Rừng Thép

Chương 11


Đôi mắt anh sáng như sao, lại gần trong gang tấc khiến Chu Cẩn nhìn mãi không rời.
Giang Hàn Thanh cởϊ áσ sơ mi ra.
Nhìn bên ngoài thì thấy anh có vẻ thư sinh, nho nhã, dáng người mảnh khảnh, nhưng phần cơ bụng lộ ra lại rất săn chắc.
Chu Cẩn không nhịn được chạm lên, bàn tay lập tức cảm nhận được sự cường tráng và cứng rắn.

Cô chợt nhớ đến cách Giang Hàn Thanh khống chế Lại Tam.

Chắc chắn phải trải qua huấn luyện mới có được kỹ thuật chế ngự đối thủ như vậy.
Giang Hàn Thanh hưởng thụ việc Chu Cẩn kiểm duyệt thân thể mình, nghiêm túc hỏi: “Em hài lòng chứ?”
Chu Cẩn vội vàng thu tay, nghe thấy câu hỏi của anh, vừa ngại ngùng lại vừa muốn cười.
Cô cười, đôi mắt cong lên như trăng khuyết.
Nụ cười đó khiến Giang Hàn Thanh không khỏi động lòng, giơ tay vén mấy sợi tóc ướt mồ hôi dính lên má của Chu Cẩn.
Hành động đó khiến vành tai đang ửng hồng bị lộ ra, nhìn dáng vẻ càng mê người.

Tình cảm cuồn cuộn trong ánh mắt nồng nàn của Giang Hàn Thanh.

Anh cúi đầu, cắn nhẹ vào tai cô.
“Chu Cẩn.”
Giọng nói mềm mại cùng hơi thở nhẹ nhàng khiến Chu Cẩn không nhịn được nuốt nước bọt.
Cô men theo cánh tay anh ôm chặt.

Ngón tay bấm vào da thịt sau lưng Giang Hàn Thanh.
Lưng của Giang Hàn Thanh rất rắn chắc, gầy một chút nhưng lại rất mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp.

Ánh đèn dịu nhẹ trong căn phòng phủ trên da khiến anh trông giống như một bức tượng sáp.
Cơ thể của Giang Hàn Thanh rất sạch sẽ.


Chu Cẩn có thể ngửi thấy trên người anh hương thơm mát mẻ, giống như bạc hà.

Cô chưa thấy ai có mùi dễ chịu như vậy.
Anh hôn cô thật sâu, xé rách chiếc qυầи ɭóŧ dưới váy.
Giang Hàn Thanh không dám nghĩ, có bao nhiêu người đã từng nhìn thân thể tuyệt đẹp này.
Trong quán bar Phượng Hoàng Lửa, đám người đông đúc đi ra đi vào, không ngừng va vào vai của Chu Cẩn.

Giang Hàn Thanh đứng quan sát từ trong góc khuất.

Có lúc, anh cực kỳ chán ghét sự nhạy bén của mình, vì anh có thể dễ dàng nhìn ra được từng gã đàn ông đi qua bên cạnh cô đang ôm trong lòng những suy nghĩ vừa bẩn thỉu, vừa ghê tởm như thế nào.
Sự đố kị thực sự có thể khiến cho một người rơi vào trạng thái điên cuồng, mất kiểm soát.

Anh biết mình không có tư cách nhưng lại không thể gạt đi suy nghĩ – Chu Cẩn chỉ có thể thuộc về anh.
Chu Cẩn thở hổn hển.
Rõ ràng Giang Hàn Thanh khá vụng về, không hề thành thạo, nhưng dưới sự trêu trọc của anh, trái tim cô đập dồn dập, dần chìm vào u mê.
Ánh mắt của cô mơ màng, hỗn loạn.

Đột nhiên, thân thể ướt đẫm mồ hôi của cô bị Giang Hàn Thanh kéo vào lòng.
Vật cứ.ng rắn nóng bóng của người đàn ông chạm vào hoa hu.yệt.

Chu Cẩn bất giác cắn môi, ngại ngùng nhận ra nơi kín đáo kia đã tràn ngập dịch mật.
Khuôn mặt của hai người kề sát vào nhau.

Giang Hàn Thanh đưa tay giữ gáy của Chu Cẩn.
Cô không nhìn thấy biểu cảm của anh mà chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp đồng nhịp với động tác mạnh mẽ của thắt lưng, không ngừng cọ sát vào viên thịt mẫn cảm của cô.

Hơi thở của người đàn ông hỗn loạn, gấp gáp, nhưng lại không đi vào trong khiến Chu Cẩn sinh ra một loại cảm giác làʍ t̠ìиɦ hoang đường.
Không phải làʍ t̠ìиɦ, mà giống như Giang Hàn Thanh đang mê mẩn thân thể cô.
Giữa h.ai chân tê dại như điện giật khiến Chu Cẩn nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Dưới bàn tay của Giang Hàn Thanh, thân thể cô trở nên mềm mại như nước.
Giang Hàn Thanh không ngờ Chu Cẩn có thể phát ra âm thanh yêu kiều như thế, khiến du͙ vọиɠ trong mạch máu tăng vọt lên.
Cơ bắp trên cánh tay anh dần dần căng cứng.
Ngay sau đó, Chu Cẩn nghe thấy âm thanh vừa sung sướиɠ vừa kiềm nén trong cổ họng của Giang Hàn Thanh.

Chất dịch ấm nóng bắn lên eo nhỏ của cô.
Giang Hàn Thanh thở vài hơi mới thả lỏng cơ bắp toàn thân, áp sát vào Chu Cẩn.
Cô cảm nhận được l*иg ngực ấm áp của Giang Hàn Thanh vẫn còn lên xuống dồn dập thì vô cùng kinh ngạc hỏi: “Không phải đây là lần đầu của anh đấy chứ?”
Khuôn mặt Giang Hàn Thanh ửng đỏ: “…Ừ.”
“…”
Trong lòng Chu Cẩn cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Quả nhiên cô không hiểu gì về Giang Hàn Thanh.

Tuy rằng nhìn anh có vẻ lạnh lùng, có thể thấy không mấy nhiệt tình với chuyện nam nữ, nhưng diện mạo tuấn tú như thế khiến Chu Cẩn cho rằng ít nhất anh cũng từng có bạn gái.
Chu Cẩn sợ động đến tự trọng đàn ông của anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói: “Yên tâm, em sẽ có trách nhiệm với anh.”
Giang Hàn Thanh luôn bình tĩnh, khách quan.

Vốn dĩ anh cũng đã thừa nhận những thay đổi của mình, nhưng nghe câu nói trêu trọc của Chu Cẩn lại cảm thấy có chút xấu hổ.
“… Chu Cẩn.”

Đôi mắt phượng hẹp dài, đôi môi mỏng mím lại.

Chu Cẩn nhìn khuôn mặt bối rối của anh chỉ biết mỉm cười, đẩy ng.ực anh: “Em đi tắm đã.”
Phòng tắm tràn ngập hơi nước.

Chu Cẩn quay mặt vào bức tường, nước nóng chảy trên làn da của cô.
Cô khó có thể bình tĩnh được.

Vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Giang Hàn Thanh, cái thứ cứng như sắt đó, làn da nóng bỏng cùng cánh tay dày vò đôi bồng đảo của cô.
Chu Cẩn vỗ vỗ lên mặt khiến mình tỉnh táo hơn.
Cửa phòng tắm bị mở ra nhẹ nhàng.
Chu Cẩn kinh ngạc nhìn Giang Hàn Thanh đi vào.

Cánh tay đã băng kín của anh giờ đã ướt hết rồi.

Những giọt nước trượt xuống theo sống lưng của anh.
Ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài ấm áp nho nhã của anh là cơ bắp đầy mạnh mẽ, trông rất vừa vặn chứ không gồ ghề, thô cứng.
Giang Hàn Thanh đứng sau lưng cô.

Một tay giữ eo của cô, một tay kéo cánh tay cô đặt lên bức tường, đan mười ngón tay vào nhau.
Chu Cẩn nghĩ, đúng là giữa đàn ông và phụ nữ luôn có điểm khác biệt.

Cô khá cao, vừa mạnh mẽ, vừa dẻo dai, lúc chấp hành nhiệm vụ còn linh hoạt hơn so với đồng nghiệp nam.

Nhưng khi Giang Hàn Thanh đứng sau lưng cô, hoàn toàn giam cầm cô vào lòng thì cô mới biết cảm giác áp bức mạnh mẽ từ thân thể của người đàn ông là như thế nào.
“Chu Cẩn.” Đôi mắt anh đỏ ngầu, nghiêng người cắn vào tai cô như dã thú, nói: “Anh vẫn muốn.”
Mái tóc đen của anh rối loạn và ướt đẫm, những giọt nước chảy theo sợi tóc rơi xuống.

Anh khẩn cầu: “Cho anh đi.”
Chu Cẩn nhẹ nhàng thở vài hơi, nhắm mắt lại, cảm nhận sự run rẩy đầy nhẫn nại của Giang Hàn Thanh.

Cô thừa nhận, thấy anh khổ sở như vậy, cô cũng cảm thấy đau lòng.
Thứ cứng dài đang chần chừ bên ngoài hoa hu.yệt bỗng cứ thế đi vào, chậm rãi, kiên quyết, sâu một cách đáng sợ.
Chu Cẩn không kìm nổi tiếng rêи ɾỉ.
Sự đau đớn và tê dại thi nhau kéo tới.

Cô ngửa cổ để nước từ vòi hoa sen chảy xuống làm mờ tầm mắt, trượt trên làn da run rẩy của cô.
Giang Hàn Thanh cắn lên vai cô, mυ"ŧ cần cổ trắng nõn, thân dưới hết lần này đến lần khác tiến vào thật sâu.
Dấu răng, vết hôn, còn có thứ cứng như sắt kia khảm chặt vào nơi sâu nhất của cô.

Tất cả đều là dấu vết do Giang Hàn Thanh để lại.
Không biết bao lâu sau, từ phòng tắm, đến bàn làm việc của anh, rồi đến giường ngủ, đồ đạc bừa bộn trên mặt đất.

Chu cẩn không nhớ nổi lần điên cuồng gần nhất là từ bao giờ nữa.
Giang Hàn Thanh khi ở trên giường không giống dáng vẻ lạnh lùng, kiềm chế thường ngày.

Anh như dã thú lần đầu ngửi thấy mùi máu, cuồng dã, nhiệt tình, không phải là kỹ thuật hoàn hảo mà đem hết những thứ bị anh kìm nén thường ngày ra thỏa thuê giải tỏa trên người Chu Cẩn.
Cuối cùng, Chu Cẩn không còn chút sức lực nào, đôi tay theo phản xạ bám vào giường.

Trong bóng tối, chỉ có thứ mạnh mẽ kia va chạm ở nơi sâu nhất của cô, vừa mãnh liệt vừa dứt khoát.
Cơ thể nõn nà không ngừng bị chiếm lấy khiến Chu Cẩn run rẩy, chỉ có thể thở chứ không đủ sức rêи ɾỉ nữa.
Cuối cùng, cô ngất đi trong sự dồn dập của những động tác ra vào.

Trong mơ hồ, Chu Cẩn nghe thấy Giang Hàn Thanh không ngừng xin lỗi bên tai cô.
“Xin lỗi.

Chu Cẩn, anh xin lỗi.”
Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông, thành kính hôn lên bờ vai, lên sống lưng rồi đến cái eo thon của cô.
Trước khi ngất đi, Chu Cẩn còn cố hỏi anh: “Sao lại xin lỗi?”
Nhưng cô không thể nghe được câu trả lời.

Bình Luận (0)
Comment