Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ chạy vào một dinh thự tư nhân xa hoa rộng ba mẫu Anh ở phía nam Atherton.
Đây là bất động sản riêng của Thẩm Tứ Niên, cũng là nơi anh ở lâu nhất.
Người giúp việc mở cửa xe phía sau, kính cẩn nói: “Thưa ngài, bác sĩ Bùi Tích đang đợi ngài.”
Gia đình Bùi Tích di cư sang Mỹ vào cuối thế kỷ 20, xuất thân trung lưu, hai người quen nhau từ thời còn đi học, là bạn tốt cho đến tận bây giờ.
Thẩm Tứ Niên khẽ gật đầu, bước vào nhà.
Bùi Tích đang ngồi trên sofa chơi game, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi vội quay lại màn hình, tiếp tục trò chơi: “Về rồi à? Đợi tôi tí!”
Âm thanh chiến đấu trong game kịch liệt, cơ thể và đầu của anh ta lắc lư theo nhịp, mồm thì vừa chửi vừa hét chỉ đạo, âm lượng gần như muốn xuyên thủng cả căn phòng.
Bộ dạng mê game này thật không hợp chút nào với danh hiệu tiến sĩ y khoa Stanford, hiện là bác sĩ chính thức đang hành nghề.
Thẩm Tứ Niên đã quen rồi, trước tiên vào phòng tắm tắm rửa.
Phòng ngủ tông đen trắng xám không có màu sắc thừa thãi cũng không có đồ nội thất dư, đơn giản mà trang nhã.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Nora ló đầu nhỏ ra nhìn rồi nhảy từ giường lớn xuống, trên chiếc giường được dọn dẹp ngăn nắp để lại từng dấu chân tuyết nhỏ xinh.
Thẩm Tứ Niên xoa đầu nó khi nó lại gần rồi đi vào phòng thay đồ, con mèo nhỏ cũng ngẩng đầu ngạo nghễ đi vào theo, cái đuôi to đung đưa qua lại.
Tắm xong đi xuống dưới lầu, Bùi Tích đã tự ý lấy từ tủ rượu của anh một chai Romanée-Conti, rót ra tự uống, còn đánh giá một câu: “Chai này không được lắm, năm chưa đủ lâu.”
Romanée-Conti năm 1990 mà còn chê, đúng là vị giác bị tủ rượu nhà anh ta nuôi hỏng luôn rồi.
Thẩm Tứ Niên lấy một cái ly, rót nửa ly rồi cầm trên tay, không uống.
Bùi Tích nếm xong vắt chân lên, bắt đầu “khám bệnh”: “Sao thế? Nửa đêm rồi gọi tôi tới làm gì?”
Ánh mắt Thẩm Tứ Niên cụp xuống, hồi tưởng lại gần đây.
Một cô gái người Trung Quốc từng nói thích anh, hình như đã dùng rất nhiều cách để đứng trước mặt anh, anh vốn có thể phớt lờ, với anh chuyện đó chẳng là vấn đề gì lớn.
Nhưng rồi vẫn xảy ra chuyện.
Anh không hiểu tại sao căn bệnh đã lâu không tái phát suốt bao nhiêu năm lại có phản ứng rõ ràng như thế khi chạm vào cô.
Ban đầu gặp vài lần còn tưởng chỉ là trùng hợp nhưng gặp càng nhiều càng xác định đó là thật.
“Bùi Tích, cậu từng nói căn bệnh này của tôi gần như đã khỏi rồi.”
“Bệnh gì cơ?” Bùi Tích hỏi xong mới chợt nhớ ra, mình cũng chỉ từng khám cho anh một căn bệnh: “À, cái bệnh… khát da của cậu hả?”
Khát da, hay còn gọi là hội chứng đói tiếp xúc da thịt, chỉ trạng thái khao khát mãnh liệt muốn được tiếp xúc cơ thể với người khác, nếu không được thỏa mãn sẽ dẫn đến vấn đề tâm lý nghiêm trọng, nguyên nhân chưa rõ, tâm lý học cho rằng do thiếu sự yêu thương vỗ về từ mẹ, thiếu cảm giác an toàn khi trưởng thành.
Thẩm Tứ Niên khoảng sáu bảy tuổi đã nhận ra mình khác người, anh ghét bị bất cứ ai chạm vào nhưng lại vô thức quan sát cơ thể và làn da người khác, khao khát được ôm ấp và đụng chạm, điều đó khiến anh thấy ghê tởm bản thân, cảm giác mình như một kẻ bi.ến th.ái.
Anh từng cố tìm cách kiềm chế, cách hiệu quả nhất là tránh xa đám đông, sống cô lập.
Bùi Tích từng là nạn nhân.
Tính cách Bùi Tích cởi mở hào sảng muốn kết bạn với anh, khi đó Thẩm Tứ Niên vẫn chưa kiểm soát được bản thân, bị chạm tay một cái đã đấm thẳng vào người ta.
Nhưng lại không dọa người chạy mất.
Anh ta là người duy nhất.
Sau đó Bùi Tích hỏi có phải anh bị bệnh không, về sau anh ta đăng ký học y, muốn kê thuốc điều trị cho anh, nhưng lúc đó Thẩm Tứ Niên đã trưởng thành, căn bệnh “khát da” ấy hầu như không làm phiền anh nữa, ngược lại là cảm giác ghét bị đụng chạm ngày càng mạnh.
Sự dị thường lần này nằm ngoài dự đoán.
Bùi Tích cũng thấy bất ngờ: “Sao cơ?”
Thẩm Tứ Niên trầm ngâm chốc lát, trả lời: “Không cẩn thận chạm phải người khác.”
Bao năm qua cho dù cố tình tránh né, dĩ nhiên cũng thỉnh thoảng có tiếp xúc thân thể với người khác nhưng mỗi lần đều bình thường, cùng lắm là cảm giác hơi khó chịu, chưa từng phát sinh khao khát được tiếp xúc thêm.
Lần ở văn phòng hay trưa hôm đó trong xe cảm giác lại khác, khi cô gái nắm lấy tay anh, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ tê rần, có luồng điện chạy qua, lý trí khiến anh lập tức rút tay lại rồi lại bất chợt thấy mất mát.
Thậm chí không cần đụng vào, chỉ cần nhìn thấy cô cảm xúc đã dao động.
Sau bao năm, anh lại khao khát tiếp xúc một lần nữa.
Bên kia Bùi Tích gặng hỏi: “Nam hay nữ?”
“…Một cô gái.”
“Con gái?” Bùi Tích lập tức cao giọng đến mức chấn động màng nhĩ: “Bao nhiêu tuổi? Trẻ con? Child?!”
Thẩm Tứ Niên dời mắt.
Bùi Tịch thầm suy đoán, anh không phủ nhận, tức là người trưởng thành.
Phụ nữ trưởng thành…
Anh ta càng nghĩ càng thấy hứng thú: “Tứ Niên, tôi thấy đây là tin tốt đấy!”
Xuất thân của Thẩm Tứ Niên rất phức tạp, người tầng lớp dưới chỉ biết vài năm gần đây cái tên “Chris” rất nổi, nhưng giới quý tộc đều biết nhà Lauren không hề coi trọng đứa con có vết nhơ dòng máu này.
Khi Bùi Tích quen anh, Thẩm Tứ Niên là một kẻ nhỏ bé đáng thương luôn trốn trong góc giả vờ mạnh mẽ, anh em nhà Lauren coi như không có anh, người quen thì khinh thường, người xa lạ thì bị sự lạnh lùng của anh làm cho tổn thương, chỉ có con mèo hoang trong sân trường được anh cho ăn là chịu meo meo dịu dàng gọi anh.
Sau này con mèo đó bị lũ người khốn ác ý g.iết ch.ết, anh cũng không cho mèo ăn nữa.
Lúc đó Thẩm Tứ Niên mới bảy tám tuổi, Bùi Tích là người chứng kiến.
Anh ta học qua lớp tâm lý học khi còn đi học, Thẩm Tứ Niên là đối tượng tuyệt vời cho các nghiên cứu, khát da, né tránh thân mật, ám ảnh… Nếu muốn tiếp cận anh phải có tinh thần đuổi mãi không đi, chính bản thân anh ta cũng phải tốn không ít thời gian mới làm bạn được với anh.
Nên một người như vậy gần như không thể có quan hệ thân mật, đừng nói là bạn gái, đến bạn bè bình thường là nữ cũng không có.
Không biết Thẩm Tứ Niên nghĩ gì, nhưng với tư cách bạn thân Bùi Tích thực sự lo lắng anh sẽ sống cô độc cả đời.
Lúc này Bùi Tích nắm lấy tay anh, còn cố tình vuốt nhẹ, đối phương gần như theo phản xạ lập tức gạt ra, giữa chân mày nhíu lại: “Làm gì?”
Bùi Tích cười rạng rỡ, gọi người giúp việc đang đi ngang qua: “Becky, lại đây.”
Becky bước tới.
Bùi Tích nhìn người đàn ông sắc mặt vẫn khó coi: “Tứ Niên, làm một bài kiểm tra nhé.” Rồi giải thích sơ với Becky, Becky ngoan ngoãn đưa tay ra.
Thẩm Tứ Niên đã hiểu, anh nhìn cánh tay lộ ra của Becky, một cô gái trạc tuổi với người kia rồi lại cụp mắt nhìn cổ tay cô ấy, trong lòng bình tĩnh.
Một lúc sau, anh vẫy tay bảo: “Cô đi làm việc đi.”
Bùi Tích nhíu mày: “Không có cảm giác? Không có khát vọng?”
“Không có.”
“Vậy tức là bệnh tái phát có chọn lọc?”
Thẩm Tứ Niên không trả lời.
“Có thể là căn bệnh này chưa từng được chữa khỏi, chỉ là cậu dùng ý chí đè nén nó xuống thôi, với tôi, với Becky hay bất kỳ ai khác cậu đều miễn dịch, nhưng cô gái đó thì không, tôi không biết lý do là gì nhưng có khi là chuyện tốt đó.”
“Thử tiếp cận cô ấy xem sao, biết đâu cô ấy chữa được bệnh cho cậu thì sao?” Bùi Tích nghiêm túc chưa được vài giây đã nheo mắt đầy ám muội: “Yêu đương rồi ôm ôm một cái chẳng hạn…”
Thẩm Tứ Niên liếc anh ta một cái, đứng dậy lên lầu: “Viết toa thuốc đi.”
“Ơ hay, viết toa gì, cậu lớn từng này rồi, cũng nên có bạn gái đi chứ!”
“Rầm”, cửa phòng đóng lại.
……
Tuần kế tiếp Tống Sơ Tình vô cùng kính nghiệp chăm chỉ đi làm, vừa học tập kinh nghiệm quản lý công ty của các công ty quỹ quốc tế hàng đầu, vừa như một kẻ theo đuổi đang khao khát có được Chris, đi khắp nơi dò la tin tức về anh.
Chỉ sau một tuần, Tống Sơ Tình đã cơ bản nắm rõ được một số thói quen của Chris ở công ty.
Anh không thường xuyên đến công ty, bình thường mỗi tuần chỉ đến nhiều nhất hai lần, thời gian thì không cố định.
Nhưng mỗi lần đến đều đi thang máy chuyên dụng lên thẳng văn phòng, vào phòng làm việc sẽ thay quần áo hoặc tắm rửa trước, có mắc bệnh sạch sẽ hay không thì còn cần quan sát thêm.
Trước khi anh bước ra khỏi phòng nghỉ Allison sẽ chuẩn bị cà phê sẵn cho anh, Allison thì hoàn toàn không biết giữ mồm giữ miệng, chưa đến hai ngày đã tiết lộ toàn bộ khẩu vị của anh.
Chris có hạt cà phê và dụng cụ pha chế riêng, chỉ uống cà phê Americano pha tay hoặc cà phê đá, định lượng và hương vị phải chính xác đến từng li từng tí, Allison nói cô ấy phải học mất một tháng mới dám đem cà phê mình pha lên cho anh uống.
Tống Sơ Tình vốn không thích uống cà phê, lại càng chưa bao giờ tự tay pha cà phê, nhìn Allison pha với đủ kiểu kỹ thuật và quy trình phức tạp khiến cô cau mày, người này cũng quá khó hầu hạ rồi đấy?
Allison hỏi: “Hanna, cậu muốn học không?”
“……” Tôi không muốn học.
Nhưng Chris vốn dĩ không hay đến công ty, mà có đến cô cũng chẳng có cơ hội bắt chuyện, “mang trà rót nước” có lẽ là con đường tắt cứu vớt luận văn tốt nghiệp của cô, cô đành cười gượng: “Muốn, phiền cậu dạy mình nhé.”
Học được hai ngày, Allison nếm thử cà phê cô pha, lắc đầu: “Không được.”
Ngày thứ ba: “Vẫn chưa được, Chris rất nhạy cảm với vị đắng.”
Ngày thứ tư: “Tiến bộ rồi đấy, nhưng thời gian chiết xuất hơi dài, vị không chuẩn lắm.”
Ngày thứ năm: “Hanna, đá nhiều quá, làm cà phê đá phải kiểm soát nghiêm ngặt lượng đá là bốn viên rưỡi.”
Đến đêm ngày thứ sáu, Tống Sơ Tình bị cà phê hành hạ đến mức bộc phát lên người vô tội.
Cô nhìn vào màn hình video, lớn tiếng than phiền: “Tư bản các người thật đáng ghét, bốn viên với bốn viên rưỡi đá thì khác nhau chỗ nào hả, ba nói xem!”
Kỷ Phục Tây mặt đầy ngơ ngác quay sang nhìn vợ mình sau đó ném điện thoại qua một bên: “Anh đi tắm.”
Tống Đàn cười nhận lấy điện thoại, dịu dàng hỏi: “Tiểu Sơ sao thế?”
Tống Sơ Tình nũng nịu kể khổ với mẹ: “Huhu mẹ ơi, con ghét cà phê, đời này con không muốn pha cà phê thêm lần nào nữa.”
Tống Đàn cười càng dịu dàng hơn: “Ba con nói giờ con đang thực tập, có phải cấp trên bắt con pha cà phê không?”
Cô bĩu môi: “Không phải cấp trên, là con tự muốn làm, con chỉ thấy cấp trên của con quá soi mói thôi, ba cũng đâu đến mức vậy.”
“Mẹ thấy ba con yêu cầu cũng khá nghiêm khắc, không chỉ với người khác mà với bản thân cũng vậy, con nhìn chú Trang nhà mình ấy, không phải cũng hay bị ba con bắt làm lại phương án, làm lại báo cáo đấy sao? Làm việc cẩn thận nghiêm túc thì không bao giờ sai cả, nhất là khi trên vai con có rất nhiều trách nhiệm.”
Tống Sơ Tình hiểu mẹ mình muốn nói gì nhưng cô vẫn không thể đồng tình: “Vậy ba có đến mức uống cà phê mà phải phân biệt giữa bốn viên đá và bốn viên rưỡi không?”
Tống Đàn nghẹn họng: “Không có.”
“Đấy ạ!” Công việc là công việc, nhưng uống cà phê mà soi đến mức này thì thật quá đáng rồi!
Tống Sơ Tình tuy gia cảnh giàu có nhưng từ nhỏ không phải là công chúa yếu đuối sống trong nhà kính, cô là một cái cây nhỏ yêu nắng, là một con ngựa hoang thích chạy nhảy nên cô không thể hiểu nổi kiểu sống “tỉ mỉ đến bi.ến th.ái” như vậy, dù vậy cô cũng biết có một số quý tộc đúng là có đủ loại tật xấu, nên cô chọn tôn trọng.
Nói xong hết bực dọc Tống Sơ Tình cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, nằm bò trên giường tiếp tục trò chuyện với gia đình: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá.”
“Mẹ cũng nhớ con, đợi mẹ xong việc mẹ với ba sẽ đến thăm con.”
“……”
Không! Không! Cô không muốn ăn rau xanh đâu!!
Cô gái đeo băng đô tai thỏ mặt mếu máo như sắp khóc: “Dạ được luôn.”
Ngày thứ bảy, Tống Tiểu Sơ ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm không gợn mây, lòng lập tức ngập tràn năng lượng, không thể để tâm trạng tồi tệ làm uổng phí ngày đẹp trời!
Cô ngoan ngoãn đến công ty tiếp tục học pha cà phê, giờ đã có thể cân đo rất chính xác, biết cà phê xay đến độ nào thì dừng, có thể nhìn màu cà phê và dòng chảy để chiết xuất chính xác hơn cả dùng đồng hồ.
Cuối cùng, cô gái phương Tây mắt xanh lần đầu tiên giơ ngón cái với cô.
Nhưng Allison sợ cô gặp may bất ngờ nên bắt cô luyện thêm hai ngày mới cho phép cô mang cà phê đi phục vụ.
Chiều thứ sáu, vị sếp thần long thấy đầu không thấy đuôi cuối cùng cũng đến công ty.
Tống Sơ Tình cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện.
Cô pha một ly Americano được xem là hoàn hảo nhất từ trước đến giờ, cẩn thận bưng qua gõ cửa phòng.
Thẩm Tứ Niên đã thay đồ, đang ngồi làm việc trước bàn, nghe tiếng động anh chỉ ngẩng đầu liếc một cái rồi lại cúi xuống.
Tống Sơ Tình làm theo lời Allison dặn, đặt ly cà phê ở góc 45 độ bên phải phía trước mặt anh, tay cầm quay vào trong, cách hộp bút 10cm.
“Chris, đây là lần đầu tiên tôi tự tay pha cà phê cho ngài, nếu có gì chưa ổn mong ngài góp ý.”
Người đàn ông lại ngẩng đầu.
Việc mang cà phê không phải nhiệm vụ của cô, nhưng cô lại xuất hiện ở đây.
Cuối tháng sáu, thời tiết San Francisco ngày càng nóng, sắc hè rõ rệt, cô gái chỉ mặc váy sơ mi màu xám nhạt, thắt lưng cài một bông trà trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay lộ ra phần da tay mịn màng trắng trẻo.
Ngước lên, gương mặt tươi cười rạng rỡ, khóe môi cong nhẹ như muốn kéo cả ánh nhìn của anh theo.
Hô hấp Thẩm Tứ Niên bỗng nặng nề, vài giây sau anh cúi đầu xuống, ánh mắt thu lại toàn bộ cảm xúc.
Giọng nói phát ra mang theo chút thiếu kiên nhẫn, thậm chí là lạnh lùng: “Biết rồi, ra ngoài đi.”
Tống Sơ Tình nghe hiểu tiếng người nhìn hiểu biểu cảm, cô im lặng mấy giây, thu lại nụ cười xoay người rời đi.
Vừa đóng cửa văn phòng, cô liền giơ tay đấm vào cửa kính, cái đồ bất lịch sự, cô học suốt một tuần đó! Một câu cảm ơn cũng không có, quá đáng ghét!
Allison sợ cô làm sai chuyện gì chạy đến hỏi tình hình, Tống Sơ Tình thở phì một cái, ấm ức nói: “Chris đúng là đồ bi.ến th.ái.”
Allison lấy tay che miệng cười: “Vậy cậu còn muốn tiếp tục đưa cà phê nữa không?”
Tống Sơ Tình nghiến răng: “Tất nhiên là tiếp tục!”
Không chỉ đưa, mà còn phải đưa đến khi nào khiến anh ta hài lòng mới thôi!
……
Cùng lúc đó Thẩm Tứ Niên bấm số nội tuyến: “Anthony, điều Hanna Song sang bộ phận Quyết sách đầu tư.”
Dù cô có mục đích gì thì cũng không thích hợp xuất hiện trước mặt anh nữa.
Anthony: “Bộ phận Quyết sách đầu tư?”
Một công ty quỹ đầu tư mạo hiểm, bộ phận quan trọng nhất chính là Quyết sách và đầu tư, nơi chưa bao giờ tuyển thực tập sinh.
Người đàn ông chỉ lạnh nhạt đáp một chữ: “Ừ.”