Rung Động Tuyệt Đối - Tùng Lê

Chương 32

Tóc Tần Lễ Tinh ngắn, chẳng mấy chốc đã sấy khô, Ngu Mãn cất máy sấy tóc đi, vừa quay đầu lại, Tần Lễ Tinh đã tự chọn chỗ nằm xong, anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây."

Ngu Mãn đi qua, cô vén chăn lên nằm vào, nghe thấy Tần Lễ Tinh nói: "Em không sợ lăn một cái là ngủ dưới đất à?"

Cô đang nằm sát mép giường, chỉ cần hơi xoay người là có thể lăn cả người lẫn chăn xuống đất. Ngu Mãn liếc mắt nhìn, chậm rãi dịch vào trong giường hai cái, đến khi có thể lăn lộn mà không bị ngã xuống đất, cô mới dừng lại.

Tần Lễ Tinh cũng nằm xuống, giữa hai người còn một khoảng cách, ước chừng có thể nằm thêm một Tần Lễ Tinh nữa.

Tần Lễ Tinh nghiêng người nhìn Ngu Mãn, trong mắt luôn mang theo ý cười.

Ngu Mãn có chút không quen với ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy của anh, khẽ ho một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Tần Lễ Tinh.

Tần Lễ Tinh lén lút đưa tay ra khỏi chăn, đầu ngón tay quấn lấy tóc Ngu Mãn xõa ra sau lưng, có chút muốn lại gần cô hơn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Tần Lễ Tinh."

Ngu Mãn gọi tên anh, Tần Lễ Tinh ừ một tiếng: "Sao vậy?"

Ngu Mãn nói: "Đừng nghịch tóc em."

"Sau lưng em có mắt à?" Tần Lễ Tinh thu tay về: "Em đừng quay lưng về phía anh, chúng ta nói chuyện một chút, được không?"

Ngu Mãn vẫn không quay đầu lại, cô chỉ nói: "Sau lưng em không có mắt, nhưng em có cảm giác. Không nói chuyện, muốn nói chuyện thì chuyển tiền."

Tần Lễ Tinh li3m môi: "Em còn lấy tiền của anh à?"

"Một nghìn tệ mười phút." Ngu Mãn đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cô nói: "Không nói chuyện thì ngủ đây."

Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy điện thoại trên tủ rung lên, cô cầm lên mở WeChat ra xem, Tần Lễ Tinh thật sự chuyển tiền cho cô rồi.

Tận mười ngàn tệ, phía trên còn ghi là tự nguyện tặng, ra dáng ra hình.

Ngu Mãn không nhận, nhưng hành động này đã đủ khiến cô kinh ngạc, cô nhịn không được xoay người lại nói: "Em nói đùa thôi."

Tần Lễ Tinh lại nói: "Anh nghiêm túc đấy, em mau nhận tiền đi. Mười ngàn tệ, anh mua một tiếng, thế nào?"

Ngu Mãn hơi mím môi, cô nói: "Anh muốn nói chuyện gì?"

Tần Lễ Tinh lại nói: "Nói chuyện gì cũng được, tóm lại là không được ngủ."

Ngu Mãn nghĩ một chút: "Em không có gì để nói."

Cuộc sống của cô không thú vị, trước đây ngoài việc học chính là đi làm thêm, bây giờ tuy có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng cô vẫn chưa tìm được sở thích của mình.

Tần Lễ Tinh nghĩ một chút, anh hỏi: "Vậy em nói về cuộc sống trước đây của em thế nào?"

"Không muốn nói." Ngu Mãn nói: "Vì không có gì thú vị."

Tần Lễ Tinh hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Vậy em định sau này sẽ làm gì?"

Ngu Mãn nhớ hình như trước đây đã từng thảo luận về vấn đề này, nhưng không nhớ rõ lắm, cô thành thật trả lời: "Đi du lịch."

Thuận tiện đi tìm Tống Nhã Vân.

Cô nhờ Tần Lễ Tinh tìm Tống Nhã Vân, mấy ngày trôi qua vẫn không có phản hồi, điều đó có nghĩa là chuyện này quả thực có chút khó khăn.

Vì vậy, cô đã nghĩ kỹ, nếu Tần Lễ Tinh có thể giúp cô tìm được một chút manh mối, vậy thì đến lúc đó cô sẽ vừa du lịch vừa tìm bà ấy, thứ cô không thiếu nhất bây giờ chính là thời gian, rồi sẽ có một ngày, họ sẽ gặp lại nhau.

Tần Lễ Tinh nói: "Du lịch đúng là một lựa chọn không tồi, trước đây em đã từng đi du lịch ở đâu chưa?"

"Chưa, Sương Thành là nơi xa nhất em từng đến." Ngu Mãn nói: "Từ nơi đó đi ra ngoài một chuyến, rất không dễ dàng."

Tần Lễ Tinh ồ một tiếng, còn muốn hỏi gì đó, lần này lại bị Ngu Mãn giành trước: "Anh cứ hỏi em mãi, vậy còn anh? Hình như chưa từng nghe anh nói về cuộc sống của mình."

Cuộc sống của anh?

Tần Lễ Tinh nghĩ một chút: "Cuộc sống của anh chính là chơi, sau đó kiếm tiền, cũng không có gì khác. Những việc em nhìn thấy anh làm mỗi ngày chính là những việc anh làm khi trước đây một mình."

Kết hôn cũng không thay đổi quỹ đạo cuộc sống của anh, chỉ là trong nhà có thêm một người, ngày thường lúc ăn cơm có người nói chuyện với anh thôi.

Ngoại trừ lúc đầu có chút không quen, nhưng sau đó Tần Lễ Tinh cũng cảm thấy không sao, có lúc Ngu Mãn vì một số lý do không về, anh còn có chút không quen.

Không thể không nói, thói quen quả nhiên là một thứ đáng sợ, anh đã lặng lẽ mặc định Ngu Mãn là nữ chủ nhân của căn nhà này.

Rõ ràng lúc đầu, anh chỉ muốn làm vợ chồng hợp đồng với Ngu Mãn thôi.

Ánh mắt Tần Lễ Tinh như cây bút vẽ phác họa biểu cảm của Ngu Mãn, lần đầu tiên anh hứng thú với một người phụ nữ như vậy. Nhưng cô là một ẩn số, nếu không phải anh vô tình nhìn thấy một mặt khác của cô, anh cũng không biết vậy mà lại có người có thể thu hút ánh mắt của anh như vậy.

Mặc dù hiện tại cô chỉ hé lộ cho anh thấy phần nổi của tảng băng chìm.

Nhưng Tần Lễ Tinh có thể cảm nhận được cô ấy đang dần cởi mở, chỉ cần có thời gian, anh nhất định có thể nhìn thấy toàn bộ con người cô.

Thật hy vọng ngày này sớm đến, anh nóng lòng muốn hiểu cô.

Ngu Mãn cũng đang nhìn khuôn mặt Tần Lễ Tinh, cô lại dịch người sang bên cạnh Tần Lễ Tinh, hỏi: "Tần Lễ Tinh, hình như anh rất lạc quan về mọi thứ, có chuyện gì khiến anh buồn không?"

Tần Lễ Tinh nhìn khuôn mặt Ngu Mãn đang đến gần, má cọ cọ vào gối: "Không có, với gia thế và địa vị của anh, ngoài gia đình ra, rất khó có chuyện gì khiến anh buồn."

Dù sao thì tiền cũng có thể giải quyết chín mươi phần trăm rắc rối.

Ngu Mãn nghĩ một chút, quả thực là vậy.

Nếu từ nhỏ đến lớn cô có thể sống như Tần Lễ Tinh, cô có thể còn kiêu ngạo hơn cả Tần Lễ Tinh.

Hai người nói chuyện rôm rả, lúc hoàn hồn lại, đã mười hai giờ rưỡi.

Ngu Mãn giật mình, cô không hề chú ý đến thời gian.

Tần Lễ Tinh nhịn không được cười, anh cũng dè dặt dịch vào trong một chút, kết quả chân vô tình chạm vào chân Ngu Mãn, lạnh đến mức anh rụt lại, sau khi phản ứng lại, anh lại duỗi một chân ra chạm vào chân Ngu Mãn.

"Em ôm cục nước đá ngủ à?" Tần Lễ Tinh nhịn không được hỏi.

Trong phòng có lò sưởi, hai người họ nằm ít nhất cũng hai tiếng, vậy mà chân Ngu Mãn vẫn lạnh.

Ngu Mãn cũng không ngờ chân mình lại chạm vào chân Tần Lễ Tinh, cô vội vàng thu chân lại: "Xin lỗi."

Sau đó giải thích: "Ngủ rồi sẽ từ từ ấm lên."

Đây là vấn đề về thể chất của cô, mùa hè cũng chịu nóng hơn người khác một chút, mùa đông cũng sợ lạnh hơn người khác, vì vậy mỗi lần ra ngoài đều mặc kín mít.

Cô cảm thấy chân Tần Lễ Tinh cứ áp sát vào chân mình, nhịn không được lên tiếng ngăn cản: "Tần Lễ Tinh."

"Hửm?" Tần Lễ Tinh không động đậy nữa, anh hỏi: "Anh còn thấy nóng đây này, có muốn lại gần không?"

Ngu Mãn do dự một lúc, vẫn từ chối: "Không cần đâu Tần Lễ Tinh, lát nữa sẽ ấm lên thôi."

Lời từ chối vừa nói ra, cô liền thấy Tần Lễ Tinh lại dịch về phía cô một chút, khoảng cách giữa hai người lại gần hơn.

Ngu Mãn ngơ ngác nhìn Tần Lễ Tinh, giây tiếp theo liền cảm thấy chân mình bị chân anh áp vào, hơi ấm truyền qua lớp quần ngủ mỏng manh khiến bàn chân lạnh lẽo của cô cũng ấm lên một chút.

Ngu Mãn không dám động đậy, cô cứ cứng đờ nhìn Tần Lễ Tinh như vậy.

Sau đó, cô thấy Tần Lễ Tinh giơ tay che mắt cô lại.

Trước mắt tối đen, Ngu Mãn dường như nghe thấy Tần Lễ Tinh khẽ cười một tiếng: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Ngu Mãn không nhìn thấy biểu cảm của Tần Lễ Tinh lúc này, cô mím môi, chỉ cảm thấy mặt và chân đồng thời nóng bừng lên.

Ngu Mãn nghĩ, may mà bây giờ đèn đã tắt, không nhìn rõ được biểu cảm của cô, cũng không nhìn rõ được biểu cảm của anh.

Nhưng hơi thở vẫn rất gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, trên người là mùi sữa tắm giống nhau.

Thình thịch.

Ngu Mãn cảm thấy nhịp tim mình có chút nhanh.

Thình thịch.

Cô nhịn không được muốn vùi mặt vào chăn, nhưng làm vậy lại giống như cô chủ động vùi vào ngực Tần Lễ Tinh.

Thình thịch.

Ngu Mãn nghĩ, gặp phải "đối thủ" thẳng thắn thăm dò như Tần Lễ Tinh, cô thật sự rất khó giữ vững bản tâm.

Quá khó khăn.

Hai người đều có tâm tư riêng nhưng không ai thay đổi hành động của mình, mãi đến khi cô cảm thấy chỗ đặt chân đã được ủ ấm, Tần Lễ Tinh mới thu chân về.

Anh ngoan ngoãn trở về vị trí ban đầu, Tần Lễ Tinh biết Ngu Mãn chưa ngủ, trong bóng tối, anh cong môi: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Ngu Mãn khẽ động đậy, duỗi thẳng chân ra, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cô khẽ ồ một tiếng: "...Ngủ ngon."

Một đêm không mộng mị.

Ngu Mãn theo đồng hồ sinh học, chậm rãi tỉnh dậy, cô nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, mới phản ứng lại cô và Tần Lễ Tinh đang ở nhà cũ chuẩn bị đón Tết.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn Tần Lễ Tinh ở bên cạnh, dáng ngủ của anh thật sự rất ngoan, tối qua ngủ tư thế gì, bây giờ vẫn là tư thế đó.

Ánh mắt Ngu Mãn lướt qua sống mũi cao thẳng và yết hầu nhô lên của anh, đầu lưỡi khẽ li3m môi, giống như mọi ngày nhẹ nhàng rời giường.

Hôm nay là ngày 29 Tết, năm nay không có ngày 30, vì vậy ngày mai chính là giao thừa.

Ngu Mãn rửa mặt xong, thay quần áo xuống lầu, cô tưởng mình dậy sớm lắm rồi, không ngờ vừa đi xuống hai bậc thang đã thấy Tần Nho Nguyệt ngồi trên sofa uống cà phê.

Tần Nho Nguyệt nghe thấy động tĩnh, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn, ôn hòa chào hỏi: "Chào buổi sáng Mãn Mãn."

Ngu Mãn vốn định quay đầu đi về, dù sao cô và Tần Nho Nguyệt cũng không thân thiết, nhưng Tần Nho Nguyệt đã chào hỏi, cô cứ thế quay về lại không được lịch sự, cô gật đầu, đáp lại: "Chào buổi sáng anh Nho Nguyệt."

Cô đi xuống cầu thang, Tần Nho Nguyệt lại hỏi cô: "Uống cà phê không?"

Ngu Mãn lắc đầu: "Cảm ơn, em không có thói quen uống cà phê buổi sáng."

Tần Nho Nguyệt cũng không ép buộc, anh ấy cầm điều khiển từ xa giảm âm lượng tivi xuống, nói: "Về nhà cũ nghỉ ngơi, có quen không?"

Ngu Mãn gật đầu: "Quen ạ, rất tốt."

Anh ấy mỉm cười, nhìn ra sự bối rối của Ngu Mãn: "Không cần căng thẳng, ở nhà anh không nghiêm khắc như vậy đâu."

Ngu Mãn vội vàng xua tay: "Không có, em không có ý đó."

"Nghe Lễ Tinh nói gần đây em đang đi học, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi anh." Tần Nho Nguyệt nói: "Tuy anh không có chứng chỉ sư phạm, nhưng vẫn có thể đưa ra một số lời khuyên khác."

"Cảm ơn anh." Ngu Mãn nghĩ một chút, thật sự có một vấn đề vẫn luôn không hiểu rõ, cô vốn định đợi qua Tết rồi hỏi giáo viên, đã Tần Nho Nguyệt mở lời, cô cũng không khách sáo nữa.

Dù sao hai người cứ ngồi như vậy cũng rất ngại.

Tần Nho Nguyệt quả nhiên không hổ là người phát ngôn của Tần thị, anh ấy chỉ dùng vài ba câu đã giải đáp thắc mắc của Ngu Mãn, còn có thể lấy ví dụ để truyền đạt thêm kiến thức khác cho Ngu Mãn.

"Còn câu hỏi nào khác không?" Tần Nho Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Ngu Mãn lắc đầu: "Không còn, cảm ơn anh Nho Nguyệt."

Tần Nho Nguyệt mỉm cười, kỳ thực anh ấy và Tần Lễ Tinh rất giống nhau, chỉ là đường nét của anh ấy cứng rắn hơn, cộng thêm nguyên nhân thường xuyên ở vị trí cao, tuổi còn trẻ mà đã có khí chất uy nghiêm.

Cảm giác Tần Lễ Tinh mang đến cho người khác hoàn toàn khác, tuy Tần Lễ Tinh trông có vẻ khó tính, lúc nào cũng hung dữ, nhưng thực ra anh rất mềm lòng, dễ gần hơn.

Tần Nho Nguyệt thấy Ngu Mãn vẫn luôn không nói gì, anh ấy hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Ngu Mãn theo bản năng nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy anh và Lễ Tinh rất giống nhau."

Cô nói xong, mới cảm thấy mình hình như vừa nói một câu vô nghĩa.

Anh em ruột, sao có thể không giống nhau chứ?

Tần Nho Nguyệt vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của Ngu Mãn: "Kỳ thực không giống, thằng bé giống mẹ hơn."

Chuyện của bố mẹ Tần Lễ Tinh, cô đã nghe Ngu Phong Lâm nói qua trước khi kết hôn, vì tai nạn qua đời, hai anh em được ông bà nuôi nấng.

Tần Nho Nguyệt dựa vào sofa, nói: "Mãn Mãn, bố mẹ của anh và Lễ Tinh mất sớm, lúc đó nó còn nhỏ, nên rất nhiều lúc, chúng ta đều nuông chiều nó."

"Tính nó nóng nảy, cũng bướng bỉnh, đã xác định điều gì thì nhất định phải có được. Hồi cấp ba thì nổi loạn, quen biết mấy người bạn xấu, trò nguy hiểm nào cũng chơi."

Những chuyện này cô đã từng nghe nói, cũng không ngạc nhiên.

Tần Nho Nguyệt chìm vào hồi ức: "Lúc đó ông nội còn sống, cầm cây gậy to như vậy đánh nó, nó cứ cắn răng chịu đựng, nhất quyết đối đầu với gia đình."

Tần Nho Nguyệt khoa tay múa chân một chút, bây giờ anh ấy vẫn còn nhớ rõ.

Đây đúng là chuyện Tần Lễ Tinh có thể làm ra, Ngu Mãn chỉ là rất tò mò, tại sao cuối cùng Tần Lễ Tinh lại hình thành tính cách như vậy?

Tần Nho Nguyệt nhanh chóng đưa ra đáp án: "Kết quả có một ngày về nhà, nó nhìn thấy bà nội nhìn ảnh bố mẹ bọn anh khóc, nó liền không chơi với đám bạn xấu đó nữa."

Lúc đó Tần Nho Nguyệt vừa từ nước ngoài về, vào công ty nhà mình làm việc từ cấp cơ sở, anh ấy cũng rất bận, không có thời gian để quản em trai, đợi đến khi anh ấy có chút thời gian, thì giai đoạn nổi loạn của Tần Lễ Tinh đã qua rồi.

Anh ấy giống bố, không giỏi bày tỏ, vì vậy khoảng thời gian đó, quan hệ giữa hai anh em còn nảy sinh chút rạn nứt.

Mãi đến sau này Tần Lễ Tinh mới ngượng ngùng nói với anh ấy, anh chỉ muốn cả nhà ở bên nhau nhiều hơn.

Bản chất vẫn là một đứa trẻ.

"Anh biết, cuộc hôn nhân của hai em bắt đầu có chút đột ngột, có rất nhiều chỗ cần phải hòa hợp." Tần Nho Nguyệt nhìn Ngu Mãn: "Anh cũng không phải muốn em nhượng bộ, ngược lại, nếu nó có chỗ nào khiến em không vui, em có thể không cần để ý đến thân phận của nó."

Ngu Mãn hiểu, Tần Nho Nguyệt đây là muốn cô "dạy dỗ" Tần Lễ Tinh.

Nhưng kỳ thực Tần Lễ Tinh đã không còn là đứa trẻ nổi loạn đó nữa, hơn nữa Ngu Mãn cảm thấy, anh tốt hơn bất kỳ người đàn ông nào mà cô từng quen biết.

Tuy nhiên, Ngu Mãn vẫn trả lời: "Vâng anh Nho Nguyệt, nhưng anh ấy rất tốt, cũng không có chỗ nào cần em dạy dỗ cả."

Tần Nho Nguyệt thở dài: "Nếu thật sự như vậy thì tốt quá."

Hai người lại nói chuyện về những việc khác, không lâu sau, Tần Lễ Tinh cũng đi xuống với mái tóc rối.

Hình như anh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, thấy hai người ngồi trên sofa nói chuyện, anh liền đi đến ngồi bên cạnh Ngu Mãn, khó hiểu hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Ngu Mãn đang do dự có nên nói với Tần Lễ Tinh không, Tần Nho Nguyệt đã nói: "Nói về những chuyện hồi cấp ba của em."

Tần Lễ Tinh tỉnh táo hơn một chút, trừng mắt nhìn Tần Nho Nguyệt: "Anh bị bệnh à?"

Tần Nho Nguyệt đứng dậy, anh ấy nói: "Bà nội cũng sắp dậy rồi, anh đi làm bữa sáng đây. Tần Lễ Tinh, lại đây phụ một tay."

"Không đi." Tần Lễ Tinh khó chịu, anh chỉ là dậy muộn một chút thôi, sao chuyện gì cũng bị Tần Nho Nguyệt lôi ra nói vậy?

Ngu Mãn cười nói: "Bọn em không nói gì đâu, anh đừng lo."

Tần Lễ Tinh mới không tin! Anh khó chịu nói: "Em đừng nghe lời anh ấy."

Ngu Mãn gật đầu: "Vâng, không nghe, chỉ nói chuyện phiếm thôi."

"Hai người nói chuyện gì?" Tần Lễ Tinh vẫn không tin.

Ngu Mãn nghĩ một chút, cô nói: "Anh Nho Nguyệt bảo em đừng để ý đến thân phận của anh, bảo em dạy dỗ anh cho tốt."

Tần Lễ Tinh nghĩ một chút, dựa vào sofa: "Anh có gì cần dạy dỗ chứ?"

Ngu Mãn nói: "Đúng vậy, em cũng nói như vậy, em nói anh rất tốt."

Tần Lễ Tinh nhướng mày: "Hửm? Thật sao?"

"Em không lừa anh." Ngu Mãn nói: "Anh Nho Nguyệt đi làm bữa sáng rồi, chúng ta đi giúp anh ấy đi."

Cô nói xong định đứng dậy, nhưng bị Tần Lễ Tinh nắm lấy cổ tay, hơi dùng sức cô lại ngồi xuống.

Cô quay đầu nhìn Tần Lễ Tinh, Tần Lễ Tinh nói: "Em thật sự cảm thấy anh tốt?"

Ngu Mãn gật đầu.

Tần Lễ Tinh mím môi mỏng: "Vậy em nói xem, anh tốt ở điểm nào? Đừng chỉ khen anh trước mặt anh trai, trước mặt anh cũng nói rõ ra xem nào."

Ngu Mãn nhìn dáng vẻ tự mãn của Tần Lễ Tinh, cô ra vẻ cao thâm khó lường ồ một tiếng, ghé sát vào tai anh nhanh chóng nói một câu gì đó.

Lúc Tần Lễ Tinh chưa kịp phản ứng, cô lập tức đứng dậy đi vào bếp.

Tần Lễ Tinh nhìn bóng lưng cô, đầu lưỡi li3m qua răng, anh cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy.

Cô nói, anh rất tốt, cũng rất mềm lòng. Nhưng so với những điều này, cô càng muốn nhìn thấy dáng vẻ anh bị cô bắt nạt đến khóc.

Vừa nói không muốn chịu trách nhiệm, vừa trêu chọc anh.

Đồ xấu xa.

Sao anh không phát hiện ra, Ngu Mãn còn có sở thích không muốn người khác biết như vậy chứ.

Bình Luận (0)
Comment