩm Diên Tri phải không? Nghe nói hai người lúc đó là thật, một đôi tiên đồng ngọc nữ..."

"Chỉ tiếc là, lớp 12 cậu chuyển trường, bọn mình cũng chẳng có bức ảnh tốt nghiệp chụp chung, mọi người đều thích cậu mà..."

........

Tôi cảm giác đầu mình như ong lên.

Rõ là đứng ở chỗ này, nghe những gì mà co gái rước mặt mình nói, nhưng trong một khoảnh khắc, hình như tôi đã mất đi ý thức.

Thẩm Nhuỵ Hân, Thẩm Diên Tri.

Bạn thân nhất của tôi.

Người tôi thích nhất.

Ký ức nào đó bị đóng chặt dần được hé mở, đại não như đóng lại năng lực nghe nói.

Tôi cứ ngây ngốc như thế, rồi chạy thật nhanh về phòng.

Cô gái bên cạnh hình như có gọi tôi, nhưng tôi mặc kệ.

Tôi và Thâm Diên Tri ở phòng giường đôi, trên đất còn bày hành lý lộn xộn, đầu giường còn có chiếc đèn bàn ấm áp.

Tôi ôm lấy đầu mình, sau đó co mình vào một góc. 

Hít vào, thở ra.

Tôi muốn để mình đừng run nữa, rồi rút chiếc điện thoại từ trong túi ra.

Không cầm được. điện thoại lại rơi xuống đất.

Tôi bèn nằm luôn trên đất tìm kiếm, tìm trường cấp 3 Dũng Châu.

Tìm việc đó theo thời gian trên tin tức.

Ngón tay run rẩy lướt từng dòng một, cho tới khi nhìn thấy khu thảo luận của một bài đã được viết vào rất nhiều năm trước.

"Tối hôm nay sao lại có xe cảnh sát tới trường chúng ta thế, có anh em nào học buổi tự học buổi tối biết chuyện gì không?"

"Đúng đó, còn có xe cấp cứu nữa, lúc đó đang lên lớp, tôi thấy từ cửa sổ đó."

"Chuyện quái gì thế, nói rõ coi?"

"Lúc đó có một cô gái khắp người đều là máu được kéo ra, rất doạ người luôn ấy."

"Lớp nào, lớp nào thế?"

"Cái này thì không thể nói, tôi chỉ có thể nói, hiện trường đó, cmn, tôi chê."

"Đừng có nói nửa vời thế, rốt cục là chuyện gì, cố ý giết người à?"

"Tôi nói cậu nghe, còn đáng sợ hơn cái đó nhiều."

"Thế rốt cục là đã xảy ra chuyện gì chứ, nói tới cùng cem nào."

"Tôi sợ nói ra sẽ đắc tội người nào đó, bỏ đi bỏ đi, không nói nữa."

"....."

Thực ra, cũng chẳng có gì hay để kể cả.

Tôi cúi đầu nhìn bụng của mình.

Cẩn thận nhìn thì, hôm đó tôi tự cho rằng mình mang thai.

Kinh nguyệt của tôi vốn đã không đều, mà còn nôn khan nữa, nên tôi quả quyết bảo mình mang thai.

Không thấy có gì đó hoang đường sao.

Tôi kiên định tin mình mang thai.

Nhưng thực tế thì.

Tôi không thể nào mang thai được nữa.
Bình Luận (0)
Comment