Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 27

Đèn xanh bật lên, xe lại lần nữa xuất phát, tim Kiều Lộc cũng không ngừng gia tốc theo tốc độ của xe, trong lúc nhất thời vẫn chưa bình tâm lại.

Tiếng chuông di dộng vang lên làm Kiều Lộc bừng tỉnh, cô lấy di động ra, nhìn tên hiện lên liền nhíu mày.

“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Tùng Lam phát hiện bất thường liền hỏi cô.

“Là mẹ em.” Kiều Lộc trả lời, “Ngày thường giờ này mẹ đã ngủ rồi, không biết hôm nay sao giờ còn gọi điện cho em.”

Kiều Lộc nhận điện thoại, “Me, sao giờ mẹ vẫn chưa ngủ vậy?”

Mẹ Kiều thở dài: “Ai, còn phải là vì chuyện của anh họ con, lần trước không phải nói đã mua nhà xong rồi sao, kết quả trang trí xong nhà gái không hài lòng. Đúng là, trang trí cũng có không ít vấn đề, cho nên cùng anh họ con náo loạn một trận, cuối năm phải dọn vào ở rồi, hiện tại trang trí có vấn đề, cô của con vì việc này mà đang đâu đầu đây.”

Kiều Lộc hơi hơi nhíu mày: “Cô tìm mẹ sao?”

“Đúng vậy, hỏi mẹ và ba con có quen biết ai về phương diện thiết kế nhà cửa này hay không. Cô con đã tìm vài người, đều nói nếu dựa theo ý tưởng của nhà gái thì phải sửa lại toàn bộ, cũng tốn không ít tiền, khẳng định là không được a, bây giờ đang rầu chết.” Mẹ Kiều lo lắng nói, “Nhưng mẹ và ba con không quen biết người về mảng này, cho nên gọi điện thoại hỏi thử con một chút.”

Kiều Lộc an ủi mẹ Kiều nói: “Được, để con giúp mẹ hỏi, mẹ yên tâm, mau đi ngủ sớm một chút.”

“Được rồi, tìm được rồi nói với mẹ một tiếng.” Thanh âm của mẹ Kiều cũng nhẹ nhàng vài phần.

Cúp điện thoại, Kiều Lộc cúi đầu trầm tư, nói về việc này, cô đầu tới Thẩm Tùng Lam, chính là cô cảm thấy không biết nên mở miệng nói với anh như thế nào.

“Trang trí phòng ở xảy ra vấn đề gì sao?” Âm thanh điện thoại của Kiều Lộc rất rõ ràng, tuy rằng Thẩm Tùng Lam nhưng vẫn nghe được.

Kiều Lộc yên lặng gật đầu.

Thẩm Tùng Lam nhàn nhạt cười cười: “Nếu em muốn anh hỗ trợ, anh rất sẵn lòng.”

“Tình huống của anh họ có chút đặc thù, vấn đề trang trí có vấn đề không nói, nhà gái cũng không hài lòng. Bây giờ ý kiến của nhà gái là muốn sửa lại theo ý của họ, mà cô em cảm thấy quá lãng phí. Cho nên hai bên còn làm ồn lên.” Kiều Lộc nhíu mi nói.

Nếu cô tìm Thẩm Tùng Lam hỗ trợ, kết quả còn không hài lòng, mà vì vậy giận chó đánh mèo lên người anh, cô không muốn như vậy.

“Loại chuyện này không phải anh chưa từng gặp qua, giao cho anh không thành vấn đề.” Thẩm Tùng Lam nói.

Kiều Lộc quay đầu nhìn anh: “Thật vậy chăng? Kia có thể hay không, việc này cũng không lớn lắm?” Cô biết, công ty của anh tiếp nhận rất nhiều đơn hàng lớn.

Thẩm Tùng Lam hơi hơi mỉm cười: “Nếu cùng em có quan hệ, anh vốn dĩ nên hỗ trợ.”

Trong lòng cô ấm áp, cong môi cười, “Vậy làm phiền anh, bất quá đến lúc đó nếu có phát sinh tình huống gì nhất định phải gọi điện thoại cho em.”

Khoé miệng anh cong lên, “Mong em hãy tin tưởng năng lực của bạn trai mình.”

***

Ngày thứ hai, trước tiên gọi điện thoại cho anh họ, nói cho anh biết đã tìm một công ty thiết kế nội thất, sau đó đem dãy số của Thẩm Tùng Lam đưa cho anh tự liên hệ.

Mà bên phía mẹ Kiều, Kiều Lộc cũng gọi điện thoại thông báo đã tìm được người cho mẹ khỏi lo lắng.

Giữa trưa tan tầm cô nghỉ ngơi, anh họ liền gọi điện thoại lại, “Kiều Lộc, công ty em giới thiệu rất lợi hại, nhà thiết kế nhìn một lần lại đem ý tưởng của từng người hỏi một chút, rất nhanh liền nghĩ rất cách. Linh Linh nghe xong cũng đặc biệt vừa lòng.”

“Vậy được rồi, ít nhất có thể giải quyết vấn đề lần này.” Kiều Lộc đứng ở bên cửa sổ cười trả lời.

Anh họ cười ha ha nói: “Anh mấy ngày nay đều đau đầu chết, may mắn em giúp anh tìm được người. Hơn nữa nhà thiết kế nói rất quen thuộc với em, sẽ cho anh giá hữu nghị. Anh thấy anh ta rất tuấn tú, em cùng anh ta có quan hệ gì?”

Kiều Lộc ho khan một tiếng, vội vàng che giấu mà cười một tiếng: “Là rất quen thuộc với em.” Còn câu sau, Kiều Lộc lựa chọn không trả lời.

Anh họ cũng không hỏi tiếp nữa, “Vậy được rồi, chờ trang trí phòng xong, đến lúc đó anh cùng Linh Linh mời em ăn bữa cơm.”

Kiều Lộc cũng không khách khí, “Được, vừa lúc em cũng chưa từng gặp chị dâu, cũng nên gặp qua một lần.”

Tắt điện thoại, Kiều Lộc cho rằng việc này đã xong rồi. Nhưng tới buổi chiều tới gần thời gian tan tầm, điện thoại Kiều Lộc vang lên không ngừng, cô vừa mở điện thoại đã thấy 8 cuộc gọi nhỡ của mẹ Kiều.

Tìm chỗ an tĩnh, Kiều Lộc gọi lại điện thoại cho mẹ, “Mẹ, sao mẹ lại gọi điện thoại cho con nhiều vậy?”

“Mẹ nghe anh họ con nói, nhà thiết kế con giới thiệu kia lớn lên rất đẹp trai, còn là bạn với con, có phải sự thật hay không?” Mẹ Kiều vội vàng hỏi.

Kiều Lộc nhịn không được trợn hai mắt, cô liền biết giữa trưa anh họ hỏi chuyện là có vấn đề, quả nhiên không giấu được mẹ cô. Lúc này mới qua bao lâu a, chắc vừa mới nói chuyện với cô xong, không chừng liền gọi nói cho mẹ.

“Đúng vậy.” Cô trả lời.

Mẹ Kiều lại hỏi: “Vậy cậu ta có bạn gái hay chưa?”

Kiều Lộc hơi cười cười nói: “Con nghe nói người ta có bạn gái a, mẹ, người đừng nghĩ nhiều.”

Quả nhiên, mẹ Kiều thở dài một hơi thật sâu, “Mẹ đã biết, người ưu tú như vậy sao có thể còn độc thân.”

“Con cũng rất ưu tú nha.” Kiều Lộc nói thêm một câu.

Lời cô nói cũng không được mẹ Kiều tán đồng, ngược lại còn cười nhạo một phen, “Thôi đi, mẹ cũng không trông cậy con tìm được người ưu tú như vậy, con có thể tìm được bạn trai mẹ đã rất vui rồi.”

Nói xong lời này, mẹ Kiều liền cúp điện thoại.

Kiều Lộc nhìn điện thoại, cũng không khỏi cong môi cười cười, nếu mẹ cô biết người ưu tú trong miệng mẹ chính là bạn trai của con gái bà, không biết sẽ có biểu tình gì.

***

Thẩm Tùng Lam theo thường lệ tới đón cô tan làm, cô vừa ngồi lên xe, thắt dây an toàn liền hỏi: “Hôm qua anh đã đi gặp anh họ rồi sao?”

“Ừ, đi nhìn tình huống căn phòng một chút, cũng không phải vấn đề gì lớn.” Thẩm Tùng Lam nói.

Kiều Lộc nhìn hướng xe chạy, quay đầu hỏi Thẩm Tùng Lam, “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Ở nhà ăn mãi cũng không thú vị, người trong công ty anh đề cử một quán ăn, nói là hương vị không tồi, anh đưa em đi ăn thử.” Thẩm Tùng Lam cười nói.

Kiều Lộc a một tiếng, cũng không ý kiến, cô lại hỏi tiếp vấn đề vừa rồi. “Anh họ còn gọi điện thoại nói cho em, anh đưa cho ấy giá hữu nghị.”

Thẩm Tùng Lam liếc nhìn cô một cái: “Nếu là anh họ của em, sau này cũng là anh họ của anh, vẫn nên lấy lòng một chút.”

Kiều Lộc không khỏi sửng sốt, cong môi nói: “Em còn chưa công khai quan hệ của chúng ta, anh không thể nói ra ngoài a.”

Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ cười: “Anh vẫn còn đang ở trong trạng thái yêu đương lén lút sao?”

“Không phải, mẹ em mỗi ngày đều giục em yêu đương kết hôn, em muốn lúc ăn tết cho mẹ một kinh hỉ.” Kiều Lộc cười tủm tỉm nói.

Thẩm Tùng Lam vừa nghe, lập tức nở nụ cười, “Thì ra là em chuẩn bị Tết Âm Lịch mạng anh về nhà a.”

“Không phải......” Kiều Lộc lên tiếng, Tết Âm Lịch mang bạn trai về nhà là việc vô cùng trọng đại, cơ hồ là trực tiếp xác định quan hệ của hai người, ý nghĩa quá lớn,. Nhưng mà, cuối cùng cô trở lời một câu, “Là......”

Thẩm Tùng Lam đảo mắt nhìn qua lịch, lại nghĩ tới ngày Tết Âm Lịch, đại não nhanh chóng vận chuyển, “Anh đây còn có 260 ngày nữa là có thể chính thức gặp mặt cha mẹ em.”

“......” Kiều Lộc cạn lời, còn nghiêm túc tính toán như vậy sao?

Thẩm Tùng Lam mang Kiều Lộc tới quán ăn này mới vừa khai trương không lâu, trong tiệm thiết kế dựa theo phong cách dịu dàng uyển chuyển của vùng Giang Nam, mỗi bàn cách nhau là tấm bình phong, đại sảnh chia ra làm hai phần, chính giữa có một bức tường chạm rỗng điêu khắc nửa che, nửa hở.

Kiều Lộc cùng Thẩm Tùng Lam ngồi vào bàn, rất nhanh liền chọn xong đồ ăn.

“Quán ăn này thiết kế cũng rất đẹp.” Cô nhìn xung quanh, biểu tình rất hứng thú.

Thẩm Tùng Lam rót nước trà cho cô, giọng nhàn nhạt trả lời: “Đúng vậy.”

Kiều Lộc đang chuẩn bị tiếp tục nói chuyện, xung quanh liền truyền đến âm thanh quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của cô.

Cô từ vách tường chạm rỗng nhìn qua, Bì Thanh Thanh cùng một nam nhân ngồi cùng nhau, cười đến rất vui vẻ, mà nam nhân kia nhìn qua cũng rất cường tráng, mặc một bộ đồ thể dục, mày rậm mắt to, da hơi ngâm, lớn lên nhìn cũng không tồi.

“Em nếu lại nhìn chằm chằm người đàn ông khác, anh cũng sẽ khen tị.” Thẩm Tùng Lam một bên uống trà một bên nói.

Kiều Lộc vội quay đầu lại nhìn anh, “Đó là bạn của em, lần trước anh đưa em tới quán cà phê đó chính là tiệm do cô ấy mở.”

Thẩm Tùng Lam lập tức bình tĩnh lại, “Nếu là bạn của em, em có thể tới chào hỏi.”

“Không được.” Kiều Lộc lại thông qua vách tường chạm rỗng liếc nhìn về phía bàn của Bì Thanh Thanh, sau đó lại lặng lẽ nghiêng thân mình để cô ấy không phát hiện, “Người đàn ông này hình như là người lần trước cô ấy nói đang theo đuổi, em đi quay lại quấy rầy bọn họ hẹn hò, làm sao được.”

Thẩm Tùng Lam gật nhẹ đầu: “Cũng đúng, còn sẽ quấy rầy chúng ta hẹn hò.” Anh không nghĩ sẽ biến thành bốn người ngồi cùng nhau ăn cơm.

Kiều Lộc: “......”

Trầm mặc một lát, đôi mắt Kiều Lộc lập tức sáng ngời, cô nhanh chóng lấy di động ra chụp lén, “Em chụp hình làm chứng cứ, miễn cho cô ấy xong việc lại không thừa nhận.”

Thẩm Tùng Lam nhìn đồ ăn đã dọn lên, gắp thức ăn vào chén cho cô, sau đó nói: “Em ăn cơm trước đi, bọn họ ở kia cũng sẽ không chạy.”

Kiều Lộc gắp một đũa đưa vào miệng, mà Bì Thanh Thanh ở bên kia cũng vừa ăn vừa nói chuyện, không cẩn thận lại chạm vào ly trà trên bàn, hai người luống cuống tay chân lau sạch, chàng trai kia nắm lấy tay Bì Thanh Thanh, sau đó tự mình lau nước.

“A a, bọn họ nắm tay!” Kiều Lộc cầm đôi đũa, kích động giống như đang xem phim thần tượng.

Thẩm Tùng Lam đỡ trán: “Anh nhớ rõ lúc anh nắm tay em, em cũng không kích động như vậy a.”

Kiều Lộc lập tức gắp một miếng thịt gà vào trong chén anh, “Cho anh ăn.”

“Lấy lòng anh sao?” Thẩm Tùng Lam nhướng mày cười nói.

Kiều Lộc cười mỉm: “Đúng vậy nha.” Cô ngửi thấy mùi dấm đang bốc lên nha, không săn sóc anh một chút lát nữa vại dấm đổ ra thì làm sao.

Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ thở dài, Kiều Lộc luôn có thể nắm anh trong lòng bàn tay, anh ăn miếng thịt gà cô gắp cho, hương vị so với tự mình gắp quả nhiên ngon hơn.

“Anh muốn ăn cà tím.” Thẩm Tùng Lam dùng ánh mắt liếc nhìn.

Kiều Lộc lập tức gắp vào chén cho anh.

Thẩm Tùng Lam kẹp cà tím lên ăn, đầu lông mày giãn ra.

Kiều Lộc nhìn thấy biểu tình của anh, lại hỏi: “Anh có muốn ăn rau xanh không?”

Thẩm Tùng Lam híp mắt: “Muốn.”
Bình Luận (0)
Comment