Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 43

Tim Kiều Lộc loạn nhịp, chỉ là sau khi Thẩm Tùng Lam cảnh cáo một phen thế nhưng lại buông cô ra.

Thẩm Tùng Lam mở tủ đầu giường ra thả hộp kia vào, “Cái này anh để ở đây, nếu không thấy, anh sẽ mua mười hộp bỏ vào.”

Kiều Lộc: “......”

Cô thật sự không dám nữa.

Vì để thay đổi không khí, Kiều Lộc chuyển sang đề tài khác: “Không phải anh nói hôm nay tăng ca sao, sao về sớm vậy?”

“Anh làm xong việc trước, bằng không cũng sẽ không gặp được một màn này.” Thẩm Tùng Lam khẽ cười nói.

Kiều Lộc có chút chán nản ngồi xuống, “Sớm biết em đã khoá trái cửa phòng.”

Nói xong lời này, Kiều Lộc còn nhìn phản ứng của Thẩm Tùng Lam.

Anh chỉ cười cười, sau đó nói: “Em còn nhớ cháu gái của anh không, lần trước em đã tặng quà sinh nhật cho con bé.”

“Là Tân Viện đúng không, em nhớ rõ.” Kiều Lộc gật gật đầu, “Có gì không anh?”

Thẩm Tùng Lam nhéo nhéo giữa hai đầu lông mày, buồn rầu mà mở miệng: “Ba mẹ con bé đều phải đi công tác, nói là gửi nhờ nhà anh vài ngày.”

“Nhưng bây giờ là nghỉ hè, chúng ta đều đi làm, để trẻ con ở nhà một mình không an toàn a.” Kiều Lộc chần chờ mà nói.

Thẩm Tùng Lam than thở nói: “Người lớn đều ở nơi khác không gửi được, hơn nữa con bé còn có các lớp học thêm, cho nên không thể không đi.”

Kiều Lộc có chút giật mình: “Học sinh tiểu học bây giờ bắt đầu học sớm vậy sao, nghỉ hè cũng không đi chơi?”

“Con bé tự mình muốn học, nói là bạn học trong lớp đều đi, không muốn mình bị lạc hậu.” Thẩm Tùng Lam trả lời.

Kiều Lộc gặp qua Hoắc Tân Viện, lúc ấy chỉ cảm thấy là một cô bé đáng yêu ngoan ngoãn, không nghĩ tới lại chăm học như vậy, có thể làm cho ba mẹ hoàn toàn không lo lắng đi.

“Nếu con bé có lớp học, vậy chỉ cần đưa đón là được đi?” Kiều Lộc hỏi.

Thẩm Tùng Lam gật gật đầu: “Nếu ở nhà không có ai thì để con bé đến công ty anh làm bài tập là được.”

“Vậy mấy ngày em được nghỉ sẽ chăm sóc cho bé.” Kiều Lộc giao tiếp với trẻ em rất nhiều, cũng không có gì lo lắng.

Thẩm Tùng Lam thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Có em ở đây, anh cũng không cần lo lắng.”

Kiều Lộc cười hỏi: “Khi nào con bé tới đây vậy anh?”

“Ngày mai.”

***

Bây giờ đã là tháng bảy, thời tiết Ninh Thành vẫn nóng như cũ, từng luồng nhiệt xâm nhập vào mỗi góc của Ninh Thành, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Hoắc Tân Viện mang cặp sách, kéo theo một cái valy nhỏ ở nhà chờ Thẩm Tùng Lam đến đón.

Lên xe xong, Hoắc Tân Việc ở phía sau thắt dây an toàn liền bát quái hỏi: “Con nghe mẹ nói cậu đã có bạn gái, là chị bác sĩ kia sao cậu?”

Thẩm Tùng Lam chuyên tâm lái xe, thuận tiện trả lời: “Ừ.”

Gương mặt Hoắc Tân Viện tươi cười nói: “Con có thể đi gặp chị bác sĩ sao, con muốn cảm chị ấy tặng đèn ngủ cho con, con rất rất thích, bây giờ mỗi đêm đi ngủ đều phải mở lên, lần này còn mang theo đấy nhé.” Cô bé tạm dừng một hồi, lại cau mày nói, “Nhưng mà con không muốn đến bệnh viện tìm chị ấy, con ghét bệnh viện.”

Thẩm Tùng Lam cười khẽ một tiếng: “Bây giờ chị ấy ở cùng chỗ với cậu, con trở về thì có thể gặp được.”

“Oa!” Hoắc Tân Viện kinh ngạc mà kêu một tiếng, “Cậu, cậu kết hôn cùng chị bác sĩ sao? Vì sao không cho cháu tham gia hôn lễ của cậu?”

Thẩm Tùng Lam nghiêm trang mà trả lời: “Hôn lễ còn chưa làm, cậu chuẩn bị cho chi bác sĩ một bất ngờ, cho nên con không cần kể với chị ấy biết không?”

Hoắc Tân Viện lập tức trả lời: “Con đã biết.”

Kiều Lộc hôm nay làm ca đêm, cho nên ban ngày đang ngủ, Thẩm Tùng Lam dẫn theo Hoắc Tân Viện về nhà đã dặn dò cô bé trước.

Phòng cho khách đã thu dọn xong, Thẩm Tùng Lam giúp Hoắc Tân Viện xách hành lý vào, “Con ở chỗ này, bây giờ có thể làm bài tập, cậu đi làm, buổi tối cậu tan làm sẽ nấu cơm cho con.”

Hoắc Tân Viện gật gật đầu: “Chị bác sĩ ngủ ở đâu vậy cậu?”

“Đương nhiên là phòng cậu.” Thẩm Tùng Lam nhướng mày, “Con cũng lớn rồi, khẳng định rất hiểu chuyện. Buổi tối đi ngủ, không có chuyện gì đặc biệt, không được tới gõ cửa biết không, có việc gì thì dùng điện thoại nhắn tin cho cậu trước.”

Hoắc Tân Viện chu chu cái miệng nhỏ, “Cậu nói giống y ba mẹ con vậy, yên tâm đi, con sẽ không đi gõ cửa.”

“Ừ, cậu tin tưởng con.”

***

Kiều Lộc ngủ đến bốn giờ chiều mới thức dậy, âm thanh nhỏ ở bên ngoài làm cho cô sửng sốt, vội vàng rời giường ra ngoài nhìn xem.

Nhìn thấy thân hình nho nhỏ ở bên mấy lọc nước, Kiều Lộc mới nhớ tới Thẩm Tùng Lam hôm nay đi đón cháu gái Hoắc Tân Viện.

“Chị bác sĩ?” Hoắc Tân Viện có chút chần chờ mà gọi một câu.

Kiều Lộc mỉm cười, “Con là Tân Viện đi.”

Hoắc Tân Viện rót cho mình một ly nước, sau đó mới nhìn Kiều Lộc hỏi: “Con làm bài thật lâu, bây giờ khát nước nên mới đi rót nước uống, chị bác sĩ muốn uống sao?”

“Không cần đâu.” Kiều Lộc lắc đầu, cô nhìn thấy trán của Hoắc Tân Viện đầy mồ hôi thì cau mày hỏi, “Con ở trong phòng làm bài tập không mở điều hoà sao?”

“Cậu vội đi làm, không nói cho con.” Hoắc Tân Viện bĩu môi nói.

Kiều Lộc cả kinh, thời tiết này mà không có quạt hay điều hoà là một loại cực hình. Sau đó không khỏi thầm than một tiếng, Hoắc Tân Viện hiểu chuyện như vậy, rõ ràng có thể đánh thức cô nhưng lại không làm.

Mà cô cũng chú ý tới đèn ngủ cô bé đặt ở tủ đầu giường, cô nhớ rõ đây là quà cô tặng cho Hoắc Tân Viện.

“Con rất thích cái đèn ngủ này, cảm ơn chị bác sĩ tặng cho con.” Hoắc Tân Viện ngượng ngùng mà cảm ơn.

Kiều Lộc hơi hơi mỉm cười: “Con thích là được, còn có không cần gọi cô là chị bác sĩ, cô tên là Kiều Lộc, con có thể gọi tên cô.” Bây giờ cô với Thẩm Tùng Lam đang ở bên nhau, bị cháu của anh gọi là chị, cảm giác này quái quái.

Hoắc Tân Viện tròn xoe mắt nhìn Kiều Lộc: “Vậy cô với cậu ở bên nhau, còn ở một chỗ, vậy con gọi là mợ nhé.”

Kiều Lộc bị tiếng gọi này của Hoắc Tân Viện doạ tới rồi, nhưng tưởng tượng cái xưng hô này......Cô còn rất thích......

“Nếu không con cứ gọi tên cô đi.” Kiều Lộc rụt rè nói.

Hoắc Tân Viện buồn rầu mà nhăn mi: “Vậy cậu có mắng con không.”

“Không có việc gì, có cô ở đây.” Kiều Lộc nhìn cô bé nhẹ nhàng cười, “Con vừa tới nơi này, cũng không có gì ăn, cô đi rửa mặt, đợt lát nữa dẫn con đi siêu thị nhé.”

Kiều Lộc mang theo Hoắc Tân Viện đến siêu thị một chuyến, hai người cũng dần dần quen thuộc. Lúc này Kiều Lộc mới biết được thì ra học sinh tiểu học lại mệt như vậy, Hoắc Tân Viện phải học thêm các lớp năng khiếu bao gồm đàn dương cầm, lớp máy tính, còn có lớp gốm sứ DIY. Học hè cũng không nhẹ nhàng hơn so với đi học trên trường.

“Lớp gốm sứ DIY nghe rất hay.” Kiều Lộc nói.

Hoắc Tân Viện đang ăn kem cũng gật đầu: “Con lúc nghỉ hè mới chọn cái này, mới đi học có hai buổi thôi, đồ vật làm được vẫn còn xấu, chờ con làm ra đồ đẹp một chút, đến lúc đó sẽ tặng cho cô và cậu mỗi người một cái.”

Kiều Lộc cười nói cảm ơn: “Được, vậy cô chờ con nhé.”

***

Làm ca đêm trở vể, vừa ra khỏi cửa bệnh viện Kiều Lộc cảm thấy mình giống như bị thời tiết này nướng thành cá mặn.

Về đến nhà, Thẩm Tùng Lam cùng Hoắc Tân Viện đều không ở nhà, cô năng tinh thần tắm rửa một cái, sau đó liền lên giường ngủ.

Kiều Lộc ngủ đến mông lung, cảm giác có người bế mình lên, dùng giọng điệu thân mật nói chuyện ở bên tai mình.

Cô mở mắt ra nhìn, là Thẩm Tùng Lam.

“Em ngủ thật lâu, muốn ăn cơm hay không, anh đã làm xong rồi.”

Kiều Lộc ôm Thẩm Tùng Lam, đem đầu dựa vào trên vai anh, ngữ khí lười nhác nói: “Không muốn ăn, em muốn ngủ tiếp.”

Thanh âm làm nũng của cô làm Thẩm Tùng Lam giật mình, anh nhẹ nhàng dỗ: “Em ăn xong rồi ngủ tiếp nhé, được không?”

“Không muốn, anh ngủ với em.” Kiều Lộc lẩm bẩm một câu.

Thẩm Tùng Lam nghe được rõ ràng, ánh mắt hơi sáng lên, nhìn thấy củ cải nhỏ ở bên ngoài, lại cúi đầu để sát vào bên tai Kiều Lộc, dùng âm thanh chế nhạo nói: “Anh cũng muốn ngủ với em, nhưng bây giờ là ban ngày, hơn nữa Tân Viện còn ở bên ngoài nhìn đấy.”

Một câu này làm cho cơn buồn ngủ của Kiều Lộc biến mất không còn tăm hơi.

Cô mở hai mắt, vừa lúc đối diện với đôi mắt to tròn tràn ngập nghi hoặc của Hoắc Tân Viện đang đứng ở cửa, xoay đầu nhìn chằm chằm ánh mắt hài hước của Thẩm Tùng Lam.

Kiều Lộc vội đẩy anh ra, lùi về sau một bước, quản không được nhiệt độ trên mặt, nhanh chóng xuống giường: “Em bây giờ liền dậy.”

Lúc ăn cơm, ánh mắt Kiều Lộc không dám nhìn Hoắc Tân Viện, cô vừa rồi quên mất trong nhà còn có trẻ em, bằng không tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

***

Buổi chiều Thẩm Tùng Lam được nghỉ, vốn tưởng rằng có thể cùng Kiều Lộc hưởng thụ thế giới của hai người, nhưng không ngờ lại bị Hoắc Tân Viện quấn lấy hỏi bài cả một buổi, giảng bài cho con bé.

Ăn cơm tối xong, Hoắc Tân Viện tắm rửa xong liền về phòng nghỉ ngơi, lúc này Thẩm Tùng Lam mới nhàn rỗi đi tắm rửa nghỉ ngơi, anh thậm chí còn tưởng mình đang trải nghiệm cảm giác khi có con.

Kiều Lộc ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt Thẩm Tùng Lam không nhịn được cười trộm, “Thế nào, anh có mệt hay không?”

Thẩm Tùng Lam để khăn lông qua một bên, đi đến trước mặt Kiều Lộc, ôm cô lên giường, “Muốn hay không thử xem anh có mệt hay không?”

Kiều Lộc đột nhiên bị tập kích ngây người, cô lắp bắp mở miệng: “Em chỉ thuận miệng nói......”

“Không phải hôm nay em muốn anh ngủ với em sao? Bây giờ được không?” Thẩm Tùng Lam chậm rãi dán sát vào người cô, thanh âm cũng trầm xuống.

Cho dù mở điều hoà, Kiều Lộc vẫn cảm thấy nhiệt độ trên người anh không ngừng truyền cho cô, làm cho cô cũng bắt đầu nóng lên.

Không do dự, Thẩm Tùng Lam cuối đầu hôn lên môi Kiều Lộc, cánh tay anh ôm eo cô kéo cả người tới gần, động tác trên môi vẫn không ngừng lại, mút môi Kiều Lộc, như thể là lửa đã châm, không thể vãn hồi.

Nụ hôn này so với lúc trước càng thêm mãnh liệt, Kiều Lộc bị Thẩm Tùng Lam kéo theo, cô ôm cổ, sa vào nụ hôn của anh.

Điều hoà đang mở, nhưng nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên. Dần dần, Thẩm Tùng Lam không hề thoả mãn lưu luyến với môi Kiều Lộc nữa, anh chậm rãi đi xuống, hôn lên cổ cô.

Âm thanh thở dốc ngày càng tăng, ánh mắt của Thẩm Tùng Lam càng thêm thâm trầm.

Áo ngủ của Kiều Lộc đã lộn xộn, cổ áo rộng mở, cô không kháng cự làm cho đáy lòng Thẩm Tùng Lam nhảy nhót.

Ngay lúc Thẩm Tùng Lam cúi người, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, âm thanh Hoắc Tân VIện truyên vào, “Cậu ơi!”

Thẩm Tùng Lam kêu lên một tiếng, ngay sau đó sắc mặt liền khó coi đến cực hạn.

Kiều Lộc thở hổn hển mấy hơi, nhìn dáng vẻ của anh mím môi cười: “Anh ra ngoài xem con bé đi.”
Bình Luận (0)
Comment