Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 2

Máy bay tạm thời hạ cánh tại Seattle, nhân viên y tế đã đợi sẵn ở sân bay lập tức đưa giảng viên xuống máy bay. Khi sắp đi xuống, cô sinh viên cảm kích nhìn Thư Trừng: “Cảm ơn chị nhiều, thật sự cảm ơn chị nhiều lắm.”

Thư Trừng nhìn cô gái mấy giây, sau đó vội né tránh: “Không có gì.”

Giọng nói lạnh lùng của Thư Trừng khiến cô gái có cảm giác khác lạ, nhưng cô ấy vẫn nhiệt tình nói: “Chị có thể cho em số điện thoại không? Sau khi về nước em muốn cảm ơn chị.”

Giọng điệu Thư Trừng vẫn lạnh nhạt: “Không cần.”

Lúc này, nhân viên y tế đang tìm người đi cùng giảng viên, cô gái chỉ đành rời khỏi sân bay. Mọi việc đã được giải quyết, máy bay lại cất cánh.

Thư Trừng đeo bịt mắt lên, nghỉ ngơi một lúc. Cô không để ý thấy người đàn ông có vẻ ngoài thu hút, mặc áo sơ mi trắng phía sau đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.

Vì có sự cố phải hạ cánh khẩn cấp nên khi máy bay tới thành phố C đãchậm hơn dự kiến một tiếng. Thư Trừng đi ra khỏi sân bay, rồi bắt một chiếc taxi tới nhà mợ.

Taxi dừng trước khu biệt thự, Thư Trừng xuống xe, đi vào tiểu khu, vừa ngước mắt lên nhìn đã thấy một người phụ nữ trung niên nho nhã đứng ở cửa căn biệt thự chờ cô. 

Mợ đã nghỉ hưu, cậu cũng gần độ tuổi về hưu. Mấy năm trước con trai họ mở một công ty nhỏ tại thành phố C, gần đây khá phát triển, giờ anh ấy đã là tổng giám đốc công ty tầm trung, ngày tháng nhàn nhã, hưởng vinh hoa phú quý, do vậy cả nhà họ sống trong biệt thự cũng là lẽ đương nhiên.

Nhìn thấy Thư Trừng, mợ vô cùng vui vẻ. Bà vội đi lên cầm lấy vali trong tay Thư Trừng: “Trừng à, sao cháu đột nhiên quay về thế? Có chuyện gì sao?”

Mợ hỏi vậy là vì từ khi Thư Trừng ra nước ngoài học, chỉ khi tới tết Trung Thu cô mới về thăm nhà một lần, cho dù là Quốc Khánh hay Giao thừa cô cũng không về. Bây giờ là ngày bốn tháng bảy âm lịch, còn hơn một tháng nữa mới tới Trung Thu.

Cho dù là người thân nhưng Thư Trừng vẫn duy trì sự lạnh nhạt đó, cô cười gật đầu: “Vâng.”

Mợ kéo vali đi vào biệt thự: “Vậy lần này cháu định ở lại bao lâu?”

Thư Trừng đáp: “Cháu không biết.”

Cô thật sự không biết. Lần này cô quay về là vì email đó, ai là người gửi nó? Người gửi có mục đích gì? Địa chỉ nhắc tới trong email ẩn giấu điều gì? Cô không biết gì hết.

Mợ biết rõ sau vụ hỏa hoạn năm đó, tâm lý của Thư Trừng đã có vấn đề. Mặc dù bà từng đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không có cách nào trị tận gốc. Về sau cô vẫn luôn như vậy, ít nói, không thích trò chuyện với ai, luôn nhốt mình trong không gian riêng. Cũng vì thế mà cả nhà mợ rất yêu thương Thư Trừng, họ mong có thể bù đắp tình yêu từ bố mẹ mà cô thiếu thốn, cũng mong có thể giúp cô gỡ bỏ nút thắt tâm lý.

Thư Trừng thay dép đi vào nhà, cô liếc nhìn xung quanh một lượt, mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ có một mình mợ ở nhà. Cô nghĩ có lẽ cậu đã đi làm, anh trai đi công tác hoặc tới công ty, do vậy cô cũng không hỏi gì thêm, đi theo mợ lên tầng, sau đó vào phòng riêng.

Mặc dù Thư Trừng hiếm khi về nước, nhưng phòng cô vẫn y như một năm trước lúc cô về. Rèm cửa trắng ngà sạch sẽ, ga giường xanh màu nước biển, bên cạnh là tủ quần áo, đuôi giường còn có một giá sách và bàn máy tính. Cho dù cô thường xuyên ở nước ngoài, ấy vậy mà tổ ấm của cô trong căn nhà này vẫn còn đó, được mợ dọn dẹp hàng ngày.

Mợ nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 11 giờ rồi, bà nói với cô vài câu rồi xuống nấu cơm.

Thư Trừng mở vali ra, sắp xếp quần áo. Khi cô xuống tầng thì mợ đã nấu cơm xong. Thư Trừng lặng lẽ ăn cơm, trong quá trình đó, hầu như chỉ có mình mợ lên tiếng hỏi han, câu được câu chăng.

“Trừng à, việc học ở Mỹ sao rồi? Cháu vượt cấp suốt thế, chắc giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?”

Thư Trừng gật đầu: “Vâng, năm sau là tốt nghiệp.”

“Cháu có dự định gì chưa?”

“Cháu vẫn chưa nghĩ tới.” Thư Trừng không định nói cho mợ biết cô đang là pháp y đặc biệt của FBI. Mặc dù mợ biết chuyên ngành đại học của cô, nhưng mợ không muốn cô làm nghề này, vì bà thấy cứ là ngành nghề liên quan tới phần tử tội phạm đều sẽ rất nguy hiểm.

Mợ nhìn cô: “Sau khi tốt nghiệp, cháu tới công ty của An Khả làm nhé? Cháu ở đó, có anh chăm sóc mợ cũng yên tâm hơn nhiều.”

An Khả là anh họ của Thư Trừng. Thư Trừng hiểu ý của mợ, cô là con một của chị gái ruột của mợ, đương nhiên mợ phải chăm lo cho cô cẩn thận.

“Thế nào cũng được ạ.”

Mợ đáp: “Vậy được, đợi cháu tốt nghiệp rồi mợ sẽ bảo An Khả sắp xếp công việc cho cháu.”

Ăn trưa xong, Thư Trừng nói dối mợ mình ra ngoài mua ít sách. Ra tới cửa, cô bắt taxi tới căn nhà số 5 núi Thanh Vân.

Taxi đi qua trung tâm thành phố, càng đi khung cạnh bên đường càng hẻo lánh, những tòa nhà cao chọc trời dần bị cây cối, bụi cỏ thay thế, chắc chắn họ đã tới ngoại ô.

Khi xe đi tới sườn núi khá thoải được một lúc thì dừng lại trước căn nhà cổ kính, Thư Trừng trả tiền rồi xuống xe.

Căn nhà trước mắt có ba tầng, tầng một là sân và nhà chính, tầng hai là gác xép, tầng ba là đình riêng biệt, chính giữa đình có một bàn đá lớn, khắp căn nhà đều toát lên vẻ cổ kính xa xưa.

Thư Trừng cảm thấy kỳ lạ, giờ người có tiền đều ở trong nhà mang phong cách châu Âu, nhưng người trước mắt này lại một mình một kiểu.

Cô đứng trước căn nhà cũ kỹ, đơn sơ, cảm giác như bản thân đã xuyên về quá khứ. Cánh cửa màu đỏ đậm đã loang lổ màu sắc, trên cửa có treo một tấm bảng đen khá mới khắc chữ: Văn phòng thám tử Phạm Thạc. Hai tay cầm hình đầu hổ đã bám đầy gỉ sét, tường sân màu trắng nhuốm một màu bụi đen.

Một cây tử đằng xum xuê, leo kín bức tường trong sân, một xe cảnh sát đỗ dưới gốc cây. Thư Trừng vừa đi vào bên trong, hai cảnh sát đã đi ra, một người trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, người còn lại khoảng chừng hai mươi mấy. Ngay khi hai người đi ra cửa, cửa phòng khách đã bị đóng lại ngay.

Cảnh sát trẻ nói: “Đội trưởng Trần, người này lai ai vậy? Bảo làm cảnh sát cấp cao thì không chịu, lại đi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.”

Cảnh sát lớn tuổi hơn lắc đầu: “Đừng nhắc nữa, cậu thấy cậu ta ở nơi kỳ quái như này là biết cậu ta là quái nhân rồi đấy.”

Khi hai cảnh sát đi ra, họ cũng nhìn thấy Thư Trừng đang đi vào, ba người nhìn nhau, không ai nói gì, ai đi đường của người đó. 

Lúc này, trong một căn phòng ở tầng hai, Quý Phạm Thạch mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo ở cổ được đính nút vàng, cúc áo ngay bên dưới vừa vặn khớp hai nút đó, lồng ngực rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện, bên dưới là quần âu màu đen. Hai tay anh đút vào túi quần, lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt sắc bén nhìn vào những bức ảnh máu me trên tường. 

Ánh nắng ban trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng lên cơ thể cao ráo, khỏe khoắn của anh, trông anh vừa nho nhã lại mang theo hơi thở đàn ông quyến rũ.

Lúc này, tiếng điện thoại rung vang lên trên bàn gỗ đỏ sẫm, anh cầm điện thoại lên: “Có chuyện gì?”

Người đàn ông ở đầu bên kia nói: “Tôi tặng cậu một món quà.” 

Vừa dứt lời, Quý Phạm Thạc đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người trong điện thoại cũng nghe thấy tiếng đó: “Xem ra quà tới rồi.”

Quý Phạm Thạch nghi hoặc mở cửa ra, chầm chậm đi xuống dưới tầng: “Quà gì? Đừng nói lại là búp bê kích cỡ người thật như trước nhé? Tôi không đói khát như cậu, không cần phải thế.”

“Tôi thô t.ục thế sao? Nói cho cậu biết này, lần này là người thật.”

Quý Phạm Thạc nhướng mày: “Cậu có ý gì?”

“Không phải cậu vẫn thiếu một pháp y sao? Tôi giới thiệu cho cậu một người.”

“Lai lịch thế nào?”

“Không phải người tới rồi sao, cậu tự hỏi đi.”

Quý Phạm Thạc đi qua phòng khách âm u, anh kéo cửa ra, một cô gái xinh đẹp trông như sinh viên đứng trước mặt anh. Cô đi giày bệt trắng, váy liền thắt eo cùng màu, mái tóc ngắn đen tuyền, mái bằng che đi một phần đôi mắt to tròn. Khóe môi anh nở nụ cười châm biếm, anh mặc kệ người trước mặt, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Cậu chắc chắn đây là pháp y chứ không phải học sinh cấp 3 chứ?”

Khi nhìn thấy người đàn ông này, trong đầu Thư Trừng lập tức xuất hiện một suy nghĩ, cô đã từng gặp người này. Nhưng so với anh trong ấn tượng của cô, anh trước mắt vô cùng ngông cuồng, kiêu ngạo. Chưa nói tới email tối qua là sao, tại sao anh lại bảo cô tới đây, chỉ riêng sự ngông cuồng hiện tại của anh đã khiến cô muốn phản kích.

Quý Phạm Thạc vừa dứt lời, Thư Trừng đã nói: “Tôi là tiến sĩ pháp y đại học Bang Peen, 23 tuổi, giờ đang là pháp y của FBI.”

Quý Phạm Thạc sững sờ, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười: “Không sai, là vậy đấy. Đại thần này, tôi đã mời người tới tận cửa cho cậu rồi, có thể giữ người lại được hay không phải xem bản thân cậu. Cậu cần một nhân tài như vậy, tôi tin hai người chắc chắn rất hợp.” Nói rồi điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Người có hiểu biết đều nắm rõ quy định đối với pháp y của nước ngoài, ai cũng sẽ kinh ngạc trước lời nói của Thư Trừng. Huống hồ Quý Phạm Thạc còn là người hiểu biết sâu rộng, anh biết rõ pháp y ở nước ngoài phải đáp ứng yêu cầu nghiêm ngặt tới mức nào.

Cô gái trước mắt trông rất trẻ trung, ngây thơ, nhìn bề ngoài chỉ như học sinh 17 tuổi, duy có đôi mắt to tròn, đen láy kia lại không hợp với tuổi chút nào, trên người cô như có một lớp lá chắn vô hình, ngăn cách cô với toàn bộ thế giới.

Quý Phạm Thạc còn chưa lên tiếng, Thư Trừng đã lạnh lùng hỏi: “Abner là anh đúng không?”

“Ừ.”

“Anh dụ tôi tới đây làm gì?”

Dụ? Quý Phạm Thạch nghĩ tới cuộc gọi vừa nãy, mặt vô cảm đáp: “Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, người dụ cô tới đây là bạn tôi.”

“Là sao?”

“Cậu ấy biết tôi cần một pháp y.”

“Tôi từ chối.”

Quý Phạm Thạc sững sờ. Từ trước tới nay chỉ có anh từ chối người khác, cô nhóc này vừa tới đã từ chối anh, thậm chí còn không thèm nhìn anh lấy một cái, hơn nữa anh còn chưa đích thân lên tiếng mời.

Quý Phạm Thạc nói: “Vậy cô tới đây làm gì?”

“Anh không nhất định phải biết, ít nhất không phải tới làm pháp y cho anh.”

Quý Phạm Thạc lại ngây người. Mới nói chuyện với cô vài phút, anh đã bị cô khịa cho hai lần, anh quyết định phải cho cô biết sự lợi hại của mình.

“Nếu cô nói là dụ, vậy chắc chắn bạn tôi đã cho cô thông tin quan trọng nào đó mà cô muốn. Trên người cô tỏa ra hơi thở khiến người ta không dám lại gần, không chỉ vì đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, mà chủ yếu là vì cô thiếu cảm giác an toàn và không giỏi giao tiếp. Có hai nguyên do dẫn tới điều này, thứ nhất là do bẩm sinh, thứ hai là cô gặp chuyện không may, chuyện này đã khắc sâu trong tâm trí cô, khiến cô phòng bị với thế giới bên ngoài. Hôm nay cô tới đây là vì bạn tôi đã cho cô thông tin liên quan tới chuyện đó.”

Lần này tới lượt Thư Trừng trố tròn mắt, anh nói không sai một chữ nào. Sau khi im lặng một lúc, cô nói: “Anh không cần phải phân tích tôi, tôi sẽ không làm pháp y cho anh đâu.”

Quý Phạm Thạc khinh thường: “Mời cô tới làm pháp y là ý của bạn tôi, tôi đâu có mời cô?”

Cho dù là ở trường đại học hay trong giới pháp y, Thư Trừng đều như một truyền kỳ, học trò xuất sắc của pháp y hàng đầu nước Mỹ, một người luôn đứng trên đỉnh cao như cô thường nghe được những lời cung kính, lời mời, lời chỉ dạy, hiếm khi phải nghe thấy những lời như “Tôi đâu có mời cô đâu” thế này.

Cô lạnh lùng đáp: “Được.” Nói xong cô liền quay người rời đi.

Ánh nắng và cơn gió mùa hạ thổi bay mái tóc ngắn, tà váy trắng của cô, bóng lưng nhỏ bé trông vừa cô độc lại lạnh lùng.

Quý Phạm Thạc nói với lại: “Nhưng cô không tò mò việc liệu tôi có biết chuyện bạn tôi biết hay không sao? Tôi còn là trưởng văn phòng thám tử đấy.”

Thư Trừng dừng bước, quay đầu lại: “Tôi không định chia sẻ bí mật của mình với anh, càng không muốn làm pháp y cho văn phòng thám tử của anh.”
Bình Luận (0)
Comment