Cho dù Thư Trừng đã quên đi giọng nói của người này, quên đi vẻ ngoài của người này, nhưng cô không bao giờ quên những hành động nhỏ thân mật giữa mình và anh trai.
Khi còn nhỏ, bố mẹ hay vùi đầu vào công việc, thường đi sớm về khuya, rất nhiều đêm anh trai đã ở bên Thư Trừng. Trong bóng tối mịt mù ấy, anh trai sẽ nằm bên cô, khẽ sờ vành tai cô, khiến cô yên tâm đi ngủ.
Người đeo mặt nạ như đang cười: “Cũng may em vẫn còn nhớ anh.” Ngón tay anh ta đột nhiên giơ lên, sau đó dần cởi mặt nạ ra, gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ hiện lên trước mắt Thư Trừng.
Ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu lên gương mặt người đó, khiến chỗ sáng chỗ tối, nhưng Thư Trừng vẫn nhìn rõ được anh ta.
Người trước mắt có mấy phần giống cô, mang theo cảm giác âm u khiến người ta sợ hãi, đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào.
Anh ta đứng dậy cười với Thư Trừng, nhưng nụ cười đó lại vô cùng lạnh lẽo, anh ta dịu dàng nói: “Thư Trừng, chào mừng em về nhà.”
Thư Triết nói xong câu đó thì quay người rời đi.
Mấy chữ đó văng vẳng trong đầu Thư Trừng, từng chữ như móng vuốt lao ra từ địa ngục, sống chết kéo cô xuống dưới.
Nhà sao? Là địa ngục mới đúng!
___
Khi Quý Phạm Thạc lái xe tới bệnh viện, cô gái được anh cứu vẫn đang hôn mê.
Anh tìm bác sĩ điều trị chính của cô ấy hỏi: “Khi nào cô gái kia mới tỉnh lại?”
Bác sĩ trung niên lộ ra vẻ mặt khó nói: “Trước khi hôn mê cô gái này đã bị tiêm một chất không rõ vào người, tạm thời chưa thể tỉnh lại được. Cho dù có tỉnh lại, ý thức cũng phải được điều trị lâu dài mới hồi phục được.”
Quý Phạm Thạc vốn dĩ còn ôm chút hy vọng, giờ đã hoàn toàn rơi vào vực sâu.
Nếu cô gái kia cô không tỉnh lại, không ai biết hung thủ ẩn nấp ở đâu. Còn anh cũng sẽ mãi mãi mãi mất đi Thư Trừng.
Trái tim Quý Phạm Thạc đau nhói, đây là cảm giác anh chưa từng có suốt hai mươi bảy năm qua.
Thư Trừng, Thư Trừng, khúc xương sườn chỉ thuộc về anh, cho dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ tìm thấy em.
Điện thoại trong túi quần rung lên. Quý Phạm Thạc nghe máy, Trần Hàn vội nói: “Phạm Thạc, bọn chú đã phát hiện ra Cát Vân trên đường Vân Thủy, cháu mau tới đi.”
Quý Phạm Thạc vốn đang thất vọng lập tức bùng lên tia hy vọng, anh tắt máy, lao ra bãi đỗ xe.
Khi Quý Phạm Thạc tới đoạn đường Cát Vân xảy ra chuyện, Trần Hàn đã liên lạc với cảnh sát, tạm thời phong tỏa đoạn đường này lại. Anh còn chưa đi vào bên trong dây cảnh báo đã thấy Cát Vân được nhân viên y tế dùng cán khiêng lên xe cấp cứu. Ở hiện trường vụ tai nạn, Trần Hàn đưa mấy người Tôn Hoàn, Tiểu Đặng thu thập manh mối.
Quý Phạm Thạc đi tới cạnh Trần Hàn; “Chú Trần, sao rồi?”
Trần Hàn bất lực lắc đầu: “Cát Vân hôn mê bất tỉnh, đã được đưa vào bệnh viện rồi. Con đường Vân Thủy này vừa cho xe chạy không lâu, lượng xe và người đi lại khá ít, vậy nên khi xảy ra chuyện không có nhân chứng.”
Quý Phạm Thạc nhíu mày: “Vậy camera giám sát thì sao?”
“Vì là đường mới làm nên vẫn chưa kịp lắp camera. Hiện trường chỉ có dấu vết do xe của Cát Vân để lại, không có dấu vân tay nào. Tức là bây giờ chúng ta chỉ biết có người cố tình đâm vào xe họ, sau đó bắt pháp y Thư đi thôi.”
Quý Phạm Thạc lại rơi vào bóng tối, không khí xung quanh bí bách tới nỗi khiến anh ngạt thở, bên tai vang lên tiếng động đinh tai nhức óc. Lúc này anh như rơi vào ngày tận thế của thế giới riêng mình.
Không có cô, ngày tận thế trong thế giới của anh cũng cận kề.
Trần Hàn xử lý xong hiện trường tai nạn xe, quay đầu tìm Quý Phạm Thạc lại không thấy anh đâu.
___
Đã gần hai mươi tư tiếng kể từ lúc Thư Trừng mất tích.
Hai giờ sáng, trong văn phòng nhà cũ, khói thuốc bủa kín căn phòng, nếu là người bình thường đi vào căn phòng này, chắc chắn sẽ bị khói thuốc nồng nặc đuổi ra ngoài.
Lúc này, Quý Phạm Thạc ngồi trong làn khói, ngẩng đầu nhìn trần nhà, híp mắt lại, điếu thuốc ở ngón tay lặng lẽ cháy.
Sau khi quay về từ hiện trường, anh đọc lại toàn bộ tài liệu liên quan tới vụ nổ đêm Giao thừa 13 năm trước và hai vụ án này, tới giờ khi đã đọc xong, anh vẫn không có manh mối nào.
Quý Phạm Thạc đã bảo Trần Hàn tạm thời đừng nói tin Thư Trừng xảy ra chuyện cho người nhà cô ấy, tránh để họ lo lắng.
Là chồng tương lai của Thư Trừng, cũng là cảnh giám của bộ Công an, Quý Phạm Thạc phải lặng lẽ gánh vác mọi thứ.
___
Từ khi Thư Triết đi vào căn phòng này, Thư Trừng vẫn luôn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, ánh nắng ở khe cửa đã bị ánh trăng thay thế. Cô sững sờ nhìn ánh trăng lạnh lẽo, lo lắng cho người nào đó trong nhà cũ.
Anh ngủ chưa? Chắc chắn tối qua anh không ăn uống gì, có lẽ giờ vẫn còn đang thức, haiz, đúng là khiến người ta lo lắng. Nếu mình chết rồi anh phải làm sao?
Nghĩ tới đây, Thư Trừng cảm thấy có chất lỏng ở khóe mắt rơi xuống. Cô cười khổ, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn ánh trăng nữa.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, Thư Trừng nhìn sang đó, nhìn chằm chằm cánh cửa bị khóa trái. Cô không còn giả vờ ngủ như trước nữa, ít nhất cô cũng biết Thư Triết sẽ không giết cô, tạm thời cô vẫn an toàn.
Thư Triết đều mang bữa trưa và tối tới đúng giờ cho cô, ngay cả nước cho cô uống cũng đủ liều lượng. Nhưng so với lúc vừa được bắt cóc tới đây, giờ cả người Thư Trừng đã không còn chút sức lực. Cô nghĩ chắc chắn họ đã bỏ thuốc nào đó vào đồ ăn.
Từ lúc Thư Triết tháo mặt nạ ra, Thư Trừng không thể hiểu nổi, trong vụ nổ 13 năm trước, rõ ràng cô đã nhìn thấy Thư Triết bị đè dưới cột nhà, rõ ràng cô đã nhìn thấy căn nhà phát nổ, tại sao anh ta vẫn còn sống? Hơn nữa còn xuất hiện trước mặt cô như vậy, còn dùng cách này để khiến cô quay về bên anh ta. Rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì?
Khóa cửa động đậy, quả nhiên là Thư Triết đi vào. Thấy Thư Trừng chưa ngủ, Thư Triết không khỏi kinh ngạc.
Anh ta ngồi bên giường cô, đưa tay chỉnh lại tóc mái cho cô, giọng nói lạnh lẽo như đêm khuya vang lên: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
Mặt Thư Trừng vô cảm: “Đang nghĩ một số chuyện.”
“Nghĩ sao anh không bị nổ chết sao? Sao anh lại biến thành như vậy?”
Thư Trừng rùng mình, anh ta đã nhìn thấu cô rồi, cô đáp thẳng: “Đúng vậy.”
Thư Triết ngồi dậy, đứng trước cửa sổ, ánh sáng phủ lên người anh ta, Thư Trừng nhìn bóng lưng anh ta, nghe anh ta nói.
“Trong vụ nổ 13 năm trước, anh cũng tưởng anh sẽ chết, nhưng còn mười mấy giây cuối trước khi quả bom phát nổ, có người đã tháo bom trên cổ anh ra, đưa anh rời khỏi hiện trường hỏa hoạn. Người cứu anh là một tín đồ của giáo hội nước ngoài, sau khi cứu được anh, ông ấy đã đưa anh tới Anh, điều trị cho anh, cho anh cái ăn cái mặc, dạy anh mọi thứ, bao gồm cả việc hành quyết tội đồ phản bội lại giáo hội.”
“Vậy nên bây giờ anh cũng là một trong những tín đồ của giáo hội đó?”
“Không, anh không phải tín đồ.”
“Vậy tại sao anh lại làm việc cho họ?”
“Vì anh là cha đỡ đầu*!”
*Người dạy giáo lý, định hình tâm linh cho những người trong Kito Giáo, hay còn được gọi là giáo phụ.Thư Trừng nín thở, trong lòng rét run.
“Cài bom nổ là cách hành quyết tín đồ phản bội của các anh?”
Ánh trăng chiếu lên người Thư Triết, bóng lưng rộng lớn màu đen khiến anh ta tựa như thần Chết, anh ta gật đầu.
Thư Trừng chợt nghĩ tới chuyện nào đó: “Theo anh nói thì trong số người thân đã mất vào 13 năm trước, có người là kẻ phản bội của giáo hội các anh?”
Thư Triết bình thản đáp: “Ừm, là chú. Ông ta đã khiến rất nhiều người phải chết cùng mình.”
“Tôi nhớ trong buổi tụ tập khi đó có tất cả 19 người, tại sao trong tài liệu của cục Công an chỉ có 18 người, hơn nữa AND còn được đối chiếu rất trùng khớp.”
Thư Triết cười lạnh, quay người kéo ống quần chân phải lên.
Thư Trừng nhìn thấy chân phải sáng loáng của anh ta, đó là một đôi chân giả.
“Khi đó chân phải của anh bị cột nhà đè lên, người cứu anh đã cắt chân phải của anh, cũng may khi đó anh bị ngộp khói nên ngất đi, cũng bớt đau phần nào, vì vậy ở hiện trường đã có ADN của anh. Người cứu anh chính là bạn tốt ở Anh của chú, ông ấy là người đã lên kế hoạch cho vụ nổ, đương nhiên ông ấy không ngốc tới mức để lại manh mối gì liên quan tới mình cho cảnh sát.” Nhắc tới chuyện quá khứ, Thư Triết vô cùng bình tĩnh, dường như anh ta chỉ là một người ngoài cuộc.
Anh ta quay người về phía Thư Trừng: “Thư Trừng, lần này anh về nước là để đón em, đón em về nhà, về nhà chỉ thuộc về chúng ta. Anh là giáo phụ của giáo hội, em sẽ là mẹ đỡ đầu.”
Thư Trừng mấp máy môi, vừa định mở miệng thì Thư Triết đã nói: “Em không có cơ hội từ chối.” Câu nói khiến người ta lạnh thấu tâm can, mang theo giọng điệu ra lệnh. Thư Triết đứng ngược sáng nên Thư Trừng không nhìn rõ được vẻ mặt anh ta, nhìn ánh trăng hắt lên bóng lưng ấy, cô cảm thấy người này giống như thần Chết tới từ địa ngục.
Thư Trừng nghe thấy tiếng động bên ngoài, kèm theo đó là tiếng bước chân của mấy người. Cô liếc nhìn cánh cửa đang khóa: “Bên ngoài có người sao?”
Thư Triết không buồn nhìn: “Không cần lo lắng, là đồng bọn.”
“Hơi ồn, họ đang làm gì thế?”
“Thu dọn đồ?”
“Thu dọn đồ?”
“Chiều mai chúng ta sẽ về Anh, ở đó có căn cứ của giáo hội chúng ta, còn có tín đồ yêu thương, che chở chúng ta. Lần này anh về nước là để đón em, tiện thể trừng phạt những kẻ phản bội trong giáo hội.”
Thư Trừng rùng mình, ngày mai phải đi rồi sao, vậy Phạm Thạc…
Thư Triết như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Có phải em đang nghĩ tới tên cảnh sát đó không?”
Thư Trừng không nói gì.
Thư Triết đi tới cửa, lạnh lùng nói: “Đừng có mơ, cả đời này hai người đừng hòng gặp lại nhau.”