Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 3

Chương trình học cao tam luôn bận rộn, mỗi học sinh hầu như ngày nào cũng chạy đua với thời gian, trước ngày thi đại học, có người thậm chí còn nhạy cảm vì căng thẳng.

Một trong những cuốn sổ ghi chép của Kiều Lộc bị mất vào lúc này, mặc dù chỉ mới viết vài trang, cũng không phải nội dung quan trọng gì. Nhưng ở trên giấy trống, cô viết tên của Thẩm Tùng Lam, nếu có ai nhìn thấy được thì mặt mũi của cô đều ném hết.

Bạn cùng bàn an ủi: “Đừng lo lắng quá, nếu không phải chứa nội dung gì quan trọng, thì có thể là cậu để quên ở đâu đó.”

Kiều Lộc khổ không nói nên lời, ở trong lớp đều đã tìm, cơ hồ mỗi bạn học cô đều đi hỏi. Cuối cùng vẫn lựa chọn tin rằng mình vô tình để quên ở đâu đó, cũng cầu nguyện bí mật này không bị phát hiện.

Nhưng Kiều Lộc không biết cuốn sổ của cô một ngày trước đã bị Thẩm Tùng Lam trộm mang về nhà.

Khi Kiều Lộc đến bàn và hỏi anh có nhìn thấy cuốn sổ của cô không, đó là lần đầu tiên trong đời anh nói dối.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Thẩm Tùng Lam có chút dao động, thậm chí tự hỏi có nên trả lại cho cô không, “Cuốn sổ này rất quan trọng sao? Có muốn tớ giúp cậu tìm không?”

Kiều Lộc sững sờ, ánh mắt khẽ động nhanh chóng nói: “Không phải chuyện quan trọng, không cần cậu giúp đâu!”

Đừng đùa, để Thẩm Tùng Lam tìm giúp cô, những nữ sinh khác mà biết chắc sẽ tới chào hỏi cô hàng ngày.

Quan trọng hơn, nếu để Thẩm Tùng Lam giúp cô tìm cuốn sổ, thì có thể sẽ phát hiện bí mật của cô, cô không muốn điều đó xảy ra.

Thẩm Tùng Lam chớp mắt, cảm thấy hơi hụt hẵng trước lời từ chối dứt khoát của Kiều Lộc.

Kiều Lộc nghẹn đỏ mặt nói: “Cảm ơn.” Sau đó bỏ chạy.

***

Vừa chuyển đến nơi ở mới, hành lý chất đống, thành một mớ hỗn độn. Thẩm Tùng Lam mang theo đồ vật trở về, sau đó liền bắt đầu thu dọn.

Anh mở ra một thùng giấy, trong đó có một cuốn sổ, trang bìa là hình hoạt hình màu hồng, không phù hợp với hình tượng của anh.

Giấy vở hơi ngả vàng nhưng được bảo quản rất tốt. Trong đó có chữ ghi chú, nét viết thanh tú, lại có phần góc cạnh, giống nét chữ của con gái hơn.

Đây là cuốn sổ mà Kiều Lộc làm mất, nó đã được Thẩm Tùng Lam giữ gìn suốt mười năm, đi đâu anh cũng mang theo.

Nhớ tới cuộc gặp ngẫu nhiên hôm nay, Thẩm Tùng Lam cong môi, ngữ khí khi tiếp nhận điện thoại cũng nhu hòa hơn vài phần.

“Có chuyện gì vui thế?” Vu Uyển cũng có chút ngạc nhiên, là chị họ của Thẩm Tùng Lam, hai người biết nhau lâu như vậy, có vẻ như đây là lần đầu tiên cô nghe được từ anh trong giọng nói lộ ra vui vẻ.

Thẩm Tùng Lam thu liễm ngữ khí, thần sắc nhàn nhạt hỏi: “Không có gì, chị tìm em có việc gì?”

“Viện Viện mấy hôm trước phát sốt, vẫn luôn truyền dịch mấy ngày này. Vốn dĩ ngày mai chị muốn mang nó đến bệnh viện, kết quả công ty có việc gấp, ba nó còn đi công tác, cho nên chỉ có thể nhờ em. “Vu Uyển cười khổ trả lời.

Thẩm Tùng Lam nhéo nhéo giữa lông mày, hỏi: “Ngày mai mấy giờ?”

Vu Uyển: “Giữa trưa khoảng 11 giờ rưỡi, con bé sẽ tan học.”

“Cho nên còn muốn em đi đến trường đón con bé sao?” Thẩm Tùng Lam cười khẽ một tiếng, có chút bất đắc dĩ.

Vu Uyển treo ghẹo nói: “Tốt xấu gì em cũng là cậu của Viên Viên, có thể giúp chị được không.”

Thẩm Tùng Lam nhếch khóe môi: “Được rồi, ngày mai em đến đón con bé.”

“Sổ khám bệnh chị để trong cặp sách của con bé, cho nó ăn trưa xong thì đưa đến lớp học nhé.” Vu Uyển nói nhanh.

Thẩm Tùng Lam khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát nói: “Nếu con bé thân thể không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi không tốt sao. Đi qua đi lại như vậy càng làm cho nó khó chịu.”

“Con bé bây giờ đang học lớp hai, nếu không đến lớp một ngày sẽ mất rất nhiều kiến thức. Hơn nữa, đã xin nghỉ hai ngày rồi, không thể xin được nữa.” Nói về việc học tập của con gái, giọng Vu Uyển trở nên nghiêm túc.

Thẩm Tùng Lam hơi nhướng mắt quyết định không xen vào phương pháp nuôi dạy con cái của cô, “Được rồi, chị cho em địa chỉ trường học và bệnh viện.”

“Ừ, cảm ơn em, lần sau có thời gian chị và anh rể sẽ mời em ăn cơm.”

***

Tối qua Kiều Lộc ngủ không ngon, đến bệnh viện với quầng thâm dưới mắt.

Ngải Tư Nghiên thừa lúc vắng người kéo cô qua một bên hỏi: “Tôi thấy cô từ hôm xem mắt kết thúc, sắc mặt vẫn luôn không tốt, hiện tại lại xuất hiện quầng thâm, rốt cuộc làm sao vậy?”

Kiều Lộc mệt mỏi xoa xoa đôi mắt, thở dài nói: “Việc xem mắt đã được giải quyết, mẹ tôi nói sẽ không ép tôi đi xem mắt nữa, đại khái vì như vậy cho nên tối hôm qua cao hứng ngủ không được.”

Cô nói dối, chủ yếu đối với sự việc này không biết nên mở miệng nói thế nào.

“Tôi đây an tâm rồi.” Ngải Tư Nghiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vừa lúc ngày mai là ca đêm, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Kiều Lộc mỉm cười, “Ừ, tôi sẽ.”

Qua một buổi sáng bận rộn, tới giữa trưa, Kiều Lộc không đi căn tin mà cùng Ngải Tư Nghiên gọi cơm hộp, ăn trong văn phòng.

Vừa mới ăn xong, Ngải Tư Nghiên nhận điện thoại nói với Kiều Lộc một tiếng, sau đó ra ngoài.

Kiều Lộc vốn nghĩ rằng sẽ không có bệnh nhân trong giờ nghỉ trưa, nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới sẽ gặp người quen, mà người quen này vừa hay là Thẩm Tùng Lam.

Có một bài đăng trên mạng hỏi bạn sẽ làm gì nếu gặp được đối tượng thầm mến của mình sau nhiều năm.

Một số người nói rằng sẽ đến chào hỏi, số khác nói rằng sẽ giả vờ như không nhìn thấy và đi thẳng.

Khi Kiều Lộc nhìn thấy bài đăng này, cô cũng sẽ tưởng tượng mình sẽ làm gì nếu gặp Thẩm Tùng Lam, thậm chí cô còn suy diễn những cảnh tượng sẽ phát sinh trong đầu.

Nhưng khi cô nhìn thấy Thẩm Tùng Lam đứng trước mặt mình, đầu óc trở nên trống rỗng, càng đừng nói đến chào hỏi, hoàn toàn làm không được.

Anh mặc một thân tây trang màu đen, dáng người vốn đã cao lại càng thêm dũng mãnh. Không còn khí sắc tươi trẻ như thời cao trung, gương mặt anh góc cạnh và có phần chững chạc, thành thục hơn. Chỉ đứng nhìn thôi cũng đã bắt mắt lắm rồi, so với lúc xưa chỉ có hơn chứ không kém.

Bước vào khoa Nhi chỉ mới vài phút, cả y tá và người nhà bệnh nhi đều đổ dồn ánh mắt về nơi anh đứng.

Kiều Lộc tinh thần run rẩy, ánh mắt hướng vào bé gái nhỏ mà anh đang ôm.

Tại sao không ai nói cho cô biết nhiều năm sau gặp lại người mình thích và người đó đang ôm một đứa trẻ, dưới loại tình huống này thì làm thế nào.

***

Y tá Phùng Ninh hướng về phía Kiều Lộc đang ngẩn người, có chút kích động nói: “Bác sĩ Kiều, lát nữa con gái của vị soái ca này đưa tôi dẫn đi được không.”

Tim Kiều Lộc như bị dao đâm, cô hít một hơi rồi nói: “Có thể là cần đến phòng khám ngoại trú, bác sĩ Ngải đã về chưa? Để cô ấy đến xem.”

Phùng Ninh ngạc nhiên liếc nhìn Kiều Lộc một cái, “Bác sĩ Ngải vẫn chưa trở về, các bác sĩ vẫn còn bệnh nhân chờ khám, bác sĩ Kiều cô không có bệnh nhân có thể khám nha”

Kiều Lộc: “......” Như thế nào cố tình có mình cô rảnh rỗi vào lúc này.

Hoắc Tân Việt đặc biệt ngoan ngoãn lấy sổ khám bệnh từ trong cặp sách ra, “Lần trước mẹ đưa con đến đây khám, chị bác sĩ, hiện tại con khỏe rồi, không ho, không sốt, mẹ kêu con đi khám lại.”

Kiều Lộc ở bệnh viện phần lớn đều được gọi là dì, đã nghe quen, lần đầu nghe gọi “chị” thế này cảm thấy mới lạ, đối với bé gái nhỏ liền có ấn tượng tốt.

Kiều Lộc khẽ cười với đứa bé, sau đó cầm sổ khám bệnh lên nhìn, nhưng ánh mắt chăm chăm trên đỉnh đầu như vậy khiến người ta không thể không chú ý.

Cô nhớ rõ trách nhiệm là bác sĩ của mình, bỏ qua phiền nhiễu, liền nghiêm túc lên.

Xác nhận sổ khám bệnh của Hoắc Tân Viện, Kiều Lộc lấy nhiệt kế điện tử đo cho cô bé, sau khi xác định không sốt, mới bảo cô bé mở miệng nhìn amidan.

Kiều Lộc cắn chặt răng hướng Thẩm Tùng Lam hỏi: “Tình trạng ăn uống của cô bé mấy ngày nay thế nào?”

Thẩm Tùng Lam sửng sốt, lúc này mới hiểu ra Kiều Lộc đang nói chuyện với mình, ánh mắt lập tức nhiễm ý cười, sau đó lắc đầu trả lời: “Cái này tớ không biết.”

Kiều Lộc không vui nhíu nhíu mày, Hoắc Tân Viện nhanh chóng tự mình trả lời: “Con một bữa có thể ăn hết một chén cơm!”

Thẩm Tùng Lam sờ sờ mũi, cũng có chút xấu hổ.

Kiều Lộc lại cẩn thận hỏi vài thứ kiểm tra một lần, sau đó để Phùng Ninh mang Hoắc Tân Viện đi đến phòng truyền dịch, trên đường một ánh mắt cũng không nhìn Thẩm Tùng Lam.

Đều nói người yêu thầm đều là rùa, gặp một chút việc liền thu mình vào trong mai, hiện tại Kiều Lộc chính là như vậy.

***

Chờ Thẩm Tùng Lam rời đi, Kiều Lộc tê liệt ngã xuống ghế, thở hồng hộc.

Ngải Tư Nghiện tiến vào nhìn thấy dáng nằm chữ X của cô cũng thấy buồn cười, “Cô đang làm gì vậy?”

Kiều Lộc nghe được thanh âm của Ngải Tư Nghiên phảng phất như thấy được cứu tinh, “Cô rốt cuộc cũng trở lại.”

Ngải Tư Nghiên mỉm cười nhìn nàng: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Bây giờ tôi có thể xin nghỉ phép không? Chỉ nửa ngày hoặc vài tiếng thôi.” Kiều Lộc vẻ mặt rối rắm hỏi, Thẩm Tùng Lam hiện tại đang ở phòng khám dưới lầu, cô có chút đứng ngồi không yên.

“Tôi vừa nghe mấy người Miêu Vũ nói, có người nhà bệnh nhi tới đặc biệt soái, một đám người đều chạy tới nhìn. Cô cũng muốn đi xem sao?” Ngải Tư Nghiên trêu chọc.

Kiều Lộc: “......” Cô không nghĩ chạy đi xem, hiện tại liền nghĩ làm thế nào chạy trốn thật nhanh.

Chuyện Thẩm Tùng Lam kết hôn cô chưa từng nghĩ tới, đối mặt với sự thật này, trái tim cô vẫn còn đau. Chờ đợi nhiều năm như vậy, lại nhận được kết quả đau lòng, trái tim cũng tan nát.

Kiều Lộc ngồi chỗ cầu thang thoát hiểm không người, cô chưa bao giờ hút thuốc, nhưng lúc này lại muốn thử để xem có thể biến tất cả những suy nghĩ hỗn loạn thành mây khói, cuốn bay theo gió hay không.

“Đã lâu không gặp, Kiều Lộc.”

Không biết từ lúc nào, Thẩm Tùng Lam đã đứng ở bên dưới cầu thang, ngửa đầu nhìn cô với nụ cười trên môi.

Trong lòng Kiều Lộc nhảy dựng, cô đã trốn đến chỗ này, thế nhưng vẫn gặp phải Thẩm Tùng Lam.

Thấy bị anh phát hiện, Kiều Lộc thu lại tâm tư, mím môi chào: “Đã lâu không gặp.”

Thẩm Tùng Lam từng bước từng bước đi lên, ánh mất không hề rời khỏi cô.

“Nghe nói cậu học y, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.” Thẩm Tùng Lam cười nhẹ, đây là hoàn toàn niềm vui bất ngờ dành cho anh.

Kiều Lộc ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thánh đó, chợt nhận ra rằng Thẩm Tùng Lam từ lúc nào đã đến trước mặt cô, cách cô thật gần.

“Tớ cũng không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp được bạn học cao trung.” Kiều Lộc gian nan mở miệng.

Ánh mắt Thẩm Tùng Lam ảm đạm chớp mắt, sau đó nhìn cô nói: “Tớ mới vừa định cư ở Ninh Thành, nếu là bạn học cũ, không biết cậu có thuận tiện chiếu cố tớ một chút không.”

Kiều Lộ hơi hơi bĩu môi, có chút không biết làm sao.

Thẩm Tùng Lam khóe miệng nở nụ cười: “Có tiện cho tớ số điện thoại của cậu không?”

Kiều Lộc cũng không biết thế nào dưới nụ cười mê hoặc của Thẩm Tùng Lam liền đưa điện thoại ra, sau đó hai người trao đổi số điện thoại.

Thẩm Tùng Lam đem điện thoại trả lại cho cô: “Cháu gái của tớ vẫn còn ở dưới. Tớ không thể đi quá lâu. Chúng ta liên lạc qua điện thoại sau.”

“Cháu gái?” Kiều Lộc sửng sốt.

Thẩm Tùng Lam phát giác cô hiểu lầm, cười giải thích một câu: “Là con của chị họ tớ, tớ bây giờ vẫn còn độc thân.”

Kiều Lộc cúi đầu, ngập ngừng một câu: “A, tớ cũng vậy.”

Không biết Kiều Lộc có nghe lầm không, cô luôn cảm thấy sau khi nói xong, liền nghe thấy tiếng cười rất trầm.

“Ừ, vậy rất tốt.”
Bình Luận (0)
Comment