Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 16

Ánh mắt Kiều Lộc bối rối, cô nhìn về phía sau lưng Thẩm Tùng Lam, không nhìn anh nữa.

Thấy Kiều Lộc không trả lời, Thẩm Tùng Lam cũng không nản lòng, chỉ cười đầy ẩn ý nói: “Vị học trưởng kia của cậu rất quan tâm cậu a.”

Kiều Lộc chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi nói: “Lúc ở đại học, học trưởng chiếu cố tớ rất nhiều.” Tuy rằng việc chiếu cố này chủ yếu là dạy học, cô đi theo Chu Hoài Thời cũng học hỏi được rất nhiều.

Thẩm Tùng Lam lâm vào trầm tư: “Thật sao?”

“Ừm.” Kiều Lộc tự nhiên không nghe ra ý khác của lời nói này, tiếp tục giải thích, “Lúc vừa mới bắt đầu học y thành tích của tớ rất tệ, còn thi trượt. Sau đó học trưởng bị điều tới để dạy thực tập cho chúng tớ, bị mắng rất thảm. Cũng may tuy rằng anh ấy rất hung dữ, nhưng dạy cho tớ rất nhiều điều.”

Học Y thực sự rất khó, cái khổ này cô đã trải nghiệm, nếu không phải như vậy Bì Thanh Thanh cũng sẽ không lén đổi chuyên ngành mặc dù bị gia đình ép buộc học ngành này.

Thẩm Tùng Lam nhìn cô, đáy mắt tràn ngập phức tạp, “Vậy lúc cậu khó khăn nhất, anh ta vẫn luôn ở bên.”

Anh đột nhiên có chút chua xót cùng hối hận, nếu lúc ấy lựa chọn học y có phải hay không có thể học cùng Kiều Lộc, có thể giúp cô chia sẻ những vất vả ấy.

“Cho nên tớ vẫn luôn kính trọng học trưởng, nếu không phải có anh ấy, khả năng tớ cũng không tốt nghiệp được.” Kiều Lộc thở dài nói.

Thẩm Tùng Lam nhướng mày hỏi: “Chỉ là kính trọng sao?”

“Đương nhiên a.” Kiều Lộc có chút không thể hiểu được, sau đó lại mím môi nói: “Tớ hiện tại còn có chút sợ anh ấy......”

Bởi vì Chu Hoài Thời tức giận lúc đó để lại ấn tượng sâu sắc, không chỉ có cô, bạn học toàn ban đều rất sợ anh ấy.

Thẩm Tùng Lam đột nhiên mỉm cười sung sướng, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, hơi thở cũng nhu hoà.

Kiều Lộc nhìn tới mức ngây người, rất nhanh lại tỉnh táo lại, nhìn Thẩm Tùng Lam khó hiểu nói: “Cậu có chút kỳ quái, như thế nào lại vui vẻ như vậy?”

“Không có gì.” Thẩm Tùng Lam lắc đầu, vôi vàng thu lại ý cười, “Cậu đói không? Có muốn hay không ăn cơm cùng tớ.”

Kiều Lộc cự tuyệt: “Không cần.” Cô bây giờ vẫn còn đang hoài nghi trạng thái của Thẩm Tùng Lam, sao có thể cùng anh ăn cơm.

Thẩm Tùng Lam chớp chớp mắt, bổ sung một câu: “Tớ làm cho cậu ăn, tối nay chuẩn bị nấu cá hầm ớt.”

Kiều Lộc: “Được......”

***

Nhìn phong cách trang hoàng đơn giản quen thuộc, lại nhìn Thẩm Tùng Lam ở phòng bếp bận rộn, Kiều Lộc ngồi trên ghế sâu sắc xem thường chính mình một phen.

Rõ ràng muốn cẩn thận xác định lại, trong khoảng thời gian này cách xa Thẩm Tùng Lam một chút, kết quả vì một bữa cơm mà thoả hiệp.

Tuy rằng Thẩm Tùng Lam nấu ăn thật sự rất ngon......

Trong lòng cô vẫn tự phỉ nhổ chính mình!

Thẩm Tùng Lam thấy Kiều Lộc ngồi không ngẩn người, liền đề nghị: “Đồ ăn có thể một lát nữa mới có thể xong, nếu cậu nhàm chán, có thể đi xem TV.”

Kiều Lộc vội vàng đứng dậy, làm bộ cuốn tay áo, “Nếu không để tớ tới phụ đi.”

Thẩm Tùng Lam nhìn cô lắc đầu: “Không cần, cậu ở phòng bếp tớ sẽ phân tâm.” Giọng anh dừng lại, “Lo lắng cậu sẽ bị thương giống lần trước.”

Hô hấp Kiều Lộc cứng lại, vội vàng quay người ra phòng khách, “Tớ đi xem TV.”

Tuy rằng mở TV, nhưng tâm tư Kiều Lộc hoàn toàn không ở trên TV, tai vẫn luôn lắng nghe động tĩnh ở trong bếp, cho dù là tiếng nước chảy nhỏ giọt, hay là âm thanh của chảo rán nóng hổi cô đều chú ý. Nhưng chỉ cần nghe tiếng bước chân của Thẩm Tùng Lam, Kiều Lộc sẽ ngồi thẳng lên, làm bộ nghiêm túc xem TV.

Chờ đợi một giờ, Kiều Lộc rốt cuộc cũng nghe tiếng gọi ăn cơm.

Cô tắt TV vội vàng đi qua, lúc này mới phát giác tình huống có chút không thích hợp, cô giống như một chú chim nhỏ khóc đòi ăn, chẳng lẻ Thẩm Tùng Lam muốn dùng con đường mỹ thực để khống chế?

Nhưng chờ đến khi cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy thức ăn trên bàn đôi mắt trực tiếp toả sáng, “ Oa, đồ ăn hôm nay tựa hồ so với hôm trước còn ngon hơn.”

Thẩm Tùng Lam đem cơm đặt trước cô, sau đó nói: “Có nhiều thịt, màu sắc cũng sáng hơn, cho nên cậu cảm thấy ngon hơn.”

Thực tế, Thẩm Tùng Lam vì bữa ăn này cũng bỏ ra không ít tâm tư, để chuộc lại sai lầm của mình, trước mắt chỉ có cách này thích hợp nhất, nắm lấy dạ dày của cô trước lại nói.

Kiều Lộc trước cảm ơn Thẩm Tùng Lam, sau đó mới cầm đũa gắp đồ ăn, đầu tiên là món cá hầm ớt, ăn miếng cá đầu tiên, Kiều Lộc liền kinh ngạc cảm thán ra tiếng.

“Ăn ngon không?”

“Ừ ừ!”

Đáy mắt Thẩm Tùng Lam nhiễm ý cười: “Đều là của cậu.”

Cũng giống như lần trước, hai người ra cửa tản bộ, Thẩm Tùng Lam thuận tiện đưa Kiều Lộc về nhà.

Kiều Lộc vô cùng chán ghét bộ dáng tham ăn lúc nãy của mình nên trên đường đi vẫn luôn trầm mặc.

Mà Thẩm Tùng Lam trong lòng vẫn luôn ấp ủ lời muốn nói, “Kiều Lộc có lẽ cậu vẫn chưa tin tưởng tớ. Hãy cho tớ cơ hội, để có thể tìm hiểu về quá khứ của cậu, mà cậu cũng hiểu về quá khứ của tớ.”

Kiều Lộc dừng chân lại, “Hiểu biết quá khứ của cậu?”

“Đúng vậy, mười năm đối với chúng ta đều quá dài, có lẽ cậu cảm thấy rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng thực tế mọi chuyện vẫn như cũ, không có biến hoá.” Thẩm Tùng Lam nghiêm túc nhìn cô.

Kiều Lộc mím môi không nói, Thẩm Tùng Lam giống như có thể nhìn thấy những nghi hoặc trong lòng cô, làm cô lúc này không biết phải nói cái gì.

“Cậu cũng có thể chậm rãi tìm hiểu về tớ.”

Thẩm Tùng Lam đưa Kiều Lộc đến dưới lầu, nói xong câu này liền rời đi, thẳng đến lúc ngủ Kiều Lộc vẫn luôn suy nghĩ về lời này.

***

Hôm sau.

Giữa trưa, Chu Hoài Thời tìm Kiều Lộc cùng nhau ăn cơm, nhưng Kiều Lộc đã gọi món ăn mang đi trước.

Cô nhân lúc trong phòng không có ai, hỏi Chu Hoài Thời: “Học trưởng, anh vì sao muốn gạt em đi tìm Thẩm Tùng Lam? Nếu không phải em nhìn thấy, có phải anh cũng không định nói cho em biết?”

Chu Hoài Thời hơi nhíu mày: “Nếu em cảm thấy việc này làm em bối rối, sau này anh sẽ không làm vậy nữa.”

Kiều Lộc nghe vậy, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Những việc này em có thể tự mình xử lý.”

Chu Hoài Thời gật nhẹ đầu: “Anh biết rồi.”

“Vậy học trưởng anh đi ăn cơm đi.” Kiều Lộc vẫy tay chào anh.

“Còn buổi tối thì sao? Buổi tối em có thời gian không?” Chu Hoài Thời không đi, lại hỏi.

Kiều Lộc sửng sốt, không được tự nhiên nói: “Buổi tối em có hẹn cùng bạn, cho nên không có thời gian.”

“Bì Thanh Thanh sao?”

Kiều Lộc vội vàng rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Chu Hoài Thời, “Đúng vậy.”

Chu Hoài Thời tiếc nuối nói: “Nếu em không rảnh, vậy chúng ta hẹn lần sau vậy.”

“Được.”

Buổi tối tam làm. Kiều Lộc nhanh chóng giao ban, đi đến cổng lớn bệnh viện nhìn trái phải vài lần, mới tìm thấy xe của Thẩm Tùng Lam.

“Chúng ta mau tới trung tâm mua sắm đi!”

Thẩm Tùng Lam khởi động xe, nhanh chóng chạy đi.

Trên đường, anh nhìn Kiều Lộc khách khí nói cảm ơn: “Sinh nhật của Tân Viện sắp tới rồi, tớ trước kia vẫn chưa mua quà cho con bé lần nào, đây là lần đầu tiên, thật sự không biết mua cái gì, cho nên chỉ có thể làm phiền cậu.”

Kiều Lộc nắm chặt đai an toàn, giảm bớt căng thẳng trong lòng mới nói: “Không có việc gì, bình thưởng tớ tiếp xúc với rất nhiều bạn nhỏ, giúp cậu chọn quà cũng không có gì phiền toái.”

Thẩm Tùng Lam hơi cong môi, “Nếu đã như vậy, bữa tối nay tớ mời, coi như cảm ơn cậu.”

Kiều Lộc không đồng ý, ngược lại nói: “Tớ ăn của cậu quá nhiều rồi, lần này tớ mời đi.”

“Vậy được.” Thẩm Tùng Lam vậy mà không phản bác, “Vậy bữa cơm cảm ơn của tớ để lần sau đi.”

Kiều Lộc không tự chủ gật đầu: “......Được.”

************************************************************************

Bạn học Thẩm luôn có hàng trăm lý do để hẹn hò với Kiều Lộc 23333.
Bình Luận (0)
Comment