Cả một tuần liền Tống Sơ Tình gần như không gặp được Chris.
Nhưng với tư cách trợ lý, cô biết rõ lịch trình của anh, thứ hai đi công tác ở Anh, thứ tư quay về, trong thời gian đó Noel còn nhờ cô giới thiệu hai nhà hàng, chiều thứ tư anh đáp xuống rồi về thẳng nhà, không ghé công ty, thứ năm thứ sáu thì họp ở Snowsky, không đi đâu khác.
Dự án Snowsky vẫn đang tiến hành, cô và Frieda cũng đã đến đó hai ba lần nhưng suốt hai ngày thứ năm thứ sáu không hề thấy anh, sáng đi cho mèo ăn thì anh đã ra khỏi nhà, tối tan làm về thì vẫn chưa thấy bóng dáng.
Sau một tuần bặt vô âm tín, chút nghi ngờ 1% trong lòng Tống Sơ Tình hoàn toàn tan biến, cô nói rồi mà, chắc chắn anh chỉ nhắm vào tiền!
Thứ bảy, cô đến nhà Chris đúng giờ, tuần trước anh đã bảo hôm nay sẽ đưa cô ra ngoài.
Chris đã dậy, đang nhàn nhã chơi với Nora trong sân, thấy cô tới chỉ liếc qua một cái.
Chơi thêm một lúc rồi anh đứng dậy: “Chiều ra ngoài, cô thay đồ đi, hôm nay chúng ta chơi tennis.”
“Chơi tennis?”
“Biết chơi không?”
Cô có học qua một chút nhưng không chuyên nghiệp, Tống Sơ Tình đoán có thể hôm nay phải cùng khách đánh bóng bèn gật đầu: “Biết chút ít.”
Nhưng đến sân mới phát hiện chỉ có hai người họ.
Sân và dụng cụ đều đã chuẩn bị sẵn, Chris lấy bóng từ giỏ ra, tung lên vài cái rồi đón lại vào lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn cô: “Khởi động trước đã.”
Anh cũng thay đồ thể thao, quần đen, áo thun trắng, đơn giản mà sạch sẽ.
Thoát khỏi bộ vest nghiêm túc tóc anh cũng mềm mại hơn nhiều, lúc này Chris có thêm vài phần nhẹ nhàng, thậm chí trông trẻ trung hơn, thoáng nhìn còn có dáng dấp sinh viên đại học, tràn đầy sức sống.
Có lẽ vì nhìn quá lâu mà sững người, người đàn ông ngẩng đầu lần nữa: “Hanna?”
Tống Sơ Tình lập tức đi tới: “Chris, chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
“Ừ.” Anh giơ vợt đánh một quả bóng ra ngoài, “Có thể không gọi tôi là Chris.”
Ờ, không gọi Chris thì gọi gì?
Cô cẩn thận thử: “Thẩm Tứ Niên?”
“Ừ.”
Cô lặp lại: “Thẩm Tứ Niên.”
“Cô cũng có thể nói tiếng Trung với tôi.”
Tống Sơ Tình cảm thấy Chris hôm nay lại có gì đó khác thường nhưng không rõ là gì, có thể là lần đầu tiên thấy anh không mặc vest, cũng có thể là lần đầu tiên thấy anh chơi thể thao.
Cô tạm gác cảm giác kỳ lạ lại, đổi sang tiếng Trung: “Vậy anh có thể gọi tôi là Tiểu Sơ, ba mẹ vẫn gọi tôi thế.”
Thẩm Tứ Niên quay đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng chuyển nhưng cuối cùng vẫn không gọi cái tên đó.
Khởi động xong.
Tống Sơ Tình phát bóng trước, lần đầu — không qua lưới.
Lần hai — vẫn không qua.
Lần ba — bay lệch sang một bên.
Ngẩng đầu lên đã thấy khóe môi người đàn ông đối diện mang theo nụ cười nhàn nhạt, Tống Sơ Tình xấu hổ, vành tai ửng đỏ: “…Lâu rồi không chơi, hơi cứng tay.”
Thẩm Tứ Niên bước lại, chỉ dẫn: “Người nghiêng về trước, chân hơi khuỵu, trọng tâm dồn về phía trước, đừng nhìn bóng, nhìn lưới.”
Tống Sơ Tình hơi cứng đờ, anh đặt tay lên vai cô chỉnh tư thế: “Thẳng lưng… thử lại xem.”
Anh tung một quả bóng, cô vung vợt đón bóng, bóng bay qua lưới, không ra ngoài.
“Well done.” Thẩm Tứ Niên tung tiếp bóng, chơi thêm vài lượt, các động tác đã ngủ quên trong cô dần dần quay lại, ngày càng nhuần nhuyễn: “Tôi chơi lại được rồi!”
Anh trở về vị trí bên kia.
Vì cô một nửa chỉ là tay mơ, Thẩm Tứ Niên coi mình như cái máy đón bóng, không dùng kỹ thuật gì, lần lượt trả bóng cho cô.
Mười mấy phút sau Tống Sơ Tình chống hông tỏ vẻ không hài lòng: “Khụ… Thẩm Tứ Niên, anh đánh đi chứ, dễ quá rồi đó.”
Thẩm Tứ Niên khẽ cười, bắt đầu tăng lực nhưng không kiểm soát tốt, cô không đón được, bóng rơi thẳng xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy cô đang chu môi, vẻ mặt đầy ấm ức, rõ ràng là giận mà không dám nói.
Cô đổi một quả bóng khác phát lại, Thẩm Tứ Niên rút kinh nghiệm, lần này chỉ dùng nửa lực.
Anh thầm cười trong lòng, có lẽ đây là trận tennis anh chơi vất vả nhất đời.
Ba bốn quả sau mới thực sự vào nhịp.
Gió buổi chiều mát rượi, váy tennis của cô tung bay theo từng động tác, tóc đuôi ngựa cũng bay trong không trung, âm thanh bóng chạm sân vang đều đặn, mạnh mẽ.
Nửa tiếng sau, cô vẫy vợt nói nghỉ: “Tôi chịu rồi.”
Thẩm Tứ Niên bước lại đưa nước cho cô.
Tống Sơ Tình ngồi xuống ghế nghỉ, cầm chai nước đưa lên miệng theo bản năng mới phát hiện nắp chưa mở, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt hai người giao nhau, ánh nhìn anh từ mặt cô chuyển xuống chai nước, mấy giây sau mới phản ứng, khẽ cười đưa tay vặn nắp chai rồi đưa lại.
Tống Sơ Tình cảm thấy có gì đó sai sai nhưng nắp đã mở rồi đành lí nhí cảm ơn.
Thật sự không thể trách cô được, từ nhỏ tới lớn ở bên ba, anh trai, thậm chí cả Cao Tử Ngọc, cô chưa từng phải tự mở nắp chai nước… Xem ra thói quen này lần sau nên sửa, đâu phải ai cũng là người nhà cô…
Thẩm Tứ Niên nhìn cô uống nước.
Đúng thật giống sóc con, hai tay ôm chai nước, nhấp từng ngụm nhỏ, dù có khát cũng không vội vã.
Anh lại nhìn gương mặt đỏ bừng và vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, khi hơi thở bắt đầu gấp gáp thì dời mắt, cầm nước sang ngồi cạnh.
“Thẩm Tứ Niên.” Gọi tên anh vẫn hơi lạ miệng, Tống Sơ Tình dừng lại chút rồi hỏi: “Anh thích chơi tennis à?”
“Không, chỉ là một cách vận động thôi.”
“Tôi ít chơi mấy môn thể thao có bóng, tôi thích cưỡi ngựa, trượt tuyết, lặn biển.”
“Tôi biết.”
Tống Sơ Tình ngạc nhiên nhìn anh: “Anh biết?”
“Trên hồ sơ có ghi.”
Ừm, cũng đúng, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh rực rỡ không khỏi cảm thán: “Hôm nay trời đẹp thật.”
Thẩm Tứ Niên cũng ngẩng lên.
Thật vậy, là một ngày thời tiết đẹp, và là một ngày đẹp.
Chưa ngồi được bao lâu cô đã đứng dậy cầm vợt: “Tôi nghỉ đủ rồi, tiếp tục nào.”
Hiệp hai chơi càng hăng hơn hiệp đầu, nhưng cái giá của việc chơi quá sung là cô bị ngã, lúc ngã hai tay chống xuống đất, lòng bàn tay bị mặt sân mài đến chảy máu.
Cô thì không quá hoảng, chỉ là vết thương nhỏ, so với những lần ngã khi cưỡi ngựa hay trượt tuyết còn nhẹ hơn nhiều nhưng Thẩm Tứ Niên thì chạy đến như bay, vừa chạy vừa gọi lớn: “Bác sĩ!”
Vừa dứt lời anh đã tới nơi, giọng lo lắng quan tâm: “Không sao chứ?”
Rồi cẩn thận nâng tay cô lên xem.
Tống Sơ Tình nhìn vẻ mặt lo lắng chưa từng thấy của anh, ngây người.
Cô ngẩn ngơ nói: “Chảy máu rồi…”
Ban đầu hoàn toàn không định làm nũng nhưng vì quá sững sờ nên giọng nói vô thức mềm xuống, nghe lại như đang làm nũng thật.
Thẩm Tứ Niên ngẩng đầu, hai ánh mắt chạm nhau, giây lát sau lại quay đầu gọi: “Bác sĩ đâu rồi!”
Sân chuyên nghiệp, bác sĩ đến rất nhanh.
Rửa vết thương, băng lại cẩn thận: “Xong rồi, hai ngày tới chú ý đừng để dính nước.”
Bác sĩ rời đi, Tống Sơ Tình cúi đầu nhìn tay anh vẫn đang giữ lấy cổ tay mình, nhẹ giọng gọi: “Thẩm Tứ Niên?”
Anh buông tay cô ra, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, không còn chút hoảng loạn nào: “Đi thôi, ăn cơm.”
“À…”
……
Nhà hàng không phải do cô đặt, chắc là ẩm thực Pháp được chế biến riêng, không rõ là do ít khách hay bao trọn mà cả tầng chỉ có bàn của họ.
Nhưng bàn ăn không trang trí gì đặc biệt, gọi món cũng không yêu cầu riêng, trông chẳng khác gì bữa ăn bình thường.
Khác ở chỗ, trợ lý nhỏ đang ngồi đối diện với ông chủ.
Những cảm giác kỳ lạ của mấy ngày trước lại trỗi dậy trong lòng Tống Sơ Tình khiến cô bắt đầu mất tự nhiên, từ chiều đến giờ có quá nhiều điều bất thường, cô khó mà không nghi ngờ.
Thế nên cô trực tiếp hỏi thẳng, cô vốn không phải kiểu người hay suy diễn lung tung: “Chris, tôi có một câu hỏi.”
“Nói đi.”
“Hôm nay… là có ý gì?”
Người đàn ông đối diện vô cùng thành thật: “Hôm nay là sinh nhật tôi, lá bùa bình an mẹ tôi để lại chỉ ghi ngày sinh âm lịch của Trung Quốc, mà bên cạnh tôi lại không có ai là người Trung Quốc thân thiết.”
Lý do này quả thực quá hoàn hảo, Tống Sơ Tình hoàn toàn yên tâm: “Thì ra là vậy.”
Thẩm Tứ Niên mỉm cười nhìn cô: “Chứ không thì cô nghĩ là gì?”
“……” Cô gái nhoẻn miệng cười: “Không sao không sao, vậy thì anh lẽ ra nên nói sớm với tôi, tôi có thể chuẩn bị một món quà cho anh.”
“Không sao, cô cùng tôi chơi bóng tôi đã rất cảm kích rồi.”
Nói thì nói vậy nhưng sinh nhật mà, vẫn nên có quà, Tống Sơ Tình nghĩ nghĩ liền nhắn tin cho dì Mạnh, may mà tay trái bị thương không ảnh hưởng đến việc gõ chữ hay ăn uống.
Nhắn tin xong cô mở lịch trên điện thoại rồi bất ngờ reo lên: “Wow, hôm nay là lập thu nè.”
Thẩm Tứ Niên không hiểu: “Lập thu?”
Tống Sơ Tình bèn dùng tiếng anh giải thích: “Lập thu là một trong hai mươi bốn tiết khí của chúng tôi, có nghĩa là mùa hè qua đi, mùa thu bắt đầu.”
Cô lại nói: “Tôi có một anh trai tên là Bái Thu, “Bái” trong tiếng Trung có nghĩa là dồi dào, “Bái Thu” tượng trưng cho một mùa thu bội thu.”
“Anh sinh vào lập thu, cũng là một điềm lành đấy.”
Lần đầu tiên Thẩm Tứ Niên nghe những điều này, trong mắt ánh lên nụ cười: “Ừm.”
“Thế bình thường anh đón sinh nhật thế nào?”
Phục vụ mang rượu vang dùng kèm đến, Thẩm Tứ Niên nói để mình rót, cầm lấy ly rượu từ tay cô, vừa rót vừa khẽ nói: “Tôi không tổ chức sinh nhật.”
Steve có quá nhiều con, nhà Lauren thì còn nhiều hơn, anh chưa bao giờ có một buổi sinh nhật đúng nghĩa, nếu không phải nhìn thấy lá bùa bình an đó có lẽ anh cũng không biết mình sinh vào ngày nào.
Tống Sơ Tình nghe xong câu này nụ cười bên môi phai nhạt đi nhưng rất nhanh lại trở lại như cũ: “Không sao, vậy hôm nay tôi cùng anh đón sinh nhật.” Cô nâng ly rượu vừa được rót đầy, đôi mắt cong cong: “Chúc mừng sinh nhật anh, cạn ly!”
Thẩm Tứ Niên cụng ly với cô, nhấp một ngụm nhỏ.
Cô gái cũng uống một ngụm, lập tức cay đến lè lưỡi: “Đây là rượu gì vậy?”
“Là rượu Syrah nhỏ từ California, nồng độ cao hơn rượu bình thường một chút, uống ít thôi.”
Cái vị cay nồng ban đầu dần qua đi, Tống Sơ Tình lại uống thêm một ngụm, dần dần chấp nhận được mùi vị: “Không sao đâu.”
Hôm nay Chris là nhân vật chính, Tống Sơ Tình nghĩ phải làm anh vui nhưng nhất thời lại không biết nói gì đành ra sức lục tìm mấy câu chuyện cười trong đầu.
“Thẩm Tứ Niên, tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé.”
“Cô nói đi.”
Cô cố ý dùng tiếng anh để anh hiểu được: “Anh biết con nai không có mắt thì gọi là gì không?”
“Không biết.”
“Bingo! No eye deer (No idea)!”
“Còn nữa nhé, giữa lạnh và nóng, cái nào nhanh hơn?”
Người đàn ông nhìn cô, ra hiệu bằng ánh mắt bảo cô tiếp tục, cô gái làm động tác đuổi theo đầy biểu cảm: “Hot, because you can catch a cold.”
Thẩm Tứ Niên mím môi, cúi đầu che giấu ý cười.
Tống Sơ Tình ngẩn người nhìn anh một lúc rồi lập tức lấy gương nhỏ trong túi ra dí vào mặt anh.
Người đàn ông sững lại.
“Anh nhìn nè, anh cười lên đẹp thật đấy, nụ cười khiến người ta trẻ ra đó~”
Thẩm Tứ Niên rốt cuộc bật cười, đẩy chiếc gương trước mặt ra: “Được rồi, ăn cơm đi.”
Trước đây những nụ cười của Chris thường rất nhạt, như là nhếch môi, nhướn mày, thoáng qua trong chớp mắt, giờ phút này nụ cười lại sảng khoái, độ cong nơi khóe môi tràn đầy niềm vui.
Núi như ngọc, ngọc như chàng, lần đầu tiên Tống Sơ Tình cảm nhận được sự ôn hòa trong trẻo từ anh, phong thái của một quân tử.
Cô cứ nhìn như vậy, mắt đột nhiên mở to: “Thẩm Tứ Niên, anh có lúm đồng tiền kìa!”
“?”
Cô đưa tay chỉ vị trí trên má anh: “Anh cười thêm lần nữa đi.”
Người đàn ông sững lại, vô thức nghe lời nặn ra một nụ cười, quả nhiên trên má hiện ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, Tống Sơ Tình từ ngạc nhiên chuyển sang ghen tỵ: “Á, anh lại có lúm đồng tiền nữa chứ, đó là thứ tôi muốn nhất luôn.”
Rồi lại lẩm bẩm nói nhỏ: “Chồng tương lai của tôi nhất định cũng phải có lúm đồng tiền, rồi sinh thêm một em bé có lúm đồng tiền nữa, vậy là hoàn thành ước mơ của tôi rồi.”
“Người tửu lượng tốt thì sẽ có lúm đồng tiền không nhỉ? Hình như Vãn Âm uống cũng khá ổn đó.” Vừa nói cô vừa nhấc ly lên định thử nghiệm.
Thẩm Tứ Niên hiểu ra, khẽ bật cười không thành tiếng.
Một tiếng đồng hồ ăn cơm, Tống Sơ Tình chẳng ăn được mấy miếng thịt, toàn bộ thời gian đều là cô nói, từ gia đình mình đến sở thích, khát nước là lại uống rượu.
Cuối cùng nói đến bạn bè, từ bạn mẫu giáo đến bạn cấp ba, rồi đến bạn đại học.
Giữa chừng cô đặc biệt nhấn mạnh: “Tôi có một người bạn rất thân làm ở Snowsky, sau này nếu anh gặp cậu ấy thì đừng làm khó nhé, tính cách hơi hướng nội nhưng rất thông minh và nỗ lực, công việc nhất định sẽ hoàn thành vượt chỉ tiêu.”
Chuyện đó chẳng có gì cả, Thẩm Tứ Niên hỏi: “Tên gì?”
“Cao Tử Ngọc, tên tiếng Anh là Barnett.”
Nghe có vẻ là con trai, Thẩm Tứ Niên gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Vậy móc ngoéo đi!”
Tống Sơ Tình đưa tay qua làm động tác móc ngón tay, anh không hiểu “móc ngoéo” là gì, ngẩng đầu nhìn cô, cô gái đang uống rượu như nước giờ bắt đầu hơi ngà ngà, ánh mắt đã có chút mơ màng, má cũng đỏ ửng.
Không chờ được phản ứng cô đứng bật dậy, kéo tay anh sang bẻ thành hình dạng cô muốn, ngón út móc vào nhau, ngón cái ấn lên trên làm dấu.
Hôm nay là lần thứ hai tiếp xúc da thịt, thuốc uống trưa nay hình như đã hết tác dụng, ánh mắt Thẩm Tứ Niên tối thêm vài phần.
“Xong rồi nhé, ai nuốt lời là chó con đó nha.”
Cô gái buông tay, anh đưa mắt nhìn theo, có lẽ thấy được nghi hoặc của anh cô chủ động giải thích: “Làm thế là in dấu tay, coi như hứa với nhau, không ai được phép nuốt lời.”
Thẩm Tứ Niên cúi đầu nhìn ngón cái vừa bị in dấu, mới mất thần mấy giây đã nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ vừa nũng nịu vừa say: “Thẩm Tứ Niên, tôi hình như hơi say rồi.”
“Ừm… đầu choáng váng quá…”
“Đây là rượu gì thế, sao lại như vậy chứ, tôi không uống nữa đâu…”
“Hôm nay không có Tô Lệ ở đây, anh không được bắt nạt tôi.”
“Mẹ tôi nói, đàn ông đều là đồ tồi!”
“Mấy giờ rồi, tôi phải về thôi, nếu không sẽ không kịp…”
Thật sự say rồi.
Thẩm Tứ Niên gọi phục vụ thanh toán lại kêu một phục vụ nữ đỡ cô lên xe, cô gái khi say vẫn rất cảnh giác, hai tay ôm ngực làm tư thế phòng vệ: “Ừm… không được chạm vào tôi…”
Thẩm Tứ Niên nhìn thân thể nghiêng ngả và gương mặt đỏ bừng như quả đào chín của cô, thầm nghĩ lần sau không thể để cô uống nhiều như vậy nữa.
“Hanna, tôi là ai?”
Tống Sơ Tình hé một mắt ra, thấy rõ người trước mặt rồi lại nhắm mắt lại, giọng nói khẽ khàng: “Anh là Chris, Thẩm Tứ Niên, sếp của tôi.”
Xe chạy êm ái, anh mở một khe hở để thông gió, giúp cô dễ chịu hơn.
Cô mặc váy ngắn khi chơi bóng buổi chiều, anh lại lấy áo vest trên xe phủ lên đầu gối cô.
“Cảm ơn.” Giọng cô gái lẩm bẩm, nhẹ nhàng gọi tên anh: “Thẩm Tứ Niên…”
“Ừm?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn gọi thôi, vẫn chưa quen lắm.”
“Thẩm Tứ Niên…”
“Thẩm Tứ Niên…”
“Mẹ anh vì sao lại đặt cho anh cái tên này?”
“Tôi không biết.”
“Ừm… chữ “Tứ” trong tiếng Trung có thể ghép thành “phóng túng”, “phóng khoáng”, tôi nghĩ bà ấy nhất định hy vọng anh có thể sống cuộc đời theo ý mình, hơn nữa nghe cũng hay, tôi thích, hihi.”
Ánh mắt Thẩm Tứ Niên vẫn chưa rời khỏi cô, lúc này nhìn chằm chằm vào nụ cười nhoẻn của cô lòng bỗng xao động, như có cái gì đó đang cắn tim gan mình.
“Thẩm Tứ Niên, anh lạ lắm nha…” Cô gái lầm bầm, mắt vẫn nhắm.
Anh bật cười không thành tiếng: “Tôi lạ chỗ nào?”
Đáng tiếc không nhận được câu trả lời, xe rẽ một khúc, người ngồi không vững ngã vào vai anh.
Cô gái không có điểm tựa nay tìm được chỗ dựa, không định rời đi nữa.
Hơi thở hòa quyện, Thẩm Tứ Niên ngửi được mùi thơm ngọt ngào, không rõ là từ rượu hay là hương cơ thể cô.
Anh nín thở, cúi đầu nhìn, khoảng cách quá gần, anh thấy hàng mi cong dài, thấy lớp lông tơ mịn màng trên má đào, thấy đôi môi đỏ mọng căng đầy của cô.
Thuốc thật sự đã hết tác dụng, trái tim như bị cắn của anh sắp nổ tung.
Thẩm Tứ Niên dời mắt đi, lại hạ cửa kính để gió mát tràn vào.
15 phút, quãng đường ngắn ngủi này lại khó chịu vô cùng.
Anh quên không dặn tài xế, xe dừng lại trước cửa nhà anh.
Thẩm Tứ Niên trầm ngâm chốc lát rồi mở cửa xe, đi vòng sang bên kia bế cô xuống.
Quá nhẹ, quá mềm, lúc ôm vào lòng anh hơi khựng lại, là một cảm giác khó tin.
Cô gái say đến mềm nhũn, lẩm bẩm trong lòng anh tìm tư thế dễ chịu, chẳng còn chút vẻ “hung dữ” ban nãy ôm ngực cảnh giác.
Anh thầm nghĩ sau này tuyệt đối không để cô uống rượu nữa, một giọt cũng không.
Dặn Richard đang nghe động tĩnh đi ra: “Kêu Becky nấu một bát canh giải rượu, liên hệ Noel lấy số hành chính của Tô Lệ, gọi cô ấy đến.”
Richie nhìn người trong lòng anh, phải mất mấy giây mới kịp phản ứng: “Vâng, Chris.”
Vào nhà, anh không để ý đến Bùi Tích đang đứng đó với vẻ mặt ngạc nhiên đặt cô gái lên ghế sofa, kéo chăn phủ lên.
Lại kê gối cao, rót nước đút cho cô uống vài ngụm, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, đích thân chăm sóc.
Bên cạnh, Bùi Tích đã dần nguôi sự ngạc nhiên, chờ đến khi anh chăm sóc xong mới mở miệng, đẩy qua một tập báo cáo giám định chưa mở, bị Nora xé rách: “Nói đi, bây giờ là tình huống gì đây?”