Rượu Gạo Pha Bưởi

Chương 30

Cố U giới thiệu thân phận mới xong, cô cúi đầu không dám xem biểu cảm ba mẹ anh.

Cố U cũng không biết hai người họ sẽ nhìn mình với đôi mắt như thế nào. Cho dù bọn họ đối xử tốt là thế, tuy nhiên bất ngờ chuyển từ bạn thân lâu năm thành người yêu của con mình, ít nhiều sẽ lấn cấn, đúng không?.

Lâm Trạch Diễn quay sang Cố U đang suy tư, nắm bàn tay lặng im bên dưới đặt lên bàn Lâm Trạch Diễn nắm thật chặt, ngón cái miết miết mảng da nhỏ như muốn gửi gắm sự động viên của anh.

Mái tóc trượt từ lưng xuống ngực, che một góc mặt của cô, sự lo lắng tiện thể núp sau đó.

Lâm Trạch Diễn không nhìn cũng biết bây giờ cô đang nghĩ gì, sự đau lòng chật ních đáy mắt. Anh ra dấu với ba mẹ phía đối diện mau nói gì đó

Mẹ anh nhận được tín hiệu, bà ngờ ngợ tối nay U U và thằng con mình đã rẽ hướng, nhưng chưa bao giờ bà nghĩ hai đứa nhỏ sẽ thẳng thắn giới thiệu gia đình.

Sau khi mẹ Lâm choàng tỉnh, niềm vui trải dài vô tận, Cố U trong mắt bà ngày càng thuận mắt.

Lâm Trạch Diễn đảo mắt, mẹ Lâm lập tức phản ứng. Bà thúc khuỷu tay vào ba Lâm, vẻ mặt hài lòng: “U U à, nào nào ngẩng đầu lên, cúi đầu làm gì?”.

“Dạ” – Cố U nghe theo, hơi hồi hộp nắm chặt tay Lâm Trạch Diễn.

Cố U không hay sợ hãi, thậm chí có thể nói là cô không thích cảm giác này.

Cố U từng nghĩ sự căng thẳng và mình chẳng thể nào giao nhau, trở thành giản dị đến tận cùng.

Mấy tháng trước Cố U tuyệt đối không nghĩ cảm xúc này có cơ hội đột kích cô, thậm chí do Cố U tự chuốc lấy.

“Ôi chao, U U của chúng ta thật đáng yêu, đúng không ông?” – Mẹ Lâm lại chọc chọc, đến khi nhận được ánh nhìn chân thành hồi đáp bà dừng tay. “U U à, cô chú rất thích con, không chỉ Lâm Trạch Diễn, cả cô và ba nó đều hài lòng. Hai đứa uen nhau không có gì phiền lòng cả, ngược lại còn là tin vui”.

Khi bà nhắc đến Lâm Trạch Diễn, tiện thể nhìn anh: “U U, trước khi con ở bên Lâm Trạch Diễn, cô chú đã thích con. Con không cần lo lắng, bây giờ cả cô đang vui vẻ khoan khoái như trẻ ra vài tuổi ấy chứ. U U tốt đẹp lại có thể trở thành con dâu nhà họ Lâm là phúc phần của Lâm Trạch Diễn mới đúng”.

Lâm Trạch Diễn nghiêng đầu ngắm Cố U, vừa khéo Cố U cũng quay sang, anh dịu dàng nhấn mạnh: “Ừ, là may mắn lớn nhất đời anh”.

Lâm Trạch Diễn chu môi với Cố U, nhìn hai người hơi xa cách, bàn tay anh men theo ngón tay mảnh khảnh của cô, cuối cùng mười ngón đan chặt không rời.

Cố U khẽ đưa mắt nhìn, một lớn một nhỏ đối lập nhưng hòa hợp làm sao.

Mọi lo lắng đều được mẹ anh niềm nở xua tan, bây giờ chỉ còn sự dễ chịu dạt dào.

“Thằng nhóc này từ nhỏ đã thích con, còn tưởng cô chú không hay biết gì, ho sù sụ như thế thì làm sao giấu được ahaha[1]. Hôm nay nếu cô không ra tay thì làm sao nó đuổi theo con được?”

[1]: Thế giới này có hai thứ không thể nào che giấu nổi, một là cơn ho của bạn, hai chính là tình yêu của một người đối với một người khác.

“Mẹ” – Nhận ra mẹ nói hớ, Lâm Trạch Diễn vội vàng ngăn cản: “U U no rồi, tụi con đi dạo chút cho dễ tiêu”.

“Ừ đúng đúng, hai con cứ thong thả, ba mẹ không sao đâu ha ha ha ha” – Mẹ Lâm cũng phát hiện mình nhiều lời nên nhanh chóng đổi chủ đề, thậm chí còn tiễn khi hai người lục tục đứng lên.

Ba Lâm vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, uống cạn hớp trà cuối cùng, đôi mắt nghiêm nghị ngày thường được cảnh tượng trước mắt vẽ nụ cười, khóe mắt hiện vài vết chân chim hằn sâu.

Trước khi ra khỏi nhà, mẹ anhbí mật đưa mắt với Cố U, nhỏ giọng dặn dò: “Đừng để thằng nhóc kia đắc ý quá nhanh nha”.

Cố U chưa kịp hiểu ý, bà đã bỏ sung thêm: “Nhiều nhất là hôn thôi, con đừng đến mấy nơi kì lạ quái đản nào đấy”.

*Biu* *Biu* *Biu*, cảnh tượng kì lạ quái đản ấy ấy bắn pháo hoa trong đầu Cố U, cô vô thức thả tay, che miệng ho húng hắng hai tiếng.

Lâm Trạch Diễn nhìn lòng bàn tay trống trơn, không quan tâm hai người vừa nhỏ to cái gì, nhanh chóng nói lời tạm biệt, chờ cánh cửa đóng thì kéo Cố U sát gần.

“Khi nãy em và mẹ nói gì đó?” – Lâm Trạch Diễn sóng bước cùng Cố U trên con đường nhỏ, không quan tâm những cư dân của chung cư qua lại, hỏi.

Cố U vẫn mải miết chú ý bàn tay nắm lấy, ý thức Lâm Trạch Diễn đang hỏi cái gì, cô lắc đầu: “Không có gì, mẹ chỉ dặn chú ý an toàn”.

Nói xong, ánh mắt mừng rỡ bay lượn xung quanh Lâm Trạch Diễn.

Gượng gạo ngắn ngủi trôi qua, tất cả đều là sự yêu thích.

Cố U ngẩng đầu nhìn chị hằng đang e thẹn ẩn mình sau tấm mây bạc nhìn bọn họ yêu đương.

Giây phút tiếp theo, cảnh vật trước mắt không còn là đêm tối nữa mà là khuôn mặt phóng đại của Lâm Trạch Diễn.

Kéo Cố U vào vòng tay, đôi mắt Lâm Trạch Diễn mỉm cười: “Anh gian tà lắm sao?”.

“Chứ không à?” – Cố U không kháng cự, ngược lại còn ngoan ngoãn nép vào vòng tay Lâm Trạch Diễn. “Còn anh không có gì để nói với em hết sao?.

“Nói gì chứ?” – Lâm Trạch Diễn mê mẩn dáng vẻ mềm mại yêu kiều của người đẹp. Ôi trái tim sao nhột nhột, cánh môi mềm mượt ấy.

Đôi mắt đen thẳm, bàn tay đặt trên eo men lên cao, dừng trên khuôn mặt cô.

Hơi ấm kề sát mặt khiến tâm tư Cố U gợn sóng, cô chồm lên phía trước, cách đôi môi chỉ một đốt tay.

Đôi môi thơm đang gần ngay trước mắt, hơi thở cuốn lấy sự hấp dẫn dồn dập: “Vậy là….Anh không định nói đúng không?”.

Lâm Trạch Diễn theo bản năng cúi đầu, khi sắp chạm được đôi môi Cố U thì chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh toát như con bướm uyển chuyển thoát khỏi bàn tay anh. Cố đứng cách xa, tay chống nạnh hất hàm.

Một sắp nhỏ chạy qua, đứa nào cũng che kín mắt, khi đi ngang anh còn dùng giọng điệu trẻ con đáng yêu hô hoán: “Anh trai không hôn được chị gái, xấu hổ quá liu liu”.

Bầu không khí mật ong hoàn toàn bị đánh tan, Lâm Trạch Diễn bất lực ôm trán cười ha hả. Anh đi về phía Cố U với đầy vẻ yêu chiều: “U U, lại đây”.

Cố U lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên có vẻ đã khôi phục về dáng vẻ bình tĩnh mọi khi: “Lâm Trạch Diễn, anh nghĩ chúng ta thực sự đang yêu nhau sao?”.

Tất cả mọi thứ đều thật thuận lợi tự nhiên.

Giống như lẽ thường sắp đặt, không cần lo âu nghĩ cách để giữ lửa.

Cố U nhìn phía xa xa, đường nhỏ quen thuộc từng là con đường cô và Lâm Trạch Diễn đi học, bây giờ đã rậm rạp đầy cỏ dại nhưng điểm xuyến vô số bông hoa xinh đẹp.

Bọn họ tối nay cũng vậy, cuối cùng bụi cỏ đã nở ra bông hoa đẹp nhất.

Có lẽ với một số người, chỉ cần bên nhau là thích hợp, họ không cần tìm cách duy trì, mỗi một cung bậc cảm xúc đều xuất phát từ trái tim.

Hai trái tim hòa chung nhịp đập vì nhau.

“Chúng ta thực phù hợp để hẹn hò, dĩ nhiên chỉ chúng ta mới là nửa kia duy nhất”.
Bình Luận (0)
Comment