Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Chương 32

Do thời gian xảy ra vụ nổ ở tòa nhà Hoằng Nghị khá đặc biệt, ảnh hưởng lại lớn nên hai ngày nay khắp các kênh, báo đài đều đưa tin về vụ án này.

Cậu mợ thích xem tin tức nhất đã nhìn thấy Thư Trừng mặc áo blouse trắng ở hiện trường vụ án, còn có cả Quý Phạm Thạc đang chỉ đạo bên trong.

Chuyện Thư Trừng làm pháp y cho cảnh sát không giấu nổi nữa, cộng thêm việc trước đó Quý Phạm Thạc và Thư Trừng bắt tay nói dối cậu mợ rằng anh là tổng giám đốc công ty của bố ở thành phố C, tất cả mọi chuyện đều bị vạch trần ngay lập tức.

Mợ tức tới không nói được gì, cậu đen mặt hỏi An Khả: “Có phải con biết chuyện này lâu rồi không?”

An Khả gật đầu, nghiêm túc nói: “Bố mẹ, con không muốn hai người vì chuyện này mà phủ nhận tất cả những gì Thư Trừng đã làm, thậm chí chia rẽ đôi uyên ương họ. Chuyện 13 năm trước đã giày vò Thư Trừng thế nào em ấy là người hiểu rõ nhất, cho dù là người thân nhất của em ấy, chúng ta cũng không thể cảm nhận hết cảm giác đó được. Em ấy họ Thư, không phải họ Long, cũng không phải họ Thẩm, người chết vào 13 năm trước là người của nhà họ Trừng, thứ em ấy gánh trên vai là hơn mười mạng người chết không rõ lý do, những người đó đều là người thân của em ấy. Sao chúng ta có thể nhẫn tâm bảo em ấy coi như không biết gì được?”

“Thư Trừng đã dựa vào chính mình để đi tới hiện giờ, em ấy chọn pháp y có gì sai? Em ấy tự cố gắng để tới Mỹ du học, cũng dựa vào năng lực của mình để thành công trở thành pháp y của FBI, thậm chí bây giờ em ấy đã trở thành pháp y của cục Công an, từ đầu tới cuối  chúng ta không giúp được gì cả. Thư Trừng chưa bao giờ cầu xin chúng ta điều gì, bố, hôm nay con cầu xin bố thay em ấy, bố mẹ hãy coi như chưa nhìn thấy gì hết, để chuyện này trôi qua đi.”

Mợ nghẹn ngào: “Mẹ không trách hai đứa lừa mẹ, nhưng cảnh sát và pháp y quá nguy hiểm.”

Cậu vỗ vai mợ, tỏ ý để bà điều chỉnh lại cảm xúc, đừng quá kích động. Sau đó ông nhìn An Khả bằng ánh mắt sáng ngời: “Đây là những giờ con muốn nói sao?”

An Khả gật đầu, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

“Thì ra con bé còn vào được FBI, đúng là khiến nhà chúng ta nở mày nở mặt.” Vẻ mặt căng thẳng của cậu dần giãn ra: “Vậy Phạm Thạc thì sao? Bố thấy cậu ấy chỉ đạo mọi người ở hiện trường, cậu ấy làm gì?”

Cho dù không biết bố mình hỏi mấy câu này là có ý gì, nhưng khi thấy ông mỉm cười, An Khả biết chuyện này vẫn còn cứu chữa được.

Anh nói: “Trước đây Phạm Thạc là giáo sư tâm lý tội phạm của cục Bí mật 6 nước Anh, sau khi về nước cậu ấy đã mở một văn phòng thám tử tư, mấy ngày trước đã nhận chức cảnh giám cấp 1.”

Cậu vỗ mạnh lên sofa, khiến An Khả và mợ giật mình, tiếp đó ông cười nói: “Được đấy, mắt nhìn của Thư Trừng đúng là quá tốt, không ngờ Phạm Thạc còn trẻ mà đã là giáo sư, cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng với Thư Trừng nhà mình.”

Mợ nghe vậy vội khoác tay chồng: “Ông nói linh tinh gì thế, ông còn không khuyên Thư Trừng hả, con bé làm nghề này nguy hiểm lắm.”

Thấy bố đã hồi tâm chuyển ý, An Khả ra sức khuyên mẹ: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Thư Trừng làm pháp y, không cần ra tay bắt kẻ xấu, cô ấy chỉ cần phụ trách kiểm tra thi thể thôi.”

Mợ nghe thấy hai chữ thi thể, mặt tối sầm lại: “Cái gì? Kiểm tra thi thể? Một cô gái trẻ tuổi như nó ngày nào cũng ở bên thi thể, sau này lấy chồng kiểu gì?”

An Khả nhìn vào tivi, bóng dáng Quý Phạm Thạc lướt qua camera: “Không phải tìm được rồi sao? Hơn nữa người ta còn có Judo 10 đẳng, tuyệt đối có thể bảo vệ con gái cưng của mẹ.”

Cậu ngồi cạnh mợ, vỗ vào tay bà: “Phạm Thạc là chàng trai tốt, bà cũng đừng lo lắng, Thư Trừng đã trải qua bao chuyện chúng ta không biết như thế, con bé cũng không phải cô bé 13 năm trước nữa rồi. Con cháu tự có phúc của con cháu, để chúng đi đi.” Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Thư Trừng.

Lúc này Quý Phạm Thạc cũng vừa khởi động xe, chuẩn bị đưa Thư Trừng về nhà.

Vừa thắt dây an toàn xong thì Thư Trừng nhận được điện thoại của cậu: “Alo, cậu ạ.”

“Thư Trừng, cháu và Phạm Thạc đều là những đứa trẻ xuất sắc, cậu và mợ vừa xem tin tức về vụ án ở Hoằng Nghị, nguy hiểm quá, hai đứa phải cẩn thận đấy. Còn nữa, cho dù có khó khăn đến mấy, hai đứa cũng phải bắt được hung thủ, đòi lại công bằng cho người nhà của nạn nhân.”

Nói xong, cậu chủ động tắt điện thoại.

Điện thoại phát ra tiếng tút tút, Thư Trừng vẫn chưa hoàn hồn lại. Lúc này trong lòng cô bộn bề bao cảm xúc, tại sao cậu mợ lại biết công việc của họ? Cậu mợ không trách cô đã lừa họ sao? Sao họ lại đột nhiên ủng hộ cô làm nghề này?

Thấy dáng vẻ ngơ như khúc gỗ của Thư Trừng, Quý Phạm Thạc khua tay trước mặt cô: “Em sao thế? Có chuyện gì sao?”

Thư Trừng hoang mang: “Cậu bảo chúng ta cẩn thận, phải bắt được hung thủ.’

Quý Phạm Thạc đột nhiên nhớ tới máy quay ở hiện trường hôm qua: “Họ xem tin tức rồi.”

Thư Trừng bừng tỉnh, cô quên mất bây giờ truyền thông chính là một cái loa phát thanh cỡ lớn.

Anh xoa đầu cô: “Được rồi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, họ ủng hộ không phải em sẽ ổn hơn sao? Anh đưa em về nhà.”

Thư Trừng nắm lấy tay anh: “Em muốn về nhà của chúng ta.”

___

Vì vụ án ở Hoằng Nghị đang trong giai đoạn điều tra gấp rút nên mấy ngày nay Thư Trừng luôn viện cớ tăng ca với An Khả, thực tế là cô tới nhà Quý Phạm Thạc ở, nói đúng hơn là nhà chung của họ sau khi kết hôn.

Mặc dù trước đó bố mẹ Quý đã chuẩn bị một căn biệt thự ven hồ cho hai người, nhưng họ đều không hẹn cùng từ chối. Tuy căn nhà này hơi cũ nhưng hai người đã quen với nó, quen với sự yên tĩnh ở đây, quen với sự rộng rãi ở đây, quen với hoa cỏ trong vườn, cũng quen với việc sau bữa tối, hai người sẽ nắm tay nhau ra bờ sông đi dạo.

Bố mẹ Quý thấy con dâu tương lai kiên quyết không cần biệt thự, hai ông bà cũng không ép nữa.

Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Thư Trừng vẫn thấy gối bên cạnh trống như mọi khi, thay vào đó là tiếng leng keng trong nhà bếp.

Quý Phạm Thạc nấu mì, Thư Trừng đi rót nước tương, lấy đũa. Ăn xong bữa sáng, Thư Trừng quay vào phòng thay quần áo, vừa vào trong đã thấy Quý Phạm Thạc ngồi bên giường nghe điện thoại, sắc mặt ngày càng kém.

Khi cuộc gọi đã kết thúc, Thư Trừng lên tiếng: “Sao thế?”

Quý Phạm Thạc vừa vội vã thay quần áo vừa nói: “Mấy người bạn từ Mỹ tới thành phố C của Quý Cẩn mất tích rồi.”

Thư Trừng rùng mình, cũng lập tức thay quần áo, tới sân bay với Quý Phạm Thạc.

___

Khi hai người tới sân bay, họ đã thấy Quý Cẩn lo lắng, thất thần trong sảnh chờ.

Thấy Quý Phạm Thạc và Thư Trừng, Quý Cẩn lập tức nghẹn ngào hỏi: “Anh, chị dâu, em phải làm sao giờ?”

Thư Trừng kéo tay cô ấy, an ủi: “Quý Cẩn, em đừng lo, nói rõ mọi chuyện ra đã.”

Dường như sợ sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của Quý Cẩn nên vẻ mặt Quý Phạm Thạc cũng dịu dàng nhất có thể: “Quý Cẩn, có mấy người bạn của em bay tới đây? Mất tích bao lâu rồi?”

Quý Cẩn vội đáp: “5 người, họ bay từ sân bay Los Angeles, vốn dĩ 6h35 sáng nay sẽ hạ cánh tại đây, nhưng giờ sắp 8h rồi em vẫn không thấy họ đâu, cũng không gọi được cho cả năm người họ.” Quý Cẩn càng nói càng không dám nghĩ, nước mắt cứ thế lăn dài: “Anh, chúng ta báo cảnh sát đi.”

Quý Phạm Thạc nhíu mày: “Không được, chưa mất tích quá hai tư tiếng, bên trên sẽ không cho phép lập hồ sơ thụ lý.” Anh hỏi: “Chuyến bay họ ngồi là bao nhiêu?”

Quý Cẩn lập tức mở khóa màn hình điện thoại, lục tìm thông tin: “DM199731.”

Quý Phạm Thạc cầm lấy điện thoại của Quý Cẩn, đi tới quầy dịch vụ của sân bay.

“Chào anh, xin hỏi anh cần giúp đỡ gì?” Nhân viên cười ngọt ngào hỏi.

Quý Phạm Thạc lấy giấy phép hành nghề ra, sau đó để thông tin chuyến bay trước mặt nhân viên: “Tôi muốn kiểm tra camera giám sát từng ngóc ngách của sân bay sau khi chuyến bay này hạ cánh.”

Nhân viên vừa thấy thẻ cảnh sát, lập tức nói với ba người Quý Phạm Thạc: “Thưa anh, mời các anh đi theo tôi.”

Nhân viên đưa mấy người vào thang máy, sau khi đi qua đại sảnh tấp nập người, rẽ bảy, tám lần, cuối cùng họ đã tới phòng giám sát.

Trong phòng giám sát có hơn hai mươi máy tính, mỗi một máy đều đang hiện cảnh trong camera.

Nhân viên nói rõ tình hình với thanh niên đứng đầu trong phòng giám sát, người đàn ông đó cười với Quý Phạm Thạc: “Chào anh, anh cần chúng tôi phối hợp thế nào?”

Quý Phạm Thạc nói thẳng: “Tôi cần camera ở lối ra của chuyến bay DM199731 lúc 6h35 và các camera ở chỗ khác tại sân bay sau 6h35.”

Người đàn ông gật đầu: “Anh đợi chút.”

Quý Phạm Thạc nhìn Quý Cẩn: “Quý Cẩn, em tới xác nhận người đi.”

Quý Cẩn nghẹn ngào đi lên trước.

Người đàn ông chuyển tới cảnh ở lối ra, Quý Cẩn vừa nhìn đã nhận ra năm người bạn của mình, cô ấy kích động chỉ vào màn hình: “Anh, là họ, chính là họ, họ xuống máy bay rồi.”

Quý Phạm Thạc nhìn chỗ cô ấy chỉ, có hai cô gái là người châu Á, ba người là người châu Âu, ai cũng cao ráo, mỉm cười rạng rỡ.

Khi thấy năm cô gái biến mất khỏi màn hình, người thanh niên lập tức đổi cảnh khác, lần này cảnh hiện ra là đại sảnh sau lối ra sân bay, năm cô gái lẫn vào dòng người, họ không rời đi ngay mà đi sang bên trái.

Quý Phạm Thạc hỏi: “Bên đó là ở đâu?”

Người thanh niên đáp: “Nhà vệ sinh.”

“Camera trước nhà vệ sinh đâu?”

Người thanh niên lập tức chuyển sang camera bên đó, năm cô gái đi vào trong thì không thấy đi ra nữa.

Mấy phút sau, Quý Cẩn bất an nói: “Họ sao vậy? Sao vẫn chưa ra ngoài?”

Quý Phạm Thạc: “Có thể xem bên trong được không?”

Người thanh niên đáp một tiếng “được” rồi lập tức đi làm theo.
Bình Luận (0)
Comment