Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 9

Tối thứ hai, Tống Sơ Tình có lớp học tự chọn, cô học ngành thương mại, chuyên ngành kinh tế học, ngành phụ là về lịch sử, đồng thời chọn thêm môn lý thuyết máy tính liên quan, thời đại này không thể tách rời máy tính và trí tuệ nhân tạo, cô không cần thành thạo nhưng ít nhất phải hiểu sơ sơ.

Rời công ty, cô đi thẳng đến trường.

7 giờ đúng, Tống Sơ Tình bước vào lớp vừa kịp tiếng chuông bắt đầu giờ học, ánh mắt liếc ra hàng ghế cuối nhìn thấy Cao Tử Ngọc vẫy tay chào cô.

Cô chạy nhanh đến, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, “Mệt chết đi được.”

Cao Tử Ngọc mở bình nước giữ nhiệt đưa lên trước mặt cô, “Uống nước trước đi.”

Bình nước là của Tống Sơ Tình nhưng cô ngại nặng nên không muốn mang theo, Cao Tử Ngọc đành phải giúp cô cầm, khi đến lớp lại đổ đầy nước rồi mang qua.

Cô gái hai tay nâng ly nước nhấp từng ngụm nhỏ, mắt lơ đãng nhìn về phía trước, đến khi uống no nước mới đưa ly lại cho cậu, “Được rồi!”

Cao Tử Ngọc cầm lấy bình đậy nắp lại, nhìn cô từ đầu đến chân trong bộ đồ công sở, nhẹ giọng hỏi: “Công việc thế nào rồi?”

Giảng viên đã ôm sách bước lên bục giảng, Tống Sơ Tình chỉ kịp hạ giọng lại gần nói với cậu: “Mệt quá, đi làm khó quá trời, hôm nay gần như ngồi cả ngày trên ghế, khó chịu chết được.”

Hôm đó Chris không đồng ý với cô, đưa cô về đến nơi xong sau đó bỏ cô lại một cách vô tình rồi chạy đi.

Không được đáp ứng, Tống Sơ Tình đành ngoan ngoãn đi làm rồi từ từ nghĩ cách.

Khoảng cách gần, Cao Tử Ngọc dễ dàng ngửi thấy mùi đào ngọt ngào tươi mát từ cô gái.

Chắc cô đã ăn kẹo vị đào, vì hôm nay khăn buộc tóc cô màu hồng.

Mùi quá ngọt, Cao Tử Ngọc khẽ lùi ra xa một chút.

Cô gái bĩu môi, biểu cảm phàn nàn rất sống động, cậu không nhịn được cười thầm, “Quen được là được rồi.”

Tống Sơ Tình đưa tay hỏi: “Sách của mình đâu?”

Cao Tử Ngọc lấy sách của cô từ trong cặp ra, “Hôm nay sẽ học về mạng thần kinh nhân tạo, nội dung hơi khó, cậu nghe kỹ nhé.”

“Biết rồi.” Tống Sơ Tình mở sách, vài giây sau quay sang cười với cậu: “Cảm ơn cậu, Tử Ngọc.”

Hai người, không đúng, nên nói là bốn người, bao gồm cả anh trai Diêu Bái Thu và Lý Khả Khả đều là bạn thân từ tiểu học đến trung học.

Cao Tử Ngọc là thiên tài nhỏ, rất giỏi toán, tính cách trầm lặng, không thích nói nhiều, họ nhiều lần đùa rằng sau này cậu sẽ làm giáo sư hoặc nhà khoa học.

Lên lớp 12 gia đình cậu phá sản, cha vào tù nên cậu ở lại lớp một năm, bây giờ Tống Sơ Tình sắp tốt nghiệp thạc sĩ thì cậu mới học năm nhất thạc sĩ.

Anh trai và Khả Khả không vào được đại học S, khi biết Cao Tử Ngọc vào đại học S học cao học thì rất ghen tị, còn Tống Sơ Tình thì vui mừng, từ đó ở San Francisco có thêm một người bạn chơi cùng cô!

Nhưng sau nhiều năm không gặp Cao Tử Ngọc thay đổi khá nhiều, vốn là cậu bé trầm tính nay còn ít nói hơn, không thích ra ngoài chơi với cô, chỉ biết học.

Tống Sơ Tình cũng không định thay đổi cậu, vừa đúng lúc chuyên ngành cậu học là về trí tuệ nhân tạo, cô học cùng lớp, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi giáo viên nhỏ này ngay.

Cậu trai mím môi cười, “Không có gì, học thôi.”

Môn máy tính thật sự khó với người không có nền tảng, những thuật ngữ chuyên ngành dài dằng dặc như Thiên Thư.

Nhưng không sao, cô sẽ cố gắng học từng chút một.

Kết thúc một tiết học nghiêm túc, cô gái kiên nhẫn đến kiệt sức, đầu gục lên bàn.

Cao Tử Ngọc nhìn cái đầu tròn trịa đầy sức sống ấy chợt mất tập trung.

Chưa đầy một phút, đầu cậu nhúc nhích, dời mắt đi ngồi thẳng dậy.

Lý Khả Khả gọi điện thoại, Tống Sơ Tình đổi sang gọi video rồi nghiêng sát vào Cao Tử Ngọc cho cậu vào khung hình.

Bên kia màn hình, Lý Khả Khả trang điểm đậm, thấy hai người liền cười phá lên, “Các cậu làm gì vậy? Hẹn hò à?”

Tống Sơ Tình cười khẩy, quay camera, “Hẹn hò cái gì, không thấy lớp học à?”

“Thôi được, cả thế giới chỉ có hai người là chăm học nhất.” Lý Khả Khả hỏi thăm, “Dạo này làm gì vậy? Nhóm chat yên ắng ghê.”

Bốn người có nhóm wechat riêng, trước đây hai cô gái hoạt động sôi nổi nhất nhưng dạo này Tống Sơ Tình từ tiểu thư bỗng thành người làm công, tan ca về tắm xong lại học thêm, có thời gian rảnh rỗi đâu mà nói chuyện.

Tống Sơ Tình: “Mọi người đều bận, nếu buồn quá thì tìm anh trai mình đi.”

Lý Khả Khả và Diêu Bái Thu học đại học ở thủ đô, hai năm trước ra trường, anh trai đi làm công ty, Lý Khả Khả tự mở công ty MCN.

Một người từ nhỏ thích người nổi tiếng giờ bắt đầu nuôi người nổi tiếng, chính xác hơn là mấy hotgirl hotboy trên mạng xã hội.

Lý Khả Khả cười mỉm, “Mình dám đi tìm anh trai cậu à, người ta tan ca là đi gặp bạn gái, mình làm cái bóng đèn à?”

“Anh trai mình lại đổi bạn gái rồi?” Tống Sơ Tình ngạc nhiên quay sang hỏi Cao Tử Ngọc, “Cậu biết chuyện này không?”

Cao Tử Ngọc lắc đầu.

Màn hình bên kia Lý Khả Khả nói: “Tháng trước đổi, nghe nói là sinh viên đại học, còn khá xinh, mình nói này Tiểu Sơ, cậu phải để ý đấy, đừng để anh trai cậu bị lừa đến nỗi không còn quần áo, làm mất hết gia sản nhà các cậu.”

Tống Sơ Tình cười, “Núi cao đường xa, phải nhờ cậu giữ cửa rồi.”

Chuông vào lớp vang lên, cuộc gọi kết thúc.

Tin nhắn trong nhóm chat Tứ Hỷ Hoàn Tử lập tức hiện lên:

Khả Khả Điểm Tâm: [@Thu, bạn gái đẹp vậy, muốn mình giúp xây dựng hình tượng rồi đi làm người nổi tiếng không?]

Thu: [Tránh qua một bên.]

Khả Khả Điểm Tâm: [Tiểu Sơ xem thái độ anh trai cậu đi.]

Hanna: [Anh ơi, em nói trước, không phải ai em cũng gọi là chị dâu đâu.]

Thu: [Mọi người náo loạn cái gì thế.]

Hanna: [Dù sao đi chẳng nữa, muốn bước vào nhà em phải được em đồng ý trước.]

Ba bốn phút sau, hai người không trả lời, Tống Sơ Tình định tắt điện thoại thì Lý Khả Khả gửi tin nhắn riêng: [Tiểu Sơ, cậu với Tử Ngọc thế nào rồi?]

Hanna: [??]

Khả Khả Điểm Tâm: [Không có khả năng?]

Tống Sơ Tình suy nghĩ một lát mới trả lời: [Bọn mình lựa chọn làm bạn là đã cắt đứt một khả năng khác rồi.]

Cô và Cao Tử Ngọc rõ ràng chẳng có gì, nhưng hy vọng câu này Khả Khả có thể hiểu được.

Hai phút sau Lý Khả Khả gửi biểu tượng mặt ngẩn người rồi hỏi: [Vậy cậu thích kiểu nào? Mình giới thiệu cho, trai trẻ có cả đống.]

Tống Sơ Tình cười: [Không cần, mình phải học.]

Cô đặt điện thoại xuống, cau mày.

Cô thích kiểu nào?

Đó là một câu hỏi hay.

Năm nay 23 tuổi sắp 24 nhưng cô chưa từng rung động với ai.

Tống Sơ Tình thở dài trong lòng, trách ba, trách anh trai, trách Cao Tử Ngọc, trách các diễn viên hợp tác với mẹ cô, là họ nâng tầm tiêu chuẩn của cô lên quá cao.

Giàu có? Cả thủ đô chẳng ai giàu bằng ba cô, cô chính là đại tiểu thư giàu có bậc nhất.

Thiếu niên nhiệt huyết đầy hoài bão? Diêu Bái Thu thời đi học khí thế ngút trời, cô cũng không phải trái khổ qua bé nhỏ khao khát ánh mặt trời.

Thông minh? Cao Tử Ngọc là thiên tài nhỏ, cô thì năm nào cũng đứng nhất lớp.

Còn các diễn viên đẹp trai xuất sắc của mẹ, từ nhỏ họ đã ôm cô dỗ dành, cô không thể nhìn họ như người khác giới.

Nhưng cũng không có gì phải phiền lòng, cô không cần rung động cũng không cần đàn ông, cuộc phiêu lưu to lớn trên đời này đủ để cô vui rồi.

……

8 giờ rưỡi tan học, Cao Tử Ngọc ở căn hộ gần trường, hai người chia tay.

Tài xế và Tô Lệ đã chờ sẵn, lên xe, Tống Sơ Tình quẳng túi xách nằm bẹp lên đùi Tô Lệ.

Tô Lệ không ngồi ghế phụ, để bảo vệ cô nên luôn ngồi hàng ghế sau.

“Em muốn nhắn tin cho dì Mạnh, em thèm ăn bò bít tết quá.” Cô gái yếu ớt nũng nịu khiến người khác không nỡ.

Tô Lệ nhìn cô gái mệt mỏi, nở nụ cười, “Dì Mạnh không làm bò bít tết nhưng có làm món tôm sốt dầu ớt và cánh gà sốt Coca Cola em thích.”

Tống Sơ Tình vui vẻ ôm chân chị ấy nhắm mắt lại.

Tiếc là bữa ăn tối có vẻ bị chặn đường.

Xe đi vào khu biệt thự thì bị một con mèo nhỏ chắn lại.

Tài xế ngoảnh lại nói: “Cô chủ, phía trước có con mèo.” Nói rồi thò đầu ra ngoài, quát: “Đi đi! Nhanh lên!”

Tống Sơ Tình lập tức ngồi dậy, “Chờ chút.”

Cô bước xuống xe xem, con mèo chắn đường là một chú mèo Ba Tư tầm trung, mắt xanh biếc lấp lánh trong đêm tối, lông mượt mà sạch sẽ, nhìn là biết được nuôi dưỡng cẩn thận.

Khu vực này là khu nhà giàu, có thể là thú cưng của ai đó bị lạc ra ngoài.

Tống Sơ Tình nhẹ nhàng đưa tay ra, con mèo không sợ thử tiến về phía trước hai bước, cô ôm lấy vu.ốt ve đầu nó, nó thoải mái ngửa cổ lên.

Lạ kỳ là động vật nhỏ dường như rất dễ thân thiết với cô, Lý Khả Khả từng đùa cô là hội trưởng hội các loài vật nhỏ, tất cả đều nghe theo lệnh cô.

Ngày nhỏ, Kỷ Phục Tây cũng tặng cô một con mèo Ragdoll tên Châu Châu, tiếc là sức khỏe nó yếu, ở nhà cô hai năm rồi qua đời.

Còn có một chú ngựa con của cô ở trang trại người chú, nhưng đồng hành lâu nhất là một con chó chăn cừu tên A Kỳ, tiếc rằng nó cũng đã qua đời, từ đó cô không nuôi thêm thú cưng nào nữa.

Con mèo nhỏ liế.m tay cô, Tống Sơ Tình trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp.

Tô Lệ quỳ xuống bên cạnh cô, “Chúng ta có thể đưa nó đến ban quản lý khu dân cư.”

Con mèo Ba Tư dường như nghe hiểu sẽ bị đưa đi, không vui “gừ gừ” hai tiếng, mắt xanh mở to tròn xoe.

Dù không vui cũng phải đi, chủ nó giờ có thể đang lo lắng khắp nơi, “Đi thôi bé yêu, chủ em chắc đang sốt ruột lắm.”

Vừa ôm mèo đứng dậy Tống Sơ Tình ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cách đó không xa.

Chris.

Sao anh ta lại ở đây?

Thẩm Tứ Niên liếc cô một cái rồi với tay về phía chú mèo trong tay cô, nói tiếng anh: “Nora, lại đây.”

Tống Sơ Tình hơi bối rối, đây là mèo của anh ta sao?

Chris nuôi mèo?

Wow, chắc phải cập nhật thêm thông tin.

Con mèo Ba Tư ngoảnh người, ngước mặt nhìn cô rồi nhìn người đối diện, cuối cùng nhảy xuống đất đi dáng điệu đà của một con mèo sang trọng về phía anh.

Chris quỳ xuống ôm mèo, động tác thành thạo, mèo nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng, rất tin tưởng anh.

Cảnh tượng này thật khó tả, đại ca lạnh lùng ôm con mèo dễ thương, hình ảnh lạ lùng mà hài hòa.

Tống Sơ Tình nuôi mèo, hiểu rằng những loài vật nhỏ cũng có tính cách riêng, mèo vốn lạnh lùng, không phải ai cũng nuôi được, phải tốn nhiều thời gian và tâm sức để thuần hóa.

Con Châu Châu nhà cô trước kia cũng không thích bị ba cô ôm, A Kỳ cũng vậy, ông chủ Kỷ từng phàn nàn nhiều lần.

Người đàn ông đối diện vu.ốt ve chú mèo vài cái rồi ngẩng lên nhìn cô.

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên lần lượt quét qua từng nét trên gương mặt cô, mắt, mũi, miệng, đường hàm, từng điểm đều hoàn hảo như búp bê sứ, như thể một cái chạm nhẹ là vỡ vụn.

Làn da trắng nõn không tỳ vết vẫn có sức hút chết người với anh, anh kìm nén hơi thở trong lòng.

Nora vì bị ôm quá chặt nên sợ hãi, “gừ gừ” hai tiếng rồi mới được thả ra.

Ánh đèn đường xuyên qua cây sồi lớn, ánh sáng mờ ảo.

Có lẽ trời ban tối mát hơn, không khí dần se lạnh.

Tống Sơ Tình cảm thấy Chris tối nay có gì đó khác lạ, không nói được chính xác.

Chris bình thường nghiêm túc nhưng không kiêu ngạo, nhưng lúc này ánh mắt anh nhìn cô rất thẳng, thẳng đến mức bất lịch sự.

Như thể xuyên thấu cô nhìn thấu một người khác, đôi mắt trong veo như mực loang, u ám không rõ.

Cô cũng nhìn thấy vết sẹo dài rõ ràng trên má anh, như bị vật sắc nhọn cắt, dài và sắc.

“Anh……”

Người đàn ông ôm mèo ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt cô, “Từ ngày mai, cô tiếp quản công việc của Mark.”

Bình Luận (0)
Comment