Rừng Hổ Phách

Chương 15

Bởi vì thấy em cô đơn, nên muốn chia sẻ niềm vui với em;

Bởi vì thấy em kiên cường, nên muốn bảo vệ sự dũng cảm của em.

Em là cô gái anh yêu nhất trên thế gian này,

Vì thế

Hãy lấy anh em nhé!

***

Thứ sáu, lúc Tô ngu ăn sáng xong rồi lên lớp, Tô Hòa vẫn chưa dậy.

Cô đeo túi sách ra khỏi cửa liền thấy có một chiếc Phaeton đậu ở dưới sân,

vì trông rất quen nên cố tình nhìn kĩ, số cuối của biển số xe là 5A14, không sai,

đó là xe của thầy Ôn. Còn đang ngạc nhiên thì người trong xe đã bước ra hỏi:

- Chị em đâu rồi?

Cô chỉ lên trên tầng như một cái máy.

Người ấy liền đi lên.

Cô thấy tim đập thình thịch. Sớm thế này mà thầy Ôn đã đến tìm chị

mình. Còn chị, hôm qua đi gặp thầy mãi đến tận bốn rưỡi sáng mới về. Thực

ra giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lúc đến trường kể chuyện này cho Diệp Nhất nghe, cậu ta cười sằng sặc

hệt như một con cáo, lại còn bảo:

- Đừng lo cho họ, yên tâm đi, hai người này không thể có chuyện gì đâu.

- Nhưng, trông chị, rất lạ

- Đang trong giai đoạn ban đầu, điều đó là khó tránh khỏi! - Diệp Nhất phẩy tay.

Đến cậu ta cũng nói như vậy nên Tô Ngu quyết định không cần nghĩ nữa. Cô luôn tin tưởng Diệp Nhất hơn bất kì ai trên thế gian này, cậu ta đã nói như vậy thì nhất định là không có chuyện gì rồi.

Nhưng dẫu sao thì Tô Ngu cũng đã quá lạc quan. Bởi vì, đối với Tô Hòa mà

nói, đúng là đã có chuyện, quả thật là đã xảy ra chuyện rất, rất, rất lớn rồi!

Trong căn phòng khách nhỏ chật chội, cô và Ôn Nhan Khanh ngồi ở hai phía đối diện của sofa, yên lặng nhìn nhau đã hơn mười phút. Cô đương nhiên là thấy vô cùng căng thẳng, tủi hổ, cộng thêm một nỗi oán hận không nói nên lời; còn Ôn Nhan Khanh, lại ung dung tự tại đến mức không thể ung dung tự tại hơn được nữa.

Bời vì, ngay từ lúc vừa bước vào anh ta đã ngồi lì trên sofa không đứng dậy, một thành viên khác trong căn phòng này cũng đã chào đón anh ta, đó là -

chú mèo Giảo Tử.

Con Giảo Tử cất tiếng "meo meo" rồi nhảy lên đùi anh ta, sau đó lật ngửa bụng đòi được vỗ về. Tô Hòa ở bên cạnh thấy thế nghiến răng - con mèo chết

tiệt! Chết tiệt thật, chết tiệt thật, chết tiệt thật!

Thế là Ôn Nhan Khanh liền vỗ về nó, còn Giảo Tử cất tiếng "gừ gừ, gừ gừ", người và mèo vô cùng hòa thuận, yên lành. Tô Hòa giận đến muốn thổ huyết - nhớ lại lúc Tô Ngu mới chuyển đến đây ở, phải mất một tháng Giáo Tử mới chính thức cho con bé ôm ấp vỗ về. Ấy vậy mà một người ngoài như Ôn Nhan Khanh mới đến chưa đầy một phút, nó đã chủ động dính chặt lấy rồi.

Hừm, tên họ Ôn biến thái này quả nhiên có sức hấp dẫn đối tượng cùng

giới! Hiệu quả cả với con mèo đực đã bị thiến này!

Ôn Nhan Khanh đột ngột mở miệng:

- Anh khát rồi.

Mặc kệ anh! Tô Hòa bực tức nghĩ thầm: Vừa rồi sơ ý chưa nhìn rõ xem là ai đã vội mở cửa cho anh vào, bây giờ hối hận cũng đã muộn, lại còn đòi rót trà

cho uống nữa à, đừng mơ!

Ôn Nhan Khanh đợi một lát rồi lại nói:

- Sáng thứ sáu anh thích uống nhất là hồng trà Timberland của Anh.

- Xin lỗi, nhà dân nghèo không có loại trà này.

- Anh mang theo đây rồi.

- Hả? - Tô Hòa sững người, sau đó thấy Ôn Nhan Khanh từ từ lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ mun, đặt lên bàn trà.

- Pha bằng nước 950C, hai thìa đường, cảm ơn.

-

Độ C cái em gái anh ấy! Tô Hòa giận đến nỗi chỉ muốn đá một cái cho anh

ta bay ra ngoài. Tại sao con người này lại có thể ngồi ở đây như thể không có chuyện gì xảy ra, lại còn không biết xấu hổ sai cô làm này làm nọ nữa chứ? Anh ta không hề có ý xin lỗi vì chuyện xảy ra tối qua hay sao? Có thể, có người không chừng còn cho rằng được người đàn ông kiểu mắt để trên đỉnh đầu này để ý và đến nhà đã là vinh hạnh lắm rồi, nên một cô bé lọ lem như cô phải

cảm động quỳ xuống hôn chân anh ta mới đúng?

Dựa vào cái gì vậy!

Tô Hòa xô chiếc ghế sofa, đứng phắt dậy:

- Anh cút đi!

Ôn Nhan Khanh nhếch đôi lông mày lên, trong ánh sáng ban mai lúc mờ lúc tỏ, trông anh vẫn rất hấp dẫn và phong tình.

A a a!!! Vì sao cô lại phải chịu sức hấp dẫn của sắc đẹp như vậy? Tô Hòa

buồn bực vò đầu bứt tai, quay mặt đi gào lên:

- Tóm lại, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!

- Em chắc chứ?

- Chắc rồi, chắc lắm rồi! Đi ngay đi! Phiền quá!

Ôn Nhan Khanh sờ vào tai Giảo Tử khiến nó dễ chịu nhắm mắt lại. Anh

buồn rầu thở dài:

- Nhưng lúc này anh lại không thể đi được.

- Cái gì! - Tô Hòa nổi điên, chắc là mình phải xuống nước một chút, ồ không, xuống nước một giây là anh ta sẽ được thể lên mặt ngay.

Đúng vào giờ phút then chốt này, Ôn Nhan Khanh đã nói một câu có tác

dụng kì diệu hệt như một câu thần chú, khiến mọi bực bội, tức giận trong cô

đều tan biến hết. Anh ta nói rằng:

- Kẻ theo dõi kia đang ở bên dưới nhà em, anh đang bảo vệ em đấy.

Tô Hòa đờ người ra vài giây, phản ứng đầu tiên của cô là chạy ngay đến bên cửa sổ thò đầu ra nhìn xuống dưới - quả nhiên bên cạnh đám cây bụi có một gã đàn ông gầy nhỏ đang đi đi lại lại sau gốc cây. Mũ hắn ta kéo sụp xuống mặt nên không thể biết được có phải là gã đàn ông tối hôm đó hay không, nhưng nhìn điệu bộ lén la lén lút kia cũng đủ khiến cô như thể từ chín tầng mây rơi xuống đáy vực sâu.

Mãi lâu sau cô mới cứng đờ người quay đầu lại, hỏi với vẻ thê thảm:

- Ôn, Ôn Nhan Khanh Em, em phải làm sao bây giờ?

- Hiện giờ em rất an toàn.

- Nhưng em, em không thể cứ sống mãi trong nỗi ám ảnh thế này được - Nước mắt cô, vì sợ hãi và vì những nguyên nhân không thể nói rõ được, bỗng chốc chứa chan - Lúc nào cũng có người giám sát mình như vậy thì em làm

sao có thể tiếp tục sống nữa?

Ôn Nhan Khanh trầm tư giây lát, đến lúc mở miệng cũng vẫn lại là câu nói lúc trước.

- Pha bằng nước 950C, hai thìa đường, cảm ơn.

Giậu đổ bìm leo, thừa cơ bắt nạt người ta, đồ tiểu nhân!

Tô Hòa vừa nguyền rủa vừa miễn cưỡng cầm hộp trà trên bàn đi vào bếp

pha một cốc, rồi lại bưng đến trước mặt Ôn Nhan Khanh.

Ôn Nhan Khanh nhìn chằm chằm phải đến năm phút vào chỗ trà được đổ trực tiếp vào cốc thủy tinh rồi tùy tiện pha bằng nước sôi cho xong chuyện, hơn nữa đường trắng vẫn còn sót lại ở trên mép cốc.

Tô Hòa ấp úng nói:

- Cái đó, em thực sự không biết pha trà, hơn nữa trong nhà cũng chỉ có loại

đường trắng dùng để nấu nướng đó thôi

Cô còn chưa nói hết câu thì Ôn Nhan Khanh đã cầm cốc trà lên uống một

ngụm rồi ngẩng đầu lên bảo:

- Ngon lắm.

Không phải vậy chứ, pha trà như thế này mà vẫn ngon à?

Ôn Nhan Khanh đặt con Giảo Tử xuống sofa, đứng dậy chìa tay ra cho cô:

- Đi nào.

- Hả? Đi đâu?

- Xuống dưới tìm người kia nói cho rõ ràng, làm nốt việc mà hôm trước em lấy hết dũng khí định làm cho xong nhưng vẫn chưa xong được kia.

Rồi không đợi cô trả lời, anh ta liền nắm lấy tay cô. Cùng lúc nhận thấy bàn tay ấm lên, dường như cơ thể cô cũng có nhịp điệu riêng, cô đi theo Ôn Nhan Khanh.

Tô Hòa ngơ ngẩn nghĩ, mình làm sao vậy, vì sao mỗi lần gặp con người này cô đều không có cách nào để suy xét, phản kháng, mà chỉ biết đi theo anh ta? Kí ức về chuyện quấn quýt xác thịt đêm qua vẫn ghi sâu trong đầu, nhớ lại việc mình từng thân mật với chủ nhân của bàn tay này, mặt cô chợt nóng ran.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, thì hai người đã bước ra khỏi cửa.

Vừa trông thấy họ, gã đàn ông gầy nhỏ kia liền quay đầu chạy.

Ôn Nhan Khanh lập tức hét lên:

- Đứng lại!

Này, đây chẳng phải là lúc phải xông đến bắt hắn hay sao? Hét lên bảo hắn

đứng lại thì có tác dụng gì? Tô Hòa nghĩ thầm.

Nhưng điều không ngờ tới đã xảy ra. Tên theo dõi kia quả thật đã dừng bước đứng lại, hơn nữa vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng lại phía họ như lúc bỏ chạy, toàn thân hắn run cầm cập.

Tô Hòa hết sức tò mò, chuyện này là thế nào vậy? Cô bước nhanh đến,

nắm lấy vai xoay người hắn lại, hỏi:

- Này, vì sao cứ theo dõi tôi suốt vậy? Rốt cục là định làm - Cô đang định hỏi hắn định làm gì nhưng không nói tiếp được nữa mà sững sờ nhìn người đàn ông gầy nhỏ trước mặt, dường như không dám tin vào mắt mình, mãi lâu sau

mới thốt ra được một từ - Happen?!

Thì ra kẻ theo dõi mấy lần làm cô sợ chết khiếp kia chính là Happen!

Vì sao? Vì sao Happen lại theo dõi mình? Ông ta định làm gì?

Tô Hòa quay sang nhìn Ôn Nhan Khanh với hàng loạt nghi hoặc chưa lí giải

được, còn Ôn Nhan Khanh lại tỏ vẻ vô cùng lạnh lùng, chớp chớp mắt có vẻ

rất không vui:

- Anh vẫn chưa đi à?

Happen nãy giờ vẫn run lẩy bẩy, nghe thấy Ôn Nhan Khanh hỏi như vậy thì cảm thấy toàn thân như sụp đổ, lập tức vùng thoát ra khỏi bàn tay Tô Hòa, chạy đến trước mặt Ôn Nhan Khanh. Tô Hòa đang sợ ông ta sẽ làm điều gì hại đến Ôn Nhan Khanh thì Happen đột ngột dừng lại, cúi rạp người sát đất, nói: - Xin xin lỗi! Xin xin xin lỗi! Tôi cũng không biết biết vì sao, đã đã lên máy máy bay rồi, nhưng cuối cùng lại lại xuống xuống, sau sau đó ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào lại tìm đến đây, xin xin lỗi, tôi thật thật thật sự không muốn muốn nhìn trộm hai người, tôi chỉ chỉ là xin xin lỗi!

Anh ta xin lỗi mà nước mắt rơi lã chã, nức nở hệt như một đứa trẻ. Dáng vóc gầy nhỏ, mái tóc dài rối bù, sống lưng cúi lom khom và giọng nói lắp bắp

kia khiến Tô Hòa cảm thấy vô cùng thương cảm.

- Xin xin thứ thứ lỗi cho tôi! Tôi thật sự không không có ý đến đến quấy rầy hai người! Thật thật sự không có ác ý, tôi không không có suy nghĩ gì gì khác! Tôi chỉ muốn xem xem, tôi biết làm làm như vậy là rất

rất xấu xa, nhưng tôi tôi không tự kiềm chế được, xin xin lỗi

Tô Hòa im lặng nhìn Happen hồi lâu, sau đó bước đến nắm lấy tay anh ta.

Happen kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn cô với đôi mắt đẫm nước. Tô Hòa

cởi mở:

- Chẳng phải ông muốn biết rôi sống thế nào sao? Có muốn lên nhà uống trà không? - Cô vừa nói vừa lườm Ôn Nhan Khanh - Hồng trà Timberland của Anh đấy.

Lúc này, không chỉ riêng Happen mà ngay cả Ôn Nhan Khanh cũng ngẩn người ra.

Hồng trà được pha lại, đổ vào trong ấm đặt trên bàn trà, đồng thời ở đó còn có thêm hai chiếc cốc thủy tinh.

- Xin lỗi, nhà cửa sơ sài, không có dụng cụ pha trà riêng, mọi người chín bỏ làm mười vậy. May mà còn có nước sôi - Tô Hòa đẩy một cốc trà đến trước mặt Happen.

Happen vẫn không tự nhiên, tuy ngồi trên sofa nhưng thực ra chỉ ngồi ghé một tí bên ngoài chứ không dám ngồi sâu vào trong, trong khi đó Ôn Nhan Khanh ở bên cạnh còn tựa cả lưng vào thành sofa, đúng là địa vị chủ khách đã quá rõ ràng. Đợi đã, Ôn Nhan Khanh trở thành chủ căn nhà này từ bao giờ vậy? Tô Hòa không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta.

Lúc này Happen bưng cốc trà nóng hổi nhấp một ngụm. hơi nước nóng

phản chiếu mắt anh ta hồng lên. Anh ta nghẹn ngào nói:

- Xin xin lỗi

- Ông đã xin lỗi rồi mà.

Thực ra, từ sau khi phát hiện người theo dõi mình là Happen thì nỗi sợ hãi trong lòng Tô Hoài đã hoàn toàn tan biến. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được vì sao Happen lại bám đuôi theo cô. Chắc chắn là ông ta cho rằng cô là bạn gái của Ôn Nhan Khanh, vì không kiềm chế được nỗi niềm tương tư trong lòng nên hết đến thành phố B theo dõi Ôn Nhan Khanh rồi lại quay về đây

theo dõi cô, xem "dáng điệu vui vẻ" khi hai người bên nhau như thế nào.

Sau khi đã hiểu như vậy, cô cảm thấy Happen quả thật rất đáng thương. Là một họa sĩ tên tuổi lẫy lừng nhưng lại chỉ vì một chữ tình mà phải dày vò đến như vậy, hơn nữa còn trở thành một kẻ theo dõi và nhìn trộm. Thực ra cuộc

đời ông ta cô quạnh đến mức nào?

- Meo - Giảo Tử nãy giờ vẫn nằm ngủ ở trong góc bỗng ngóc đầu dậy, phát hiện thấy trong nhà có thêm một vị khách liền kêu lên.

Happen giật nảy mình giống như bị điện giật.

Tô Hòa vội giải thích:

- Xin lỗi, đây là con mèo tôi nuôi, tên là Giảo Tử - Cô ôm con mèo từ dưới đệm sofa lên, đang định đem nhốt vào trong phòng của Tô Ngu thì bỗng phát hiện ánh mắt rực sáng của Happen.

Ông ta nhìn Giảo Tử không chớp mắt, ánh mắt có thể nói là vô cùng tha thiết.

- Ồ có muốn ôm nó không? - Tô Hòa hỏi một câu thăm dò.

- Hả, có thể được à? - Happen rụt rè hỏi.

Tô Hòa vội đưa con mèo đến trước mặt ông ta. Nó cũng chằm chằm nhìn

Happen không chớp mắt. Ông ta thận trọng đưa tay ra, từ từ đỡ lấy nó.

Vừa đỡ lấy con mèo, sắc mặt Happen liền thay đổi, giống như một người bị lạnh cóng bỗng nhiên có một chiếc áo bông; giống như một người đang đói

bỗng nhiên được một bữa ăn no; giống như một người yếu đuối bỗng nhiên có

một bộ áo giáp có thể bảo vệ cho mình.

Ông ta ôm Giảo Tử, còn Giảo Tử cất tiếng kêu "meo, meo", cọ tai vào tay ông ta.

- A, nó, nó, nó cọ vào tay tôi! Nhìn, nhìn, nhìn thấy không? Cọ, cọ tôi đấy! - Happen nhảy tưng tưng.

- Nhìn thấy rồi - Tô Hòa thấy như muốn khóc - Đồ phải gió! Giảo Tử, mi quả

nhiên kì thị giới tính, dựa vào đâu mà yêu quý đàn ông như vậy!!!

- Nó tên, tên là gì?

- Giảo Tử - Tô Hòa thấy xấu hổ vì đã không đặt cho con mèo một cái tên hay h ơn .

Nhưng Happen lại không để ý, anh ta nhắc con mèo lên, cọ đầu mình vào

đầu nó, miệng lẩm bẩm:

- Giảo Tử ngoan, ngoan lắm, xinh, xinh lắm, đáng, đáng yêu lắm, mềm mại

lắm

Thực ra Giảo Tử là con mèo rất xấu. Lúc trước nhà đối diện chuyển nhà vứt nó lại, vì lúc đó là mùa đông, Tô Hòa thấy nó đáng thương nên đưa về nuôi. Thường ngày, tuy cô cũng rất yêu quý nó nhưng cũng không thể nào thơm vào tai nó như vậy được.

Nhưng Happen lại làm được.

Ông ta hôn tai nó, rồi lại hôn móng vuốt nó. Tô Hòa vốn định nhắc nhở ông

ta rằng có thể nó đã từng dùng những móng vuốt đó bới cát sỏi để lấp phân, nhưng lại nghĩ nếu nói ra sẽ làm ông ta cụt hứng nên thôi.

Happen ôm Giảo Tử rất lâu rồi mới buông tay ra với vẻ quyến luyến không

nỡ rời, run run đứng dậy nói:

- Tôi, tôi phải đi rồi. Xin lỗi, lần này tôi đi thật. Tôi sẽ lập tức đến sân bay mua

vé về Rome, không, không bao giờ làm phiền hai người nữa. Xin hãy tin, tin

tôi!

Tô Hòa vừa định nói vài lời an ủi ông ta thì Ôn Nhan Khanh đã lạnh lùng

bảo:

- Mong rằng lần này ông nói lời giữ lời.

Mặt Happen đỏ bừng, xấu hổ, vội vàng quay lưng đi ra.

Ông ta vừa mới mở cửa thì Giảo Tử đang ở trên sofa lại kêu lên một tiếng.

Lưng Happen rung động, dừng bước, quay đầu lại nhìn Giảo Tử, ánh mắt vẻ quyến luyến.

- Tôi, tôi có thể ôm, ôm nó lần nữa không? - Ông ta lại hỏi, vẻ sợ sệt.

Tô Hòa gật đầu.

Happen nở nụ cười thích thú hệt như một đứa trẻ, bước đến ôm Giảo Tử

lên, thân mật thơm vào tai, vào móng vuốt và đuôi nó.

Nhìn cảnh tượng như vậy, Tô Hòa bỗng nhiên buột miệng nói:

- Ông thích Giảo Tử à? Nếu thích thì tôi tặng nó cho ông đấy.

Toàn thân Happen rung lên, quay lại hớn hở:

- Thật, thật không?

Sau khi nói xong Tô Hòa có hơi chút hối hận, nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của ông ta, cô cảm thấy lúc này mà từ chối thì thật tàn nhẫn. Vì thế cô chỉ còn

cách gật đầu:

Nước mắt Happen bỗng ứa ra:

- Thật, thật thế à? Cảm ơn, cảm ơn cảm ơn! Tôi nhất định sẽ đối xử tốt, tốt

với nó! Cô biết, biết không? Trước đây nhà thầy giáo tôi cũng nuôi một con

mèo như, như thế này, cũng đốm đen, đen trắng nhưng sau đó đã bị xe chèn chết rồi. Thầy giáo rất, rất buồn, về sau không bao giờ nuôi, nuôi mèo nữa.

Thì ra Happen thích con mèo xấu xí này là bởi vì những chuyện trước đây. Cũng được, sau khi có con mèo này rồi, ông ta sẽ có nơi để gửi gắm tâm sự, không còn xem trộm cuộc sống một cách vô nghĩa như vậy nữa.

Tô Hòa đi vào phòng ngủ lấy ra một cái túi đựng mèo, rồi lại gói thêm một ít thức ăn cho nó.

- Những thứ này cho ông. Lẽ ra tất cả những thứ thuộc về nó đều phải đưa hết cho ông nhưng như thế ông lên máy bay sẽ rất bất tiện, sau khi về Rome rồi

ông chịu khó mua mới vậy nhé!

- Cảm ơn, cảm ơn - Happen luôn miệng cảm ơn, ánh mắt vừa vui thích vừa cảm động.

- Giảo Tử, đến nhà chủ mới vui vẻ nhé. Nhớ phải ngoan đấy! - Tuy chỉ là một con mèo xấu xí và tầm thường nhưng đến lúc phải xa cách cũng cảm thấy vô cùng quyến luyến. Tô Hòa xoa đầu nó, kết quả là bị nó cắn cho một cái.

Cô đau điếng rụt tay lại.

- Xin, xin lỗi, cô có sao không? - Happen vội hỏi han cô với tư cách là chủ của con mèo. Vai trò của hai người đã hoàn toàn thay đổi theo chiều ngược lại. Trong lòng Tô Hòa dường như đang khóc thầm.

Khốn kiếp, quả nhiên là con mèo tầm thường, xấu xí, vô lương tâm!

Cuối cùng Happen cũng mãn nguyện xách túi mèo đi ra.

Khi Tô Hòa đem cốc trà vào bếp rửa, Ôn Nhan Khanh cũng theo vào, đứng

ở cửa lặng lẽ nhìn cô hồi lâu rồi bỗng nhiên nói:

- Em cũng rộng lượng đấy chứ.

Tô Hòa không quay lại nhìn, chỉ miễn cưỡng cười gượng.

- Giảo Tử về với Happen sẽ sướng hơn ở đây rất nhiều. Em nghèo quá, có lúc không có cả tiền để mua thức ăn cho mèo, đành phải cho nó ăn thức ăn hiệu Hoàng Gia. Nghe nói đây là thức ăn công nghiệp, nếu thực sự đối xử tốt với mèo thì cần phải cho nó ăn thức ăn thiên nhiên. Hơn nữa Giảo Tử cũng không có đồ chơi, không có chỗ để cho mèo cào, cái gì cũng không có. Nghe nói có một loại diều bay gọi là Go cat, con mèo nào trông thấy cũng thích đến phát cuồng, thế nhưng em không mua được Happen quý nó như vậy, chắc chắn sẽ mua tất cả cho nó.

- Chỉ vì mỗi một lí do này thôi à? - Trong mắt Ôn Nhan Khanh có thứ gì đó còn hơn cả sự dịu dàng, nhưng Tô Hòa đứng quay lưng lại nên không nhìn thấy.

Cô cười rồi đáp:

- Đương nhiên, làm gì có lí do nào khác nữa Anh có biết vì sao mà em nuôi

Giảo Tử không?

- Vì sao?

- Mùa đông năm ấy, còn nhớ là em vừa tốt nghiệp ra trường, đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm việc làm phù hợp, vì thế rất tự ti. Giảo Tử bị chủ cũ vứt bỏ, nằm rúm ró trong góc cầu thang, rét run cầm cập. Cầu thang máy bị hỏng, lúc em đi cầu thang bộ lên thì trông thấy nó. Nó khẩn thiết nhìn em, hi vọng sẽ được em mang về nhà nuôi, nhưng em ngay cả bản thân mình còn chưa nuôi nổi, làm sao có thể chăm sóc cho một con vật nhỏ nữa? Tuy nó theo em vào đến tận cửa nhưng sau khi vào phòng, em vẫn quyết tâm nhốt nó ở ngoài. Hôm sau, cũng rất tình cờ, hệ thống cung cấp hơi sưởi ngừng hoạt động. Trong nhà rất lạnh. Em gọi điện cho bên dịch vụ, họ nói rằng đang kiểm tra sửa chữa không biết đến bao giờ mới xong. Thế là em nằm cuộn tròn trong chăn, nghĩ rằng mình còn lạnh như thế thì con Giảo Tử ở bên ngoài không biết còn lạnh cóng đến thế nào? Cuối cùng không đành lòng được nữa, em khẽ mở cửa ra xem, nó vẫn chưa đi mà đang nằm trên tấm thảm trước cửa. Thấy em mở cửa, nó ngóc đầu dậy kêu lên một tiếng Đó là một cảm giác rất kì diệu, trong lúc không có ai trò chuyện với em thì con mèo làm bạn; trong lúc emHồi 15.2

cảm thấy nhỏ bé yếu ớt thì có một con mèo, thực ra còn nhỏ bé hơn em, đang

cần em chăm sóc, vì thế em đã giữ Giảo Tử lại - Nói đến đây cô lại cười - Vì thế hôm nay khi Giảo Tử quấn lấy Happen, em liền nghĩ nó nhất định là một con mèo thần kì, có thể thấy được sự cô đơn của con người. Nó xuất hiện trước mặt em đúng vào lúc em cô đơn nhất, và khăng khăng đòi theo Happen vào lúc ông ấy cô đơn nhất. Vì thế em mới tặng nó cho Happen. Tuy rằng không nỡ xa nó nhưng em cảm thấy làm như vậy là đúng, bởi vì bây giờ em đã

không còn cô đơn nữa rồi

Cô còn chưa nói hết cậu, Ôn Nhan Khanh bỗng nhiên bước lại ôm chặt lấy

cô từ phía sau, gục đầu lên vai cô, nói một câu:

- Mình cưới nhau nhé!

Cốc trà trong tay Tô Hòa rơi xuống đất khiến nó vỡ làm ba mảnh. Cô đột

ngột quay người lại, nhìn thẳng vào Ôn Nhan Khanh:

- Chuyện này em phải hỏi mẹ đã!

Đầu Ôn Nhan Khanh dường như bốc khói, còn Tô Hòa thì như tự nói với

mình:

- Chắc chắn mẹ em sẽ không đồng ý cho em lấy anh, dù sao cũng không môn đăng hộ đối, hai nhà quá khác nhau! Hơn nữa mẹ em vẫn luôn nói là không thể nương tựa được những người đàn ông đẹp trai, mà anh thì lại để tóc dài, vì thế nhất định bà sẽ thấy không thuận mắt. Hơn nữa, nói cho cùng em cũng chưa hiểu về anh được bao nhiêu. Không được, không được, em không thể lấy anh được! Còn chuyện xảy ra tối qua tuy là sai ở anh nhưng cũng tại em không cự tuyệt đến cùng, em cũng có trách nhiệm, vì thế em em không cần anh phải chịu trách nhiệm. Kết hôn gì gì chứ anh nên bỏ ý định này đi, em sẽ coi như chưa nghe thấy gì cả - Nói xong cô liền định bỏ chạy nhưng lại bị Ôn Nhan Khanh ôm lấy thắt lưng kéo lại như kéo một con gà.

- Không hiểu nhau ư? - đôi mắt phượng của Ôn Nhan Khanh nhắm lại đầy nguy hiểm.

Tô Hòa lắc đầu, rồi lại vội vàng gật đầu.

- Anh có biết nấu ăn không?

- Có! - Nghĩ đến những món ăn ngon miệng nấu theo kiểu Tây, mặc dù hoàn cảnh lúc này rất đặc biệt, nhưng Tô Hòa vẫn không kìm được nước bọt đang ứa ra.

- Hứng thú của anh ngoài giờ làm việc là gì?

- Đọc sách! - Cô không thể quên một, hai, rồi ba phòng đọc ở nhà anh. Nhà bình thường có một phòng đọc đã là tốt lắm rồi, nhưng nhà con người này

hình như lại có nhiều phòng đọc đẹp chẳng khác gì thư viện!

- Xe ô tô anh đi là loại gi?

- Phaeton! - Chính chiếc xe này dẫn tới việc hai người quen biết và yêu nhau,

làm sao quên được!

- Anh có biết hát không?

- Biết! - Hơn nữa còn hát hay không biết đến mức nào! Nhớ lại lúc anh hát cho cô nghe bài With You All The Time qua điện thoại, cô bỗng nhiên lại thấy xúc động.

Ánh mắt Ôn Nhan Khanh rực sáng nói:

- Em biết rất nhiều về anh, chỉ trừ khoản XXX ra, như vậy còn nói là chưa hiểu

à?

- Hả? - Thì ra mục đích thật sự khi anh hỏi những điều này là thế à? Tô Hòa ngây người ra.

Ôn Nhan Khanh bỗng đưa tay vuốt tóc cô, sau đó quay ra, vừa đi vừa bảo.

- Chuẩn bị đồ đạc.

- Để làm gì?

- Về thành phố E.

- Trời ơi - Tô Hòa từ chỗ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi, vội vàng kéo tay anh

- Đến gặp mẹ em ư? Không được, không được, không được đâu!

- Em đưa mẹ ra làm lí do để từ chối anh, vậy thì hãy chờ xem anh làm thế nào để xóa bỏ lí do này nhé! Cho em mười lăm phút chuẩn bị.

Tô Hòa muốn khóc nhưng mắt ráo hoảnh.

Cứ như vậy, cô bị ép xin nghỉ làm, bị ép lên đường về nhà mẹ đẻ.

Khi tan học về nhà, Tô Ngu thấy trên bàn trà có một tờ giấy trong đó viết:

"Em yêu quý của chị, chị có việc phải về thành phố E, bây giờ vẫn chưa biết phải đi bao lâu, vì thế trong mấy ngày này em ở nhà một mình phải rất cẩn thận, trước khi đi ngủ hay ra khỏi nhà phải kiểm tra tất cả bình gas, cửa sổ cũng như điện, nước. Trời bắt đầu trở lạnh rồi, em lấy chiếc áo mỏng trong tủ tường ra mà đắp. Bây giờ có nho rồi, em mua về ăn để bổ sung vitamin".

Những dòng chữ như nhắn nhủ kết thúc đột ngột ở đây.

Chữ cuối cùng kéo dài ra, có vẻ như người viết dùng bút viết vội vàng.

Thầy giáo Ôn đến tìm chị mình có liên quan gì đến việc chị về quê không

nhỉ?

Câu hỏi nay chợt lóe lên trong đầu cô nhưng rồi nhanh chóng bị thay thế bằng cảm giác thích thú vì ngày mai cô đã trở thành trợ thủ của Hạ Ly, có thể sớm tối được nhìn thấy anh.

Ngày mai

Cô có thể nhìn thấy người ấy, ở bên cạnh người ấy, xem những ý tưởng

đẹp đến mê hồn kia tuôn ra từ ngòi bút của người ấy rồi biến thành những đồ

vật thật, chứng kiến hết kì tích này đến kì tích khác lần lượt ra đời

Ngày mai.

Một ngày đem đến cho người ta biết bao suy nghĩ và xao động trong lòng!

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tô Ngu nhận được một tin nhắn - là của Diệp

Nhất.

"Chúc mừng cậu, ngày mai tước mơ đã trở thành hiện thực!".

Cô gửi lại biểu tượng gương mặt cười rạng ngời.

"Sau khi gặp Hạ Ly, cậu có thể hỏi giúp mình một câu được không?" - Tin

nhắn thứ hai của Diệp Nhất.

Cô nhắn lại một dấu hỏi.

Năm giây sau, câu hỏi được gửi đến. Điều Diệp Nhất hỏi là: "Cậu giúp mình

hỏi xem anh ấy cảm thấy khiếm khuyết của BLOOD là gì?".

Khiếm khuyết của BLOOD là gì.

Đúng vậy, kể từ sau khi xem đáp án của Tạ Thanh Hoan trong giờ học hôm

ấy, câu hỏi này luôn day dứt trong lòng cô. Những khiếm khuyết mà Tạ Thanh Hoan đề cập rõ ràng là rất dễ phòng ngừa, thí dụ như vấn đề về chiếc khoen móc, nhưng vì sao một nhà thiết kế hàng đầu như Hạ Ly lại thiết kế nó như

vậy?

Đó là do sơ suất? Hay là anh cố ý?

Một nhà sáng tạo như Hạ Ly sẽ đánh giá và nhìn nhận tác phẩm này của

mình thế nào đây?

Tô Ngu cứ nghĩ đi nghĩ lại, cả trong lúc ngủ cũng nghĩ, trên đường đến nhà Hạ Ly vào ngày hôm sau cũng vẫn nghĩ về vấn đề này.

Xuống xe bus, đi bộ năm phút, chính là con ngõ yên tĩnh ấy.

Ánh nắng ban mai giống như sương. Trong màn sương sớm ấy, vạn vật đều

mang đến một vẻ đẹp rất mềm mại.

Hè qua. Thu đến rồi.

Trong gió thu tháng Mười, hương hoa quế ngào ngạt. Hít không khí vào đầy

lồng ngực, cảm giác như con tim đang ngất ngây.

Tô Ngu chỉnh lại chiếc váy đang mặc, vẻ căng thẳng. Hôm nay cô vẫn mặc chiếc váy xanh da trời, vòng tay màu đỏ và đôi giầy nhỏ màu hồng như hôm qua, chỉ khác là có thêm chiếc khăn quàng cổ màu hồng. Tuy Diệp Nhất từng khen cô ăn mặc như vậy trông rất đẹp nhưng không biết trong mắt nhà đại

thiết kế Hạ Ly sẽ như thế nào nhỉ?

Cô đưa tay áp lên chỗ có con tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, sau đó chầm chậm đưa tay ra đẩy cánh cổng lớn.

Sương trong vườn có vẻ dày hơn ở ngoài ngõ, trong màn sương, cô nhìn thấy Hạ Ly.

Hạ Ly mặc chiếc áo len cổ chữ V màu đen, ngồi trên xe lăn, đang tưới hoa.

Chiếc áo len rộng, ngón tay anh gầy nhỏ và dài, những giọt nước trong vắt

từ miệng chiếc bình màu trắng chảy xuống, trong làn sương trắng mờ trông huyền ảo giống như hồn ma của cây cỏ, nhưng rồi lập tức tan biến sau khi được anh trao cho sự mềm mại giống như cây cỏ bằng trí tuệ tuyệt đỉnh của mình.

Tô Ngủ đứng lặn yên ở cổng một lúc.

Mãi đến khi Hạ Ly tưới xong đám hoa bên trái, quay lại và nhìn thấy cô.

Ánh mắt dịu dàng, ngời sáng chào đón, anh nói:

- Cùng làm chứ?

- À được ạ!

Tô Ngu vội vàng chạy vào, đang định đón lấy bình nước trong tay Hạ Ly thì

anh đã cười bảo:

- Ở kia vẫn còn.

Bấy giờ cô mới để ý thấy ở bên lối đi còn có ba chiếc bình nữa liền đỏ mặt xin lỗi rồi cầm lấy một chiếc, trong đó đã đổ đầy nước. Hạ Ly ở bên cạnh thong

thả giải thích:

- Trong sân không có vòi nước nên phải lấy nước từ trong nhà, để khỏi phải đi lại nhiều nên mỗi lần mang ra bốn bình, vừa đủ để tưới hết đám hoa này.

- Sao, không lắp, máy phun nước, tự động?

Tô Ngu hiếu kì hỏi, như vậy có phải là đỡ phải tự mình tưới tắm vất vả hơn không. Nhà thiết kế hàng đầu như Hạ Ly không thể không nghĩ đến điều này

được. Hạ Ly nhìn đám hoa cỏ màu sắc sặc sỡ, nói với vẻ bình thản:

- Em cũng biết cuộc sống của nhà thiết kế về cơ bản đều là trăn trở ngày đêm và miệt mài làm việc trong thời gian dài, có khi gặp phải trắc trở khó gỡ còn cảm thấy nóng nảy, sốt ruột và buồn phiền. Vì thế phải cố bắt mình làm việc gì đó để cởi bỏ những u ám và ngột ngạt do làm việc quá lâu này. Mà còn có hoạt động nào tốt hơn là tiếp xúc thân thiện với những cây cỏ đẹp đẽ tuyệt

diệu nhất của thiên nhiên trong ánh nắng ban mai dịu dàng như thế này?

Vì anh nói rất chậm nên cô hiểu hết cả, anh muốn ra ngoài vận động và tiếp xúc với thiên nhiên nên mới cố tính không làm máy phun nước tự động. Cái nguyên tắc tự mình gắng sức thực hiện mọi việc này cũng thật đáng yêu đấy chứ.

Cô nhìn thần tượng đang ở khoảng cách một thước, cảm thấy hình như mình đang ở gần anh hơn một bước.

- Em cũng tận hưởng khoảnh khắc này đi.

- Vâng! - Cô gật đầu, sau đó bước lên bắt đầu tưới hoa. Cô tập trung chú ý

đến nỗi không thấy được câu nói tiếp theo của Hạ Ly đó là - Bởi vì sắp sửa

phải bước vào thế giới tối tăm rồi.

Anh chăm chú nhìn cô, dưới đôi lông mày dày rậm như của búp bê kia, đôi mắt đen sẫm phát ra những tia sáng phức tạp, vừa như mỉm cười, lại vừa như giễu cợt.

Cùng thời gian này, ở trường S.S có một người đang lom khom lén lút đột nhập vào bên trong cánh cửa hắc đào. Người này quen đường quen lối nên tránh được ống kính camera nhìn thấy, dùng thẻ từ đã chuẩn bị sẵn để mở cửa rồi nhanh như chớp lẻn vào bên trong.

Trong phòng của Ôn Nhan Khanh, vì không kéo rèm lên nên rất tối. Trong bóng tối, người này toét miệng cười để lộ ra hai hàm răng trắng đều tăm tắp, vừa khe khẽ hát điệu dân ca Mua bán tình yêu, vừa mở máy tính của Ôn Nhan

Khanh:

- Copy thẻ của anh, mở cửa phòng anh, để biết được chân tướng sự việc thì dù có làm kẻ cắp cũng vẫn cam lòng. Nhân lúc anh không có nhà lẻn vào bên trong, mở máy tính, nhập mật mã là chuyện rất đơn giản. Lúc đầu anh không chịu nói, không nói cũng chẳng sao, tự thiếu gia này cũng có thể dễ dàng mở cửa hậu trường. Chân tướng không phải là thứ anh muốn giấu là giấu được,

xem nào, tôi hiểu rồi, cuối cùng anh muốn gì đây

Tiếng hát bỗng dưng im bặt.

Diệp Nhất nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác lúc đó đã không thể

biểu đạt bằng hai chữ "kinh ngạc" được nữa. Cậu ta hối hả di chuột, kéo cửa sổ xuống, ánh mắt ngày càng sửng sốt, cuối cùng bàn tay cũng run lên cầm

cập:

- Không phải vậy chứ?

Cậu đứng bật dậy, rút điện thoại bấm số của Ôn Nhan Khanh nhưng nhận

được thông báo:

Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy

Làm gì thế! Chẳng phải lão này được mệnh danh là mở máy suốt 24 giờ hay

sao? - Mắng xong, Diệp Nhất lại nghĩ một lát rồi gọi số thứ hai, sau ba tiếng

chuông đầu bên kia có người nhấc máy:

- Alô ai đấy?

- Có phải bác sĩ Tần không ạ? Tôi là Diệp Nhất.

- Ồ, cậu Diệp Nhất đấy à, đã lâu không gặp.

- Bác sĩ Tần, tôi có mấy việc phải nhờ ông giúp đỡ.

- Rất vui được phục vụ cậu, tôi có thể giúp gì cho cậu?

- Việc thứ nhất, tôi cần xem hồ sơ bệnh án của anh trai tôi lúc anh ấy còn sống.

Đầu bên kia im lặng một lát:

- E rằng không được.

- Sao lại không được?

- Đã rất nhiều năm trôi qua rồi

- Nhưng cũng vẫn có thể tìm được, tôi biết ông nhất định còn giữ - Ánh mắt Diệp Nhất trầm ngâm - Ông không đưa cũng không sao, tôi sẽ đến hỏi bệnh viện.

Đầu bên kia có vẻ rất khó xử, nhưng rồi cuối cùng cũng trả lời:

- Được rồi ngày mai tôi sẽ fax cho cậu.

- Trước một giờ chiều nay! - Diệp Nhất nói như ra lệnh.

-  Thôi được.

- Nhắc lại xem nào.

Bác sĩ Tần thở dài:

- Trước một giờ chiều nay tôi sẽ fax cho cậu bệnh án của anh cậu.

- Việc thứ hai, tôi muốn bác sĩ giúp liên hệ với sĩ quan cảnh sát phụ trách vụ án chị tôi bị bắt cóc năm đó, tôi phải nói chuyện với ông ta. Thời hạn cũng là trước một giờ chiều nay.

-  Diệp Nhất thiếu gia, tôi có thể hỏi cậu làm thế để làm gì không?

- Chỉ là muốn xác nhận một việc thôi - Ánh mắt Diệp Nhất quay sang máy tính của Ôn Nhan Khanh.

Trên màn hình 22 inch là một bức ảnh đã ngả vàng.

Trong ảnh, một người phụ nữ hao gầy đứng ở bến xe giữa đám đông tấp

nập, trên tay bế một đứa bé, đang khóc rất thương tâm. Người phụ nữ trạc hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhưng trông già trước tuổi, tuy không đẹp nhưng gọn gàng sạch sẽ, chất phác thật thà. Tuy nó chỉ khoảng bốn, năm tuổi nhưng trên khuôn mặt trắng trẻo đã thể hiện thần sắc khác hẳn so với tuổi của mình, nó đang nhìn vào ống kính với vẻ lạnh lùng, khinh miệt.

Mắt đứa bé rất to, con ngươi đen nháy, còn đôi lông mày vừa dài, vừa rậm lại vừa dựng lên.

Giống như một con búp bê.

M àn t hứ t ư

Giờ đây anh và em, ta lại gặp nhau

Dang đôi tay nắm lấy tay nhau

Để phá tan lời nguyền vạn năm về trước

Thể hiện quyết tâm

Để lời nguyền hóa giải

Viết nên trang sử mới

Quá khứ, chuyện xưa tan cùng mây khói

Vì ngày mai

Cỏ non xanh nước

Ánh dương ngập tràn.
Bình Luận (0)
Comment