Rừng Hổ Phách

Chương 13

Bởi vì đã hẹn nhau, nên tôi không thể rời xa.

Bởi vì có sự hiện diện của bạn, nên tôi không thể từ bỏ.

Bạn là cội nguồn niềm tin của tôi,

bạn là sức mạnh kiên cường của tôi.

Bạn nhất định là bông hoa hướng dương

trong khu vườn của nàng tiên cá,

Trong sáng, ấm áp và long lanh biết bao.

***

Đêm dài dằng dặc cuối cùng rồi cũng qua đi.

Điện thoại đi động bắt đầu rung, tín hiệu báo thức nhắc nhở chủ nhân dù

có mệt mỏi đến mấy thì thứ Tư cũng vẫn là ngày phải lên lớp. Sau một đêm cứ nằm nhìn lên trần nhà và hầu như không ngủ, Tô Ngu dậy, chải đầu, thay quần áo giống như một cái máy.

Trong lúc lấy cặp sách, chiếc dây đeo đụng vào trong góc bàn khiến Tô Hòa

chợt tỉnh giấc ngồi bật dậy:

- Mấy giờ rồi, mấy giờ rồi? - Rồi mắt vẫn còn ngái ngủ quay sang hỏi - Chị

đưa em đi nhé?

Tô Ngu ra hiệu bảo "Không cần", đeo ba lô lên lưng rồi bước ra khỏi phòng. Cô không dám quay lại nhìn, sợ chị họ trông thấy khuôn mặt mình. Đôi mắt sưng húp, đỏ ngầu kia đủ nói lên rằng cô đã trải qua một đêm khó khăn đến nhường nào.

May thay, những giây phút khó khăn nhất cũng đã qua đi.

Ra khỏi cửa, Tô Ngu đắm mình trong ánh nắng chan hòa, say sưa ngắm

nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.

Đây mới đúng là nhân gian.

Internet xem ra có vẻ vô cùng rộng lớn, nhưng trong ánh nắng mặt trời

chói lóa thế này cũng trở nên nhỏ bé và hư ảo. Chẳng qua cũng chỉ là rút lui khỏi một cuộc thi mà thôi.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.

Cô vẫn là học sinh của S.S như trước đây, Hạ Ly cũng vẫn đợi cô trong tòa

cung điện phía trước, con đường chính của cuộc đời vẫn không có gì chệch hướng và thay đổi, vậy thì cô có lí do gì để mà cứ chìm đắm trong khổ đau,

không dám đối mặt với cuộc sống cơ chứ?

Ánh sáng rực rỡ, không hề có chút bóng râm nào như thế này.

Bầu không khí nồng nàn, thấm sâu vào lòng người như thế này.

Và có một điều rất chân thực là: Vì có năng lực vô hạn nên cuộc sống sẽ

mãi mãi không bao giờ trở nên tuyệt vọng.

Tô Ngu ngẩng cao đầu, đứng thẳng người, kéo lại ba lô, rảo bước về bến xe bus phía trước. Bỗng một chiếc xe con chạy vượt lên xe bus rồi dừng lại ngay trước mặt cô.

Kính của xe hạ xuống, người ngồi cầm lái là San Ni.

Tô Ngu còn chưa kịp định thần thì San Ni đã lấy tay ra hiệu: "Lên xe đi, tôi

đưa em đến một nơi".

Thế là cô lên xe, thậm chí còn chưa kịp hỏi San Ni về nơi sắp đến. Có thể là do quá mệt mỏi sau một đêm không ngủ, có thể là do tin tưởng người đã từng làm giáo viên của cô trong một đêm, hoặc cũng có thể là do ghế xe êm ái dễ chịu mà cô tựa vào cửa kính ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ thiếp đi như vậy được bao lâu, rồi cô mơ hồ cảm thấy có ai đó khẽ lay mình, mở mắt ra thì thấy xe đã dừng lại. San Ni cười dịu dàng, tiện tay xách túi của cô đang để dưới đệm xe: "Đến rồi".

Tô Ngu mở cửa, xuống xe, nhìn khắp xung quanh. Chỉ thấy mình đang ở trong con ngõ nhỏ lát đá xanh, tường cao bằng gạch đỏ, ngoài hai người ra không có một ai khác.

Ở phía cuối ngõ có hai cánh cửa màu đỏ, ngoài hiên treo hai chiếc đèn lồng

hình vuông bằng lụa đỏ, trên đó không vẻ hình núi sông, hoa lá hay chim chóc

như bình thường mà vẽ hình ma quỷ đi tuần đêm. Phong cách xưa cũ, đồng thời cũng toát lên một vẻ rất kì lạ.

Nếu như không có chiếc xe hơi đỗ ở bên cạnh, chắc hẳn Tô Ngu đã có cảm giác như đang lạc về thời xa xưa.

Nhìn vào hai chiếc đèn lồng đã có thể biết được chủ nhân ở bên trong tuyệt đối không phải là người tầm thường.

San Ni ra hiệu bảo cô một mình đẩy cửa vào trong. Mặc dù có đôi chút nghi hoặc nhưng vì là người luôn hành xử theo kiểu gặp sao yên vậy, nên cô vẫn bước lên bậc thềm đá, lấy tay khẽ đẩy cánh cửa son khép hờ, cánh cửa liền bật mở.

Cảnh sắc muôn hồng ngàn tía bất ngờ hiện ra trước mắt cô.

Các loại hoa có đủ mọi màu sắc mọc chen chúc, có vẻ như không theo trật

tự nào cả nhưng lại hài hòa, một cách kì lạ.

Căn nhà nhỏ màu trắng cao khoảng bốn, năm mét, cửa sổ nhỏ tí, cửa chính thấp tè, đứng tựa lưng vào một cây quế rất to, giữa đám hoa lá rực rỡ càng làm tôn thêm vẻ đẹp của nó, vừa ngời sáng như một viên ngọc trong rừng san hô lại vừa mờ ảo lãng mạn như một vầng trăng.

Rõ ràng vẫn nằm trong thành phố xa hoa đô hội, thế nhưng nhờ sự yên tĩnh này mà khu đất trở nên thâm sâu như chốn đào nguyên.

Tô Ngu bị không gian vừa đẹp vừa thuần khiết, yên tĩnh đến cực độ này làm cho rung động, có cảm giác giống như Alice lạc vào xứ sở kì diệu, bước đi một cách vừa hiếu kì vừa mừng rỡ.

Một chú mèo sư tử Sơn Đông lông trắng to lớn từ trong đám cỏ nhảy tót ra. Nó nhìn cô nhưng không bỏ đi mà lắc lư ngồi ngay giữa đường, đôi mắt thản nhiên lạnh nhạt, hoàn toàn khác xa so với con Giao Tử ở nhà.

Cô không biết làm sao, đánh vòng tránh qua nó để đi tiếp.

Khi đến trước cửa ngôi nhà, cô bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng,bởi vì cô

đã đoán được chủ nhân của nó là ai.

Đúng lúc còn đang ngập ngừng do dự thì con mèo trắng kia chạy đến, lấy móng vuốt cào cào vào cánh cửa, mở ra một cách thành thục rồi đi vào trước.

Tô Ngu vừa giật mình kinh ngạc lại vừa buồn cười, theo sau con mèo vào nhà. Căn phòng bên trong xây nửa chìm nửa nổi, vì thế nhìn từ bên ngoài thấy ngôi nhà có vẻ rất thấp bé nhưng khi vào trong thì kì thực lại rất cao, rộng và thoáng đãng. Đồ đạc trong phòng thứ nào cũng được bày biện ở nơi phù hợp nhất, có lẽ một người thích soi mói nhất nhìn vào cũng không thể tìm ra điểm gì khiếm khuyết.

Con mèo bước theo hàng tay vịn lan can bọc vải, nhảy lên những tấm trang trí đóng từng lớp trên tường, chỉ một loáng đã leo lên đến xà nhà, rồi ở đó giương đôi mắt xanh biếc quan sát cô.

Trước đây, Tô Ngu từng thấy trên tạp chí một số căn phòng được xây dựng đặc biệt dành cho các chú mèo nhưng tất cả đều không thể nào đẹp bằng căn phòng trước mắt cô lúc này.

Nếu như Tô Hòa nhìn thấy chắc cũng sẽ thích thú nhảy cẫng lên mất! - Tô Ngu nghĩ thầm trong bụng.

Đúng lúc đó chủ nhân xuất hiện.

Người ấy trượt ra từ sau cửa.

Bởi vì anh ta ngồi trên xe lăn.

Ngay lập tức Tô Ngu xác nhận phán đoán của mình lúc trước là đúng.

Đây quả nhiên là nhà của Hạ Ly.

Ngoài Hạ Ly ra, không có ai phù hợp làm chủ nhân của nơi này hơn nữa.

Hay nói cách khác, không có ai xứng đáng làm chủ nhân của nơi này hơn Hạ

Ly.

Mặc dù có nhiều người bảo tác phẩm của Hạ Ly lập dị, ngay cả Diệp Nhất

cũng nói rằng phong cách của anh rất tối tăm và tuyệt vọng, nhưng nếu họ bước vào ngôi nhà này thì chắc chắn sẽ không còn dám nói như vậy nữa.

Một ngôi nhà sáng sủa, sạch sẽ, tự nhiên, thơ mộng, thậm chí còn mang dáng vẻ vô cùng giản dị như vậy thì tuyệt đối không thể do một người tối tăm, tuyệt vọng thiết kế ra được, và cũng không phải là nơi một người tối tăm, tuyệt vọng có thể ở được.

Tô Ngu lặng nhìn Hạ Ly với vẻ mặt điềm tĩnh đang từ từ tiến lại gần, tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Ánh mắt trong veo của Hạ Ly chăm chú nhìn cô. Ánh mắt đó không hề gây ra cho người ta cảm giác đường đột thất lễ mà trái lại, nó đầy ấp sự vỗ về an

ủi:

- Bị mất ngủ phải không?

Bấy giờ Tô Ngu mới chợt nhớ ra rằng mắt mình vẫn còn sưng húp, cô vội

đưa tay lên che, nhưng sau đó hiểu ra là đã quá muộn để làm điều ấy, nên lại ngượng ngùng bỏ tay xuống.

Hạ Ly mỉm cười.

Gương mặt anh khi không cười có vẻ lạnh lùng như một ngọn núi băng,

nhưng khi cười thì lại giống như ngọn gió xuân thổi qua núi xa ao biếc làm gợn lên những con sóng lăn tăn mềm mại dịu dàng.

Mắt Tô Ngu bỗng chốc ướt đẫm. Cô không biết là do bản tính mình hay khóc hay là do đứng trước con người này mà mình lại dễ khóc đến như vậy. Con người này, con người điềm tĩnh và trang nhã như viên bạch ngọc đang ngồi trên xe lăn này, làm sao lại có thể giống như những điều người ta nói trên mạng, làm sao lại có thể có quan hệ không đứng đắn với mẹ đẻ của thầy giáo Ôn được cơ chứ? Hơn nữa, làm sao lại có thể thông qua con đường không chính đáng để trở thành nhà thiết kế nổi tiếng? Những kẻ nói năng bậy bạ kia

cần phải đến đây mà xem, cô không tin rằng sau khi xem xong ngôi nhà đẹp

lộng lẫy này họ còn dám bôi nhọ chủ nhân của nó một cách bừa bãi như vậy nữa.

Có điều, những kẻ nông cạn dốt nát kia về căn bản cũng không xứng đáng được thấy ngôi nhà như thế này.

Họ không xứng đáng được so sánh với dù chỉ là một sợi tóc của Hạ Ly.

Vì thế, trong khi Hạ Ly ở trong ngôi nhà như thế này, sáng tạo ra những

thứ châu báu quý giá nhất thì những kẻ ngoài kia chỉ có thể thể hiện sự tối tăm, xấu xí của mình trên mạng ảo.

Hai bên hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Nghĩ đến đây, Tô Ngu cố gắng chớp mắt để ép cho nước mắt trở vào trong,

đồng thời cố gắng mỉm cười với Hạ Ly.

Ngay sau đó cô thấy Hạ Ly khẽ nhếch đôi môi tuyệt đẹp hình cánh cung

lên, chậm rãi nói:

- Anh rất thích tác phẩm Vết thương lòng đó.

Đầu óc Tô Ngu như có tiếng nổ, trong chốc lát trở nên trống rỗng.

Trong căn phòng trắng tinh, rực sáng như chốn thiên đường ấy, Hạ Ly nói

ra những lời cảm động nhất thế gian bằng đôi bờ môi cũng đẹp nhất thế gian

này:

- Vì thế, Tô Ngu, em có đồng ý đến giúp anh một tay không?

Cho mãi đến khi được San Ni đưa trở về trường S.S rồi bước ra khỏi xe để

vào trường một giờ sau đó, Tô Ngu vẫn còn cảm thấy như đang trong mơ.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Nhưng mà, em, vẫn chưa, vượt qua, cuộc thi

- Kết quả cuộc thi, đối với em, có phải là rất quan trọng không?

- Không quan trọng!

- Vậy thì còn có các vấn đề khác nữa sao?

Những điều đó là thật ư?

- Ngay từ khi San Ni giới thiệu em với anh, anh đã xem một số tác phẩm

của em, cảm thấy em rất có tiềm năng. Hơn nữa, ở một mức độ nhất định, tác phẩm Vết thương lòng của em đã làm anh cảm động. Vì thế, anh nghĩ rằng chúng ta có thể hợp tác với nhau được. Tuy nhiên, bởi vì em vẫn đang còn là sinh viên, nên cứ mỗi cuối tuần, từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều, em hãy

đến đây giúp anh làm việc. Được không?

- Em sẵn lòng! Rất sẵn lòng!

Cuộc đối thoại diễn ra nửa giờ trước đây là điều tốt đẹp nhất mà Tô Ngu

từng gặp trong đời.

Có phải do mất ngủ quá nhiều mà cô sinh ra ảo giác một cách vô căn cứ

như vậy không?

Tô Ngu nhẹ nhàng bước đi, cảm giác như đôi chân không còn là của mình nữa. Lúc sắp sửa bước vào phòng học thì bắt chợt có một bóng người tiến lại nắm lấy tay cô. Bấy giờ ánh mắt và tinh thần cô mới bắt đầu từ từ quay trở lại với hiện thực, làn sương mù trước mặt tan đi và cô nhìn thấy một đôi mắt vừa to vừa tròn vừa sáng như viên đá quý, cặp môi mềm và tươi như hoa hồng,

hàm răng trắng muốt đều tăm tắp như vỏ sò

Đó chính là Diệp Nhất, vui vẻ nhanh nhẹn hệt như một chú mèo.

Diệp Nhất hớn hở lấy tay ra hiệu bảo cô: "Mình có một tin vui cho cậu

đấy!".

Tô Ngu quay sang nắm tay cậu ta, nói vội vã:

- Mình, cũng có, thông tin tốt, muốn nói, với cậu!

Diệp Nhất hơi ngạc nhiên, sau đó cười, bảo:

- Vậy cậu nói trước đi.

- Mình, đã, trở thành, người phụ việc, cho Hạ Ly, rồi!

Vẻ mặt tươi cười của Diệp Nhất bất giác cứng đờ trong giây lát, ánh mắt

cũng phút chốc trở nên hoang mang, nhưng rồi nụ cười rất nhanh chóng trở

lại và càng tươi tắn hơn:

- Thật không? Tuyệt lắm, chúc mừng nhé, đây đúng là một tin vui!

- Thế, còn cậu? Có, tin vui, gì vậy?

- Chuyện đó - Diệp Nhất cúi đầu, ngập ngừng nói - Thực ra, cũng không

có gì đâu.

Tô Ngu trợn tròn mắt nhìn cậu ta.

Diệp Nhất chỉ còn biết nhún vai, xòe tay ra:

- Mình vốn định nói với cậu là đừng quan tâm đến những lời bình luận trên

mạng kia, mình đã vào tận IP để khóa lại Nhưng bây giờ thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

- Vậy - Tô Ngu cười một cách thoải mái - Dù, thế nào, cũng, cảm ơn cậu! - Cô cúi xuống nhìn điện thoại, thấy đã sắp đến giờ vào lớp, bèn gật đầu với Diệp Nhất - Mình, vào lớp, đây! - Nói rồi cô bước nhanh vào giảng đường.

Diệp Nhất nhìn chằm chằm vào sau lưng cô, ánh sáng trong hành lang lúc mờ lúc tỏ, khi phản chiếu vào trong mắt cậu biến thành vẻ tối tăm.

Có vẻ như đang trầm tư, nhưng lại cũng có vẻ như không nghĩ ngợi gì cả.

- Vì sao cậu không nói cho cô ta biết? - Một giọng nói bỗng vọng từ phía

chỗ ngoặt.

Diệp Nhất ngoái lại, hơi chau mày.

- Cô vẫn không bỏ được cái thói hay nghe trộm à?

Tạ Thanh Hoan không quan tâm đến câu nói của Diệp Nhất tiếp tục hỏi:

- Sao cậu không nói với cô ta là cậu đã tìm thấy loại hổ phách có thể chạm

khảm được kim cương? - Cô ta cười nhạt vẻ cay nghiệt, nhưng trong mắt lại ánh lên niềm thương cảm - Sở dĩ hôm qua cậu chịu hẹn gặp tôi, cái chính không phải là sợ tôi mách lẻo mà là vì mưu đồ khác! Cậu bảo tôi đưa cậu về nhà mình, xem trong máy tính những ghi chép nhập hàng của nhà Cologny là để tìm miếng hổ phách gọi là Khu vườn trong mơ ấy nhằm làm cho Tô Ngu vui phải không? Cậu suy tính vất vả, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, vậy mà cô ta lại

không hề hay biết. Như vậy mà cũng chấp nhận được à?

Diệp Nhất nhếch mép lên, cười uể oải:

- Ừ, chẳng sao cả.

Tạ Thanh Hoan cắn chặt môi, trong mắt như có lửa cháy:

- Vì Tô Ngu mà cậu có thể quá đáng đến thế à? Vì cô ta mà cậu chấp nhận

hẹn hò với người con gái khác, để có được miếng hổ phách ấy cậu không ngại

bán rẻ cả lòng tự trọng của bản thân sao?

- Khoan đã, tôi nghĩ rằng cô đã hiểu sai rồi - Diệp Nhất đột ngột cắt lời Tạ Thanh Hoan - Đúng là tôi có nói rằng chỉ cần cô thuyết phục ông ngoại bán Khu vườn trong mơ cho tôi thì tôi sẽ mời cô ăn tối liên tục trong một tháng, nhưng chưa từng hứa rằng việc này nhất định phải thực hiện.

Thấy sắc mặt Tạ Thanh Hoan đột ngột thay đổi, cậu ta nháy nháy mắt:

- Đúng là như vừa rồi cô đã nghe thấy, Tô Ngu giờ đã làm người phụ việc

cho Hạ Ly, mong ước đã trở thành hiện thực, vì thế việc có thể làm xong chiếc

dây chuyền Vết thương lòng kia hay không cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa,

như thế cũng tức là hiện giờ tôi không cần đến Khu rừng trong mơ nữa. Mà đã không cần miếng hổ phách đó thì tôi cũng không cần phải mời cô ăn tối trong một tháng như đã hứa.

Con ngươi trong mắt Tạ Thanh Hoan thu nhỏ lại:

- Cậu nói lời nuốt lời thế à?

- Bà chị ơi, thế gọi là chấm dứt hợp đồng trước thời hạn.

- Tức là cậu bỡn cợt tôi, đúng không?

Diệp Nhất thở dài:

- Cô đã nghĩ như vậy thì tôi cũng đành chịu.

Tạ Thanh Hoan nói rành rọt từng tiếng:

- Diệp Nhất, rồi cậu sẽ phải hối hận.

Diệp Nhất cười hì hì:

- Thật ngại quá, điều mình khó chấp nhận nhất là bị đe dọa đấy.

Ánh mắt hai người hoàn toàn trái ngược nhau, một bên thờ ơ như không,

còn bên kia lại sắc lẹm như dao. Mặt trời chiếu qua khung cửa sổ mở toang, chia mặt sàn bên trong thành hai nửa, hai người họ đang đứng ở hai phía sáng tối khác nhau, tạo thành một bức tranh hết sức kì dị.

Cuối cùng Diệp Nhất mỉm cười với Tạ Thanh Hoan rồi đút hai tay vào túi, ung dung đi vào giảng đường.

Tạ Thanh Hoan cố cắn chặt môi, từ từ đưa hai tay lên chống nạnh, rồi bất ngờ quay người đi về phía ngược lại với giảng đường.

Năm phút sau, cô ta gõ cửa phòng làm việc của Ôn Nhan Khanh.

- Thưa thầy, có một việc có lẽ em cần phải báo để thầy biết.

Leng keng, leng keng

Cùng lúc đó, tiếng chuông trong khu giảng đường chính thong thả cất lên.

- Từ QUARTZ trong tiếng Slavic cổ thực ra có nghĩa là "cứng". Vì thế, cứ

xem mặt mà bắt hình dong thì tất cả khoáng vật thuộc loại này đều rất cứng,

thành phần hóa học của chúng đều có SiO2

Trong giờ học về cách chọn mua châu báu đá quý, Chung Bài Bài đang lên lớp về việc mua thạch anh thì cửa giảng đường bỗng nhiên mở toang, Tạ

Thanh Hoan xuất hiện. Mắt Chung Bài Bài bỗng rực sáng, quay sang:

- Đại mĩ nhân, cuối cùng em cũng đến rồi! Sao đến muộn vậy, có phải bị tắc

đường không? Còn nữa, sao hôm qua lúc ở nhà máy em về sớm vậy

Trong khi Chung Bài Bài còn đang lải nhải thì Tạ Thanh Hoan đã đi một mạch đến trước mặt Tô Ngu, gõ vào mặt bàn cô đang ngồi.

Tô Ngu kinh ngạc nhìn lên, thấy cô ta nói với mình một cách không mấy thiện cảm.

- Thầy Ôn tìm cô đấy.

Diệp Nhất đang ngồi bên cạnh bỗng nhiên tái mặt.

Tạ Thanh Hoan đoán trước được phản ứng của Diệp Nhất nên quay sang

nhìn cậu, hai mắt nhìn nhau rực lửa như sao hỏa va vào trái đất. Cô ta nhếch mép lên cười độc địa.

Tô Ngu đứng lên rời khỏi bàn mà vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao. Chợt thấy có người đứng ngay trước mặt, thì ra là Diệp Nhất đang ngăn cô lại. Thái độ của cậu hết sức nghiêm trọng khiến cô cảm thấy bất ngờ.

- Sao vậy?

Nhưng Diệp Nhất lại chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Thanh Hoan.

Thế là Tô Ngu cũng quay sang nhìn cô ta. Tạ Thanh Hoan vừa cười vừa bảo

cô:

- Sao còn không đi ngay đi?

Tô Ngu kéo tay áo Diệp Nhất, ý bảo không sao đâu. Lúc này Chung Bài Bài

cũng bước đến, nói với cô:

- Tiểu Nhan Nhan tuy tính cách không tốt nhưng cũng không tùy tiện quấy rầy sinh viên trong giờ học đâu, chắc phải có chuyện gì quan trọng thì mới gọi gấp như thế, em đi ngay đi.

Giáo viên đã nói vậy thì Tô Ngu cũng đành phải gật đầu, rồi quay sang cười

với Diệp Nhất:

- Mình đi rồi về ngay thôi.

Diệp Nhất mấp máy môi, hình như định nói câu gì đó nhưng lại thôi, sau đó

tránh sang một bên nhường lối cho Tô Ngu.

Tô Ngu đi lướt qua bên cạnh Diệp Nhất. Cô không đoán ra nổi thầy Ôn tìm mình làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy rất có thể có liên quan đến chị họ mình.

Lẽ nào Tô Hòa lại gây ra tai họa?

Cô ra khỏi giảng đường với suy nghĩ đó, không ngoái đầu lại nên không

thấy được bao nhiêu lo lắng và phẫn nộ đang hiện lên trong mắt Diệp Nhất.

Phía cuối hành lang, cánh cửa bằng gỗ hắc đáo khép hờ.

Tô Ngu gõ cửa, vì không nghe được tiếng trả lời nên cô không đợi mà tự

đẩy cửa bước vào.

Phía sau chiếc bàn làm việc lớn, Ôn Nhan Khanh đang ngồi trước máy tính,

trông thấy cô liền ra hiệu ngồi xuống. Tô Ngu ngồi xuống phía bàn đối diện.

Ôn Nhan Khanh có đôi mắt dài và nhỏ, khúc xạ của cửa kính và ánh nắng

buổi sớm khiến cho toàn bộ con người anh toát lên vẻ ung dung khoan thai của một trí thức thành đạt, chín chắn, tự tin và cao quý.

Tô Ngu vốn vô cùng kính trọng Ôn Nhan Khanh, tuy nhiên không biết từ lúc nào, có thể là từ hôm thầy đi ăn tối với hai chị em cô ở tiệm mì, cũng có thể là sớm hơn nữa, ngay từ lúc thầy bố trí San Ni đến dạy thêm cho cô để cô không sợ hãi khi phải ở nhà một mình, cô đã cảm thấy người thầy này mặc dù trông có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc nhưng thực ra lại rất hòa nhã nhẹ nhàng.

Thầy giáo Ôn là một người hòa nhã nhẹ nhàng.

Đúng vào lúc cô đang nghĩ như vậy thì thầy giáo Ôn đã xoay máy tính lại,

hướng màn hình về phía cô.

Tô Ngu bỗng tái mặt.

Trên màn hình là trang web của cuộc thi "Viên ngọc hi vọng", là trang nói

về tác phẩm số 291.

Mặc dù hôm qua cô đã xóa tác phẩm của mình đi do quá xúc động, nhưng bản thông báo và hình vẽ tác phẩm bắt mắt đó vẫn còn lưu trữ trong kho dữ liệu chính, lúc này trông thấy nó ở đây cô lại càng vô cùng sợ hãi.

- Tôi muốn được nghe lời giải thích từ một học sinh từng khiến cho tôi cảm

thấy tự hào, được chứ?

Trên khuôn mặt sạch sẽ mà dường như mưa to gió lớn không thể làm kinh động của Ôn Nhan Khanh vẫn không có vẻ gì tức giận, nhưng Tô Ngu biết rằng thực ra thầy đang rất giận, vì thế bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô bất giác nắm chặt lấy gấu váy.

Làm thế nào bây giờ? Nhận hay không nhận?

Nếu là Diệp Nhất chắc chắn cậu ta sẽ không nhận. Tác phẩm đã cắt bỏ, tên

và mã số sử dụng khi đăng nhập lại là của Tô Hòa, cho dù vậy thầy có vào

được đến hậu trường đi nữa thì cũng không thể chứng minh được là cô đã

tham gia cuộc thi này. Nhưng mà

Cô lại cảm thấy phủ nhận như vậy thực ra lại là ngu xuẩn. Thầy giáo đã gọi cô đến, hơn nữa còn chất vấn cô một cách rõ ràng như vậy chứng tỏ rằng đã biết cô chính là tác giả của tác phẩm số 291, nếu không nhận sẽ càng chứng tỏ cô là một kẻ đạo đức giả.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Đầu óc cô rối tung.

Ôn Nhan Khanh cũng không thúc giục mà chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt

lạnh lùng sắc lẹm như một tấm kính khiến cô không còn giấu giếm được gì nữa.

- Đó, là tác phẩm, của em - Cuối cùng cô không còn kiên trì được nữa, run rẩy nói ra mấy từ này. Nói xong thì lưng đã đầm đìa mồ hôi.

Một sắc thái rất lạ thể hiện ra trong mắt Ôn Nhan Khanh, vừa như thương xót, vừa như xúc động, lại vừa như có một gì đó ẩn sâu bên trong. Trầm ngâm

một lát rồi anh mới chậm rãi nói:

- Tôi còn nhớ hình như đã nói rằng sinh viên của trường S.S thì không được tham gia cuộc thi này.

- Vâng

- Vậy, em giải thích sao đây?

Tô Ngu bóp chặt năm đầu ngón tay, có vô số lí do xuất hiện trong đầu

nhưng rồi cuối cùng lại gạt bỏ tất cả. Cô ngẩng đầu lên chăm chú nhìn thầy

giáo, ánh mắt tuy sợ hãi nhưng cũng đầy ấp sự ân hận:

- Em phải, giải thích, thế nào, thì, thầy mới, chấp nhận, được ạ? Hoặc là,

có, có lí do, gì đó, để khiến thầy, không giận?

- Không! - Ôn Nhan Khanh lạnh lùng đáp.

- Vậy, sao thầy, còn muốn, nghe, em giải thích ạ?

Ôn Nhan Khanh khẽ nhắm mắt lại.

- Thầy, không, sùng bái, ai ư? Thầy là người, tự tin, nên, đã có, đủ lòng tin,

vào bản thân mình, rồi. Nhưng mà, em, không được như vậy - Lần đầu tiên Tô Ngu mở đầu một cách dài dòng như vậy. Ngay lúc đó, tất cả mọi sợ hãi và vội vàng đều trào dâng khiến cô quên mất mình bị khiếm thính, quên mất mình không giỏi biểu đạt - Em là người, thiếu tự tin. Bởi vì, dù có, nỗ lực, đến mấy, em cũng luôn, hiểu rằng, mình, không được, như những người khác. Nếu, thầy trao đổi, với những người khác, thầy sẽ hiểu, đối phương, được, mười phần; nhưng, nếu đổi lại, là một người, khiếm thính, như em, thì sẽ, chỉ còn, được sáu phần. Vì thế, khi cơ hội, xuất hiện, trước mặt, em không cam lòng.

Ôn Nhan Khanh vẫn yên lặng nhìn cô.

- Em sợ rằng, nếu không, tranh thủ, thì sẽ mất, cơ hội, trở thành, người

phụ việc, cho Hạ Ly; em sợ rằng, nếu không, tranh thủ, thì cũng sẽ, đánh mất, rất nhiều cơ hội, sau này; em sợ rằng, mình sẽ, càng ngày càng xa, Hạ Ly, càng ngày, càng xa, mục tiêu, càng ngày, càng xa Vì thế, em muốn, ở cạnh anh ấy, để học tập, muốn, trở thành một, Hạ Ly thứ hai, muốn tận mắt, chứng kiến các tác phẩm, kia, đã ra đời, như thế nào, dưới bàn tay, của anh ấy Mong muốn ấy, đã làm em, không quan tâm đến, lời nhắc nhớ, của thầy, em

xin lỗi! Em, thành thật, xin lỗi thầy!

Tô Ngu đứng dậy, cúi rạp người trước thầy giáo, mái tóc dài xõa xuống hai bên mang tai giống như hai ngọn thác từ trên cao đổ xuống che lấp cả khuôn mặt, cô bày tỏ sự hối lỗi bằng một tư thế khiêm nhường nhất, thậm chí còn có chút đáng thương.

Ôn Nhan Khanh đăm đăm nhìn cô phải đến vài phút.

Còn Tô Ngu vẫn cứ cúi rạp người như thế, không dám đứng thẳng lên.

Cuối cùng Ôn Nhan Khanh khẽ thở dài, đẩy ghế đứng dậy rồi đi vòng quaHồi 13.2

bàn đến trước mặt cô, nắm lấy cánh tay cô, có ý bảo cô ngẩng đầu lên.

Tô Ngu ngẩng đầu lên với ánh mắt đầy mong đợi, thế nhưng lại chỉ thấy Ôn

Nhan Khanh chầm chậm nói rành rọt từng tiếng:

- Lí do của em tuy rất cảm động nhưng có điều em đã chọn lí tưởng thay vì chọn quy định, vậy thì chắc hẳn em cũng đã phải có sự chuẩn bị tinh thần để chịu trách nhiệm. Bởi vì đã tham gia cuộc thi này, nên em, không thể tiếp tục, là học sinh của trường S.S được nữa.

Không thể tiếp tục là học sinh của trường S.S được nữa.

Cặp môi mỏng của Ôn Nhan Khanh mở ra khép lại, từng tiếng từng tiếng

phát ra trước mắt cô mỗi lúc một to, khiến cô thấy mình trong chốc lát trượt sâu xuống đáy vực thẳm.

Vẫn không được sao? Một khi đã vi phạm quy định không được phép vi phạm thì cho dù có lí do cảm động đến mấy cũng vẫn không được tha thứ hay

sao?

Nước mắt đã ứa ra nhưng Tô Ngu cố kìm nén không để cho nó rơi xuống.

Cô chỉ nghẹn ngào nói được mấy tiếng:

- Xin lỗi thầy xin lỗi, vì đã, làm trái, lời dạy của thầy Em thành thật, xin

lỗi thầy

Đúng vào lúc cô đang tuyệt vọng nhất thì cánh cửa gỗ hắc đào mở ra, rồi

một người bước vào nắm chặt lấy tay cô. Tô Ngu nhìn lại, thì ra là Diệp Nhất.

- Không sao rồi - Diệp Nhất nhìn cô cười rạng rỡ.

Quả nhiên là Diệp Nhất.

Vẫn là Diệp Nhất.

Hay nói cách khác luôn chỉ có mình Diệp Nhất.

Lần nào cũng vậy, đúng vào lúc cô mất phương hướng nhất, đau khổ nhất,

khó khăn nhất thì người xuất hiện trước mặt cô luôn là Diệp Nhất. Chỉ cần Diệp Nhất xuất hiện là mọi khó khăn trở ngại dường như đều tiêu tan hết.

Đúng là cô đã tin tưởng con người này một cách không thể lý giải được.

Đúng là cô đã nương tựa vào con người này một cách không thể lý giải

được.

Nói "không thể lý giải được", nhưng thực ra là cô đã tiếp nhận con người này bằng một tâm trạng khác.

Diệp Nhất vỗ vỗ bàn tay cô an ủi, rồi quay sang nhìn Ôn Nhan Khanh.

Không để cậu ta kịp mở miệng, Ôn Nhan Khanh đã lấy tay ra hiệu:

- Nếu em đến để nói đỡ cho Tô Ngu thì không được hoan nghênh đâu. Em có thể đi được rồi, tiện thể đưa Tô Ngu đến phòng giáo vụ làm thủ tục thôi học - Diệp Nhất nhíu mày, đang định cười thì Ôn Nhan Khanh đã lại nói - Cười không tác dụng gì đâu, cầu xin hay ép buộc cũng không tác dụng gì. Người phá vỡ quy tắc đương nhiên sẽ phải bị trừng phạt.

- Đương nhiên, đương nhiên - Diệp Nhất vừa nói vừa rối rít gật đầu - Người phá vỡ quy tắc đương nhiên sẽ bị trừng phạt, đặc biệt là phá vỡ quy tắc của ông anh họ thân yêu của em thì lại càng không thể tha thứ được.

Ôn Nhan Khanh lạnh lùng nhìn Diệp Nhất, vẻ như chờ đợi xem lần này cậu ta giở trò gì. Không ngờ Diệp Nhất không nói gì thêm mà chỉ quay lại nắm tay

Tô Ngu, nhẹ nhàng nói:

- Mình đi thôi.

Tô Ngu buồn rầu gật đầu.

Diệp Nhất vừa cười vừa xoa đầu cô:

- Không sao rồi. Anh họ, chúng em đi đây, tạm biệt! - Rồi kéo Tô Ngu đi ra

ngoài.

Cánh cửa gỗ hắc đào đóng sầm lại. Bên ngoài, hành lang dài hun hút.

Lòng Tô Ngu lúc này giống như cái hành lang dài ấy, cũng trở nên gó bó,

tối tăm và lạnh lẽo.

Diệp Nhất vỗ vỗ tay nhưng đèn cảm ứng không sáng, cậu ta thở dài:

- Ái chà, thợ điện lại lười biếng rồi! - Quay lại nhìn Tô Ngu, lúc đó đang mở

to đôi mắt, trong sáng, nhìn cậu ta không chớp trông hệt như một chú cún con đáng thương bị chủ vứt bỏ không biết đi đâu về đâu.

- Mình sẽ giúp cậu - Diệp Nhất nhướn mày, sau đó chớp chớp mắt - Cậu cười một tiếng đi, mình sẽ hô biến một cái, cho cậu xem trò ma thuật thần kì này.

Nhưng Tô Ngu không thể cười được.

Diệp Nhất hết cách, đành lấy từ trong túi áo ra một thứ, khua qua khua lại

trước mặt cô:

- Xem này!

Tô Ngu đưa tay đón lấy, thì ra đó là một tờ "Đơn xin nghỉ phép", người xin

nghỉ là Nghiêm Phương.

- Cậu có biết Nghiêm Phương là ai không? - Diệp Nhất hỏi.

Tô Ngu lắc đầu không biết.

- Cậu cần biết, chẳng phải vừa rồi ông anh họ kì cục của mình bảo chúng ta

đi gặp người này hay sao?

Tô Ngu thất kinh:

- Là, trưởng phòng, giáo vụ?

- Ừ.

Tô Ngu ngơ ngẩn nhìn tờ đơn, thời gian xin nghỉ chính là ngày hôm nay,

hơn nữa còn nghỉ liên tục trong ba tháng tiếp theo!

Diệp Nhất giả vờ thở dài:

- Trưởng phòng Nghiêm công tác đã lâu năm, vừa may dịp này về chăm vợ

sắp sinh con và ở cữ nên mới nghỉ lâu như vậy, xem ra cũng là hợp tình hợp lí. Mà trưởng phòng giáo vụ nghỉ rồi thì thủ tục thôi học của cậu cũng phải hoãn

lại. Thật đáng tiếc!

Tô Ngu run rẩy hỏi:

- Như vậy, có, được không? Thầy giáo Ôn biết được liệu càng giận hơn

không?

- Tất nhiên là được chứ. Cậu xem chữ kí này - Thầy hiệu trưởng trường Quý Doãn Tiên đích thân kí cho nghỉ phép. Hơn nữa cậu lại là ân nhân cứu mạng con trai ông ấy, vì thế đến hiệu trưởng cũng ngầm cho phép rồi, cậu cứ tiếp tục đợi đi.

Tuy Diệp Nhất nói như vậy nhưng lòng Tô Ngu hiểu rất rõ, thầy Quý Doãn Tiên bận trăm công nghìn việc, nếu không phải là Diệp Nhất xin thì chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ để ý đến chuyện vặt vãnh như thế này.

Cùng một lúc, trong lòng cô ngổn ngang đủ thứ cảm xúc. Cảm động, áy náy, hi vọng sau lúc tuyệt vọng, vui mừng sau khi buồn đau Cô nhìn Diệp Nhất mà nước mắt lưng tròng, không biết nên cảm ơn thế nào cho phải.

Diệp Nhất dường như hiểu rõ tâm tình của cô, cậu thôi cười nhẹ nhàng nói:

- Cậu định cảm ơn mình đấy à?

Tô Ngu cố gắng gật đầu.

- Vậy thì - Diệp Nhất tiến lại gần thêm một bước, nhìn cô bằng ánh mắt

dịu dàng, ôn hòa, hiền hậu và lịch sự. Trong mắt cậu ta trào dâng bao nhiêu tình cảm, rồi lại từ từ lắng xuống từng chút, từng chút một.

Tim ai đó đang đập rất mạnh.

Rõ ràng là không gian rất tĩnh lặng, nhưng vì chia sẽ hơi thở của nhau nên

cũng giống như là chia sẽ cùng một cảm giác vậy.

Diệp Nhất muốn hôn cô ư?

Diệp Nhất sẽ hôn cô ư?

Tâm trạng Tô Ngu rối bời.

Cô có nên nhắm mắt lại, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn đang đến rất gần

này không? Hay là nên đẩy cậu ta ra, kìm nén con tim đang đập loạn xạ này lại.

Diệp Nhất

Diệp Nhất

Diệp Nhất

Tô Ngu bỗng nhiên nhắm mắt lại.

Người cô cứng đờ, run rẩy.

Không ngờ cuối cùng Diệp Nhất lại dừng lại, không hôn cô mà tì trán mình

vào trán cô.

Tô Ngu cảm nhận được trán mình ấm áp hẳn lên, bèn mở mắt ra một cách vô thức. Ở khoảng cách gần đến mức hình bóng hai người có thể lồng vào

nhau như vậy, cô thấy đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy:

- Đã hẹn rồi thì phải tốt nghiệp cùng nhau không được bội ước đâu nhé.

Dù có buồn chàn, dù có mờ mịt, cũng đều muốn cùng Diệp Nhất, học tập

cho đến lúc kết thúc. Vì thế, chúng ta, phải cùng tốt nghiệp, với nhau, được

không, Diệp Nhất?

Đó là những lời cô nói với Diệp Nhất từ rất nhiều hôm trước.

Lúc này, những lời đó được Diệp Nhất nói lại.

Tô Ngu không biết cảm giác trong lòng mình lúc này thực ra là thế nào. Có

thể là do cảm giác này quá phức tạp, không thể biểu đạt bằng lời được, thế nên cô chỉ còn biết dang tay ra ôm chặt lấy Diệp Nhất, ngả đầu vào bờ vai trông có vẻ gầy yếu nhưng lại vô cùng đáng tin cậy kia, trả lời rành rọt từng

tiếng một:

- Dù có bị, bảo là mặt dày, là trơ trẽn, thì mình cũng, không đi đâu, mình

phải, ở đây, để tốt nghiệp, ra trường, cùng Diệp Nhất!

Vì cúi đầu xuống nên cô không thấy được vẻ mặt của Diệp Nhất lúc đó.

Đó là thứ tình cảm trong suốt như giọt sương đọng trên đóa hoa hồng buổi

sáng mùa xuân.

Đó là thứ tình cảm ấm áp như ánh mặt trời trên sàn gỗ sau buổi ban trưa.

Cùng nhau tốt nghiệp.

Tô Ngu và Diệp Nhất, hai người phải cùng nhau.

Không được tách rời.
Bình Luận (0)
Comment