Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 16

Sáng thứ bảy, Tống Sơ Tình đến nhà cho mèo ăn.

Chris không có nhà, Richard nói anh có việc ra ngoài, nói xong còn thở dài một tiếng khiến Tống Sơ Tình không khỏi tò mò hỏi thêm, Richard bảo anh về nhà Lauren.

Nhưng anh ấy cũng không nói gì thêm quay người dặn đầu bếp chuẩn bị bữa trưa rồi hỏi cô có ở lại ăn không, Tống Sơ Tình xua tay bảo không ăn.

Hơn một tháng nay bận rộn đã khiến cô lơ là Garrett ở trang trại ngựa, hôm nay cô muốn đến đó một chuyến.

Cưỡi ngựa đối với cô là một trong những cách thư giãn đơn giản và thoải mái nhất, cô thích cảm giác tự do khi phi nước đại trên lưng ngựa.

Theo lời dặn dò của Richard tối qua, cô cho mèo nhỏ ăn, nhìn nó ăn xong lại chơi với nó một lúc rồi mới rời đi.

Ở trang trại ngựa cả buổi, đến hơn 4 giờ chiều cô mới về nhà tắm rửa, tắm xong thì ra ngoài cùng Tô Lệ.

Kỷ Phục Tây lại sắp xếp cho cô một vệ sĩ mới nhưng Tô Lệ chủ động yêu cầu được theo cô vào cuối tuần, Tống Sơ Tình cũng đồng ý.

Từ nhà cô đến nhà Chris không xa, đi tắt qua con đường nhỏ chỉ mất hơn 10 phút, hai bên là hàng cây xanh rợp bóng, buổi chiều có không ít người dắt chó đi dạo, không khí rất dễ chịu.

Khu này toàn người giàu có, đi ngang qua có thể là người sở hữu tài sản hàng tỷ, hoặc là một chính trị gia nổi tiếng, ai mà biết được.

Nhưng Tống Sơ Tình chẳng quen ai, chỉ coi họ như người bình thường.

5 giờ đến nơi, Chris vẫn chưa về.

Tống Sơ Tình cho mèo ăn xong thì định dẫn nó ra ngoài đi dạo.

Mèo không giống chó, không cần thường xuyên ra ngoài để xả năng lượng nhưng Nora lại là một cô mèo mê vận động, ăn xong liền nhảy nhót không ngừng.

Cô buộc dây dắt vào cổ nó, nó lại không chịu, “meo meo” kêu mãi, Tống Sơ Tình gõ nhẹ đầu nó: “Không được đâu, ngoan một chút, không thì không cho đi nữa.”

Nora dường như hiểu tiếng người, ngoan ngoãn cúi đầu.

Dắt mèo đi dạo một vòng bên ngoài, Nora bị sờ vuốt không dưới mười lần, rất được yêu thích.

Trời chưa tối hẳn đã quay về, vừa đến cổng thì mèo nhỏ đã vùng khỏi dây chạy thẳng về phía trước, Tống Sơ Tình ngẩng đầu lên nhìn thấy Chris đang bước xuống từ xe.

Sắc mặt anh trông mệt mỏi, không bế mèo mà chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Ánh mắt đối diện nhau khoảng nửa phút, Tống Sơ Tình bị nhìn đến rợn cả người vội quay đi.

Nora cọ quanh chân anh kêu meo meo, mãi sau người đàn ông mới cúi xuống bế nó lên rồi nói: “Cảm ơn cô.”

“Không có gì, vậy tôi về trước nhé?”

Lần này Chris không giữ cô lại ăn cơm.

Tống Sơ Tình đi được mấy bước lại quay đầu nhìn, người và mèo vẫn đứng yên tại chỗ.

Mặt trời đã hoàn toàn khuất sau đường chân trời, cả thành phố chìm trong thời khắc chuyển giao ngắn ngủi giữa sáng và tối, Blue moment, bầu trời nhuộm một màu lam tĩnh lặng.

Lam là màu của nỗi u sầu, có lẽ là do thời tiết, Tống Sơ Tình cảm thấy từ người anh tỏa ra một sự u ám sâu thẳm như thể toàn thân bị bóng tối bao trùm.

Cô ngây người một lát rồi cong môi mỉm cười rõ ràng: “Nora byebye, mai gặp lại nhé.”

“Meo~” Mèo nhỏ nghe thấy thì đáp lại nhưng chủ nhân của nó thì sắc mặt vẫn lạnh lùng.

Tống Sơ Tình lại vẫy tay, quay người rời đi.

……

Sáng sớm hôm sau cô lại đến cho mèo ăn.

Richard nói hôm nay Chris có ở nhà nhưng vẫn đang ngủ.

Cho mèo ăn xong, trước khi đi cô nghe thấy có động tĩnh từ tầng hai, chờ một lúc cũng không thấy ai xuống cô không đợi nữa.

Tối quay lại thì anh lại không có nhà, hành tung thật khó đoán.

Mãi đến sáng thứ hai, vừa bước vào cửa cô đã thấy người đàn ông đang ngồi trước bàn ăn sáng.

Thẩm Tứ Niên ngẩng đầu nhìn: “Tôi cho Nora ăn rồi, lại đây ăn sáng đi.”

Được thôi.

Vừa hay cô cũng chưa ăn.

Bữa sáng kiểu Tây, món quen thuộc như bánh mì nướng, thịt xông khói và salad, Tống Sơ Tình lấy một miếng bánh mì nướng phết mứt dâu.

“Cô uống gì?”

“Socola nóng, cảm ơn anh.”

Thẩm Tứ Niên nhìn cô, trong lòng thật sự không hiểu nổi tại sao buổi sáng lại uống thứ ngọt như vậy, anh quay sang nói với người giúp việc: “Có socola nóng không?”

Người giúp việc hơi khó xử, Chris chưa bao giờ uống loại đó nên họ cũng không chuẩn bị sẵn, nhưng may mà làm cũng không khó, “Có thưa ngài.”

“Chuẩn bị một cốc.”

Chừng ba bốn phút sau socola nóng được bưng lên, Tống Sơ Tình nhấp một ngụm, dòng sữa socola ngọt ngào trượt xuống cổ họng, vào đến bụng, cả người đều ấm áp dễ chịu.

Tác dụng của đồ ngọt đối với tâm trạng đã được chứng minh, cô thích ăn đồ ngọt, cũng thích vận động, vì thế mà lúc nào cũng tràn đầy dopamine và adrenaline.

Bữa sáng nhà anh cũng không tệ, tất nhiên, không thể chỉ mải ăn sáng được.

Cô và Chris cũng ăn cùng nhau vài lần, ngoài 107 điều chú ý trong ăn uống cô còn quan sát được rất nhiều điều.

Có lẽ do xuất thân, Chris ăn uống rất quy củ, lễ nghi rất giống phong thái quý tộc, tao nhã và cao quý, ăn cơm không thích nói chuyện nhưng cũng không cấm cô nói.

Còn một điểm rất quan trọng, lúc ăn cơm trông anh giống người bình thường hơn một chút, sắc mặt hòa hoãn, thỉnh thoảng cũng có thể trò chuyện mấy câu, không còn là một cái xác sống lạnh tanh nữa.

Ví dụ như bây giờ, ăn sáng xong còn hỏi một câu đầy quan tâm: “Cùng đến công ty chứ?”

Tống Sơ Tình nghĩ lại lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ ba gặp mặt, trong lòng không khỏi cảm thán!

“Vậy được, làm phiền anh.”

Cô nhắn tin cho Tô Lệ và dì Mạnh nói không về nữa, sẽ đi từ nhà anh luôn.

Vừa bước ra cửa cô định ngồi ghế phụ, không ngờ Chris lại lên tiếng: “Ngồi ghế sau.”

Tống Sơ Tình nhướng mày, thấy chưa, bình thường đến mức có hơi bất thường rồi.

……

Chris đã dặn trước nên khi Aaron gặp cô cũng không ngạc nhiên, vậy là trong thời gian ngắn Tống Sơ Tình đổi công việc lần thứ ba, nói chính xác thì không hẳn là đổi, cô vẫn là trợ lý sinh hoạt, chỉ là được tham gia vào dự án này.

Nhưng điều chuyển công việc liên tục như vậy tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý.

Lần đầu họp với nhóm dự án, một đồng nghiệp đã hỏi thẳng tại sao đột nhiên cho một thực tập sinh vào nhóm.

Aaron có thể làm trưởng nhóm dự án tất nhiên là người có bản lĩnh, xử lý tình huống rất khéo léo: “Hanna hiểu rất rõ về dự án này, vào nhóm sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta.”

“Công việc đã phân xong cả rồi, cô ấy làm gì?”

“Hanna hỗ trợ tổng hợp, nhóm nào cần đều có thể tìm cô ấy.” Đây cũng là chỉ đạo của Chris.

Đây là VH, cũng là dự án lớn nhất của Snowsky năm nay, người được chọn vào nhóm đều là tinh anh các phòng ban, Aaron dù không rõ vì sao Chris đột nhiên đưa một thực tập sinh vào nhưng anh tin tưởng Chris.

Hôm qua anh đã tìm hiểu hồ sơ của Hanna, cũng hỏi thăm mấy người bên văn phòng tổng giám đốc, đúng là với một thực tập sinh mà nói, người ta có đủ năng lực để vào nhóm.

Tống Sơ Tình vẫn ngồi lặng lẽ nghe, không lên tiếng tranh luận.

Vị đồng nghiệp chất vấn tên là Frieda, là trưởng phòng marketing, cũng tốt nghiệp từ Học viện kinh doanh Đại học S, chưa đến 30 tuổi nhưng năng lực rất cao, chỉ có điều tính cách quá cứng rắn, trong công ty đắc tội không ít người.

Những điều này là do cô nghe Grace và mấy người khác nói trong lúc tán gẫu.

Còn có khoảng sáu, bảy đồng nghiệp khác đều là những nhân vật xuất sắc nhất công ty, cô hoàn toàn chỉ là “tay sai” trước họ, làm gì có tư cách để lên mặt.

Cuộc họp kết thúc, Tống Sơ Tình không rời đi.

Ngày hôm đó Chris hỏi cô có ghi chép biên bản cuộc họp không, sau này cô mới nhận ra ghi biên bản cuộc họp là cách học hỏi và trưởng thành nhanh nhất dành cho người mới.

Mọi người tranh luận va chạm ý kiến về cùng một vấn đề chính là kinh nghiệm làm việc nhiều năm của họ được đúc kết, bình thường lấy đâu ra cơ hội học hỏi như vậy? Mà có muốn hỏi cũng chưa chắc đã được đáp lại.

Không lâu sau Frieda quay lại, chống tay lên bàn với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô: “Sáng nay tôi thấy cô xuống từ xe của Chris, hai người quan hệ thế nào?”

Một câu hỏi khiến Tống Sơ Tình ngớ người, họ làm gì có quan hệ gì? Chắc là… “Tôi là trợ lý của Chris.”

Frieda từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn xéo: “Nói dối, tôi thấy rõ rồi, cô ngồi ở hàng ghế sau với Chris.”

Tống Sơ Tình hiểu sự nghi ngờ đó nhưng lại thấy buồn cười, cô hỏi ngược lại: “Frieda, cô nghĩ chúng tôi có quan hệ thế nào?”

Frieda với đôi mắt to trang điểm đậm nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng như rút ra kết luận gì đó mà cô ấy không dám tin, hỏi: “Cô là người nhà Chris? Em gái?”

Cô ấy đoán vậy không phải không có lý do, trước hết loại trừ đồng nghiệp bình thường, chưa từng có đồng nghiệp nào được ngồi hàng ghế sau xe Chris, hơn nữa quanh Chris chưa từng xuất hiện phụ nữ nào, cô gái này lại quá trẻ, Chris sao có thể thích cô ấy? Nên rất có khả năng là người quen.

Tống Sơ Tình lại ngớ người: “Gì cơ?”

“Không phải sao? Cô là người Trung Quốc.”

“…” Tống Sơ Tình đột nhiên thấy Frieda có phần đáng yêu, cô cười lớn: “Tôi không phải.” Nếu cô là em gái Chris thì chẳng khác nào nói mẹ anh biết phân thân, ở độ tuổi mười tám mười chín lại sinh thêm anh, mắc cười quá.

Frieda vẫn không tin: “Vậy cô nói cô và Chris là quan hệ gì? Nếu không sao ngài ấy lại đưa cô vào đây?”

Tống Sơ Tình đành chịu, giải thích nghiêm túc: “Tôi là trợ lý đời sống của Chris, chúng tôi sống trong cùng một khu dân cư, tôi còn phụ trách cho thú cưng nhà Chris ăn, sáng nay anh ấy vì phép lịch sự nên đã đưa tôi đến đây.”

Còn vì sao ngồi hàng ghế sau cô không thể giải thích, vì bản thân cũng không rõ.

“Còn việc tôi vào nhóm dự án thì Aaron vừa rồi đã nói rõ, Chris rất coi trọng dự án này, tôi nghĩ anh ấy cũng muốn có thêm người giúp đỡ mọi người.”

Frieda nheo mắt: “Thật sao?”

“Đương nhiên.”

Cô ấy khẽ hừ một tiếng, có vẻ giảm bớt phòng bị, hơi ngại ngùng quay người định đi, đi được vài bước lại quay lại hỏi: “Cô dùng loại kem nền gì vậy?”

Tống Sơ Tình sờ mặt mình: “Hả? Hôm nay tôi không trang điểm.” Sáng đi cho mèo ăn, lại từ nhà Chris đến thẳng đây, làm sao có thời gian cho cô trang điểm.

Frieda lại hừ một tiếng, lần này thật sự rời đi, tiếng giày cao gót “đanh đanh đanh.”

Buổi chiều đi làm lại về vị trí trợ lý nhỏ, Chris thứ năm và thứ sáu tuần này phải đi công tác Los Angeles với nhóm dự án, công việc liên quan đến đi công tác do bên hành chính dự án sắp xếp, nhưng Chris thì do cô phụ trách.

Thế là trợ lý nhỏ gửi thông tin của mình cho bên hành chính sau đó phối hợp với họ để sắp xếp vé máy bay, khách sạn, phương tiện cho Chris.

Có kinh nghiệm rồi, lần này Tống Sơ Tình làm rất thành thạo, nhiều lần xác nhận lại với các bên, đảm bảo Chris có một chuyến đi thoải mái, an toàn và không ảnh hưởng công việc.

Khi Lý Khả Khả gọi điện cô đã quay lại nhóm dự án làm việc, Aaron sắp xếp cô làm nghiên cứu thị trường cùng Frieda, đây là sở trường của cô, làm không khó.

“Đang làm gì thế?”

Tống Sơ Tình ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 7 giờ tối, đã qua một tiếng sau giờ tan làm, văn phòng không còn người, cô thở dài dựa vào ghế: “Tăng ca.”

“Hả? Cậu chỉ là thực tập sinh mà còn phải tăng ca à?”

“Mình tự nguyện tăng ca.”

“Ôi ôi ôi, bà Tống của chúng ta thật giỏi.”

Bà Tống cái gì, còn cách bà Tống đến 9999 bước nữa.

Cả cuộc đời nhỏ bé của cô quá thuận lợi, dù thích học gì cũng đứng nhất, vào đại học làm các dự án nhỏ đều rất tốt, rất xuất sắc nhưng chỉ trong phạm vi tháp ngà mà thôi.

Bên ngoài còn nhiều người xuất sắc hơn.

Ba mẹ và Chris chính là đại diện cho sự xuất sắc, bây giờ cô thậm chí còn không với tới móng tay của họ.

Tống Sơ Tình tự động viên bản thân, không sao cả, nếu cô đến được tuổi họ chưa biết ai hơn ai đâu.

“Sao thế, đột nhiên gọi mình?”

“Nhớ cậu không được hả.”

Tống Sơ Tình cười, đoán lại là chuyện bên phía anh trai cô, đúng như dự đoán, giây sau nghe thấy cô ấy nói: “Anh trai cậu chia tay rồi.”

Tống Sơ Tình vừa ngạc nhiên vừa cạn lời, Diêu Bái Thu này làm gì thế, hồi nhỏ không như vậy, giờ sao chơi bời lăng nhăng quá vậy?

Không được, lát nữa phải gọi điện cho dì báo cáo, nhà họ Kỷ bọn họ không thể có đứa con hoang đàng như vậy.

“Mình sẽ đi dạy dỗ anh ấy.”

“Ừ, đi nhanh đi.”

“……”

Cuộc gọi kết thúc, Tống Sơ Tình gọi cho Diêu Bái Thu, vừa nghe máy bên kia đã nói: “Lý Khả Khả lại nói gì linh tinh với em rồi à?”

“Cậu ấy không nói gì với em, em chỉ đơn giản là quan tâm hỏi han anh thôi, sao thế?”

“Không sao, người ta còn đang đi học, không muốn làm chậm trễ người ta.”

Tống Sơ Tình cười lớn: “Không phải là bị đá rồi chứ?”

Cô gần như nghe được tiếng nghiến răng bên kia: “Tống Tiểu Sơ!”

“Không sao mà, dù sao cũng không phải lần đầu.”

Bốp—

Đặt điện thoại xuống.

Tống Sơ Tình không nhịn được cười, nhưng nụ cười không kéo dài lâu.

Chuyện này nói ra dài dòng, dù cùng tuổi nhưng con trai dường như trưởng thành sớm và chủ động hơn con gái trong chuyện tình cảm, Diêu Bái Thu năm nhất đại học bắt đầu yêu đương, nghiêm túc quen nhau ba năm thì bị đá.

Từ đó tính cách dần thay đổi, không còn coi trọng tình cảm nữa, mỗi mối quan hệ đều không kéo dài được lâu.

Tống Sơ Tình không biết nói thế nào nhưng cô rất thương và cũng rất bối rối.

Tình yêu là thứ có độc.

Trong điện thoại họ cãi nhau chí chóe nhưng vẫn phải an ủi nhau, lúc cô gõ máy tính thì có người bước vào văn phòng.

“Chưa về à?”

Tống Sơ Tình nhìn thấy người mới chợt nhớ ra cô quên một việc: “Xin lỗi, tôi quên cho Nora ăn rồi.”

Chris không nói gì chỉ hỏi: “Cùng về chứ?”

Tống Sơ Tình nhìn màn hình máy tính vẫn mở, do dự hai giây, yếu ớt đáp: “Tôi còn chút việc, phiền anh về cho nó ăn được không?”

Điều quan trọng là cô hơi ngại ngồi chung xe với anh, cô không phải Anthony, thật sự dễ gây hiểu lầm lắm!

Thẩm Tứ Niên nhìn cô hai cái, chẳng nói gì quay người rời đi.

Tống Sơ Tình nhìn rõ ánh mắt u ám cuối cùng của anh, tim cô chợt hẫng một nhịp, chết rồi, cô hình như đi làm tới bị ảo giác luôn rồi.

Không thì sao lại thấy Chris… có vẻ… có một chút không vui?

Bình Luận (0)
Comment