Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 63

Nghĩa trang nhà họ Kỷ nằm ở ngoại ô, chiều cùng nhau đến đó, tối mới ăn cơm.

Nhưng mới buổi trưa, còn chưa ăn trưa Tây Sơn đã náo nhiệt hẳn lên, nhà Diêu Bái Thu, nhà cậu út.

Cậu út mấy năm trước ly hôn, con cái theo vợ cũ, giờ sống một mình, do đó cứ mỗi lần gặp Tống Sơ Tình, em của ông nội là Kỷ Trung Lương lại dạy bảo, nói tuyệt đối đừng tìm kiểu bạn trai lêu lổng, phải tìm người giống ba cô, chững chạc, biết kiếm tiền lại biết lo cho gia đình.

Lần này chắc cũng đã nghe phong thanh về sự tồn tại của Thẩm Tứ Niên, ông liền túm lấy cô tra hỏi: “Tiểu Sơ à, sao con lại tìm người nước ngoài? Có đáng tin không? Phải cẩn thận đấy, giờ kiểu lừa đảo thế này nhiều lắm.”

Tống Sơ Tình cố nhịn cười giải thích: “Đáng tin ạ, không bị lừa đâu, ông cứ yên tâm ạ.”

Dượng Diêu Liên Khang ở bên cạnh nói: “Tết năm nay Bái Thu có cho con xem ảnh, trông cũng đẹp trai, rất xứng đôi với Tiểu Sơ.”

Kỷ Trung Lương: “Thật à? Còn ảnh không? Cho cậu xem với.”

Tống Sơ Tình: “Lát nữa anh ấy sẽ đến đi cùng chúng ta, đến lúc đó cho ông xem người thật luôn.”

Vừa nói xong, hai người đàn ông kia lập tức nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Kỷ Phục Tây vẫn im lặng.

Dẫn người đi tảo mộ đâu giống yêu đương, đây là gặp tổ tiên, là chuyện của người trong nhà.

Ở trung tâm ánh nhìn, Kỷ Phục Tây hừ một tiếng, xem như ngầm đồng ý.

Kỷ Trung Lương lại liếc sang Diêu Liên Khang, sau đó cười nói: “Chuyện tốt chuyện tốt, nhà ta lại có thêm người rồi.” Lại cảm khái, “Chớp mắt cái Tiểu Sơ đã lớn thế này, chuẩn bị có gia đình riêng, nếu cụ con còn sống thì hẳn sẽ vui lắm.”

Không biết câu nào trong đó khiến người đàn ông đối diện không vui, tức giận đứng dậy.

Tống Sơ Tình vội vàng đi dỗ.

11 giờ, Thẩm Tứ Niên vốn định đến sớm nhưng vừa bước vào phòng khách thì lập tức đứng khựng lại.

Trong phòng có hơn mười người, ai cũng đang làm việc gì đó hoặc nói chuyện, náo nhiệt như cái chợ.

Anh từng gặp anh em Diêu Bái Thu, gặp rồi cả Kỷ Gia Thuỵ nhưng cặp vợ chồng già và hai cặp vợ chồng trung niên còn lại thì không quen.

Mọi người trong phòng cũng đồng loạt nhìn ra cửa, ánh mắt tập trung ấy khiến người từng đứng trước hàng nghìn người diễn thuyết như anh cảm thấy khó mà diễn tả nổi.

Nhà Lauren cũng là gia tộc lớn, đông người đến mức anh còn chưa biết mặt hết tất cả nhưng chưa bao giờ khi tham gia tụ họp gia đình anh lại thấy mình… căng thẳng như lúc này, thậm chí có thể nói là luống cuống.

Những kỹ năng xã giao thành thạo trước kia giờ phút này đều trở nên vô dụng.

Là Tống Đàn phản ứng đầu tiên, lau tay từ bếp đi ra, giọng dịu dàng: “Tiểu Thẩm tới rồi à, ôi chao sao còn mang nhiều đồ vậy, Tiểu Sơ không nói với con à? Không cần mua gì đâu, nhà có chuẩn bị hết rồi.”

Noel đi sau mang quà theo Tống Đàn đi vào bếp, phòng khách cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng.

Tống Sơ Tình quay lưng về phía cửa, dùng khẩu hình cảnh cáo cả đám đàn ông trong phòng: Không được bắt nạt người ta!

Cậu em lanh lợi Diêu Bái Lâm lập tức lao tới đón, vừa dẫn người vào vừa nói: “Anh rể đến rồi à, anh rể em nói với anh nhé, em phát hiện em có hứng thú với môn lịch sử đấy, nhưng toán thì thật sự khó quá, em cảm thấy mình không có tố chất…”

Diêu Bái Thu lườm đứa em không biết nhìn tình hình: “Em im đi.” Không thấy giờ là lúc nào à!

Chỉ trong chốc lát, Thẩm Tứ Niên đã lấy lại bình tĩnh, lịch sự chào hỏi: “Chào buổi sáng giám đốc Kỷ.” Sau đó ra hiệu về hai người đàn ông trung niên lớn tuổi hơn, hỏi: “Hai vị này là?”

Kỷ Phục Tây trong tình huống nghiêm túc vẫn giữ phong thái nghiêm túc, giới thiệu: “Đây là ông cậu và dượng của Tiểu Sơ.”

Thẩm Tứ Niên mỉm cười: “Chào ông cậu, chào dượng.”

Cũng không quên dì Kỷ Giang Điệp và bà mợ cùng Tống Đàn ở bên kia.

Sau khi lần lượt chào hỏi, Kỷ Trung Lương nghiêm túc hỏi han, bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu, trong nhà còn ai, làm nghề gì, tương lai định thế nào, chuyện gì cũng phải rõ.

Thẩm Tứ Niên mỗi lần gặp người nhà cô đều bị hỏi kỹ càng, giờ cũng quen rồi, trả lời rất trôi chảy.

Kỷ Trung Lương cũng dần yên tâm rồi quay sang trách cứ thằng con trai đã ly hôn: “Chỉ có con là không làm gương cho lũ nhỏ, một đống tuổi đầu rồi còn ly hôn, mất mặt chưa?”

Kỷ Gia Thuỵ: “……”

Diêu Bái Thu cũng không thoát: “Bái Thu cũng thế, giờ Tiểu Sơ có người rồi, con thì sao? Chuyện yêu đương không thể lúc nào cũng kiêu căng, nhìn cậu út của con xem, hơn 30 tuổi mới cưới, hơn 40 tuổi đã ly hôn, sống kiểu gì thế?”

Diêu Bái Thu: “Vâng.”

Ánh mắt liếc sang Diêu Bái Lâm, ngừng một chút rồi tiếp tục: “Con cứ lo học hành cho tốt, đừng học theo mấy chuyện yêu đương vớ vẩn, đến lúc đó cái gì cũng không biết lại làm mất mặt nhà ta.”

Diêu Bái Lâm: “Dạ, ông cậu.”

Tống Sơ Tình cười ngả nghiêng vào vai người bên cạnh: “Năm nào đến Tết Thanh Minh hay Trung thu ông cậu cũng phải mắng từng người một, năm nay con trốn được một kiếp rồi, hahaha.”

Thẩm Tứ Niên lắng nghe rất chăm chú, trong lòng nhiều cảm xúc.

Những lời của ông tuy toàn chê bai nhưng chẳng có câu nào là không mang theo tình thương, nhìn mọi người xung quanh, ai cũng thảnh thơi chẳng ai bị ảnh hưởng.

Có lẽ đây mới là không khí mà một gia đình bình thường nên có.

“À, Tiểu Thẩm này.” Thẩm Tứ Niên hoàn hồn lại: “Vâng ạ.”

Kỷ Trung Lương chau mày hỏi: “Con vừa nói năm nay bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”

“29 ạ.”

Kỷ Trung Lương cau mày: “Ôi dào, thế thì cũng không còn trẻ nữa, con định khi nào kết hôn với Tiểu Sơ?”

Cô gái vừa mới còn cười vui vẻ sắc mặt bỗng cứng lại.

Kỷ Phục Tây không vừa lòng, tiếp lời: “Đấy là chuyện nó quyết định được à?”

Thẩm Tứ Niên vẫn mỉm cười: “Dạ, phải xem Tiểu Sơ thế nào.”

Kỷ Trung Lương hỏi tiếp: “Tiểu Sơ, con nghĩ sao?”

Tống Sơ Tình ấp úng: “À… cái đó…”

Kỷ Gia Thuỵ thấy vậy thì lên tiếng giải vây: “Đâu có ai như nhà mình ép người ta cưới đâu, Tiểu Sơ muốn khi nào cưới thì cưới, cả đời không cưới cũng được.”

Kỷ Trung Lương giận: “Này, con lại làm hư trẻ con!”

Kỷ Gia Thuỵ cãi lại: “Thì sự thật là vậy mà, ba đừng có lấy mấy lý lẽ xưa cũ mà dạy bảo tụi nhỏ, bây giờ đâu còn là thời của các người nữa đâu.”

Kỷ Trung Lương bị nghẹn, rốt cuộc không nói gì thêm chỉ thở dài: “Trước đây tụi con còn nhỏ, trong nhà suốt ngày cãi cọ, giờ ai cũng lớn rồi lại thấy yên ắng hẳn, người già rồi, chỉ mong nhà lúc nào cũng rộn ràng một chút.”

Tống Sơ Tình cười đáp: “Bây giờ chẳng phải rất náo nhiệt sao? Con còn chẳng chen được lời nào, anh con với Bái Lâm ấy, hai cái mồm to, nếu để họ nói thì họ nói được cả ngày lẫn đêm, đảm bảo làm ông vui chết đi được.”

“Ê Tống Sơ Tình, ai mồm to hả?!”

Diêu Bái Thu trừng mắt nhìn cô, Tống Sơ Tình liền nép sau lưng Thẩm Tứ Niên, làm mặt quỷ: “Lêu lêu lêu.”

“Em đừng tưởng trốn sau lưng là anh không trị được em!”

“Anh tới đây đi!”

Thẩm Tứ Niên bị cô đẩy qua đẩy lại, khuôn mặt càng lúc càng hiện rõ nụ cười.

Trong lúc trêu đùa, nhà bếp gọi: “Mấy đứa rảnh rỗi lắm hả, qua đây phụ một tay!”

Tống Sơ Tình đẩy Thẩm Tứ Niên đứng dậy, đám nhỏ cũng lục tục vào bếp phụ giúp, đổi địa điểm, Thẩm Tứ Niên lại tiếp tục bị bà mợ và dì tra khảo.

Trong một hai tiếng đồng hồ ấy, cả biệt thự ồn ào không ngớt một phút nào.

Ăn trưa xong, mọi người cùng đến nghĩa trang.

Hôm nay là Tết Thanh Minh, vừa ra khỏi nội đô thì bắt đầu kẹt xe.

Tống Sơ Tình, Thẩm Tứ Niên và Diêu Bái Lâm đi cùng một xe, trên đường đi cô giới thiệu: “Hôm nay tụi mình sẽ đi thăm ông cố bà cố em, còn có ông bà nội em nữa, tức là ba mẹ của ba em.”

Thẩm Tứ Niên gật đầu: “Ừ.”

Cô lại hỏi: “Anh nhận biết được ông cậu, dì và mọi người rồi chứ?”

“Biết rồi.”

Diêu Bái Lâm chen vào: “Anh rể, nhà tụi em đông người ha? Mấy năm trước khi dì út và em họ còn ở đây thì còn đông hơn nữa đấy.” Nói đến đây, cậu lại cảm khái: “Nhà em chỉ có chị em là con gái, anh rể anh không biết đâu, hồi dì út sinh em bé, cả nhà ai cũng trông ngóng là con gái, lúc nghe y tá báo là con trai, cả nhà đen mặt.”

“Thế nên đó, anh rể với chị em nhất định phải sinh cho nhà em một cô cháu gái nha.”

Tống Sơ Tình nghe xong đỏ cả mặt, đưa tay đập vào đầu cậu em ngồi ghế phụ: “Em nói linh tinh gì vậy!”

Người lớn thì giục cưới, còn nhóc con này thì trực tiếp giục sinh con?

Sinh con á?

Cô vừa nghĩ đến từ đó là trong lòng đã rùng mình, đáng sợ quá đi mất!

Lúc quay đầu lại, cô thấy khóe môi người đàn ông bên cạnh đang khẽ cong lên liền giận dỗi đập vào vai anh:“Anh cười gì?!”

Thẩm Tứ Niên cụp mắt, ánh mắt dịu dàng: “Không có gì.”

Anh từng nghĩ, hôn nhân của mình có thể sẽ là công cụ trao đổi lợi ích, dù cưới hay không cũng tuyệt đối không muốn có con, không muốn để con mình phải chịu khổ trên đời.

Nhưng từ khi gặp cô, suy nghĩ đó dần mờ nhạt, cho đến hôm nay, anh thấy nếu có thể có một cô bé giống hệt như cô, sẽ hạnh phúc biết bao.

Đến nghĩa trang, những người đàn ông mang hoa và trái cây đi trước, Thẩm Tứ Niên cũng đi cùng họ, còn Tống Sơ Tình khoác tay Tống Đàm cùng những người phụ nữ từ từ đi theo phía sau.

Thời tiết rất đẹp, không lạnh cũng chẳng nóng, còn có chút gió nhẹ, rất thích hợp để đi tảo mộ và ngắm hoa.

Nghĩa trang này chi phí quản lý cao nên cảnh quan được chăm chút rất đẹp, Tống Sơ Tình cũng vui vẻ, năm ngoái không về nước, không thể đến thăm ông cố.

Năm nào cũng là quy trình như vậy, mọi người cùng đến, đứng trước mộ nói vài câu, không làm những công việc cụ thể gì nhưng năm nào cũng phải có mặt.

Dì đốt hương xong đưa cho cô, Tống Sơ Tình dạy Thẩm Tứ Niên cách làm: “Anh vái với cả nhà một cái, vái xong thì cắm hương vào lư hương là được, đây là mộ ông cố bà cố em, bên cạnh là ông bà nội.”

“Ừ.” Người đàn ông rõ ràng còn lạ lẫm với những nghi lễ này nhưng trong lòng vẫn giữ sự tôn kính, ngoan ngoãn làm theo.

Mọi người ở lại nghĩa trang một lúc, đến hơn 3 giờ chiều thì quay về Tây Sơn.

Mọi người mỗi người một việc, Kỷ Phục Tây cùng Thẩm Tứ Niên và Diêu Liên Khang vào thư phòng.

Kỷ Phục Tây sai bảo: “Đứng đó làm gì, rót nước đi chứ.” Thẩm Tứ Niên rót cho hai người mỗi người một ly trà một cách tự nhiên.

Kỷ Phục Tây lúc này mới hài lòng nói: “Dượng làm việc ở trung ương, hiện là người đứng đầu bộ phận XX, sau này có khi cậu còn phải nhờ vả ông ấy giúp vài việc.”

Diêu Liên Khang làm sao không hiểu ý Kỷ Phục Tây, liền cười: “Lão Kỷ à, ông đừng có đào hố cho tôi, nhà mình làm việc trong sạch, không có đi cửa sau đâu.”

Kỷ Phục Tây liếc qua: “Không bảo ông mở cửa sau, đây không phải là đang sợ ông hại người nhà à.”

“Chuyện đó thì không đâu, chỉ cần Tiểu Thẩm chịu làm việc đàng hoàng thì lo gì không kiếm được tiền?”

Thẩm Tứ Niên vốn không rõ Kỷ Phục Tây gọi mình vào làm gì, giờ thì hiểu hết rồi, anh cầm ly trà lên mời: “Dượng à, sau này còn phải làm phiền nhiều ngài nhiều.”

Diêu Liên Khang đáp: “Không phiền, chỉ cần con đối xử tốt với Tiểu Sơ thì chuyện gì cũng không thành vấn đề.”

Uống xong ly trà này, Diêu Liên Khang hỏi sang chuyện khác: “Nghe nói con có liên quan đến Webster ở Washington?”

Từ lúc sang đây ít ai nhắc tới chuyện Webster nhưng thân phận của Diêu Liên Khang lại khác, Thẩm Tứ Niên suy nghĩ một chút, trả lời thật: “Vâng, liên quan cũng khá sâu, tạm thời chưa thể tách ra được.”

Diêu Liên Khang nghe xong yên lặng, hồi lâu mới nói: “Chuyện đó không có gì nhưng con phải chú ý, đây là thủ đô, làm gì cũng phải cẩn trọng, nếu có thể tách sớm thì nên tách sớm, chỉ sợ cuối cùng bên Webster xảy ra chuyện gì lại kéo theo con và Tiểu Sơ.”

“Con hiểu, hiện giờ đã bắt đầu lên kế hoạch rồi ạ.”

“Vậy thì tốt, chỉ cần trong lòng con tự có tính toán là được.”

Hai người nói chuyện một lúc, Thẩm Tứ Niên quay đầu thì bắt gặp ánh mắt cảnh giác của ba vợ tương lai.

Kỷ Phục Tây châm chọc nói: “Cậu còn là phần tử nguy hiểm nữa à? Vậy tôi phải suy nghĩ lại.”

“……”

Kỷ Phục Tây dù sao vẫn không yên tâm, ba người lại tiếp tục bàn kỹ chuyện này.

Mãi đến khi Tống Sơ Tình gõ cửa, thò đầu vào: “Ăn cơm thôi.”

Diêu Liên Khang: “Tới liền.”

Bữa tối long trọng, có cả rượu vang.

Người lớn mỗi người một câu chuyện, nhóm trẻ thì như lũ nhỏ trộm uống rượu, tụm lại thì thầm.

Diêu Bái Lâm: “Chị à, cái này hình như là chai rượu vang đỏ Cabernet Sauvignon vùng 42 Karina năm 2004 mà cậu cất kỹ hả?”

“Ừm.”

“Thế thì em phải uống nhiều chút.” Diêu Bái Lâm rót đầy ly mình rồi lại rót đầy cho Tống Sơ Tình.

Diêu Bái Thu bên cạnh nói: “Chuyện đó có gì đâu, cậu còn đầy rượu, mấy chục bình Nữ Nhi Hồng vẫn còn đặt trong hầm rượu của bà Lam đấy.”

Thẩm Tứ Niên chen vào: “Nữ Nhi Hồng là gì?”

Diêu Bái Lâm nhiệt tình giải thích: “Là loại rượu để dành đến khi chị em xuất giá mới đem ra uống đó.”

Tống Sơ Tình nhét một miếng vào miệng cậu: “Im miệng đi, nói nhiều.”

“Hehe.”

Không lâu sau, Diêu Bái Lâm lại bắt đầu hỏi Thẩm Tứ Niên về chuyện học hành, khởi nghiệp, sở thích cá nhân, khiến anh trai ruột bên cạnh ghen đỏ mắt.

Mấy tiếng “khụ khụ” liên tiếp cũng chẳng khiến ai để ý, Diêu Bái Thu đành gắp đồ ăn cho em mình: “Nói lắm thế thì ai còn ăn cơm được?”

“Hihi, ăn cơm ăn cơm.” Diêu Bái Lâm vẫn cười tít mắt: “Anh rể, sau này tụi mình là người một nhà rồi, anh đừng khách sáo, cứ thoải mái ăn nhé.”

Diêu Bái Thu hừ nhẹ: “Sao thành người một nhà rồi? Cái miệng gọi anh rể nghe trôi chảy quá nhỉ.”

“Thì đúng mà, còn ra mắt cả cụ rồi, trước đây dì út với dượng cũng phải gặp cụ nội trước khi cưới mà.”

Thẩm Tứ Niên không biết rõ Nữ Nhi Hồng là gì nhưng lời này thì anh hiểu rất rõ, anh nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Cô gái mặt đỏ tai hồng liếc sang cậu em, bĩu môi ra hiệu câm miệng rồi cầm ly rượu một hơi uống cạn, lại rót tiếp, bận rộn với đủ loại động tác giả, kiên quyết không nhìn anh.

Thẩm Tứ Niên khẽ cười: “Anh hiểu rồi.”

Tống Sơ Tình lập tức quay lại: “Hiểu cái gì mà hiểu? Anh đừng hiểu lầm nhé, em chỉ thấy anh tội nghiệp mới kiếm việc cho anh làm thôi, đừng nghe Bái Lâm nói bậy!”

Diêu Bái Lâm cười toe: “Em không có nói bậy đâu nha~”

“Diêu Bái Lâm!”

“Hehehe.”

Bên cạnh, Diêu Bái Thu thở dài một hơi.

Người lớn trò chuyện xong, theo lệ lại cue từng đứa nhỏ hỏi han, từ yêu đương đến sự nghiệp học hành, dặn dò kỹ càng, sợ tụi nó lỡ đi sai đường.

Bữa cơm này kéo dài từ 6 giờ đến tận 9 giờ tối.

Tống Sơ Tình ăn uống không ít, cũng uống kha khá, chủ yếu là do ánh mắt của Thẩm Tứ Niên thỉnh thoảng cứ dừng trên người cô khiến cô xấu hổ, chỉ biết vùi đầu ăn uống.

Dọn dẹp xong, gia đình Diêu Bái Thu và Kỷ Gia Thuỵ lần lượt ra về, còn lại một mình anh.

Tống Sơ Tình nói với mẹ trong phòng khách: “Mẹ, con tiễn Thẩm Tứ Niên.”

“Đi đi.” Tống Đàm chỉ về phía bếp: “Tiện thể nhờ Tiểu Thẩm đổ rác nhé.”

“Vâng.”

Thẩm Tứ Niên xách túi rác đặt ở cửa rồi lấy chiếc áo khoác màu hạnh trên giá treo khoác lên người cô gái vừa theo sau, còn đỡ lấy cơ thể loạng choạng kia, ánh mắt chan chứa ý cười: “Muốn tiễn anh thật à?”

Cô gái say khướt lườm nhẹ: “Là anh bảo em tiễn anh đấy chứ.”

“Được, tiễn anh ra cổng nhé.”

Anh nắm tay cô, cùng bước chậm rãi ra ngoài.

Từ đây ra cổng có một quãng đường, sân trước có hồ nước và bãi cỏ, hai bên là hàng cây cao, cứ mười mét là có một cây đèn đường sáng rực.

“Lạnh không?”

“Không lạnh~” Cô gái nhắm mắt, để gió đêm thổi tan hơi men trên mặt: “Dễ chịu quá đi~”

Cô rút tay ra khỏi tay anh, tự xoay vòng vài cái trong gió đêm, tiếng cười ngọt ngào như tan vào không khí: “Thẩm Tứ Niên, hôm nay anh có vui không?”

Thẩm Tứ Niên vươn tay ra đỡ, nhẹ giọng đáp: “Vui.”

“Vui đến mức nào?” Cô gái ngà ngà say nghiêng đầu, chớp mắt cười, lại xoay người tránh xa.

“Rất vui.”

Đó là một cảm giác khó tả, những điều vụn vặt trong cuộc sống, sự quan tâm từ người thân, lần đầu anh trải nghiệm trong đời, hoàn toàn khác hẳn với nhà Lauren, ở đây anh cảm nhận được sự ấm áp của khói lửa nhân gian, lòng cũng thả lỏng hoàn toàn.

“Ưm… em cũng vui lắm…”

Rồi cô thấy gì đó liền ngồi thụp xuống dưới đèn đường, nhìn bãi cỏ trước mặt, vui mừng quay đầu lại: “Thẩm Tứ Niên, là hoa màu tím kìa!”

Anh cũng ngồi xuống cùng cô, nhìn thấy trong đám cỏ có một bông hoa màu tím bé bằng đầu ngón tay đang nở.

“Đẹp ghê~”

“Ừm.”

Thẩm Tứ Niên lặng lẽ ngắm cô, trong ánh đèn vàng mờ ảo, cô gái còn đẹp hơn cả hoa, diễm lệ yêu kiều khiến người ta chỉ muốn nâng niu trong tay.

“Niên Niên~”

“Ừm.”

Cô gái đang ngồi bỗng vươn tay nhéo mặt anh, chu môi: “Em thấy em tiêu đời rồi…”

“Cả đời này chắc em không để mắt được đến ai khác nữa…”

Cô say thật rồi, giọng nói mơ hồ lại có chút tủi thân, còn cố ý nhấn giọng như đang tố cáo một tội ác tày trời: “Anh sao còn chưa cầu hôn em, em sắp giận rồi đó!”

Bình Luận (0)
Comment