Ba người cùng ở trong một phòng VIP, Tống Đàn và Hạ Nhan trò chuyện, Tống Sơ Tình nhắm mắt vừa nghe họ nói chuyện vừa tận hưởng.
Tống Đàn đang chuẩn bị bộ phim cuối cùng trước khi rửa tay gác kiếm, đã xác định để Hạ Nhan làm nữ chính, nội dung đại khái kể về một người phụ nữ gần 50 tuổi hồi tưởng lại cả đời đầy tiếc nuối, nếu có cơ hội làm lại cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào.
Hôm nay không phải dịp chính thức, Tống Đàn tiện miệng hỏi: “Cô Hạ, cuộc đời chị có điều gì tiếc nuối không?”
Vì không nhìn thấy nhau, khoảng một hai phút sau mới nghe Hạ Nhan nhẹ nhàng cười: “Tôi thì có gì phải tiếc nuối đâu.”
Tống Sơ Tình thật ra rất khâm phục dì Hạ, dì ấy sự nghiệp thành công, từng đoạt nhiều giải thưởng lớn, là tiền bối có thực lực trong giới, nhưng cả đời không kết hôn, cũng không có con cái, nghe mẹ nói là có bạn trai, yêu chán rồi thì chia tay, sống thật tự do.
Lúc còn nhỏ hơn, Tống Sơ Tình luôn lấy dì Hạ làm thần tượng, cũng từng nói sẽ không kết hôn, không sinh con, sẽ trở thành “nữ cường nhân”, nhưng dì Hạ chưa bao giờ tán thưởng hay khuyến khích, trái lại lần nào cũng khuyên cô nên suy nghĩ cẩn thận, nói mẹ cô cũng là một người phụ nữ rất xuất sắc, kết hôn hay không chẳng ảnh hưởng đến thành công sự nghiệp.
Giờ nghĩ lại, đúng là ngày xưa có phần trẻ con, sự nghiệp là điều nhất định phải có, nhưng hôn nhân và sinh con thì tùy duyên.
Bản thân cô không kiên trì được, vì vậy càng khâm phục lựa chọn của dì Hạ có thể vững lòng kiên định đến tận bây giờ.
Tống Đàn và Hạ Nhan thân nhau, lại đang bàn về phim nên hỏi thẳng: “Nếu bây giờ cho chị quay lại tuổi hai mươi mấy, ba mươi mấy, chị có chọn kết hôn sinh con không?”
Lại là một khoảng lặng.
Trong phòng massage chỉ còn tiếng động nhẹ nhàng của kỹ thuật viên.
Hồi lâu sau, Hạ Nhan trả lời ngược lại: “Còn chị thì sao? Nếu có thể quay lại quá khứ, chị sẽ chọn thế nào?”
Tống Đàn nói: “Hai chữ “tiếc nuối” này nếu như so với hiện tại mà nói thì, hiện tại tôi sống rất tốt, nên nếu quay lại tôi vẫn sẽ lựa chọn sinh Tiểu Sơ, nhưng nếu sinh con rồi khiến sự nghiệp tôi sụp đổ, không thể tiếp tục làm phim hay diễn xuất, cuối cùng phải đi rửa bát, làm phục vụ để nuôi hai mẹ con, lại còn bị người khác dòm ngó dị nghị… thì có lẽ tôi sẽ hối hận, và nếu làm lại, tôi sẽ không sinh con, vì không muốn để con theo mình chịu khổ.”
Bên cạnh, Tống Sơ Tình nghe đến chua xót: “Mẹ…”
Tống Đàn không để ý đến con, tiếp tục nói: “Cho nên, Hạ Nhan à, hiện giờ tôi đang suy nghĩ, trước khi nữ chính của chúng ta được trọng sinh, cô ấy đã sống một cuộc đời như thế nào, hình như chỉ có bi kịch, thất bại mới hợp với kỳ vọng đại chúng.”
Hạ Nhan dịu dàng cùng bà thảo luận: “Không thể nói vậy được, có người hiện tại sống rất tốt nhưng vẫn muốn quay lại quá khứ để bù đắp những tiếc nuối, chẳng hạn như là không kịp chăm sóc hay tiễn biệt người thân, thú cưng, hay chưa kịp ngắm nhìn phong cảnh tuổi trẻ… những điều đó cũng là tiếc nuối.”
“Ừ, chị nói đúng.” Tống Đàn im lặng suy nghĩ một lúc rồi tiếp lời: “Cho nên nữ chính có thể là một người phụ nữ hoàn hảo, có sự nghiệp thành công, chồng yêu thương, con cái đầy triển vọng, có cuộc sống xã hội và sở thích riêng… nhưng vẫn muốn quay về quá khứ… Chúng ta cần tìm một mạch truyện khác.”
Hạ Nhan bật cười: “Đúng, đâu có dễ, kịch bản vốn dĩ phải mài giũa nhiều lần.”
Rồi bà chuyển chủ đề: “Tiểu Sơ thì sao, con có điều gì tiếc nuối không?”
Tống Sơ Tình tất nhiên không từng trải nhiều như họ, nhưng nghe họ trò chuyện cũng khiến cô ngẫm nghĩ lại hơn hai mươi năm cuộc đời.
Không có, cô đã cùng cụ cố và A Kỳ đi đến tận cuối con đường sinh mệnh, trong khoảng thời gian hữu hạn cảm nhận được vô hạn niềm vui, tự do, tình thân, tình bạn… tình yêu cũng miễn cưỡng được tính vào, cô thấy rất trọn vẹn.
Có thể vẫn còn vài điều chưa định đoạt, như là cô không chắc mình có năng lực làm người quản lý, hay đến cuối cùng với Thẩm Tứ Niên cũng chẳng có kết quả… nhưng dù sao cô cũng đã tận hưởng quá trình, tất cả đều là món quà mà cuộc đời ban tặng.
Cô trả lời: “Không có.”
Hạ Nhan khẽ cười: “Tốt quá, tuổi trẻ chính là mọi thứ vẫn còn kịp.”
Ba người vừa trò chuyện vừa làm xong spa, sau đó ăn tối luôn trong trung tâm thương mại.
Khi rời đi không gặp lại Thẩm Tứ Niên.
Về đến nhà, người đàn ông ngồi một mình trong phòng khách nguyên buổi chiều, mặt đen như màn đêm, ánh mắt như muốn giết người.
Tống Sơ Tình làm như không thấy, bình thản lên lầu tắm.
Tắm xong, tin nhắn cũng tới.
Thẩm Tứ Niên: [Em còn nhớ em từng nói gì không?]
Tống Sơ Tình: [?]
Thẩm Tứ Niên: [Em nói đợi anh đến Trung Quốc em sẽ dẫn anh đi Vạn Lý Trường Thành, đi ngắm lâm viên, thảo nguyên.]
Tống Sơ Tình: [Anh điên rồi à? Anh biết kỳ nghỉ Tết này ở thủ đô đông đến cỡ nào không? Lên Vạn Lý Trường Thành chỉ thấy đầu người thôi!]
Hai phút sau, anh nhắn lại: [Vậy làm sao đây?]
Tống Sơ Tình: [Tuỳ duyên.]
Thẩm Tứ Niên: [?]
Thẩm Tứ Niên: [Ý là gì?]
Tống Sơ Tình: [……]
Tống Sơ Tình: [Anh tự chơi đi, em không ra ngoài đâu.]
Tống Sơ Tình: [Anh đi kiếm người khác dẫn anh đi đi.]
Thẩm Tứ Niên: [Không có người khác, chỉ có em.]
Tống Sơ Tình nhìn tin nhắn này, cô dừng lại năm giây, thoát ra, không trả lời.
Nằm ỳ hai ngày, mùng bốn cô chỉnh tề ra ngoài.
Diêu Bái Lâm nói muốn qua chỗ Lý Khả Khả xem thử, cô đi cùng cậu.
Ngành livestream không có nghỉ lễ, khi họ đến vào buổi chiều, một số phòng đã bắt đầu phát sóng, một số khác đang chuẩn bị cho buổi tối.
Mỗi streamer đều có một căn phòng dựng cảnh riêng phù hợp, ký túc xá, phòng tập gym, nông thôn… cái gì cũng có.
Lý Khả Khả đích thân giới thiệu với cậu bé: “Ở đây cơ bản là dịch vụ trọn gói, streamer ký hợp đồng chỉ cần lo livestream, những chuyện khác không phải lo, có người được tự do sáng tạo, có người theo kịch bản sẵn, nhưng mục tiêu cuối cùng đều là kiếm tiền.”
Cô ấy mở một phòng phát sóng, bên trong có bốn nhân viên, năm sáu chiếc điện thoại chĩa vào một bối cảnh ký túc xá, một nam streamer trẻ đang “tán gẫu” với fan, trên chiếc giường ở sau lưng còn có một “bạn học” đang ngủ.
Lý Khả Khả hạ giọng nói với Diêu Bái Lâm: “Có rất nhiều cách kiếm tiền, fan tặng quà, đấu PK, bán hàng, quảng cáo… Một streamer có fan ổn định mỗi tháng có thể có doanh thu khủng khiếp.”
Họ rời phòng livestream “ký túc xá” sang phòng một nữ streamer, Lý Khả Khả giải thích kỹ càng sự khác nhau trong cách vận hành giữa nam và nữ streamer khiến người lần đầu tiếp xúc với ngành này như Diêu Bái Lâm choáng váng.
Tham quan gần xong, ba người vào văn phòng cô ấy.
Lý Khả Khả là người thật lòng, cô nói thẳng: “Bái Lâm, ngành này thật ra rất phức tạp, điều kiện vào ngành cơ bản là có một khuôn mặt đẹp, trần trên thì thấp, hoàn toàn là nghề ăn theo tuổi trẻ, mỗi streamer đều có chu kỳ, đến khi chu kỳ hết, nếu không chuyển hướng được thì sự nghiệp cũng chấm dứt.”
Cô cũng vạch sẵn hướng đi: “Nếu em thật sự thích ngành này, em có thể theo chị học cách làm streamer nhưng trọng tâm của em phải là học cách quản lý và vận hành.”
Tống Sơ Tình thấy rất hợp lý, Tập đoàn Nguyên Hòa có Ái Giai Entertainment, một trong những công ty quản lý giải trí hàng đầu trong nước, nhưng thời đại này bùng nổ video ngắn, làm giải trí không thể chỉ bám vào phim truyền hình, điện ảnh hay idol, nếu Diêu Bái Lâm không thích làm chính trị mà có hứng thú với ngành này thì có thể thử.
Cô chia sẻ suy nghĩ với Diêu Bái Lâm, cậu im lặng lắng nghe.
Tống Sơ Tình: “Bái Lâm, em chọn thế nào cũng được, nhưng trước khi quyết định nhất định phải bàn bạc với ba mẹ và anh trai em, nhớ chưa?”
Cậu bé gật đầu: “Dạ nhớ rồi.”
Lý Khả Khả: “Em còn nhỏ, cứ từ từ suy nghĩ, dù sao chị cũng luôn chào đón em.”
Tống Sơ Tình đùa: “Thế có chào đón mình không?”
“Dĩ nhiên! Nếu cậu đến, mình nhất định sẽ nâng cậu thành chị đại Internet, hơn trăm triệu fan!”
“Được rồi, cậu làm lố quá.”
Tống Sơ Tình ra ngoài đi vệ sinh, trong văn phòng chỉ còn hai người.
Lý Khả Khả rót nước, vô tình hỏi: “Dạo này anh em làm gì thế?”
“Không biết, mấy hôm nay không thấy ở nhà.”
Lý Khả Khả nhướn mày: “Lại đi gặp mấy cô gái xinh đẹp rồi?”
Diêu Bái Lâm nhìn cô, bất chợt cười: “Chị Khả Khả, nếu chị thật sự thích anh em thì theo đuổi đi.”
Lý Khả Khả ngẩn ra, sau đó gõ một cái lên đầu cậu: “Nói linh tinh gì thế hả!”
Diêu Bái Lâm ôm đầu, thầm nghĩ sau này tuyệt đối không thể tìm bạn gái như chị gái với chị Khả Khả, cứ động tí là đánh người, chẳng dịu dàng gì cả.
Cậu lí nhí: “Sự thật mà, anh em đâu có khó theo đuổi.” Cả thế giới đều nhìn ra chị Khả Khả thích anh cậu nhưng chị Khả Khả thì cứ hay hỏi thăm qua cậu, chẳng bao giờ có hành động gì.
Cậu thấy mấy người lớn tự cho mình là người lớn này thật là trẻ con: “Chị Khả Khả, chị thích thì cứ nói, chứ chẳng lẽ đợi anh em chủ động nói có phải em thích anh không, mình quen nhau đi? Kỳ cục chết, với lại anh em là kiểu người vừa kiêu vừa cứng đầu, bảo anh ấy mở lời trước thì chẳng bao giờ có đâu.”
Lý Khả Khả khựng lại, một lúc lâu không đáp.
Lúc Tống Sơ Tình từ ngoài quay lại, cô vội nói: “Trẻ trâu như em thì hiểu gì chứ, đừng có nói lung tung với chị em và anh em nghe chưa!”
“Biết rồi biết rồi.”
Gần đến giờ cơm, Lý Khả Khả định mời họ ăn tối nhưng sát giờ lại bị công việc giữ lại, đành hẹn lần sau.
Xuống lầu thì thấy một người đàn ông đứng lảng vảng bên ngoài, như chẳng có việc gì làm.
Trước đó anh nhắn hỏi hôm nay cô làm gì, Tống Sơ Tình tiện tay trả lời là đi cùng Diêu Bái Lâm đến chỗ Lý Khả Khả, không ngờ vừa ra đã gặp ngay.
“Sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang qua.”
Tống Sơ Tình trong lòng trợn trắng mắt, đi ngang cái đầu anh ấy!
Thẩm Tứ Niên mở cửa xe, giọng thản nhiên: “Đi ăn?”
Đi thì đi.
Lên xe, đến nhà hàng đã đặt.
Diêu Bái Lâm lúc tối giao thừa chưa gặp Thẩm Tứ Niên, trong nhà cũng không ai nhắc tới chuyện của hai người, giờ thì tò mò và hóng chuyện, nhìn chằm chằm người ta: “Anh trông giống người nước ngoài ghê.”
“Ba tôi là người Mỹ, mẹ tôi là người Trung Quốc.”
“Bảo sao anh nói tiếng Trung giỏi vậy.” Rồi hỏi tiếp: “Anh với chị em quen nhau thế nào vậy?”
Thẩm Tứ Niên cũng nhìn ra cậu bé hoàn toàn không biết gì, kiên nhẫn trả lời: “Trước kia lúc học đại học, cô ấy từng làm việc ở công ty tôi.”
“Vậy à… Sau này anh còn quay về Mỹ không?”
Cô gái đang chăm chú nhắn tin tay bỗng khựng lại.
Chưa đến mười mấy giây sau đã nghe được câu trả lời: “Tạm thời chưa về.”
Diêu Bái Lâm: “Anh nhìn trúng chị em ở điểm nào vậy?”
Tống Sơ Tình vội vàng ngăn lại: “Em là “Mười vạn câu hỏi vì sao” à? Hỏi gì mà lắm thế?”
Diêu Bái Lâm cười hì hì còn lén giơ ngón cái với người đối diện: “Anh gan thật đấy, dám thích chị em.”
Sau đó lại bị gõ thêm phát nữa, cô gái nghiêm mặt: “Câm miệng!”
Thẩm Tứ Niên ngồi bên cạnh nhìn mà thấy mới mẻ, Tống Sơ Tình trước mặt anh hoặc trước mặt anh trai, ba mẹ thì phần lớn là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn thích làm nũng, cần được bảo vệ và cưng chiều, nhưng ở trước mặt đứa em trai này cô lại ra dáng người lớn, thuộc phe đàn áp, đây là lần đầu anh thấy dáng vẻ này của cô.
Nhà hàng là một quán Tứ Xuyên mà khi ở San Francisco Tống Sơ Tình vẫn luôn thèm, thật ra cô không ăn được cay nhiều nhưng chỗ này chắc đã được cải biên, vẫn giữ được hương vị cay đặc trưng của vùng Tây Nam nhưng lại rất vừa miệng, trước đây cô rất hay cùng Khả Khả đến đây ăn.
Đến lúc xe dừng mới sực nhớ ra một chuyện:
Quán này chỉ là quán ăn bình dân, trang trí bình thường, người lại đông, mà người bên cạnh lại là thiếu gia con nhà quyền quý…
Cô lén liếc mắt, may mà đại thiếu gia không tỏ vẻ chê bai gì, ngược lại còn có vẻ khá tò mò.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền hỏi: “Bái Lâm, đây là nhà hàng gì vậy?”
??? Nhưng sao lại hỏi Diêu Bái Lâm, không hỏi cô??
Ngay sau đó, hai người đàn ông cùng bước vào, Diêu Bái Lâm nhiệt tình giới thiệu: “Anh không biết đâu, Trung Quốc bọn em có nhiều món ăn lắm, đây là món Tứ Xuyên, siêu ngon, chỉ có điều hơi cay, anh ăn cay được không?”
“Cũng được.”
“Thế lát nữa anh thử nha.”
“Ừ.”
Tống Sơ Tình đi sau mấy bước: ???
Hai người kia thật sự bắt đầu tám chuyện, có lẽ do Diêu Bái Lâm đã quen làm “em út”, giờ có người chịu khó hỏi han cậu nhóc lập tức đắc ý, như thể muốn đem hết vốn liếng ra khoe cho người ta xem.
Món ăn lần lượt được mang lên, Thẩm Tứ Niên gắp một miếng gà xào ớt, ăn xong mặt vẫn không biến sắc nhưng lại lặng lẽ nâng ly nước uống hai ngụm.
Diêu Bái Lâm rất tinh tế: “Để em gọi thêm món gì thanh đạm nhé?”
“Không sao, không cần.”
Sau đó tuy cầm đũa nhưng anh ăn rất ít, Tống Sơ Tình cũng mặc kệ, dù sao thì thiếu gia cũng đâu thiếu cơm ăn.
Không ăn thì bắt đầu nói nhiều, Thẩm Tứ Niên hỏi: “Bái Lâm, sau này cậu muốn làm gì?”
Một câu khiến cậu nhóc đang ăn ngon lành khựng lại, hơi ngại ngùng không dám nói, Tống Sơ Tình thay cậu trả lời: “Đang mông lung, muốn tự mình cố gắng.”
Diêu Bái Lâm đỏ mặt: “Chị!”
Thẩm Tứ Niên nhớ lại lúc đến đón họ đã thấy công ty kia, hỏi: “Cậu muốn vào MCN?”
“Không có đâu, chỉ đi xem thôi.”
Thẩm Tứ Niên trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Vừa mới lên đại học năm nhất.”
“Đại học năm nhất cũng không còn nhỏ nữa, cậu nên có kế hoạch và mục tiêu rõ ràng cho tương lai.”
Ngữ khí hơi nghiêm khắc, Tống Sơ Tình dưới bàn đập nhẹ vào chân anh, liếc mắt cảnh cáo.
Thẩm Tứ Niên hiểu ý, giọng điệu dịu lại nhưng vẫn nói: “Gia đình mang lại cho cậu không phải là điểm đến mà là điểm khởi đầu, biết cách dùng tài nguyên, tạo ra tài nguyên mới là bản lĩnh của cậu.”
Diêu Bái Lâm hình như nghe lọt tai, cắn môi không nói gì.
Tống Sơ Tình cũng không chen vào, câu đó cô rất tán thành, cứ để cậu từ từ tiêu hóa.
Đang ăn thì có người tới chào hỏi, đối tượng được chào hỏi là Thẩm Tứ Niên, người kia thái độ cực kỳ cung kính, nghe giống như nhân viên công ty mới của anh.
Nhân lúc hai người kia nói chuyện, Diêu Bái Lâm len lén nhắn tin: [Chị, rốt cuộc cái người đang theo đuổi chị đó là ai vậy?]
Vừa cao vừa đẹp trai, cử chỉ và lời nói đều toát ra vẻ quý tộc, ánh mắt cũng mang theo chút kiêu ngạo, tóm lại là không giống người bình thường, thêm vào đó là thái độ của người tới chào hỏi, Diêu Bái Lâm thật sự tò mò.
Tống Sơ Tình nghĩ nghĩ, nhắn lại: [Chris Lauren, tự lên mạng tra đi.]
Diêu Bái Lâm lập tức mở trình duyệt, sau ba bốn phút lướt đọc, mặt cậu trầm hẳn xuống, càng không nói nên lời.
Cho đến khi ăn xong, cậu nhóc vẫn im lặng.
Ra về, ba người tới bãi đậu xe, ở phía sau đi chậm rãi, Diêu Bái Lâm đột nhiên lên tiếng: “Anh rể, anh sống ở đâu vậy?”
Tống Sơ Tình: ????
Thẩm Tứ Niên cũng có chút ngẩn người, tuy tiếng Trung anh không giỏi lắm nhưng hai chữ “anh rể” anh vẫn hiểu.
Anh lập tức cười đáp: “Tôi sống gần khu Tây Sơn.”
Tống Sơ Tình: Không phải! Người ta gọi anh là anh rể, anh cũng đáp lại thật à???
“Vậy anh rể về cùng bọn em đi.”
“Được.”
Tống Sơ Tình: Ê!!!!