Rượu Giao Bôi - Fuiwen

Chương 14

Yên Hàm lên xe, gọi điện cho Vưu Nghiên nói cô không đi được nữa, sau đó hỏi người đang lái xe: “Anh Phương ăn tối chưa? Nếu chưa thì tôi mời?”

Phương Hàm Sanh cười nói: “Vẫn chưa, nhưng cô bỏ ngang tiệc liên hoan của công ty như vậy là không tốt đâu.”

Yên Hàm: “Dù sao cũng phải mời anh một bữa để cảm ơn. Liên hoan thì lúc nào cũng có thể. Anh tìm một nhà hàng đi.”

Xe cuối cùng dừng trước một nhà hàng Tây có không khí khá đẹp và thanh lịch.

Gọi món xong, Phương Hàm Sanh bắt đầu trò chuyện: “Cô Yên gần đây bận gì?”

Yên Hàm cầm ly nước lên uống một hớp: “Việc của công ty thôi.”

“Tôi thấy cô và những người sống ở Bắc Kinh này không giống nhau.” Anh ấy cười.

“Vậy sao?”

“Ừ. Với xuất thân và trình độ học vấn như cô, cô có thể như cá gặp nước mà tung hoành ngang dọc. Thế nhưng cô lại không ngừng cầu tiến, trở thành một người thanh lịch và quyến rũ độc nhất vô nhị trong giới thượng lưu Bắc Kinh.”

Yên Hàm cười nói: “Anh quá khen rồi, chỉ vì kiếm miếng cơm mà thôi.”

Phương Hàm Sanh gõ vào chiếc ly trong tay, “Cô cũng đâu cần phải tự mình kiếm cơm? Tổng giám đốc Tịch không nuôi nổi cô sao?” Anh ấy cười nói.

Yên Hàm: “Tôi thích tự mình kiếm.”

“Cho nên cô mới không giống những người khác.” Anh ấy cầm ly nước lên, “Không uống được rượu, thì uống nước vậy.”

Anh ấy chạm ly với Yên Hàm, cô cong môi, gật đầu uống một ngụm.

Đặt ly xuống, Phương Hàm Sanh hỏi: “Từ đêm đó đến giờ cô đều bận sao?”

“Hả?” Yên Hàm ngừng một lúc, mới nhớ ra lần trước họ có trò chuyện qua WeChat, cô gật đầu, “Đúng vậy, dạo này nhiều việc.”

“Cuộc gọi tối hôm đó là của tôi.” Anh ấy thản nhiên nói.

Yên Hàm khẽ ngừng, rồi nhớ lại hôm đó có cuộc gọi từ số lạ, cô nhướng mày, “Là anh gọi sao?”

“Ừm, tôi tưởng cô uống rượu ở bên ngoài một mình, sợ có chuyện gì xảy ra.”

Yên Hàm yên lặng nhìn dáng vẻ tươi cười nhàn tản của người đàn ông ngồi đối diện mình, khóe miệng chậm rãi cong lên, “Cảm ơn, tôi không biết.”

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, hai người cũng không nói nhiều nữa, dùng bữa tối.

Ăn xong vẫn chưa đến 8 giờ, Phương Hàm Sanh đã để tài xế của mình lái xe của Yên Hàm đi sửa, nên anh ấy đưa cô về.

Sau khi lên xe, anh ấy hỏi: “Cô định về nhà?”

Yên Hàm lắc đầu, “Trở lại công ty, tòa nhà Sixteen trong thành phố.”

“Buổi tối còn tăng ca? Anh Tịch không ý kiến gì sao?”

Yên Hàm cười cười, không nói gì.

Xe lao vào con đường chính ngập tràn ánh đèn của Bắc Kinh, Yên Hàm đang nghĩ vẩn vơ, không biết tối nay Tịch Quyền đã về chưa, chắc là không về rồi, ông anh này sẽ không rảnh rỗi như vậy, có lẽ bây giờ anh đang nghĩ, dứt khoát ly hôn cũng tốt.

Cô nhếch môi, hạ cửa kính xe xuống để đón gió, thời tiết càng ngày càng có mùi vị của mùa hè, ngày kỷ niệm ngày cưới cũng đang đến gần.

Xe đi được nửa đường, dừng ở đèn đỏ, đèn ở ngã tư chuyển xanh, một vài chiếc xe sang trọng lao qua.

Mặc dù Yên Hàm không quen biết nhiều công tử thế gia ở Bắc Kinh, nhưng những chiếc xe sang trọng thường chở theo phụ nữ, mà cô thì khá quen thuộc với giới thượng lưu nữ, nên nhìn thử xem là ai.

Cô nhìn qua cửa sổ, thấy vài chiếc xe thể thao chạy qua, chỉ có chiếc Rolls-Royce Phantom ở cuối cùng là sang trọng mà kín đáo.

Từ góc này không dễ nhìn thấy biển số xe, nhưng có thể nhìn thấy cửa sổ xe. Tình cờ chủ xe không đóng cửa sổ, và qua cái bóng thoáng qua, Yên Hàm thấy trên ghế phụ của Tịch Quyền là một người phụ nữ tóc dài uốn sóng.

Phụ nữ…

Ngón tay đang gõ nhẹ vào cửa sổ của cô dừng lại, cảm nhận ánh mắt từ người bên cạnh, cô làm như không có gì, tiếp tục gõ nhịp nhàng.

Xe bắt đầu lăn bánh, công ty cô cũng ở hướng đó, nên xe của Phương Hàm Sanh theo đuôi mấy chiếc xe thể thao.

Đến giữa đường, mấy chiếc xe thể thao dừng trước một câu lạc bộ giải trí đối diện đèn đỏ.

Qua kính chắn gió, Yên Hàm thấy Tịch Quyền bước xuống xe, người phụ nữ trên ghế phụ cũng xuống theo, bóng dáng trong chiếc váy đỏ thanh mảnh uyển chuyển, dù không rõ ràng nhưng gương gương mặt có vẻ ngọt ngào.

Hai người cùng đi vào sau nhóm người lái xe thể thao, đến cửa câu lạc bộ, người phụ nữ bên cạnh anh nghiêng người khoác tay anh, nói chuyện rất gần.

Yên Hàm cúi đầu xoa thái dương, nhắm mắt lại.

Phương Hàm Sanh trên ghế lái thu hồi tầm mắt khỏi cửa câu lạc bộ, nhìn về phía cô, nhưng cô lại xem như không nhìn thấy gì cả, cứ vậy mà nhắm mắt ngủ.

Lái thêm 500 mét nữa, xe đã đến công ty, Yên Hàm xuống xe, tươi cười vẫy tay chào người trong xe: “Cảm ơn anh Phương nhé.”

Phương Hàm Sanh mỉm cười gật đầu, nhìn cô bước vào tòa nhà.

Yên Hàm vào thang máy, đứng dựa vào tường, nụ cười trên môi dần dần tắt đi.

Đến văn phòng, cô định vẽ vài bức để bình tĩnh lại, nhưng chỉ mới vẽ được một lúc, trong đầu cô vẫn đầy những hình ảnh vừa thấy.

Cô bỏ bút xuống, ôm lấy vai đứng trước cửa sổ kính lớn, suy nghĩ, liệu có phải là hiểu lầm không?

Nhưng khoác tay rồi thì còn hiểu lầm gì nữa.

Yên Hàm lấy điện thoại ra, muốn tra xem người đó là ai, nhưng cô không quen thuộc với giới xã giao của Tịch Quyền, việc tra cứu rất khó khăn, cũng không tiện hỏi thăm.

Nếu gọi điện hỏi thư ký của anh, Tịch Quyền chắc chắn sẽ biết ngay.

Anh không ra ngoài gây chuyện, chỉ vui chơi riêng tư, cô gọi điện làm to chuyện thì thành cái gì?

Yên Hàm không biết làm gì, vào trang web công ty anh để xem, lướt qua một đoạn video họp gần đây của tập đoàn Tịch Thị, thấy bên cạnh anh trong cuộc họp, rõ ràng là người phụ nữ đó.

Đó là người của công ty anh? Trợ lý? Thư ký?

Ngực Yên Hàm dồn dập… Anh và thư ký của mình ở bên nhau? Từ khi nào lại có một cô thư ký xinh đẹp và khí chất không thua kém gì ngôi sao như vậy?

Yên Hàm xem qua thông tin, bảng nhân viên của Tịch Thị ghi rằng, người này là thư ký của văn phòng tổng giám đốc: Tiêu Dương.

Tiêu Dương? Anh đưa thư ký xinh đẹp này đi tụ tập với bạn bè, còn thân thiết khoác tay nói chuyện?

Từ khi kết hôn, anh chưa bao giờ đưa cô đi gặp bạn bè.

Yên Hàm nhếch môi, thấy anh thật sự rất giỏi.

Ban đầu cô nghĩ rằng buông bỏ cũng tốt, ly hôn hay không cũng chẳng sao, dù sao buông tay ngay lập tức cũng hơi khó chịu, vì đã thích anh ba năm rồi.

Nhưng bây giờ…

Bây giờ anh công khai dẫn người ra ngoài, ngay sau khi cô nói đến chuyện ly hôn. Vậy có phải là trước đây họ đã lén lút qua lại không?

Yên Hàm nắm chặt điện thoại, suy nghĩ, nếu cô đề nghị ly hôn ngay lập tức, liệu anh có đồng ý không? Dù gì cả hai đã ngầm hiểu rằng không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau…

Hơn nữa, nếu ly hôn bây giờ, các dự án hợp tác giữa Tịch Thị và Quân Đình sẽ ra sao?

Ít nhất cũng phải vài ngàn tỷ.

Yên Hàm đau đầu, xoa xoa trán, rồi vào phòng nghỉ. Cô cũng có sẵn khá nhiều rượu ở đây, thường thì khi mệt mỏi hoặc thiếu cảm hứng, hoặc khi bạn bè đến thăm, cô sẽ uống một chút.

Cô chọn một chai rượu, ngồi bên bàn gần cửa sổ, bắt đầu uống từng ly một, rượu đỏ mà được cô uống như bia.

Uống xong, không biết đã là mấy giờ, cô gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Nửa đêm cảm thấy lạnh, cô mơ màng dậy, lên giường ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cảm lạnh cộng với say rượu, đầu cô đau như búa bổ.

Vưu Nghiên đến bàn luận về việc mở văn phòng ở Paris, thấy cô đang uống cà phê đen, đồ ăn trên bàn không đụng đến chút nào, liền hỏi: “Sao cậu chỉ uống cà phê thôi vậy?”

Yên Hàm lắc cái ly, “Thuốc cảm.”

Vưu Nghiên, “……”

Yên Hàm ra hiệu cho cô ấy ngồi.

Vưu Nghiên và Yên Hàm quen biết nhiều năm, từ thời đại học đến bây giờ, gần như là người hiểu rõ sắc mặt của cô nhất. Nhìn qua vài giây, cô ấy hỏi: “Có chuyện gì xảy ra hả?”

Yên Hàm nhấp một ngụm nước trong ly, “Mình muốn đi ngay lập tức.”

Vưu Nghiên ngừng lại, “Sao vậy? Không phải nói sau sinh nhật mới đi sao?”

“Tịch Quyền hình như có người khác rồi.”

“Chết tiệt.” Vưu Nghiên nhíu mày, “Là ai?”

“Thư ký của anh ta.”

“???” Vưu Nghiên tức giận, “Thư ký??? Tên khốn này lại chơi trò ăn cỏ gần hang, ngay cả người bên cạnh mình cũng ăn cho được!!!”

Yên Hàm đặt ly xuống, nhìn chằm chằm vào dĩa điểm tâm tinh tế do trợ lý mang lên, thật sự không có cảm giác muốn ăn.

Sau khi mắng xong, Vưu Nghiên hỏi: “Làm sao cậu biết?”

“Tối qua thấy anh ta dẫn một cô gái đi ăn tối, ngồi trên ghế phụ, xuống xe còn khoác tay nhau nói chuyện thân thiết. Tìm hiểu một chút thì biết là thư ký tổng giám đốc.”

“Tên khốn này thật sự chơi cậu một cú như vậy sao? Nếu như lộ ra việc anh ta và thư ký ở cùng nhau, thì cậu còn biết giấu mặt vào đâu nữa!!!”

Yên Hàm cười khẩy, “Đúng vậy, nhưng cho dù bây giờ mình có muốn ly hôn thì cũng không biết phải nên nói như thế nào nữa. Nếu anh ta nói với mình rằng, đã không xen vào chuyện của nhau, thì tại sao phải ly hôn vì một cô thư ký? Mình phải làm sao đây?”

Vưu Nghiên nhìn chằm chằm, “Cậu cứ nói thẳng với anh ta, rằng cậu thích anh ta, và giờ cậu thất vọng vô cùng.”

Yên Hàm cười khổ, lắc đầu, “Mình đã thua đủ rồi, còn muốn mất hết chút tự tôn cuối cùng sao? Trong cuộc hôn nhân thương mại này, cảm xúc của mình thì chỉ mình mình biết thôi, nói ra người ta sẽ cười chết.”

Vưu Nghiên tức giận ôm gối, “Lúc đầu cậu không nên kết hôn với anh ta! Quá vội vàng! Thà cưới người nhà họ Cố còn hơn.”

“Cậu nói giỡn gì vậy? Người họ Cố kia lớn hơn mình mười tuổi, không đẹp trai, tính khí cũng tệ. Công ty không bằng Tịch Thị thì thôi, đằng này nghe nói anh ta không thích phụ nữ làm việc lớn, chỉ muốn cưới một cô tiểu thư xinh đẹp về làm cảnh. Nếu mình lấy anh ta chắc chắn sẽ tự kỷ mất.”

Vưu Nghiên bật cười, “Trời ạ, cậu có thể đừng nói mấy câu này vào lúc này được không?”

Yên Hàm khẽ cười, chậm rãi thở dài nói: “Thật ra mình đã đề cập đến chuyện ly hôn với Tịch Quyền. Mình nói bọn mình tách ra một thời gian lâu như vậy rồi cũng sẽ phải ly hôn thôi, nhưng anh ta không có thái độ gì.”

“Không đồng ý?”

Yên Hàm lắc đầu, “Không biết có phải vì đã mặc định là không can thiệp vào cuộc sống của nhau rồi, nên ly hôn cũng không cần thiết.”

“Vậy cậu muốn đi ngay bây giờ?”

“Ừ, nhìn mà mệt mỏi, bực bội.” Yên Hàm lại nhấp một ngụm, dừng lại nhìn Vưu Nghiên, mắt lóe lên như sao, “Gần đây lại phải làm thêm giờ rồi, phải làm việc chăm chỉ, mới có thể nhanh chóng đi.”

“Khi nào?”

“Tháng sau.”

Vưu Nghiên thở dài, “Cậu không nghĩ nên nói chuyện với Tịch Quyền sao? Nếu đi thì ly hôn đi. Trước đây cậu không quan tâm đến việc ly hôn là vì cậu thích anh ta. Bây giờ anh ta như vậy rồi, cậu còn thích không? Vậy thì ly hôn thôi, mình nghĩ anh ta không đến nỗi không chịu ly hôn đâu?”

Yên Hàm nhếch môi, “Hai nhà hiện giờ có nhiều dự án đang thực hiện. Dù anh mình miệng nói sẽ không ngăn cản mình ly hôn, nhưng nếu anh ấy biết, vẫn sẽ khuyên mình chờ qua giai đoạn này rồi tính.”

Vưu Nghiên nhíu mày, “Khốn kiếp, Tịch Quyền khốn nạn!!” Mắng xong, cô ấy thở dài đứng dậy.

Yên Hàm uống hết ly thuốc cảm, rồi đi làm.

Nhưng sau đó có lẽ vì chưa bao giờ nghỉ ngơi đúng cách, thêm việc thi thoảng uống rượu vào ban đêm, cô bị cảm thêm hai lần, kéo dài gần nửa tháng mới khỏi hẳn.

Trong thời gian này cô không về nhà lần nào, cứ coi công ty là nhà.

Cho đến một ngày tháng năm, cô phải về nhà lấy một bộ váy dạ hội.

Tối đó, trước khi đi ngủ, nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Yên Hàm phát hiện, đã mấy ngày rồi, Tịch Quyền cũng không về.

Nếu anh về, trên giường hiển nhiên sẽ có dấu vết có người ngủ. Cái tên khốn này thật sự là không có trái tim, không hề có ý thức mình đã kết hôn.

Yên Hàm mắng vài câu, điện thoại bên cạnh rung lên, cô mới trở lại thực tại.

Thấy là tin nhắn WeChat, cô mở lên, kết quả là ngạc nhiên, cả chục nhóm cô tham gia đều @ cô.

Cô đầy khó hiểu: Cô đã kết hôn rồi mà còn được tag thế này, chuyện gì đây?

Yên Hàm ngay lập tức mở một nhóm ra, nhìn thấy nội dung @ mình thẳng thừng viết: [Hàm Hàm mau đến đây, chồng cậu ngoại tình rồi.]

Trái tim Yên Hàm đập mạnh, kéo xuống thì nhìn thấy hai bức ảnh. Cô nín thở mở lớn hình ảnh ra.

Thật không ngờ, không phải là ở trước cửa hội sở hôm đó, mà là những bức ảnh mới, trong một nhà hàng. Một bức là hai người ngồi cùng nhau, cô gái kia nghiêng đầu nhìn anh, cười tươi tắn; một bức khác là anh rót trà cho cô ta.

Tịch Quyền, một tổng giám đốc lại đi rót trà cho thư ký…

Yên Hàm nhìn chằm chằm, cơ thể như bị dội một lớp nước lạnh, không, là nước đá.

Cô nghĩ về cảnh hơn chục nhóm trên mạng xã hội tag mình, rồi nhìn những bức ảnh này, cảm thấy thở không nổi.

Điều mà cô sợ hãi nhất rốt cuộc vẫn xảy ra…

Cô nhìn lại cuộc trò chuyện của mọi người trong nhóm, trong giới này, thông tin của mọi người đều rất nhanh nhạy.

Có người nói: [Tôi đã hỏi thăm người ở Tịch Thị, người phụ nữ đó là trợ lý của tổng giám đốc, gần đây được thăng chức làm trợ lý đặc biệt.]

[Trợ lý đặc biệt đó, rõ ràng là có gì đó với nhau rồi.]

[Hàm Hàm chắc sẽ tức điên lên.]

[Trời ạ, tiểu thư tài sắc vẹn toàn nhất giới danh nhân chúng ta, có tiền, có nhan sắc, có địa vị, đâu thua gì một trợ lý chứ.]

[Đàn ông quả thật là ăn gì không được thì thèm cái đó.]

[Suỵt, đừng nói nữa, đừng rắc muối lên vết thương của Hàm Hàm nữa, chắc cô ấy giờ này phải tức chết rồi.]

Yên Hàm lướt qua vài nhóm, nội dung trò chuyện đều là như vậy, còn có người đoán cô có ly hôn không.

[Cậu nghĩ cô ấy có ly hôn không?]

[Nếu ly hôn thật thì sẽ là một sự kiện lớn trong giới danh nhân Bắc Kinh đó.]

[Nói thật, tôi còn nhớ đám cưới của Hàm Hàm, không biết phải đầu thai mấy kiếp mới được như vậy.]

Tin nhắn cá nhân gần như đều là những lời an ủi thương xót, kèm theo việc thăm dò thái độ của cô.

Lúc đầu khi nghĩ cô có thai và được tặng xe, cả Bắc Kinh đều chúc mừng, bây giờ lại nghĩ cô bị chồng phản bội, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, đầy rẫy những lời an ủi giả tạo.

Giữa những ồn ào phồn hoa này, tốt xấu lẫn lộn, có bao nhiêu phần là thật lòng?

Yên Hàm đặt điện thoại xuống, trả lời một người bạn rằng cô không sao rồi đắp mền ngủ.

Nhưng cuối cùng vẫn không ngủ được, cô giữ tư thế ngẩn ngơ đó mấy tiếng không động đậy, rất nhanh trời đã sáng, trong thời gian đó Tịch Quyền không gọi lấy một cuộc.

Có thể anh cũng không muốn giải thích nữa, dù sao cũng không giải thích nổi, anh là người hiểu rõ khi không cần thiết thì đừng phí lời, nói nhiều vô ích.

Có lẽ anh đã liên lạc với luật sư, chủ động soạn thảo thỏa thuận ly hôn rồi.

Ánh nắng dần chiếu vào giường, Yên Hàm cuối cùng ngồi dậy, lấy điện thoại mở danh bạ, bấm số đầu tiên.

Đầu dây bên kia reo vài giây rồi có người nghe, [Hửm?]

Yên Hàm: [Hôm nay anh về nhà một chuyến đi.]

Tịch Quyền lật xem hợp đồng không dừng tay, [Làm gì?]

Yên Hàm: [Anh đã chuẩn bị thỏa thuận ly hôn chưa?]

Tiếng lật giấy mỏng bên đầu dây bên kia cuối cùng cũng dừng lại.

Yên Hàm: [Nếu chưa thì để em chuẩn bị, anh về ký là được.]
Bình Luận (0)
Comment